Chương 15: Chương 15
Không biết khi nào những ma tu phòng bên cạnh đã rút lui toàn bộ, phỏng chừng là bị Thẩm Long Ngọc dạy dỗ đe dọa một chút, sợ tới mức chạy trốn suốt đêm.
Mộ Phong Vân làm ầm ĩ đến nửa đêm, đặt mình xuống ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới bị Thẩm Long Ngọc đánh thức.
Thẩm Long Ngọc có tiền có thể sai khiến quỷ ma, bảo chủ quán đi mua điểm tâm tự mình ăn, thấy thời gian gần đến mới đi gọi Mộ Phong Vân rời giường.
Cách hắn ta gọi người dậy rất đặc biệt, tiểu sư đệ đang mơ đẹp, hắn ta bước đến xốc chăn bông của người ta lên: "Mau dậy đi! Đã giờ nào rồi mà còn ngủ hả?"
Mộ Phong Vân nhíu nhíu mày, nhướng mắt với Thẩm Long Ngọc, ý hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"?" Thẩm Long Ngọc nhíu mày.
Mộ Phong Vân sửng sốt, lập tức tỉnh táo, sửa lời nói: "Bây giờ là giờ nào rồi?"
"Sắp đến trưa rồi." Thẩm Long Ngọc đưa áo khoác cho hắn: "Mau sửa soạn lại đi, dậy ăn cơm trưa, còn có rất nhiều thứ chưa mua được, hôm nay phỏng chừng phải đi rất lâu đấy."
"Ồ." Ngay khi Mộ Phong Vân ra khỏi giường, liền cảm thấy đầu gối đau nhói, cơ thể lao về phía trước.
Thẩm Long Ngọc nhanh tay lẹ mắt, lập tức đỡ lấy hắn: "Làm sao vậy?"
Mộ Phong Vân nhớ ra rồi, hình như là do hôm qua bị ngã.
Hắn vốn nghĩ muốn nhịn đến khi trở về sơn môn mới xử lý, nhưng vừa ngủ một giấc rất thoải mái nên quên mất chuyện này, thoáng cái đã bại lộ.
Tất nhiên Thẩm Long Ngọc cũng không biết trên người hắn còn có vết thương như vậy.
Hắn ta nhẹ nhàng cuộn ống quần Mộ Phong Vân lên, máu ở chỗ bị thương đã đông lại khiến miệng vết thương và vải dính chặt vào nhau.
Toàn bộ đầu gối sưng lên tầm bằng ngón tay, đỏ, xanh, tím, đen đủ màu hiện ra, nhất thời sắc mặt của Thẩm Long Ngọc rất tệ.
Mộ Phong Vân cẩn thận nói: "Sư huynh...?"
Sắc mặt Thẩm Long Ngọc không ngoài dự đoán: "Bị thương thế này từ khi nào? Đêm hôm qua à?"
"Ừm, bị bọn họ dùng dây thừng làm vấp." Mộ Phong Vân thành thật trả lời: "Ta cảm thấy chỉ là vấp ngã thôi, hẳn là cũng không có chuyện gì lớn đâu..."
"Ngươi cảm thấy không có chuyện gì lớn?" Thẩm Long Ngọc tức giận trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: "Mộ Phong Vân ngươi bị cái gì vậy? Có phải nếu khi này ta không phát hiện thì ngươi sẽ mặc kệ chờ nó tự khỏi đúng không?"
"..." Mộ Phong Vân cúi đầu.
Thẩm Long Ngọc sắp nổi giận: "Cúi đầu cái gì, muốn khóc đúng không? Ta nói cho ngươi biết, vô dụng thôi Mộ Phong Vân ! Lần sau ngươi còn như vậy..."
"Lần sau ta sẽ không như vậy nữa." Mộ Phong Vân biết hắn ta lo lắng cho mình, kéo tay hắn ta quơ quơ: "Sư huynh đừng giận nữa."
Thẩm Long Ngọc thấy hắn như vậy cũng không muốn nổi giận nữa: "Ít làm nũng thôi."
Mộ Phong Vân ngoan ngoãn gật đầu.
Mộ Phong Vân nhìn vết thương, nhăn mày.
Lần này tiểu sư đệ ngã không nhẹ, hắn ta suy tính, xem ra là tránh không được mấy lời nói nhảm của Khưu sư thúc.
Dù sao sớm muộn gì cũng phải chết, Thẩm Long Ngọc quyết định dứt khoát: "Không mua đồ nữa, trước đưa ngươi về môn phái xem thế nào đã."
"Nhưng mà..." Mộ Phong Vân muốn nói mình còn muốn đi chơi, nhưng liếc mắt thấy sắc mặt Thẩm Long Ngọc đen như đít nồi lại có vẻ tức giận, thức thời ngậm miệng lại.
Tuy rằng chân rất đau, nhưng trong lòng Mộ Phong Vân lại rất vui vẻ.
Chưa từng có người vì hắn bị thương mà lo lắng đến như vậy.
Thẩm Long Ngọc là người đầu tiên.
Khi còn nhỏ, ba mẹ luôn bận rộn với công việc, sau khi về nhà thì lại cãi nhau không dứt, Mộ Phong Vân nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hai người họ liền không muốn làm bọn họ phải lo lắng nữa, vẫn luôn giữ im lặng.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ cho đến giờ ba mẹ cũng chưa bao giờ biết trên người mình có bao nhiêu vết thương, chỉ biết là đứa con này vô cùng hiền lành.
Mà sau khi lớn lên, cha mẹ lại có gia đình của riêng mình và những đứa con khác, lại càng không thèm để mắt đến Mộ Phong Vân.
Cho dù là một câu dặn dò cũng là xa xỉ.
Khi em trai khóc, cha hắn cũng sẽ lúng túng như lần đầu làm cha, mà chờ đến khi ông ta quay đầu lại nhìn Mộ Phong Vân, Mộ Phong Vân đã qua cái tuổi bật khóc vì bị thương rồi.
Có lẽ ba sẽ cảm thấy được không để người khác phải lo lắng là ưu điểm duy nhất của Mộ Phong Vân.
Nhưng không có ai từ nhỏ đã hiểu chuyện như vậy, chẳng qua bởi vì không được đáp lại nên mới không tiếp tục mong đợi mà thôi.
Vì thế hắn càng không có gì để nói chuyện với ba.
Hắn không biết liệu Thẩm Long Ngọc có tốt với tất cả mọi người như vậy không, nhưng đây là lần đầu tiên của anh, cũng là lần duy nhất.
Mộ Phong Vân nhẹ nhàng dựa vào Thẩm Long Ngọc, nhỏ giọng nói: "Cám ơn sư huynh."
"Hả? Cái gì?" Ngự kiếm trên trời, tiếng gió thổi bên tai rất lớn, Thẩm Long Ngọc không nghe thấy Mộ Phong Vân nói gì.
Hắn ta nhìn tiểu sư đệ trong lòng, nghĩ là hắn lại sợ hãi, khinh bỉ nói:
"Ngươi ổn không đó?"
Mộ Phong Vân: "???"
Khưu sư thúc là người thứ hai sẽ lo lắng cho hắn.
Chỉ là Mộ Phong Vân thật sự có chút không chịu nổi loại quan tâm này của ông ta.
Thẩm Long Ngọc cũng không đỡ nổi.
Hạ Vân Mai cũng không chịu nổi.
Sư thúc thấy tiểu sư điệt của mình vô cùng vui vẻ đi ra cửa, đầu gối rướm máu về nhà, suýt chút nữa thì không thở nổi, chỉ vào đầu gối Mộ Phong Vân trách móc Thẩm Long Ngọc: "Sao lại thế này? Thế này là thế nào? Thẩm Long Ngọc? Thế này là thế nào?"
Mộ Phong Vân vội vàng dỗ dành: "Sư thúc đừng lo lắng, trên đường ta bị vấp một cái, ngã sấp xuống, không may bị rách thôi."
Khưu sư thúc đau lòng rũ râu: "Thẩm Long Ngọc ngươi mau nhìn xem! Có bị thương nặng không? Có đau hay không? Sao vết thương này lại nhiều màu thế? Ôi chao...!Mau! Mau gọi sư tỷ ngươi nhìn xem!"
"Để ta xem nào." Hạ Vân Mai bất đắc dĩ nói: "Ta ở ngay đây, sư thúc ngươi không cần gọi."
Khưu sư thúc đụng phải vách tường, hỏi: "Có nghiêm trọng không?"
"Không nghiêm trọng, không nghiêm trọng." Hạ Vân Mai thực sự bất đắc dĩ: "Ngài nhanh sang một bên nghỉ ngơi đi.
Tiểu sư đệ chưa làm sao ngài đã tự hù chết mình."
Khưu sư thúc vội la lên: "Ngươi tinh thông y thuật đương nhiên nhìn ra được tốt xấu! Tuy rằng ta không hiểu, nhưng ta thương tiểu sư điệt của chúng ta.
Ôi, mấy người các ngươi làm sư huynh sư tỷ, sao không có đứa nào đáng tin một chút..."
Hạ Vân Mai tự dưng bị chụp mũ dở khóc dở cười: "Có thể là nó vấp phải cái gì sắc bén, chỉ là máu chảy hơi nhiều, hơn nữa cả đêm không xử lý nên thoạt nhìn hơi đáng sợ, không nghiêm trọng đâu."
Nàng vừa nói vừa băng bó: "Hơn nữa có ai khi còn nhỏ mà không bị vấp ngã chứ..."
Khưu Hải Trúc nghe vậy trở nên không vui, thở phì phì nhìn về phía Hạ Vân Mai : "Ngươi tưởng ai cũng như ngươi sao? Rơi xuống giếng rồi mà còn tự vỗ mông trèo ra ngoài?"
"...Sư thúc, ta không thích nghe lời này của ngươi." Dưới vẻ mặt tươi cười của Hạ Vân Mai dường như nổi lên cuồng phong mưa bão: "Cũng vì sư tôn bế quan, nếu không ngài chỉ nói câu đầu tiên ông đấy đã kêu ngài câm miệng rồi."
"A!" Khưu sư thúc không muốn để ý nàng nữa, đi về phía trước để xem vết thương của Mộ Phong Vân thế nào.
"Sư thúc yên tâm, chỉ hơi rách da thôi." Mộ Phong Vân nói: "Hiện tại cũng không thấy đau nữa."
Sư thúc gật đầu, không khỏi rơi nước mắt: "Thật là một đứa bé ngoan ngoãn, biết bảo người lớn đừng lo lắng.
Ôi chao, chỉ là sư thúc thấy các ngươi bị thương thì sẽ đau lòng..."
Có cái rắm! Hạ Vân Mai oán thầm, trước đây ta rơi xuống giếng cũng không thấy ngươi đau lòng chút nào.
Xử lý xong vết thương, mấy người liền rời khỏi dược đường.
Thẩm Long Ngọc cõng Mộ Phong Vân trên lưng, đi trước mặt Hạ Vân Mai.
"Sư huynh, ngươi chờ ta với." Hạ Vân Mai đuổi theo, đi cùng Thẩm Long Ngọc: "Không thể tưởng được ngươi thích trẻ con như vậy."
Thẩm Long Ngọc liếc mắt nhìn nàng một cái: "Ta không thích trẻ con.
Chỉ là sư tôn và sư thúc nhờ ta chăm sóc hắn."
Mộ Phong Vân lặng lẽ nghe Thẩm Long Ngọc giả vờ.
Hạ Vân Mai che giấu sự không nói nên lời trên mặt: "Vậy sao...!Vậy thì vật vả cho ngươi rồi."
"Vẫn ổn, không vất vả.
Ngươi tới tìm ta chỉ để nói cái này thôi sao?"
"Không phải.
Tiểu sư đệ còn chưa biết nhỉ, qua bảy ngày nữa sư tôn sẽ xuất quan."
Mộ Phong Vân "ừm" một tiếng.
"Đến lúc đó đừng quên dậy sớm một chút, đi cùng đại sư huynh của ngươi đến."
"Vâng, cám ơn sư tỷ." Mộ Phong Vân ngoan ngoãn nói.
Hạ Vân Mai cười với hắn: "Nói xong rồi, ta đi trước đây."
"Ngươi đi đâu vậy?" Thẩm Long Ngọc hỏi.
"Đến chỗ nhị sư huynh.
Bên hắn có khoản chưa kiểm tra xong, ta tới hỗ trợ, giảm bớt gánh nặng cho lão mụ tử." Hạ Vân Mai khoát tay áo: "Hôm khác lại gặp tiểu sư đệ sau."
"Tạm biệt sư tỷ." Mộ Phong Vân nói.
Hạ Vân Mai dần đi xa, Mộ Phong Vân nghe thấy Thẩm Long Ngọc "chậc" một tiếng.
"Sư huynh sao vậy?"
Thẩm Long Ngọc buồn bực nói: "Ngày thường sao không thấy ngươi ngoan ngoãn với ta như vậy?"
"Thích gây chuyện không nói, còn thích khóc, khiến người khác muốn trách móc cũng không được."
"Lúc ngự kiếm thì sợ đến run cầm cập, còn thích chơi xấu."
"Ngươi nói xem tại sao ngươi ở trước mặt ta lại xấu xa như vậy?"
"Bởi vì..."
Thẩm Long Ngọc quay đầu lại nhìn về phía Mộ Phong Vân.
Đúng lúc ánh mặt trời chiếu đến đây, phủ lên sườn mặt của Thẩm Long Ngọc một tầng ánh sáng vàng dịu dàng.
Hắn ta cong khóe miệng, ánh mắt mỉm cười địa nhìn Mộ Phong Vân, dáng vẻ vô cùng dịu dàng.
Mộ Phong Vân nhất thời nghẹn lời.
Bình luận truyện