Yêu Hận Vô Tận

Chương 12



Đã trải qua bao nhiêu ngày rồi?

Uất Lam cũng không đếm nổi.

Nàng cảm thấy cuộc sống vẫn ổn, rất an tâm. Hắn_cũng không còn gọi nàng đến ngủ cùng nữa. Ngủ cùng? Đó là cách nói cho dễ nghe chút thôi, theo cách nói của hắn thì đó chính xác là chà đạp. Chỉ cần hắn không nhìn thấy nàng, nàng sẽ rất yên ổn. Mọi việc trong ngày đều cố định, yên tĩnh và thoải mái.

Lau chùi xong hành lang thật sớm, khi hắn còn chưa thức dậy nàng đã quay trở về rồi, buổi trưa khi hắn đang làm việc trong căn phòng phía trước, nàng đã nhàn hạ làm xong công việc buổi trưa.

Thời gian rảnh rỗi còn lại nàng dùng cho việc may vá, sửa những bộ quần áo đẹp đẽ nhưng không phù hợp đem từ nhà đến thành những bộ đồ thuận tiện cho công việc. Khi mặc lên người nhìn rất quái dị, rõ ràng đó là khiểu dáng quần áo của những kẻ bề dưới nhưng lại có chất liệu rất tốt, nghĩ cũng thật buồn cười thiệt.

Bọn người Hình Phấn Tuyết cười đến nghiêng ngả khi nhìn thấy, lại còn bắt nàng phải đứng lên cho họ ngắm kỹ càng nữa. Ngay cả mái tóc của nàng, bọn họ cũng cảm thấy buồn cười, nói rằng nếu nàng không còn mái tóc dài thì không còn xinh đẹp nữa.

Không xinh đẹp nữa thì thôi, nàng còn cần đến điều này sao?

Nàng luôn bị đói, cũng chẳng sao, nàng có thể chịu.

Mỗi ngày chỉ cho ăn một bữa cơm, mới đầu không có ai dám nể tình thương xót nàng, rất tuân theo lời dặn chỉ cho nàng ăn đúng 2 lượng cơm. Dần dà, vị Gia bận rộn nhà họ Bộ cũng không còn tâm tư và thời gian để theo sát việc này. Lâm bà bà liền cho nàng ăn nhiều hơn một chút, tuy nói đó là cơm thừa canh cặn của chủ nhân, nhưng mùi vị rất được, lại no lâu.

Lâm bà bà luôn cho nàng rất nhiều, buổi tối nàng chỉ ăn một nửa, nửa thức ăn sạch sẽ còn lại đem cất. Như những lúc rảnh rỗi sau khi làm xong công việc buổi sáng, đến bên bếp nấu một bình nước sôi, mang về phòng đổ vào một chậu sạch, bỏ vào cái lồng nhỏ hâm nóng cơm.

Nàng cũng không muốn chiều hư bản thân đâu, chỉ là nếu ăn phải cơm nguội, dạ dày sẽ bị đau.

Lặng lẽ ngồi ăn cơm, dọn dẹp xong bát đũa, nàng phải nhanh chóng chạy đi trả lại bình nước, không lại phiền hà thêm cho chú Mã người quản về trà nước, ông đã rất khai ân để nàng mỗi sáng được dùng một bình nước rồi.

Khi quay trở lại, nàng nghe thấy tiếng chó sủa.

Hai con chó bẹc giê hung dữ được 4 tên nô bộc nhỏ dẫn đi dạo trên cái sân rộng phía bên ngoài khu viện, nàng dừng bước. Hắn, thích chó.

Lại có 2 tên gia đinh khác, bưng đến 2 thau đựng đầy thịt kho, toả ra mùi thơm đến nỗi đứng tại đây nàng cũng ngửi thấy. Hai cái thau vừa được đặt xuống, hai con chó liền vồ đến bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Nàng lại muốn cười nữa rồi, trong lòng hắn, nàng không bằng một con chó.

Không hận hắn được, đúng là không thể hận hắn được, hắn sống cũng chẳng dễ dàng gì.

Và … cũng không còn yêu được nữa.

Tình yêu đã bỏ ra trước kia, nàng không hề hối hận. Thôi cứ để cho tình yêu đó cất giấu tại một nơi nào đó trong tim đi, để đôi khi hồi tưởng lại, cũng sẽ cảm thấy rất ngọt ngào.

Đó là đoạn hồi ức tốt đẹp giữa nàng và tam thiếu gia nhà họ Bộ, nàng muốn giữ lấy nó mãi mãi và mang theo vào quan tài.

Người đàn ông trước mắt, là Bộ Gia, là chủ nhân. Là người không xem nàng ra gì, là người thù hận nàng, là người hoàn toàn không yêu nàng nữa rồi.

Khi mới đầu nàng đã từng nghĩ rằng, dù cho có là kẻ thù, dù cho hắn có hận người nhà họ Uất, nhưng hắn đã từng yêu nàng, và cũng biết là nàng từng yêu hắn, tại sao lại có thể đối xử với nàng như vậy?

Sau này nàng không còn nghĩ ngợi lung tung vậy nữa, tình yêu của nàng, đã sớm bị hắn quên sạch rồi. Tình yêu của hắn, cũng bị thù hận kia mài mòn đến không còn sót lại một sợi tơ vương nào nữa. Trong mắt hắn, nàng chẳng qua chỉ là 1 người mang họ Uất.

Ngày thứ 2 sau khi nàng cắt tóc, hắn dậy rất sớm, khi bước ngang qua người nàng, đến cả dừng một chút cũng không, hoàn toàn không phát hiện ra rằng mái tóc dài của nàng không còn nữa. Cũng phải, sao hắn lại chú ý được chứ? Mái tóc của nàng đã không còn kéo dài xuống tận mặt đất vướng víu chân hắn nữa.

“Uất Lam tỷ muốn ăn thịt à?”

Lúc này nàng chợt nghe thấy giọng nói của Hình Phấn Tuyết, mục đích chính của nàng ta là đến biến nàng thành trò cười, bởi vì biết hắn đã đến viện phía trước hoặc đi ra ngoài rồi.

Uất Lam lặng lẽ lướt ngang nàng ta, cả việc phản kích lại lời nói kia nàng cũng cảm thấy chỉ uổng phí tinh thần và sức lực, nàng không lãng phí nổi nữa. Sống sót được cũng là việc dễ dàng, nhưng cũng rất gian nan, nàng bắt đầu có cảm giác lực bất tòng tâm rồi.

“Ta đặc biệt mang đến cho tỷ một đĩa.” Hình Phấn Tuyết cười ồ lên. Nha đầu của nàng ta cố tình đột nhiên nhảy bổ ra, một đĩa thịt vụn nóng hổi đầy dầu mỡ đổ hết lên người nàng.

Cả chủ lẫn tớ giả vờ kinh hãi kêu lên mấy tiếng, vừa cười vừa chạy đi.

Uất Lam quỳ xuống, tỉ mỉ dọn dẹp bãi chiến trường be bét đó, mang vất cả đĩa và thịt vào thùng đựng rác.

Đúng là trẻ con, ăn no mặc đủ, cảm thấy chán, lấy việc đùa bỡn nàng làm trò vui.

Quả nhiên nàng đã quen dần với cuộc sống như vậy, không ngờ mình không hề tức giận dù chỉ một chút. Nàng mãn nguyện mà cười, tốt lắm, như vậy thì thời gian nàng chịu đựng được sẽ kéo dài thêm chút ít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện