Xuyên Thành Hotboy Trường Bị Ép Kinh Doanh

Chương 3



Đại khái việc truyền dẫn thông tin đã có chút tiến bộ, được 008 nhắc nhở, thông tin về cha mẹ bắt đầu xuất hiện đứt quãng trong đầu của Du Bách Chu.

Nguyên chủ được một cặp tình nhân nhận nuôi khi mới năm tuổi. Cậu ta không có một cha một mẹ như những người khác, mà có tận hai người cha. Người đàn ông có vẻ ngoài dịu dàng trước mặt là một trong số họ.

Phó Hạ, ba mươi lăm tuổi, một nhà thiết kế kiến trúc nổi tiếng, biệt thự trước mặt này do chính tay anh thiết kế; người cha khác, Du Thần, CEO của một công ty niêm yết nổi tiếng ở thành phố A, hiện ba mươi sáu tuổi, khi còn trẻ thuộc dạng thế hệ thứ hai của gia đình giàu có, ăn chơi phóng túng, về sau gặp ba của nguyên chủ, Phó Hạ, mới trở nên đứng đắn, toàn tâm tập trung vào gia đình và sự nghiệp.

Nguyên chủ được nhận nuôi vào năm thứ hai sau khi Du Thần và Phó Hạ thành lập gia đình.

Du Bách Chu sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu. Sau khi chấp nhận thực tế người đàn ông trông mới khoảng hai mươi thực sự là ba của mình, lại tiếp thu việc ba mẹ mình thật sự là một cặp đồng tính.

Kỳ thật, Du Bách Chu rất khoan dung với xu hướng tính dục của người khác, giống như mối quan hệ bình thường giữa người dị tính, trong mắt cậu, sự kết đôi của người đồng tính cũng gần như là thế, vì vậy sau khi biết rằng ba mẹ cậu thực ra là hai người đàn ông, cậu chỉ cần không đến một phút giảm xóc liền tiếp nhận.

Phó Hạ tỏ vẻ ngạc nhiên không rõ ràng sau khi nghe Du Bách Chu gọi anh là "ba", nhưng biểu cảm này lại rơi vào mắt Du Bách Chu.

Theo thông tin trong cuốn sách, nguyên chủ thực sự rất bài xích chuyện ba mẹ cậu ta khác với những người khác. Khi còn nhỏ đơn thuần không cảm thấy có hai người ba là lạ, cho đến khi cậu ta nghe được lời đàm tiếu của những người khác, biết mình có hai người ba là bất thường. Cậu ta bắt đầu phản cảm hai người, một lần tình cờ còn bắt gặp họ thân mật, sự ghê tởm lên đến cực điểm, không chỉ giận dữ với ba mình, mà còn to tiếng nói rằng muốn ra ngoài tự lập. Du Thần vốn tính khí không tốt lúc này liền đánh nguyên chủ – bấy giờ đang học lớp mười – một trận. Nguyên chủ ghi hận trong lòng, từ đó làm căng quan hệ với hai người ba. Về sau, cậu ta không chịu gọi hai người là ba, cũng không làm nũng với hai người như thuở còn thơ. Mối quan hệ trong gia đình bắt đầu tạo thành khoảng cách vô hình.

"Ba nhận được tin nhắn, hôm nay các con không có lớp tự học buổi tối." Giọng nói của Phó Hạ kéo Du Bách Chu trở về hiện thực.

Du Bách Chu "dạ" một tiếng.

"Đói rồi phải không, ba bảo dì giúp việc chuẩn bị món tôm nõn hấp trứng cho con, bây giờ chắc cũng xong rồi."

Phó Hạ nói, muốn nắm tay Du Bách Chu dắt cậu đến phòng ăn. Nhưng vừa mới nâng tay lên, dừng ở không trung một chút, chợt buông tay xuống, sau đó anh cười trừ: "Đi thôi."

Du Bách Chu tinh tế bắt được biến đổi cảm xúc của Phó Hạ, cậu sững sờ nửa giây, sau đó ngẫm nghĩ, tiến lên chủ động nắm lấy cánh tay của Phó Hạ.

Vẻ mặt Phó Hạ có vài phần ngạc nhiên.

Du Bách Chu dùng giọng điệu làm nũng dò hỏi: "Ba nhỏ, ngoại trừ tôm nõn hấp trứng thì còn gì nữa không? Con còn muốn ăn thật nhiều đồ khác."

Một chút ấm áp trào lên trong mắt Phó Hạ: "Con nói xem con thích ăn gì, ba bảo dì giúp việc làm cho con."

Du Bách Chu báo tên một vài món ăn đơn giản, hai người vừa nói chuyện vừa đi đến phòng ăn.

Ngồi ở bàn ăn, các món ngon được đặt lên trên, Du Bách Chu tán gẫu với Phó Hạ.

Sau một lúc, có tiếng ồn từ phòng khách truyền vào, Du Thần cũng quay trở lại.

Phó Hạ đứng dậy, đi ra ngoài. Vì lễ phép, Du Bách Chu cũng đặt bộ đồ ăn xuống và đi theo.

Người đàn ông vừa trở về đang đứng bên cạnh mép ghế sofa tháo cà vạt bằng một tay. Du Bách Chu chỉ thấy được bóng lưng, nhưng nhìn vào cơ thể, có thể nhận ra đó là một người đàn ông rất có khí chất.

Khi Du Thần quay lại đối mặt với cậu, Du Bách Chu có thể thấy rõ hắn trông như thế nào. Dáng người được bao bọc bởi bộ âu phục đặc biệt đẹp đẽ, hắn cao khoảng một mét tám mấy, khuôn mặt điển trai, nhưng mà... biểu cảm hơi u ám.

Phó Hạ bước tới, vừa nhận lấy áo khoác của Du Thần vừa hỏi, "Làm sao vậy? Công ty có chuyện?"

"Kế toán tuyển dụng tháng trước chưa quen nghiệp vụ, khoản mục xảy ra chút vấn đề."

"Tình huống cụ thể như thế nào?"

Hai người ba thảo luận về các vấn đề kinh doanh. Du Bách Chu nhẹ nhàng chậm rãi đi đến bên cạnh TV, nghiên cứu máy rót nước thông minh trước mặt một chút, vật lộn hứng hai cốc nước ấm đặt lên bàn trước mặt họ rồi trở lại bếp.

Du Thần nhìn thấy nước ấm trên bàn, hắn sững người, sau đó nhìn Phó Hạ, "Tình huống gì đây?" Hắn chỉ tay về phía phòng bếp, "Hôm nay thằng bé mất não à?"

Phó Hạ: "..."

Cả ba ngồi ăn tối cùng nhau. Do công việc không thuận lợi của Du Thần, không khí trên bàn ăn không được tốt lắm, Du Bách Chu rụt rè co quắp tay chân ăn cơm.

"Du Bách Chu, hôm nay con không gây rắc rối ở trường chứ?"

Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Du Thần, Du Bách Chu bị sặc trứng trong miệng.

Phó Hạ đưa cho cậu một tờ giấy lau, nói với Du Thần: "Ăn cơm đừng nói chuyện trường học."

Du Thần nói: "Nếu nó không suốt ngày gây rối ở trường học, sao anh lại đề cập đến chuyện này trên bàn cơm?"

Phó Hạ muốn nói gì đó, Du Bách Chu nhận lấy giấy và lau miệng, nói trước: "Con xin lỗi, từ trước đến nay luôn khiến các ba lo lắng."

Nghe vậy, hai người đồng thời ngạc nhiên.

Du Bách Chu biết rõ nguyên chủ rất bướng bỉnh và thường gây rắc rối, vì vậy hai ba ba luôn nghi ngờ cậu ta phá phách trên trường học. Bây giờ, cậu là người sở hữu cơ thể này, như vậy cậu chắc chắn phải làm công tác xoa dịu cảm xúc cho hai người.

Du Bách Chu bình ổn giọng điệu rồi mới nói với họ một cách long trọng rằng cậu quyết định về sau sẽ tập trung vào việc học, tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của họ.

Không có cha mẹ nào mà không lo lắng cho con cái của họ, Du Thần và Phó Hạ cũng thế.

Nghe xong, hai vị phụ huynh liếc nhìn nhau, dường như không thể tin đó là những gì thốt ra từ miệng của con trai họ. Sau đó, họ cùng nhau nhìn về phía Du Bách Chu.

Lâu lắm rồi mới bị người khác nhìn chăm chú như vậy, Du Bách Chu có chút xấu hổ.

Phó Hạ mở miệng hỏi trước: "Thật sao?"

Du Bách Chu khẳng định: "Dạ."

Du Thần nhìn Du Bách Chu, đặt đôi đũa trong tay xuống: "Được rồi. Từ giờ đến cuối học kỳ này, nếu con có thể đảm bảo học tập chăm chỉ ở trường, không gây rắc rối, ba hứa vào ngày nghỉ sẽ cho phép con tham gia dự án tình nguyện ở Rumani mà con vẫn luôn muốn đi lúc trước."

"Rumani..." Du Bách Chu phản ứng một chút, rồi chợt nghĩ về điều gì đó, hào hứng hỏi: "Dạ, đó có phải là quê hương của ma cà rồng huyền thoại không ạ?!?"

Du Thần không chút thương tiếc dùng ánh mắt như nhìn đứa trẻ thiểu năng quan sát đứa nhỏ ngốc nhà mình: "... Cứ xem như vậy đi."

Du Bách Chu phấn khích đến nỗi không nói nên lời. Phải biết rằng, cậu cực kỳ thích người anh hùng bóng đêm cũng là người sói và ma cà rồng trong truyền thuyết. Đơn giản là anh ta quá đẹp trai!

Cậu ngoan ngoãn cam đoan với Du Thần: "Ba lớn yên tâm đi, con tuyệt đối không tiếp tục gây rắc rối!"

Cậu chỉ có một mục đích duy nhất khi ở đây, đó là sống tiếp, cậu thực sự không am hiểu đánh nhau hay gây sự, vì vậy đối với cậu, sự đảm bảo này không hề khó thực hiện một chút nào hết!

Ngày hôm sau, tâm trạng Du Bách Chu khá tốt, lúc ăn cơm trong căng-tin, cảm xúc của cậu biểu lộ rõ ràng trên khuôn mặt.

Bình thường Đồ Cao Minh thấy đại ca luôn lạnh hùng hờ hững, chưa bao giờ bắt gặp bộ dáng vui vẻ của cậu giống như lúc này.

Thật tội lỗi, cậu ta vậy mà lại cảm thấy đại ca như thế có chút đáng yêu.

Thỉnh thoảng, ai đó nhìn Du Bách Chu với ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ.

"Hôm nay Du thiếu mặc áo sơ mi trắng rất đẹp trai! Sơ mi trắng quả thật sinh ra là dành cho cậu ấy!"

"Nếu tôi có thể có được một nửa vẻ đẹp trai của cậu Du thì không còn gì để hối tiếc."

"Được nói chuyện với cậu ấy thật tốt."

"Du thiếu chắc chắn uống sữa tươi mà lớn, tao phải ghen tị với làn da của Du thiếu một trăm lần một ngày!"

"Tao hi vọng Du thiếu sẽ biểu diễn trên sân khấu trong bữa tiệc mừng Quốc khánh. Bình thường Du thiếu đã rất đẹp trai, biến thành một tay trống sẽ cực ngầu cho coi!"

Du Bách Chu hồi phục tinh thần, lắng nghe những lời ca ngợi mình, có một chút xấu hổ.

Mặc dù trong kiếp trước cậu thường được khen dễ nhìn, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhận được những lời khen thổi phồng đến tận trời xanh như vậy.

Đang ăn cơm, đột nhiên có một người tiến đến chỗ trống bên cạnh, quay đầu nhìn, là một nữ sinh ăn mặc rất thời trang.

Nữ sinh tới gần cậu: "Du thiếu, cuối tuần này chúng ta đi đâu chơi?"

Du Bách Chu không nhận ra nữ sinh đứng trước mặt mình. Cơ thể cậu vô thức quay sang phía bên kia, tránh tiếp xúc gần gũi với cô.

Nữ sinh dường như đã nhận thấy sự tránh né của cậu, khuôn mặt cô ta hơi bất mãn, lông mày nhướng lên: "Lần trước ở quán bar, ai đã nói muốn hẹn hò với em trong tuần này? Du thiếu có lẽ không quên chứ?"

Du Bách Chu không quen nữ sinh trước mắt, nhưng cuốn sách gốc có đề cập tới nguyên chủ mập mờ với rất nhiều đối tượng, nữ sinh này có lẽ là một trong số họ.

Chuyện này hơi rắc rối, cứ từ chối thẳng thừng đi.

Du Bách Chu nói: "Không quên, nhưng tuần này tôi..."

Nữ sinh vừa nghe thấy, hờn dỗi chặn ngang cậu: "Anh lại bảo em là anh không có thời gian à? Anh đã hứa với em rồi mà."

Nói xong, cô ta giơ tay ôm lấy cánh tay của cậu.

Du Bách Chu: "..."

Nhìn vào khuôn mặt sắp phát giận của nữ sinh, Du Bách Chu phải giả lả cười trừ, tiện thể rút tay ra khỏi tay cô ta. "Đến lúc đó rồi bàn sau."

Nữ sinh định nhăn mặt phàn nàn, đột nhiên, cách đó không xa truyền đến âm thanh của đĩa cơm đập vào mặt đất.

Mọi người cùng nhau nhìn qua.

Họ thấy một nam sinh bị bao vây bởi những người khác, mặt đất vung vãi đầy thức ăn và các mảnh vỡ tan tành của chiếc đĩa.

Du Bách Chu nhận ra nam sinh bị vây quanh, người đó tên là Hạ Diễn.

Đồ Cao Minh chỉ nhìn lướt qua rồi thu lại tầm mắt, "Aiz, em còn tưởng là ai, là Hạ Diễn thì chả có gì mới mẻ, cậu ta là một kẻ lập dị."

Vì ở rất xa, Du Bách Chu không thể nghe được cuộc nói chuyện ở phía bên kia, chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng ở đó. Bỗng nhiên, cậu thấy Hạ Diễn bị một nam sinh đầu húi cua đẩy mạnh khiến anh lùi về phía sau nửa bước, lưng chống vào bức tường. Nam sinh kia thấp hơn Hạ Diễn vài centimet, vẻ mặt của gã rất khiêu khích và dữ dằn.

Trái tim của Du Bách Chu hơi thắt lại.

Không muốn nhìn thêm nữa, Du Bách Chu thu tầm mắt lại, cậu siết chặt đôi đũa trong tay và tự nhủ trong lòng rằng đó không phải việc của mình.

Cậu đã hứa với ba lớn là sẽ không gây rắc rối ở trường nữa.

Đồ Cao Minh vừa ăn cơm vừa nói chuyện với Xa Thông bên cạnh: "Mày nhìn đi, Xa Thông, trước đây tao đã nói với mày rồi, phải biết đánh nhau, nếu không có người ngứa mắt mày, dùng nắm đấm dạy mày làm người liền. Vậy nên nếu mày có thời gian, phải học hỏi thêm một ít từ đại ca và tao."

Xa Thông lắc đầu bất lực, "Đầu óc đơn bào không dễ dạy."

Đồ Cao Minh: "Mày mới là đồ đầu óc đơn bào!"

Nữ sinh bên cạnh Du Bách Chu liếc nhìn Hạ Diễn, khoanh tay và nói với vẻ ghê tởm: "Học giỏi cho lắm vào thì được ích gì? Điểm xuất phát thấp hơn những người khác thì nhất định sẽ thấp kém hơn những người khác. Dạng người này bị bắt nạt cũng đáng đời."

Nghe vậy, biểu cảm của Du Bách Chu trở nên xấu xí.

Bên kia, Tôn Thiên Thạc nhìn Hạ Diễn trước mặt với vẻ khiêu khích.

Mặc dù chiều cao của Tôn Thiên Thạc không bằng Hạ Diễn, nhưng thân hình gã cường tráng hơn Hạ Diễn rất nhiều. Hai tay gã đút túi, theo sau là một nhóm đàn em, khí thế mạnh mẽ đến nỗi thu hút rất nhiều người theo dõi.

Gã cảm thấy vượt trội kiêu ngạo nâng cằm lên, nhìn người trước mặt như nhìn một con kiến, "Ôi, xin lỗi nha."

Hạ Diễn liếc nhìn cơm đổ khắp nơi trên sàn nhà, cũng như cái đĩa vỡ tan nát, không mảy may tỏ vẻ kinh ngạc.

Ai đó bên cạnh bắt đầu đổi trắng thay đen.

"Đụng vào người ta còn không xin lỗi, có bị bệnh không?"

"Học sinh giỏi mắc sai lầm có thể không cần nói xin lỗi à?"

Một số ít người biết sự thật chỉ dám ở một bên thì thầm nho nhỏ.

"Không phải, rõ ràng là Tôn Thiên Thạc đụng người trước mà, rơi xuống đất là đĩa cơm của Hạ Diễn."

Chỉ là mấy giọng nói này nhanh chóng bị che đậy bởi nhiều tiếng bàn luận.

"Wow, học sinh giỏi mặt dày hỗn láo thật kinh tởm."

"Ỷ được giáo viên thích nên chảnh quá ha? Ha ha, đào tạo một học sinh giỏi như vậy cũng chỉ lãng phí tài nguyên quốc gia."

"Một thằng con trai đầy u ám, đến bây giờ không chịu lộ mặt, thật xui xẻo nếu lỡ đụng phải cậu ta, tại sao trường học của chúng ta lại chấp nhận kiểu người như vậy?"

"Không lộ mặt có phải vì muốn dễ phạm tội hơn không, tao đã sớm nghi ngờ cậu ta là một thằng hèn."

"Đừng nói nữa, nghĩ mà sợ."

Tôn Thiên Thạc lắng nghe tiếng xì xào bàn tán, khóe miệng cực kỳ hài lòng cong lên. Sau đó, gã lên giọng nói với Hạ Diễn: "Hạ Diễn, xin lỗi tao ngay, xin lỗi xong rồi gọi ba to vào, tao sẽ miễn cưỡng tha thứ cho mày."

Xung quanh vang lên tiếng giễu cợt ồn ào, họ có vẻ thích nhìn cảnh người khác bị nhục nhã.

Tôn Thiên Thạc chờ đợi, nhưng rất lâu không nghe thấy Hạ Diễn mở miệng, khuôn mặt gã có chút không kiềm chế được, nụ cười mờ dần, gã khó chịu rút tay ra đẩy Hạ Diễn một lần nữa, "Nhắc lại lần cuối, xin lỗi ba mày đi!"

Một mặt dây chuyền bằng ngọc rơi ra khỏi túi đồng phục của Hạ Diễn, nhưng hiển nhiên không một ai chú ý đến chuyện này.

Tôn Thiên Thạc ấn vai Hạ Diễn, đến gần đe dọa anh, "Tốt hơn hết mày đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt."

Hạ Diễn nhìn đồ vật rơi xuống đất, có chút cảm xúc lóe lên trong mắt anh.

Anh phớt lờ lời đe dọa của Tôn Thiên Thạc, nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền trên sàn nhà, giọng nói lạnh lẽo, "Cút đi."

Sau khi nghe được, Tôn Thiên Thạc trở nên cực kỳ tức giận, sự kiên nhẫn của gã gần như cạn kiệt. "Đ*t mẹ mày Hạ Diễn, thằng chó mày muốn bị đánh đúng không?"

Tôn Thiên Thạc túm chặt đồng phục của Hạ Diễn, giơ nắm đấm lên ra vẻ muốn đập thẳng vào mặt Hạ Diễn, bất chợt, bả vai gã bị khóa lại từ phía sau.

Cùng lúc đó, một đôi giày thể thao dừng lại trước mặt dây chuyền ngọc, chủ nhân của đôi giày cúi xuống, gò má ngược với ánh sáng phía cánh cửa, nhặt miếng ngọc trên mặt đất lên và giơ tay giao cho người trước mắt, "Đây, mặt dây chuyền của cậu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện