Yêu Thương

Chương 64: Tiểu lãng có nhớ ba ba không?



Mạnh Hạ nằm thấy một giấc mơ rất dài, chiếc bóng nặng nề không ngừng quấn quanh lấy cô. Trong mơ đều là Từ Dịch Phong, hắn của trước kia, hắn của hiện tại, cuối cùng hình ảnh dừng lại ở vụ tai nạn xe cộ kia. Hắn giữ chặt lấy tay của cô, đôi mắt hẹp dài tràn đầy khẩn trương và lo lắng, chỉ là đến cuối cùng khóe miệng kia lại mang theo một nụ cười yên tâm.

Hắn hét lên: "Tiểu Hạ, coi chừng……." Nhưng lời này tựa như đã phá vỡ không gian, vang vọng bên tai của cô. Cô há hốc miệng kiệt lực gọi to tên của hắn, khí lực như bị rút đến tận cùng, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị kéo lê trên không trung thành một đường vòng cung, văng đi rất xa.

Một khắc kia, trong lòng cô, ở nơi sâu thẳm nào đó như bị một đôi bàn tay vô hình hung hăng tóm chặt, càng lúc càng đau.

"Dịch Phong… Dịch Phong…" Trong giấc mộng, cô đã bất an kêu lên tên của hắn. Trong đầu của cô chỉ quanh quẩn từng lời hắn đã nói, hắn muốn cùng cô ở một chỗ. Cô thương hắn, yêu hắn đã nhiều năm như vậy, sớm đã khắc sâu vào trong xương máu. Nhưng cô cũng hận hắn, cô cảm thấy rất đau, trong tim, trong suy nghĩ đều là đau đớn,

Thứ cảm giác mâu thuẫn giằng co đó khiến cho cô muốn được chết đi ngay lập tức.

Mạnh Tiêu ngồi ở mép giường, đôi mắt đỏ ngầu, ở cằm rõ ràng có thể thấy được râu đã mọc ra lởm chởm: "Từ Dịch Phong rốt cuộc có cái gì tốt? Đã nhiều năm như vậy, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, làm sao em vẫn lại nhớ tới hắn. Tiểu Hạ, em quá ngốc rồi…"

Ở trước tình yêu, kẻ ngốc rất nhiều, chỉ là muốn nói một câu "thân bất do kỷ", làm cho bao nhiêu người phải thương xót. [Thân bất do kỷ: bất đắc dĩ]

Cửa phòng bệnh mở ra, Mạnh Lý mang theo hai đứa bé đi tới. Trong mắt Nhạc Nhạc đã rưng rưng nước mắt, hai đứa bé cũng nghe được Mạnh Lý nói chuyện điện thoại, nói là mẹ bị xảy ra tai nạn xe cộ.

Gương mặt của Mạnh Lãng không chút thay đổi đứng ở đầu giường, ngắm nhìn Mạnh Hạ, đột nhiên đưa tay ra, từng cái từng cái nhẹ xoa xoa thái dương của cô: "Lúc con ngã bệnh, má Trần đều vuốt trán con như thế này, con liền không khó chịu nữa. Người phải nhanh khỏe, con sẽ gọi người là mẹ. Má Trần cho con xem qua rất nhiều hình của người, kỳ thật, người so với trong hình còn xinh đẹp hơn…" Tiểu Lãng thì thầm nói ra, nhón chân lên áp vào bên tai của Mạnh Hạ: "Mẹ… con là Tiểu Lãng, con vẫn luôn rất nhớ người."

Ai nói nhóc con là một đứa trẻ thì không hiểu chuyện, mẹ của nhóc thương nhóc. Chỉ là nhóc ta nhất thời không biết nên làm thế nào để tiếp nhận, nên đã luôn lạnh nhạt. Nhóc con thích Mạnh Hạ bế, thích Mạnh Hạ ôm mình ngủ, thích Mạnh Hạ kể cho mình nghe những chuyện cổ tích ngây thơ kia… Có như vậy, nhóc ấy mới cảm nhận được là mẹ của mình đã trở lại, cô thật sự là mẹ của nhóc.

Mạnh Lý đỏ mắt lên, mặc dù Tiểu Hạ không có bị thương, nhưng Từ Dịch Phong lại gặp nghiệt quá lớn. Đây là nhân quả tuần hoàn sao? Số mệnh của người ta, có quá nhiều chuyện không ngờ đến được.

Mạnh Hạ cảm giác được trên mặt thoáng qua gió mát, bên tai của mình không ngừng truyền đến một giọng trẻ con trong trẻo, hết lần này đến lần khác đều gọi "Mẹ…", trong lòng chua xót dần dần dâng lên đầy ngực.

Cô từ từ mở mắt ra, liền nhìn vào đôi mắt ngập nước của Mạnh Lãng, cô mở miệng muốn nói, mới phát hiện cổ họng đã khô khốc: "Tiểu Lãng, mẹ không có việc gì….."

"Mẹ….." Tiểu Lãng chứng kiến Mạnh Hạ đã tỉnh lại, đột nhiên òa khóc lên một tiếng.

Đứa nhỏ này khóc lại khiến ba người lớn ở đây trở tay không kịp, đã từng nghe vợ chồng Trần Phong nói qua, đứa nhỏ này khóc rất ít. Từ khi bắt đầu biết nói, trên cơ bản hầu như là không có khóc. Trần phu nhân vẫn luôn mơ hồ lo lắng, cảm thấy Tiểu Lãng quá mức già dặn, không có tâm tình của một đứa trẻ nên có.

Mạnh Hạ chống người ngồi dậy, trên mặt đã không có một chút huyết sắc. Cô không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Mạnh Lãng, bàn tay tinh tế vuốt vành tai của nhóc con, mềm mại mịn màng, làm cho cô cảm thấy mình đang hạnh phúc một cách khó hiểu. Mẹ của cô đã từng nói cho cô biết, vành tai dày là người có phúc khí, vành tai của cô không dày cũng không mỏng, cho nên phúc phận của cô nông cạn, nhất là về tình yêu.

Tiểu Lãng bị cô nhìn như vậy cảm thấy có chút ngượng ngùng, ngập ngừng nói ra: "Mẹ, mẹ để cho con phải thương tâm." Giọng nói mềm mại đã mang theo nũng nịu khó mà có được.

Mạnh Hạ trong lòng cảm thấy ấm áp, đem nhóc con ôm vào trong ngực: "Tiểu Lãng, gọi lại mẹ một tiếng, được không?"

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Lãng càng đỏ ửng hơn: "Mẹ…" Lập tức kinh ngạc nói ra: "Mẹ, mẹ có thể nghe thấy con đang nói chuyện?!" Nhóc con hai mắt trợn tròn, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ. Mạnh Hạ nhìn đến ngẩn người, gương mặt này thật đúng là cùng với anh ta giống nhau như một nha. Di truyền thật sự là kỳ diệu!

"Đúng vậy, mẹ có thể nghe thấy được." Năm năm trước giống như ngày hôm qua vậy, cảnh tượng rõ mồn một ở trước mắt.

Mạnh Tiêu thầm nghĩ tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược, bắt đầu từ tai nạn xe cộ, cũng là nơi để kết thúc.

Ánh mắt của Mạnh Hạ khẽ dời đi nơi khác, nhìn thấy Nhạc Nhạc ngồi một mình ở trên ghế sô pha, trong mắt đúng là đang mong đợi, vừa muốn đến gần nhưng lại không dám đến gần. Cô vẫy vẫy tay, nha đầu kia mới đi tới. Mạnh Hạ cũng ôm bé con lên giường, ôm hôn mỗi đứa bé rồi mới để Mạnh Lý dẫn ra bên ngoài.

Cô quay đầu lại, nhìn vào Mạnh Tiêu: "Anh ta… thế nào rồi?"

Mạnh Tiêu ngưng mắt nhìn cô, khóe miệng mấp máy, như đang trầm tư suy nghĩ.

"Ca, anh nói thật đi."

Mạnh Tiêu thoáng xem xét một chút: "Tình huống nghiêm trọng hơn đã nghĩ, lá lách bị dập…. vẫn ở trong trạng thái hôn mê."

Mạnh Hạ giật mình, ngay sau đó, cô đột nhiên nói ra: "Người gây ra họa là ai?" Kỳ thật trong lòng cô đã mơ hồ có một đáp án, trong lúc hỗn loạn đó, cô nhìn thấy một thân ảnh thống khổ chạy về phía Từ Dịch Phong.

Chân mày sắc bén của Mạnh Tiêu khẽ động.

"Kiều Dịch Kỳ bây giờ như thế nào? Được nộp tiền bảo lãnh? Hay là bị nhốt?" Cô thản nhiên nói ra: "Ca, cô ta thật ra là muốn đụng vào em phải không?"

"Cảnh sát cũng không có nói thẳng là cô ta cố tình." Ánh mắt của Mạnh Tiêu trầm trầm, thoáng hiện lên vài tia phức tạp.

Mạnh Hạ cảm thấy bất đắc dĩ, lòng bàn tay dùng sức nắm chặt ga giường: "Cô ta thật khờ, cho dù có đụng chết em, Từ Dịch Phong cũng sẽ không trở về bên cạnh cô ta. Cô ta căn bản cũng không có hiểu rõ được người như Từ Dịch Phong."

Hai đầu chân mày của Mạnh Tiêu lộ ra một vẻ âm trầm: "Kiều gia đưa ra một số tài liệu, cho thấy tinh thần của Kiều Dịch bị rối loạn, luật pháp sẽ không xử nặng được."

Mạnh Hạ hơi kinh ngạc, như vậy đúng là một lý do tốt. Nếu như cô bị Kiều Dịch Kỳ đụng chết thì chẳng lẽ nhờ vào mấy thứ tài liệu đó thì giết người sẽ không cần đền mạng sao?

**************************

Kiều Dịch Kỳ một mình lẳng lặng đứng ở trong phòng bệnh, vết thương ở trên trán của ả là bởi vì lúc gây ra tai nạn đã bị rách một đường lớn, phải may 6 mũi. Bác sỹ nói vết thương quá sâu, có lẽ sau khi lành sẽ để lại sẹo.

Bị mang sẹo thì sao, Từ Dịch Phong cũng sẽ không liếc nhìn ả một cái. Ả nhếch khóe miệng lên, tùy tiện cười ha hả.

Ả hận. Hắn không phải là không yêu cô ta sao? Tại sao lại thay cô ta gánh chịu, vì cái gì? Tình nguyện hy sinh chính mình, tất cả là vì muốn bảo vệ Mạnh Hạ sao? Ả không cam lòng.

Ả đi tìm hắn, tự hạ mình đến thấp nhất, nhưng hắn thì sao? Cho đến hôm nay, chỉ một lời nói qua loa lấy lệ mà cũng không có.

Hắn vội vã muốn rời đi như thế là để gặp ai? Là muốn gặp cô ta phải không?

Ả đi theo thấy hắn đi vào quán bar, một hồi lâu sau, quả nhiên là Mạnh Hạ xuất hiện.

Ả ở bên ngoài quán bar chỉ biết chờ đợi và chờ đợi mãi, cuối cùng mới nhìn thấy hai người đi ra. Mạnh Hạ cúi thấp đầu, Từ Dịch Phong nhìn theo, trong ánh mắt đúng là chỉ có ôn nhu, đó là điều ả chưa từng thấy qua.

Một khắc đó, trong lòng của ả cảm xúc vô cùng phức tạp, lòng đang xuất huyết. Ả đập tay lái, không cam lòng, "bộp bộp" những tiếng giòn tan. Vòng tay vỡ nát, vết sẹo xấu xí kia rơi vào trong tầm mắt, ả gắt gao nhìn chằm chằm, tâm trí dần dần mê loạn, dưới chân đạp mạnh một cái, đạp cho tới cùng. Chiếc xe lập tức chạy như bay về phía trước, y như một con ngựa hoang bị thoát cương, không còn kiềm giữ được nữa. Ả không muốn nhìn thấy cảnh tượng của hai người bọn họ, ả hận! Tất cả cứ thế mà hủy diệt đi, thật tốt.

Cái cảm giác khoái cảm hủy diệt đó làm cho ả ngay lập tức thông suốt, nếu mà ả đã không chiếm được, như vậy thì, Từ Dịch Phong, tôi cũng sẽ không cho anh được toại nguyện. Kiều Dịch Kỳ bật cười, đã rất lâu cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên được cười sung sướng như vậy.

Chỉ là một khắc kia đã trệch hướng…

Tôn Ngọc Nhiễm nhẹ nhàng đi tới, nhỏ giọng gọi tên của ả: "Kỳ Kỳ……"

Kiều Dịch Kỳ ngồi tựa ở trên ghế, không nhúc nhích, đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôn Ngọc Nhiễm vuốt vuốt mái tóc của ả, nhìn thấy một gương mặt tái nhợt, có chút đau lòng: "Kỳ Kỳ, đừng như thế này nữa có được hay không? Hắn căn bản cũng không có đáng để cậu trả giá vì hắn như vậy." Tôn Ngọc Nhiễm với gương mặt xinh đẹp này đúng là có thương tiếc, còn có một thứ tình cảm không nói ra được.

Hai ả đã quen biết bao nhiêu năm, mười lăm năm rồi, phải không nhỉ?

Kiều Dịch Kỳ cắn khóe môi, đè nén tiếng khóc nghẹn ngào: "Vì cái gì mà người bị thương không phải là cô ta, tớ hận cô ta, hận cô ta không thể chết ngay đi." Ả xoay người sang ôm lấy Tôn Ngọc Nhiễm, giống như một đứa bé, đang ủy khuất và không cam lòng: "Ngọc Nhiễm, tại sao cô ta lại trở về? Anh ấy không quan tâm đến tớ, anh ấy không quan tâm đến tớ… Tớ yêu anh ấy nhiều năm như vậy, so với Mạnh Hạ năm đó tuyệt đối không thua kém một phân, một chút nào…"

Tôn Ngọc Nhiễm hơi mấp mắy khóe miệng, bàn tay vỗ vỗ lên sống lưng của ả. Tình yêu căn bản là không có công bằng, nếu không cũng sẽ không xảy ra nhiều gút mắc như vậy.

Cô ả này vì Kiều Dịch Kỳ mà lúc trước khi Mạnh Hạ ở Tinh Thành đã tìm mọi cách để làm khó dễ, thậm chí về sau, ả còn làm giả bản thiết kế, hướng đến giới chuyên môn tuyên bố Mạnh Hạ sao chép. Tất cả, tất cả những việc ả làm, là vì cái gì đây?

Ả yêu cũng không thiếu một phân nào… Tôn Ngọc Nhiễm cắn cắn môi, nhanh chóng thu hồi tâm tư. [Á á á… tui ngất, hình như là tình yêu đồng tính á >_<]

"Từ Dịch Phong vẫn còn bị hôn mê, nghe nói có thể sẽ trở thành người sống thực vật…" Tôn Ngọc Nhiễm nhíu mi lại, dừng lại một chút, nhàn nhạt nói ra. Trong tích tắc đó, người ở trong ngực của ả im bặt tiếng khóc.

"Tớ muốn đi thăm anh ấy!" Kiều Dịch Kỳ đột ngột đứng dậy.

"Cậu muốn thấy hắn?" Tôn Ngọc Nhiễm kéo cô ả ngồi xuống: "Đã xảy ra chuyện như vậy, cậu cho rằng người của Từ gia sẽ bỏ qua cho cậu sao, Kỳ Kỳ, cậu bị ngốc rồi hả? Cho dù cậu không cố ý đụng Từ Dịch Phong, nhưng hắn nằm ở đó là vì ai?"

Kiều Dịch Kỳ cả người hồn bay phách lạc mà ngồi ở đó: "Là tự anh ấy chạy vào….." Ả ta mặt mày tái nhợt, giữ lấy Tôn Ngọc Nhiễm: "Ngọc Nhiễm, cậu cũng biết…"

Tôn Ngọc Nhiễm gật gật đầu: "Được rồi, chuyện này cậu đừng lo nghĩ nữa. Bác trai, bác gái đều đã xử lý tốt."

Kiều Dịch Kỳ trước mắt là một vẻ tối sầm.

***************************

Người của Từ gia tất nhiên sẽ không để cho kẻ gây họa tiêu diêu ngoài vòng pháp luật, chỉ là hiện tại điều mà bọn họ lo lắng nhất chính là Từ Dịch Phong. Đàm Dĩnh nằm ở trên giường, bà không thể tiếp nhận một kết quả như vậy.

Kể từ lúc đi vào bệnh viện, bà không biết đã để lại đây bao nhiêu nước mắt. Người như Từ Chiến, dù là chuyện lớn hơn nữa, ông ấy cũng có thể thản nhiên bình tĩnh, nhưng một kiếp họa này, vì con trai mà trong một đêm ông ấy như đã già đi mười tuổi.

Từ Tiểu Táp sau khi nhận được tin tức, liền mang theo con trai từ nước ngoài trở về gấp. Đàm Dĩnh cả người gầy đi một lượt, không còn sinh khí.

"Mẹ, y học hiện tại phát triển như vậy, Dịch Phong sẽ không có chuyện gì." Từ Tiểu Táp nói được lời này xong cũng không còn sức lực nữa. Cô ấy âm thầm thở dài, mình đã kết hôn sớm lại còn ở nước ngoài. Chuyện của DỊch Phong và Mạnh Hạ, cô ấy cũng biết ít nhiều, ai có thể nghĩ tới mọi việc sẽ dẫn tới ngày hôm nay?

"Bà ngoại, người phải kiên cường lên." Hạo Hạo hôn nhẹ lên gò má của Đàm Dĩnh.

Đàm Dĩnh nhìn thấy đứa nhỏ lại thêm một hồi sầu não: "Tiểu Táp, Mạnh Hạ đã sinh cho Dịch Phong một đứa con trai."

Từ Tiểu Táp quả thật là giật mình, ngay lập tức, cô ấy cố gắng bình tĩnh nói ra: "Mẹ, yên tâm đi, Dịch Phong sẽ nhanh khỏi. Con trai và bà xã còn chưa có ôm về nhà được, nó làm sao có thể cam lòng buông tha đây."

Lời này Từ Tiểu Táp xác thực là đúng, Từ Dịch Phong cho tới bây giờ vẫn chỉ tập trung tinh thần nghĩ tới bà xã và con nhỏ. Cách mạng còn chưa thành công, hắn làm sao có thể nhường cờ lui binh cho được?

**************************

Từ Tiểu táp hỏi thăm một hồi, đặc biệt còn mua một đóa hoa Hương Thảo, đến thăm Mạnh Hạ.

Mạnh Hạ khi nhìn cô ấy, cảm thấy gương mặt này hơi quen quen, trong đầu nhanh chóng nghĩ qua một vòng, nhưng nhất thời vẫn chưa kịp nhận ra cô ấy là ai.

Từ Tiểu Táp để hoa xuống, khẽ mỉm cười: "Tiểu Hạ, đã nhiều năm không gặp, tôi là Tiểu Táp."

Mạnh Hạ hơi sững sờ: "Tiểu Táp tỷ, đã lâu không gặp."

Từ Tiểu Táp khóe miệng cong cong: "Đúng vậy, đã nhiều năm không gặp, em vẫn chịu gọi tôi một tiếng tỷ…" Tiểu Táp cũng không có nói tiếp, đôi mắt xinh đẹp nhìn vào hai đứa bé ở bên cạnh cô, ngay lập tức, cô ấy liền nhận ra Tiểu Lãng.

Kiềm lòng không được mà đi tới, cô ấy từ từ ngồi xổm xuống: "Xin chào a……"

Đại khái là Tiểu Táp từ trước cho tới giờ đều dấn thân vào sự nghiệp từ thiện nên trên người luôn lộ ra một thái độ ấm áp. Tiểu lãng rất nể tình: "Con chào dì!"

Mạnh Hạ lắc lắc đầu cảm khái.

"Đáng lẽ con nên gọi ta là cô." Cô ấy cười, nói ra tự nhiên, sau đó từ trên cổ mình tháo ra một sợi dây chuyền mặt ngọc, đeo lên cổ cho Tiểu lãng: "Đây là quà ra mắt, cô từ lúc mới sinh ra đã luôn mang theo, sẽ phù hộ cho Tiểu Lãng của chúng ta lớn lên khỏe mạnh."

Tiểu Lãng nhìn thấy thái độ của cô ấy thật là thân thiết.

"Tiểu Táp tỷ……" Mạnh Hạ hít vào một hơi, nhìn mặt ngọc kia là cô cũng biết giá trị của nó nhất định là rất xa xỉ.

"Đây là tỷ làm cô nên có quà ra mắt, cần phải như vậy." Tiểu Táp xoay người lại, cong lên khóe miệng xinh đẹp nhìn vào Mạnh Hạ. Chỉ là trong nét tươi cười này còn có một ý nghĩa sâu xa hơn nữa: "Đứa nhỏ này đúng là tập hợp ưu điểm của hai em."

Mạnh Hạ trầm mặc không nói.

Tiểu Táp đi đến nắm lấy tay của cô, thu hồi lại nụ cười mà trở nên nghiêm túc: "Dịch Phong…… bây giờ còn đang nằm ở trong phòng bệnh nặng. Tiểu Hạ, là phụ nữ, tỷ hiểu được em, nó quá hư hỏng. Nhưng mà, là người nhà, tỷ không thể không có vài lời để bảo vệ nó. Tỷ không xin em tha thứ cho nó, nhưng mà Tiểu Hạ đi thăm nó một chút có được hay không? Tỷ nghĩ lúc này Dịch Phong muốn nghe nhất chính là giọng nói của em và Tiểu Lãng."

Tiểu Táp cảm giác được tay của cô đang run lên: "Người ta vào thời điểm nguy hiểm nhất, luôn sẽ làm ra những chuyện bộc phát từ nội tâm. Một khắc kia nó lựa chọn việc bảo vệ em, nhưng chính mình lại…"

"Kỳ thật trong lòng của Dịch Phong vẫn là có em, nếu như có dịp nào đó, em có thể đến nhà chúng ta mà xem ngăn kéo của nó."

Từ Tiểu Táp đi rồi, Mạnh Hạ luôn lặng im nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt của cô lưu động những tâm tình phức tạp.

"Mẹ, mẹ đang suy nghĩ gì?" Tiểu Lãng kéo kéo tay của cô.

Mạnh Hạ thu hồi tầm mắt lại, lúc quay đầu liền nhìn thẳng vào đôi mắt của Tiểu Lãng, cô chậm rãi cười một tiếng: "Tiểu Lãng nhớ ba ba không?"

Tiểu Lãng đảo mắt một hổi: "Mẹ là muốn dẫn cho đi gặp ba ba sao?"

Mạnh Hạ nhẹ than, đứa nhỏ này làm sao lại thông minh như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện