Chương 47
Tôn Tuệ Lễ cười như không cười: "Thằng nhóc này không phải là phẩm hạnh cao thượng, giữ mình trong sạch sao? Không bằng chúng ta dẫn hắn đi lĩnh giáo sự tốt đẹp của hàng vạn hàng nghìn nơi phồn hoa."
Khuôn mặt y tuấn lãng, lúc này rõ ràng là không có ý tốt lại không hiện tà ác, ngược lại có vẻ thông minh, rất là có hấp dẫn những cái đó hoài xuân giấc mộng khuê các thiếu nữ phạm nhi, là tam kiệt bên trong mạo tối xuất chúng một cái.Đôi khi Hồ Túc đều ghen tị.
Tam sư đệ Mã Trí Học của gã tuy rằng da mặt trắng nõn, nhưng bộ dạng vừa không xuất chúng cũng không xấu xí, bình thường, nhưng có phơi nắng thế nào cũng không đen! Thể chất quái dị này ngay cả chính bản thân Mã Trí Học cũng chán ghét. Trắng như vậy sao có thể là người giang hồ? Nếu không phải bên hông y đeo đao thì chỉ làm cho người ta tưởng rằng gã là thiếu gia gia đình giàu có nào đó.
Gã thật uất ức, tuy rằng gã không khôn khéo như Tôn Tuệ Lễ, nhưng chắc chắn không đến nỗi không đầu óc.
Vì thế, Tôn Tuệ Lễ vừa nói gã liền trực tiếp biểu đạt bất mãn.
Mã Trí Học thì hơi ngừng, hiểu được ý tứ của hắn, y cười nói: "Chiêu này thật diệu."
Tôn Tuệ Lễ đắc ý gật gật đầu, giả thích cho Hồ Túc đang bất mãn: "Hắn đã có ưu điểm này thì chúng ta đây làm cho ưu điểm của hắn không còn tồn tại là được. Chúng ta lấy cớ đón gió cho hắn, chính thức gặp mặt, hắn vất vả học tập làm việc thiện cả ngày nên nghỉ ngơi, vừa kết hợp cả hai. Chúng ta quen biết với Ngụy Hồng cô nương ở Hỷ lâu, đến lúc đó ta chuẩn bị tốt, nhờ Ngụy Hồng cô nương nói tú bà tuyển chọn hồng bài dịu dàng nhưng tài nghệ, dùng hết thủ đoạn mê hoặc hắn!"
Mã Trí Học cũng cười khen ngợi: "Đúng, chỉ cần hồng bài kia để thằng nhóc ngây ngô đó nếm được vị ngon ngọt, trầm mê trong sắc đẹp sơ lãng chuyện tập võ, đến lúc đó chúng ta cũng tìm cơ hội để hồng bài hẹn hắn đi ra gặp lại, hắn sẽ triệt để đình trệ. Đến lúc đó nào còn muốn đứng lên đi làm việc thiện tích đức."
Hồ Túc nói tiếp: "Ha ha ha! Kể từ đó, Tiểu sư muội nhất định ghét hắn, không cần chúng ta châm ngòi sẽ dần xa dần! Được! Kế tốt!"
Lúc này Tiêu Nhân thực buồn bực.
Cũng không thể nói thực, nhưng buồn bực nhất định chiếm bộ phận thật lớn.
Mấy ngày nay hắn luôn đóng cửa ở trong phòng.
Hoàng Sước cùng bang chúng bang Thương Giản đều cho rằng hắn thật sự nghiêm túc ngâm nga ghi khắc vị trí kinh mạch huyệt đạo cho nên không đến quấy rầy hắn, trừ khi hắn tự mình đi ra.
Điều thứ nhất không đến mười kinh mạch huyệt đạo. Đối với Tiêu Nhân người có thể nhớ rõ mọi thứ trong thời gian ngắn mà nói, không đến một hồi liền nhớ rồi.
Hắn bắt đầu ngồi xuống nếm thử.
Tuy rằng Thiên Đạo cho hắn một thân thể thực tốt, nhưng lần đầu tiên bày ra tư thế ngồi khoanh gối hắn chỉ cảm thấy mấy chữ, không được tự nhiên.
Không được tự nhiên cũng kiên trì, Tiêu Nhân bắt đầu tập trung vào chu thiên, tìm kiếm cảm giác.
Thiên Đạo xuất phẩm quả nhiên là hàng cực phẩm, thân thể của Tiêu Nhân cũng không ngoại lệ, tuy rằng tư thế cứng ngắc không được tự nhiên nhưng ngay từ đầu Tiêu Nhân đã săn sóc ân cần huyệt đạo, thử vận khí đi huyệt đạo thứ hai, một dòng nước ấm rất nhỏ cứ như vậy tự nhiên xuất hiện .
Trong lòng Tiêu Nhân vui vẻ, sau đó an tâm đắm chìm trong cảm giác kỳ diệu khi vận hành kinh mạch điều thứ nhất.
Tuy rằng thong thả, tuy rằng dòng khí rất nhỏ rất yếu, nhưng mà vẫn thành công.
Sau đó, hệ thống phụ trợ trong dự đoán bị kích hoạt rồi!
Tiêu Nhân ý thức được đường vận khí điều thứ nhất lấy hình thức không gian ba chiều hiện ra rõ ràng trên mô hình thân thể Tiêu Nhân.
Tiêu Nhân nhìn nhìn, tỏ vẻ thực vừa lòng. Nhưng lần này hệ thống làm hắn càng thêm ngoài ý muốn, càng thêm hỗ trợ công năng luyện công.
Tiêu Nhân bắt đầu vận khí lần thứ hai qua chu thiên, nội lực của hắn rất ít nhưng kinh mạch lại rất rộng mở, cho nên muốn nhồi đầy thì nhất định phải cố gắng nhiều hơn.
Hắn vữa nghĩ đồng thời nội lực tự động bắt đầu vận hành, căn bản là không cần hắn quản !
Tiêu Nhân thật sự kinh hỉ .
Quả nhiên, 《 trụ cột nội công 》 phối hợp với hệ thống phụ trợ giống như 《 trụ cột kiếm pháp 》 vậy, đều mở chế độ hack cho hắn.
100.000 điểm nhân phẩm, thật sự đáng.
Tâm linh bị Thiên Đạo tổng thương nặng của Tiêu Nhân mấy ngày nay nháy mắt đã được chữa khỏi .
Trong vài ngày khai thác dần dần các kinh mạch, thực nhanh, 《 trụ cột nội công 》 đã được hắn học xong, dư lại chỉ cần chậm rãi ngồi xuống tu tập gia tăng độ dày nội lực.
So với việc luyện tập nội công thuận lợi thì hiệu suất kiếm điểm nhân phẩm lại bắt đầu giảm xuống.
Trước đó hắn phát hiện lần đầu tiên làm việc thiện với một đối tượng thì được điểm nhân phẩm nhiều nhất, số lần gia tăng sau đó trị số sẽ giảm xuống rất nhanh.
Chỉ một hạng mục từ nhiều nhất mấy trăm chậm rãi trượt xuống mấy chục, giống như thị trường chứng khoán sụt giảm.
Trừ mấy ngày hôm trước mỗi ngày được 2000 thì sau này mỗi ngày chỉ được khoảng mấy trăm .
Như muối bỏ biển.
Tiêu Nhân bắt đầu nhìn hơn 3 vạn điểm nhân phẩm trong ý thức mà phát sầu.
Lúc nào mới kiếm đủ 100.000 điểm nhân phẩm để đổi bí tịch khinh công đây? Nếm được ngon ngọt, Tiêu Nhân nóng vội.
Mắt thấy những ngày gần đây đạt được điểm nhân phẩm còn không bằng lúc hắn đồng hành cùng Mạc Vũ Hân.
Khe hở của Thiên Đạo quả nhiên không dễ chui, dựa vào một nhóm người để kiếm điểm nhân phẩm thật không thể được.
Lần đầu tiên được điểm cao nhất , đây là buộc hắn phải làm máy từ thiện chạy nơi nơi.
Hay là không thể ở yên tại Dương Châu, phải bật người khởi hành đến một bản đồ mới khác?
Tiêu Nhân tính toán có nên từ biệt Hoàng Sước hay không.
Những cảnh sắc nổi tiếng ở Dương Châu hắn còn chưa được đi đâu! Tiêu Nhân bóp cổ tay, phải đi.
Đáng tiếc, thưởng thức cảnh trí nhàn hạ thoải mái đương nhiên không so được với khát vọng sớm ngày đề cao giá trị vũ lực.
Hôm nay thu gặt không đến một trăm điểm nhân phẩm, Tiêu Nhân uể oải trở lại phòng khách bang Thương Giản, xem ra là không đi không được.
Hôm nay liền chào từ biệt, ngày mai bước đi. Tiêu Nhân thầm nghĩ.
Vừa lúc đó, Tôn Tuệ Lễ biết được hắn ra ngoài trở về liền nhanh chóng lại đây.
Nếu không thằng nhóc này ăn xong cơm chiều liền đóng cửa luyện công, hắn tới quấy rầy bị Tiểu sư muội biết tất nhiên sẽ bị oán giận.
Hiện tại vị đệ đệ này có địa vị còn cao hơn bọn họ.
Tôn Tuệ Lễ thầm hận, thằng nhóc thối, sớm hay muộn sẽ đuổi ngươi đi.
Tiêu Nhân thật bất ngờ vì được bái phỏng, bởi vì hắn vẫn luôn bận rộn chuyển hết Dương Châu thì tự giam mình ở trong phòng ngồi luyện công, chỉ ngẫu nhiên gặp ba đồ đệ của Hoàng bang chủ mấy lần. Bởi vì hắn không cần bang Thương Giản giúp đỡ cho nên đối mặt ba cao đồ của cao thủ siêu cấp sẽ không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không tiến lên nịnh bợ.
Đám người Hồ Túc có chút ngoài ý muốn, bởi vì thân phận của bọn họ, người biết được sư phụ của bọn họ là Hoàng Bác Tri mặc dù không nịnh nọt nhưng thái độ sẽ có vài phần khiêm tốn cùng kiêng kị, sợ đi nhầm bước, hành vi đắc tội bọn họ chính là gián tiếp đắc tội Hoàng Bác Tri.
Bọn họ không biết Tiêu Nhân tới đây chưa đến nửa năm đã gặp ba cao thủ siêu cấp.
Người võ công thấp kém luôn bồi hồi ở tầng chót của giang hồ, đến chết cũng chưa từng thấy qua một vị. Cho dù nhóm tân tú mới nổi thì cũng phải theo tuổi lịch duyệt gia tăng mới chậm rãi được tiếp xúc với những nhân vật này.
Cao thủ siêu cấp phân bố thiên nam địa bắc, chiều ngang tuổi cũng lớn, rất ít khi tập trung một chỗ, trừ khi xảy ra chuyện lớn kinh thiên động địa.
Mà những cao thủ siêu cấp ma đạo, tốt nhất cầu nguyện cho bọn họ không đụng phải ai.
Những kẻ đó không là tính tình bất định, làm việc quỷ bí thì tác phong bá đạo, không nói đạo lý. Gặp gỡ bọn họ tốt nhất là mau mau nhượng bộ lui binh, nếu không một khi chọc phải thì nhẹ là bản thân trọng thương, đứt tay đứt chân, nặng bị đoạt tánh mạng, gây họa cho cả nhà.
Mà Tiêu Nhân không biết may mắn hay là xui xẻo, trực tiếp tiếp xúc ba người chính đạo —— tuy rằng một vị trong đó hiện tại đã bị phân loại thành ma đạo, nhận thức một vị đồ đệ, coi như gián tiếp tiếp xúc, xoát không ít ấn tượng đánh giá không tồi chỗ sư phụ Mạc Vũ Hân.
Lạc đề, nói lại. Tuy rằng ba đồ đệ của Hoàng Bác Tri vì Tiêu Nhân không quan tâm hơn thua mà xem trọng cũng không thể thay đổi quyết tâm của xử lý đối phương của bọn họ.
Chờ Tiêu Nhân nghe xong đối phương nói thì thực kinh ngạc.
Bởi vì hắn nhìn ra ba vị này có luyến muội tình kết, đối với việc hắn thân quen với Hoàng Sước sẽ không thoải mái, thậm chí có thể nói là thực chán ghét.
Mới đầu hắn chỉ cho rằng ba người này như mấy người anh ngốc ngếch sợ em gái bị đoạt đi ở hiện đại.
Sau này bị các ánh mắt hâm mộ ghen tỵ người trước người sau nhìn chằm chằm, dù EQ-Chỉ số cảm xúc của hắn không cao cũng hiểu được ba người này đơn phương yêu mến dẫn đến nóng nảy ganh tỵ.
Nhưng Hoàng Sước lại hoàn toàn không biết gì cả.
Tiêu Nhân thực bất đắc dĩ khi nằm cũng trúng đạn.
Ba người này rõ ràng bài xích hắn, hiện tại lại nói muốn mời hắn đến Hỷ lâu khoản đãi, hắn luyện võ cả ngày cũng nên đi thả lỏng một chút.
Nghĩ thế nào cũng kỳ quái, Tiêu Nhân bắt đầu cảnh giác, Hồng Môn Yến cái gì, giá trị vũ lực của hắn hiện tại mà chống lại võ lâm tam kiệt thì chắc chắn là có đi không có về.
Tôn Tuệ Lễ thấy rõ hoài nghi trong mắt Tiêu Nhân, hắn cười thực thân thiết nói: "Ngươi là nghĩa tử của sư phụ, đệ đệ của Tiểu sư muội, chúng ta đương nhiên phải thân cận nhiều hơn. Hỷ lâu làm thức ăn ngon, tuy rằng so ra kém tiệm ăn nhưng các nàng ở nơi đó đều đề tên đầu bảng —— đến lúc đó Ngụy Hồng cô nương sẽ tự mình hiến nghệ, Châu Ngọc cô nương cũng sẽ tiếp khách, còn có vài cô nương dịu dàng giải ý khác..."
Tôn Tuệ Lễ lộ ra một tươi cười ý vị sâu sa, chói lọi tỏ vẻ —— ngươi hiểu được.
Tiêu Nhân là một nam nhân, kiếp trước còn thường xuyên trà trộn nơi thanh sắc xã hội đen, đương nhiên nghe ra ý trong này.
Vị này muốn dẫn hắn đi kỹ viện.
Hơn nữa nghe ra cấp bậc không thấp, cô nương có tố chất vô cùng tốt!
Đây là cái gì? Quả thực chính là buồn ngủ có gối đầu.
Tiêu Nhân muốn đi thăm nơi đặc sắc thời cổ đại này từ lâu rồi.
Bình luận truyện