Y Quan Cầm Thú

Chương 93: Nhà của ta là thảo nguyên xinh đẹp



Giữa trưa, Bồ Thị bọn họ lao lực thiên tân vạn khổ rốt cuộc bò lên được đỉnh núi, khi bọn hắn nhìn thấy Đường Liệp và tiểu công chúa bình yên vô sự, cả đám đều tươi cười rạng rỡ, khi Đường Liệp nói mọi người sẽ cùng nhau đi Nạp Đạt Nhĩ bình nguyên, Bồ Ni và Lan Chi vui sương khó có thể hình dung.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, bọn họ bắt đầu dọc theo phía nam sườn núi Thánh Tuyết Phong đi xuống, phía nam bởi vì được ánh nắng mặt trời chiếu xuống, sau khi đi qua vùng có tuyết, thảm thực vật rõ ràng phong phú hơn rất nhiều, băng tuyết trên núi nơi ranh giới tan ra hóa thành vô số dòng suối, làm cho cây cối xanh um tươi tốt, trong rừng đủ loài chim thú bay nhảy, chạy tới lui trong bụi cây, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết.

Trong lòng Đường Liệp thầm than, tình cảnh như vậy ở thế giới công nghiệp hóa đại quy mô đã rất khó nhìn thấy.

Tiểu công chúa tựa như một con bướm vui sướng, chạy tới lui trong bụi hoa đủ màu sắc, thân thể mềm mại tắm trong ánh nắng chiều, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười vui như chuông bạc.

Bồ Thị và Bồ Ni dựa theo lời phân phó của Đường Liệp lựa chọn một bãi cỏ trống trải cắm trại, Lan Chi mang theo hai Tinh Linh tiểu hài tử đi hái quả cây.

Đường Liệp đi vào bên người tiểu công chúa, mỉm cười nói: " Ngươi không đi hỗ trợ, muốn lười biếng hay sao?"

Tiểu công chúa cười khanh khách chỉ hướng đồng cỏ phương xa nhẹ nhàng nói: " Phía dưới chính là Nạp Đạt Nhĩ bình nguyên, giữa trưa mai chúng ta có thể tới nơi."

Đường Liệp đưa mắt nhìn lại, nhìn thấy Nạp Đạt Nhĩ bình nguyên giống như hải dương màu xanh biếc liên tục nhấp nhô lên xuống, trong tầm nhìn tất cả đều là màu xanh biếc ngút ngàn, dưới ánh mặt trời bày ra đủ loại sắc thái. Đường Liệp thầm hít sâu một hơi, tựa hồ đã ngửi được hơi thở của cỏ dại tươi mát trên Nạp Đạt Nhĩ bình nguyên.

Tiểu công chúa nhẹ giọng nói: " Nạp Đạt Nhĩ bình nguyên thật sự giống như trong truyền thuyết sẽ an nhàn yên vui sao?"

Đường Liệp chậm rãi gật đầu nói: " Có lẽ nơi đó là một mảnh yên vui…" Lúc này Đường Liệp đột nhiên phát hiện chính mình đối với sự hòa bình an nhàn của Nạp Đạt Nhĩ bình nguyên cũng không nắm chắc nhiều lắm, sự chờ mong của hắn đối với phiến thổ địa này xa xa không mãnh liệt như bản thân hắn tưởng tượng.

Đêm lạnh ẩm ướt, gió núi nhẹ thổi, nhưng vẫn không lạnh bằng gió trên núi thấu tận xương, lúc này gió núi đã tràn ngập sự nhẹ nhàng khoan khoái và thích ý, sau khi Đường Liệp tắm rửa trong suối, mái tóc dài rối tung xõa trên vai, một mình ngồi trên đá núi, tiếp nhận gió núi thổi tới. Hai mắt hắn sáng như ngôi sao trong đêm, trong nội tâm lại bình tĩnh, hắn rốt cuộc đã phát hiện chính mình đang thay đổi, sau khi lịch lãm trong phong ấn huyền băng, hắn đối với sự khống chế tâm tình bản thân có biến hóa nghiêng trời lệch đất, hắn bắt đầu chú ý hết thảy chung quanh, bắt đầu tiếp nhận mọi thứ, hắn thậm chí bắt đầu tin rằng bản thân mình đã thuộc về thế giới này.

Hắn nghe được tiếng bước chân mềm nhẹ phía sau, nhĩ lực nhạy cảm để cho hắn lập tức phán đoán tiểu công chúa đang đi tới phía sau hắn, khóe môi hiện ra một nụ cười hiểu ý, lúc tiểu công chúa vừa định bịt mắt hắn lại thì bàn tay của hắn thình lình nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn, trong tiếng kinh hô của nàng, đã kéo nàng ôm vào lòng.

Nụ hôn nồng nhiệt triền miên cơ hồ muốn làm cho tiểu công chúa bị hòa tan, hồi lâu Đường Liệp mới buông nàng ra, đặt nàng ngồi trên hai đầu gối của mình, tiểu công chúa ôn nhu nói: " Suy nghĩ cái gì? Xuất thần như thế?"

Đường Liệp đưa tay chỉ hướng chân trời phương xa: " Đang nhìn sao Bắc Đẩu! Trong truyền thuyết nó có thể chỉ dẫn con đường về nhà cho chúng ta." xem tại truyenbathu.vn

Tiểu công chúa nhìn phương hướng sao Bắc Đẩu đến ngẩn người mê mẩn, lẩm bẩm nói: " Không biết phụ vương bọn họ ra sao?"

Đường Liệp mỉm cười nói: " Tinh Linh tộc mặc dù gặp phải vài lần đột nhiên tập kích, nhưng thực lực chân chính của các ngươi cũng không bị tổn hại, bây giờ tam đại trưởng lão tiến đến, thực lực lại càng cường đại hơn, hơn nữa Mê Thất sâm lâm vốn là căn cứ địa của các ngươi, thiên thời địa lợi nhân hòa đều nắm giữ trong tay các ngươi, chờ đợi Cổ Liệt tộc chỉ là kết cuộc bại vong thôi."

Tiểu công chúa vui mừng gật đầu, kề sát vào người Đường Liệp, tựa trán lên đầu vai hắn, đôi mắt đẹp khép hờ, hưởng thụ cảm giác ấm áp an toàn do Đường Liệp mang tới.

" Đường Liệp, ngươi và Huyên nhi tỷ tỷ có phải là…" Tiểu công chúa muốn nói lại thôi.

Đường Liệp lạnh nhạt cười nói: " Tò mò hại chết người đó!"

Tiểu công chúa ôm cánh tay Đường Liệp nói: " Ở trong lòng ngươi ta và Huyên nhi tỷ tỷ người nào quan trọng hơn?"

Đường Liệp đã sớm ngờ tới tiểu công chúa cuối cùng sẽ có câu hỏi này, hắn đứng dậy, mặc dù hắn có thói quen đùa giỡn trong tình cảm, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp phải cục diện tình cảm phức tạp như thế, tại Cách Lan Đế Á đại lục một chồng nhiều vợ cũng không có bất luận kẻ nào lên án, nhưng dẫu sao hắn cũng không vượt qua đạo lý đã hình thành từ lâu trong lòng mình.

Tiểu công chúa thấy Đường Liệp không trả lời vấn đề của nàng, nhẹ giọng nói: " Kỳ thật ngươi không nói ta cũng biết, ở trong lòng của ngươi thủy chung là Huyên nhi tỷ tỷ quan trọng hơn, ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không tức giận, Huyên nhi tỷ tỷ thiện lương như thế, nếu ngươi có lỗi với nàng, ta là người thứ nhất sẽ không buông tha ngươi."

Đường Liệp lộ ra một nụ cười xấu hổ, không thể tưởng được tiểu công chúa đối với chuyện này lại rộng rãi đến tình trạng như vậy, xem ra lòng chiếm giữ của các nàng xa xa ít hơn nữ tính của thế giới ngày xưa của hắn.

" Đêm đã khuya, mau đi ngủ đi!"

Hôm sau giữa trưa, Đường Liệp bọn họ rốt cuộc thuận lợi đi đến Nạp Đạt Nhĩ bình nguyên, khi bước lên đồng cỏ màu xanh biếc, mỗi người đều như trút được gánh nặng hoan hô lớn.

Đồng cỏ và nguồn nước của Nạp Đạt Nhĩ bình nguyên luôn màu mỡ, trâu dê rất nhiều, trên đường tùy ý cũng có thể nhìn thấy những thú chăn nuôi được thả tùy ý, Đường Liệp dùng giá cực thấp mua được năm con tuấn mã, hỏi rõ vị trí thị trấn phụ cận, suất lĩnh mọi người hướng ven hồ Mạc Tang tiến về Thảo Tử Trấn.

Lúc còn khoảng năm dặm cách Thảo Tử Trấn, đã nhìn thấy vài tên Bán Tinh Linh nhân đang điều khiển đàn ngựa đi tới, Bồ Thị và Bồ Ni liếc mắt đã nhìn ra đó là tộc nhân của bọn họ, mừng rỡ tiến lên nghênh đón.

Nguyên lai Bán Tinh Linh nhân này phụng mệnh đi đến Thảo Tử Trấn để mua ngựa về.

Trong đó một gã tên là Phú Địch tiến tới trước mặt Đường Liệp nói: " Chủ nhân, Huyên nhi cô nương ở tại cách đây hơn hai mươi dặm mua được một mảnh đồng cỏ, đã nhiều ngày chúng ta đang chờ đợi chủ nhân đến để kiến trúc gia viên."

Đường Liệp cười nói: " Không thể tưởng được Huyên nhi lại có ý nghĩ buôn bán khôn khéo như vậy."

Phú Địch hàm hậu cười nói: " Đều là chủ ý của Nhã tiên sinh, hắn nói đồng cỏ nơi này tươi tốt, cỏ và nguồn nước màu mỡ, thích hợp chăn thả."

" Hắn vì sao không đi với các ngươi?"

" Nhã tiên sinh đi Huyền Vũ quốc rồi!"

" Cái gì?" Đường Liệp nao nao, lại không biết Nhã Dịch An đột nhiên vì sự tình gì mà đi Huyền Vũ quốc.

Mang theo mê hoặc đầy bụng, Đường Liệp theo mọi người đi tới đồng cỏ của bọn họ, dưới trời chiều, Huyên nhi tay áo tung bay đứng trên vạt cỏ màu xanh biếc, giống như lăng ba tiên tử, nhìn thấy Đường Liệp bình an đến, nước mắt cơ hồ đã ngập đầy.

Tiểu công chúa vui vẻ nói: " Huyên nhi tỷ tỷ!" Nàng cùng Huyên nhi xưa nay cảm tình vốn thâm hậu, sau khi gặp lại càng thêm thân mật, ngược lại ném Đường Liệp qua một bên.

Đường Liệp cười tủm tỉm nhìn bãi cỏ chung quanh, rất nhiều nơi đã lập xong rào chắn, xem ra Huyên nhi quyết định ở chỗ này kiến tạo một phen.

Đang ở phía xa chỉ huy mọi người làm việc, Lâm Tái cũng mừng rỡ đi tới, đi tới trước người Đường Liệp cung kính nói: " Chủ nhân!"

Đường Liệp chỉ lạnh nhạt cười, hắn đã thử nhiều lần sửa lại xưng hô của Lâm Tái với mình, nhưng hiện tại xem ra muốn thay đổi thói quen của nàng đã rất khó, chậm rãi gật đầu nói: " Các ngươi vất vả rồi."

Lâm Tái lộ ra một nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng nói: " Bãi cỏ này bề rộng và dài chừng ba mươi dặm, hai bên dựa vào sông suối, cỏ cây màu mỡ, Nhã tiên sinh vừa nhìn đã trúng ý nơi này."

Đường Liệp cười nói: " Ánh mắt của hắn từ trước tới nay luôn chuẩn xác, nếu ta không có đoán sai, tảng bãi cỏ lớn này là hẳn không tốn bao nhiêu kim tệ phải không?"

Lâm Tái gật đầu thản nhiên cười nói: " Chủ nhân thật là hiểu rõ Nhã tiên sinh vô cùng, chủ nhân cũ của đồng cỏ này vốn là một vị Phượng Dự tộc nhân, hắn có chút vấn đề về việc xoay vốn, Nhã tiên sinh nhân cơ hội ép giá, nên đã dùng rất ít tiền liền mua được nơi này."

Đường Liệp cảm thán nói: " Lão An thật sự là người làm ăn bẩm sinh."

Lâm Tái nói: " Mấy ngày nay chúng ta đã tiến hành sửa chữa rào chắn bị tổn hại khắp bốn phía bãi cỏ, thuận tiện mua được không ít ngựa và dê, nghe Huyên nhi cô nương nói, chủ nhân định sẽ an cư tại Nạp Đạt Nhĩ bình nguyên."

Đường Liệp gật đầu, lúc này Huyên nhi và tiểu công chúa tay trong tay đi tới trước người Đường Liệp, đôi mắt đẹp màu lam của Huyên nhi đã tràn ngập tình ý miên man, Lâm Tái khéo hiểu lòng người liền lấy cớ mang theo tiểu công chúa đi ngắm cảnh sắc của đồng cỏ, để cho Đường Liệp và Huyên nhi có được một không gian riêng tư.

" Có nhớ ta hay không?" Đường Liệp thấp giọng nói.

Khuôn mặt Huyên nhi đỏ lên, nhẹ nhàng cắn đôi môi anh đào, nàng mặc dù không nói gì, nhưng vẻ mặt đã là thừa nhận. Hồi lâu mới nói: " Chủ nhân còn định rời đi không?"

Đường Liệp lắc đầu, ánh mắt hướng tới bãi cỏ màu xanh biếc kéo dài nhấp nhô: " Không đi nữa, từ khi bước lên Nạp Đạt Nhĩ bình nguyên, ta liền đã thích phiến thổ địa này rồi."

Trong lòng Huyên nhi vô cùng vui mừng, trải qua bao nhiêu phiêu bạc rốt cuộc Đường Liệp cũng chuẩn bị yên ổn xuống tới, hân hoan trong đó không chỉ là vì Đường Liệp mà còn chính là vì nàng.

Phú Địch nắm lấy một con tuấn mã màu trắng đi tới bên cạnh hai người: " Chủ nhân, lần này mua ngựa về tốt nhất là con thần tuấn này, có muốn thử xem hay không?"

Đường Liệp vỗ nhẹ lên bờm ngựa, hướng Huyên nhi mở to hai mắt nói: " Nguyện ý đảm nhiệm hướng đạo cho ta không?" Hắn xoay người nhảy lên lưng ngựa, Huyên nhi ở trước mắt bao người vẫn có chút do dự, lại bị Đường Liệp ôm ngang vòng eo nhỏ nhắn bế lên, trong tiếng cười dài của Đường Liệp, tuấn mã tuyệt trần hướng phương xa phóng nhanh đi.

Bầu trời Nạp Đạt Nhĩ cao xa như thế, mặc dù đã gần đến hoàng hôn, nhưng bầu trời vẫn còn tinh khiết màu xanh lam, vài tảng mây bay nhuộm vàng thản nhiên lướt nhẹ trên không trung.

Đường Liệp đã thật lâu không có nếm thử cảm giác chạy nhanh với tốc độ cao, tốc độ của ngựa mặc dù không thể so sánh với xe thể thao, nhưng trong lòng ôm thân thể mềm mại mê người của Huyên nhi, thỉnh thoảng còn cọ xát vào nhau, loại cảm giác hương diễm này cũng kích thích khác thường.

Con ngựa lướt qua dòng suối nhỏ như dây ngọc phía trước, bọt nước tung lên làm dính ướt quần áo của Huyên nhi và Đường Liệp, trong tiếng cười lớn của Đường Liệp, con ngựa chậm bước chân, rốt cuộc dừng lại.

Nhìn gương mặt kiều diễm như ráng chiều của Huyên nhi, Đường Liệp rốt cuộc không thể dằn được thâm tình trong lòng, cúi người xuống, hôn lên đôi môi anh đào kiều diễm như hoa tươi của Huyên nhi.

Phút chốc nước mắt trong suốt từ trên mặt Huyên nhi chậm rãi chảy xuống, trong lòng giờ phút này đã tràn ngập hạnh phúc, Đường Liệp là lần đầu tiên ở trước mặt nàng không hề che giấu mà biểu lộ ý nghĩ yêu thương của chính mình.

Cánh tay Huyên nhi nhẹ nhàng ôm lấy cổ Đường Liệp, hai người rơi xuống từ trên lưng ngựa, nụ hôn nồng nhiệt triền miên không hề vì vậy mà ngừng lại.

Đường Liệp khẽ vuốt ve gương mặt nhẵn nhụi của Huyên nhi, thâm tình nói: " Nếu muội nguyện ý, chúng ta sẽ ở lại chỗ này."

Huyên nhi rưng rưng gật đầu, nhào vào trong lồng ngực ấm áp của Đường Liệp.

Đường Liệp rốt cuộc mở ra khúc mắc thật lâu của chính mình, hắn đột nhiên ý thức được hạnh phúc vẫn luôn ở bên cạnh, chỉ là bản thân mình chưa từng chính thức lưu ý.

Tất cả mọi người bởi vì Đường Liệp đến mà vui mừng khôn xiết, Nạp Đạt Nhĩ bình nguyên ít nhất vẫn còn là một mảnh thổ địa bình yên còn chưa bị chiến hỏa lan đến. Phát hiện lớn nhất của Đường Liệp là Lâm Tái, không nghĩ tới một cô gái nhìn như nhu nhược lại là một nhân tài quản lý xuất sắc, sửa chữa và kinh doanh của đồng cỏ đều giao cho nàng, nàng xử lý mọi chuyện thật bình tĩnh, luôn ngăn nắp rõ ràng.

Trong khoảng thời gian này Đường Liệp ngoại trừ luyện công, thì cùng đi du ngoạn khắp đồng cỏ với Huyên nhi và tiểu công chúa, bất tri bất giác đã sinh ra tình cảm lưu luyến đối với vùng đất này.

Nửa tháng sau, Nhã Dịch An nhờ người đưa tin, hắn đã đến bên trong một nước của Huyền Vũ lãnh thổ, Huyền Vũ quốc phát sinh nội chiến đại quy mô, thái tử Huyền Diên sau khi đạt thành hòa đàm với Lam Đức đế quốc, tập kết đại quân lần thứ hai hướng Mặc Vân Thành phát động tiến công.

Đường Liệp đọc xong bức thư của Nhã Dịch An, vẻ mặt trầm trọng, tiện tay bỏ quyển da dê sang một bên.

Huyên nhi nhìn ra nỗi lòng bất an của hắn, ôn nhu nói: " Có phải lại có chuyện không hay phát sinh?"

Đường Liệp gật đầu nói: " Nội bộ Huyền Vũ quốc rốt cuộc khai chiến rồi…"

" Huynh đang lo lắng cho Huyền Ba công chúa các nàng?"

Đường Liệp thở dài một hơi nói: " Không biết nàng có thể thừa nhận được áp lực cực lớn này hay không."

Huyên nhi nhẹ giọng nói: " Lúc trước lẽ ra chủ nhân nên lưu lại."

Khóe môi Đường Liệp hiện ra một nụ cười khổ: " Cho dù ta ở lại Mặc Vân Thành, đối với Huyền Ba cũng không có sự trợ giúp gì."

Huyên nhi nói: " Nhưng muội có thể nhìn ra được tình ý của Huyền Ba công chúa đối với chủ nhân."

Trong nội tâm Đường Liệp chấn động, ánh mắt u oán của Huyền Ba lập tức xuất hiện ngay trước mắt, lúc mình rời đi, trong đó bao hàm thành phần trốn tránh ở bên trong, ở trong lòng Huyền Ba, trong lòng Phỉ Na làm sao không nghĩ tới muốn mình lưu lại, bây giờ đối với các nàng mà nói là thời gian gian nan nhất.

Ngoài trướng đột nhiên truyền tới thanh âm của Bồ Thị: " Chủ nhân, Phá Không vương tử đến đây!"

Trong lòng Đường Liệp cả kinh, không nghĩ tới Phá Không lại đến nơi này nhanh như vậy, Huyên nhi tựa hồ cũng không muốn chạm mặt vị Tinh Linh nhị vương tử này, nhẹ giọng nói: " Muội lảng tránh một chút."

Không đợi Huyên nhi rời đi, tiểu công chúa đã cùng Phá Không đi vào.

Phá Không nhìn thấy Huyên nhi thì trong ánh mắt toát ra một chút vẻ mặt khác thường, lập tức lộ ra một nụ cười: " Huyên nhi cô nương vẫn khỏe chứ?"

Huyên nhi gật đầu, chuyển hướng Đường Liệp nói: " Muội không quấy rầy mọi người, muội đi xem tình huống sửa chữa rào chắn." Nói xong đứng dậy rời khỏi trướng bồng.

Phá Không kinh ngạc nhìn theo bóng hình xinh đẹp của Huyên nhi, một cỗ tư vị khó tả dâng lên trong lòng. Từ lúc Phá Không kết bạn Huyên nhi, liền sinh ra cảm tình vi diệu đối với nàng, sau lại vì phụ vương trúng ý sắc đẹp của Huyên nhi, hắn phải đem sự quyến luyến này dằn sâu xuống đáy lòng, theo sau Huyên nhi lại trốn đi, phần cảm tình này càng phát ra mãnh liệt, nhưng hôm nay nhìn thấy ánh mắt đạm mạc của nàng, hắn tức khắc liền hiểu được, có lẽ chính mình và Huyên nhi vĩnh viễn sẽ không có khả năng.

Đường Liệp nhiệt tình cầm bàn tay Phá Không tiếp đón hắn ngồi xuống, lại cho Bồ Thị mang tới rượu sữa ngựa và đùi dê, mỉm cười nói: " Đại ca tới thật nhanh, xem ra Cổ Liệt tộc đã bị các ngươi đánh bại rồi."

Phá Không lạnh nhạt cười nói: " Cổ Liệt tộc mặc dù bị chúng ta đánh tổn thương nặng nhiều lần, nhưng vẫn còn chưa triệt lui ra khỏi Mê Thất sâm lâm."

Đường Liệp không giải thích được, khó hiểu nói: " Nếu chiến sự chưa kết thúc, đại ca vì sao lại lặn lội đường xa đi tới đây?"

Phá Không thở dài một hơi, ánh mắt ý vị thâm sâu hạ xuống trên người tiểu công chúa, thấp giọng nói: " Lần này ta phụng mệnh lệnh của phụ vương, ông ấy bảo ta mang tiểu muội về nhà."

Tiểu công chúa lớn tiếng kêu lên: " Ta không quay về!" Nàng luyến ái Đường Liệp, tự nhiên không muốn theo Phá Không rời đi.

Phá Không cả giận nói: " Chuyện phụ vương đã quyết định, tuyệt không thể thay đổi!"

Tiểu công chúa tức giận dậm chân, xoay người phóng ra ngoài, Phá Không muốn đuổi theo, lại bị Đường Liệp giữ chặt an ủi nói: " Ngươi để nàng tỉnh táo một chút, giờ này nói gì nàng cũng nghe không lọt đâu." Xoay người bảo Bồ Thị đi tìm Huyên nhi, có lẽ chỉ có Huyên nhi mới có thể khuyên được nàng.

Phá Không nghe Đường Liệp khuyên bảo lại một lần nữa trở về vị trí của mình, ánh mắt tương giao với Đường Liệp, trong lòng Đường Liệp không khỏi một trận xấu hổ, tiểu công chúa phản ứng như vậy chủ yếu là bởi vì mình, từ ánh mắt ý vị sâu xa của Phá Không mà xem, hắn hẳn là đã biết chuyện này.

Phá Không chậm rãi đặt ly rượu xuống, thấp giọng nói: " Huynh đệ, ta có một câu không biết có nên nói thẳng hay không."

" Đại ca có chuyện xin cứ nói thẳng!" Đường Liệp không khỏi có chút chột dạ.

" Phụ vương sở dĩ cho ta mau chóng tới mang tiểu muội về, là vì không muốn giữa nàng và ngươi phát sinh chuyện gì."

Nét mặt Đường Liệp đỏ bừng nói: " Ta và tiểu công chúa không có gì cả."

Phá Không gật đầu nói: " Chúng ta là huynh đệ, ta tín nhiệm nhân phẩm của ngươi, nhưng tiểu muội trời sinh tính đơn thuần, chưa bao giờ trải qua cảm tình nam nữ, ta sợ nàng lâm vào lưới tình không thể tự thoát ra được." Hắn xoay chuyển lời nói: " Đường Liệp, ngươi đối với tiểu muội rốt cuộc có sinh ra cảm tình hay không?"

Đường Liệp nao nao, rốt cuộc quyết tâm, gật gật đầu.

Ánh mắt Phá Không lấp lánh nhìn Đường Liệp nói: " Đường Liệp, nếu ngươi còn xem ta là huynh đệ, từ hôm nay đừng bao giờ lui tới với tiểu muội nữa, các ngươi không bao giờ có được kết quả gì, phụ vương sẽ không đáp ứng, huynh đệ chúng ta sẽ không đáp ứng, cả Tinh Linh tộc chúng ta càng không đáp ứng!"

Đường Liệp im lặng không nói, đối với hắn mà nói tình cảm của Phá Không thật trân quý, nhưng tiểu công chúa đối với hắn mối tình thắm thiết, nếu buông tha, đối với tiểu công chúa rất không công bình.

Phá Không nói: " Có chuyện ngươi có nhớ hay không, Tinh Linh tộc chúng ta có tuổi thọ vượt xa nhân loại các ngươi, cho dù ngươi cùng tiểu muội miễn cưỡng đi tới cùng nhau, đồng thời kết quả của nàng vẫn là cô độc và thống khổ, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm để cho nàng vượt qua quãng đời còn lại trong cô độc và thống khổ hay sao?"

Toàn thân Đường Liệp run mạnh, một lời của Phá Không bừng tỉnh người trong mộng, hắn vốn tưởng rằng có thể cấp hạnh phúc cho tiểu công chúa, nhưng thật sự là khi đứng trước sinh mạng lâu dài thì hạnh phúc cũng không chịu được một kích như thế, sự sai biệt chủng tộc đúng là không thể thay đổi. Nội tâm của hắn trở nên vô cùng nặng nề, hồi lâu mới thấp giọng nói: " Đại ca, ta biết nên làm như thế nào!"

" Ta sẽ không trở về!" Tiểu công chúa dứt khoát nói những lời này với Đường Liệp, nhìn ánh mắt thống khổ của nàng, Đường Liệp một trận đau lòng, lúc này nàng là cần người trấn an nhất, nhưng hắn lại không thể không nói ra những lời trái lương tâm.

Tiểu công chúa tựa hồ từ trong ánh mắt của Đường Liệp ý thức được điều gì, rung giọng nói: " Vì sao ngươi không nói lời nào?"

Đường Liệp cố nén sự u sầu trong nội tâm, thấp giọng nói: " Có nhớ ngươi từng hỏi qua ta, trong lòng ta ngươi và Huyên nhi rốt cuộc là ai càng trọng yếu hơn?"

Trong đôi mắt đẹp của tiểu công chúa toát ra vẻ mặt vô cùng bi thương, nàng dùng sức lắc đầu nói: " Giờ phút này ta không muốn nghe nữa!"

Đường Liệp gằn từng chữ: " Trong lòng ta thủy chung đều vẫn thích Huyên nhi nhiều hơn! Ta vẫn chỉ xem ngươi là em gái mà thôi!"

" Ngươi gạt ta!" Tiểu công chúa bật khóc lớn, nước mắt đã không thể ức chế mà chảy xuống, nàng không thể tin những nụ hôn nồng nhiệt và lời tâm tình của Đường Liệp đều là nói dối.

Đường Liệp thấp giọng nói: " Đối mặt với một cô gái xinh đẹp, chỉ cần là nam nhân bình thường đều sẽ sinh ra xúc động, nhưng xúc động cũng sẽ không thể đại diện cho cảm tình…"

" Ba!" Tiểu công chúa vung bàn tay nặng nề tát mạnh lên mặt Đường Liệp, sau đó bưng mặt bỏ chạy, nàng không muốn để cho tên ghê tởm này tiếp tục nhìn thấy sự mềm yếu của mình.

Gió đêm thổi lên gò má rát bỏng của Đường Liệp, hắn cũng không hề làm ra động tác né tránh gì, tiểu công chúa đối đãi với hắn như vậy, tâm lý của hắn mới thoải mái được một chút.

Phía sau truyền đến một tiếng thở dài u nhiên: " Chủ nhân, huynh cần gì phải làm thương tổn tiểu công chúa." Huyên nhi tràn ngập ưu thương hướng Đường Liệp đi tới.

Đường Liệp đưa tay cầm bàn tay của Huyên nhi: " Ta không nghĩ sẽ thương tổn nàng!"

Huyên nhi yên lặng gật đầu, trong đôi mắt đẹp màu lam lóe ra hai điểm trong suốt: " Nhưng đúng là chủ nhân chỉ sợ đã xúc phạm tới nàng rồi."

Đường Liệp bỗng nhiên ôm thân thể mềm mại của Huyên nhi vào lòng, Huyên nhi ôn nhu nói: " Muội biết trong lòng huynh đã yêu tiểu công chúa, đã như vậy, vì sao không tiếp nhận nàng?"

Đường Liệp lắc đầu, mắt nhìn thẳng gương mặt Huyên nhi, nói: " Ta vẫn xem nàng là muội muội mà thôi, cảm giác với muội hoàn toàn khác hẳn." Tựa hồ là vì chứng minh lời của mình, Đường Liệp điên cuồng hôn Huyên nhi ngấu nghiến, làm cho Huyên nhi như muốn nghẹt thở.

Hắn thô bạo tốc áo Huyên nhi, bàn tay vuốt lên đôi đùi ngọc của nàng, Huyên nhi dưới sự vuốt ve bừa bãi của Đường Liệp thân thể không ngừng run rẩy, gần như cầu khẩn nói: " Chủ nhân, đừng…"

" Huyên nhi, ta muốn muội!" Đường Liệp nuốt lấy đầu lưỡi Huyên nhi, khiêu khích tình dục nguyên thủy của nàng, đôi đùi đẹp trắng như tuyết của Huyên nhi rốt cuộc đã mở ra với Đường Liệp.

Theo Đường Liệp xâm nhập vào, cảm giác đau đớn chưa bao giờ có làm cho Huyên nhi thấp giọng rên rỉ lên, mười ngón tay của nàng dùng sức bấu chặt vào da thịt Đường Liệp, đôi đùi đẹp vô thức kẹp chặt thắt lưng của Đường Liệp…

Mặt trăng giờ phút này cũng ngượng ngùng trốn vào trong tầng mây, ánh trăng mông lung, gió đêm ôn nhu, hết thảy trở nên kiều diễm và lãng mạn…

Hai cánh trắng từ sau lưng Huyên nhi giãn rộng ra, lông mao bởi vì sự sung sướng cực độ mà phát ra sự run rẩy, cảm xúc mãnh liệt của Đường Liệp rốt cuộc tuôn trào ra.

Hai cánh của Huyên nhi đã bao bọc thân hình trần truồng của Đường Liệp vào trong, gương mặt nàng tràn ngập sự thống khổ và sung sướng trộn lẫn.

Nhìn nhiều điểm máu hồng xử nữ dưới thân Huyên nhi, ý nghĩ Đường Liệp dần dần thanh tỉnh trở lại, áy náy nói: " Xin lỗi…"

Huyên nhi đưa tay chặn lại trên môi Đường Liệp: " Huyên nhi đã sớm thuộc về chủ nhân."

Trong lòng Đường Liệp một trận cảm động, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh đào của nàng. Bàn tay vuốt ve thân thể mềm mại mê người của Huyên nhi, hắn sở dĩ làm ra chuyện như vậy đối với nàng, không chỉ vì bị kích tình đến đỉnh điểm, mà còn một nguyên nhân chính vì tiểu công chúa rời đi.

Bàn tay Huyên nhi nhẹ vuốt sau lưng Đường Liệp, ôn nhu nói: " Nếu huynh đã không đành lòng để tiểu công chúa rời đi, vì sao còn muốn để nàng đi?"

Đường Liệp thở dài nói: " Phá Không nói không sai, ta không thể quá ích kỷ, tánh mạng Tinh Linh tộc vượt xa ta mấy lần, nếu ta tiếp nhận cảm tình của tiểu công chúa, chỉ có thể cho nàng hạnh phúc ngắn ngủi, mà ngày sau nàng phải đối mặt chính là những năm tháng đăng đẵng buồn chán, cô độc và tịch mịch."

Huyên nhi u nhiên thở dài: " Nhưng huynh có nhớ hay không, nếu huynh để cho tiểu công chúa rời đi như vậy, nàng sẽ vĩnh viễn sống trong thống khổ…"

Đường Liệp nội tâm chấn động, thấp giọng nói: " Nàng còn nhỏ, thời gian có thể hòa tan hết thảy, có lẽ qua một thời gian, nàng sẽ quên ta."

Trán của Huyên nhi dán vào ngực Đường Liệp: " Chủ nhân, trong lòng muội vĩnh viễn chỉ có một mình huynh, tiểu công chúa mặc dù không nói với muội, nhưng muội từ ánh mắt của nàng có thể nhìn ra, nàng đối với huynh cũng không kém gì muội, nếu chủ nhân không để ý tới Huyên nhi, muội không dám tưởng tượng mình còn đủ dũng khí để sống tiếp hay không, muội nghĩ….tiểu công chúa cũng là như vậy…"

Cơ thể Đường Liệp trong phút chốc căng thẳng, Huyên nhi ôn nhu nói: " Thừa dịp còn kịp, vì sao không lưu nàng lại, nếu tiểu công chúa đi rồi, thống khổ không chỉ một mình nàng…"

Sáng sớm hôm sau, sắc trời chưa sáng, Phá Không liền mang theo tiểu công chúa lên đường về, hắn cũng không định cáo từ với Đường Liệp bọn họ, từ đôi mắt khóc đến sưng đỏ của tiểu công chúa, vẻ mặt nàng cực kỳ bi thương, hắn biết tiểu muội rất khó chặt đứt tình ý với Đường Liệp, biện pháp giải quyết tốt nhất chính là mau chóng mang theo nàng rời đi nơi này, rời xa Đường Liệp.

Nhớ tới hình dáng đáng ghét của Đường Liệp, trong lòng tiểu công chúa không hề dâng lên sự cừu hận gì, nàng lưu luyến không rời nhìn lại đồng cỏ, nhưng vẫn không nhìn thấy thân ảnh Đường Liệp.

" Đi thôi! Hắn sẽ không đến đâu!" Phá Không nhìn hình dáng đáng thương của muội tử, cũng không khỏi một trận đau lòng.

" Đường Liệp, ta hận ngươi!" Trong lòng tiểu công chúa thầm nói.

Phá Không nhẹ giọng: " Hai ngày nay khí trời rất tốt, chúng ta rất nhanh có thể trở về Mê Thất…" Lời của hắn đột nhiên ngừng lại, bởi vì hắn đã thấy Đường Liệp đang đứng trên gò đất cách đó không xa đang nhìn chăm chú vào bọn họ.

Tiểu công chúa cơ hồ đồng thời cũng nhìn thấy được Đường Liệp, trong lòng tức khắc cảm thấy một tia ngạc nhiên vui mừng, nhưng lại lập tức bị nàng chối bỏ, có lẽ Đường Liệp đến cũng không phải vì nàng.

Vẻ mặt Phá Không trở nên lạnh lùng dị thường: " Huynh đệ, tới tiễn ta sao?"

Đường Liệp gật đầu, sau đó lại lắc đầu, lớn tiếng nói: " Có một câu, ta muốn nói với tiểu công chúa."

Phá Không ngẩng cao đầu cao ngạo: " Không cần, tiểu muội cũng không muốn nghe ngươi nói nhảm!" Hắn nhạy cảm nhận thấy được mục đích của Đường Liệp, trong nội tâm dâng lên sự phẫn nộ khó hiểu.

Ánh mắt thâm tình của Đường Liệp nhìn phía tiểu công chúa, tiểu công chúa có chút bất an liền lảng tránh.

Đường Liệp đột nhiên nở nụ cười, tựa như gió xuân thổi qua mặt hồ yên tĩnh, để cho tiểu công chúa nhịn không được nhìn lại hắn, ánh mắt vững vàng bị Đường Liệp khóa lại, Đường Liệp chân thành tha thiết nói: " Ta thích ngươi!"

Tiểu công chúa dùng sức cắn cắn môi anh đào: " Ngươi gạt ta!"

Đường Liệp lớn tiếng nói: " Ta sở dĩ để ngươi rời đi, là bởi vì ta sợ hãi sống không lâu như ngươi, không thể cho ngươi sự hứa hẹn thiên trường địa cửu, sợ hãi trong tương lai ngươi sẽ chịu sự thống khổ và cô độc khi mất ta!"

Nước mắt hạnh phúc đã tuôn ra từ đôi mắt đẹp của tiểu công chúa, nụ cười mê người lại lần nữa xuất hiện trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng: " Ta không quan tâm, thống khổ và cô độc tối hôm qua ta đã không thể thừa nhận, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với ngươi, cho dù là một giây phút, ta cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc!"

Đường Liệp cảm động gật đầu, đi nhanh tới hướng tiểu công chúa.

Ánh mắt lãnh khốc của Phá Không dấy lên lửa giận hừng hực: " Đường Liệp! Ngươi không còn là huynh đệ của ta!"

Tay hắn chậm rãi đút vào trong giày, rút chủy thủ Đường Liệp tặng cho thình lình ném tới bên người Đường Liệp.

Đường Liệp ngưng mắt nhìn Phá Không nói: " Vô luận ngươi xem ta như thế nào, ta đều xem ngươi là huynh đệ, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, bất luận kẻ nào cũng không thể mang tiểu công chúa rời khỏi ta!"

Phá Không ngửa đầu phát ra một tiếng cười lạnh, trường cung bỗng nhiên xuất hiện ở trong tay hắn, bảy mũi tên đã lắp lên dây cung, công kích cường đại đang vận sức chờ phát động.

Tiểu công chúa kêu lên chắn ngay phía trước thân thể Đường Liệp: " Nhị ca, ngươi muốn giết Đường Liệp, thì phải giết ta trước!"

" Cút ngay!" Phá Không lớn tiếng giận dữ hét.

Ánh mắt tiểu công chúa quật cường mà kiên định, trong nội tâm Đường Liệp một trận ấm áp, vỗ nhẹ vai nàng nói: " Tránh ra, chuyện giữa nam nhân chúng ta không cần ngươi nhúng tay."

Tiểu công chúa quật cường nói: " Ta không muốn các ngươi tranh đấu, trong lòng ta các ngươi đều là người thân nhất của ta, ta không muốn các ngươi bị bất luận thương tổn gì."

Phá Không mím môi, hắn đột nhiên buông lỏng dây cung, bảy mũi tên nhanh như chớp hướng tiểu công chúa vọt tới, cử động này hoàn toàn ngoài dự liệu của Đường Liệp, chờ hắn làm ra phản ứng thì đã không còn kịp rồi.

Bảy mũi tên trước sau bắn trúng thân thể mềm mại của tiểu công chúa, trước mắt nàng tối sầm, thân thể mềm mại mềm nhũn té xuống, khóe mắt Đường Liệp như muốn nứt ra, nhưng lập tức liền phát hiện đầu bảy mũi tên đã bị bẽ gãy, vẫn không xuyên qua thân thể tiểu công chúa mà chỉ làm cho nàng bị hôn mê ngất xỉu.

Phá Không lạnh lùng nói: " Bây giờ là chuyện của ngươi và ta!"

Đường Liệp yên lặng gật gật đầu, Phá Không nổi giận gầm lên một tiếng, lại bảy mũi tên rời dây cung hướng Đường Liệp vọt tới, trong tay Đường Liệp không hề có vũ khí, ý nghĩ của hắn trong nháy mắt đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại. Ở trong khoảng thời gian ngắn có thể tự nhiên khống chế tâm tình của mình, có lẽ là do ba vị Tinh Linh trưởng lão ban tặng.

Trong nháy mắt, Đường Liệp đã phán đoán ra phương hướng xạ kích của bảy mũi tên, Phá Không đã lưu lại tình cảm trong sự công kích, góc độ bảy mũi tên bắn ra mặc dù xảo quyệt, nhưng cũng không nhắm vào yếu hại của Đường Liệp.

Chỉ có trong thực chiến Đường Liệp mới biết được sức phán đoán của chính mình đã tiến bộ nhảy vọt, thân hình hắn xảo diệu vọt tới trước, vậy mà đã xuyên qua từ kẽ hở của bảy mũi tên đang bay tới.

Phá Không nao nao, hắn cũng thật không ngờ sức phán đoán của Đường Liệp lại chuẩn xác như thế, vậy mà nhẹ nhàng tránh qua được xạ kích Thất Tinh Liên Châu của chính mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện