Xuyên Việt Chi Tiên Sinh
Chương 60: Mồng tám tháng Chạp
Editor: Aubrey.
Bước vào tháng Chạp, trong thôn liền trở nên náo nhiệt. Nơi này rất tiết kiệm, sau khi cực khổ một năm, cũng chỉ có ngày Tết mới cam lòng xa xỉ một chút, cho nên mỗi hài tử trong thôn đều rất trông mong đến ngày Tết. Có quần áo mới, có thức ăn ngon, chỉ đặc biệt có khi bước vào tháng Chạp thôi, sự chờ mong này càng trở nên tha thiết hơn.
Nguyên An Bình hạ xuống một quân cờ, hắn đang cùng Trọng Tôn Liên Giác học chơi cờ vây. Bất quá, giờ khắc này hắn đang cùng mấy đứa nhỏ chơi cờ Ngũ Tử, một loại cờ dễ chơi hơn cờ vây.
*Đây là một loại cờ cổ xưa của Trung Quốc, cách chơi thì mình thấy khá giống với cờ caro, giải thích thì dài dòng lắm nên nếu mọi người muốn tìm hiểu có thể lên google search nha.
Bàn Đôn cầm quân cờ, do dự không biết nên đi nơi nào. Lý Tự ở bên cạnh lên tiếng chỉ điểm cho bé, Lý Đông Phong nhìn thấy liền nhịn không được mở miệng nói: "Là ngươi hạ hay Bàn Đôn hạ a? Ngươi không thể chơi như vậy!"
Lý Tự biết mình đuối lý, nên cũng không trách trở lại, mà chỉ nhìn Bàn Đôn hạ cờ.
Nguyên Đại Hà và Trọng Tôn Thụy thì lại nhìn chằm chằm bàn cờ, bọn họ muốn nhìn xem khi nào mấy quân cờ này mới nối liền năm cái.
Bàn Đôn hạ xong, Nguyên An Bình lại tiếp tục hí khúc Liên Hoa Hạc. Hạ cờ Ngũ Tử, điều cần chú ý nhất chính là phải nhanh tay lẹ mắt, vừa nhìn thấy có thể nối một đường năm cái là phải lập tức hạ cờ, còn nếu nhìn thấy đối phương sắp nối thành một hàng năm cái thì phải lập tức phá hỏng. Còn bố cục gì đó, các vị đang ngồi ở đây đều không muốn tình nguyện phí đầu óc nghĩ đến.
Lý Tự thấy quân cờ của Bàn Đôn không còn bao nhiêu, nhóc liền ngả người ra sau một chút, không nhịn được cảm khái: "Ngày mai là mồng tám tháng Chạp rồi, thời gian trôi qua thật là nhanh a."
Bàn Đôn hưng phấn: "Còn hai mươi ngày nữa là được ăn Tết rồi!"
Vừa nhắc đến đề tài này là tất cả mọi người đều trở nên cực kỳ hưng phấn.
Lý Đông Phong cũng nói: "Hai ngày nữa nhà ta sẽ lên thị trấn mua đồ Tết, nương của ta sẽ mua cho ta giấy và bút mực."
Lý Tự liền biểu thị bản thân cũng sẽ không thua bé: "Ta cũng sẽ có, gia gia đã nói là sẽ mua cho ta."
Nguyên Đại Hà cũng rất vui vẻ, nhờ có đường ca chu cấp bạc nên trong nhà cũng khá giả hơn nhiều, cũng không còn lo lắng về hôn sự năm sau của đại ca và tỷ tỷ nữa. Hai ngày trước nương của bé còn nói muốn làm cho mỗi người trong nhà một bộ quần áo mới, còn nói sẽ mua giấy và bút mực cho bé, hai năm trước trong nhà cũng không có nhiều chuyện tốt như vậy, đều là nhờ vào đường ca của bé.
Cha nói rất đúng, chỉ cần làm nhiều việc tốt, luôn luôn thiện tâm, mới có thể được đền đáp những điều tốt. Nếu như lúc trước nhà của bé cũng giống như nhà của tiểu thúc, không quản không hỏi gì đến đường ca, thì chắc chắn đường ca cũng sẽ không đối xử tốt với nhà bé như vậy.
Nhà tiểu thúc thật không may mắn, nghe nói hồi đầu tháng Chạp còn phải uống thuốc, thật là đủ xui xẻo. Bất quá cũng là do tự làm tự chịu, cha bé nói tiểu thúc là bởi vì muốn lừa tiền của đường ca, ngược lại là không cẩn thận trúng độc, không may mắn lấy được chỗ tốt, tiếc cho đường ca còn phải vì bọn họ mà bỏ tiền ra mua thuốc. Tâm tư của Nguyên Đại Hà có chút bay xa...
Bàn Đôn không có quá nhiều hứng thú với giấy và bút mực: "Quần áo mới của ta đã làm xong rồi, nương ta còn nói năm nay sẽ mua nhiều thịt một chút." Thứ bé yêu thích nhất vẫn là thịt.
Bọn họ đang dồn dập thảo luận Tết năm nay nên làm món gì ăn ngon, đều mong đợi năm nay sẽ có đường, có thịt ăn, vô cùng phấn khích.
Trọng Tôn Thụy ở một bên nghe, quần áo mới bé đã có rồi, giấy và bút mực bé cũng không thiếu, còn thịt thì bé cũng thường được ăn. Xưa nay bé vẫn chưa hề nghĩ tới, chính mình cư nhiên còn có thể trải qua một cuộc sống tốt đẹp như vậy.
Nguyên An Bình tìm một nơi thoải mái nằm xuống một lát, nhìn bọn nhỏ đang vô cùng phấn khởi bàn luận, hắn thầm nghĩ "Tiểu hài tử ở nơi này quả nhiên rất dễ thoả mãn."
Mỗi lần ăn Tết cũng chỉ có bánh màn thầu, dùng đồ ngọt cúng ông Táo, quần áo mới không có cũng không sao, chỉ cần có thể ăn được một miếng thịt cũng rất vui vẻ, nói đến bánh kẹo còn không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
Hắn không thiếu ăn, đối với tân niên cũng không có nhiều mong đợi như vậy, bất quá hắn cũng bị bầu không khí chờ mong nhiệt liệt này cuốn theo, nên tâm tình tất nhiên cũng rất tốt, ít nhất bầu không khí ở nơi này cũng đủ để làm cho hắn cảm nhận được Tết sắp đến.
Nguyên An Bình mở miệng nói: "Ngày mai ta nấu cháo mồng tám tháng Chạp, muốn ăn thì có thể qua đây."
Lý Tự liền há mồm hỏi: "Tự tay ngươi nấu? Sao ngươi không nhờ Hoắc Tiểu Hàn làm?"
Lý Đông Phong ngắt lời nhóc: "Ngốc! Ngày mồng tám tháng Chạp là ngày của gia đình, hai người bọn họ còn chưa thành thân đâu, tất nhiên An Bình ca phải ở nhà của mình nấu ăn rồi."
Nguyên An Bình thầm nghĩ "Hầy! Con nít quá hiểu chuyện, có đôi lúc cũng không tốt."
Lý Tự bất mãn: "Ta chẳng qua là nhất thời không nghĩ tới mà thôi."
"Không phải ngươi luôn tự cho mình là thông minh sao? Làm sao có thể không để ý tới một chuyện quan trọng trong ngày mồng tám tháng Chạp như vậy được." Lý Đông Phong tiếp tục đâm chọt nhóc.
"Đầu óc không đuổi kịp cái miệng, ngươi quản được sao?"
Những người khác thấy mãi đều đã thành quen, hai người này không hợp nhau, vừa nói không được mấy câu là bắt đầu cãi nhau.
Bàn Đôn đối với chuyện ăn uống luôn có hứng thú nhất: "An Bình ca ca! Ngươi nấu cháo mồng tám tháng Chạp, bên trong sẽ bỏ thêm những gì?"
Nguyên An Bình quả thật chưa hề nghĩ tới vấn đề này: "Cái này... Ta còn chưa từng nấu thử, các ngươi thường cho thêm cái gì?"
"Chính là các loại đậu, còn có cả rau khô."
"Nhà ta còn cho thêm đậu phộng, nhưng rất ít."
"Còn có thể cho thêm đậu phụ, hoặc là gạo lứt."
"Món gì cũng có thể thêm..."
Nguyên An Bình nghe xong, liền cảm thấy cháo mồng tám tháng Chạp gì đó, quả thực là loạn cả rồi.
Trọng Tôn Thụy đưa ra kiến nghị: "An Bình ca ca! Ngày mai có thể nhờ Tiểu Hàn ca ca qua giúp ngươi nấu."
Bé đã từng nếm thử tay nghề của Nguyên An Bình, liền cảm thấy nếu như để cho Nguyên An Bình nấu, thì quả thật là lãng phí lương thực.
Nguyên An Bình cảm thấy ý kiến này cũng có thể tiếp thu.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Ngày hôm sau, Nguyên An Bình dự định ngủ thẳng đến gần trưa mới tỉnh, hắn không giống với những người trong thôn, ngày mồng tám tháng Chạp đối với hắn mà nói cùng lắm chỉ là một ngày lễ mà thôi. Kết quả, thời điểm hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, muốn tiếp tục bám giường, lại bỗng dưng có tiếng người gõ cửa.
Nghe được là tiếng gõ cửa nhà hắn, Nguyên An Bình liền bật dậy, hắn thiếu chút nữa đã quên: "Hẳn là Hoắc Tiểu Hàn đến giúp mình nấu cháo mồng tám tháng Chạp."
Hắn đứng dậy, khoát một cái áo bông lên người rồi đi mở cửa, quả nhiên liền thấy Hoắc Tiểu Hàn đang đứng ở bên ngoài.
"Các ngươi ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi." Nhìn thấy trang phục trên người Nguyên An Bình, Hoắc Tiểu Hàn liền cười nói: "Ta còn tưởng là ngươi đã rời giường rồi."
"...Tối hôm qua ngủ hơi trễ." Hắn cứ như vậy ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, trong thôn này cũng chỉ có duy nhất một mình hắn.
Hoắc Tiểu Hàn kiến nghị: "Không thì, ngươi cứ ngủ thêm một lát đi, chờ làm cơm xong ta sẽ gọi ngươi."
Nguyên An Bình cảm thấy ý kiến này cũng không sai, đang là mùa đông, nên hắn rất quyến luyến chăn đệm ấm áp.
"Vậy ta đi ngủ thêm một chút, ta đã rửa sạch hết hạt đậu rồi, nguyên liệu nấu ăn cũng có sẵn ở trên bàn, ngươi cứ tự nhiên dùng." Nói xong, hắn liền rụt vai tiến vào buồng trong, sau khi chui vào trong chăn liền ngủ tiếp, mơ mơ màng màng một lát liền hoàn toàn chìm vào trong giấc ngủ.
Mùi thơm của thức ăn xen lẫn tiếng người, Nguyên An Bình tỉnh dậy, vừa mở mắt ra liền phát hiện Bàn Đôn chạy vào.
"An Bình ca ca! Tiểu Hàn ca ca bảo ta tới gọi ngươi rời giường, cháo đã làm xong rồi." Sau đó, bé lại nhịn không được nói một câu: "An Bình ca ca! Ngươi thật là mê ngủ a." Nói xong liền cười hì hì chạy ra ngoài.
Nguyên lai mấy đứa bé này uống cháo mồng tám tháng Chạp xong, liền chạy ra ngoài tìm tiểu đồng bọn đi chơi, chơi đến gần trưa, liền có người nghĩ đến cháo mồng tám tháng Chạp nhà Nguyên An Bình. Nhà hắn ăn cơm luôn muộn hơn so với những nhà khác, tiểu hài tử chơi xong đều cảm thấy có chút đói bụng, liền đồng thời quyết định cùng nhau đi đến nhà của Nguyên An Bình. Bọn chúng đều cho rằng lỡ như không may không được ăn cháo mồng tám tháng Chạp ở nhà hắn, thì vẫn còn có thể chơi cùng Nguyên An Bình, nếu may mắn còn có thể được nghe kể cố sự. Có thể thấy được, bữa cơm lần này Nguyên An Bình ăn rất muộn.
Sau khi rời giường, phát hiện trong nhà cư nhiên có đến mười mấy tiểu hài tử, Nguyên An Bình liền quyết định đi xem Hoắc Tiểu Hàn trước, ý hắn là, không biết cháo trong nồi đủ ăn không?
Hoắc Tiểu Hàn vui vẻ nấu một nồi cháo lớn, bởi vì tối hôm qua Nguyên An Bình đã sớm nhắc nhở y rằng hắn đã mời Lý Tự bọn họ qua ăn. Tuy rằng nhân số có chút nhiều, nhưng dù sao bọn nhỏ cũng đều đã ăn điểm tâm rồi, với cả hiện tại cũng chưa tới thời điểm ăn bữa trưa.
Nguyên An Bình thấy thế liền yên tâm, sau khi rửa mặt liền đi đến trước nồi xem thử: "Thật là thơm, vừa nhìn là muốn ăn rồi, sẵn tiện lát nữa ngươi cũng ở lại đây ăn đi."
"Ta không đói bụng, sáng sớm bọn ta cũng đã ăn như vậy rồi, ngươi ra đó ngồi đi, ta giúp các ngươi múc cháo." Hoắc Tiểu Hàn cầm lấy cái muôi rồi bắt đầu múc cháo.
Nguyên An Bình chưa đi, đợi Hoắc Tiểu Hàn múc cháo xong, hắn liền bưng hai cái bát ra nói với đám trẻ con: "Muốn ăn thì tự đi bưng bát lấy đũa."
Những hài tử kia liền hoan hô một tiếng, như ong vỡ tổ tràn ra sau bếp.
Nguyên An Bình vội vàng tránh qua một bên, hắn bưng cháo của mình ngồi xuống, uống một hớp cháo, mùi vị quả thật rất ngon, đang chuẩn bị hạ đũa, hắn lại đột ngột nghe thấy một âm thanh kinh ngạc vang lên.
"Oa! Đây là cái gì?"
Nguyên An Bình giương mắt nhìn qua, giải thích với bọn họ: "Đó là rong biển, một loại thức ăn sinh sống ở biển."
"Rong biển? Xưa nay chưa từng ăn qua bao giờ a."
"Đương nhiên ngươi chưa từng ăn rồi, đây chính là rong biển đó."
"Các ngươi đã từng thấy biển chưa? Nghe nói so với sông còn lớn hơn rất nhiều."
"Trong cháo còn có tôm đấy."
"An Bình ca ca! Cháo mồng tám tháng Chạp ở nhà ngươi uống ngon thật a."
"Thức ăn ở nhà An Bình ca quả thực cực kỳ ngon."
...
Nguyên An Bình cúi đầu uống cháo, cũng không yêu cầu bọn nhỏ cái gì khi ăn không được nói chuyện. Chờ bọn nhỏ nghị luận xong, hắn mới mở miệng nói một câu: "Muốn được ăn ngon mặc đẹp, thì phải học tập cho thật giỏi, sau này bản thân có thể tự kiếm tiền, muốn mua cái gì thì mua."
Nếu có thư sinh nào ở đây, nhất định sẽ lập tức dùng lời lẽ nghiêm túc trách cứ hắn một trận, đọc sách là vì ¥#¥%#%, sao có thể là vì kiếm tiền được?!
Hài tử ở đây đều được cổ vũ rất có tinh thần, ở trong mắt chúng, chuyện tốt đẹp nhất chính là có quần áo mặc, còn có thể ăn ngon. Kiếm được tiền là muốn mua cái gì cũng được, tất nhiên là chuyện tốt. Còn chuyện đọc sách là vì mục tiêu cao lớn, cao thượng nào đó, bọn nhỏ lại không cảm thấy có cái gì tốt. Ở trong mắt chúng, cái gì lưu danh thiên cổ, được người ca tụng, có lẽ cũng không bằng một cái bánh màn thầu.
Tuy rằng cháo mồng tám tháng Chạp rất ngon, nhưng Nguyên An Bình lại dậy quá muộn, lại hơn một canh giờ nữa sẽ đến giờ ăn trưa, nên hắn chỉ ăn một bát liền ngừng lại. Bất quá, cuối cùng trong nồi cũng không còn lại gì cả, ba con chó nhỏ cũng chỉ có thể liếm được một ít nước cháo còn sót lại.
Có một đứa trẻ hỏi: "An Bình ca! Ngày mai hợp chợ đó, ngươi có đi hay không?"
Nguyên An Bình hỏi: "Thường thì người ta sẽ bán những gì?"
Đám trẻ con mồm năm miệng mười giới thiệu một phen, Nguyên An Bình nghe xong liền quyết định: "Ân! Vậy ta cũng đi." Có thể mua được một ít sản vật cũng tốt.
Mặc dù đã quyết định như vậy, nhưng qua ngày hôm sau, Nguyên An Bình chỉ nhìn theo bóng lưng Hoắc Tiểu Hàn và Trọng Tôn Thụy cùng với những người trong thôn rời đi, sau đó lại liếc nhìn Trọng Tôn Liên Giác đang tắm nắng ở trong sân. Lúc trước hắn quên mất, trong nhà còn có một vị đi đứng không tiện, hắn làm sao có thể đi mua sắm cùng với Hoắc Tiểu Hàn được.
Nguyên An Bình cầm một cái ghế nhỏ đi tới ngồi bên cạnh Trọng Tôn Liên Giác: "Lão gia tử! Trưa nay vất vả ngươi phải ăn bánh màn thầu dưa muối cùng với ta." Xưa nay, hắn luôn không có tý hi vọng nào trong việc làm cơm.
Trọng Tôn Liên Giác không nhấc mí mắt dù chỉ một chút, thời điểm nào cần chú ý thì ông sẽ chú ý, còn những lúc không cần chú ý thì ông cũng sẽ không để tâm, Hoắc Tiểu Hàn xuất môn đi ra ngoài mua đồ, tất nhiên ông cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi.
Bước vào tháng Chạp, trong thôn liền trở nên náo nhiệt. Nơi này rất tiết kiệm, sau khi cực khổ một năm, cũng chỉ có ngày Tết mới cam lòng xa xỉ một chút, cho nên mỗi hài tử trong thôn đều rất trông mong đến ngày Tết. Có quần áo mới, có thức ăn ngon, chỉ đặc biệt có khi bước vào tháng Chạp thôi, sự chờ mong này càng trở nên tha thiết hơn.
Nguyên An Bình hạ xuống một quân cờ, hắn đang cùng Trọng Tôn Liên Giác học chơi cờ vây. Bất quá, giờ khắc này hắn đang cùng mấy đứa nhỏ chơi cờ Ngũ Tử, một loại cờ dễ chơi hơn cờ vây.
*Đây là một loại cờ cổ xưa của Trung Quốc, cách chơi thì mình thấy khá giống với cờ caro, giải thích thì dài dòng lắm nên nếu mọi người muốn tìm hiểu có thể lên google search nha.
Bàn Đôn cầm quân cờ, do dự không biết nên đi nơi nào. Lý Tự ở bên cạnh lên tiếng chỉ điểm cho bé, Lý Đông Phong nhìn thấy liền nhịn không được mở miệng nói: "Là ngươi hạ hay Bàn Đôn hạ a? Ngươi không thể chơi như vậy!"
Lý Tự biết mình đuối lý, nên cũng không trách trở lại, mà chỉ nhìn Bàn Đôn hạ cờ.
Nguyên Đại Hà và Trọng Tôn Thụy thì lại nhìn chằm chằm bàn cờ, bọn họ muốn nhìn xem khi nào mấy quân cờ này mới nối liền năm cái.
Bàn Đôn hạ xong, Nguyên An Bình lại tiếp tục hí khúc Liên Hoa Hạc. Hạ cờ Ngũ Tử, điều cần chú ý nhất chính là phải nhanh tay lẹ mắt, vừa nhìn thấy có thể nối một đường năm cái là phải lập tức hạ cờ, còn nếu nhìn thấy đối phương sắp nối thành một hàng năm cái thì phải lập tức phá hỏng. Còn bố cục gì đó, các vị đang ngồi ở đây đều không muốn tình nguyện phí đầu óc nghĩ đến.
Lý Tự thấy quân cờ của Bàn Đôn không còn bao nhiêu, nhóc liền ngả người ra sau một chút, không nhịn được cảm khái: "Ngày mai là mồng tám tháng Chạp rồi, thời gian trôi qua thật là nhanh a."
Bàn Đôn hưng phấn: "Còn hai mươi ngày nữa là được ăn Tết rồi!"
Vừa nhắc đến đề tài này là tất cả mọi người đều trở nên cực kỳ hưng phấn.
Lý Đông Phong cũng nói: "Hai ngày nữa nhà ta sẽ lên thị trấn mua đồ Tết, nương của ta sẽ mua cho ta giấy và bút mực."
Lý Tự liền biểu thị bản thân cũng sẽ không thua bé: "Ta cũng sẽ có, gia gia đã nói là sẽ mua cho ta."
Nguyên Đại Hà cũng rất vui vẻ, nhờ có đường ca chu cấp bạc nên trong nhà cũng khá giả hơn nhiều, cũng không còn lo lắng về hôn sự năm sau của đại ca và tỷ tỷ nữa. Hai ngày trước nương của bé còn nói muốn làm cho mỗi người trong nhà một bộ quần áo mới, còn nói sẽ mua giấy và bút mực cho bé, hai năm trước trong nhà cũng không có nhiều chuyện tốt như vậy, đều là nhờ vào đường ca của bé.
Cha nói rất đúng, chỉ cần làm nhiều việc tốt, luôn luôn thiện tâm, mới có thể được đền đáp những điều tốt. Nếu như lúc trước nhà của bé cũng giống như nhà của tiểu thúc, không quản không hỏi gì đến đường ca, thì chắc chắn đường ca cũng sẽ không đối xử tốt với nhà bé như vậy.
Nhà tiểu thúc thật không may mắn, nghe nói hồi đầu tháng Chạp còn phải uống thuốc, thật là đủ xui xẻo. Bất quá cũng là do tự làm tự chịu, cha bé nói tiểu thúc là bởi vì muốn lừa tiền của đường ca, ngược lại là không cẩn thận trúng độc, không may mắn lấy được chỗ tốt, tiếc cho đường ca còn phải vì bọn họ mà bỏ tiền ra mua thuốc. Tâm tư của Nguyên Đại Hà có chút bay xa...
Bàn Đôn không có quá nhiều hứng thú với giấy và bút mực: "Quần áo mới của ta đã làm xong rồi, nương ta còn nói năm nay sẽ mua nhiều thịt một chút." Thứ bé yêu thích nhất vẫn là thịt.
Bọn họ đang dồn dập thảo luận Tết năm nay nên làm món gì ăn ngon, đều mong đợi năm nay sẽ có đường, có thịt ăn, vô cùng phấn khích.
Trọng Tôn Thụy ở một bên nghe, quần áo mới bé đã có rồi, giấy và bút mực bé cũng không thiếu, còn thịt thì bé cũng thường được ăn. Xưa nay bé vẫn chưa hề nghĩ tới, chính mình cư nhiên còn có thể trải qua một cuộc sống tốt đẹp như vậy.
Nguyên An Bình tìm một nơi thoải mái nằm xuống một lát, nhìn bọn nhỏ đang vô cùng phấn khởi bàn luận, hắn thầm nghĩ "Tiểu hài tử ở nơi này quả nhiên rất dễ thoả mãn."
Mỗi lần ăn Tết cũng chỉ có bánh màn thầu, dùng đồ ngọt cúng ông Táo, quần áo mới không có cũng không sao, chỉ cần có thể ăn được một miếng thịt cũng rất vui vẻ, nói đến bánh kẹo còn không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
Hắn không thiếu ăn, đối với tân niên cũng không có nhiều mong đợi như vậy, bất quá hắn cũng bị bầu không khí chờ mong nhiệt liệt này cuốn theo, nên tâm tình tất nhiên cũng rất tốt, ít nhất bầu không khí ở nơi này cũng đủ để làm cho hắn cảm nhận được Tết sắp đến.
Nguyên An Bình mở miệng nói: "Ngày mai ta nấu cháo mồng tám tháng Chạp, muốn ăn thì có thể qua đây."
Lý Tự liền há mồm hỏi: "Tự tay ngươi nấu? Sao ngươi không nhờ Hoắc Tiểu Hàn làm?"
Lý Đông Phong ngắt lời nhóc: "Ngốc! Ngày mồng tám tháng Chạp là ngày của gia đình, hai người bọn họ còn chưa thành thân đâu, tất nhiên An Bình ca phải ở nhà của mình nấu ăn rồi."
Nguyên An Bình thầm nghĩ "Hầy! Con nít quá hiểu chuyện, có đôi lúc cũng không tốt."
Lý Tự bất mãn: "Ta chẳng qua là nhất thời không nghĩ tới mà thôi."
"Không phải ngươi luôn tự cho mình là thông minh sao? Làm sao có thể không để ý tới một chuyện quan trọng trong ngày mồng tám tháng Chạp như vậy được." Lý Đông Phong tiếp tục đâm chọt nhóc.
"Đầu óc không đuổi kịp cái miệng, ngươi quản được sao?"
Những người khác thấy mãi đều đã thành quen, hai người này không hợp nhau, vừa nói không được mấy câu là bắt đầu cãi nhau.
Bàn Đôn đối với chuyện ăn uống luôn có hứng thú nhất: "An Bình ca ca! Ngươi nấu cháo mồng tám tháng Chạp, bên trong sẽ bỏ thêm những gì?"
Nguyên An Bình quả thật chưa hề nghĩ tới vấn đề này: "Cái này... Ta còn chưa từng nấu thử, các ngươi thường cho thêm cái gì?"
"Chính là các loại đậu, còn có cả rau khô."
"Nhà ta còn cho thêm đậu phộng, nhưng rất ít."
"Còn có thể cho thêm đậu phụ, hoặc là gạo lứt."
"Món gì cũng có thể thêm..."
Nguyên An Bình nghe xong, liền cảm thấy cháo mồng tám tháng Chạp gì đó, quả thực là loạn cả rồi.
Trọng Tôn Thụy đưa ra kiến nghị: "An Bình ca ca! Ngày mai có thể nhờ Tiểu Hàn ca ca qua giúp ngươi nấu."
Bé đã từng nếm thử tay nghề của Nguyên An Bình, liền cảm thấy nếu như để cho Nguyên An Bình nấu, thì quả thật là lãng phí lương thực.
Nguyên An Bình cảm thấy ý kiến này cũng có thể tiếp thu.
https://aubreyfluer.wordpress.com
Ngày hôm sau, Nguyên An Bình dự định ngủ thẳng đến gần trưa mới tỉnh, hắn không giống với những người trong thôn, ngày mồng tám tháng Chạp đối với hắn mà nói cùng lắm chỉ là một ngày lễ mà thôi. Kết quả, thời điểm hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, muốn tiếp tục bám giường, lại bỗng dưng có tiếng người gõ cửa.
Nghe được là tiếng gõ cửa nhà hắn, Nguyên An Bình liền bật dậy, hắn thiếu chút nữa đã quên: "Hẳn là Hoắc Tiểu Hàn đến giúp mình nấu cháo mồng tám tháng Chạp."
Hắn đứng dậy, khoát một cái áo bông lên người rồi đi mở cửa, quả nhiên liền thấy Hoắc Tiểu Hàn đang đứng ở bên ngoài.
"Các ngươi ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi." Nhìn thấy trang phục trên người Nguyên An Bình, Hoắc Tiểu Hàn liền cười nói: "Ta còn tưởng là ngươi đã rời giường rồi."
"...Tối hôm qua ngủ hơi trễ." Hắn cứ như vậy ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, trong thôn này cũng chỉ có duy nhất một mình hắn.
Hoắc Tiểu Hàn kiến nghị: "Không thì, ngươi cứ ngủ thêm một lát đi, chờ làm cơm xong ta sẽ gọi ngươi."
Nguyên An Bình cảm thấy ý kiến này cũng không sai, đang là mùa đông, nên hắn rất quyến luyến chăn đệm ấm áp.
"Vậy ta đi ngủ thêm một chút, ta đã rửa sạch hết hạt đậu rồi, nguyên liệu nấu ăn cũng có sẵn ở trên bàn, ngươi cứ tự nhiên dùng." Nói xong, hắn liền rụt vai tiến vào buồng trong, sau khi chui vào trong chăn liền ngủ tiếp, mơ mơ màng màng một lát liền hoàn toàn chìm vào trong giấc ngủ.
Mùi thơm của thức ăn xen lẫn tiếng người, Nguyên An Bình tỉnh dậy, vừa mở mắt ra liền phát hiện Bàn Đôn chạy vào.
"An Bình ca ca! Tiểu Hàn ca ca bảo ta tới gọi ngươi rời giường, cháo đã làm xong rồi." Sau đó, bé lại nhịn không được nói một câu: "An Bình ca ca! Ngươi thật là mê ngủ a." Nói xong liền cười hì hì chạy ra ngoài.
Nguyên lai mấy đứa bé này uống cháo mồng tám tháng Chạp xong, liền chạy ra ngoài tìm tiểu đồng bọn đi chơi, chơi đến gần trưa, liền có người nghĩ đến cháo mồng tám tháng Chạp nhà Nguyên An Bình. Nhà hắn ăn cơm luôn muộn hơn so với những nhà khác, tiểu hài tử chơi xong đều cảm thấy có chút đói bụng, liền đồng thời quyết định cùng nhau đi đến nhà của Nguyên An Bình. Bọn chúng đều cho rằng lỡ như không may không được ăn cháo mồng tám tháng Chạp ở nhà hắn, thì vẫn còn có thể chơi cùng Nguyên An Bình, nếu may mắn còn có thể được nghe kể cố sự. Có thể thấy được, bữa cơm lần này Nguyên An Bình ăn rất muộn.
Sau khi rời giường, phát hiện trong nhà cư nhiên có đến mười mấy tiểu hài tử, Nguyên An Bình liền quyết định đi xem Hoắc Tiểu Hàn trước, ý hắn là, không biết cháo trong nồi đủ ăn không?
Hoắc Tiểu Hàn vui vẻ nấu một nồi cháo lớn, bởi vì tối hôm qua Nguyên An Bình đã sớm nhắc nhở y rằng hắn đã mời Lý Tự bọn họ qua ăn. Tuy rằng nhân số có chút nhiều, nhưng dù sao bọn nhỏ cũng đều đã ăn điểm tâm rồi, với cả hiện tại cũng chưa tới thời điểm ăn bữa trưa.
Nguyên An Bình thấy thế liền yên tâm, sau khi rửa mặt liền đi đến trước nồi xem thử: "Thật là thơm, vừa nhìn là muốn ăn rồi, sẵn tiện lát nữa ngươi cũng ở lại đây ăn đi."
"Ta không đói bụng, sáng sớm bọn ta cũng đã ăn như vậy rồi, ngươi ra đó ngồi đi, ta giúp các ngươi múc cháo." Hoắc Tiểu Hàn cầm lấy cái muôi rồi bắt đầu múc cháo.
Nguyên An Bình chưa đi, đợi Hoắc Tiểu Hàn múc cháo xong, hắn liền bưng hai cái bát ra nói với đám trẻ con: "Muốn ăn thì tự đi bưng bát lấy đũa."
Những hài tử kia liền hoan hô một tiếng, như ong vỡ tổ tràn ra sau bếp.
Nguyên An Bình vội vàng tránh qua một bên, hắn bưng cháo của mình ngồi xuống, uống một hớp cháo, mùi vị quả thật rất ngon, đang chuẩn bị hạ đũa, hắn lại đột ngột nghe thấy một âm thanh kinh ngạc vang lên.
"Oa! Đây là cái gì?"
Nguyên An Bình giương mắt nhìn qua, giải thích với bọn họ: "Đó là rong biển, một loại thức ăn sinh sống ở biển."
"Rong biển? Xưa nay chưa từng ăn qua bao giờ a."
"Đương nhiên ngươi chưa từng ăn rồi, đây chính là rong biển đó."
"Các ngươi đã từng thấy biển chưa? Nghe nói so với sông còn lớn hơn rất nhiều."
"Trong cháo còn có tôm đấy."
"An Bình ca ca! Cháo mồng tám tháng Chạp ở nhà ngươi uống ngon thật a."
"Thức ăn ở nhà An Bình ca quả thực cực kỳ ngon."
...
Nguyên An Bình cúi đầu uống cháo, cũng không yêu cầu bọn nhỏ cái gì khi ăn không được nói chuyện. Chờ bọn nhỏ nghị luận xong, hắn mới mở miệng nói một câu: "Muốn được ăn ngon mặc đẹp, thì phải học tập cho thật giỏi, sau này bản thân có thể tự kiếm tiền, muốn mua cái gì thì mua."
Nếu có thư sinh nào ở đây, nhất định sẽ lập tức dùng lời lẽ nghiêm túc trách cứ hắn một trận, đọc sách là vì ¥#¥%#%, sao có thể là vì kiếm tiền được?!
Hài tử ở đây đều được cổ vũ rất có tinh thần, ở trong mắt chúng, chuyện tốt đẹp nhất chính là có quần áo mặc, còn có thể ăn ngon. Kiếm được tiền là muốn mua cái gì cũng được, tất nhiên là chuyện tốt. Còn chuyện đọc sách là vì mục tiêu cao lớn, cao thượng nào đó, bọn nhỏ lại không cảm thấy có cái gì tốt. Ở trong mắt chúng, cái gì lưu danh thiên cổ, được người ca tụng, có lẽ cũng không bằng một cái bánh màn thầu.
Tuy rằng cháo mồng tám tháng Chạp rất ngon, nhưng Nguyên An Bình lại dậy quá muộn, lại hơn một canh giờ nữa sẽ đến giờ ăn trưa, nên hắn chỉ ăn một bát liền ngừng lại. Bất quá, cuối cùng trong nồi cũng không còn lại gì cả, ba con chó nhỏ cũng chỉ có thể liếm được một ít nước cháo còn sót lại.
Có một đứa trẻ hỏi: "An Bình ca! Ngày mai hợp chợ đó, ngươi có đi hay không?"
Nguyên An Bình hỏi: "Thường thì người ta sẽ bán những gì?"
Đám trẻ con mồm năm miệng mười giới thiệu một phen, Nguyên An Bình nghe xong liền quyết định: "Ân! Vậy ta cũng đi." Có thể mua được một ít sản vật cũng tốt.
Mặc dù đã quyết định như vậy, nhưng qua ngày hôm sau, Nguyên An Bình chỉ nhìn theo bóng lưng Hoắc Tiểu Hàn và Trọng Tôn Thụy cùng với những người trong thôn rời đi, sau đó lại liếc nhìn Trọng Tôn Liên Giác đang tắm nắng ở trong sân. Lúc trước hắn quên mất, trong nhà còn có một vị đi đứng không tiện, hắn làm sao có thể đi mua sắm cùng với Hoắc Tiểu Hàn được.
Nguyên An Bình cầm một cái ghế nhỏ đi tới ngồi bên cạnh Trọng Tôn Liên Giác: "Lão gia tử! Trưa nay vất vả ngươi phải ăn bánh màn thầu dưa muối cùng với ta." Xưa nay, hắn luôn không có tý hi vọng nào trong việc làm cơm.
Trọng Tôn Liên Giác không nhấc mí mắt dù chỉ một chút, thời điểm nào cần chú ý thì ông sẽ chú ý, còn những lúc không cần chú ý thì ông cũng sẽ không để tâm, Hoắc Tiểu Hàn xuất môn đi ra ngoài mua đồ, tất nhiên ông cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi.
Bình luận truyện