Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 121: Nhất định là phương pháp ta nghe lén không đúng



Sao trời động, cơ xương lạnh, trời đã tối hết, trong gian phòng, Án Hà Thanh dần dần từ trong hôn mê tỉnh lại, sau khi đợi ý thức hoàn toàn khôi phục, hắn xoay đầu quan sát xung quanh.

Nơi đây là một gian phòng bày xếp đơn giản nhưng nơi nào cũng lộ ra sinh khí, Án Hà Thanh cau mày ấn lấy ngực từ từ chống đỡ thân thể ngồi dậy, toàn bộ vết thương trên người hắn đều đã được đắp thuốc và băng bó, ngay cả đến vết bầm đằng sau lưng cũng được đắp lên cao dược, nhưng vẫn là đau đến không chịu được.

Hắn nhớ lúc hắn hôn mê có ngã vào trong lòng của một người, tuy rằng khiến hắn khó mà có thể tin được, nhưng mà người đó xác thực là Tiêu Dư An.

Tiếng đẩy cửa cót két vang lên, dì ba bưng thuốc đi vào, nhìn thấy Án Hà Thanh ngồi dậy trước tiên là sững sờ, sau đó hét lên: “Ai yay a, vị công tử này, ngươi cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi a, vừa đúng lúc đem chén thuốc này uống đi.” Vừa nói dì Ba cầm lấy canh thuốc đưa cho Án Hà Thanh.

Án Hà Thanh nhận qua canh thuốc, cảm tạ xong lại hỏi: “Bà là? … …”

“A, ngươi có thể gọi ta là dì Ba, ta cũng được coi như là lão nương tử (mẹ già) ở chỗ này.” Dì Ba nói.

Bỗng nhiên lại giống như đang suy nghĩ cái gì đó, Án Hà Thanh ngẩng đầu hỏi: “Cho hỏi, chủ tử… … của nơi đây, thật sự đã thành thân rồi sao?” Lời nói của hắn mang theo tia hy vọng yếu ớt, giống như những đốm đốm lửa nhỏ trong tro tàn, toàn là bất cam.

Dì Ba còn tưởng rằng người hắn hỏi là Dương Liễu An và Hiểu Phong Nguyệt, hồi đáp nói: “Công tử ngươi tại sao vừa mới tỉnh lại hỏi cái này? Hai người bọn họ tuy rằng chưa có lời mai mối chính thức, nhưng xác thực là một đôi, rất là ân ái a!”

Ánh sáng trong con ngươi của Án Hà Thanh triệt triệt để để ảm đạm trở xuống, hắn giống như cây khô đã chết tận gốc, hoàn toàn không có sức sống, rất lâu mới nhè nhẹ ‘ừm’ một tiếng.

“Công tử mau đem thuốc uống đi.” Dì Ba thúc giục.

Án Hà Thanh tê dại mà lần nữa ‘ừm’ thêm một tiếng, đem thuốc uống hết một lần sau đó đem chén thuốc trả về, rồi sau đó nữa dì Ba dặn dò gì đó, với lại khi nào rời đi Án Hà Thanh toàn bộ đều không rõ.

Án Hà Thanh đợi đến lúc đêm khuya, từ từ chống đỡ thân thể mình dậy, sau đó hướng ngoài cửa đi tới.

Hắn phải đi, hắn nhất định phải đi.

Án Hà Thanh biết rằng chính mình không thể lưu lại, hắn sợ hãi, hắn sợ Tiêu Dư An cười với mình một cái, hắn sẽ thà rằng làm tổn thương Tiêu Dư An cũng phải đem hắn trói buộc ở bên cạnh mình.

Gió đêm se lạnh, nhè nhẹ thổi lên thanh tơ của Án Hà Thanh, sân nhỏ của phủ đệ vắng vẻ yên ắng, ánh trăng từ trên cao rọi xuống, phủ đầy trên đất, Án Hà Thanh đi được hai bước, đột nhiên nghe thấy có người đang nói chuyện.

Và lúc này, Tiêu Dư An đang ở trên giường lăn qua lăn lại, chính là ngủ không được.

Cái bệnh bên cạnh không có tiếng hít thở liền không thể nào đi vào giấc ngủ Tiêu Dư An vẫn chưa trị khỏi, bình thường hắn đều là cùng Tạ Thuần Quy một căn phòng, cho nên không lo lắng bệnh sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ.

Giờ đây Tạ Thuần Quy ở Tây Thục quốc trị bệnh, Tiêu Dư An một mình ngủ không được, vừa lúc trong lòng lại vướng chuyện của Án Hà Thanh, như vậy đến chợp mắt nghỉ ngơi cũng làm không được, cả đầu đều đang suy nghĩ sau này phải làm sao mới tốt đây.

Suy nghĩ cả nửa ngày, ánh trăng rọi đến đỉnh đầu, Tiêu Dư An lật người ngồi dậy, khoác lên áo ngoài, quyết định ra ngoài dạo dạo giải sầu.

Tiếng dế mèn ban đêm không ngừng vang lên bên tai, Tiêu Dư An ở bên cạnh trục lăn lúa ngồi xuống, bức một cọng cỏ ngậm vào trong miệng, hai tay giao nhau gối lên đầu tựa ra đằng sau, nào ngờ vừa tựa vững, thì nghe thấy bên ngoài sân truyền đến âm thanh, âm thanh đó cực kỳ quen thuộc, vừa nghe liền biết là Trương Bạch Thuật.

Tiêu Dư An một bên nghĩ trong lòng đêm khuya Trương Bạch Thuật không đi ngủ, chạy đến đây làm gì? Một bên đứng dậy hướng nơi âm thanh truyền đến đi tới.

“Thật sao? Nàng thật sự nguyện ý gả ra? Ngày mai ta liền bảo bà mối bên thành tây đến làm mai xin cưới!!” Âm thanh của Trương Bạch Thuật giấu không được sự phấn khởi.

Tiêu Dư An cả đầu mù tịt, trong lòng ngầm bảo một tiếng đây là tình huống gì đây, một người khác cất lên giọng nói.

Vậy mà lại là Lâm Tham Linh!

Lâm Tham Linh nhỏ giọng bảo: “Bạch Thuật, chuyện hỏi cưới vẫn là, vẫn là tạm hoãn đi được không?”

Trương Bạch Thuật không hiểu: “Tại sao chứ?”

Lâm Tham Linh nói: “Ta bây giờ cũng coi như là nha hoàn trên phủ, thân phận thấp kém, làm sao cho thể đảm đương chuyện cưới hỏi chứ.”

Trương Bạch Thuật tức giận: “Nàng tại sao lại tự sỉ nhục chính mình nữa!?”

Lâm Tham Linh dịu dàng vỗ về nói: “Làm gì mà tự sỉ nhục chứ? Đây là có gì nói đó a, lúc trước nếu không phải là Tiêu công tử mua ta về, ta bây giờ đã lưu lạc nơi trăng hoa rồi, nói một tiếng mình là nhà hoàn, vẫn là phúc khí của ta.”

Trương Bạch Thuật lại nói: “Tiêu Dư An hắn khẳng định cũng sẽ không nghĩ như vậy!”

Lâm Tham Linh ý cười không giảm: “Tiêu công tử không có nghĩ như vậy, nhưng mà lòng biết ơn ta phải ghi nhớ trong lòng a, ta nợ hắn một cái mạng, chẳng lẽ không nên làm trâu làm ngựa cho hắn mà báo đáp sao?”

Tiêu Dư An không thể nghe tiếp nữa, kéo căng cổ họng mà hét: “Đừng có lôi ta vô nữa! Cho hai người các ngươi chín đồng chín, các ngươi mau lên phường ký giấy đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện