Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 22-3: 🍓: Dỗ dành (3)



Edit: Pou
Gió đêm se se, ban đêm càng ngày càng lạnh, có lẽ mùa đông ở thế giới này đã đến rồi.
Nặc Nặc thở ra một hơi.
Không ngờ cô đã trải qua những ngày tháng khổ sở lâu như vậy.
Lúc kết thúc lớp tự học buổi tối thì ánh trăng cũng ló dạng.
Nặc Nặc phát hiện một hộp băng keo cá nhân trong ngăn bàn của mình.
Cô sửng sốt hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn không quay đầu lại.
Chờ mọi người ra về hết, Nặc Nặc đặt hộp băng keo lên bàn Hàng Duệ rồi tắt điện, đi ra ngoài khoá cửa lại.
Tốt nhất Hàng Duệ nên yên phận sống an ổn chứ đừng dây dưa với Cừu Lệ.
Tống Nặc Nặc có thể vì cậu mà làm tất cả.
Thiếu niên trong mộng của nguyên chủ là một người tốt, xứng đáng sống một cuộc đời an yên.
-
Lúc Nặc Nặc cùng Tống Liên trở về biệt thự, mẹ Trần nói: "Tâm trạng của Cừu thiếu không tốt." Dừng lại một chút, bà lại nhấn mạnh: "Cực kì không tốt."
Trước buổi tối anh đã trở về, trên người nồng nặc mùi rượu, thần sắc lạnh băng, thiếu chút nữa là mắng khóc đám người hầu trong biệt thự.
Nặc Nặc không muốn nghe mấy chuyện liên quan đến nam chủ, nhưng Tống Liên lại rất khẩn trương: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Mẹ Trần xụ mặt: "Hôm nay là ngày giỗ của ông chủ cùng phu nhân, có lẽ còn cả chuyện của công ty nữa. Tôi cũng không rõ."
Tống Liên nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ đồng tình.
Nặc Nặc nói: "Mẹ Trần, con ăn cơm ở trường học rồi, giờ con lên phòng học đây."
Mẹ Trần: "..."
Cô chủ của tôi ơi, cô có thể nhanh nhẹn một chút không? Cô không hiểu ám chỉ của tôi sao? Giờ không phải lúc để học, việc cô nên làm là đi dỗ dành người nào đó mới đúng.
Tống Liên lại quá mức tranh đua, thở dài thườn thượt: "Hoá ra ngài ấy đáng thương như vậy."
Mẹ Trần: "..."
Ngài ấy không đáng thương, nếu ngài ấy muốn giết chết cô thì ngay cả chớp mắt ngài ấy cũng không thèm chớp lấy một cái.
Mẹ Trần mắt không thấy tâm không phiền, dứt khoát quay vào phòng bếp nấu canh giải rượu cho Cừu Lệ.
Tống Liên nghĩ đến chuyện mà Tống Chiêm nhờ ban tối nên vội vàng chạy theo: "Mẹ Trần để tôi bưng lên được không? Tôi có vài chuyện muốn nói với Cừu thiếu."
Mặt mẹ Trần không có cảm xúc: "Cậu chủ không thích có người tuỳ ý lên lầu hai, càng không thích người khác vào phòng mình."
Sắc mặt Tống Liên cứng đờ.
Chờ mẹ Trần lên lầu, Tống Liên cũng ngồi không yên.
Không được!
Tống Nặc Nặc có thể máu lạnh không quan tâm tới tương lai của Tống gia nhưng cô ta thì khác, cô ta không thể mặc kệ. Vì Tống gia, cô ta có thể làm mọi thứ.
Tống Liên cắn chặt răng, quyết tâm đi lên lầu.
Thừa dịp mẹ Trần không đóng cửa, cô ta vội vàng lẻn vào.
Người đàn ông ngồi trên sopha, trên bàn là máy tính, trong phòng còn có mùi thuốc lá và mùi rượu nhàn nhạt.
Anh nghe thấy tiếng động thì nâng mắt lên nhìn.
Mẹ Trần cũng kinh ngạc nhìn Tống Liên.
Tống Liên hít sâu một hơi: "Cừu thiếu, hẳn là anh đã biết chuyện nhà chúng tôi. Chỉ tôi không hiểu chuyện nên đắc tội với anh, cầu anh rộng lượng ra tay giúp đỡ ba tôi. Chỉ cần như vậy thì anh muốn tôi làm gì thì tôi đều đồng ý."
Hai ngón tay Cừu Lệ đang kẹp điếu thuốc, nghe vậy anh chỉ cười: "Cái gì cũng đồng ý?"
Tống Liên hiên ngang lẫm liệt gật đầu.
Cừu Lệ thong thả ung dung búng tàn thuốc: "Cô là cái thá gì?"
Sắc mặt Tống Liên trắng bệch.
Anh vẫn không hề lưu tình, miệng lưỡi sắc bén như dao: "Tống nhị tiểu thư hình như đánh giá bản thân quá cao rồi. Cô thì có cái gì? Tư sắc? Tài hoa? À, chị gái cô không hiểu chuyện nên đắc tội với tôi? Vậy bảo cái người đắc tội kia đến xin ông đây!"
Cừu Lệ dập tắt điếu thuốc.
Đôi mắt của anh đen láy, đột nhiên anh đứng dậy, cười cười đi đến gần Tống Liên.
Tống Liên không hiểu tại sao cả người cô ta lại rét đến nỗi run bần bật.
Khí tràng của anh lãnh khốc cường đại, âm trầm nói: "Cô có biết hậu quả của việc tự tiện xông vào là gì không Tống nhị tiểu thư?"
-
Nặc Nặc vừa mới mở đề hoá học ra liền nghe thấy tiếng thét chói tai từ phòng cách vách: "A! Không cần, Tống Nặc Nặc, cứu tôi, cứu tôi..."
Là giọng của Tống Liên.
Nặc Nặc bất chấp mọi thứ, vội vàng chạy vào phòng Cừu Lệ.
Đây là lần thứ hai cô bước vào căn phòng này.
Màu chủ đạo là mày đen, tạo ra một cảm giác cực kì áp lực.
Nặc Nặc nâng mắt nhìn, cửa sổ sát đất mở rộng ra, gió đêm hiu hiu thổi, mà nửa người trên của Tống Liên lại bị dồn ra ngoài cửa sổ.
Cừu Lệ bóp chặt cổ cô ta, tươi cười u lãnh.
Chỉ cần anh dùng sức một chút thì Tống Liên sẽ ngã từ lầu hai xuống.
Nặc Nặc kinh hoàng, cô đồng cảm với Tống Liên bởi cô cũng từng nếm trải cảm giác sợ hãi như cô ta lúc này. Nam chủ điên rồi sao? Sao anh ta có thể muốn giết nữ chủ?
"Tống Nặc Nặc, cứu tôi!"
Cho dù cô không thích Tống Liên thật, nhưng cô cũng không muốn nhìn thấy cô ta chết.
Nặc Nặc sợ Cừu Lệ sẽ thật sự giết Tống Liên nên vội vàng chạy tới.
Qua nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên cô chịu nói chuyện với anh: "Cừu Lệ."
Anh nghe thấy giọng nói của cô, rốt cuộc cũng chịu quay đầu lại.
Ánh mắt của thiếu nữ hoảng sợ mà nhìn anh. Haha, hoá ra cô cũng sợ anh.
Đừng sợ mà, anh không nỡ làm tổn thương cô.
"Anh muốn làm gì vậy? Mau buông Tống Liên ra."
"Nhưng tôi đang không vui."
Nặc Nặc sắp hỏng mất, hoá ra ngài đây không vui là muốn giết người à?
Tống Liên không chịu được cảm giác cả nửa người treo ngoài không khí nên há miệng khóc lớn, nhưng tay Cừu Lệ lại bóp chặt một chút, tiếng khóc cũng nghẹn lại ở cô họng.
Trong bầu không khí an tĩnh một cách quỷ dị, Cừu Lệ lặp lại một lần nữa: "Tôi rất không vui."
Biết rồi, biết rồi, tôi biết anh không vui rồi.
Nặc Nặc cũng vui không nổi.
Cô thử thăm dò mà nắm lấy cánh tay của anh, cơ bắp của người đàn ông cứng như đá, anh chỉ khẽ cười một tiếng nhưng không ngăn cản.
Tuy trong lòng vô cùng khiếp đảm nhưng Nặc Nặc vẫn tận lực mềm giọng: "Cừu Lệ, anh say rồi. Anh không nên làm như vậy, anh bỏ Tống Liên xuống được không?"
"Tại sao em không để ý đến tôi?"
Nặc Nặc sắp phát điên với tên bệnh tâm thần này rồi.
Thấy Tống Liên đã sắp chịu không nổi, Nặc Nặc vội nói: "Xin lỗi, sau này sẽ không không để ý đến anh nữa."
Anh vừa lòng cười: "Tốt."
Lúc Tống Liên được thả xuống đã xụi lơ trên mặt đất, khóc tới nỗi cả người run rẩy.
Đời này cô ta cũng không dám chọc vào người đàn ông như ma quỷ này nữa. Cho dù Tống Chiêm có lấy dao kề cổ thì cô ta cũng phải về nhà.
Rất nhanh vệ sĩ đã đi vào kéo Tống Liên ra ngoài.
Nặc Nặc sợ hãi nhìn theo Tống Liên, ngay cả nữ chủ còn như vậy thì cuộc sống sau này của cô sẽ thê thảm đến mức nào đây?
Nặc Nặc cũng sợ anh, không muốn ở lâu với tên bệnh tâm thần này.
Nhưng cô vừa muốn đi ra ngoài thì một đôi tay đã ôm lấy eo cô, sau lưng còn dựa vào một lồng ngực rắn chắc lại ấm áp.
Trên người anh thoang thoảng mùi thuốc lá, Nặc Nặc cảm thấy cực kì áp lực.
Cô ngây ngốc chớp mắt một cái, ngay sau đó tức đến nỗi mặt đỏ lên.
Cái tên bệnh tâm thần kia dám liếm chỗ đó!
"Nặc Nặc..."
Anh ta gọi cũng thật ghê tởm.
"Anh buông tôi ra, tôi khó chịu."
"Tôi cũng rất khó chịu, còn rất khổ sở."
Tay anh bắt đầu di chuyển, rất nhanh sẽ chạm đến nơi kia, Nặc Nặc đỏ bừng mặt xấu hổ quát lên: "Cừu Lệ!"
"Hử?" Anh khẽ cười một tiếng, bàn tay ác ý mà chạm vào nơi mềm mụp của cô: "Nặc Nặc."
"Anh thật quá đáng." Cô tức gần khóc.
Vừa cứu được Tống Liên, chẳng lẽ tiếp theo người xong đời sẽ là cô sao?
Cô có thể ngửi được mùi rượu trên người anh, cho nên anh lại phát bệnh gì đây?
Cừu Lệ đi đến trước mặt cô, bàn tay quyến luyến vuốt ve hai má cô. Gương mặt cô mềm mềm âm ấm, hai má đỏ bừng, trong mắt còn chứa nước long lanh chọc người yêu mến.
Cô dùng ánh mắt nhìn kẻ điên để nhìn anh.
Anh không điên, mà chỉ là sắp không nhịn nổi, nhớ cô đến gần chết rồi.
Bảo bối mà anh trân quý như mạng, muốn anh cúi đầu thì đã sao?
"Cổ phần của Tống gia tôi chưa đưa cho Trần Thiến, em đừng giận nữa có được không?"
Nặc Nặc không có gì để nói.
Nhưng cô vẫn tức giận.
Anh lại nhịn không được dỗ dành cô: "Đều cho em hết được không? Như vậy thì tên Tống Chiêm bất tài kia sẽ không dám bắt nạt em, mà Tống Liên cũng phải nhìn sắc mặt em mà sống. Nếu em không thích Trần Thiến thì để tôi dạy cô ta một bài học được không?"
Nặc Nặc quả thực sợ anh gần chết.
Người đàn ông này quá vô tình, mặc kệ Trần Thiến đã vì anh mà làm những gì, anh nói trở mặt là sẽ trở mặt ngay lập tức.
Mà Cừu Lệ sẽ không bao giờ làm chuyện gì khiến mịn bị lỗ, anh chưa bao giờ tốt bụng như vậy.
Chẳng sợ cô còn tức giận mà giọng nói thì vẫn cứ mềm mại: "Không cần, tôi không cần anh làm cái gì cả."
Nhưng tên bệnh tâm thần này nghe không hiểu tiếng người.
Anh kéo lấy tay nhỏ của cô đặt lên trên ngực mình.
Nặc Nặc có thể cảm nhận được nhịp tim đập kịch liệt của anh, một chút một chút, như nổi trống, chấn động khiến cô kinh hãi.
Anh thấp giọng cười cười: "Tất cả đều cho em hết, em thích tôi một chút được không?"

[1907 words]
Pou: áaaaa ngược nam rồi mn ơii quẩy lên 💃


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện