Yên Tri Phi Hồ

Chương 5



Editor: Lặng

Beta: Ame

Lúc này, Thiên Lang đang bị bầy sói điên cuồng bao vây, tên nỏ đã dùng hết, ám khí thiết liên tử lại nhỏ nhẹ, dưới tình thế cấp bách khó mà gây được vết thương trí mạng, mà ngược lại còn càng kích thích tính hung tàn của dã thú. Bọn chúng vây đánh thành từng tầng từng lớp, không để cho hắn có thời gian rảnh rỗi để bắn ám khí. Thiên Lang vung trường kiếm, giữa lúc chiến đấu kịch liệt thì cổ tay trái bị một con sói hung ác cắn, cây đuốc nhỏ cũng không giữ được mà rơi xuống đất. Hắn trở tay chém ngang lưng con sói kia một kiếm, dĩ nhiên là cây đánh lửa cũng theo đó mà tắt. Xung quanh chìm vào bóng tối, mặt trăng lặng lẽ nhô lên treo trên cao, trong nháy mắt đó hắn chỉ kịp nhìn thấy đàn sói nhìn mình với ánh mắt tối tăm lạnh lẽo.

Không có ánh lửa, bầy sói cũng không kiêng dè nữa, không để cho Thiên Lang có cơ hội thở dốc, chúng vừa rú lên vừa cùng nhau bắt đầu tấn công. Đã hết đường lui, Thiên Lang ra sức vung trường kiếm trong tay, nhưng đao kiếm sắc bén lại không chống lại được lũ sói hung bạo. Không bao lâu sau trên người hắn đã có vài vết thương do bị cắn, đau đớn khiến thân thể bắt đầu chậm chạp, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gió đằng sau hắn liền vội vàng né tránh, ngay sau đó trên vai liền cảm thấy đau nhức, thì ra một con sói hung ác cắn lén. Hắn trở tay đập nát xương sọ của nó, con sói chết rơi xuống đất, trong nháy mắt đã bị đồng loại chia nhau xé xác ăn, còn kiếm của hắn giữa lúc đánh nhau lỡ tay rơi xuống đất rồi.

Mắt Thiên Lang lạnh lùng híp lại, giữa bóng tối lờ mờ thấy còn hai mươi mấy con nữa, hắn gần như giết chết một nửa nhưng vô ích, mất vũ khí chẳng khác nào mất trợ thủ đắc lực, đánh tay không với sói hoang chẳng khác nào tìm đường chết.

Bàn tay dính máu của bầy sói và của chính mình, lúc này hắn và bọn sói đã hợp thành một thể, tính mạng dường như đã dạo một vòng, lại nhớ tới lúc mới được sinh ra.

Cái chết kích thích tất cả sự tàn bạo trong lòng, Thiên Lang ngửa mặt lên trời kêu lớn, một lần nữa xông vào đàn sói, chiêu chiêu tàn nhẫn ác độc được tung ra, cuối cùng khiến đàn sói tản đi khắp nơi. Đang chiến đấu đến mất cả lý trí, chợt nghe ở xa xa một trận tiếng vó ngựa dồn dập, bầy sói trầm giọng rú lên lộn xộn, cùng nhau lui lại phía sau, Thiên Lang cảm thấy nghi ngờ, quay đầu lại liền thấy có ánh lửa lấp lánh phi tới trước mắt, con rồng lửa ấy chạy một đường trong nháy mắt đã đến trước mặt, Nhiếp Dao quát: “Lên ngựa!”

Không kịp ngẫm nghĩ, Thiên Lang nhảy lên ngựa, ngựa quay lại chạy nhanh, Nhiếp Dao giơ tay lên, rồng lửa trong tay trở lại không trung, giữa chừng cắt thành vô số tia lửa, ầm ầm hạ xuống đem đàn sói vây ở giữa, là áo da cừu của y, trong tay y còn có chiếc áo khoác đang bốc cháy, ở trên không múa may, giống như một con rồng nhẹ nhàng đi lại giữa đám lửa khiến người hoa mắt, ép đàn sói phải chạy đi thật xa.

” Dao Dao!” Mới dạo qua một vòng giữa sống và chết, Thiên Lang thấy phảng phất giống như đã qua mấy đời, đưa tay gắt gao ôm Nhiếp Dao vào trong lòng ngực, dựa sát vào người y, hắn lẩm bẩm nói: “Ban nãy ta đã nghĩ sẽ không thể nhìn thấy ngươi nữa.”

Chỉ cảm thấy thân mình y hơi hơi cứng đờ, sau đó thản nhiên nói: “Sau này đừng cậy mạnh là anh hùng nữa, đừng đem tính mạng tặng cho người không liên quan gì đến mình, không đáng!”

“Vì ngươi, đáng!” Dựa vào hõm vai Nhiếp Dao, khóe miệng Thiên Lang hiện lên nụ cười: “Ngươi xem, không phải ngươi cũng lo lắng cho ta mới quay lại sao? Bây giờ, chúng ta làm thế nào để thoát khỏi truy đuổi của lũ sói đây?”

Nhiếp Dao vẫy vẫy áo khoác đã cháy hết rồi tiện tay vứt đi, nghe được tiếng sói rú ở đằng sau sắp đến gần, y khẽ nhíu mày, ánh lửa chỉ có thể tạm thời ép bầy sói bức đi xa, cho bọn họ nhân cơ hội đó thoát đi nhưng đúng là vẫn sẽ bị đuổi theo, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Giơ roi phóng ngựa, y hét: “Hỏa Nhĩ, nhanh chút nữa, trở về ta cho ngươi ăn loại cỏ tốt nhất.”

Dường như đã nghe hiểu lời của Nhiếp Dao, Hỏa nhĩ hí dài chạy một mạch, dĩ nhiên khi phi như bay như vậy, mặc dù không thể đem bầy sói bỏ lại hoàn toàn, nhưng cuối cùng cũng giãn ra một khoảng cách, cả hai người đều biết đây là biện pháp tự cứu duy nhất. Kéo dài thời gian, đấu với bầy sói về năng lực kiên định.

Từ đầu đến cuối không chịu buông tha con mồi sắp tới tay, đàn sói đuổi sát không tha ở đằng sau, rốt cục khoảng cách của hai bên ngày càng gần, con ngựa ra sức chạy nhanh cũng bất giác đã chạy vào một vùng cát vàng, đất cát mềm mịn cuốn lấy vó ngựa, nó chạy nhưng không thể di chuyển, trong tiếng hí dài đột nhiên giơ móng trước lên, Nhiếp Dao vội kéo lấy cương ngựa, gắng gượng kéo nó chạy nhanh về phía trước một đoạn đường, ngựa lại càng nóng nảy vùng lên, liên tục đạp vó ngựa, Thiên Lang nói: “Ngựa không bình thường.”

Ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy bầy sói đã dừng lại ở phía xa, tiếng tru không ngừng cũng không tới gần nữa. Có thể làm cho vua của thảo nguyên – loài sói sợ hãi như vậy, vùng đất này chắc chắn có sự quỷ dị, Nhiếp Dao mới vừa nghĩ tới đây bông nhiên cảm thấy phía dưới trống không, thân ngựa bị cát vàng vùi lấp bên trong, bi thương kêu một tiếng rồi ngã xuống, Nhiếp Dao và Thiên Lang không ổn định được thân thể, giống con ngựa cùng nhau rơi vào đống cát vàng, đất cát quay cuồng trong nháy mắt đã đem bọn họ nuốt hết.

Dưới ánh trăng vắng lặng bầy sói im lặng nhìn chăm chú cảnh tượng kỳ quái trước mắt, cuối cùng biết con mồi đã rơi vào vùng đất chết, Lang Vương phát ra một tiếng rú dài, dẫn đầu đàn sói nhanh chóng rời đi, ánh trăng chiếu rọi lên vùng cát vàng mênh mông, im ắng tĩnh mịch, giống như tất cả mọi chuyện đều chưa từng xảy ra.

Nhiếp Dao theo cát lún không ngừng rơi xuống, trước mắt tối đen như đã chết, rất lâu sau sự quay cuồng mới dừng lại. Y mò lấy cây đánh lửa, thấy Thiên Lang và ngựa rơi ở bên cạnh, có cát mịn làm đệm lót, tất cả đều không bị thương.

“Cuối cùng cũng thoát khỏi móng vuốt sói.” Nhờ ánh lửa mỏng manh, Nhiếp Dao quan sát nơi mình đang ở. Bốn phía u tối, trên tường đá vẽ rất nhiều đồ đằng cổ quái mà y xem không hiểu, thầm nghĩ đó hẳn là văn tự của dị tộc, phía trước có hành lang nhưng không biết tới đâu, trong không gian tràn ngập một mùi quái dị, giống mùi nấm mốc từ rất lâu rồi.

“Đây là chỗ nào?” Y thì thào hỏi.

“Mộ địa Quỷ Ngao.” Chó Ngao tàn nhẫn đến ngay cả sói hoang cũng phải sợ hãi mà lùi bước, Quỷ Ngao lại càng là vương trong loài chó Ngao này, nhớ tới nửa tấm bán đồ đang ở trong ngực mình, Thiên Lang nói. Hình như hắn đã tìm được mục tiêu ở dưới tình huống không dự đoán được.

*Quỷ Ngao:

Nhiếp Dao nhếch mày không hỏi tới nữa, đem cây đánh lửa đặt ở một bên, lấy ra gói thuốc đưa cho Thiên Lang và Hỏa Nhĩ băng bó vết thương. Vết thương ở chân ngựa là do chạy nhanh mà nứt ra, không nghiêm trọng lắm, Nhiếp Dao nắm lấy tai nó nói nhỏ một lúc nó đã ngoan ngoãn nằm xuống, bôi thuốc xong lại lấy lương khô mang theo bên người bóp nát với viên thuốc đút cho nó, đó là thuốc bổ để bổ sung thể lực, trong hoàn cảnh hiểm ác đáng sợ này, ngựa và nước đều quan trọng như nhau.

Thấy ngựa yêu đối với Nhiếp Dao ngoan ngoãn và nhu thuận khác thường, Thiên Lang cười hỏi: “Vì sao ngươi lại gọi nó là Hỏa Nhĩ?”

“Bởi vì cạnh lỗ tai của nó có một túm lông màu đỏ.” Nhiếp Dao giúp Thiên Lang đắp vết thương, nói.

“Ngựa của ta tên là Truy Phong.” Thiên Lang hơi phiền muộn,Truy Phong là cái tên vang dội như vậy lại, chẳng hiểu làm sao lại bị Dao Dao đổi thành Hỏa Nhĩ.

“Hỏa Nhĩ cũng rất sáng sủa mà, không hay sao?”

“Hay! Vô cùng hay!” Thiên Lang đối với văn vẻ cũng không thành thạo, nhưng mà nếu Nhiếp Dao đã nói hay, hắn sao có thể không đồng ý, ngay lập tức gật đầu liên tục. Thế là, bởi vì chủ nhân chân chó mà con ngựa đáng thương lại phải mang cái tên Hỏa Nhĩ này cả đời.

Vết thương trên người Thiên Lang đều rất nghiêm trọng, có mấy chỗ sâu đến có thể động vào xương, có thể thấy được là nanh sói lợi hại như thế nào, trên người hắn hầu như dính đầy máu đỏ, nhưng vẫn như trước nói nói cười cười, Nhiếp Dao khỏi cần kiên nhẫn với người dũng mãnh mạnh khỏe như hắn, đắp thuốc hỏi: “Nội lực của ngươi rất tốt, đã từng được danh sư chỉ bảo phải không?”

“Khi ta còn nhỏ từng cứu được một vị dị nhân, nội lực kiếm thuật đều là hắn truyền dạy, nhưng mà không biết được không.” Dũng sĩ trên thảo nguyên cùng với cưỡi ngựa chính là tài bắn cung, cơ hội cùng người khác đánh nhau rất ít, hắn chỉ biết huynh đệ Ngột Khắc nội lực hơn người, có tu vi võ thuật, hai bên từng giao chiến mấy lần. Trừ lần đó ra, chưa từng đối kháng cùng với cao thủ kiếm thuật Trung Nguyên.

“Tốt lắm, ngươi nếu đến võ lâm Trung Nguyên, hẳn sẽ nhanh chóng trở thành một Minh chủ võ lâm.”

Thiên Lang nở nụ cười, “Võ lâm Minh Chủ gì gì đó ta không có hứng thú.”

“Ngươi cũng đâu khó khăn gì….” Hàn quang trong mắt Nhiếp Dao chợt lóe, nhưng ngay lập tức lại chuyển sang hờ hững, giúp Thiên Lang đắp thuốc xong lại xé vạt áo xuống băng bó vết thương, Thiên Lang cười nói: “Dao Dao, ngươi mà còn xé quần áo nữa thì sẽ phải cởi trần.”

Áo khoác và áo ngoài của Nhiếp Dao đều dùng để đốt lửa đẩy lui bầy sói, trên người chỉ còn lại một chiếc áo mỏng, sợ y bị lạnh, Thiên Lang đem áo khoác da cừu của mình phủ thêm cho y. Áo khoác dính máu, Nhiếp Dao hơi nhíu mày nhưng không từ chối, lại lấy một viên thuốc ra đưa cho Thiên Lang, nói: “Đây là thuốc giải độc, có thể giải độc nanh sói.”

Từ nhỏ Thiên Lang đã làm bạn với sói, độc nanh sói sao có thể tạo ra thương tổn gì với hắn, nhưng để ngừa vạn nhất, Nhiếp Dao vẫn lấy linh dược mang theo từ trong cung cho hắn uống. Tại cái nơi xa lạ này, bản thân mình cần hắn bảo vệ.

Thiên Lang uống thuốc xong, đưa tay kéo Nhiếp Dao vào trong lòng, thạch thất kín không một kẽ hở nên không rét lạnh, không thích mùi máu tanh trên người Thiên Lang, Nhiếp Dao rất muốn đẩy hắn ra, nhưng nghĩ đến việc hắn vì mình mà bị thương, hơn nữa thân thể hắn nóng như lửa, tựa vào lòng hắn giống như đang dùng lò lửa, vì thế mới ngầm đồng ý sự bá đạo của hắn, cuộn tròn trong ***g ngực ấm áp nên rất nhanh đã thấy buồn ngủ, lúc sau đã thiêm thiếp ngủ.

Chẳng biết đã qua bao lâu liền hoảng hốt tỉnh lại, chỉ cảm thấy thân mình người kia nóng bỏng, Nhiếp Dao cuống quít ngồi dậy, nhờ vào từng luồng ánh sáng, y thấy Thiên Lang đang ngồi thiền vận khí, gương mặt đỏ rực, rõ ràng là do trọng thương nên phát sốt.

” Ta không sao.” Cầm lấy tay Nhiếp Dao đang để trên trán mình, Thiên Lang mở mắt ra mỉm cười nói. Vết thương bình thường sao có thể tạo thành thương tổn gì với hắn, chẳng qua là vì vết thương mà tối qua bầy sói cắn thật sự quá nặng mới có thể cảm thấy không khỏe, hắn đang vận khí chữa thương, đem độc bức ra sẽ không có chuyện gì.

Nhân lúc Thiên Lang vận công, Nhiếp Dao nhìn Hỏa Nhĩ một cái, y cho nó thuốc, con ngựa mới sáng sớm đã rất có tinh thần, ở trong thạch thất đi qua đi lại, Nhiếp Dao véo véo lỗ tai nó ròi cười nói: “Thuốc kia bình thường quan lại cũng không thể dùng, thật tiện nghi cho ngươi nha.”

Rất nhanh trên trán Thiên Lang đã chảy ra mồ hôi tinh mịn, thần sắc lộ rõ sự mệt mỏi nhưng trong mắt đã ngưng tụ tia sáng hữu thần, Nhiếp Dao thấy mà chậc lưỡi nghĩ thầm, vết thương bị cắn này dù tùy tiện cùng làm cho người thường nằm một chỗ hơn một tháng, vậy mà lại chẳng lay động được Thiên Lang chút nào, trong người hắn có lẽ thật sự chảy dòng máu của loài sói, tên Thiên Lang cũng không hề sai, cũng chỉ có Hải Đông Thanh – Thần của vạn loài chim Ưng mới có thể có được sức mạnh to lớn ẩn tàng trong cơ thể như thế.

Nhiếp Dao âm thầm cảm thán, lại không biết Thiên Lang kiên nhẫn như vậy kỳ thật hơn nửa là vì y, y không có võ công, nếu bản thân có chuyện bất trắc thì sẽ không có người cho y dựa vào. Chính vì có ý niệm này chống đỡ, hắn mới không ngã xuống.

Lương khô còn thừa khá nhiều, ăn xong lại nghỉ ngơi một lúc, Thiên Lang quyết định đi vào bên trong thạch thất điều tra.

Nhiếp Dao đồng ý với đề nghị của Thiên Lang, nhưng mà Hỏa Nhĩ không thể đi, vì thế đành buộc dây cương ở góc tường, lại thả một ít lương khô ở trước mặt dỗ nó ngoan ngoãn chờ ở chỗ này.

Thiên Lang châm cây đánh lửa lên đi trước dẫn đường, Nhiếp Dao muốn đem áo khoác trả lại cho hắn lại bị hắn đẩy ra nói: “Ta đã quen chịu rét lạnh, ngươi khoác đi đừng để nhiễm lạnh.”

Hành lang u ám, nhờ vào ánh sáng của cây đánh lửa, Nhiếp Dao nhìn thấy trên vách đá cũng có rất nhiều bức Đồ Đằng từa tựa nhau, đi qua hành lang dài là một gian phòng khách, bốn mặt của cột đá đều điêu khắc hình quỷ thần, trái phải hai bên đều có thông đạo, Thiên Lang chuyển hướng về phía bên trái.

“Ta thấy nơi này rất quen thuộc.”

“Trên bản đồ có đánh dấu.” Thiên Lang lấy một tấm bản đồ da dê ra cho Nhiếp Dao xem, khi đó là Ngột Khắc huynh đệ đi chinh phạt một bộ lạc nhỏ mà trùng hợp đoạt được, hắn nghe được tin tức này xong lập tức dẫn người đến cướp lấy, tiếc là chỉ lấy được một nửa tấm bản đồ.

“Nếu người Vị Lương có đề phòng các ngươi lẻn vào thì bản đồ hơn nửa là giả.”

“Tuy là giả nhưng mà có lẽ cũng có dấu vết để lần theo, huynh đệ Ngột Khắc là những kẻ ngu ngốc, làm đồ giả cực kỳ tinh vi nhưng mà bản đồ thì làm không được.” Nhìn đường đi chỉ ra ở trong bản đồ hình như đúng là vị trí của bọn họ bây giờ, có điều là Thiên Lang cũng không dám đi theo nó hoàn toàn. Mỗi lần đến lối rẽ đều dựa vào trực giác mà lựa chọn phương hướng.

“Chẳng lẽ nơi này chôn vàng bạc châu báo cho nên các ngươi mới không ngại mạo hiểm lẻn vào Vị Lương mà tìm tấm bản đồ này? Vậy chúng ta thật sự rất may mắn, đánh bậy đánh bạ tìm được rồi.”

Mu bàn tay bị vỗ nhẹ một chút, Thiên Lang cười nói: “Người có học như các ngươi chỉ thích suy nghĩ lung tung, trên thảo nguyên thì vàng bạc châu báu còn không đáng giá bằng cây cỏ, nơi chúng ta đang ở là nghĩa địa của tổ tiên Quỷ Ngao, mấy trăm năm qua những mục dân (dân chăn nuôi) chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm tấm bản đồ này. Bởi vì nơi này cất giấu Mặc kiếm, là bội kiếm của nó, cùng nó sống chết không rời.”

“Quỷ Ngao? Hình như là tên của chó……” Nhiếp Dao nhỏ giọng nói.

“Đó là xưng hô tôn kính nhất trên thảo nguyên, đừng xem thường Ngao, nó là con vật mà ngay cả loài sói cũng không dám xúc phạm, trên thảo nguyên Quỷ Ngao chính là bá chủ.”

“Hóa ra các ngươi tranh giành bản đồ là vì để tìm được thanh kiếm này.” Trên đường đi tới, nhìn thấy trên vách đá là các loại đồ đằng, Nhiếp Dao nói.

Trải qua những năm tháng lâu đời, đồ đằng màu đen đã mờ nhạt nhưng sát khí thì vẫn còn nguyên, huyết sắc đồ đằng như xuyên thấu qua thạch bích lạnh như băng, chấn động tâm tư của người xem. Lúc đầu Nhiếp Dao còn tưởng rằng đó là chu sa*, về sau mới biết được chính xác thì đó là vết máu, từng chút từng chút đem những thắng lợi vĩ đại theo năm tháng khắc lại trên đá.

*Chu sa: Đá màu đỏ

“Nó thật tàn nhẫn.” Một số bức tranh vẽ quá đẫm máu, ngay cả hình ảnh lấy người tế thiên cũng có. Mặc dù chỉ là tranh vẽ nhưng cũng làm cho người ta thấy không chịu nổi.

“Ở cái thời kỳ chiến loạn này, không tàn nhẫn thì không thể khiến mọi người khiếp sợ.” Tâm thần Thiên Lang cũng không khỏi rung động, lo lắng Nhiếp Dao sợ hãi nên quay qua cầm tay y. Khi rẽ đến một gian phòng lớn, thấy hai bên đều có ánh đèn, lại châm lần lượt theo thứ tự, bốn phía rất nhanh đã sáng lên.

“Vòng vèo lâu như vậy, hình như chúng ta chỉ vòng đi vòng lại ở tại chỗ này, ngươi có thể đi quay lại không?” Nhiếp Dao hỏi.

“Dựa vào khứu giác thì có thể trở về.”

Nhiếp Dao bật cười, “Vậy ngươi ngươi ngàn vạn lần đừng lên cơn sốt, nếu không khứu giác không nhạy thì chúng ta liền thảm, a……”

Dưới chân trống không, bỗng nhiên lòng bàn chân trên phiến đá trượt ra, may mắn Thiên Lang giữ chặt tay y, kéo y lên.

Nhìn xuống phía dưới, hình như là một gian thạch thất lớn, thì ra là trong lúc vô ý Nhiếp Dao đã khởi động cửa vào của cơ quan, dưới phiến đá có cầu thang, hai người theo cầu thang đi xuống dưới thì thấy thạch thất được xây dựng rất hùng vĩ, bốn vách tường cao chọc trời đều loang lổ đồ đằng, mạnh mẽ và hung ác.

Ra khỏi thạch thất lại tiếp tục đi về phía trước, đường lát gạch đầy tốp năm tốp ba những bộ xương cốt hình người co quắp, quần áo đã mục nát thành tro từ lâu, xương cốt ở đó nhảy ra những ánh lửa âm u màu trắng trôi nổi, đồ đằng trên vách đá lại chuyển sang hình ảnh xuân tình kiều diễm, nam nữ để hở thân trên tại nơi đất hoang này chinh chiến, mối tình đẹp đẽ dũng cảm này ngay cả Đông cung đồ cũng khó có thể đánh đồng, Nhiếp Dao tấm tắc nói, “Tổ tiên của ngươi Tổ tiên của ngươi thật cởi mở.”

Thiên Lang cũng rất xấu hổ, biết rõ là không nên xem nhiều nhưng rồi lại nhịn không được mà xem nó thế nào, nhìn thấy tranh vẽ này không bao lâu liền cảm thấy nhiệt huyết sôi sục, tim đập thình thịch kịch liệt, hô hấp bắt đầu nặng nề, không kiềm chế được mà nắm chặt tay Nhiếp Dao, cuối cùng nhịn không được kéo y vào trong ngực mà dùng sức hôn.

“Ngươi làm sao vậy?” Sớm biết Thiên Lang rất nhiệt tình, song Nhiếp Dao bất giác thấy khó hiểu, chỉ là ngạc nhiên vì hắn bất chợt lại như vậy. Hai đôi môi chạm nhau, môi Nhiếp Dao lạnh như băng làm cho thần trí của Thiên Lang thanh tỉnh, biết là do những bức tranh vẽ cổ quái này gây ra, vội vàng đẩy y ra nói: “Đi mau!”

Trước mặt có rất nhiều lối rẽ, có điều lúc này thần trí của Thiên Lang đang hoảng loạn nên không kịp ngẫm nghĩ đã lôi kéo Nhiếp Dao tùy tiện đi nhanh theo một con đường đã đi qua, dập tắt cây đánh lửa mà hắn cũng không dám châm lại nữa, sợ bị những bức tranh trên đá mê hoặc tâm trí.

Trong bóng đêm Nhiếp Dao nhẹ giọng nói: “Quỷ ngao thông minh thật, dùng biện pháp này để ngăn trở những người tự tiện đi vào, may mà tâm trí ngươi kiên định.” Vừa rồi nhìn thấy những bộ xương trắng co quắp đó, có lẽ là những người đã xâm nhập trước đó vì không chịu đựng nổi sự hấp dẫn từ những bức tranh mà điên cuồng dẫn đến tử vong.

Thiên Lang thầm thấy hổ thẹn, nếu vừa rồi không nhờ Nhiếp Dao đánh thức, chỉ sợ hắn cũng sẽ rơi vào trong đó, giờ phút này trái tim vẫn còn đập loạn không ngừng, không tự kìm nén được mà tưởng tượng ra những hình ảnh xuân tình kia.

Không thấy rõ đường, Nhiếp Dao nói: “Vẫn nên thắp sáng ánh lửa đi, cùng lắm là chúng ta không nhìn những bức tường nữa.”

Thiên Lang đã quen nhìn trong bóng tối, nhưng để tiện cho Nhiếp Dao nên vẫn châm lại cây đánh lửa.

Lại đi thêm một đoạn đường nữa, phía trước rộng mở trong sáng, là một gian cung điện lớn huy hoàng rộng rãi, trên cột trụ là Đồ Đằng Ưng Lang nạm vàng khảm ngọc uốn lượn quanh co, vì thế đánh giá của Nhiếp Dao về vị Vương của thảo nguyên này nhiều thêm một điều ——– xa hoa.

Ở chính giữa cung điện là ngai vàng tinh khiết, ngồi ở nơi đó là một vị thân mặc kim giáp, đầu đội vương miện ngũ sắc, thân hình đã thành bộ xương trắng nhưng vẫn sừng sững ngồi thẳng như thế, đôi con ngươi ở hang động âm u toát lên thần thái bức người giống như vẫn còn sống như ngời bình thường. Nhiếp Dao ngẩng đầu nhìn đỉnh cung điện, nơi đó cũng có vô số châu ngọc, sắp xếp ở bốn phương tám hướng theo trình tự, có lẽ là châu thạch chiếu lên bộ hài cốt kia làm cho người ta một loại ánh mắt sắc bén như ảo giác.

Ngồi trước bàn bạch ngọc, trên bàn để binh khí đặt một thanh trường kiếm, thân kiếm dài nhỏ đen tối, vỏ kiếm như nghiên mực, tâm tư Nhiếp Dao khẽ động hỏi: “Đây có phải là Mặc kiếm mà các ngươi đang tìm không?”

Thiên Lang gật gật đầu, “Chỉ có Quỷ Ngao mới có tư cách ngồi ở nơi này, nếu hắn là Quỷ Ngao thì chắc chắn thanh kiếm ở trước mặt hắn chính là Mặc kiếm. Chẳng qua Quỷ gọi nó là Trung Châu chi kiếm. Hắn từng xưng hùng ở vùng thảo nguyên bằng thanh kiếm này, nói là chỉ cần có được nó thì có thể thống trị thiên hạ, nhất thống Trung Châu. Chỉ tiếc là mong muốn của hắn vẫn chưa được toại nguyện, về sau người đời lại đặt lại danh hiệu cho thanh kiếm này là Mặc kiếm, thân kiếm mang ánh sáng mịt mờ như mực, ta cảm thấy tên Mặc kiếm càng xứng với nó hơn.”

” Nhất thống Trung Châu?” Nhiếp Dao cau mày, y đã sớm nghe đến truyền thuyết mối quan hệ giữa thảo nguyên với Trung Châu chi kiếm, nhưng không nghĩ tới đó lại chính là Mặc kiếm, có thể là do người đời sau sợ cái tên Trung Châu quá mức bá chủ sẽ dẫn tới điềm xấu mới đổi tên thành Mặc kiếm. Y chuyển mắt cười nói: “Rốt cục cũng tìm được rồi, còn không mau lấy tới tay.”

Bàn tay nắm tay y vẫn chưa buông ra bỗng nhiên lại xiết chặt, bị Thiên Lang kéo sang một bên, một mũi tên lập tức bay sượt qua đầu vai hắn bay đi, tiếp theo có mấy người chạy vào, cầm đầu là Ngột Khắc Báo hung ác quát: “Thiên Lang, đừng hòng lấy đi đồ vật không thuộc về ngươi!”

Thực ra Ngột Khắc Báo cũng là vì tìm kiếm mộ địa Quỷ Ngao mà tìm đến, đêm đó Thiên Lang đến đoạt đồ với khí thế sắc bén đã làm cho bọn họ kinh hãi, tuy biết là bản đồ giả nên cũng không dám dây dưa nhiều, vì vậy một người ở lại trông coi, một người dẫn binh tới tìm Mặc kiếm. Bọn họ theo bản đồ thuận theo đường chính mà đi vào, dọc đường gặp phải không ít cơ quan khiến người trong tộc tổn thất hơn một nửa, ngược lại so với Thiên Lang đánh bậy đánh bạ mà rơi vào mộ thất nên tới trễ.

Ánh nến bị gió từ nỏ tên làm tắt, Thiên Lang vội kéo Nhiếp Dao trốn ra phía sau cột đá, hắn âm thầm quan sát hoàn cảnh, đoạt lấy loan đao trong tay một người, đao phong vung ra nháy mắt đã chém giết mấy người. Nhớ đến Nhiếp Dao, hắn không dám rời cột đá quá xa, trong bóng đêm chợt thấy gió lớn bổ tới, vội vung đao chống đỡ, khí thế cay độc chấn động làm tay hắn tê rần, đó là đao phong của Ngột Khắc Báo.

Ánh lửa lóe lên, cung điện lại sáng, một tên tộc nhân Vị Lương chạy vội tới trước bàn ngọc cầm lấy trường kiếm, Ngột Khắc Báo nhìn Thiên Lang, nhe răng cười nói: “Bá chủ của thảo nguyên chính là ta, cam chịu số phận đi!”

“Chưa chắc.”

Cùng lúc với lời nói tên tộc nhân tên kia liên tục phát ra tiếng kêu thảm thiết, theo lúc thanh kiếm rời đi đã chạm đến cơ quan, ám khí từ trong bàn bắn ra xuyên qua ngực làm hắn ngã xuống đất, trường kiếm cũng theo đó mà văng xa ra ngoài.

Không để ý đến sống chết của tộc nhân, Ngột Khắc Báo phi thân lên lấy lại trường kiếm thuận tay rút ra, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trên thân kiếm, sát khí đập vào mặt. Quả nhiên là thanh kiếm thượng đẳng, Mặc kiếm đã ở trong tay khiến hắn nhịn không được mà liều lĩnh cười to, vung kiếm ra đâm về phía Thiên Lang, chiêu thức âm ngoan sắc nhọn hiển nhiên là muốn đưa hắn vào chỗ chết.

Thiên Lang còn mang trọng thương trong người lại muốn bảo vệ Nhiếp Dao, võ công giảm mạnh, trận chiến kịch liệt giữa hai người dần dần chuyển sang trước chỗ ngồi của Quỷ Ngao, có ngai vàng che chắn làm Ngột Khắc Báo liên tiếp mấy đều đâm vào không khí. Chỉ là vàng ròng lưu lại không hề sứt mẻ, trong lòng Ngột Khắc Báo phẫn nộ vung kiếm đạp thân hình Quỷ Ngao sang một bên, thân thể kia đã trải qua mấy trăm năm đã sớm mục nát, đập xuống liền hóa thành tro bụi, một đám sương dày đặc bay lên không trung lan ra, Thiên Lang biết không tốt vội ngừng thở lại duỗi tay che kín mũi miệng Nhiếp Dao, kéo y vươn người nhảy lên lao ra ngoài cung điện. Ngột Khắc Báo bị màn sương dày tập kích nên không cố truy đuổi họ nữa.

Hai người chạy rất xa mới dừng lại, Nhiếp Dao hỏi: “Sương kia có độc?”

“Là kịch độc, chắc là quỷ ngao vì đề phòng thân thể bị người đời sau khinh nhờn (không tôn trọng), cho nên lúc chết đã rắc độc phấn trên người chính mình.” Hắn đã từng nghe qua truyền thuyết này nên sớm đã phòng bị, không nghĩ tới Ngột Khắc Báo sẽ lỗ mãng mà bị phá huỷ thi thể làm cho kịch độc tràn ra.

Tiếng kêu thảm thiết từ xa xa mơ hồ truyền đến, tiếng vọng phát ra ở tại gian thạch thất rộng rãi thê lương vô cùng, Thiên Lang không dám dừng lại lâu, lôi kéo Nhiếp Dao tiếp tục đi về phía trước, lại đi tiếp một đoạn đường nữa Nhiếp Dao bỗng nhiên dừng lại nói: “Từ từ!”

“Làm sao vậy?”

Trong bóng đêm mơ hồ nhìn thấy khóe miệng Nhiếp Dao nổi lên ý cười, “Ta nghĩ, có thể là ta biết cấu tạo của mộ địa.”

“Ngươi biết?”

“Ừ, theo như cơ cấu xây dựng Cửu Cung Bát Quái, nếu ta đoán không sai thì bây giờ chúng ta hẳn là ở Không cung, mùi ở đây đã nói rõ. Cái cung điện chúng ta ở vừa rồi cũng không phải chủ cung mà là Tử môn, là quỷ ngao cố ý sắp đặt để dẫn địch nhân đi vào.” Nhiếp Dao cũng chỉ hơi hiểu biết kỳ môn độn giáp, hơn nữa cũng không dự đoán được không đến mấy trăm năm về trước sẽ có người của dị tộc tinh thông về Cửu Cung cho nên mới hồ đồ theo Thiên Lang đi lung tung. Đến tận lúc vừa rồi nhìn thấy trên nóc cung điện được khảm châu báu có sơ đồ bát quái mới từ từ hiểu được.

Y lôi kéo Thiên Lang thay đổi phương hướng ngược lại với hướng kia, người đằng sau không hề có dị nghị nào mà nện bước theo y làm cho y có chút bất an, nói: “Ta không chắc chắn lắm đâu, nếu trực giác của ngươi thấy có vấn đề thì nói cho ta biết.”

” Ta tin ngươi!” Tiếng trả lời trầm ổn của Thiên Lang ở trong bóng đêm truyền đến làm cho Nhiếp Dao giật mình, chợt thấy bàn tay dính dính, là máu của Thiên Lang, hắn bị thương rất nặng, lại vừa mới một phen liều mạng giao chiến với Ngột Khắc Báo khiến cho miệng vết thương nứt ra, nhất định là đau đớn không chịu nổi, vậy mà lại còn ở lúc sống chết trước mắt che chở cho mình…..

Không thể nói rõ loại cảm giác trong lòng là gì, y sâu kín thở dài, “Tại sao ngươi lại tin ta như vậy chứ? Có đôi khi ngay cả ta cũng không thể tin nổi chính mình.”

“Ta thích ngươi!” Không chút do dự mà trả lời như thể đó là điều đương nhiên. Nhớ lại vừa rồi hắn vì bảo vệ chính mình mà buông tha cho việc đoạt Mặc kiếm, Nhiếp Dao cảm thấy trái tim dường như rung động một chút.

Đốt cây đánh lửa, dựa vào trí nhớ của bản thân với Cửu Cung thuật mà đưa Thiên Lang đi lên phía trước, bám vào thềm đá ở phía sau đi vào cuối một gian thạch thất, Nhiếp Dao nói: “Canh Tân, quẻ Tốn, Kinh môn ở chính giữa cách cửa thật không bình thường, nó nghĩa là người chủ sẽ gặp nguy hiểm nhưng mà phía trước nó lại là quẻ Càn tại Khai môn*, hẳn là thông ra hướng ngoài của đường giao.”

*Canh tân là chi thứ bảy và tám trong Can Chi, quẻ Tốn; quẻ Càn với Kinh môn và Khai môn nằm trong Bát Môn Đại Độn luận.

“Cố tìm đường sống trong chỗ chết đúng là phong cách của Quỷ Ngao.” Sợ bên trong có cơ quan nên Thiên Lang đi vào trước nhưng đột nhiên nhìn thấy bên trong có vô số bóng người đồng thời đánh về phía họ, không kịp ngăn cản rồi lại chợt nghe ở đằng sau phát ra một tiếng nổ, sau đó cửa đá hạ xuống nhốt bọn họ ở bên trong.

Xuyên thấu qua ánh nến u ám, Thiên Lang phát hiện thực ra những bóng người vừa nhìn thấy chính là hình chiếu của bọn họ, bốn bức tường trong phòng thậm chí là cả trần nhà tất cả đều lắp gương, đột nhiên nhìn thấy, cái loại áp lực của ảo giác thật khiến kẻ khác sởn tóc gáy. Ở trước mặt là một cuốn tranh vẽ được đặt ngay ngắn, trên tranh vẽ một người cao trượng tám (gần 6 mét), áo giáp vàng óng ánh, khuôn mặt mang hình dáng như mặt Quỷ Ngao, khí thế nghiêm nghị, có lẽ đây mới là Quỷ Ngao thật sự.

Hai bên đều có nến, Nhiếp Dao đi lên châm nến trong phòng tức khắcn sáng lên, chẳng qua bốn bức tường đều là kính làm cho người ta càng cảm thấy âm u, y thấy trên bức tranh có chữ viết liền hỏi Thiên Lang: “Ngươi có biết mặt trên viết cái gì không?”

Thiên Lang đi lên trước nhìn, tranh vẽ đã trải qua mấy trăm năm nên chữ viết dĩ nhiên hơi mờ nhạt, hắn không dám động vào mà chỉ yên lặng nhìn một lúc rồi nói: “Quỷ Ngao nói có thể đi vào nơi này thì chính là dũng sĩ lại có duyên với hắn, cho nên hắn sẽ để cho dũng sĩ đó đạt được điều họ muốn đó là Mặc kiếm và tâm nguyện chinh phục được trời đất, kiếm để ở sau bức tranh, lấy được nó sau đó trở thành nam nhân chân chính……” Phía dưới còn có chữ nhưng không rõ lắm, rất rõ ràng vừa rồi thanh kiếm Ngột Khắc Báo đoạt được là giả, nếu không có Nhiếp Dao hiểu biết Kỳ môn độn giáp* dẫn hắn tới nơi này thì hắn cũng sẽ không thể biết được là Trung Châu chi kiếm được đặt ở đây, trong thạch thất nhỏ bé không ai để mắt tới này.

*Kỳ môn độn giáp: Một cuốn sách dùng để tham khảo thuật tiên đoán cổ đại Trung Quốc.

Thiên Lang mở cuộn tranh ra làm chỉ đứt ra rơi rụng xuống mặt đất lộ ra ám cách ở đằng sau, Nhiếp Dao vội hỏi: “Cẩn thận có cơ quan.”

“Quỷ Ngao sẽ không nói dối.”

Một thanh trường kiếm màu đen được đặt ngang giữa ám cách, Thiên Lang cầm lấy nó, thấy vỏ kiếm đen tuyền, trên đó khắc những hoa văn hình thú dữ tợn, tàn ác ngẩng đầu trừng mắt đến chuôi kiếm. Hắn cầm chuôi kiếm rút ra, thấy thân kiếm đen như mực, lại có luồng khí lạnh lẽo dày đặc di chuyển, chiếu sáng cả thạch thất, cổ khí mấy trăm năm, sự sắc bén vẫn không giảm, lưu giữ toàn bộ chiến công hiển hách sáng chói Quỷ Ngao từng lưu lại.

“Kiếm này hình như là thật.” Không nghĩ tới Trung Châu chi kiếm trong truyền thuyết lại cứ như vậy nằm trong tay, Nhiếp Dao hơi động tâm, nhịn không được đưa tay ra sờ lại bị Thiên Lang ngăn lại, tra kiếm vào vỏ.

“Ta chỉ là nhìn xem mà thôi, đâu có tranh giành với ngươi, ngươi sợ cái gì?”

Thấy Nhiếp Dao không vui, Thiên Lang vội nói: “Kiếm này sắc bén quá mức, ta sợ ngươi bị thương. Nếu ngươi thích thì ta tặng cho ngươi.”

“Cảm tạ, ta đối với việc xưng bá thiên hạ không có hứng thú!” Sau khi phản bác Nhiếp Dao mới phát giác giọng điệu của bản thân rất nặng nề, thầm mắng chính mình nóng nảy không ổn định, thấy Thiên Lang mặt lộ vẻ lo lắng, y nhoẻn miệng cười nói: ”Miệng vết thương của ngươi nứt ra rồi, để ta giúp ngươi cầm máu.”

Cười nhạt đem sự xấu hổ vứt qua một bên, Nhiếp Dao kéo Thiên Lang ngồi xuống, giúp hắn đem miệng vết thương băng bó kỹ lưỡng lại một lần nữa. Mi mắt y buông xuống, biểu tình trầm tĩnh lạnh nhạt nhìn rất tốt, tinh tế nhưng lại quá mức lạnh lùng. Mùi thuốc lượn lờ, cả hai trầm mặc một lát, Thiên Lang rốt cục nhịn không được nâng tay xoa mi tâm của y, nhẹ giọng hỏi: ” Dao Dao, ngươi đang tức giận?”

” Không có, ưm…..” Muốn nói rằng mình không nhàm chán như vậy, ai ngờ vừa mới ngẩng đầu lại cảm thấy môi ấm áp, Thiên Lang kéo y vào trong lòng hắn rồi hung hăng gặm cắn đôi môi của y.

”Đau….” Con sói này không biết nhẹ nhàng là gì sao? Nhiếp Dao hơi nhíu mày muốn đẩy hắn ra, cũng bất giác cảm thấy tâm thần rung động, dường như có hơi nóng theo nụ hôn thân mật kia chảy vào nội tâm. Một chút đau đớn hóa thành liều tình dược tốt, từng chút từng chút kích thích giác quan của y, thật có phần lưu luyến sự làm càn của Thiên Lang.

Hai cái lưỡi quấn vào nhau, hương vị nước bọt ngọt ngào tràn đầy trong miệng, nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của mình, Nhiếp Dao xấu hổ đỏ mặt, mơ hồ cảm thấy rằng như vậy không ổn nhưng đã bị nụ hôn nhiệt tình thoải mái khiêu khích làm toàn thân tê dại mềm nhũn giống như có lửa đốt, tim đập nhanh kịch liệt. Dường như không bằng lòng với việc chỉ đơn thuần hôn môi, Nhiếp Dao chủ động dựa lên, đưa tay ôm lấy cổ Thiên Lang, da thịt lại gần trên người hắn chậm rãi chà xát.

”Dao Dao…..” Nhiếp Dao nhiệt tình làm cho Thiên Lang thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), chỉ cảm thấy bụng dưới nóng rực, rốt cuộc không khống chế được mà thò tay vào vạt áo y xoa bóp bừa bãi, tiếng rên rỉ cũng theo đó mà truyền ra nhẹ nhàng đả động trái tim hắn, làm cho thần trí hắn thanh tỉnh.

Tim đập thình thịch, luồng nhiệt theo mạch máu toàn thân rất nhanh đã trở nên hỗn loạn, đánh trống reo hò muốn phát tiết dục vọng nguyên thủy, hắn mờ mịt ngẩng đầu, thấy sắc mặt bản thân trong gương hiện ra một màu đỏ đậm quỷ dị, con dã thú tàn bạo như ẩn như hiện trong mắt khiến hắn cả kinh, vội vàng đẩy Nhiếp Dao đẩy ra, đè lại vai y nôn nóng gọi: ”Dao Dao, tỉnh tỉnh!”

Bị gọi khẽ, thần trí Nhiếp Dao hơi rõ ràng, nâng tay vò vò cái đầu hỗn loạn, thở dốc nói: ”Thuốc này mùi rất kỳ quái, đó không phải thuốc của ta….” Tính y trời sinh nhạy bén, nếu đổi lại lúc bình thường khi y ngửi được hương thơm lạ lùng như vậy nhất định sẽ có sự cảnh giác. Chẳng qua lúc đầu buồn bực việc bị Thiên Lang cự tuyệt, sau lại lấy dược bôi vết thương, mùi thuốc làm lẫn lộn khứu giác của y. Giờ phút này y chỉ cảm thấy xung quanh toàn mùi hương thanh nhã thoang thoảng, tâm bị quấy nhiễu đến lo lắng không chịu nổi, biết rõ là không thể hô hấp rồi lại nhịn không được há to miệng thở dốc để bình ổn rung động trong lòng.

Bên cạnh là cây nến tỏa ánh sáng nhè nhẹ, trong lòng Nhiếp Dao rùng mình, đoán được cái mùi hương quái dị kia là do cây nến gây ra, ánh nến trải qua trăm năm bất diệt, y vốn có chút khó hiểu. Chỉ vì muốn có ánh sáng nên vẫn cứ châm, bây giờ muốn dập tắt hiển nhiên là làm chuyện vô ích.

“Mau rời khỏi đây!” Đây là ý nghĩ duy nhất, Nhiếp Dao giãy dụa giãy dụa lại thấy tay chân như nhũn ra nặng nề mà ngã xuống đất, bị người nhìn thấy mình ngã kiểu này, ở trong lòng y mắng chính mình ngu ngốc đồng thời cũng tiện thể mắng to tên Quỷ Ngao đê tiện, thấy Thiên Lang muốn tiến lên đỡ vội mắng: ”Cút ngay! “

Tình dục trong người giống như thủy triều thay nhau nổi lên, mồ hôi rơi xuống như mưa. Là người thường xuyên đi tìm vui vẻ nên y đương nhiên biết phản ứng này có ý nghĩa gì. Giơ tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán, cực lực suy nghĩ phương pháp đối phó, trong đầu lại không tự kìm nén được mà nghĩ đến những bức đông cung đồ được vẽ trên vách đá, trong lúc nhất thời chỉ làm cho y cảm thấy bụng dưới giống như bị lửa đốt, toàn thân vì phải kiềm chế mà hơi run rẩy, tâm thần nhộn nhạo không kiềm chế được mà trở mình.

Vừa rồi thực ra Thiên Lang chỉ là đơn thuần muốn đỡ y, hắn chưa biết đến phong nguyệt, mặc dù bây giờ tinh thần cũng khó mà đè xuống được nhưng hắn đối với phản ứng của thuốc không mãnh liệt như Nhiếp Dao. Bị trách cứ hắn liền tránh sang bên cạnh, thấy y chống hai tay, thân hình thon dài chà xát với mặt đất không ngừng, phát ra tiếng thở dốc động tình, chiếc áo mỏng manh vì giãy dụa mà tuột ra một nửa. Chiếc lông vũ của chim ưng màu xanh gốm trên vai cũng di động theo đó, sóng nước lóng lánh trong con ngươi đen như mực tràn ngập sự hấp dẫn.

Lý trí không thể ngăn cản cảm giác trong lòng, hắn không tự kìm hãm được mà nghĩ lại quá khứ, tay cũng không nhịn được mà chạm vào người y.

”Biến, cút ngay!” Bị Thiên Lang chạm vào làm cho *** trong tâm trí mà Nhiếp Dao vẫn cố gắng chống cự trong nháy mắt sụp đổ, ngoài miệng thì nói hắn cút đi nhưng tay lại vội vàng bám vào trên cánh tay hắn. Dục vọng bừng bừng nhanh chóng bức y đến phát điên mất rồi, mùi máu tanh y vốn chán ghét vậy mà giờ phút này lại tràn ngập sự hấp dẫn trí mạng làm cho y không tự chủ được mà dựa vào, giữa lúc hoảng hốt lại chỉ nghe thấy Thiên Lang nói: “Ngươi khó chịu như vậy, để ta giúp ngươi không tốt sao?”

Y biết rõ đây không phải lựa chọn tốt, thế nhưng khi dục vọng giống như dã thú lao ra khỏi sự trói buộc, thân thể và lý trí đã không phân được trái phải. Y mờ mịt gật đầu, ngay lập tức môi lưỡi đã bị gắt gao chiếm đoạt mang theo cảm giác hít thở không thông đánh sâu vào. Tiếp theo trên người mát lạnh, vạt áo bị kéo xuống, tay Thiên Lang càn rỡ mà chạm vào thắt lưng của y, rồi vuốt nhẹ dọc theo da thịt non mềm đến trước ngực y xoa bóp, sau đó cúi người xuống ngậm nơi đã sớm cứng rắn kia mà dịu dàng gặm cắn.

Trong cơ thể khoái cảm lớn lao bắt đầu bùng nổ, Nhiếp Dao ngửa đầu phát ra tiếng rên rỉ, giữa hai chân rã rời, mà đầu gối của Thiên Lang đã ở chỗ bụng dưới của y, đem chân y tách ra, phân thân bị đầu gối chà xát mà lại gắng gượng đứng lên, quần áo ẩm ướt, truyền đến hơi nóng. Tay Thiên Lang đi xuống dò xét xuống dưới cầm lấy bộ vị yếu ớt kia, thân mình lập tức trầm xuống, ép chặt y ở trên mặt đất.

Nhiếp Dao rùng mình mở mắt ra đối diện với ánh mắt của Thiên Lang, con ngươi lóe ra sự lạnh lẽo tàn bạo và dục vọng nguyên thủy thuộc về loài dã thú hoang dã, mãnh liệt và hung bạo, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đem mình xe thành mảnh nhỏ. Trong lòng dâng lên sự sợ hãi khó hiểu, đối phương chế trụ thắt lưng khiến y muốn đẩy hắn ra, chính mình mới là người săn bắn và hắn mới chính là con mồi mà…..

Cổ tay bị túm lại đè sang bên cạnh, quần áo ngay lập tức bị giật xuống toàn bộ, thời gian dài đi săn đã luyện ra cho y sự dẻo dai, bàn tay ở trên người y bừa bãi di chuyển, chỗ bị sờ truyền đến cảm giác tê dại sâu sắc. Như ngọn lửa lan ra đồng cỏ, hắn từng chút từng chút khiêu khích dục vọng của y, sự đụng chạm bá đạo của nam nhân đang gián tiếp chứng minh sự dũng mãnh của bản thân. Không để cho y có bất kỳ sự phản kháng nào, *** mãnh liệt khiến nam nhân xuống tay không biết nặng nhẹ. Nhiếp Dao đau đến nhăn lại lông mày, do dự xem có nên phản kích hay không, nhưng ý niệm trong đầu này ngay lập tức đã bị hơi nóng thình lình xảy ra đá bay, Thiên Lang vuốt ve dục vọng của y, tình dược kéo dài thổi đi thần trí của y, cùng với thân thể đối phương dây dưa một chỗ rất nhanh liền đem nhiệt tình phát tiết ra

Phát tiết xong tạm thời giảm bớt tình và sức lực, Nhiếp Dao mệt mỏi nằm trên mặt đất, nhưng lại bị Thiên Lang nhanh chóng ôm lên tiếp tục triền miên hôn môi, chân cũng bị tách ra, tay hắn mơn trớn tiểu huyệt rồi dò xét vào trong cơ thể y.

Nhờ có dịch thể làm trơn, Nhiếp Dao cũng cảm thấy được quá đau nhưng y không thích cảm giác bị động này, từ trước đến nay y đều là người chủ động, giãy dụa muốn thoát khỏi trói buộc của đối phương, đáng tiếc hắn không để ý tới y. Vách tường non mềm bên trong thật sâu hút lấy ngón tay Thiên Lang, hắn dứt khoát bỏ thêm hai ngón tay tiếp tục thăm dò vào bên trong.

Đau đớn trong nháy mắt lan khắp toàn thân, Nhiếp Dao sợ run, địa phương chưa bao giờ được khai phá qua chịu không được sự đối đãi không lưu tình, khu vực mẫn cảm trong cơ thể bị ngón tay đụng chạm ác ý lập tức không kiềm chế được mà co rút. Y nhịn không được mà phát ra tiếng thở dài, rung động theo ngón tay gảy mà truyền đến từng đợt, hương thuốc nhàn nhạt làm cho dục vọng vừa mới xìu xuống lại ngẩng đầu lần nữa, dịch thể ào ạt chảy xuống, tràn đầy cái tay ẩm ướt đang cầm phân thân kia, y khàn giọng nói: “Đủ rồi……”

Giọng nói triền miên lưu luyến mới là tình dược mị hoặc nhất, mày kiếm của Nhiếp Dao nhíu lại, biểu có chút đau đớn nhưng nhiều hơn chính là mê ly xinh đẹp, sóng nước lóng lánh. Con ngươi đen như mực xuyên qua ánh sáng nhìn hắn làm cho Thiên Lang rốt cuộc nhịn không được mà rút ngón tay ra, đem đỉnh dục vọng để tại cúc huyệt xinh đẹp, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm vọt đi vào.

“A………”

Sự đau đớn xé rách trong chớp mắt hung hăng va chạm vào trong lòng Nhiếp Dao, y tự nhận bản thân không phải kẻ yếu, nhưng phần đau đớn này làm cho y có một loại khát vọng chịu khuất phục, sóng mắt lóng lánh, cuối cùng nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, y nhắm mắt lại chịu đựng những va chạm không thương tiếc của đối phương. Nếu nói đây là hoan ái, chẳng bằng nói là một trận săn bắn tàn nhẫn mà hung mãnh.

Không có một tia khoan dung cho đường sống, vừa ra tay liền không hề cho con mồi có bất cứ cơ hội chạy trốn nào. Giữa sự hoảng hốt, trước mắt Nhiếp Dao dường như xuất hiện hình ảnh một con Hỏa Hồ Ly đang cố hết sức chạy trốn trong cánh đồng bát ngát, mưu toan thoát khỏi sự truy sát của Thiên Ưng nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Đúng là thần hồn nát thần tính, chim ưng vốn là một loài vật tàn nhẫn……

Có tình dược trợ giúp, Thiên Lang rất nhanh đã nhiệt tình phát tiết trong cơ thể Nhiếp Dao. Thần trí dần dần rõ ràng, lúc này hắn mới phát hiện trên mặt Nhiếp Dao ẩm ướt, cuống quýt đưa y kéo vào trong lòng rồi hôn xuống những giọt nước mắt đọng trên má y, hỏi: “Có phải hay không ta làm đau ngươi?”

” Không có việc gì………” Sự kiêu ngạo của một hoàng tử khiến y không thể cúi đầu, Nhiếp Dao miễn cưỡng nở ra một nụ cười, đau đớn tạm thời ngăn chặn lại dục vọng vọt lên, bây giờ y chỉ thầm nghĩ người kia sớm một chút chấm dứt trận chiến thống khổ này, còn những cái khác thì tạm thời vứt sang một bên đã.

“Đừng như vậy, ta sẽ nhẹ một chút.”

Mặt Nhiếp Dao tái nhợt làm cho Thiên Lang nhìn thấy mà đau lòng, cúi đầu triền miên hôn sâu rồi lại cầm phân thân của y mà nhẹ nhàng xoa bóp. Vừa rồi vì quá đau nên Nhiếp Dao cũng không đạt cao trào, ánh mắt lướt qua gương thì thấy, lúc này y đang toàn thân trần trụi ngồi ở trong lòng Thiên Lang, bộ dạng *** đãng kia làm cho y xấu hổ buồn bực mà hạ tầm mắt xuống. Nhưng mà Thiên Lang âu yếm làm cho sự đau đớn lúc ban đầu nhanh chóng lên như thủy triều, Nhiếp Dao cảm thấy tê dại, nhịn không được lại ôm lấy thân hình hắn bắt đầu cọ cọ.

Thần trí Thiên Lang thanh tỉnh rất nhiều, hành động cũng không thô lỗ như lúc vừa rồi nữa. Ôm lấy Nhiếp Dao nhắm ngay dục vọng của chính mình mà đè y ngồi xuống. Tình dục thôi thúc, Nhiếp Dao đối với sự tiến vào của hắn cũng không cảm thấy quá đau, chỗ mẫn cảm trong cơ thể bị vật cứng cực đại cọ xát rất kích thích. Đau đớn lúc đầu dần chuyển hóa hóa thành tình triều, y rất hưởng thụ cái loại va chạm mang đến khoái cảm này, phân thân cũng bị bàn tay dày khóa lại mà âu yếm, hai tầng kích thích mang đến hòa vào cùng một chỗ, rốt cục rốt cục lên đến đỉnh điểm mà phát tiết.

Cùng lúc dục vọng được phát tiết, Nhiếp Dao phát ra một tiếng thở dài rồi ngã xuống. Trong lúc ngẩn ngơ chỉ cảm thấy thân thể rơi vào một ***g ngực rắn chắc ấm áp, sự ấm áp rất nhanh bao phủ thần trí nặng trĩu của y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện