Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 103: Dừng tay, có thể hại người



Đầu ngón tay Tiêu Thiên Diệu dừng lại chỗ khóe mắt của Lâm Sơ Cửu, nhẹ nhàng vuốt ve. Lâm Sơ Cửu thực sự không quen, vì thế nên cảm thấy ngứa. Nhưng Tiêu Thiên Diệu không có ý định bỏ tay ra hoặc tăng thêm lực đạo, cứ như vậy mềm nhẹ vuốt ve, giống như lông chim quẹt nhẹ qua trái tim nàng......

Bốn mắt nhìn nhau, nhìn đến nỗi khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Thiên Diệu phóng đại, và trong đôi mắt của hắn hiện lên hình ảnh thu nhỏ của nàng. Lâm Sơ Cửu không dám cử động, thậm chí ngay cả hô hấp cũng rất cẩn thận.

Hai mắt Tiêu Thiên Diệu giống như có ma lực. Lâm Sơ Cửu nhận ra lúc này ngoại trừ Tiêu Thiên Diệu, trong mắt, trong đầu nàng không có người khác, toàn bộ đều bị người nam nhân này lấp hết......

Nàng nghĩ, nếu như lúc này Tiêu Thiên Diệu hỏi nàng, có nguyện ý chết vì hắn hay không, nàng cũng sẽ ngây ngốc gật đầu. Nhưng Tiêu Thiên Diệu lại không hỏi như vậy. Hắn chỉ vỗ về khuôn mặt của nàng, nói: "Nàng là Vương phi của ta, cho dù Tiêu Vương phủ có bao nhiêu nữ nhân, nàng vẫn luôn là Vương phi duy nhất của bổn vương."

"Chỉ... chỉ là Vương phi thôi sao?" Lâm Sơ Cửu không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, nhưng sau khi hỏi rồi mới biết mình đã lỡ lời, lập tức cả kinh ngã ngồi xuống mặt sàn, "Ta... ta không cố ý."

Lâm Sơ Cửu nhìn bàn tay cứng cáp ở trước mắt, hoàn toàn không biết nên làm thế nào.

Ngày thường nàng không phải ngốc nghếch như vậy, nhưng hôm nay nàng lại......

Rõ ràng nàng muốn biểu hiện tốt ở trước mặt Tiêu Thiên Diệu, nhưng lại không giống như mong muốn, một lần nữa thể hiện sự vụng về của mình ở trước mắt hắn.

Nàng cảm thấy chán nản.

"Ngốc nghếch." Tiêu Thiên Diệu giống như không có chuyện gì thu hồi tay lại, nhắm mắt, dấu đi ý cười trong mắt.

Lâm Sơ Cửu chán nản đến nỗi sắp khóc, cúi đầu, dấu đi thất bại trong lòng. Nàng tự mình chống tay đứng lên, sau đó vỗ bụi trên người, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nói: "Vương gia, sắp đến giờ rồi, ta đẩy ngài đi ngâm thuốc tắm."

"Ừ." Tiêu Thiên Diệu vẫn không mở mắt ra, bởi vì hắn vẫn không nhịn được cười.

Lâm Sơ Cửu đẩy Tiêu Thiên Diệu tới vừa đúng lúc, Mặc Thần Y vừa lúc xử lý xong long phách. Vừa nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu tới, Mặc Thần Y càng thêm kích động, "Vương gia, mặc dù chỉ có nửa cây long phách, nhưng nó là cây ngàn năm tuổi, dược hiệu cực kỳ tốt. Không quá ba ngày, Vương gia sẽ có thể đi lại bình thường."

"Đa tạ Mặc Thần Y. Ân tình của Mặc Thần Y bổn vương nhớ kỹ." Tiêu Thiên Diệu lúc này đã bình tĩnh lại, sau khi biết được trên tay Mặc Thần Y có long phách, hắn liền biết, bản thân mình rất nhanh là có thể khôi phục bình thường.

Ngồi ở trên xe lăn lâu như vậy, Tiêu Thiên Diệu đã quên cảm giác hai chân tự do đi lại.

Hắn rất chờ mong đến ba ngày sau!

"Không cần đa tạ, không cần đa tạ. Chúng ta đều là người một nhà, không có gì cần phải cảm tạ." Mặc Thần Y nói để thử hắn. Tiêu Thiên Diệu không hề phủ nhận, đương nhiên hắn cũng không thừa nhận.

Lâm Sơ Cửu hành động như mình không hề tồn tại, lặng im đứng ở một bên. Đối mặt với ánh mắt thường xuyên khiêu khích ném tới của Mặc Ngọc Nhi, Lâm Sơ Cửu chỉ mỉm cười, không để ở trong lòng.

"Ngọc Nhi, lại đây giúp ta phối dược." Mặc Thần Y không muốn nữ nhi mình thất bại trong sự tranh sủng với nữ nhân kia, vội vàng khiến cho Mặc Ngọc Nhi bận rộn.

Nữ nhi của ông, không cần phải dùng bộ dáng lấy lòng người khác, những việc này phụ thân là ông có thể làm tốt.

Mặc dù Mặc Ngọc Nhi không hiểu dụng tâm của Mặc Thần Y, nhưng lại hết sức nghe lời. Nàng ta lập tức tới gần, dựa theo sự phân phó của Mặc Thần Y, nghiền nát phối dược.

Có rất nhiều dược liệu được cho vào trong bồn tắm, Mặc Thần Y kiểm tra nhiệt độ của nước rồi nói: "Vương gia, có thể cởi áo."

Không cần phải nói, Lâm Sơ Cửu sẽ giúp Tiêu Thiên Diệu cởi quần áo, sau đó Tào quản gia trông chừng bên ngoài cửa sẽ tiến vào giúp và đỡ Tiêu Thiên Diệu ngồi vào thau tắm.

"Ưm" Trong khoảnh khắc ngồi xuống, Tiêu Thiên Diệu than nhẹ một tiếng, nhăn mặt vì đau đớn, nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại.

Căn phòng tràn ngập sương trắng, nhiệt độ trong thau tắm càng cao, không bao lâu sau cả người Tiêu Thiên Diệu đỏ bừng, trên mặt che kín mồ hôi. Lâm Sơ Cửu không giúp hắn hắn lau chà, chỉ lẳng lặng đứng nhìn ở một bên, chờ đợi Mặc Thần Y thêm dược, sau đó thi châm cho Tiêu Thiên Diệu. Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, nàng mới ngồi bên cạnh "đọc sách" cho Tiêu Thiên Diệu.

Mặc Thần Y thêm hai lần dược vào trong thau tắm, nhưng vẫn không thêm long phách vào, chờ đến khi Mặc Ngọc Nhi nghiền nát, bào chế xong dược liệu và mang sang, lúc này Mặc Thần Y mới lấy long phách ra.

Đây là lần đầu tiên Mặc Ngọc Nhi nhìn thấy cơ thể Trần truồng của Tiêu Thiên Diệu, mặc dù cách thau tắm cao cao không nhìn được gì, nhưng Mặc Ngọc Nhi vẫn đỏ bừng mặt. Tuy nhiên......

Nhiệt độ trong phòng vẫn luôn rất cao, mọi người đều đỏ bừng mặt, người đổ đầy mồ hôi. Hơn nữa, hiện tại lực chú ý của mọi người đều đặt ở trên long phách, vì thế không có người nào quan tâm tới Mặc Ngọc Nhi.

"Vương gia, dược liệu đã chuẩn bị xong, ta sẽ thêm long phách vào. Quá trình này sẽ rất đau đớn, mong ngài hãy nhịn một chút." Mặc Thần Y nói giọng có chút run rẩy.

Bởi vì ông vẫn luôn không muốn lấy long phách ra. Hiện tại lại phải dùng hết, ông càng không đành lòng.

"Bổn vương nhẫn nhịn được." Tiêu Thiên Diệu nhấp môi, đôi mắt sáng hơn trước, có thể thấy được tận đáy lòng hắn kích động bao nhiêu.

"Ngọc Nhi, tới đây giúp cha cho dược liệu đã phối vào trong." Mặc Thần Y không lúc nào là không quên tạo cơ hội cho nữ nhi nhà mình. Long phách đang ở trước mặt, Tiêu Thiên Diệu chắc chắn sẽ không nói gì.

Trong lòng Mặc Ngọc Nhi đang suy nghĩ điều gì, không người nào biết được. Nàng ta thản nhiên tiến lên, mắt nhìn thẳng, dựa theo yêu cầu của Mặc Thần Y, thêm dược liệu vào trong thau tắm từng chút từng chút một.

Sau khi bỏ thêm dược được một nửa, Mặc Thần Y đưa long phách đã được bào chế cho Mặc Ngọc Nhi.

Long phách trông đỏ như máu, nghe nói là hồn phách thần long ngưng kết mà thành. Chất lỏng giống như máu thần long, vì vậy nên được gọi là long phách.

Chỉ có thánh địa Long tộc mới có long phách, người bình thường căn bản không thể tìm thấy, bên ngoài gần như không nhìn thấy bóng dáng long phách. Ngẫu nhiên có vài cọng long phách cũng là loại long phách trăm năm có phẩm chất kém. Long phách ngàn năm giống như trong tay của Mặc Thần Y, có thể nói là cực phẩm.

Nửa cây long phách trong tay Mặc Thần Y đã được xử lý. Sau khi trải qua phương pháp bào chế đặc biệt, tinh luyện ra được gần nửa bình chất lỏng màu đỏ. Mặc Thần Y giao nó cho Mặc Ngọc Nhi, để nàng ta tự mình thêm vào nước thuốc của Tiêu Thiên Diệu.

Mặc Ngọc Nhi dùng hai tay tiếp nhận, biểu tình nghiêm túc, cực kỳ cẩn thận, giống như đang cử hành nghi thức quan trọng nào đó.

Nàng ta mở nắp ra...... Một mùi hương khó nói ập vào trước mặt. Lâm Sơ Cửu cau mày, thấy sắc mặt Mặc Thần Y và Tiêu Thiên Diệu vẫn bình thường, vì thế nàng đoán đây có lẽ là hiện tượng bình thường.

Không hiểu nên không nói. Lâm Sơ Cửu không hề hé răng, cũng không lắm miệng hỏi nhiều. Nàng nhìn Mặc Ngọc Nhi từ từ rót từng giọt long phách trong tay vào trong thau tắm.

"Tạch tạch...... tách tách" chất lỏng màu đỏ tươi, còn muốn chói mắt hơn cả màu máu, nhưng lại không có mùi tanh của máu. Thật ngạc nhiên, mùi vị của long phách lại cực kỳ dễ ngửi.

Lâm Sơ Cửu cảm thấy thế giới này thật sự rất thần kỳ, không ngờ còn có thứ thần kỳ như vậy.

Tuy nhiên, đúng vào lúc này, Hệ thống Y Sinh đột nhiên phát ra tiếng cảnh báo bén nhọn: Cảnh báo cấp hai! Phát hiện có khí độc.

Cái gì?

Lâm Sơ Cửu ngây ngốc một chút, lập tức nghe thấy Hệ thống Y Sinh lặp lại một lần nữa, hơn nữa lúc này còn nâng mức độ lên đến cấp ba: Cảnh cáo cấp ba! Phát hiện đã có khí độc, có hại đối với cơ thể người. Xin hãy lập tức rời đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện