Chương 23: Chương 23
Giang Ngư yên lặng nhìn chăm chú cỏ Long Huyết trước mắt, lá đã bắt đầu có dấu hiệu chuyển sang màu tối, không chắc chắn lắm mà nghĩ: Cứ cái tốc độ như vậy, chúng nó thực sự cần một tháng mới có thể trưởng thành sao?Trong lòng nàng biết vật mình trồng ra hình như lợi hại hơn so với người khác một ít, nhưng cũng chỉ là lợi hại về khoảng rút ngắn thời gian sinh trưởng một tháng thành hai mươi ngày?Chẳng qua nhìn phiến lá xanh biếc của linh thảo, hiển nhiên không những không có vấn đề gì, ngược lại là phát triển rất tốt.
Giang Ngư lại đi lật bách khoa toàn thư, cũng không thể nào tìm ra nguyên nhân, chỉ đành cho rằng mình được Thần Nông phù hộ, hoặc là mình thực sự có thiên phú ở việc này thôi.
Xem xong linh điền, Giang Ngư mang theo nhóm con rối tìm mấy tảng đá lớn màu trắng, để cho mỗi con rối mang theo một khối, mang về trong viện, đập nát thành những viên nhỏ.
Giang Ngư lại dùng linh lực đem các góc cạnh của tảng đá mài tròn, trong sân trải một con đường bằng đá nhỏ tinh xảo.
Cái hành động dùng linh lực mài đá tảng này, nếu bị người khác nhìn thấy, sợ là còn đau lòng hơn cả chết.
Đợi đến khi màn đêm buông xuống, tối nay thời tiết vô cùng tốt, sao trời lấp lánh, Giang Ngư ngửa đầu thưởng thức một hồi, trên mặt đất, con đường được làm từ những cục đá nhỏ màu trắng đều phát ra những ánh sáng huỳnh quang yếu ớt —— Đây hoàn toàn chính là nữ tử không trân quý linh lực, nghèo cũng phải phủ một tầng linh lực lên trên đá.
"Trên trời có một dải ngân hà, trong sân của ta cũng có một giải ngân hà" trong tay Giang Ngư cầm một đèn ánh trăng, đi chân trần đạp lên "Con đường của những vì sao", gió đêm phất phơ nhẹ nhàng lướt qua làn váy của nàng, Giang Ngư giờ phút này cảm thấy cực kỳ vui vẻ, thấy mình giống như nữ thần vừa mỹ lệ vừa thần bí trong truyền thuyết.
Hôm nay cũng là một ngày cực kỳ vui vẻ.
Sáng sớm ngày mùng mười, Giang Ngưu nhìn Tật Phong đang bay tới từ phương xa, ý nghĩ vừa động, linh lực đã hội tụ ở đầu ngón tay huyễn hóa ra hư ảnh Hôi Ưng ở trong không trung.
Hư ảnh lặng lẽ phát ra một tiếng dài, giang rộng đôi cánh bay lượn ở phía trên linh điền, cánh bay qua chỗ nào, một màn linh vũ sẽ rơi xuống chỗ đó.
Đôi mắt vàng sẫm của Tật Phong tò mò mở to, nhìn người bạn đồng hành quen thuộc này, hưng phấn bay theo "Tật Phong" phát sáng.
Cho đến tận khi ảo ảnh "Phanh" một tiếng tản ra từng chút một, hóa thành vô số mưa bụi nhỏ, rơi xuống linh điền, cũng rơi xuống đầy người nó.
Tật Phong run cánh rũ hết bọt nước trên người xuống, hướng về phía không trung kêu hai tiếng, hẳn là đang kêu gọi người bạn lúc nãy cùng mình chơi đùa.
Không có thứ gì đáp lại, nó có chút ủy khuất mà trở lại bên người Giang Ngư, còn thi thoảng liếc nhìn bên kia một chút, chờ mong tiểu bằng hữu của mình có thể trở về, bộ dạng này làm lòng Giang Ngư mềm thành bánh gạo nếp.
Nàng nhéo nhéo bàn tay, tạo ra một bản đại mini phiên bản tiểu Hôi Ưng ra.
Tiểu Hôi Ưng vui vẻ mà kêu hai tiếng, bay vòng quanh Tật Phong hai vòng, cực kỳ phấn kích.
.
Bình luận truyện