Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 12: Cho gia sút ăn
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi bực bội muốn chết! Sao cô cho ôn thần này ở nhà chứ?
Nếu không phải điện thoại bị anh lấy đi, cô đã sớm gọi điện thoại báo cảnh sát. Cũng không phải chưa từng nghĩ tới chạy, nhưng hơn nửa đêm đột nhiên đi ra ngoài, không chừng sẽ bị nhóm người kia bắt lại tra hỏi. Đến lúc đó, không phải chỉ làm nha hoàn bị sai sử như vậy. Nhóm người vừa rồi, nhìn qua liền biết không phải người tốt, nói không chừng sẽ tiền dâm hậu sát* cô, hành hạ cô đến sống không bằng chết.”
(*) Cường bạo trước rồi giết sau.
Diệp Đình này dù gì còn có lý trí.
Cân nhắc thiệt hơn, Lăng Vi quyết định nhịn xuống.
Lăng Vi đè nén nổi giận vào trong bụng, xuống giường, vào bếp lấy cái thau lớn! Nấu nước đổ vào, bưng về phòng ngủ.
Diệp Đình nhìn chằm chằm cái thau kia, đột nhiên cười lên: “Cô cho gia sút ăn à!” Cái thau lớn như vậy, ngồi vào cũng đủ!
Lăng Vi tức giận trừng anh: “Không phải anh muốn nhiều sao? Sao nhiều chuyện như vậy!”
“Bưng tới đây!” Diệp Đình chê bai chỉ số thông minh của cô, Lăng Vi bưng cái thau qua, đổ nước vào trong ly anh, nhẫn nại ghét bỏ mười giây, nhẫn nhẫn nhẫn! Anh cầm ly lên, nhìn chằm chằm ly nước kia năm giây, nhắm mắt lại: “Ừng ực ừng ực”, uống một hơi bốn ly.
Anh để ly xuống, nhìn Lăng Vi, thấp giọng nói: “Tôi muốn đi tắm nước lạnh, cô muốn dùng phòng tắm thì nhanh đi.”
Lăng Vi chạy vào phòng tắm.
Diệp Đình nhịn mấy phút, chưa từng dùng chung phòng tắm với phụ nữ, nên biểu tình đặc biệt đấu tranh.
Đấu tranh tới mức độ nào? Ha ha…
Bộ dáng kia… còn thống khổ hơn lúc anh lấy viên đạn ra gấp mười ngàn lần.
Lăng Vi nhìn người đàn ông quy mao* này, aiz aiz aiz, nhìn dáng vẻ giãy giụa không muốn sống kia của anh, trong lòng cô thật hả giận! Không biết tại sao… Cô thoải mái như vậy?
(*) Tỷ dụ có tiếng mà không có miếng.
Hồi lâu, anh rốt cuộc giao chiến xong, vẫn quyết định vào phòng tắm giải quyết nhu cầu sinh lý.
Anh đi hai bước, đột nhiên quay đầu nói với cô: “Cô đừng gọi báo cảnh sát, nếu không cô sẽ rất phiền toái. Qua hai ngày nữa, cô coi như không có gì xảy ra. Cô để tôi ở lại đây, ít ra sinh mạnh cô sẽ không phải chịu uy hiếp.”
Lăng Vi nhìn chằm chằm mắt anh, cũng không biết bị cái gì đầu độc, lại gật đầu.
Anh vào phòng tắm, xối nước lạnh “rào rào rào”.
Lăng Vi thầm nghĩ: “Tôi tin anh mới có quỷ!”
Cô lập tức bò lên giường, lấy điện thoại dưới gối anh, nhưng đặc biệt… cô bi kịch phát hiện, không biết tên này cài vi khuẩn gì vào điện thoại cô.
Nhấn mở màn hình, trên màn hình liền lít nhít lít nhít dãy số…
“Đây là quỷ gì?” Lăng Vi sợ hãi.
Dãy số xếp thành hàng.
Cuối cùng… Trên màn hình lại xuất hiện một cái mông heo mập tròn xoe tròn xoe đang uốn éo!
“Tôi khinh…” Lăng Vi nổi giận!
Heo!
Anh cười nhạo cô là heo!
Khốn kiếp!
Lăng Vi tức giận: “Người đàn ông này thật đáng ghét! Rốt cuộc anh cài vi khuẩn gì vào điện thoại cô?”
Đặc biệt, anh đã sớm biết cô nhất định sẽ không biết điều mà nghe lời nah, anh đã sớm biết cô sẽ lén lấy điện thoại báo cảnh sát!
Nhìn con heo chu mỏ lắc mông trên màn hình, Lăng Vi cắn răng nghiến lợi!
Tên đàn ông thúi đáng ghét, tự đại, còn có bệnh sạch sẽ này! Cô nên cho anh uống thuốc tiêu chảy!
Tiếng còi xe cảnh sát chói tai đột nhiên vang lên. Ban đêm yên tĩnh, tiếng còi xe cảnh sát vô cùng rõ ràng.
Lăng Vi đặt điện thoại về chỗ cũ, chạy ra ban công nhìn xuống. Hai chiếc xe cảnh sát đậu dưới lầu. Đăng bởi: Thất Liên Hoa
Lăng Vi bực bội muốn chết! Sao cô cho ôn thần này ở nhà chứ?
Nếu không phải điện thoại bị anh lấy đi, cô đã sớm gọi điện thoại báo cảnh sát. Cũng không phải chưa từng nghĩ tới chạy, nhưng hơn nửa đêm đột nhiên đi ra ngoài, không chừng sẽ bị nhóm người kia bắt lại tra hỏi. Đến lúc đó, không phải chỉ làm nha hoàn bị sai sử như vậy. Nhóm người vừa rồi, nhìn qua liền biết không phải người tốt, nói không chừng sẽ tiền dâm hậu sát* cô, hành hạ cô đến sống không bằng chết.”
(*) Cường bạo trước rồi giết sau.
Diệp Đình này dù gì còn có lý trí.
Cân nhắc thiệt hơn, Lăng Vi quyết định nhịn xuống.
Lăng Vi đè nén nổi giận vào trong bụng, xuống giường, vào bếp lấy cái thau lớn! Nấu nước đổ vào, bưng về phòng ngủ.
Diệp Đình nhìn chằm chằm cái thau kia, đột nhiên cười lên: “Cô cho gia sút ăn à!” Cái thau lớn như vậy, ngồi vào cũng đủ!
Lăng Vi tức giận trừng anh: “Không phải anh muốn nhiều sao? Sao nhiều chuyện như vậy!”
“Bưng tới đây!” Diệp Đình chê bai chỉ số thông minh của cô, Lăng Vi bưng cái thau qua, đổ nước vào trong ly anh, nhẫn nại ghét bỏ mười giây, nhẫn nhẫn nhẫn! Anh cầm ly lên, nhìn chằm chằm ly nước kia năm giây, nhắm mắt lại: “Ừng ực ừng ực”, uống một hơi bốn ly.
Anh để ly xuống, nhìn Lăng Vi, thấp giọng nói: “Tôi muốn đi tắm nước lạnh, cô muốn dùng phòng tắm thì nhanh đi.”
Lăng Vi chạy vào phòng tắm.
Diệp Đình nhịn mấy phút, chưa từng dùng chung phòng tắm với phụ nữ, nên biểu tình đặc biệt đấu tranh.
Đấu tranh tới mức độ nào? Ha ha…
Bộ dáng kia… còn thống khổ hơn lúc anh lấy viên đạn ra gấp mười ngàn lần.
Lăng Vi nhìn người đàn ông quy mao* này, aiz aiz aiz, nhìn dáng vẻ giãy giụa không muốn sống kia của anh, trong lòng cô thật hả giận! Không biết tại sao… Cô thoải mái như vậy?
(*) Tỷ dụ có tiếng mà không có miếng.
Hồi lâu, anh rốt cuộc giao chiến xong, vẫn quyết định vào phòng tắm giải quyết nhu cầu sinh lý.
Anh đi hai bước, đột nhiên quay đầu nói với cô: “Cô đừng gọi báo cảnh sát, nếu không cô sẽ rất phiền toái. Qua hai ngày nữa, cô coi như không có gì xảy ra. Cô để tôi ở lại đây, ít ra sinh mạnh cô sẽ không phải chịu uy hiếp.”
Lăng Vi nhìn chằm chằm mắt anh, cũng không biết bị cái gì đầu độc, lại gật đầu.
Anh vào phòng tắm, xối nước lạnh “rào rào rào”.
Lăng Vi thầm nghĩ: “Tôi tin anh mới có quỷ!”
Cô lập tức bò lên giường, lấy điện thoại dưới gối anh, nhưng đặc biệt… cô bi kịch phát hiện, không biết tên này cài vi khuẩn gì vào điện thoại cô.
Nhấn mở màn hình, trên màn hình liền lít nhít lít nhít dãy số…
“Đây là quỷ gì?” Lăng Vi sợ hãi.
Dãy số xếp thành hàng.
Cuối cùng… Trên màn hình lại xuất hiện một cái mông heo mập tròn xoe tròn xoe đang uốn éo!
“Tôi khinh…” Lăng Vi nổi giận!
Heo!
Anh cười nhạo cô là heo!
Khốn kiếp!
Lăng Vi tức giận: “Người đàn ông này thật đáng ghét! Rốt cuộc anh cài vi khuẩn gì vào điện thoại cô?”
Đặc biệt, anh đã sớm biết cô nhất định sẽ không biết điều mà nghe lời nah, anh đã sớm biết cô sẽ lén lấy điện thoại báo cảnh sát!
Nhìn con heo chu mỏ lắc mông trên màn hình, Lăng Vi cắn răng nghiến lợi!
Tên đàn ông thúi đáng ghét, tự đại, còn có bệnh sạch sẽ này! Cô nên cho anh uống thuốc tiêu chảy!
Tiếng còi xe cảnh sát chói tai đột nhiên vang lên. Ban đêm yên tĩnh, tiếng còi xe cảnh sát vô cùng rõ ràng.
Lăng Vi đặt điện thoại về chỗ cũ, chạy ra ban công nhìn xuống. Hai chiếc xe cảnh sát đậu dưới lầu. Đăng bởi: Thất Liên Hoa
Bình luận truyện