Gặp Lại Sau Ly Hôn

Chương 20: Đi công tác



Cố Thừa Minh dậy rất sớm, anh đi xuống nhà dưới, nghe thấy Hà Uyển và người giúp việc đang thảo luận về bữa sáng. Hà Uyển thấy anh bước xuống liền hỏi: "Con đi sớm vậy à?"

Cố Thừa Minh "Ừ" một tiếng, lão Trương dẫn theo hành lý, đi ra ngoài trước.

Cố Thừa Minh quần áo chỉnh tề, hiển nhiên là sớm đã chuẩn bị kỹ càng, anh biết mẫu thân có lời muốn nói.

Quả nhiên, Hà Uyển do dự nửa ngày, đi tới, nói : "Muốn đi bao lâu?"

Cố Thừa Minh trầm tư mấy giây, nói : "Không nhất định."

Hà Uyển thở dài: "Con không nên trách mẹ nhiều lời, mẹ cũng là vì con. Đã hơn ba mươi, mẹ biết con coi trọng sự nghiệp, chỉ là nhà chúng ta gia nghiệp lớn như thế, thiếu con một ngày nửa ngày cũng không thể sụp đổ đúng không? Con có thể bớt chút công việc để lo đến việc cá nhân hay không?"


Cố Thừa Minh nói : "Chuyện cá nhân?"

Hà Uyển nói : "Con không có ý định kết hôn sao?"

Cố Thừa Minh nghẹn một chút, không nói gì.

Hà Uyển nói : "Năm đó con cùng Tĩnh Toàn là bởi vì hiểu lầm mà tách ra, lại có. . . Nữ nhân kia chặn ngang tiến đến, bằng không các con sớm đã kết hôn."

Cố Thừa Minh nhíu nhíu mày, nói : "Năm đó con cùng Thẩm Diễm kết hôn sau khi con đã hoàn toàn chia tay Bạch Tĩnh Toàn."

Hà Uyển trừng mắt: "Cái gì sau khi chia tay! Rõ ràng cô ta là kẻ thứ ba chen vào."

Cố Thừa Minh không muốn thảo luận cái đề tài này, chuyện năm đó cũng không muốn nói thêm, nhân tiện nói : "Con còn phải đến đúng giờ bay, con đi trước."

"Này" Hà Uyển gọi anh một tiếng, đem Cố Thừa Minh giữ chặt. Cố Thừa Minh bất đắc dĩ dừng bước, xoay người nói : "Mẹ, làm sao rồi?"

Hà Uyển nói : "Mẹ cũng không muốn vòng vèo. Thừa Minh, con cảm thấy Tĩnh Toàn thế nào? Nhiều năm như vậy, nó một mực ở bên cạnh con, cũng không có bạn trai, năm đó hai đứa cũng từng yêu nhau, mẹ muốn con sớm tính đến ngày kết hôn."


Cố Thừa Minh lắc đầu nói : "Con sẽ không cùng cô ấy kết hôn."

Hà Uyển có chút chấn kinh, thanh âm đề cao một chút, nói : "Cái gì?"

Chung quanh có người làm nhìn qua, Hà Uyển hạ giọng: "Con nói cái gì? Con sẽ không cùng Tĩnh Toàn kết hôn?"

Cố Thừa Minh bình tĩnh gật đầu. Hà Uyển ngăn chặn ngọn lửa trong lòng: "Vì cái gì? Con không thích con bé?"

Cố Thừa Minh nói: "Ừm, không thích."

Hà Uyển tức giận vô cùng: "Làm sao không thích? Hai đứa năm đó không phải đều muốn kết hôn sao? Làm sao, làm sao. . . đột nhiên con lại cưới một đứa con gái mình không hiểu rõ, hay con thực sự yêu cái người phụ nữ tên Thẩm Diễm đó?"

Hà Uyển chán ghét Thẩm Diễm, chán ghét đến mức chỉ là đọc lấy cái tên này liền cảm thấy buồn nôn, có thể thấy được năm đó bà có bao nhiêu bất mãn với cuộc hôn nhân này.


Cố Thừa Minh trên mặt hơi lộ ra lãnh ý, cúi đầu nhìn thẳng mắt bà, lạnh giọng : "Con chưa bao giờ cưới một người con không hiểu rõ, con cưới cô ấy là bởi vì muốn cùng cô ấy sống hết đời. Con cùng Bạch Tĩnh Toàn sớm đã chia tay, đi qua chia tay, tương lai cũng sẽ không tái hợp."

"Vậy con muốn cùng ai tái hợp?Thẩm Diễm sao?" Hà Uyển lớn tiếng mắng.

Cố Thừa Minh không trả lời, xoay người rời đi, Hà Uyển nổi nóng ném bể chén trà bằng sứ lên bàn.

Cố Tân Quốc nghe được động tĩnh từ trên thang lầu đi xuống, nói : "Vừa sáng sớm ồn ào cái gì? Thừa Minh đi rồi?"

Hà Uyển kịch liệt thở, ngực nâng lên hạ xuống.

Cố Tân Quốc nhìn xem bà, nói : "Làm sao rồi? Xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Hà Uyển hung hăng nhắm mắt: "Không có việc gì."

Cố Tân Quốc nói : "Con cái đều đã lớn, việc của chúng nên để chúng tự quyết định."
Hà Uyển mở mắt kinh ngạc nhìn chồng, Cố Tân Quốc đã cầm báo đi về phía phòng, điềm nhiên như không có việc gì.

Hà Uyển nhịn không được đuổi theo nói : "Tự mình làm chủ? Tự mình làm chủ chính là tùy tiện tìm một nữ nhân kết hôn? Không đến một năm liền bị cho một đạp, còn cam tâm tình nguyện cho một số lớn phí phụng dưỡng? Đây chính là việc để bọn nó tự làm chủ sao?"

Cố Tân Quốc ngồi xuống ghế dựa, bất đắc dĩ nói : "Tôi không phải ý tứ này. . . Còn nữa, bà sao có thể kết luận Thừa Minh chính là tùy tiện tìm một nữ nhân mà không phải là thật tâm?"

"Ha!" Hà Uyển cười một tiếng, "Thật tâm? Nhận biết một năm cũng chưa tới, liền cùng cô ta kết hôn? Ông nói đây là thực tình? Tôi không tin! Còn có, Thẩm Diễm kia xem xét chính là có mục đích, Thừa Minh luôn luôn thông minh, làm sao lại bị chơi đùa trong tay cô ta như vật? Vô luận như thế nào tôi cũng sẽ không để chuyện như vậy lại phát sinh"
Cố Tân Quốc thở dài một hơi, nói : "Tiểu Uyển. . ."

"Ừm?" Hà Uyển nói.

Cố Tân Quốc nhìn bà : "Được rồi, bà chỉ cần cẩn trọng việc mình làm là được."

Hà Uyển khẽ nhíu mày, nói : "Lời này của ông là có ý gì?"

Cố Tân Quốc đứng lên, buông tờ báo, nói : "Tôi đến công ty."

Hà Uyển ngẩn người: "Ông không ăn cơm sao?"

Cố Tân Quốc để người giúp việc lấy áo khoác ra ngoài.

Hà Uyển đột nhiên cảm giác có chút cô độc. Bà trầm mặc một mình ngồi trong chốc lát, trong lòng tích tụ buồn phiền.

Cố Thừa Minh cùng Phương Tuấn lên máy ba. Cố Thừa Minh từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi. Phương Tuấn nhìn trong chốc lát, do dự nói : "Cố tổng, hạng mục này, chúng ta thật muốn. . ."

Cố Thừa Minh mở mắt ra, nhàn nhạt nói : "Không nhất định."

Phương Tuấn sửng sốt một chút, đang muốn hỏi lại, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền ngậm miệng lại, đem tư liệu từ đầu tới đuôi qua loa lật một lần, liền cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Máy bay sau hai giờ đến thành phố Hoài Nam. Sau khi nhận khách sạn, Cố Thừa Minh về phòng, nói cho Phương Tuấn biết buổi chiều anh muốn ra ngoài đi dạo một mình.

Phương Tuấn ngây ngốc đáp ứng, sau liền trở về gian phòng của mình.

Cố Thừa Minh nằm trên ghế sa lon, kéo lỏng cà vạt, cảm thấy hô hấp cuối cùng thông thuận một chút. Lúc chiều, Cận Diệc Hàng đã biết được anh đến thành phố Hoài Nam liền gọi điện thoại mời anh ra ngoài.

Cố Thừa Minh không thể từ chối, liền tự mình để lái xe lái xe đi sơn trang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện