Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 13: Cháo gà, 50 ngàn
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cảnh sát tới!
Sau đó, mấy cảnh sát từ trên xe bước xuống.
Lăng Vi muốn lớn tiếng kêu! Nhưng lầu đối diện có bóng người mặc đồ đen lướt qua, làm cho cổ họng cô nghẹn lại.
Tim cô nhảy cỡn lên.
Dưới lời, bảo vệ xui xẻo lại bị tra hỏi.
Cảnh sát cho anh ta xem một ít hình, Bảo vệ đột nhiên giơ tay, xoay một vòng lớn trên lầu. Lăng Vi vội lui về sau.
Cô nhìn xuống qua khe hở, thấy ba bốn người mặc đồ đen lóe lên trong bóng đêm.
Cảnh sát lập tức lên xe, nhanh chóng đuổi theo người đồ đen!
Cảnh sát đi rồi?
Hiển nhiên là đi bắt người phụ nữ diêm dúa đó!
Lăng Vi đi vào phòng tắm, người đàn ông này… và cảnh sát là một phe?
Lăng Vi ôm ngực, đè lại trái tim muốn nhảy ra ngoài… Đây đúng là chuyện làm người ta sợ hết hồn hết vía vào ban đêm.
Sau đó, không có ai tới nữa, Diệp Đình vô cùng tự tại ở chỗ cô dưỡng thương.
Cô mua rất nhiều thuốc, giấu trong cặp, mua thức ăn cũng không dám mua thêm, vẫn như bình thường, chẳng qua mua thêm mấy ly mì ăn liền.
Vốn muốn mua chút thuốc tiêu chảy, thật, cô thật sự muốn mua. Sau đó thay đổi ý nghĩ, lỡ như anh uống, anh còn phải ở lại nhà cô thêm mấy ngày, phòng tắm hôi thúi, cô còn phải chịu tội, hơn nữa, người nọ ngã bệnh, cô còn phải hầu đại gia… Hay là thôi đi.
Nhưng, số nợ này, cô phải nhớ…
Ngoài ra, mua cho anh ba áo thu trắng và quần ngắn, quần áo của anh đã rách, cũng không thể để cho người này suốt ngày khoe mấy khối cơ ngực, cơ bụng, tuyến nhân ngư.
Nếu mỗi ngày để anh lõa thể trước mặt cô, nói không chừng cô thật sự nảy sinh ý niệm tà ác… Dù sao gương mặt người đàn ông này rất có sức quyến rũ.
Có điều, cô tính sai, quần áo mua sai nhỏ rồi…
Quần áo, ách… hơi chật…
Toàn bộ bắp thịt ngực và mông anh đều bại lộ dưới mắt cô, cô không cần nhìn kỹ cũng có thể thấy đường ranh bắp thịt của anh.
Nhất là quần… Ôm chặt mông anh, làm cho cái mông đặc biệt… ách…
Lăng Vi giảo hoạt cười một tiếng, nên chụp hình anh! Sau này anh còn dám chọc cô, cô có điểm yếu trong tay. Dám vô lễ với cô, dám cười nhạo cô là heo, dám uy hiếp khi dễ cô, dù sao cũng phải cho anh trả giá! Đúng! Nghĩ vậy, Lăng Vi lấy máy chụp hình chụp anh một tấm. Hừ hừ… Đây cao cấp hơn thuốc tiêu chảy 100 lần!
Diệp Đình nhẫn nhịn. Nhìn kệ sách nhà cô.
Lăng Vi thật lòng bội phục anh.
Sức đề kháng của người đàn ông này vô cùng mạnh, năng lực tự khỏi bệnh không có lời gì để nói. Vết thương đạn bắn, tự xử lý, tự khâu lại… Ý chí bền bỉ, nội tâm lớn mạnh đến mức vượt quá tưởng tượng của người khác!
Lăng Vi nhìn vết khâu của anh, cả người nổi da gà.
Bả vai cô không ngừng run rẩy, không có thuốc tê, từng kim một đi qua người mình, thật sự không phải người thường có thể chịu được…
Chạng vạng tối, Lăng Vi đặt đống mì ăn liền trước mặt anh.
Diệp Đình ăn mì, chê bai: “Tôi dù gì cũng là bệnh nhân, cô chăm sóc bệnh nhân như vậy sao? Bây giờ tôi cần dinh dưỡng, mì ăn liền có thể chết người có được không?”
Lăng Vi giương mắt liếc anh: “Sao anh nhiều chuyện như vậy? Có ăn là tốt rồi, còn chọn cái gì? Ấm ức thì tự đi ra ngoài mua đi.”
Anh nhìn cô chằm chằm, nói: “Tổ yến, bào ngư, hải sâm, vi cá, tôi không mong chờ mấy cái đó… Ít nhất phải có một nồi cháo gà với nhân sâm, nấm phục linh, chi hoàng kỳ, quế đơn rồi chứ?”
“…”
Hơ! Giọng điệu này…
Lăng Vi nhướng mày: “Anh cho là mấy dược liệu nhân sâm, phục linh này không cần tiền sao?”
Anh không nhịn được: “Cô mượn trước, nồi cháo 50 ngàn, được chưa?”
“Tiền đâu? Tiền đâu?” Lăng Vi hùng hổ dọa người.
“…” Diệp Đình nghẹn họng, khinh thường nói: “50 ngàn cũng gạt cô sao?”
“Ha! Đàn ông đáng tin, heo nái sẽ lên cây! Có tiền thì có thịt ăn, không có tiền thì ăn mì ăn liền đi!”
Diệp Đình khinh bỉ nhìn cô: “Khó trách gầy như cây cọc, ăn bữa thịt cũng làm khó cô đến vậy…”
Lăng Vi hung hăng lườm anh: “Có thể nói tiếng người không? Không nói được thì ngậm miệng lại!” Đăng bởi: Thất Liên Hoa
Cảnh sát tới!
Sau đó, mấy cảnh sát từ trên xe bước xuống.
Lăng Vi muốn lớn tiếng kêu! Nhưng lầu đối diện có bóng người mặc đồ đen lướt qua, làm cho cổ họng cô nghẹn lại.
Tim cô nhảy cỡn lên.
Dưới lời, bảo vệ xui xẻo lại bị tra hỏi.
Cảnh sát cho anh ta xem một ít hình, Bảo vệ đột nhiên giơ tay, xoay một vòng lớn trên lầu. Lăng Vi vội lui về sau.
Cô nhìn xuống qua khe hở, thấy ba bốn người mặc đồ đen lóe lên trong bóng đêm.
Cảnh sát lập tức lên xe, nhanh chóng đuổi theo người đồ đen!
Cảnh sát đi rồi?
Hiển nhiên là đi bắt người phụ nữ diêm dúa đó!
Lăng Vi đi vào phòng tắm, người đàn ông này… và cảnh sát là một phe?
Lăng Vi ôm ngực, đè lại trái tim muốn nhảy ra ngoài… Đây đúng là chuyện làm người ta sợ hết hồn hết vía vào ban đêm.
Sau đó, không có ai tới nữa, Diệp Đình vô cùng tự tại ở chỗ cô dưỡng thương.
Cô mua rất nhiều thuốc, giấu trong cặp, mua thức ăn cũng không dám mua thêm, vẫn như bình thường, chẳng qua mua thêm mấy ly mì ăn liền.
Vốn muốn mua chút thuốc tiêu chảy, thật, cô thật sự muốn mua. Sau đó thay đổi ý nghĩ, lỡ như anh uống, anh còn phải ở lại nhà cô thêm mấy ngày, phòng tắm hôi thúi, cô còn phải chịu tội, hơn nữa, người nọ ngã bệnh, cô còn phải hầu đại gia… Hay là thôi đi.
Nhưng, số nợ này, cô phải nhớ…
Ngoài ra, mua cho anh ba áo thu trắng và quần ngắn, quần áo của anh đã rách, cũng không thể để cho người này suốt ngày khoe mấy khối cơ ngực, cơ bụng, tuyến nhân ngư.
Nếu mỗi ngày để anh lõa thể trước mặt cô, nói không chừng cô thật sự nảy sinh ý niệm tà ác… Dù sao gương mặt người đàn ông này rất có sức quyến rũ.
Có điều, cô tính sai, quần áo mua sai nhỏ rồi…
Quần áo, ách… hơi chật…
Toàn bộ bắp thịt ngực và mông anh đều bại lộ dưới mắt cô, cô không cần nhìn kỹ cũng có thể thấy đường ranh bắp thịt của anh.
Nhất là quần… Ôm chặt mông anh, làm cho cái mông đặc biệt… ách…
Lăng Vi giảo hoạt cười một tiếng, nên chụp hình anh! Sau này anh còn dám chọc cô, cô có điểm yếu trong tay. Dám vô lễ với cô, dám cười nhạo cô là heo, dám uy hiếp khi dễ cô, dù sao cũng phải cho anh trả giá! Đúng! Nghĩ vậy, Lăng Vi lấy máy chụp hình chụp anh một tấm. Hừ hừ… Đây cao cấp hơn thuốc tiêu chảy 100 lần!
Diệp Đình nhẫn nhịn. Nhìn kệ sách nhà cô.
Lăng Vi thật lòng bội phục anh.
Sức đề kháng của người đàn ông này vô cùng mạnh, năng lực tự khỏi bệnh không có lời gì để nói. Vết thương đạn bắn, tự xử lý, tự khâu lại… Ý chí bền bỉ, nội tâm lớn mạnh đến mức vượt quá tưởng tượng của người khác!
Lăng Vi nhìn vết khâu của anh, cả người nổi da gà.
Bả vai cô không ngừng run rẩy, không có thuốc tê, từng kim một đi qua người mình, thật sự không phải người thường có thể chịu được…
Chạng vạng tối, Lăng Vi đặt đống mì ăn liền trước mặt anh.
Diệp Đình ăn mì, chê bai: “Tôi dù gì cũng là bệnh nhân, cô chăm sóc bệnh nhân như vậy sao? Bây giờ tôi cần dinh dưỡng, mì ăn liền có thể chết người có được không?”
Lăng Vi giương mắt liếc anh: “Sao anh nhiều chuyện như vậy? Có ăn là tốt rồi, còn chọn cái gì? Ấm ức thì tự đi ra ngoài mua đi.”
Anh nhìn cô chằm chằm, nói: “Tổ yến, bào ngư, hải sâm, vi cá, tôi không mong chờ mấy cái đó… Ít nhất phải có một nồi cháo gà với nhân sâm, nấm phục linh, chi hoàng kỳ, quế đơn rồi chứ?”
“…”
Hơ! Giọng điệu này…
Lăng Vi nhướng mày: “Anh cho là mấy dược liệu nhân sâm, phục linh này không cần tiền sao?”
Anh không nhịn được: “Cô mượn trước, nồi cháo 50 ngàn, được chưa?”
“Tiền đâu? Tiền đâu?” Lăng Vi hùng hổ dọa người.
“…” Diệp Đình nghẹn họng, khinh thường nói: “50 ngàn cũng gạt cô sao?”
“Ha! Đàn ông đáng tin, heo nái sẽ lên cây! Có tiền thì có thịt ăn, không có tiền thì ăn mì ăn liền đi!”
Diệp Đình khinh bỉ nhìn cô: “Khó trách gầy như cây cọc, ăn bữa thịt cũng làm khó cô đến vậy…”
Lăng Vi hung hăng lườm anh: “Có thể nói tiếng người không? Không nói được thì ngậm miệng lại!” Đăng bởi: Thất Liên Hoa
Bình luận truyện