Y Quan Cầm Thú

Chương 44: Bên dưới thần tượng



Lăng Ưng và Huyên nhi một trước một sau hướng thần tượng Đa Trắc bay đi, bởi vì trên người có thêm gánh nặng, bọn họ bay với tốc độ chậm hơn nhiều, xuyên thấu qua màn khói, có thể nhìn thấy bên dưới có nhiều điểm hỏa quang, may là bọn họ đi qua làn khói cuồn cuộn dày đặc, cũng không khiến cho quân đội đế quốc chú ý.

Pho tượng thật lớn của chân thần Đa Trắc ở trước mắt, Lăng Ưng bắt đầu lao xuống phía dưới, đại quân đế quốc còn chưa tấn công đến nơi đây, hắn có thể yên tâm lướt đi. Bạn đang xem tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ

Tới gần mặt đất còn chừng mười thước, Lăng Ưng đột nhiên buông tay, Nhã Dịch An kêu thảm từ không trung rơi xuống, hắn không nghĩ tới Lăng Ưng lại thật sự thả mình xuống.

Thân thể nặng nề té rớt trên mặt đất đầy sỏi, kích khởi một đoàn bụi mù dày đặc, chịu đựng đau đớn nhìn lại, Đường Liệp cũng đã rơi trên mặt đất, chỉ khác là Đường Liệp rơi hai chân chấm đất, thân thể theo quán tính chạy vọt hai bước, sau đó vững vàng đứng lại, còn hơn mình tán loạn nhếch nhác không thể so sánh nổi.

Thể lực của Huyên nhi đã đạt tới cực hạn, rốt cuộc chịu không nổi sức nặng của Huyền Ba, nhưng trong đáy lòng vẫn không muốn buông tha, bởi vì mệt nhọc quá độ, nàng thậm chí ngay cả động tác bay cơ bản nhất cũng không thể hoàn thành, cùng Huyền Ba đồng thời rơi xuống.

Đường Liệp tay mắt lanh lẹ, đi nhanh vọt tới vị trí các nàng rơi xuống, triển khai cánh tay chuẩn xác tiếp được hai nàng, lực rơi cường đại làm cho thân thể Đường Liệp nặng nề lún xuống, hai chân ngập vào sâu trong cát đá.

Thị lực của Đường Liệp tiến bộ nhảy vọt, hắn rõ ràng nhận ra hai người kia đều là Dực tộc võ sĩ, trong đó một tên là Liệt Trảm.

Lăng Ưng vững vàng rút ra trường cung màu vàng kim sau lưng, tỉnh táo nói: " Các ngươi đi trước, ta cản phía sau!"

Đường Liệp thoáng do dự, Nhã Dịch An giữ chặt cánh tay hắn nói: " Đi nhanh đi, chúng ta ở lại không trợ giúp được gì cho hắn."

Đường Liệp đành gật đầu, kéo tay Huyền Ba, đi theo phía sau Nhã Dịch An hướng nền đất thật lớn của thần tượng bỏ chạy.

Bảy mũi tên lao nhanh liên hồi bắn tới trong ngực Liệt Trảm, trên không trung hình thành một đạo sáng bạc, trong tay Liệt Trảm là cây trường mâu như con rắn nhắm vào một mũi tên đầu tiên cản tới, trường mâu ma xát vào bóng đêm với tốc độ cao biến thành màu đỏ nóng rực, trong tích tắc tiếp xúc cùng mũi tên, độ nóng kinh người trong phút chốc bộc phát ra năng lượng cường đại, quang hoa rực rỡ chói mắt từ điểm tiếp xúc của hai người hướng chung quanh bắn ra.

Ngay cả hai bên quyết chiến, Lăng Ưng và Liệt Trảm cũng không khỏi cùng nhắm mắt lại.

Liệt Trảm bằng vào cảm giác siêu nhân nhất đẳng nhất nhất đẩy ra những mũi tên bắn về chính mình, hai tay nhận lấy lực công kích thật mạnh làm cho chết lặng, đến cuối cùng hai tay tiếp xúc trường mâu cũng cảm thấy từng trận nóng rực.

Cơ hồ đồng thời Lăng Ưng và Liệt Trảm mở ra hai mắt, ánh mắt sắc bén gặp nhau trên không trung, lúc này không chút kém cỏi với sự tiếp xúc của mũi tên và trường mâu, làm cho trong nội tâm hai người cảm thấy một trận chấn động thật sâu.

Trường mâu trong tay Liệt Trảm ở trên không trung vẽ ra một vòng tròn, vòng tròn thong thả hướng vào trong co rút lại chỉ còn một điểm, hắn vẫn đang chờ đợi được đánh một trận, tinh lực đang ở trạng thái đồng hội đồng thuyền.

Đồng tử của Liệt Trảm dò xét trường đao trong tay Lăng Ưng, thị lực siêu nhân đã phát hiện, mũi đao đã run rẩy, Lăng Ưng giống như nỏ mạnh hết đà, vừa rồi liên tục bắn ra bảy mũi tên đã làm cho Liệt Trảm sinh nghi, lúc này biểu hiện đã làm cho trong lòng Liệt Trảm chứng thật, sát khí cường đại dùng Liệt Trảm làm trung tâm hướng Lăng Ưng bỗng nhiên nghiền ép đi, Liệt Trảm tin tưởng và tinh lực ở trong thời gian ngắn tăng lên tới đỉnh, hắn phải bắt kịp thời cơ khó được này, một mâu phải xuyên thủng ngực Lăng Ưng.

Nhóm người Đường Liệp chạy trốn tới bên cạnh nền thần tượng, võ sĩ Dực tộc đi cùng lúc với Liệt Trảm cùng đã truy đánh tới phía sau bọn họ, Đường Liệp trở tay rút ra trường đao, với tốc độ bây giờ của bọn họ, khẳng định không thể thoát khỏi sự truy kích của võ sĩ Dực tộc này.

Đường Liệp giận tím mặt, tên hỗn trướng này không thể ngờ lại hạ sát thủ đối với tỷ muội đồng tộc, căn bản không hề có nhân tính. Tay trái kéo Huyên nhi ra phía sau, tay phải cầm trường đao gào thét nghênh đón, chiếc sừng Long Tích Dịch được chế tạo thành trường đao độ sắc bén viễn xa binh khí tầm thường, trường đao và phá xương phủ với tốc độ cao nhất giao nhau, vậy mà đã chém đứt phá xương phủ nặng nề thành hai, trường đao còn dư lực không nghỉ, tiếp tục gào thét bay tới, không chút trở ngại chém thẳng vào trên vai trái của Dực tộc võ sĩ.

Một sợi dây nhỏ màu trắng từ trên vai hắn xuất hiện, rồi sau đó chậm rãi mở rộng, hiện ra cân màng, sau đó là xương cốt trắng xóa cùng cơ thể đỏ tươi, máu tươi từ miệng vết thương phun ra, Dực tộc võ sĩ hoảng sợ quay đầu đi, đã thấy cánh trái của bản thân chậm rãi thoát ly khỏi thân thể hắn.

Dực tộc võ sĩ bộc phát ra một tiếng tru tê tâm liệt phế, thân thể nghiêng về phía trước lủi tới vài thước, đáng tiếc một chiếc cánh phải còn lại không thể duy trì hắn bay với khoảng cách xa, ngã lộn nhào rơi xuống phía dưới, tới gần bên người Đường Liệp, Đường Liệp toàn lực hoành trường đao trong tay một cái, cắt xuống thân thể hắn thành hai, nếu không phải căm hận Dực tộc võ sĩ này đối với Huyên nhi ra sát thủ, Đường Liệp sẽ không kiên quyết hạ độc thủ như thế.

Mắt thấy nửa thân hình của Dực tộc võ sĩ vẫn đang co giật trên mặt đất, nội tạng và ruột gan tuôn ra nhầy nhụa, Huyên nhi và Huyền Ba buồn nôn đến thiếu chút nữa ói ra.

" Đi nhanh lên!" Nhã Dịch An lớn tiếng kêu lên.

Đường Liệp kéo tay Huyên nhi và Huyền Ba tiếp tục bỏ chạy về phía trước.

Trường mâu hình rắn với tốc độ cao hướng tới ngực Lăng Ưng, Lăng Ưng không ngờ là không làm ra bất cứ động tác gì né tránh, đón lấy trường mâu của Liệt Trảm bay tới, năm thước...ba thước...một thước mũi mâu trong tích tắc sắp tiếp xúc thân thể của hắn, hai cánh Lăng Ưng bỗng nhiên giao nhau ở trước thân thể, lông chim thật dài bắn ra, giữa Liệt Trảm và hắn phủ đầy lông chim màu trắng, phân ra từ các góc độ hướng Liệt Trảm vọt tới.

Lông chim mặc dù đối với Liệt Trảm tổn thương cũng không quá lớn, nhưng lại nghiêm trọng quấy nhiễu tầm mắt của hắn, mũi mâu xuyên qua những lông chim đâm vào thân thể Lăng Ưng, nhưng đồng thời Liệt Trảm cảm giác được có một cỗ hàn ý xuyên thấu ngay ngực của mình.

Lăng Ưng mặc dù bụng dưới bị Liệt Trảm đâm trúng, nhưng trường đao trong tay không hề run rẩy chút nào, hắn lạnh lùng nói: " Ngươi quá tự tin, trừ phi chết đi, cây đao trong tay ta tuyệt sẽ không run rẩy!" Trường đao dùng lực rút ra khỏi thân thể Liệt Trảm, một đạo máu tươi theo động tác của hắn bắn nhanh ra.

Liệt Trảm phát ra một tiếng tru thống khổ, chấn động hai cánh kiệt lực hướng phía trên bay đi, phía sau kéo theo một đường máu thật dài.

Lăng Ưng che bụng dưới, máu tươi từ kẽ tay tuôn ra, hắn dùng lực cắn chặt răng, hướng ngược lại gian nan bay đi...

Nhã Dịch An dùng sức đẩy ra hòn đá bên dưới thần tượng, trước mắt bọn họ hiện ra một miệng hang đen tối, Nhã Dịch An dẫn đầu nhảy xuống, Đường Liệp nhảy theo, sau đó tiếp lấy Huyền Ba và Huyên nhi.

Trong bóng tối sáng lên một quang mang chói mắt, cũng là Nhã Dịch An lấy ra một viên dạ minh châu, chiếu sáng thông đạo bên dưới.

Đường Liệp nhờ vào ánh sáng dạ minh châu nhìn chung quanh, bọn họ đang ở trong một căn hầm vuông vức, phía trước tà tà nghiêng xuống, kéo rất dài, chẳng biết đi thông nơi nào.

Trong lòng Đường Liệp lo lắng cho an nguy của Lăng Ưng, hướng Nhã Dịch An nói: " Ngươi đưa các nàng đi trước, ta quay về xem."

Nhã Dịch An khổ sở khuyên can: " Ngươi trở về cũng vô ích, với bản lãnh của Lăng Ưng hẳn là có thể thoát thân, nếu chúng ta tiếp tục chậm trễ, đại quân đế quốc sẽ tới đây rất nhanh, huống chi thần tượng này chính là tiêu chí của Mạt Đề Á thành, bọn họ chắc chắn sẽ tiêu hủy, đến lúc đó, địa cung bên dưới này cũng sẽ bị bại lộ ra, tất cả chúng ta đều sẽ gặp rủi ro."

" Nhưng hắn là bằng hữu của ta!" Đường Liệp hét lớn.

Mặt đất đột nhiên chấn động kịch liệt, sắc mặt mọi người đồng thời thay đổi, tiếng chấn động trở nên càng ngày càng rõ ràng, đây là thanh âm đại quân tiến lên, quân đội đế quốc đang tiến quân tới vị trí thần tượng.

Đường Liệp lưu luyến nhìn ra phía sau một chút, rốt cuộc gật đầu, đi theo Nhã Dịch An vào chỗ sâu trong lòng đất.

Trong thế giới trước kia của Đường Liệp, địa cung tu kiến bên dưới thần tượng cũng là bình thường. Không nghĩ tới trên phiến đại lục này cũng có tập tục như vậy, kỳ quái chính là địa cung này cực kỳ bí ẩn, vì sao Nhã Dịch An lại biết được?

Đi qua chừng năm trăm thước, phía trước lộ ra một tầng mặt đất, bên trên có một động khẩu đủ một người đi qua, Đường Liệp bằng trực giác phán đoán, đây hẳn là một cái lỗ của kẻ ăn trộm, hắn tin rằng đây là do Nhã Dịch An cũng tham gia vào việc trộm bảo khố mà làm ra.

Bốn người bò rạp trong động đất đi tiếp, Huyền Ba công chúa nhịn không được hỏi: " Nhã Dịch An, vì sao ngươi biết nơi này có một tòa địa cung?"

Nhã Dịch An ở phía trước hắc hắc cười nói: " Ta chẳng những biết địa cung nơi này, cả bên trong Mạt Đề Á thành có bao nhiêu bảo tàng Nhã Dịch An ta cũng rõ như lòng bàn tay."

Đường Liệp châm chọc hắn: " Thỏ không ăn cỏ gần hang, tiểu tử ngươi làm việc không hề có nguyên tắc, ngay cả đồ của người nhà cũng trộm, khó trách lại bị đồng tộc ném tới cho chết giữa sông." Trải qua khoảng thời gian tiếp xúc với Nhã Dịch An, Đường Liệp đối với tính tình của người này cũng có điều hiểu rõ, từ bắt đầu hắn nói do mình đưa theo kỹ nữ nên bị hại, hiện tại xem ra dám chắc là nói dối.

Nhã Dịch An dõng dạc thở dài: " Người hiểu ta chỉ có Đường Liệp, chứng minh ánh mắt của ta quả nhiên là rất đúng, người tri kỷ tốt như ngươi ta giao kết chắc chắn rồi."

Trong thời gian nói chuyện cũng đã bò hết động đất, đi ra khỏi động khẩu, phía trước bỗng nhiên sáng sủa rộng rãi, đó là một gian đại sảnh rộng lớn.

Trong đại sảnh bày ra không ít thạch điêu và vật tế, nhưng nơi này mất trật tự không chịu nổi, hiển nhiên có người từng trộm cắp qua nơi này.

Đường Liệp có chút bất mãn nhìn Nhã Dịch An: " Coi như là làm kẻ trộm mà đạo đức của ngươi cũng có chút thấp hèn, trộm đi bảo vật làm cho nơi này hỏng bét như vậy."

Nhã Dịch An kêu oan ầm ĩ: " Mụ nội nó, từ tên Nhã Dịch An của ta cũng biết ta là một đạo tặc có phẩm tính cao nhã, loại chuyện tình phá hư ác liệt này căn bản không phải ta làm."

Huyên nhi giải thích cho Nhã Dịch An: " Theo ta thấy Dịch An tiên sinh cũng sẽ không làm loại chuyện này, chuyện này có lẽ là do người khác làm ra thôi."

Nhã Dịch An mặt mày hớn hở nói: " Đúng là Huyên nhi cô nương khéo hiểu lòng người, nếu ta là Đường Liệp thì cũng sẽ thích ngươi."

Lời vừa nói ra, Huyên nhi mắc cỡ tới đỏ bừng mặt, Huyền Ba lại hung hăng trừng mắt với hắn một cái, trong tim có chút không hài lòng.

Đường Liệp cười vỗ lên mông Nhã Dịch An một cái: " Đi nhanh lên, mau chóng mang bọn ta rời đi khỏi địa cung ngột ngạt trầm lặng này."

Nhã Dịch An hết sức quen thuộc đối với tình hình bên dưới, mang theo bọn họ dọc theo thông đạo quanh co uốn lượn bên dưới tiến thẳng tới, ước chừng đi khoảng năm giờ thời gian, mới đi ra khỏi hầm ngầm.

Cơn gió trong trẻo ẩm ướt đâm đầu thổi tới, tinh thần của Đường Liệp không khỏi bị rung lên, xoay người nhìn lại, Mạt Đề Á thành đã bị bọn họ bỏ rơi lại phía sau, ở trong tầm nhìn chỉ còn là một điểm nhỏ màu đỏ, đó là thành thị đang bị thiêu đốt, Mạt Đề Á thành chỉ mới vài ngày trước còn phồn hoa tấp nập đã bị đại quân của đế quốc thiêu hủy, cuối cùng đã trở thành một đống ngói vụn.

Nhã Dịch An mặc dù từ trước tới nay luôn du hí nhân sinh, nhưng nhìn thấy gia viên bị hủy, lúc này cũng không khỏi thương cảm, nhẹ giọng thở dài: " Mọi người cùng sống trên phiến đại lục này, tại sao phải nước lửa không dung hòa, giết cho máu chảy thành sông, với mình với người có chỗ nào tốt?"

Huyên nhi khẽ nói: " Không biết Lăng đại ca thế nào rồi?" Trên tay cầm cây sáo ngọc, một tia ấm áp truyền vào lòng bàn tay, nhớ tới lời phân phó của Lăng Ưng trước khi đi, trong lòng cảm thấy một chút an ủi, nàng tin tưởng sẽ có một ngày gặp lại Lăng Ưng.

Một con sông lớn hiện ra trước mặt bọn họ, Đường Liệp nhớ tới lúc trước cùng Lăng Ưng thông qua mạch nước ngầm lẻn vào Mạt Đề Á thành, nhẹ giọng hỏi: " Con sông này có phải là lúc trước ta cứu ngươi lên không?"

Nhã Dịch An lắc đầu nói: " Đó chẳng qua là một nhánh sông, còn đây mới là con sông chính!"

Đường Liệp cười nói: " Lúc trước khi bọn họ bắt được ngươi thì vì sao không đem ngươi tới đây, ngược lại bỏ gần lấy xa, đem ngươi ném vào trong nhánh sông?"

Nhã Dịch An thở dài: " Đám vô sỉ kia, ta thiệt tình giao dịch với bọn họ, không nghĩ tới bọn họ đoạt đồ của ta thì không tính, còn xích ta ném ra sông, nếu không phải gặp được ngươi và Lăng Ưng, cái mạng nhỏ của ta chỉ sớm bị mất tiêu rồi."

Đường Liệp ha hả cười nói: " Bây giờ ngươi cũng đã cứu chúng ta, mọi người không ai thiếu nợ nhau, ngày sau đừng ai nhắc tới chuyện này nữa."

Nhã Dịch An để cho Đường Liệp giúp hắn từ trên bên dưới cát đào ra kéo lên một thạch thuyền, thạch thuyền này hiển nhiên là được hắn giấu kín từ trước, Nhã Dịch An lại đào ra một cái bọc lớn đeo lên người.

Huyền Ba công chúa tò mò hỏi: " Bên trong là cái gì?"

Nhã Dịch An cười tủm tỉm nói: " Thiên cơ bất khả lậu( chuyện của trời không thể lộ ra)."

Huyền Ba cười nhạt nói: " Tất nhiên là tang vật ngươi trộm trong địa cung ra."

Bốn người leo lên thạch thuyền, Nhã Dịch An và Đường Liệp chèo thuyền xuôi dòng, Nhã Dịch An nói: " Từ nơi này xuôi dòng xuống, ước chừng một ngày có thể đến được Địa Tâm Hồ, nơi đó có thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời, hít thở được không khí mới mẻ."

Huyên nhi và Huyền Ba công chúa nghe được lập tức có thể nhìn thấy ánh mặt trời, hoan hô lên.

Nhã Dịch An cười nói: " Nhưng ở giữa con sông Hắc Thủy này không có loài cá nào, chúng ta chỉ sợ phải chịu đói cả ngày."

Đường Liệp cười to nói: " Thời gian một ngày chúng ta còn chịu đựng được! Chờ đi ra khỏi thế giới tối đen dưới lòng đất này, chúng ta sẽ ăn no nê một trận."

Những con sóng của Hắc Thủy mặc dù không lớn, nhưng trong bóng đêm dằng dặc làm cho mọi người cảm thấy buồn ngủ, Huyền Ba và Huyên nhi dựa sát vào nhau ngủ ngon lành. Đường Liệp và Nhã Dịch An thay phiên nhau chèo thuyền, Nhã Dịch An mặc dù là lúc nghỉ ngơi cũng không dám nhắm mắt lại, ở một bên chỉ điểm cho Đường Liệp biết phương hướng chính xác.

Đường Liệp ngáp một cái nói: " Sông Hắc Thủy này rốt cuộc đi thông nơi nào?"

Nhã Dịch An nói: " Sông Hắc Thủy đi xuyên qua khắp cả thế giới dưới lòng đất, bây giờ chúng ta đang đi theo hướng đông bắc, đi tới Địa Tâm Hồ, là lối ra trên mặt đất, tiếp tục hướng đông bắc chảy xuôi, đổ ra Bác Lãng Loan, từ nơi đó sẽ hướng ra biển."

" Đạo tộc nhân đều đi tới Địa Hạ sâm lâm, vì sao chúng ta lại chọn con đường này?"

Nhã Dịch An nói: " Toàn bộ Đạo tộc đã chạy tới Địa Hạ sâm lâm, mục tiêu cũng quá lớn, đại quân đế quốc không có khả năng chú ý tới điểm này, bây giờ chúng ta mà đi hướng đo, sẽ trở thành mục tiêu truy kích của đại quân đế quốc. Từ đường thủy của sông Hắc Thủy tiến lên hướng tây, là đi ngược lại phương hướng truy kích của quân đội đế quốc, là lựa chọn an toàn nhất."

Huyền Ba đột nhiên kinh hãi kêu lên một tiếng, từ trong mộng bỗng nhiên bừng tỉnh, trên trán ướt mồ hôi, bộ ngực cao vót không ngừng kịch liệt nhấp nhô. Huyên nhi cũng bị Huyền Ba làm bừng tỉnh, thân thiết nhìn nàng.

Đường Liệp tràn ngập quan thiết nhìn vị công chúa đế quốc chịu đủ đau khổ này, ôn nhu nói: " Nằm ác mộng sao?"

Vành mắt Huyền Ba ửng đỏ, nhẹ gật đầu nói: " Ta mộng...ta mộng...phụ hoàng..." Nhớ tới tình hình vừa rồi trong mơ, Huyền Ba " oa" một tiếng khóc lớn lên. Huyên nhi chụp lấy cánh tay Huyền Ba nhẹ giọng an ủi.

Đường Liệp trấn an cho nàng, nói: " Ngươi không cần quá mức lo lắng, có câu nói người hiền tự có trời giúp, ta tin tưởng phụ hoàng ngươi nhất định sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn."

Huyền Ba rưng rưng gật đầu, lúc này sóng gió trên mặt sông đã mạnh hơn rất nhiều, hai mắt Đường Liệp bỗng nhiên thình lình trợn to, phía sau mặt sông bỗng nhiên hiện ra một luồng xoáy nước hướng thạch thuyền truy kích tới.

Nhã Dịch An cơ hồ đồng thời lưu ý tới hiện tượng khác thường này, kinh hô: " Sông Hắc Thủy không có khả năng có sóng lớn như vậy..." Lời còn chưa dứt, sóng lớn đã ập tới như lửa cháy ngang mày, cơn sóng cao chừng hai mươi thước, từ trên cao phun ra bọt sóng màu trắng dũng mãnh, phô thiên cái địa hướng thạch thuyền của bọn họ ập tới.

Đường Liệp đưa hai tay ra ôm lấy Huyền Ba và Huyên nhi, rất sợ hai nàng bị sóng cuốn đi.

Nhã Dịch An liều mạng khống chế thuyền nhỏ, thuyền nhỏ như chiếc lá rụng trên đỉnh sóng, sau đó bị sóng lớn hất lên, quay cuồng rơi xuống trên mặt sông, may mắn là thuyền nhỏ vẫn chưa bị phá vỡ.

Thuyền nhỏ còn đang xoay tròn, so với sóng lớn mãnh liệt vừa rồi còn bị xoáy mạnh hơn con sóng hồi nãy.

Bọn họ trơ mắt nhìn sóng lớn cuốn con thuyền nhỏ đi vào, nước sông lạnh như băng tức khắc đẫm ướt cả người bọn họ. Đường Liệp một tay ôm Huyền Ba, một tay ôm Huyên nhi liều mạng hướng chỗ bờ sông bơi đi, Nhã Dịch An bị sóng lớn đánh tách ra khỏi bọn họ hơn ba mươi thước, hắn lớn tiếng gọi, thanh âm bị sóng lớn hoàn toàn đánh tan.

Huyên nhi không biết bơi, bị nước sông liên tiếp ập trên người, thần trí đã trở nên mơ hồ, toàn bộ nhờ vào Đường Liệp duy trì thân thể của nàng, nếu không đã sớm bị sóng lớn cuốn đi.

Kỹ năng bơi lội của Đường Liệp mặc dù rất giỏi, nhưng đồng thời phải chiếu cố cho hai nàng, hơn nữa sông Hắc Thủy đột nhiên sóng lớn tung trào, rõ ràng đã thấy bờ sông chỉ cách có mười thước, nhưng càng bơi càng xa, mà bị sóng lớn xoáy cuốn về giữa sông lần nữa.

Đầu của Nhã Dịch An đột nhiên toát ra từ trong nước không xa, hắn xé xuống bao da thật to phía sau lưng, dùng sức kéo bao da quấn vào một vòng kim khí, bao da ở trên mặt nước nhanh chóng bành trướng, một con thuyền cấp cứu nhanh chóng xuất hiện trước mặt bọn họ, người này vậy mà có bản lãnh tiên tri như vậy.

Lúc này sóng gió đã nhỏ hơn rất nhiều, Đường Liệp mừng rỡ ôm theo Huyên nhi và Huyền Ba hướng thuyền cấp cứu bằng da bơi đi, nhờ Nhã Dịch An trợ giúp bò lên trên thuyền.

Sông Hắc Thủy lại khôi phục bình tĩnh, Đường Liệp cơ hồ không thể tin được chuyện mới phát sinh vừa rồi, thở dài: " Thật sự là kỳ quái, tự nhiên sao lại khởi lên sóng gió như vậy?"

Trên mặt Nhã Dịch An lại tràn ngập vẻ hoảng sợ: " Có lẽ còn có phiền toái lớn hơn nữa chờ chúng ta!"

Đường Liệp theo ánh mắt của hắn nhìn lại, nhìn thấy dưới sâu trong hắc ám có một luồng quang mang màu lam kề sát mặt nước sông Hắc Thủy nhanh chóng hướng theo bọn họ đuổi tới.

Cơ hồ chỉ thoáng qua, sinh vật màu lam đã rõ ràng xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ, đây là một con lam long mỹ lệ, triển khai hai cánh rộng lớn cơ hồ bao trùm cả mặt sông, quanh thân nó phát ra quang mang u lan, lân giáp và cơ thể không ngờ là trong suốt, làm cho người ta có thể rõ ràng nhìn thấy rõ kết cấu của xương cốt nó.

Móng vuốt bén nhọn khi thì nhẹ lướt trên mặt nước, mấy bọt sóng trắng vẩy ra dưới thân nó, con mắt giống như lục bảo thạch xuyên thấu qua bóng tối, bốn đạo thân ảnh màu hồng xuyên qua hai mắt nhắn nhủ cho nó biết, đây là mục tiêu tìm kiếm của nó.

Trên mặt Nhã Dịch An toát ra vẻ tuyệt vọng, trong khi nhìn thấy Hống Thú tại Mạt Đề Á thành, hắn đã đoán ra, nhất định có lực lượng thần bí cường đại thao khống sinh vật dã man này, giờ phút này nhìn thấy lam long, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ, có điều kiện thao túng lam long, khống chế Hống Thú căn bản không là gì khó khăn.

Đôi mắt đẹp của Huyền Ba vẫn nhìn Đường Liệp, chỉ cần ở bên người Đường Liệp, nàng cũng không cảm thấy có gì đáng sợ hãi.

Đường Liệp mím môi, tràn ngập thâm tình nhìn Huyên nhi vẫn đang hôn mê, ánh mắt lại lướt tới gương mặt của Huyền Ba. Huyền Ba tựa hồ trong ánh mắt của hắn nhận ra điều gì, rung giọng nói: " Đừng..."

" Ta sẽ trở về!" Đường Liệp tràn ngập tin tưởng nói.

Nhã Dịch An tràn ngập sùng kính nhìn Đường Liệp, trong cuộc sống của hắn rất ít khi sùng bái người khác, lần này thật chính thức khuất phục, ai nói người có khí khái anh hùng là có thể chinh phục được những thiếu nữ ngây thơ?

Tay phải Đường Liệp chậm rãi cầm trường đao: " Là huynh đệ của ta, phải giúp ta chiếu cố các nàng cho tốt!"

Bụng của lam long ở gần sát mặt nước, ở trên mặt nước tạo bọt sóng trắng, đối mặt với con mồi đã nắm vững, nó muốn tận tình thưởng thức một phen.

" Đi nhanh lên!" Đường Liệp gầm lên giận dữ, hai chân hắn dùng sức dẫm mạnh, thân thể giống như mũi tên nhọn rời dây cung, hướng phía sau vọt đi.

Lam long khinh thường nhìn loài người không lượng sức trước mắt này, nó vốn không tin lực lượng nhỏ bé của nhân loại có thể tạo thành bất cứ thương tổn gì cho mình.

Đường Liệp đã chọn nơi rơi xuống rất tốt, trán của lam long là điểm tập trung của hắn, nếu lúc này lam long mở ra miệng to, chỉ sợ Đường Liệp không tránh được vận mệnh bị nó nuốt vào bụng, nhưng lam long vô cùng kiêu ngạo, nó căn bản không có nghĩ đến Đường Liệp lại dám chủ động hướng tới mình khiêu chiến.

Chân trái của Đường Liệp vững vàng đạp trên trán lam long, hắn không dám dừng lại khắc nào, liên tục nhảy lên, chuẩn xác không lầm cưỡi lên cổ lam long.

Lam long cao ngạo có khi nào chịu qua sự làm nhục như vậy, ngoại trừ chủ nhân của nó còn chưa có bất luận kẻ nào dám đối đãi nó như vậy. Đầu của nó thình lình trầm vào trong nước, Đường Liệp bị động tác đột ngột của nó suýt chút nữa bị văng ra ngoài, cánh tay trái gắt gao ôm cổ nó, thân thể thừa nhận dòng nước đánh vào với áp lực lớn.

Lam long nhấc lên sóng lớn tống chiếc thuyền da ra xa, Nhã Dịch An nắm được thời cơ, liều mạng chèo mạnh, cố gắng chạy ra khỏi phạm vi lực lượng lan đến của lam long.

Lam long trầm nửa người vào dưới sông trong thời gian dài, thời gian dài nín hơi làm cho Đường Liệp không chịu đựng nổi, hắn dằng ra tay phải, nắm lên trường đao hung hăng chém vào vùng cổ che kín lân giáp của lam long. Động tác chém của hắn ở trong nước bị yếu bớt, nhưng vùng cổ của lam long cũng bị trường đao sắc bén cắt một vết rạch máu thật dài. Đau đớn làm cho lam long bỗng nhiên vung đầu lên, triển khai hai cánh hướng phía trên toàn lực phóng đi, phi hành với tốc độ cao trong thời gian ngắn ngủi, đầu lâu chàng phía trên nham thạch cứng rắn bên trên mạch nước ngầm, hòn đá thật lớn từ trên nóc rơi như mưa rào trút xuống bên dưới.

Đường Liệp kịp thời buông lỏng vùng cổ lam long, tránh cho kết quả bị vỡ thành thịt nát, thân thể dọc theo bờ lưng thô ráp của lam long tuột xuống, trong tích tắc sắp thoát ly thân thể của lam long, Đường Liệp nắm được đuôi nó, nếu từ độ cao như vậy té rớt xuống, hắn dám chắc khó thoát khỏi cái chết.

Lam long phẫn nộ gầm rú, cái đuôi lớn mạnh mẽ hung hăng vung lên cao quật xuống tảng đá lớn.

Tiếng nổ qua đi, bụi mù nổi lên bốn phía, măng đá bị cái đuôi mạnh mẽ hữu lực của nó đánh ra nát bấy. Đường Liệp trốn vào chỗ góc của đuôi, lại vượt qua được cái quật mạnh mẽ khủng khiếp của nó.

Hai tay nắm vào vùng lân giáp của chiếc đuôi thô ráp đã ma xát tới ra máu, Đường Liệp nhịn đau đớn gắt gao nắm chặt chiến đuôi không buông, lam long bây giờ mới ý thức được nhân loại trước mắt này thật khó chơi, từ chỗ cao lại hướng giữa sông Hắc Thủy chui xuống, thân hình của nó khi thì chìm vào trong nước, khi thì bay lên, vô luận nó cố gắng như thế nào, nhưng thủy chung không hất rớt được Đường Liệp.

Cánh tay phải đã tràn ngập lực lượng vô cùng cường đại, như kìm sắt khóa chặt chiếc đuôi của lam long.

Con mắt màu xanh biếc của lam long đột nhiên toát ra sự sợ hãi không thể hiểu nổi, lần đầu tiên nó không tin tưởng lực lượng cường đại của chính mình, chiếc đuôi cảm thấy đau đớn như thiêu đốt, cũng chính là lúc Đường Liệp đang xé mạnh lân phiến của nó.

Đau đớn làm cho lam long phát ra một tiếng kêu rên, nó bay như tia chớp về phía trước, tốc độ cực hạn mang theo Đường Liệp chìm vào trong bóng tối.

Trơ mắt nhìn lam long mang theo Đường Liệp xẹt qua từ bên trên, Huyền Ba công chúa nhịn không được òa khóc lên, Nhã Dịch An vừa muốn an ủi nàng, thì bên tai hắn lại nghe được tiếng sóng lớn như lôi đình vạn quân ầm ầm vang lên, trong đầu hắn chỉ còn lại một ý niệm, xong rồi! Ta làm sao có thể đối mặt Đường Liệp? Cơn sóng lớn mãnh liệt mênh mông trong nháy mắt trùm lên chiếc thuyền da, hết thảy lại lần nữa chìm ngập vào trong bóng tối khôn cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện