Yêu Thô Nhân
Chương 6
“Đại Ngưu.”
“Ta ở đây, ngươi rốt cuộc tỉnh, ngươi ngủ đã ba ngày.”
“Ngươi mua ta?”
“Ân, ngươi hiện ngươi tự do.”
“Ngươi làm sao có nhiều tiền như vậy a?”
“Su phụ ta lưu cho ta, nói đến vạn bất đắc dĩ mới được dùng.”
“Đáng giá sao, 8 vạn a, ngươi có thể mua một mảnh đất làm sản nghiệp, lấy nhiều thê thiếp a.”
“Đáng giá, chỉ cần về sau có thể bên ngươi, ta làm cái gì đều đáng giá.”
Mộng Ngọc khóc, vì chính mình rốt cuộc khóc, sau này y sẽ vì thô nhân trước mắt này mà sống, y sẽ là một hảo nam nhân.
“Ngươi đừng khóc a, ta nói sai cái gì sao? Người vừa khóc tay ta cũng không biết nên để chỗ nào cho tốt.”
Thô nhân không ngừng cọ bàn tay to vào người, rất muốn lau đi nước mắt kia, nhưng hắn biết chính mình tay dày thô ráp sẽ tạo thương tổn khác trên làn da non mịn kia.
Mộng Ngọc chủ động đem đầu dựa vào đùi thô nhân, dựa xác người vào, ôm lấy thắt lưng dày.
“Ôm chặt ta, ta hảo lạnh.”
“Hiện tại là trời tháng tám a, như thế nào còn lạnh? Sẽ không là?”
Thô nhân sờ vuốt sờ trán trán Mộng Ngọc, rồi sau đó sờ trán chính mình, đột nhiên đứng lên chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu.
“Đại phu, y có thể hay không phát sốt, y nói lạnh.”
Đại phu tiến vào nhìn nhìn, Mộng Ngọc thật sự phát sốt, đại phu sắc chén thuốc cho Mộng Ngọc uống xong, Mộng Ngọc ngủ, đại phu cùng thô nhân kia nói.
“Y thân thể nhược, về sau chú ý một chút, lúc này đây sợ là tâm hỏa, phế hỏa đều phát ra. Đừng cho y tái bị thương, như vậy thân thể nhu nhược hảo chiếu cố mới thành.”
“Ta biết rồi, đại phu, ta sẽ để y làm oa nhi, phủng ở trong lòng bàn tay, về sau không ai có thể tái xúc phạm tới y.”
Đại Ngưu nói được thì làm được, mấy ngày sau Mộng Ngọc hoàn toàn khỏe, bọn họ cũng liền rời đi, bước đầu kết hoạch là hồi Đại Ngưu lão gia, đến bờ biển Tiểu Ngưu Thôn.
Đại Ngưu mua một cái đòn gánh, hai cái đại trúc khuông, một bên thả hành lý, một bên để cho Mộng Ngọc ngồi vào.
Mộng Ngọc hỏi qua. “Chúng ta vì sao không mua một con ngựa?”
“Có sơn đạo, kỵ mã đi không tốt hơn nữa ở trọ có con ngựa cần rất nhiều tiền, không quan hệ, ta biết đường rất xa a, bất quá ta đi thì tốt rồi, ta ở dưới khuông điểm rất nhiều nhuyễn bố, ngươi ngồi ở bên trong sẽ thật thoải mái.”
“Như vậy ngươi không phiền lụy sao/”
“Không phiền lụy, nếu mệt ta sẽ dừng lại nghỉ ngơi, chúng ta lại không vội.”
Cứ như vậy Mộng Ngọc ngồi trong khuông, mặt trên che một khối sa trướng ngăn cản ánh mặt trời, cánh tay thô nhân đặt trên đòn gánh, trên mặt còn cười cười.
Nhìn ánh mặt trời nóng rực, làn da Đại Ngưu phơi nắng thành màu rám nắng thâm đen, Mộng Ngọc có chút đau lòng. Bọn họ đi thật lâu, y ngồi mông đều đau, chân thô nhân chẳng lẽ không mỏi sao?
“Đại Ngưu phía trước có phải hay không có cỏ lau a, vậy nhất định có sông, chúng ta đến bờ sông nghỉ ngơi một chút đi. Giữa trưa nóng quá a, cũng nên ăn cơm trưa.”
“Tốt.”
Đại Ngưu nhanh đi vài bước đến bờ sông, tìm chỗ sạch sẽ đem quần áo của mình trải dưới mặt đất, thế này mới có thể để cho Mộng Ngọc ngồi xuống. Còn bản thân cũng cởi quần ra, xuống sông bắt cá.
Mộng Ngọc tới gần bờ sông, dùng khăn thấp nước xoa xoa mặt, nóng qua a, nhìn thân hình thô nhân trong nước bắt cá.
Thô nhân chính là thô nhân, cũng không sợ người khác nhìn. Nhưng lại nói tiếp y hảo hâm mộ, y cũng muốn xuống sông, tắm rửa một cái, nhìn xem xung quanh không có bóng ai.
“Đại Ngưu.”
“Ân.”
Thô nhân xoay người nhìn Mộng Ngọc, không thèm để ý nơi riêng tư cứ như vậy cho người ta xem thật rõ ràng. Nhưng thật ra. Nhưng thật ra Mộng Ngọc lần đầu tiên nhìn đến vật nọ của thô nhân kia rõ ràng như vậy có chút không được tự nhiên. Y đỏ mặt.c
“Ta ở đây, ngươi rốt cuộc tỉnh, ngươi ngủ đã ba ngày.”
“Ngươi mua ta?”
“Ân, ngươi hiện ngươi tự do.”
“Ngươi làm sao có nhiều tiền như vậy a?”
“Su phụ ta lưu cho ta, nói đến vạn bất đắc dĩ mới được dùng.”
“Đáng giá sao, 8 vạn a, ngươi có thể mua một mảnh đất làm sản nghiệp, lấy nhiều thê thiếp a.”
“Đáng giá, chỉ cần về sau có thể bên ngươi, ta làm cái gì đều đáng giá.”
Mộng Ngọc khóc, vì chính mình rốt cuộc khóc, sau này y sẽ vì thô nhân trước mắt này mà sống, y sẽ là một hảo nam nhân.
“Ngươi đừng khóc a, ta nói sai cái gì sao? Người vừa khóc tay ta cũng không biết nên để chỗ nào cho tốt.”
Thô nhân không ngừng cọ bàn tay to vào người, rất muốn lau đi nước mắt kia, nhưng hắn biết chính mình tay dày thô ráp sẽ tạo thương tổn khác trên làn da non mịn kia.
Mộng Ngọc chủ động đem đầu dựa vào đùi thô nhân, dựa xác người vào, ôm lấy thắt lưng dày.
“Ôm chặt ta, ta hảo lạnh.”
“Hiện tại là trời tháng tám a, như thế nào còn lạnh? Sẽ không là?”
Thô nhân sờ vuốt sờ trán trán Mộng Ngọc, rồi sau đó sờ trán chính mình, đột nhiên đứng lên chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu.
“Đại phu, y có thể hay không phát sốt, y nói lạnh.”
Đại phu tiến vào nhìn nhìn, Mộng Ngọc thật sự phát sốt, đại phu sắc chén thuốc cho Mộng Ngọc uống xong, Mộng Ngọc ngủ, đại phu cùng thô nhân kia nói.
“Y thân thể nhược, về sau chú ý một chút, lúc này đây sợ là tâm hỏa, phế hỏa đều phát ra. Đừng cho y tái bị thương, như vậy thân thể nhu nhược hảo chiếu cố mới thành.”
“Ta biết rồi, đại phu, ta sẽ để y làm oa nhi, phủng ở trong lòng bàn tay, về sau không ai có thể tái xúc phạm tới y.”
Đại Ngưu nói được thì làm được, mấy ngày sau Mộng Ngọc hoàn toàn khỏe, bọn họ cũng liền rời đi, bước đầu kết hoạch là hồi Đại Ngưu lão gia, đến bờ biển Tiểu Ngưu Thôn.
Đại Ngưu mua một cái đòn gánh, hai cái đại trúc khuông, một bên thả hành lý, một bên để cho Mộng Ngọc ngồi vào.
Mộng Ngọc hỏi qua. “Chúng ta vì sao không mua một con ngựa?”
“Có sơn đạo, kỵ mã đi không tốt hơn nữa ở trọ có con ngựa cần rất nhiều tiền, không quan hệ, ta biết đường rất xa a, bất quá ta đi thì tốt rồi, ta ở dưới khuông điểm rất nhiều nhuyễn bố, ngươi ngồi ở bên trong sẽ thật thoải mái.”
“Như vậy ngươi không phiền lụy sao/”
“Không phiền lụy, nếu mệt ta sẽ dừng lại nghỉ ngơi, chúng ta lại không vội.”
Cứ như vậy Mộng Ngọc ngồi trong khuông, mặt trên che một khối sa trướng ngăn cản ánh mặt trời, cánh tay thô nhân đặt trên đòn gánh, trên mặt còn cười cười.
Nhìn ánh mặt trời nóng rực, làn da Đại Ngưu phơi nắng thành màu rám nắng thâm đen, Mộng Ngọc có chút đau lòng. Bọn họ đi thật lâu, y ngồi mông đều đau, chân thô nhân chẳng lẽ không mỏi sao?
“Đại Ngưu phía trước có phải hay không có cỏ lau a, vậy nhất định có sông, chúng ta đến bờ sông nghỉ ngơi một chút đi. Giữa trưa nóng quá a, cũng nên ăn cơm trưa.”
“Tốt.”
Đại Ngưu nhanh đi vài bước đến bờ sông, tìm chỗ sạch sẽ đem quần áo của mình trải dưới mặt đất, thế này mới có thể để cho Mộng Ngọc ngồi xuống. Còn bản thân cũng cởi quần ra, xuống sông bắt cá.
Mộng Ngọc tới gần bờ sông, dùng khăn thấp nước xoa xoa mặt, nóng qua a, nhìn thân hình thô nhân trong nước bắt cá.
Thô nhân chính là thô nhân, cũng không sợ người khác nhìn. Nhưng lại nói tiếp y hảo hâm mộ, y cũng muốn xuống sông, tắm rửa một cái, nhìn xem xung quanh không có bóng ai.
“Đại Ngưu.”
“Ân.”
Thô nhân xoay người nhìn Mộng Ngọc, không thèm để ý nơi riêng tư cứ như vậy cho người ta xem thật rõ ràng. Nhưng thật ra. Nhưng thật ra Mộng Ngọc lần đầu tiên nhìn đến vật nọ của thô nhân kia rõ ràng như vậy có chút không được tự nhiên. Y đỏ mặt.c
Bình luận truyện