Y Quan Cầm Thú

Chương 43: đại đao hướng đầu địch nhân chém tới



Thái Đồ Nhĩ vốn định đem việc này giấu giếm, nhưng thật không ngờ vẫn bị cha biết, giận tím mặt nói: " Tên hỗn trướng nào dám nhiều chuyện như vậy!"

Thiết Ma Ngao lạnh nhạt nói: " Ngươi chớ quên, bên trong Mạt Đề Á thành ta cũng có không ít bằng hữu." Hắn dừng một chút lại nói: " Lần này ngươi đến, có phải là muốn khuyên ta rời đi?"

Thái Đồ Nhĩ gật đầu.

Thiết Ma Ngao cười lạnh nói: " Mạt Đề Á có thể có được quy mô như hôm nay là do Đạo tộc chúng ta nhiều năm khắt khổ mà đạt được, mặc dù từng trải qua nhiều đau khổ, nhưng vẫn không hề ngã xuống, nếu bị mất trong tay cha con chúng ta, chúng ta làm gì còn mặt mũi nhìn liệt tổ liệt tông?"

Thái Đồ Nhĩ im lặng không nói, nhìn về phía Đường Liệp xin giúp đỡ.

Đường Liệp an ủi nói: " Nghĩa phụ, ngài là người anh hùng cái thế, nhưng bây giờ vừa mới xong giải phẫu, thân thể còn chưa hoàn toàn khang phục, ở lại chỗ này chỉ tăng thêm nguy hiểm, hay là nghe theo lời đại ca nói, rời Mạt Đề Á thành vài ngày, tạm lánh khó khăn, đợi sau khi thương thế của cha khỏe lại, lại trở về đối phó đám hỗn trướng này."

Thiết Ma Ngao chậm rãi lắc đầu nói: " Đạo tộc nhân ở lại trong Mạt Đề Á thành có hơn bảy vạn, ta làm sao có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị đám cẩu tặc lăng nhục và tàn sát!"

Thái Đồ Nhĩ nói: " Cha, con đã an bài tộc nhân hướng địa hạ sâm lâm lui đi, nếu đi vào trong sâm lâm, hẳn là có điều kiện tránh thoát trường kiếp nạn này."

Thiết Ma Ngao lạnh lùng nhìn thẳng Thái Đồ Nhĩ nói: " Cư dân ở trong Mạt Đề Á thành đa số là người già, phụ nữ và trẻ em, tốc độ rút lui của bọn họ rất chậm, nếu chúng ta bỏ Mạt Đề Á thành, coi như là đã chủ động triệt bỏ lá chắn..."

Thái Đồ Nhĩ lớn tiếng nói: " Cha yên tâm, con sẽ suất lĩnh hơn năm ngàn Đạo tộc dũng sĩ tử thủ Mạt Đề Á thành, bảo đảm tộc nhân an toàn rút lui!"

Ánh mắt Thiết Ma Ngao chuyển hướng Đường Liệp: " Con nuôi, ngươi không phải là Đạo tộc nhân, không cần cùng chúng ta chịu chết."

Đường Liệp từ ánh mắt kiên định của hắn nhìn ra, Thiết Ma Ngao muốn lưu lại đối kháng Huyền Vũ đại quân tin rằng sẽ không hề dao động, nghe hắn quan tâm mình như vậy, trong lòng dâng lên một trận nhiệt huyết, lớn tiếng nói: " Nghĩa phụ nếu không muốn đi, Đường Liệp ở lại với cha!"

Trong lòng Thái Đồ Nhĩ kích động, cầm bàn tay Đường Liệp nói: " Huynh đệ tốt, chúng ta hợp lực đánh lui bọn cẩu tặc!"

Đường Liệp đã quyết định lưu lại, Huyên nhi và Huyền Ba không chút do dự lưu lại bồi hắn, bổn ý của Đường Liệp là muốn cho Huyền Ba và Huyên nhi rời đi, nhưng nhìn thấy thái độ của hai nàng dị thường kiên quyết, đành phải thôi.

Lăng Ưng vốn muốn rời khỏi, bởi vì chuyện này đành lưu lại.

Đường Liệp cảm thấy dị thường kì quái, trong mọi người Lăng Ưng là người không có lí do để ở lại nhất, Dực tộc và Đạo tộc vốn là cừu địch không đội chung trời, bây giờ Dực tộc nhân và Huyền Vũ đế quốc cấu kết tiến công Đạo tộc, thân là Dực tộc nhân vậy mà hắn lại đứng bên phía Đạo tộc.

Nhìn Lăng Ưng yên lặng kéo dây cung màu vàng, Đường Liệp ngồi xuống bên cạnh hắn: " Là nguyên nhân gì khiến cho ngươi lưu lại?"

Lăng Ưng nhắm lại mắt trái, dùng sức kéo dây cung, kéo đến cuối mới buông ra, một thanh âm " ông" trầm muộn truyền đến: " Huyên nhi!" Câu trả lời của hắn đơn giản mà trực tiếp.

" Ngươi và Huyên nhi rốt cuộc có quan hệ gì?"

Lăng Ưng lạnh lùng liếc mắt nhìn Đường Liệp: " Điều này không liên quan gì tới ngươi!"

Đường Liệp cười cười xấu hổ, nhìn thấy Nhã Dịch An đi tới, trêu ghẹo: " Ta không phải nhìn lầm rồi a, trong tình huống này, không ngờ ngươi còn ở lại đây?"

Nhã Dịch An lớn tiếng kháng nghị: " Trong lòng các ngươi Nhã Dịch An không có nghĩa khí như vậy sao? Ta đã quyết định, cùng bằng hữu của ta cộng đồng chiến đấu."

Lăng Ưng cười lạnh nói: " Ngươi có lòng tốt như vậy? Không phải muốn thừa dịp chiến loạn chiếm tiện nghi chứ?"

Nhã Dịch An cợt nhả nói: " Ngươi, nói chuyện luôn luôn như vậy, đạo lý đục nước béo cò ai mà không hiểu?" Người này quả nhiên quá hèn hạ, tai vạ tới nơi không thể ngờ lại muốn thừa dịp vớt tài vật.

Đường Liệp vỗ vỗ bả vai Nhã Dịch An nói: " Tiền tài mặc dù nặng yếu, nhưng so ra còn kém tính mạng, ta khuyên ngươi nên sớm chuồn đi thôi."

Nhã Dịch An lớn tiếng nói: " Tính mạng có nặng yếu so ra cũng kém tình nghĩa của chúng ta, vì tình nghĩa, ta tuyệt không ly khai." Những lời này của hắn khả năng có thể tin tưởng mặc dù rất thấp, nhưng Đường Liệp và Lăng Ưng nghe được cũng cảm thấy thoải mái trong lòng. nguồn truyenbathu.vn

Lăng Ưng thu lại cung tiễn, đứng dậy hướng Đường Liệp nói: " Một khi bắt đầu chiến tranh, ngươi bảo vệ Huyền Ba, ta bảo vệ Huyên nhi, nếu tình thế không ổn, chúng ta liền sớm lui lại cho kịp!"

" Còn ta?" Nhã Dịch An nghe được Lăng Ưng không có nói đến tên mình, cảm giác bị hắn xem thường.

Lăng Ưng lạnh lùng nhìn hắn nói: " Ngươi thì mặc cho số phận đi!"

Đạo tộc cung tiễn thủ võ trang hạng nặng bắt đầu bố trí trên tường thành rộng lớn, bọn họ sử dụng cung tiễn có chút kỳ lạ, ngoại trừ Đường Liệp từng nhìn thấy phích lịch tiễn ra, mỗi một khoảng cách lại bố trí một bàn nỗ rất lớn, loại nỗ tiễn này có chút giống như tử mẫu tiễn, bàn nỗ có lực đẩy lớn vô cùng, có thể bắn cự tiễn ra rất xa, giữa đường cự tiễn lại phân liệt ra, trong đó có vô số mũi tên tản ra lần thứ hai, phạm vi lan ra tương đối rộng lớn.

Huyên nhi nhẹ nhàng kéo ống tay áo Đường Liệp, Đường Liệp nhìn theo phương hướng nàng chỉ tới, nhìn thấy hơn hai trăm Đạo tộc võ sĩ khiêng chiếc cánh màu đen leo lên thành tường, Đường Liệp lúc giao đấu với Thái Đồ Nhĩ tại thần tượng đã từng nhìn thấy Đạo tộc nhân lợi dụng cánh nhân tạo này bay đi, bây giờ có cơ hội gần gũi quan sát, cẩn thận lưu ý một chút, bộ cánh màu đen trong tay Đạo tộc võ sĩ thuần túy là do nhân công chế tạo mà thành, khung xương là một loại kim loại không biết tên chế tạo, cánh là dùng lớp da mỏng mềm nhẹ may thành, cùng với loại cánh bay thể thao ở thế giới trước kia của Đường Liệp vô cùng giống nhau.

Nhìn ra được Đạo tộc võ sĩ này đối với mấy người Đường Liệp có lẽ rất có cảnh giác, Huyền Ba công chúa muốn tới gần một chút nhưng lại bị bọn họ trừng mắt ngăn cản.

Huyền Ba công chúa thở phì phì nói: " Bọn người kia thật sự là đáng ghét, chúng ta có lòng tốt lưu lại trợ giúp bọn họ, bọn họ lại xem chúng ta như là gian tế."

Đường Liệp lạnh nhạt cười nói: " Muốn người khác tiếp nhận ngươi, tự nhiên phải có thời gian."

Huyền Ba nhỏ giọng nói: " Đường Liệp, tại sao ngươi kiên trì lưu lại?"

Đường Liệp lặng yên kéo nàng sang một bên, thấp giọng nói: " Ngươi có biết lần này đại quân của Huyền Vũ quốc là ai thống lĩnh?"

Đôi mắt đẹp của Huyền Ba ẩn hiện một tầng u buồn: " Ai?"

" Tư Mã Thiên Phong."

Vẻ mặt Huyền Ba buồn bã, thật ra nàng đã sớm có dự cảm quân đội của đế quốc là vì mình mà đến, bây giờ rốt cuộc được chứng thật, khó trách Đường Liệp lại nhất quyết ở lại nơi này, trường kiếp nạn này của Đạo tộc là do mình mang đến.

Đường Liệp đưa cho Huyền Ba một vật: " Trong khi chiến sự xảy ra, ngươi mặc lân giáp vào."

Trong lòng Huyền Ba cảm động, mũi đau xót, đôi mắt đẹp màu lam nhộn nhạo lệ quang trong suốt: " Đường Liệp, hay là ta là người mang theo điềm xấu, gây cho mọi người nhiều kiếp nạn đến như vậy."

Đường Liệp cười lắc đầu: " Lúc bắt đầu ta cũng cho rằng Tư Mã Thiên Phong suất lĩnh đại quân tiến công Mạt Đề Á thành là bởi vì ngươi, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng không đơn giản như vậy."

Huyền Ba tràn ngập nghi vấn nhìn Đường Liệp.

Đường Liệp nói: " Ta có loại cảm giác, từ khi chúng ta chạy ra khỏi đế đô, những người này đều đang tính toán, cha con Tư Mã cũng không ngoại lệ, mượn cơ hội truy kích chúng ta, nhân cơ hội phát triển lực lượng bản thân, mở rộng thực lực và ảnh hưởng trong quân đội."

Huyền Ba lắc đầu nói: " Chuyện ngươi lừa ta gạt này thật là phiền não, ta không bao giờ...muốn liên lụy vào trong đó."

Đường Liệp bùi ngùi thở dài: " Sinh trong nhà đế vương, rất nhiều chuyện không thể tự mình làm chủ a!"

Huyên nhi và Lăng Ưng đi tới bên cạnh bọn họ, Lăng Ưng dặn dò: " Chúng ta tận lực không nên tách ra, cảm giác tình thế không đúng, lập tức rút lui."

Nhã Dịch An tiến đến gần nói: " Khi chạy trốn, tuyệt không thể đi theo hướng tây, bây giờ tuyệt đại bộ phận Đạo tộc nhân đang lui lại địa hạ sâm lâm, mục tiêu quá lớn, nhất định sẽ trở thành công kích chủ yếu của quân đội đế quốc."

Đường Liệp nhạy cảm nhận thấy được trong lời nói của Nhã Dịch An có vấn đề, hỏi ngược lại: " Nghe theo ý kiến của ngươi, hẳn là ngươi biết được còn con đường khác rút lui?"

Nhã Dịch An hắc hắc cười nói: " Thiên cơ bất khả lậu( thiên cơ không thể tiết lộ)!"

" Con nuôi!" Thanh âm của Thiết Ma Ngao vang lên phía sau, bọn họ cùng quay lại, nhìn thấy Thiết Ma Ngao do sáu gã Đạo tộc võ sĩ hộ vệ đi nhanh lên thành tường.

Đường Liệp thân thiết nghênh đón: " Nghĩa phụ, thương thế của cha vẫn chưa lành, sao lại xuống giường?"

Thiết Ma Ngao cười ha ha, vỗ vào ngực hai cái: " Ta rất tốt, giờ phút này miệng vết thương đã hoàn toàn khép lại rồi." Nhưng khi nói chuyện thanh âm lại trở nên có chút khác thường, hai quyền vừa rồi khá nặng, miệng vết thương liền cảm thấy đau đớn.

Đường Liệp nhìn ra Thiết Ma Ngao cũng không được thoải mái như biểu hiện bên ngoài, nhưng cũng không tiện vạch trần trước mặt mọi người, thấp giọng nói: " Chiến sự sắp bắt đầu, nghĩa phụ nên về nghỉ tạm."

Thiết Ma Ngao cười lớn lắc đầu, ánh mắt nhìn phía phương xa, trong bóng tối đột nhiên hiện lên ánh sáng hồng lam giao nhau, khóe môi hắn bỗng nhúc nhích, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng, gằn từng chữ: " Bọn họ đã đến!"

Thái Đồ Nhĩ đứng trên đỉnh tòa gác hình tháp, mặc lân giáp, cánh tay phải để trần, cao giọng quát to: " Đóng cửa thành, chuẩn bị ứng chiến!"

Đạo tộc võ sĩ cùng phát ra tiếng hét lớn chấn triệt thiên địa.

Một luồng ánh sáng soi rõ đêm tối hỗn độn phương xa, ánh sáng càng ngày càng sáng, đến cuối cùng, chiếu rực thế giới dưới lòng đất sáng như ban ngày.

Đạo tộc chiến sĩ trên tường thành bởi vì luồng ánh sáng mãnh liệt kích thích, vô ý thức dùng tay che trước mắt.

Ngàn vạn chiến sĩ đế quốc nghịch theo ánh sáng hướng Mạt Đề Á thành vây quanh mà đến, bọn họ sắp xếp trận thế hình vòng cung, chậm rãi hướng tòa thành tiến tới, đi đầu là Bỉ Lợi thú nhân tạo thành trường thương quân, phía sau bọn họ là Tháp Nhĩ cự nhân tay cầm thiết thuẫn thật lớn tạo thành cự thuẫn doanh, xa hơn phía sau là thú nhân xạ thủ tạo thành hỏa tiễn doanh, cuối cùng là Lang kỵ binh tiến công thần tốc.

Tư Mã Thiên Phong cưỡi Độc Giác Thú màu đen, ngạo nghễ nhìn về phương hướng Mạt Đề Á thành, trong đôi mắt màu xanh biếc âm u thiêu đốt ngọn lửa tàn khốc, Đạo tộc nhân trong mắt hắn chỉ là một đám ô hợp trộm gà bắt chó, hôm nay hắn dự tính sẽ dùng chiến hỏa tiêu diệt thế giới dưới lòng đất này.

Thái Đồ Nhĩ lớn tiếng rít gào: " Mấy trăm năm nay, Huyền Vũ đế quốc đối với Đạo tộc nhân áp bách và hành hạ cùng cực chưa từng dừng lại qua bao giờ, chúng ta mãi ẩn nhẫn và lùi bước, đổi lấy chỉ là càng nhiều hy sinh và đổ máu, hôm nay chúng ta phải lớn tiếng nói thẳng với bọn họ là không bao giờ nữa! Bất luận kẻ nào muốn xâm lấn gia viên của chúng ta, đều phải nỗ lực đại giới thảm trọng!"

Diễn thuyết dõng dạc đã lấy được sự hưởng ứng kịch liệt của Đạo tộc chiến sĩ, trên tường thành bộc phát ra từng trận rống giận.

Thiết Ma Ngao tràn ngập vui mừng nhìn đứa con của mình, Thái Đồ Nhĩ đã trưởng thành, trong nguy hiểm bộc phát ra sự mạnh mẽ, có lẽ mình phải nhận xét con trai mình một lần nữa.

Đế quốc chiến sĩ cũng không nóng lòng tới gần Mạt Đề Á thành, vừa tiến vào tầm sát thương với Đạo tộc nhân thì dừng lại, bọn họ tựa hồ đang chờ đợi cái gì.

Thái Đồ Nhĩ và tất cả Đạo tộc chiến sĩ cũng đang chờ đợi, một khi phía đế quốc thổi lên kèn lệnh chiến đấu, liền ý nghĩa bọn họ trận chiến đẫm mãu sẽ chính thức bắt đầu.

Đây là một quá trình chờ đợi dài đăng đẵng, chờ đợi giày vò thần kinh của mỗi chiến sĩ đôi bên, chờ đợi làm cho cả chiến trường từ ồn ào náo động lại yên tĩnh đến rợn người.

Tư Mã Thiên Phong khởi lên ý cười tàn khốc trên mặt: " Bắt đầu rồi!"

Ở phía sau hắn một lão nhân nhỏ người chậm rãi gật đầu: " Bắt đầu rồi!"

Phía sau quân đội đế quốc nổi lên hồng quang chói mắt, một mảnh biển lửa màu đỏ từ phía trên bọn họ xẹt qua với tốc độ cao, thẳng hướng Mạt Đề Á thành.

Hai mắt Thiết Ma Ngao thình lình trợn to, với lịch duyệt của hắn, vậy mà không thể đoán ra ngọn lửa này làm sao lại đốt tới trong hư không.

" Đó là Hỏa Biên Bức( Dơi Lửa)!" Lăng Ưng lớn tiếng nhắc nhở, thân là người trong Dực tộc, hắn hiểu rõ về Hỏa Biên Bức, có điều kiện thao túng cả đàn Hỏa Biên Bức, trong Dực tộc chỉ có một người có khả năng làm được- Trường Không.

Trong lòng Lăng Ưng dâng lên một nỗi niềm bi ai, thân là tộc trưởng Trường Không vậy mà đầu quân dưới trướng của đế quốc, bi kịch ngày hôm nay của Dực tộc, giờ này ngày này lại muốn tái diễn. Hắn nhanh như tia chớp tháo trường cung màu vàng xuống, cao giọng quát to: " Không thể để cho đàn Hỏa Biên Bức đến gần tòa thành!" Dây cung vang lên, liên tiếp mười mũi tên nhanh như chớp bắn ra ngoài.

Thái Đồ Nhĩ lập tức phản ứng, hấp tấp hạ lệnh thuộc hạ Đạo tộc chiến sĩ nhắm vào đàn Hỏa Biên Bức trên không trung bắn tới, trong lúc nhất thời mưa tên nhắm thẳng đoàn Biên Bức vọt tới, tiếng kêu thảm tràn ngập cả không gian, vô số Hỏa Biên Bức trúng tên rơi xuống đất, nhưng số lượng Hỏa Biên Bức đột kích lần này quả thật là nhiều lắm, Đạo tộc cung tiễn thủ căn bản không có khả năng ngăn trở thế công điên cuồng của chúng nó.

Một gã Đạo tộc chiến sĩ vừa mới giết được hai con Hỏa Biên Bức, liền có một con tốc độ cao trùng tới trước mặt bọn họ, hung hăng cắn vào trên mũi hắn, Đạo tộc tiễn thủ kêu thảm một tiếng, cả mặt nhanh chóng thiêu đốt lên, hắn che mặt, muốn vùng thoát khỏi con Hỏa Biên Bức nọ, nhưng con dơi kia giống như bị dính sát, gắt gao bám chặt vào trên người của hắn, thoáng qua lại có thêm mười con Hỏa Biên Bức cắn xé trên người của hắn, Đạo tộc tiễn thủ không còn suy nghĩ phóng ra phía trước, kêu thảm từ trên tường thành cao ngất rơi xuống.

Đường Liệp vũ động trường đao, đánh rớt hai con dơi đang đâm đầu lao tới rớt trên mặt đất. Huyền Ba chưa từng gặp qua tràng diện thê thảm như vậy, bị dọa tránh ở phía sau Đường Liệp, thình lình một con Hỏa Biên Bức vòng qua đoàn người, từ phía sau cắn lên vai của nàng một cái, Huyền Ba hét lên một tiếng, Đường Liệp kịp thời phản ứng tới, một đao đem Hỏa Biên Bức chém làm hai mảnh.

" Có sao không?" Đường Liệp lớn tiếng hỏi.

Huyền Ba kinh hồn thất phách lắc đầu, may mắn nàng mặc lân giáp Đường Liệp đưa cho, nếu không hậu quả thật sự không chịu nổi.

Lăng Ưng phụ trách bảo vệ Huyên nhi, bởi vì Hỏa Biên Bức đã phi tới trên thành tường, hắn phải thu hồi trường cung màu vàng, rút trường đao nhỏ hẹp bắt đầu cận chiến.

Nói đến kỳ quái, Hỏa Biên Bức xông tới, nhưng không có con nào công kích Huyên nhi.

Huyên nhi nhìn thấy tràng diện máu tanh thảm thiết trước mắt, trong lòng bi thương chí cực, một Hỏa Biên Bức bị tên bắn thủng, rên rỉ rớt xuống bên người Huyên nhi, đôi mắt hỏa hồng tuyệt vọng nhìn Huyên nhi, tựa hồ cầu xin điều gì.

Lúc này Thái Đồ Nhĩ giết đến say máu, hắn huy vũ song nhận phủ trong tay giống như là máy xay gió, những Hỏa Biên Bức bị hắn khảm thành thịt nát chung quanh.

Cả thành tường cháy lên nhiều chỗ, Hỏa Biên Bức vẫn đang không ngừng vọt tới, không có bất cứ xu thế giảm bớt nào.

Khóe môi Tư Mã Thiên Phong nổi lên một tia cười mỉm hài lòng, cánh tay hắn quơ lên, đế quốc đại quân bắt đầu chậm rãi tiến tới Mạt Đề Á thành.

Bàn nỗ trên tường thành vốn chỉ có thể dùng để công kích khoảng cách xa đến đại quân đế quốc, nhưng bây giờ vì Hỏa Biên Bức phô thiên cái địa công kích mà mất đi uy lực nguyên lai của nó, chỉ vẻn vẹn có một phần năm bàn nỗ thành công khải động, cự tiễn gào thét bay lên không, ở giữa không trung nổ ra, trong đó vũ tiễn ẩn chứa giống như tán hoa trút xuống phía dưới.

Tháp Nhĩ cự nhân tạo thành cự thuẫn doanh đem cự thuẫn đưa lên đỉnh đầu, cự thuẫn kết hợp vô cùng nghiêm mật, thú nhân tạo thành trường thương doanh và hỏa tiễn doanh giấu dưới sự che chở của cự thuẫn.

Mặc dù có số ít thú nhân bị bắn trúng, nhưng đối với cả đại quân đế quốc mà nói thì loại tổn thất này cực kỳ bé nhỏ.

Tư Mã Thiên Phong vẫn đang hạ lệnh thả chậm tốc độ tiến công, thế công của Hỏa Biên Bức càng phát ra mãnh liệt, cả Mạt Đề Á thành đã bị thiêu đốt lên, trước đó hắn đối với thực lực của Dực tộc nhân cũng không có phỏng chừng chính xác, sớm biết uy lực của Hỏa Biên Bức lớn như thế, hắn căn bản không cần điều động quân đội đại quy mô.

Hắn hướng Trường Không thì thầm vài câu, Trường Không thao túng Hỏa Biên Bức tốc độ cao nhất hướng cửa thành phóng đi, cố gắng lợi dụng đại hỏa thiêu hủy cửa thành.

Huyên nhi nhìn con dơi đang hấp hối trên mặt đất, đôi mắt đẹp tuôn ra nước mắt trong suốt, Hỏa Biên Bức chỉ là vô tội, chúng ta chỉ là bị người khác điều khiển mới làm ra cử động điên cuồng như vậy.

Nước mắt trong suốt rơi xuống trên thân thể bị thương của con Hỏa Biên Bức, ánh mắt điên cuồng của nó vậy mà lại trở nên bình thản, lúc sắp chết, kịch liệt chấn động hai cánh, chiếc cánh đang thiêu đốt bò trên mặt đất, quỵ nằm ngay trước mặt Huyên nhi. Lăng Ưng hoảng sợ Hỏa Biên Bức sẽ thương tổn nàng, giơ lên trường đao chém xuống con Hỏa Biên Bức.

" Đừng!" Huyên nhi rưng rưng thét to.

Những con Hỏa Biên Bức đang vây chung quanh Lăng Ưng công kích đột nhiên tán đi về phía sau, Huyên nhi nhẹ giọng nói: " Ta biết, các ngươi cũng không muốn làm như vậy!"

Hỏa Biên Bức đột nhiên tụ tập bên trên đầu Huyên nhi, thậm chí những Hỏa Biên Bức đang công kích Đạo tộc chiến sĩ cũng đều hướng phía trên Huyên nhi bay tới.

Xa xa nhìn lại Mạt Đề Á thành dường như bốc cháy lên ngọn lửa muốn phá tan cả thiên địa.

Sắc mặt Trường Không toát ra vẻ mặt hoảng sợ không hiểu, hắn đột nhiên cảm giác được, trong nháy mắt mình đã mất đi quyền khống chế Hỏa Biên Bức.

Nương theo đại quân ở phía trước, thú nhân hoảng sợ tru lên, ngàn vạn Hỏa Biên Bức mang theo hỏa diễm nóng rực, hướng đại quân đế quốc xông tới. Sự nghịch chuyển đột nhiên phát sinh này, làm cho đại quân đế quốc trở tay không kịp.

Tư Mã Thiên Phong hét lớn: " Bắn cho ta!" Mưa tên phô thiên cái địa từ trong hỏa tiễn doanh hướng về phía trước vọt tới, Hỏa Biên Bức đột nhiên chuyển hướng điên cuồng công kích đại quân đế quốc.

Kêu rên và rống giận vẫn đang tiếp tục, nhưng lần này là đến từ trong đại quân của đế quốc.

Đạo tộc chiến sĩ bởi vì chuyện đột ngột phát sinh này, vui mừng khôn xiết kêu to lên.

Thái Đồ Nhĩ hét lớn: " Bàn nỗ chuẩn bị! Bắn cho bọn họ hoa rơi nước chảy!" Trên tường thành một lần nữa chuẩn bị sắp xếp bàn nỗ bắt đầu một vòng rồi một vòng phóng ra.

Hỏa Biên Bức nhiễu rối loạn trận doanh của đại quân đế quốc, uy lực thật lớn của bàn nỗ làm cho bọn họ lâm vào tình cảnh đã rét lạnh còn thêm bão tuyết, thú nhân trường thương doanh tổn thất thảm trọng nhất, chết hơn phân nửa.

Tại đế quốc đại quân toàn lực xạ kích, công kích của Hỏa Biên Bức dần dần bị ngăn chặn lại, Tư Mã Thiên Phong buông ra mệnh lệnh tiến quân với tốc độ cao nhất.

Đại quân đế quốc trong đội ngũ chỉnh tề toát ra sáu lỗ thủng thật lớn, Lang kỵ binh giấu trong đại quân chia làm sáu đội ngũ lao nhanh tới cửa thành đã bị thiêu đốt mất phân nửa phóng đi.

Nỗ tiến sử dụng cho bàn nỗ đã sắp dùng hết, Đạo tộc cung tiễn thủ bắt đầu dùng nỗ tiễn trong tay tiến hành xạ kích.

Thái Đồ Nhĩ quát to một tiếng, hai trăm Đạo tộc võ sĩ đeo cánh nhân tạo triển khai cánh từ thành tường hướng Lang kỵ binh lao xuống, hai trăm chiến sĩ được huấn luyện tỉ mỉ là trung kiên lực lượng mà Thái Đồ Nhĩ chuẩn bị dùng để đối phó Dực tộc nhân, không nghĩ tới lần đầu ra quân lại là đối phó đại quân của đế quốc.

Đạo tộc võ sĩ từ không trung xạ kích xuống phía dưới, nỗ tiễn mạnh mẽ hữu lực xuyên thấu một gã Lang kỵ binh đang tiến lên với tốc độ cao, thân thể hắn ngã về phía sau, nhưng chân vẫn đạp trên bàn đạp, tốc độ của con thanh lang(sói xanh) vẫn không giảm chút nào, nó vẫn lôi hắn đang hấp hối phóng đi về phía trước, thân thể hắn bị ma xát trên mặt đất cứng rắn tới máu tươi nát nhừ.

Lại có vài con thanh lang bị bắn trúng, đang chạy tốc độ cao bỗng nhiên thình lình ngã xuống đất, kỵ binh trên lưng sói bởi vì quán tính, bị thanh lang hất văng ra ngoài, đầu lâu đập trên mặt đất, óc văng tung tóe mà chết.

Tổng nhân số của Lang kỵ binh khoảng năm ngàn người, Đạo tộc chiến sĩ trên không trung triển khai công kích dẫu sao nhân số quá ít không thể ngăn trở cước bộ dũng mãnh của bọn họ.

Lúc sắp tới gần cửa thành, từ dưới mặt đất đột nhiên chui ra mấy trăm Đạo tộc chiến sĩ mặc bì giáp màu nâu, bọn họ hành động cực kỳ mau lẹ, song nhận phủ chém tới chân của thanh lang, Lang kỵ binh vừa mới té rớt xuống, song nhận phủ liền chặt đứt cổ họ. Trong lúc nhất thời trước của Mạt Đề Á thành, bụi mù nổi lên bốn phía, tiếng kêu thảm liên tiếp, giống như là nhân gian luyện ngục.

Khảm đao sắc bén trong tay Lang kỵ binh chém xuống phía dưới, Đạo tộc chiến sĩ lại chui xuống lòng đất, chỉ có một gã Đạo tộc chiến sĩ không né tránh kịp, bị thanh lang cắn trúng đầu, hàm răng sắc bén nghiền nát đầu lâu của hắn.

Nhưng so với Đạo tộc chiến sĩ đã chết, thương vong của Lang kỵ binh càng hơn bọn họ mấy chục lần, sự giáp công từ không trung và dưới mặt đất làm cho Lang kỵ binh tinh nhuệ của đế quốc đã bị thương nặng.

Tư Mã Thiên Phong đối với tình trạng tàn khốc gặp phải cũng không có chuẩn bị tâm lý, khi thuộc hạ thở hổn hển hướng hắn báo cáo thương vong, trong nội tâm hắn kịch liệt co quắp, một ngàn bảy trăm ba mươi Lang kỵ binh ngay tại chỗ thoáng qua lại chết ngay trước cửa Mạt Đề Á thành. Nếu tin tức này rơi vào tai đế đô, tiếng tăm thiện chiến từ trước tới nay của hắn sẽ lọt vào sự chế nhạo của mọi người đến như thế nào.

" Tạm thời thu binh đi!" Phó tướng La Uy Lực khổ sở khuyên.

Tư Mã Thiên Phong xoay người lại, khuôn mặt anh tuấn đã vặn vẹo, hai mắt màu xanh biếc âm u đã che kín tơ máu, hắn gầm nhẹ nói: " Vận dụng Hống Thú, ta muốn san bằng Mạt Đề Á thành!"

" Cứ theo đà này, cho dù chúng ta có thể chiếm được Mạt Đề Á thành thì tổn thất cũng sẽ thảm trọng." La Uy Lực cố gắng thuyết phục hắn.

" Ta mặc kệ!" Tư Mã Thiên Phong quát lên.

Cự thuẫn quân doanh tiếp tục đẩy mạnh về phía trước, dưới sự yểm hộ của bọn họ hỏa tiễn doanh rốt cuộc đã đến được trong tầm bắn hữu hiệu, từ khe hở của cự thuẫn bắt đầu xạ kích những Đạo tộc chiến sĩ bay trên không trung. Không thể đếm hết bao nhiêu mũi tên bay lên không trung, hơn hai trăm Đạo tộc võ sĩ mặc dù có thể bay, nhưng lại thiếu khuyết bản lãnh chao liệng của Dực tộc nhân, trở thành bia ngắm cho thú nhân tiễn thủ.

Trong tích tắc mưa tên bắn trúng thân thể của bọn họ, bọn họ tác động cơ quan trước ngực, cả thân thể bị ma trơi màu xanh biếc điểm hỏa gào thét hướng Tháp Nhĩ cự nhân trùng xuống, ôm ý niệm đồng quy vu tận trong đầu khởi xướng công kích cuối cùng với địch nhân.

Tháp Nhĩ cự nhân tuy thân cao tới ba thước, nhưng di động lại dị thường chậm chạp, trở thành mục tiêu công kích của Đạo tộc chiến sĩ toàn thân đầy ma trơi, cả cự thuẫn trận doanh tức khắc hỗn loạn, sự cường hãn của Đạo tộc võ sĩ đủ cho mỗi binh lính của đế quốc đều cảm thấy hoảng sợ.

Cả thiên địa bỗng nhiên kịch liệt chấn động, từ trong trận doanh của đại quân đế quốc, năm con Hống Thú thật lớn chậm rãi đi ra, chiều cao của chúng cỡ chừng mười thước, bên ngoài có lớp lân giáp rất dày, đầu lâu lớn rất giống tê giác, tứ chi tráng kiện, mỗi khi tiến lên một bước, mặt đất sẽ kịch liệt chấn động, địa phương bốn chân nó bước qua, mặt đất bị hãm sâu xuống. Mỗi đầu Hống Thú bên trên có một tòa vải bạt dùng quan sát, bên trong có hơn mười tên võ sĩ đế quốc võ trang hạng nặng, lợi dụng nỗ tiến hướng phía trước xạ kích, năm đầu Hống Thú cùng tiến, thân thể khổng lồ của chúng làm cho mặt đất bị áp lực cường đại. Đạo tộc võ sĩ ẩn thân bên dưới mặt đất còn chưa kịp rời đi, liền bị Hống Thú nghiền đạp mà chết.

Mặc dù có những Đạo tộc võ sĩ lộ thân từ dưới mặt đất, nhưng liền bị hỏa tiễn của quân đế quốc bắn chết.

Đường Liệp mở to hai mắt, năm đầu Hống Thú này ngoại giáp cứng cỏi, vũ tiễn tầm thường căn bản không thể tạo thành thương tổn đối với chúng, tựa như năm cỗ xe tăng thật lớn hướng tường thành bên ngoài Mạt Đề Á thành chậm rãi tới gần.

Thái Đồ Nhĩ nhất thời cũng không nghĩ ra được cách đối phó năm đầu cự thú này, vì tránh thương vong thêm nữa, hấp tấp phát ra tín hiệu, để cho những Đạo tộc võ sĩ vẫn đang mai phục dưới thành tường chung quanh nhanh chóng lui lại.

Đế quốc đại quân đi theo phía sau năm đầu Hống Thú, tiếp tục tiến tới Mạt Đề Á thành.

Thiết Ma Ngao tràn ngập ngạc nhiên nhìn năm con Hống Thú, hắn khó hiểu nói: " Huyền Vũ đế quốc từ khi nào thuần hóa được loại quái thú dã man này?"

Nhã Dịch An lúc này cũng đi lên, hắn kiến thức uyên bác, kinh thanh nói: " Muốn phục tùng quái vật khổng lồ này, phải có lực lượng Long chiến sĩ, chẳng lẽ có Long chiến sĩ ẩn nấp trong đại quân?"

Vẻ mặt mỗi người ở đây đều trở nên trầm thấp, Thiết Ma Ngao nói: " Đối phó với loại quái vật này cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp, sừng của Long Tích Dịch có thể dễ dàng đâm thủng bụng của nó."

Nhã Dịch An nói: " Mặc dù có sừng của Long Tích Dịch, nhưng trong chúng ta ai có khả năng tới gần mấy con quái thú này?"

Ánh mắt của mọi người đều nhìn Thiết Ma Ngao, người có loại năng lực này chỉ có hắn, nhưng tình huống thân thể hắn bây giờ rất kém cỏi, căn bản không thể hoàn thành nhiệm vụ như vậy.

Nhã Dịch An nói: " Chẳng những là năm đầu cự thú này, còn có năm vạn đại quân của Huyền Vũ đế quốc, Mạt Đề Á thành bị công phá sẽ là sự thật không thể tránh né, thừa dịp bọn họ còn chưa đánh vào bên trong thành, mọi người mau chóng lui lại thôi."

Thái Đồ Nhĩ biết lời của Nhã Dịch An đều là sự thật, hắn thấp giọng thở dài nói: " Cha!"

Thiết Ma Ngao cố chấp lắc đầu nói: " Ta sẽ không rời đi!"

Đường Liệp bèn thay mặt mọi người nói: " Nghĩa phụ, cha nhìn những tộc nhân chung quanh, chẳng lẽ máu bọn họ đã chảy xuống còn chưa đủ sao? Bởi vì cha muốn lưu lại trong Mạt Đề Á thành, mà bọn họ phải ở lại với cha, sau khi Mạt Đề Á thành bị hủy, còn có thể trùng kiến, nếu họ mất đi mạng sống, có phải còn có cơ hội sống lại hay sao?" Lời hắn hùng hồn đánh vào trong tâm khảm Thiết Ma Ngao, ánh mắt quật cường của Thiết Mã Ngao rốt cuộc mềm xuống.

Thái Đồ Nhĩ lớn tiếng nói: " Cát Lạc Lãng, ngươi chỉ huy huynh đệ bên trong thành hộ tống cha ta và những tộc nhân bị thương rời đi trước, ta lưu lại cản phía sau!"

Thiết Ma Ngao dưới sự hộ tống của mọi người rời đi, Đường Liệp và Lăng Ưng bọn họ vẫn ở lại với Thái Đồ Nhĩ tiếp tục chiến đấu trên thành tường. Chiến hỏa thực sự đã tiến sát phía dưới thành tường, năm con Hống Thú đang điên cuồng công kích thành tường đang nguy cấp, không còn thời gian lâu lắm, thành tường sẽ bị chúng phá vỡ.

Thái Đồ Nhĩ ra dấu bằng mắt cho Đường Liệp, thời cơ lui lại rốt cuộc đã đến. Đúng lúc này, một con Hống Thú đã toàn lực đánh tới bên dưới vị trí thành tường nơi bọn họ đang đứng, vị trí của Đường Liệp và Thái Đồ Nhĩ bị chàng ra một lỗ thủng thật lớn, hai người bị ngăn ra, thú nhân và Lang kỵ binh la hét từ lỗ thủng như nước thủy triều tràn vào.

Thái Đồ Nhĩ suất lĩnh những thủ hạ còn lưu lại cản trở nhanh chóng triệt vào trong thành, bọn họ gian khổ chống lại đại quân của đế quốc cũng đã có hiệu quả, toàn bộ Đạo tộc nhân đã đủ thời gian rút chạy, cả Mạt Đề Á thành đã hoàn toàn trống rỗng.

Ngẩng đầu nhìn lại, vị trí thành tường của Đường Liệp bọn họ đang bị sụp xuống, mắt của Thái Đồ Nhĩ như muốn nứt ra, bi thương quát: " Huynh đệ!"

Thành tường mặc dù sụp xuống, nhưng Đường Liệp không bị rơi xuống, bàn tay của Lăng Ưng vững vàng bắt được cánh tay của hắn, tay kia bắt được Nhã Dịch An.

Huyên nhi ôm lấy Huyền Ba, hai người một trước một sau vỗ cánh bay vào trong vùng khói đặc cuồn cuộn, khói đặc có thể che giấu hữu hiệu thân hình của bọn họ, tránh cho việc bị quân đội đế quốc xạ kích.

Nhã Dịch An bị khói mù làm cho không ngừng ho khan, miệng vẫn không ngừng kêu: " Khái...khái...không nghĩ tới...ngươi...ngươi lại cứu ta..."

Lăng Ưng lạnh lùng nói: " Ta duy trì không được thời gian lâu lắm đâu, ngươi yên tâm, đến lúc đó, ta sẽ ném ngươi xuống đầu tiên!"

Nhã Dịch An lớn tiếng nói: " Thần tượng! Thần tượng! Bên dưới có địa đạo!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện