Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam
Chương 11: Kiếm nhiều tiền, ngươi muốn cho bao nhiêu mỡ thì cho
Thời điểm gà gáy lần đầu tiên, Lôi Thiết liền mở mắt. Ánh sáng mỏng manh, làn gió hiu hiu bên ngoài cùng nhau chen vào gian nhà cỏ từ các khe hở, y tỉnh táo rất nhanh, cúi đầu nhìn thứ ấm áp trong lòng. Thiếu niên co mình nằm ngủ say sưa. Hẳn là nửa đêm cảm thấy lạnh vô thức chen vào lòng y, đầu vùi dưới nách phải y.
Y rút cánh tay ra, chỉnh lại chăn cho thiếu niên, lặng yên không một tiếng động mặc quần áo tử tế, ra sân múc một gáo nước giếng lạnh rửa mặt rồi trở lại gian nhà cỏ vác con mồi đã xử lý trên lưng, mang theo cung tên, xuất phát giữa tia nắng ban mai mông lung. Nơi này cách trấn trên không gần, phải xuyên qua một ngọn núi lại đi bộ thêm nửa giờ. Sớm xuất phát thì có thể kịp thời gian mở hàng, đó là lúc náo nhiệt nhất, người phụ trách mua đồ nhà có tiền cũng chọn ra ngoài vào lúc này, y có thể bán được con mồi nhanh hơn.
Đi không bao xa, vài người trong thôn cũng đi họp chợ từ những hướng khác đi tới, đều gánh đòn gánh, gánh đòn đều bị đè nặng đến uốn cong.
“Thiết tử.” Một người trong đó chính là Trương Đại Xuyên.
“Trương ca.” Lôi Thiết chào hỏi, không nói nhiều hơn một chữ. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trương Đại Xuyên biết tính y, không để ý, cười gật đầu.
Một hán tử chừng ba mươi đến cạnh Lôi Thiết “Thiết tử, cuộc sống tân hôn thế nào? Tiểu tức phụ ôm có thoải mái không?”
“Đại Sơn!” Trương Đại Xuyên khẽ biến sắc, nhíu mày nhìn gã.
“Hỏi một câu thì sao?” Một người khác nhỏ tuổi hơn, nhìn qua 25-26 tuổi, cười hì hì dùng đòn gánh trên vai đụng vào đòn gánh của Trương Đại Xuyên,“Trương ca, ngươi không hiếu kỳ sao? Sơn ca cũng thật là, tức phụ Thiết tử vừa nhìn là biết ôm không đã, ngươi còn hỏi làm chi.” Trương Đại Xuyên nổi giận ngăn gã nói tiếp, “Cường Trụ!”
Lôi Thiết dừng bước, một đôi mắt đen không chút ba động nhìn chòng chọc Tống Cường Trụ, không khí xung quanh dường như cũng hạ nhiệt.
Diêu Đại Sơn cả kinh, hơi hối hận. Lôi Thiết không phải người dễ trêu chọc, hắn cần gì đi gây sự với y. Lỡ chọc y nổi giận, cầm tên bắn người không phải không có khả năng.
Tống Cường Trụ phát lạnh cả người, nhưng không muốn bỏ xuống sĩ diện trước mặt người khác, cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu nói: “Thế nào? Ngươi dám cưới nam nhân làm tức phụ, ta liền dám nói!”
Lôi Thiết thu lại sắc bén trong mắt, xoay người, nhàn nhạt nói với Trương Đại Xuyên:“Trương ca, ta đi trước.”
“Được, được.” Trương Đại Xuyên sợ y phát sinh xung đột với hai tên kia, vội vàng gật đầu.
Chờ bóng lưng Lôi Thiết dung nhập vào bóng đêm núi Thanh Sơn, Tống Cường Trụ hừ lạnh một tiếng “Ta cứ nói đó, coi ngươi có thể làm gì ta!”
Trương Đại Xuyên và Diêu Đại Sơn liếc nhau, đều âm thầm lắc đầu. Nếu thật không sợ thì sao không nói lời này ngay trước mặt Lôi Thiết?
Trương Đại Xuyên vẫy tay “Đi thôi, phải gấp rút lên đường.”
Tần Miễn tự nhiên không biết tao ngộ này của ‘phu quân’ hờ của hắn, rúc trong chăn ngủ say sưa. Không biết qua bao lâu, cửa bị người hung hăng phá ra. ‘Phanh’ một tiếng.
“Nhà lão Đại, còn chưa đứng lên? Ở chung với heo lâu cũng biến thành heo à?”
Tần Miễn đột nhiên ngồi dậy, lạnh lùng nhìn Đỗ thị. Bà già này cũng ác miệng quá đi. Câu này không chỉ mắng hắn, còn mắng luôn con cả của phu quân bà.
“Sao hả? Ngươi không phục?” Đỗ thị căn bản không để hắn vào mắt, giọng càng to hơn “Còn chưa đứng lên!”
Tần Miễn hít sâu một hơi, cười cười với bà “Nương, ta đứng lên ngay. Người vất vả rồi, cơm sáng hôm nay để ta làm đi.”
Sắc mặt Đỗ thị dịu đi chút “Mau lên!”
Tần Miễn mặc quần áo đi ra. Trời còn chưa nhiều nắng, tối đa mới sáu giờ. Hắn rửa mặt qua loa rồi vào phòng bếp, nhìn nhìn bốn phía, trong giỏ trúc có vài củ khoai lang, mấy quả cà tím, ít ớt xanh và ba củ khoai tây, còn có hai quả trứng gà.
Đỗ thị theo vào “Sáng nay xào giỏ rau kia, gạo lức ta đã múc sẵn, lúc nấu cơm thì sẵn tiện chưng hai cái trứng.”
Nói xong, bà cũng không đi mà đứng ở cửa nhìn.
“Đã biết.” Tần Miễn biết bà sợ hắn nấu nhiều gạo hơn. Coi bà như không tồn tại, hắn nhanh nhẹn nhóm lửa nấu cơm trước. Hộ nông dân làm công việc tốn sức nên không giống người thành thị bữa sáng chỉ ăn súp uống canh, mà ăn món chính như bữa trưa, bữa chiều, nếu không rất mau đói.
Đỗ thị thấy hắn không có lén lấy thêm gạo trong vại mới yên tâm mà đi.
Bắc nồi cơm, Tần Miễn rửa sạch cắt thái rau củ. Sau khi cơm chín, hắn cho cơm gạo lức khoai lang vào trong chậu đặt trong nồi nước ấm để giữ ấm, rồi rửa nồi xào rau.
Tiền thị chắc là không có việc gì làm, hiếm khi tiến vào giúp hắn bỏ thêm củi.
Tần Miễn cầu còn không được, sau khi nồi nóng, cho một muôi mỡ vào, mỡ nóng thơm mê người.
Tiền thị không kịp ngăn cản “Đại tẩu, ngươi cho nhiều quá, nương biết nhất định sẽ la ngươi.”
Tần Miễn bình tĩnh nói: “Cà hút mỡ, không cho nhiều sao mà ngon.”
Tiền thị thấy không sao cả, dù sao người bị mắng cũng không phải là mình. Nàng cười khen: “Nhưng thơm thật đấy. Đại tẩu, vẫn là ngươi lớn gan. Nếu sau này ngươi luôn nấu cơm là tốt rồi.”
Tần Miễn cười cười, từ chối cho ý kiến.
Cứ như vậy, Tần Miễn xào hai đĩa cà tím, hai đĩa khoai tây thái sợi và hai đĩa ớt xanh.
Nấu đồ ăn xong, hắn nhanh chóng chuồn ra cửa.
Đi không bao xa thì nghe được tiếng mắng cao vót của Đỗ thị, vào tai trái ra tai phải, hắn chậm rì rì men theo đường ra thôn.
Từ xa nhìn thấy một bóng người cao lớn không nhanh không chậm đi tới, hắn vội vẫy tay chào. Đây chính là bùa hộ mệnh của hắn đấy!
Lôi Thiết nhìn bóng dáng thấp bé gầy yếu xa xa, trong lòng dâng lên cảm xúc khác thường, bước chân không tự chủ nhanh hơn. Đây là lần đầu tiên có người chờ y trở về.
Sau khi đến gần, giọng nói y nghe không ra bất cứ khác thường nào “Sao vậy?”
“Không có gì. Ta vừa nấu cơm xong, nương cảm thấy ta cho quá nhiều mỡ.” Tần Miễn thẳng thắn nói ra, cũng không phủ nhận là hắn cố ý.
Lôi Thiết gật đầu “Ta sẽ nhiều kiếm tiền, để lúc nấu ăn ngươi muốn cho bao nhiêu mỡ thì cho.”
Mặt Tần Miễn hơi nóng lên, nói sang chuyện khác “Bán con mồi rồi à? Được bao nhiêu tiền?”
Lôi Thiết: “Ba lượng hai điếu.”
Tần Miễn ồ một tiếng. Hắn biết ở đây 1 lượng vàng tương đương 10 lượng bạc, 1 lượng bạc tương đương 10 điếu tiền, 1 điếu tiền tương đương 100 văn tiền. Nhưng 1 văn tiền là khái niệm bao nhiêu, có thể mua được gì thì hắn không rõ, nên cũng không biết ba lượng hai điếu nhiều hay ít.
Hai người về nhà, đồ ăn vừa bưng lên bàn.
Đỗ thị vừa thấy Tần Miễn liền muốn mắng, Lôi Thiết chào một tiếng nương, kéo Tần Miễn lướt qua bà ngồi xuống rìa bàn.
Đỗ thị nghĩ Lôi Thiết bán được tiền, nhịn cơn giận xuống, tạm thời bỏ qua Tần Miễn, ôn hòa nói: “Lão Đại về rồi, giá cả bữa nay thế nào?”
“Đủ cho ta và tiểu Miễn may thêm hai bộ quần áo.”
Tần Miễn mặc kệ Đỗ thị, bưng bát cơm lên liền gắp một đũa cà, lại gắp một đũa khoai tây thái sợi vào bát. Tuy là thức ăn chay, nhưng cho đủ mỡ, so với đồ Đỗ thị xào ngon gấp mấy lần.
Ba người Lôi Hướng Nhân và Lôi Đại Cường đều ăn ngon lành, miệng đầy mỡ. Mắt thấy đồ ăn trong đĩa ngày càng ít, Tần Miễn nhanh chóng gắp một ít vào bát Lôi Thiết.
Lôi Thiết nhìn hắn một cái, Tần Miễn cười đáp trả.
Đỗ thị không hài lòng với câu trả lời của Lôi Thiết, lại hỏi: “Được hai ba lượng chứ?”
“Một lượng hai trăm văn.” Lôi Thiết nói xong, không mở miệng nữa, cúi đầu ăn cơm.
Y không hề đề cập việc trích ra một chút cho trong nhà, Đỗ thị lại bắt đầu không thoải mái, đang muốn mở miệng, tiếng kêu của Lôi Hướng Nhân từ trong bếp truyền ra “Sao trong nồi hết cơm rồi?”
Lôi Hướng Nghĩa nói: “Huynh đã ăn hai chén, còn tính ăn nữa sao?”
Đỗ thị hồi thần, nhìn lại bàn ăn, ba đĩa đồ ăn mỗi đĩa chỉ còn chút nước xào, bát của bà chỉ có chút rau. Không cần phải nói, hẳn là Xuân Đào gắp cho bà.
Thoáng chốc, cơn giận dữ cùng khó chịu trong ngực đồng thời dâng trào, thẳng hướng đại não. Bà dùng sức ném chiếc đũa xuống đất, hét với Triệu thị, Tiền thị: “Ăn nhanh như vậy, các ngươi mới từ nhà lao đi ra hả? Đến cẩu cũng không ăn sạch sẽ bằng các ngươi!”
Tiền thị nhanh chóng và hết cơm trong bát vào miệng, không lên tiếng.
Triệu thị không cam lòng than thở “Tiểu cô cũng ăn…”
“Nhị tẩu!” Mặt Lôi Xuân Đào đỏ bừng, căm tức nhìn Triệu thị.
Đỗ thị tức giận đến lảo đảo.
“Được rồi! Ăn bữa cơm cũng không yên!” Lôi Đại Cường vỗ mạnh lên bàn, không biết vì lý do gì, mặt ông cũng hơi đỏ.
Đỗ thị ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt chuyển tới Tần Miễn, phẫn hận mà rét lạnh như nhìn thấy kẻ thù.
Tần Miễn núp đằng sau Lôi Thiết, tiếp tục ăn cơm.
Đỗ thị nhìn Lôi Thiết ngăn trở tầm mắt bà “Lão Đại, ngày mai ngươi còn lên trấn phải không? Mua hai cân mỡ về.”
Lôi Thiết: “Không đi, có việc.”
Cơm nước xong, Tần Miễn chủ động nói: “Nương, ta đi đốn củi.”
Đỗ thị lập tức nói: “Không cần ngươi! Chặt một ngày cũng chưa tới hai cân củi! Nhà lão Nhị, lão Tam đi đốn củi, nhà lão Đại rửa bát, giặt quần áo!”
Tần Miễn thầm thấy may mắn.
Chỉ là chờ đến khi hắn thấy đống quần áo khổng lồ chất cạnh giếng, hắn mới biết mình đã coi thường Đỗ thị. Chắc cả quần áo sạch bà ta cũng lấy ra luôn nhở?
“Tức phụ, theo ta đi cắt cỏ.” Lôi Thiết đi tới, kéo Tần Miễn đi.
Tần Miễn đoán chừng mình sắp ra riêng rồi nên không cần bận tâm Đỗ thị quá.
-Hết chương 11-
——–
Y rút cánh tay ra, chỉnh lại chăn cho thiếu niên, lặng yên không một tiếng động mặc quần áo tử tế, ra sân múc một gáo nước giếng lạnh rửa mặt rồi trở lại gian nhà cỏ vác con mồi đã xử lý trên lưng, mang theo cung tên, xuất phát giữa tia nắng ban mai mông lung. Nơi này cách trấn trên không gần, phải xuyên qua một ngọn núi lại đi bộ thêm nửa giờ. Sớm xuất phát thì có thể kịp thời gian mở hàng, đó là lúc náo nhiệt nhất, người phụ trách mua đồ nhà có tiền cũng chọn ra ngoài vào lúc này, y có thể bán được con mồi nhanh hơn.
Đi không bao xa, vài người trong thôn cũng đi họp chợ từ những hướng khác đi tới, đều gánh đòn gánh, gánh đòn đều bị đè nặng đến uốn cong.
“Thiết tử.” Một người trong đó chính là Trương Đại Xuyên.
“Trương ca.” Lôi Thiết chào hỏi, không nói nhiều hơn một chữ. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trương Đại Xuyên biết tính y, không để ý, cười gật đầu.
Một hán tử chừng ba mươi đến cạnh Lôi Thiết “Thiết tử, cuộc sống tân hôn thế nào? Tiểu tức phụ ôm có thoải mái không?”
“Đại Sơn!” Trương Đại Xuyên khẽ biến sắc, nhíu mày nhìn gã.
“Hỏi một câu thì sao?” Một người khác nhỏ tuổi hơn, nhìn qua 25-26 tuổi, cười hì hì dùng đòn gánh trên vai đụng vào đòn gánh của Trương Đại Xuyên,“Trương ca, ngươi không hiếu kỳ sao? Sơn ca cũng thật là, tức phụ Thiết tử vừa nhìn là biết ôm không đã, ngươi còn hỏi làm chi.” Trương Đại Xuyên nổi giận ngăn gã nói tiếp, “Cường Trụ!”
Lôi Thiết dừng bước, một đôi mắt đen không chút ba động nhìn chòng chọc Tống Cường Trụ, không khí xung quanh dường như cũng hạ nhiệt.
Diêu Đại Sơn cả kinh, hơi hối hận. Lôi Thiết không phải người dễ trêu chọc, hắn cần gì đi gây sự với y. Lỡ chọc y nổi giận, cầm tên bắn người không phải không có khả năng.
Tống Cường Trụ phát lạnh cả người, nhưng không muốn bỏ xuống sĩ diện trước mặt người khác, cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu nói: “Thế nào? Ngươi dám cưới nam nhân làm tức phụ, ta liền dám nói!”
Lôi Thiết thu lại sắc bén trong mắt, xoay người, nhàn nhạt nói với Trương Đại Xuyên:“Trương ca, ta đi trước.”
“Được, được.” Trương Đại Xuyên sợ y phát sinh xung đột với hai tên kia, vội vàng gật đầu.
Chờ bóng lưng Lôi Thiết dung nhập vào bóng đêm núi Thanh Sơn, Tống Cường Trụ hừ lạnh một tiếng “Ta cứ nói đó, coi ngươi có thể làm gì ta!”
Trương Đại Xuyên và Diêu Đại Sơn liếc nhau, đều âm thầm lắc đầu. Nếu thật không sợ thì sao không nói lời này ngay trước mặt Lôi Thiết?
Trương Đại Xuyên vẫy tay “Đi thôi, phải gấp rút lên đường.”
Tần Miễn tự nhiên không biết tao ngộ này của ‘phu quân’ hờ của hắn, rúc trong chăn ngủ say sưa. Không biết qua bao lâu, cửa bị người hung hăng phá ra. ‘Phanh’ một tiếng.
“Nhà lão Đại, còn chưa đứng lên? Ở chung với heo lâu cũng biến thành heo à?”
Tần Miễn đột nhiên ngồi dậy, lạnh lùng nhìn Đỗ thị. Bà già này cũng ác miệng quá đi. Câu này không chỉ mắng hắn, còn mắng luôn con cả của phu quân bà.
“Sao hả? Ngươi không phục?” Đỗ thị căn bản không để hắn vào mắt, giọng càng to hơn “Còn chưa đứng lên!”
Tần Miễn hít sâu một hơi, cười cười với bà “Nương, ta đứng lên ngay. Người vất vả rồi, cơm sáng hôm nay để ta làm đi.”
Sắc mặt Đỗ thị dịu đi chút “Mau lên!”
Tần Miễn mặc quần áo đi ra. Trời còn chưa nhiều nắng, tối đa mới sáu giờ. Hắn rửa mặt qua loa rồi vào phòng bếp, nhìn nhìn bốn phía, trong giỏ trúc có vài củ khoai lang, mấy quả cà tím, ít ớt xanh và ba củ khoai tây, còn có hai quả trứng gà.
Đỗ thị theo vào “Sáng nay xào giỏ rau kia, gạo lức ta đã múc sẵn, lúc nấu cơm thì sẵn tiện chưng hai cái trứng.”
Nói xong, bà cũng không đi mà đứng ở cửa nhìn.
“Đã biết.” Tần Miễn biết bà sợ hắn nấu nhiều gạo hơn. Coi bà như không tồn tại, hắn nhanh nhẹn nhóm lửa nấu cơm trước. Hộ nông dân làm công việc tốn sức nên không giống người thành thị bữa sáng chỉ ăn súp uống canh, mà ăn món chính như bữa trưa, bữa chiều, nếu không rất mau đói.
Đỗ thị thấy hắn không có lén lấy thêm gạo trong vại mới yên tâm mà đi.
Bắc nồi cơm, Tần Miễn rửa sạch cắt thái rau củ. Sau khi cơm chín, hắn cho cơm gạo lức khoai lang vào trong chậu đặt trong nồi nước ấm để giữ ấm, rồi rửa nồi xào rau.
Tiền thị chắc là không có việc gì làm, hiếm khi tiến vào giúp hắn bỏ thêm củi.
Tần Miễn cầu còn không được, sau khi nồi nóng, cho một muôi mỡ vào, mỡ nóng thơm mê người.
Tiền thị không kịp ngăn cản “Đại tẩu, ngươi cho nhiều quá, nương biết nhất định sẽ la ngươi.”
Tần Miễn bình tĩnh nói: “Cà hút mỡ, không cho nhiều sao mà ngon.”
Tiền thị thấy không sao cả, dù sao người bị mắng cũng không phải là mình. Nàng cười khen: “Nhưng thơm thật đấy. Đại tẩu, vẫn là ngươi lớn gan. Nếu sau này ngươi luôn nấu cơm là tốt rồi.”
Tần Miễn cười cười, từ chối cho ý kiến.
Cứ như vậy, Tần Miễn xào hai đĩa cà tím, hai đĩa khoai tây thái sợi và hai đĩa ớt xanh.
Nấu đồ ăn xong, hắn nhanh chóng chuồn ra cửa.
Đi không bao xa thì nghe được tiếng mắng cao vót của Đỗ thị, vào tai trái ra tai phải, hắn chậm rì rì men theo đường ra thôn.
Từ xa nhìn thấy một bóng người cao lớn không nhanh không chậm đi tới, hắn vội vẫy tay chào. Đây chính là bùa hộ mệnh của hắn đấy!
Lôi Thiết nhìn bóng dáng thấp bé gầy yếu xa xa, trong lòng dâng lên cảm xúc khác thường, bước chân không tự chủ nhanh hơn. Đây là lần đầu tiên có người chờ y trở về.
Sau khi đến gần, giọng nói y nghe không ra bất cứ khác thường nào “Sao vậy?”
“Không có gì. Ta vừa nấu cơm xong, nương cảm thấy ta cho quá nhiều mỡ.” Tần Miễn thẳng thắn nói ra, cũng không phủ nhận là hắn cố ý.
Lôi Thiết gật đầu “Ta sẽ nhiều kiếm tiền, để lúc nấu ăn ngươi muốn cho bao nhiêu mỡ thì cho.”
Mặt Tần Miễn hơi nóng lên, nói sang chuyện khác “Bán con mồi rồi à? Được bao nhiêu tiền?”
Lôi Thiết: “Ba lượng hai điếu.”
Tần Miễn ồ một tiếng. Hắn biết ở đây 1 lượng vàng tương đương 10 lượng bạc, 1 lượng bạc tương đương 10 điếu tiền, 1 điếu tiền tương đương 100 văn tiền. Nhưng 1 văn tiền là khái niệm bao nhiêu, có thể mua được gì thì hắn không rõ, nên cũng không biết ba lượng hai điếu nhiều hay ít.
Hai người về nhà, đồ ăn vừa bưng lên bàn.
Đỗ thị vừa thấy Tần Miễn liền muốn mắng, Lôi Thiết chào một tiếng nương, kéo Tần Miễn lướt qua bà ngồi xuống rìa bàn.
Đỗ thị nghĩ Lôi Thiết bán được tiền, nhịn cơn giận xuống, tạm thời bỏ qua Tần Miễn, ôn hòa nói: “Lão Đại về rồi, giá cả bữa nay thế nào?”
“Đủ cho ta và tiểu Miễn may thêm hai bộ quần áo.”
Tần Miễn mặc kệ Đỗ thị, bưng bát cơm lên liền gắp một đũa cà, lại gắp một đũa khoai tây thái sợi vào bát. Tuy là thức ăn chay, nhưng cho đủ mỡ, so với đồ Đỗ thị xào ngon gấp mấy lần.
Ba người Lôi Hướng Nhân và Lôi Đại Cường đều ăn ngon lành, miệng đầy mỡ. Mắt thấy đồ ăn trong đĩa ngày càng ít, Tần Miễn nhanh chóng gắp một ít vào bát Lôi Thiết.
Lôi Thiết nhìn hắn một cái, Tần Miễn cười đáp trả.
Đỗ thị không hài lòng với câu trả lời của Lôi Thiết, lại hỏi: “Được hai ba lượng chứ?”
“Một lượng hai trăm văn.” Lôi Thiết nói xong, không mở miệng nữa, cúi đầu ăn cơm.
Y không hề đề cập việc trích ra một chút cho trong nhà, Đỗ thị lại bắt đầu không thoải mái, đang muốn mở miệng, tiếng kêu của Lôi Hướng Nhân từ trong bếp truyền ra “Sao trong nồi hết cơm rồi?”
Lôi Hướng Nghĩa nói: “Huynh đã ăn hai chén, còn tính ăn nữa sao?”
Đỗ thị hồi thần, nhìn lại bàn ăn, ba đĩa đồ ăn mỗi đĩa chỉ còn chút nước xào, bát của bà chỉ có chút rau. Không cần phải nói, hẳn là Xuân Đào gắp cho bà.
Thoáng chốc, cơn giận dữ cùng khó chịu trong ngực đồng thời dâng trào, thẳng hướng đại não. Bà dùng sức ném chiếc đũa xuống đất, hét với Triệu thị, Tiền thị: “Ăn nhanh như vậy, các ngươi mới từ nhà lao đi ra hả? Đến cẩu cũng không ăn sạch sẽ bằng các ngươi!”
Tiền thị nhanh chóng và hết cơm trong bát vào miệng, không lên tiếng.
Triệu thị không cam lòng than thở “Tiểu cô cũng ăn…”
“Nhị tẩu!” Mặt Lôi Xuân Đào đỏ bừng, căm tức nhìn Triệu thị.
Đỗ thị tức giận đến lảo đảo.
“Được rồi! Ăn bữa cơm cũng không yên!” Lôi Đại Cường vỗ mạnh lên bàn, không biết vì lý do gì, mặt ông cũng hơi đỏ.
Đỗ thị ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt chuyển tới Tần Miễn, phẫn hận mà rét lạnh như nhìn thấy kẻ thù.
Tần Miễn núp đằng sau Lôi Thiết, tiếp tục ăn cơm.
Đỗ thị nhìn Lôi Thiết ngăn trở tầm mắt bà “Lão Đại, ngày mai ngươi còn lên trấn phải không? Mua hai cân mỡ về.”
Lôi Thiết: “Không đi, có việc.”
Cơm nước xong, Tần Miễn chủ động nói: “Nương, ta đi đốn củi.”
Đỗ thị lập tức nói: “Không cần ngươi! Chặt một ngày cũng chưa tới hai cân củi! Nhà lão Nhị, lão Tam đi đốn củi, nhà lão Đại rửa bát, giặt quần áo!”
Tần Miễn thầm thấy may mắn.
Chỉ là chờ đến khi hắn thấy đống quần áo khổng lồ chất cạnh giếng, hắn mới biết mình đã coi thường Đỗ thị. Chắc cả quần áo sạch bà ta cũng lấy ra luôn nhở?
“Tức phụ, theo ta đi cắt cỏ.” Lôi Thiết đi tới, kéo Tần Miễn đi.
Tần Miễn đoán chừng mình sắp ra riêng rồi nên không cần bận tâm Đỗ thị quá.
-Hết chương 11-
——–
Bình luận truyện