Yêu Thô Nhân
Chương 7
“Ta cũng muốn xuống.”
“Vậy xuống dưới a, nước thật trong suốt, ta dạy cho ngươi bơi lội a, trong nước ngư hảo giảo hoạt, tôm rất nhiều a.”
“Vậy ngươi chờ ta.”
Mộng Ngọc vòng qua phía sau cỏ lau, mới cởi quần áo ra, sau đó thẹn thùng tiêu sái đi ra, từng bước một đi vào trong nước, hảo lạnh, thật thoải mái.
“Thật thoải mái a.”
Đại Ngưu vốn đang chuyên tâm bắt cá, nghe được Mộng Ngọc nói chuyện mới quay đầu nhìn y, không thấy còn tốt, thấy rồi sẽ di đui mù tình.
Thân thân Mộng Ngọc giống như miếng ngọc, ở dưới nước ánh sáng chiếu rọi xuống càng có vẻ trong suốt, như là tự phát sáng. Nước từ trên đầu vai chảy dài xuống cơ thể, Mộng Ngọc từng bước một hướng thô nhân đi đến.
“Ngươi không nên cử động, ta muốn đi đến chỗ ngươi, đáy sông thật nhiều tảng đá, ngươi chờ chút đỡ lấy ta.”
Đang nói, dưới chân có một khối đá, Mộng Ngọc mắt hướng về phía trước té xuống, cánh tay tráng kiện đã ôm thắt lưng y.
“Thật tốt quá, ta nhìn thấy tôm trong nước, chúng ta tới bắt đi, bắt không được cá, ăn nó cũng đỡ a.”
Mộng Ngọc nói nhiều như vậy nhưng thô nhân lại không phản ứng, Mộng Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên cái bóng đen to liền đè ép xuống.
Thô nhân hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Mộng Ngọc, cắn cắn. Bàn tay to trên người y sờ soạng. Mộng Ngọc biết thô nhân muốn, nhiều ngày như vậy, ánh mắt của hắn như muốn đem y nuốt vào, cuối cùng cũng chưa hành động, vì bệnh y còn chưa hết. Có thể nghẹn lâu như vậy cũng khó cho hắn, thô nhân ý chí lực đều rất kém cỏi.
Mộng Ngọc chủ động ôm cổ thô nhân, ở trong nước ổn định thân thể chính mình. Giao thân xác tới trước, trên đầu là ánh nắng nóng rực của mặt trời cũng không bằng nhiệt độ cơ thể của thô nhân. Vật nọ của hắn cũng có hứng thú, mới kia trong chốc lát đã ‘nhất trụ kình thiên’, liền đứng thẳng trước bụng.
Tiếng thở dốc càng lúc càng lớn, thô nhân vẫn không tìm được cửa vào, trên người y cắn cắn, vuốt ve.
“Đem ta ôm lấy.”
Thô nhân làm cho Mộng Ngọc ôm cổ hắn, đem Mộng Ngọc bế đứng lên cùng hắn nhìn nhau. Mộng Ngọc dùng hai chân kẹp chặt thắt lưng Đại Ngưu, lấy tay đụng đến vật nọ sớm không kiên nhẫn đã nhảy vọt vào cửa vào.
“Ngươi thật ngốc.”
Đại Ngưu động thân vọt vào trong thân thể Mộng Ngọc, dùng hết khí lực hướng bên trong thẳng tiến.
“Ta ngốc a, ta hiện tại cũng không biết ta đi vào làm sao, đợi lát nữa cho ta chính mình nhìn xem có được hay không?”
“Ân, không cần.” Nơi đó của người ta như thế nào hảo cố ý cho xem.
“Kia lần sau ta sẽ không biết đi vào như thế nào a.”
“Ta biết thì tốt rồi.”
“Cũng đúng a.”
“Ân, khí lực ngươi hảo đại, không cần nhanh như vậy, ta sẽ choáng váng đầu.”
“Ta khống chế không được a, thắt lưng ngươi sẽ không gãy chứ?”
Mộng Ngọc ôm cổ thô nhân, lắc lư thắt lưng phối hợp với động tác lên xuống của hắn, thô nhân hai tay ôm thắt lưng y làm cho y không bị ngã xuống. Cùng thô nhân sống lưng dày so sánh, Mộng Ngọc thắt lưng không đủ lực như cánh tay thô nhân a, khó trách thô nhân lo lắng.
Mộng Ngọc cúi đầu cắn bả vai thô nhân, không cho tiếng rên rỉ tràn ra ngoài. Y không được, thô nhân nơi đó hảo mạnh mẽ, lực đạo lớn, tốc độ co rúm cũng mau.
“Ân a ân a, sẽ không, ngươi ôm chặt ta, ta không chịu nổi.”
“A.”
Mộng Ngọc khẽ kêu một tiếng, đầu ngã về phía sau, tiết ra. Thân mình mềm mại ghé vào trên vai dày, dưới thân thô nhân khí suyễn như ngưu còn liên tục cử động tiến lên. Chất lỏng nam nhân rót vào chỗ sâu trong thân thể y, Mộng Ngọc có thể cảm giác được. Nhưng thô nhân phát tiết qua một lần cũng không hề rút ra mà là bắt đầu cho một lần khác xâm nhập vào.
“Vậy xuống dưới a, nước thật trong suốt, ta dạy cho ngươi bơi lội a, trong nước ngư hảo giảo hoạt, tôm rất nhiều a.”
“Vậy ngươi chờ ta.”
Mộng Ngọc vòng qua phía sau cỏ lau, mới cởi quần áo ra, sau đó thẹn thùng tiêu sái đi ra, từng bước một đi vào trong nước, hảo lạnh, thật thoải mái.
“Thật thoải mái a.”
Đại Ngưu vốn đang chuyên tâm bắt cá, nghe được Mộng Ngọc nói chuyện mới quay đầu nhìn y, không thấy còn tốt, thấy rồi sẽ di đui mù tình.
Thân thân Mộng Ngọc giống như miếng ngọc, ở dưới nước ánh sáng chiếu rọi xuống càng có vẻ trong suốt, như là tự phát sáng. Nước từ trên đầu vai chảy dài xuống cơ thể, Mộng Ngọc từng bước một hướng thô nhân đi đến.
“Ngươi không nên cử động, ta muốn đi đến chỗ ngươi, đáy sông thật nhiều tảng đá, ngươi chờ chút đỡ lấy ta.”
Đang nói, dưới chân có một khối đá, Mộng Ngọc mắt hướng về phía trước té xuống, cánh tay tráng kiện đã ôm thắt lưng y.
“Thật tốt quá, ta nhìn thấy tôm trong nước, chúng ta tới bắt đi, bắt không được cá, ăn nó cũng đỡ a.”
Mộng Ngọc nói nhiều như vậy nhưng thô nhân lại không phản ứng, Mộng Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên cái bóng đen to liền đè ép xuống.
Thô nhân hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Mộng Ngọc, cắn cắn. Bàn tay to trên người y sờ soạng. Mộng Ngọc biết thô nhân muốn, nhiều ngày như vậy, ánh mắt của hắn như muốn đem y nuốt vào, cuối cùng cũng chưa hành động, vì bệnh y còn chưa hết. Có thể nghẹn lâu như vậy cũng khó cho hắn, thô nhân ý chí lực đều rất kém cỏi.
Mộng Ngọc chủ động ôm cổ thô nhân, ở trong nước ổn định thân thể chính mình. Giao thân xác tới trước, trên đầu là ánh nắng nóng rực của mặt trời cũng không bằng nhiệt độ cơ thể của thô nhân. Vật nọ của hắn cũng có hứng thú, mới kia trong chốc lát đã ‘nhất trụ kình thiên’, liền đứng thẳng trước bụng.
Tiếng thở dốc càng lúc càng lớn, thô nhân vẫn không tìm được cửa vào, trên người y cắn cắn, vuốt ve.
“Đem ta ôm lấy.”
Thô nhân làm cho Mộng Ngọc ôm cổ hắn, đem Mộng Ngọc bế đứng lên cùng hắn nhìn nhau. Mộng Ngọc dùng hai chân kẹp chặt thắt lưng Đại Ngưu, lấy tay đụng đến vật nọ sớm không kiên nhẫn đã nhảy vọt vào cửa vào.
“Ngươi thật ngốc.”
Đại Ngưu động thân vọt vào trong thân thể Mộng Ngọc, dùng hết khí lực hướng bên trong thẳng tiến.
“Ta ngốc a, ta hiện tại cũng không biết ta đi vào làm sao, đợi lát nữa cho ta chính mình nhìn xem có được hay không?”
“Ân, không cần.” Nơi đó của người ta như thế nào hảo cố ý cho xem.
“Kia lần sau ta sẽ không biết đi vào như thế nào a.”
“Ta biết thì tốt rồi.”
“Cũng đúng a.”
“Ân, khí lực ngươi hảo đại, không cần nhanh như vậy, ta sẽ choáng váng đầu.”
“Ta khống chế không được a, thắt lưng ngươi sẽ không gãy chứ?”
Mộng Ngọc ôm cổ thô nhân, lắc lư thắt lưng phối hợp với động tác lên xuống của hắn, thô nhân hai tay ôm thắt lưng y làm cho y không bị ngã xuống. Cùng thô nhân sống lưng dày so sánh, Mộng Ngọc thắt lưng không đủ lực như cánh tay thô nhân a, khó trách thô nhân lo lắng.
Mộng Ngọc cúi đầu cắn bả vai thô nhân, không cho tiếng rên rỉ tràn ra ngoài. Y không được, thô nhân nơi đó hảo mạnh mẽ, lực đạo lớn, tốc độ co rúm cũng mau.
“Ân a ân a, sẽ không, ngươi ôm chặt ta, ta không chịu nổi.”
“A.”
Mộng Ngọc khẽ kêu một tiếng, đầu ngã về phía sau, tiết ra. Thân mình mềm mại ghé vào trên vai dày, dưới thân thô nhân khí suyễn như ngưu còn liên tục cử động tiến lên. Chất lỏng nam nhân rót vào chỗ sâu trong thân thể y, Mộng Ngọc có thể cảm giác được. Nhưng thô nhân phát tiết qua một lần cũng không hề rút ra mà là bắt đầu cho một lần khác xâm nhập vào.
Bình luận truyện