Yêu Hoặc Phật Tâm
Chương 43: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: V.O
"Tiểu Thanh?" Nàng mở mắt, vuốt vuốt cái trán, thấy ta cũng rất ngạc nhiên: "Sao muội lại ở đây." Đột nhiên dường như nàng nhớ ra gì đó: "Tướng công tỷ...nguy rồi, bây giờ là lúc nào, sao tỷ lại ở đây, tỷ nhớ hình như là Diêm La Vương đã nhốt tỷ."
"Tỷ tỷ, tỷ đừng vội." Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp lại sau khi cãi nhau, ta vẫn còn có chút không tình nguyện. "Hồn phách Hứa Tiên ở đây, muội đến Địa Phủ đưa hai người trở về." Ta đưa bình sứ cho tỷ tỷ: "Nhưng bây giờ không phải là lúc nói chuyện, có vấn đề gì, chờ cứu sống Hứa Tiên rồi nói sau."
"Hồn phách tướng công ở đây." Nàng cẩn thận nhét bình sứ vào trong lòng: "Vậy tỷ sẽ đi cứu tướng công ngay bây giờ."
"Không được, hiện giờ hồn phách Hứa Tiên đã rời đi thân thể quá lâu, chỉ sợ linh hồn sẽ bị thân thể bài xích." Ta ngăn cản nàng.
"Vậy phải làm thế nào mới được?" Trong mắt tỷ tỷ dâng lên nước mắt. Đã lâu không gặp nàng, nàng lại tiều tụy thế này, hiện giờ sợi tóc xốc xếch, quần áo cũng nổi lên nếp gấp, nào còn có nửa phần tiên khí trước kia. Linh khí nhân gian vẩn đục không sạch sẽ đã khiến cho tỷ tỷ lâm vào hồng trần thế tục, hoàn toàn biến thành cái gọi là người phàm.
"Tỷ tỷ, cần đến chỗ Nam Cực Tiên Ông, tìm một cây Linh Chi mới được." Nhìn dáng vẻ nàng như vậy, ta cũng bi thương mất mác. Nhớ đến nàng ngạo nghễ xuất trần, thanh nhã thong dong trướckhi đến nhân gian, ta chỉ thở dài một tiếng thật sâu. "Tỷ tỷ nên nhanh xuất phát đi, thời gian không còn nhiều lắm."
Bạch Tố Trinh vội vã gật đầu. Rồi làm phép bay đi, tốc độ bay cũng đã vượt qua lúc đầu, hiển nhiên nàng đang nôn nóng.
"Thật là phiền phức." Bạch Địch nhìn bất đắc dĩ, xem ra rất không thích tỷ tỷ.
"Nói đi, ngươi có thấy cái tên Khải Thần kia không?" Ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Địch.
"Ngươi nói ai?" Nó nhíu chặt hai hàng lông mày, đoán trong chốc lát: "Ngươi nói con rắn hoa kia à?" Lại không tình nguyện đáp: "Ngươi cũng không nói ta theo dõi hắn, bây giờ ngươi đã trở lại. Có phải cũng nên thực hiện chuyện cam kết với ta không?" Nó giang hai tay, mắt nhìn chằm chằm ta: "Mau đưa nhân sâm đây!"
"Cho ngươi là được." Ta phất tay làm phép lấy nhân sâmra. Nó vừa thấy nhân sâm, nhất thời nhanh chóng nhào tới giành như con khỉ. Lòng bàn tay ta chuyển một cái, dời vị trí nhân sâm, nó nhào vào khoảng không, tức giận trợn mắt, quát lên: " Thanh Xà, ngươi có ý gì! Muốn quỵt nợ à?"
Ta chống nạnh, không nhanh không chậm trải nhân sâm trong tay: "Ta cho ngươi, nhưng, sau này ở trước mặt người ngoài, ngươi không được làm lộ thân phận xà yêu của chúng ta, nếu ngươi hứa, nhân sâm này sẽ là của ngươi." Ta nở nụ cười. Cũng không phải cố ý đi chọc tiểu hồ ly này, nhưng nó trái gọi Thanh Xà, phải gọi Bạch Xà, nếu Hứa Tiên tỉnh lại, nổi lòng nghi ngờ, sợ là sẽ phải dây dưa không rõ lần nữa.
"Chỉ vậy thôi?" Nó híp mắt, nghi ngờ hỏi ta.
"Nếu không thì còn gì." Ta nở nụ cười, cũng không hấp tấp: "Sao, ngươi hứa thì cho ngươi."
"Quyết định như vậy." Nó nhắm ngay nhân sâm trong tay ta, giật đi, giống như lấy được vật báu, trịnh trọng cất vào trong ngực, quay đầu trợn mắt nhìn ta: "Coi như ngươi còn biết giữ chữ tín. Nếu lần sau có chuyện, hợp tác nữa đi." Nó ném một khối ngọc bài có hoa văn màu đỏ giống như ngọn lửa ra: "Cầm nó, có chuyện tìm ta, làm phépvới nó là được." Vừa dứt lời, nó hóa thành một đám sương mù, biến mất không thấy gì nữa.
Ngọc này vào tay ấm áp, không giống vật phàm, ta cũng không nghĩ
Edit: V.O
"Tiểu Thanh?" Nàng mở mắt, vuốt vuốt cái trán, thấy ta cũng rất ngạc nhiên: "Sao muội lại ở đây." Đột nhiên dường như nàng nhớ ra gì đó: "Tướng công tỷ...nguy rồi, bây giờ là lúc nào, sao tỷ lại ở đây, tỷ nhớ hình như là Diêm La Vương đã nhốt tỷ."
"Tỷ tỷ, tỷ đừng vội." Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp lại sau khi cãi nhau, ta vẫn còn có chút không tình nguyện. "Hồn phách Hứa Tiên ở đây, muội đến Địa Phủ đưa hai người trở về." Ta đưa bình sứ cho tỷ tỷ: "Nhưng bây giờ không phải là lúc nói chuyện, có vấn đề gì, chờ cứu sống Hứa Tiên rồi nói sau."
"Hồn phách tướng công ở đây." Nàng cẩn thận nhét bình sứ vào trong lòng: "Vậy tỷ sẽ đi cứu tướng công ngay bây giờ."
"Không được, hiện giờ hồn phách Hứa Tiên đã rời đi thân thể quá lâu, chỉ sợ linh hồn sẽ bị thân thể bài xích." Ta ngăn cản nàng.
"Vậy phải làm thế nào mới được?" Trong mắt tỷ tỷ dâng lên nước mắt. Đã lâu không gặp nàng, nàng lại tiều tụy thế này, hiện giờ sợi tóc xốc xếch, quần áo cũng nổi lên nếp gấp, nào còn có nửa phần tiên khí trước kia. Linh khí nhân gian vẩn đục không sạch sẽ đã khiến cho tỷ tỷ lâm vào hồng trần thế tục, hoàn toàn biến thành cái gọi là người phàm.
"Tỷ tỷ, cần đến chỗ Nam Cực Tiên Ông, tìm một cây Linh Chi mới được." Nhìn dáng vẻ nàng như vậy, ta cũng bi thương mất mác. Nhớ đến nàng ngạo nghễ xuất trần, thanh nhã thong dong trướckhi đến nhân gian, ta chỉ thở dài một tiếng thật sâu. "Tỷ tỷ nên nhanh xuất phát đi, thời gian không còn nhiều lắm."
Bạch Tố Trinh vội vã gật đầu. Rồi làm phép bay đi, tốc độ bay cũng đã vượt qua lúc đầu, hiển nhiên nàng đang nôn nóng.
"Thật là phiền phức." Bạch Địch nhìn bất đắc dĩ, xem ra rất không thích tỷ tỷ.
"Nói đi, ngươi có thấy cái tên Khải Thần kia không?" Ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Địch.
"Ngươi nói ai?" Nó nhíu chặt hai hàng lông mày, đoán trong chốc lát: "Ngươi nói con rắn hoa kia à?" Lại không tình nguyện đáp: "Ngươi cũng không nói ta theo dõi hắn, bây giờ ngươi đã trở lại. Có phải cũng nên thực hiện chuyện cam kết với ta không?" Nó giang hai tay, mắt nhìn chằm chằm ta: "Mau đưa nhân sâm đây!"
"Cho ngươi là được." Ta phất tay làm phép lấy nhân sâmra. Nó vừa thấy nhân sâm, nhất thời nhanh chóng nhào tới giành như con khỉ. Lòng bàn tay ta chuyển một cái, dời vị trí nhân sâm, nó nhào vào khoảng không, tức giận trợn mắt, quát lên: " Thanh Xà, ngươi có ý gì! Muốn quỵt nợ à?"
Ta chống nạnh, không nhanh không chậm trải nhân sâm trong tay: "Ta cho ngươi, nhưng, sau này ở trước mặt người ngoài, ngươi không được làm lộ thân phận xà yêu của chúng ta, nếu ngươi hứa, nhân sâm này sẽ là của ngươi." Ta nở nụ cười. Cũng không phải cố ý đi chọc tiểu hồ ly này, nhưng nó trái gọi Thanh Xà, phải gọi Bạch Xà, nếu Hứa Tiên tỉnh lại, nổi lòng nghi ngờ, sợ là sẽ phải dây dưa không rõ lần nữa.
"Chỉ vậy thôi?" Nó híp mắt, nghi ngờ hỏi ta.
"Nếu không thì còn gì." Ta nở nụ cười, cũng không hấp tấp: "Sao, ngươi hứa thì cho ngươi."
"Quyết định như vậy." Nó nhắm ngay nhân sâm trong tay ta, giật đi, giống như lấy được vật báu, trịnh trọng cất vào trong ngực, quay đầu trợn mắt nhìn ta: "Coi như ngươi còn biết giữ chữ tín. Nếu lần sau có chuyện, hợp tác nữa đi." Nó ném một khối ngọc bài có hoa văn màu đỏ giống như ngọn lửa ra: "Cầm nó, có chuyện tìm ta, làm phépvới nó là được." Vừa dứt lời, nó hóa thành một đám sương mù, biến mất không thấy gì nữa.
Ngọc này vào tay ấm áp, không giống vật phàm, ta cũng không nghĩ
Bình luận truyện