Yêu Nhầm Nam Chủ
Chương 19: Không bằng ta thuê hắn làm vệ sĩ?
"Chuyện đó... ừm... vật này..." - Giang Thu Ảnh liếc liếc hai nam nhân trong phòng, hỏi với giọng dè dặt.
Lão già điên đêm đó hóa ra không lừa nàng, cái thứ nhìn như miếng ngọc nát này quả nhiên là đồ tốt. Ít nhất nó đã cứu mạng nhỏ của nàng, không phải sao? Bất quá, nàng lại không phải chính chủ được Dạ Lâu tặng cho Tuyệt Sát Lệnh, hai nam nhân kia có phải hay không muốn đem vật thu hồi?
Nam nhân áo xanh híp mắt nhìn tiểu nha đầu đảo đảo con ngươi, trong lòng đại khái đoán ra được suy nghĩ của nàng. Hắn gõ gõ tay lên mặt bàn, cười cười:
"Nếu vị kia đã cho cô nương, đúng lý ra nó phải thuộc về nàng. Có điều, Dạ Lâu đối với Tuyệt Sát Lệnh rất là để ý. Chỉ những ai có ân với Dạ Lâu, mới có tư cách giữ Tuyệt Sát Lệnh. Nàng hiểu chứ?"
Rốt cuộc vẫn là thu lại phải không? Giang Thu Ảnh thở dài: "Ân... ta có thể hiểu được."
"Không bằng, chúng ta trao đổi một chút, như thế nào? Tuyệt Sát Lệnh không thể cho nàng, nhưng ta có thể thực hiện một yêu cầu của nàng."
Giang Thu Ảnh nghiêng đầu suy nghĩ. Đề nghị này thực ra không tệ. Nàng tuy không hiểu về giang hồ, nhưng qua vài quyển thư tịch cũng biết danh tiếng của Dạ Lâu rất khủng. Có thể nhờ vả, đương nhiên không tồi.
"Miễn phí?" - mỗ tiểu nha đầu kiên quyết hỏi thêm cho chắc cú.
Hả?
Nam nhân áo đen buồn cười vô cùng, lần đầu hắn thấy một cô nương thú vị như vậy: "Đương nhiên là miễn phí."
Thật tốt, nàng bây giờ vốn không có tiền a.
"Bất cứ yêu cầu gì?"
"Miễn là Dạ Lâu có thể làm, liền theo ý nàng."
Giang Thu Ảnh trầm ngâm, trong đầu đã có ý tưởng. Kiếp trước, nàng có giác quan thứ sáu vô cùng lợi hại, lâu dần tạo cho nàng thói quen tin vào trực giác. Trực giác hiện tại nói cho Giang Thu Ảnh, hai người trước mắt không có sát ý. Lá gan của nàng cũng vì vậy mà thoáng to hơn một chút.
"Nếu là ta muốn mạng người?"
"Không gì đơn giản hơn."
Sặc, cái này không tính, ta quên bọn hắn vốn là sát thủ.
"Vậy, cướp quốc khố?"
"Có thể."
"Bắt cóc giang hồ đệ nhất mỹ nhân?"
"Cũng có thể."
"Lột trần võ lâm minh chủ?"
......
Bên dưới tấm mặt nạ, không ai biết nam nhân vốn đang im lặng khóe miệng co rút một cái. Con nhóc này, trong đầu toàn những ý tưởng kỳ quái, đáng kinh hãi hơn nàng còn ngang nhiên nói ra miệng. Lại nhìn nam nhân áo xanh vẫn đang từng câu từng câu đáp lại nàng, trong lòng thầm toát mồ hôi. Định lực của tên kia, quả nhiên lợi hại.
"Tiểu cô nương, nói đi nói lại như vậy, rốt cuộc ngươi muốn cái nào?"
"Ta - muốn thuê hắn làm vệ sĩ." - Giang Thu Ảnh bất ngờ chỉ tay về phía nam tử mang mặt nạ.
"Ách..." - nam nhân áo xanh há hốc miệng. "Hắn? Làm vệ sĩ?"
"Đúng vậy. Ta muốn tới Thượng Quan gia."
Giang Thu Ảnh nói có vẻ tùy tiện, kỳ thực nàng đã cân nhắc kỹ. Nàng ở Giang gia không có căn cơ gì, tuy rằng gần đây Giang lão phu nhân đối nàng không tệ, nhưng nếu nàng không xin được thuốc mang về cứu Giang Tụ Bảo, vậy khẳng định thê thảm. Nàng còn muốn sau này an an ổn ổn tại Giang gia, còn muốn bà bà tìm cho mình một cọc hôn sự tốt, bình yên sống cả đời. Nàng vốn không có lựa chọn thứ hai. Thượng Quan gia, nhất định phải tới. Dược, nhất định phải mang được về.
"Tiểu cô nương, có thể đổi yêu cầu khác hay không? Bọn ta là sát thủ, sát thủ chính là lấy mạng người, không phải bảo hộ người."
"Không phải nói bất cứ yêu cầu nào sao? Tuy rằng không quen thuộc lắm, nhưng chắc chắn các ngươi có thể làm được a."
Giang Thu Ảnh cố thuyết phục thêm: "Hơn nữa, yêu cầu của ta rất đơn giản nha, chỉ cần đưa ta tới Thượng Quan gia là được. So với mấy thứ giết người cướp đồ kia, còn dễ hơn rất nhiều. Dạ Lâu các ngươi có phải phân thành Hoàng kim, Bạch ngân cùng Thanh đồng ba cấp bậc? Ta thấy, Thanh Đồng hơi kém một chút, Hoàng Kim thì lại quá cao cấp, Bạch ngân liền vừa vặn. Hoàn hảo ở đây có một người cấp Bạch ngân không phải sao?"
Nam nhân áo xanh nhìn theo tay chỉ của Giang Thu Ảnh, một chút nữa thì té ngã. Thiên a! Tiểu nha đầu quả nhiên cực phẩm, lần đầu tiên gặp một tiểu thư có ánh mắt không tiền đồ như vậy, cư nhiên không phân biệt được bạch kim và bạch ngân...
Dạ Lâu 109 sát thủ, 72 Thanh Đồng, 36 Bạch ngân, 9 Hoàng Kim. Ngoài ra chỉ có một người mang mặt nạ Bạch kim, chính là kẻ trước mặt. Tiểu đầu này còn ngang nhiên đánh đồng hắn với cấp bạch ngân, quả nhiên ngu ngốc. Tên kia không biết có suy nghĩ gì, có hay không nổi lên sát ý...
"Đồng ý với nàng ta." - thanh âm vang bên tai nam nhân áo xanh cắt ngang suy nghĩ của hắn. Là nam tử mang mặt nạ dùng truyền âm nhập mật.
Nam nhân áo xanh thoáng ngạc nhiên, ngay sau đó liền hiểu ra. Hắn thật đãng trí, cư nhiên quên mất sự kiện sắp tới tại Thượng Quan gia. Đây... có lẽ là một cơ hội...
Nam nhân mang mặt nạ im lặng nhìn Giang Thu Ảnh. Hắn vốn đang suy tính, nên dùng thân phận nào để xuất hiện tại Thượng Quan gia. Nay có lẽ không cần đau đầu nữa. Tiểu nha đầu trước mặt, lợi dụng nàng lần này, cùng lắm trên đường làm theo một hai yêu cầu khác của nàng là được...
Đều nói không ai tính được tương lai. Hắn không biết, quyết định ngày hôm nay, chính thức làm thay đổi cuộc đời hắn: nhân sinh của hắn, bắt đầu xuất hiện một cái duy nhất nghịch lân...
Lão già điên đêm đó hóa ra không lừa nàng, cái thứ nhìn như miếng ngọc nát này quả nhiên là đồ tốt. Ít nhất nó đã cứu mạng nhỏ của nàng, không phải sao? Bất quá, nàng lại không phải chính chủ được Dạ Lâu tặng cho Tuyệt Sát Lệnh, hai nam nhân kia có phải hay không muốn đem vật thu hồi?
Nam nhân áo xanh híp mắt nhìn tiểu nha đầu đảo đảo con ngươi, trong lòng đại khái đoán ra được suy nghĩ của nàng. Hắn gõ gõ tay lên mặt bàn, cười cười:
"Nếu vị kia đã cho cô nương, đúng lý ra nó phải thuộc về nàng. Có điều, Dạ Lâu đối với Tuyệt Sát Lệnh rất là để ý. Chỉ những ai có ân với Dạ Lâu, mới có tư cách giữ Tuyệt Sát Lệnh. Nàng hiểu chứ?"
Rốt cuộc vẫn là thu lại phải không? Giang Thu Ảnh thở dài: "Ân... ta có thể hiểu được."
"Không bằng, chúng ta trao đổi một chút, như thế nào? Tuyệt Sát Lệnh không thể cho nàng, nhưng ta có thể thực hiện một yêu cầu của nàng."
Giang Thu Ảnh nghiêng đầu suy nghĩ. Đề nghị này thực ra không tệ. Nàng tuy không hiểu về giang hồ, nhưng qua vài quyển thư tịch cũng biết danh tiếng của Dạ Lâu rất khủng. Có thể nhờ vả, đương nhiên không tồi.
"Miễn phí?" - mỗ tiểu nha đầu kiên quyết hỏi thêm cho chắc cú.
Hả?
Nam nhân áo đen buồn cười vô cùng, lần đầu hắn thấy một cô nương thú vị như vậy: "Đương nhiên là miễn phí."
Thật tốt, nàng bây giờ vốn không có tiền a.
"Bất cứ yêu cầu gì?"
"Miễn là Dạ Lâu có thể làm, liền theo ý nàng."
Giang Thu Ảnh trầm ngâm, trong đầu đã có ý tưởng. Kiếp trước, nàng có giác quan thứ sáu vô cùng lợi hại, lâu dần tạo cho nàng thói quen tin vào trực giác. Trực giác hiện tại nói cho Giang Thu Ảnh, hai người trước mắt không có sát ý. Lá gan của nàng cũng vì vậy mà thoáng to hơn một chút.
"Nếu là ta muốn mạng người?"
"Không gì đơn giản hơn."
Sặc, cái này không tính, ta quên bọn hắn vốn là sát thủ.
"Vậy, cướp quốc khố?"
"Có thể."
"Bắt cóc giang hồ đệ nhất mỹ nhân?"
"Cũng có thể."
"Lột trần võ lâm minh chủ?"
......
Bên dưới tấm mặt nạ, không ai biết nam nhân vốn đang im lặng khóe miệng co rút một cái. Con nhóc này, trong đầu toàn những ý tưởng kỳ quái, đáng kinh hãi hơn nàng còn ngang nhiên nói ra miệng. Lại nhìn nam nhân áo xanh vẫn đang từng câu từng câu đáp lại nàng, trong lòng thầm toát mồ hôi. Định lực của tên kia, quả nhiên lợi hại.
"Tiểu cô nương, nói đi nói lại như vậy, rốt cuộc ngươi muốn cái nào?"
"Ta - muốn thuê hắn làm vệ sĩ." - Giang Thu Ảnh bất ngờ chỉ tay về phía nam tử mang mặt nạ.
"Ách..." - nam nhân áo xanh há hốc miệng. "Hắn? Làm vệ sĩ?"
"Đúng vậy. Ta muốn tới Thượng Quan gia."
Giang Thu Ảnh nói có vẻ tùy tiện, kỳ thực nàng đã cân nhắc kỹ. Nàng ở Giang gia không có căn cơ gì, tuy rằng gần đây Giang lão phu nhân đối nàng không tệ, nhưng nếu nàng không xin được thuốc mang về cứu Giang Tụ Bảo, vậy khẳng định thê thảm. Nàng còn muốn sau này an an ổn ổn tại Giang gia, còn muốn bà bà tìm cho mình một cọc hôn sự tốt, bình yên sống cả đời. Nàng vốn không có lựa chọn thứ hai. Thượng Quan gia, nhất định phải tới. Dược, nhất định phải mang được về.
"Tiểu cô nương, có thể đổi yêu cầu khác hay không? Bọn ta là sát thủ, sát thủ chính là lấy mạng người, không phải bảo hộ người."
"Không phải nói bất cứ yêu cầu nào sao? Tuy rằng không quen thuộc lắm, nhưng chắc chắn các ngươi có thể làm được a."
Giang Thu Ảnh cố thuyết phục thêm: "Hơn nữa, yêu cầu của ta rất đơn giản nha, chỉ cần đưa ta tới Thượng Quan gia là được. So với mấy thứ giết người cướp đồ kia, còn dễ hơn rất nhiều. Dạ Lâu các ngươi có phải phân thành Hoàng kim, Bạch ngân cùng Thanh đồng ba cấp bậc? Ta thấy, Thanh Đồng hơi kém một chút, Hoàng Kim thì lại quá cao cấp, Bạch ngân liền vừa vặn. Hoàn hảo ở đây có một người cấp Bạch ngân không phải sao?"
Nam nhân áo xanh nhìn theo tay chỉ của Giang Thu Ảnh, một chút nữa thì té ngã. Thiên a! Tiểu nha đầu quả nhiên cực phẩm, lần đầu tiên gặp một tiểu thư có ánh mắt không tiền đồ như vậy, cư nhiên không phân biệt được bạch kim và bạch ngân...
Dạ Lâu 109 sát thủ, 72 Thanh Đồng, 36 Bạch ngân, 9 Hoàng Kim. Ngoài ra chỉ có một người mang mặt nạ Bạch kim, chính là kẻ trước mặt. Tiểu đầu này còn ngang nhiên đánh đồng hắn với cấp bạch ngân, quả nhiên ngu ngốc. Tên kia không biết có suy nghĩ gì, có hay không nổi lên sát ý...
"Đồng ý với nàng ta." - thanh âm vang bên tai nam nhân áo xanh cắt ngang suy nghĩ của hắn. Là nam tử mang mặt nạ dùng truyền âm nhập mật.
Nam nhân áo xanh thoáng ngạc nhiên, ngay sau đó liền hiểu ra. Hắn thật đãng trí, cư nhiên quên mất sự kiện sắp tới tại Thượng Quan gia. Đây... có lẽ là một cơ hội...
Nam nhân mang mặt nạ im lặng nhìn Giang Thu Ảnh. Hắn vốn đang suy tính, nên dùng thân phận nào để xuất hiện tại Thượng Quan gia. Nay có lẽ không cần đau đầu nữa. Tiểu nha đầu trước mặt, lợi dụng nàng lần này, cùng lắm trên đường làm theo một hai yêu cầu khác của nàng là được...
Đều nói không ai tính được tương lai. Hắn không biết, quyết định ngày hôm nay, chính thức làm thay đổi cuộc đời hắn: nhân sinh của hắn, bắt đầu xuất hiện một cái duy nhất nghịch lân...
Bình luận truyện