Lãnh Nữ Thập Nhị Phu
Chương 104: Nam An tiểu vương gia
Sau khi phát bệnh Tư Nguyệt sẽ bị phong bế toàn bộ nội lực trong vòng nửa tháng. Mà thân thể nàng cũng chịu không ít giày vò nên nàng nghỉ ở nhà ba ngày, không thượng triều.
Bốn người Mạc Thương, Hạ Trác, Tử Giai Âu Thần và Hành Vân thì luân phiên chăm sóc và bảo vệ nàng. Không nói đến thân phận Lâu chủ Thiên Hải Lâu, với thân phận Tiêu Dao Vương cũng có không ít kẻ muốn trừ khử Tư Nguyệt.
" Nguyệt Nhi, đây là canh gà cho tự tay ta hầm, nàng ăn đi xem có ngon không ?" Tử Giai Âu Thần kề khuôn mặt tuấn mỹ sát vào mặt Tư Nguyệt, khóe môi nhếch lên nụ cười hại nước.
Tư Nguyệt liếc nhìn một bàn đầy sơn hào hải vị lại nhìn bát canh gà do Tử Giai Âu Thần hầm, nước canh màu đen còn mang theo mùi thuốc bắc. Tư Nguyệt nhíu mày : " Là do các ngươi nấu sao ?"
Tử Giai Âu Thần và Hạ Trác liên tục gật đầu, Hành Vân liếc hai người đó, khinh bỉ hừ một tiếng.
Nàng nhướn mày rốt cuộc cũng múc canh gà do Tử Giai Âu Thần hầm. Canh gà vừa đưa lên khóe miệng nàng đã ngửi thấy vị đăng đắng, nàng híp mắt uống một ngụm.
"Phụt !"
Canh gà chưa kịp đưa xuống cổ họng đã bị Tư Nguyệt phun ra, độ cong vô cùng hoàn mỹ bắn lên mặt Tử Giai Âu Thần đang kề sát.
Tử Giai Âu Thần kinh ngạc, lấy khăn tay lau miệng cho Tư Nguyệt xong mới tao nhã lau khuôn mặt đầy canh của mình, khóe môi giật giật : " Nguyệt Nhi...canh này khó uống lắm sao ?"
Hành Vân ngồi đối diện Tử Giai Âu Thần cười nhạt, ánh mắt đầy vẻ khinh thường : " Ngươi rõ ràng dùng hoàng liên thay cho cam thảo, không khó uống mới lạ." Trước giờ Hành Vân luôn lạnh lùng ít nói, thế nhưng mỗi câu nói ra đều khiến người ta tức giận công tâm.
Trong lúc Hành Vân lên tiếng Tử Giai Âu Thần đã múc canh gà do chính hắn hầm đưa lên miệng, dĩ nhiên không khá hơn Tư Nguyệt bao nhiêu, trực tiếp phun vào mặt Hành Vân.
Hành Vân trừng mắt đập bàn : " Ngươi..."
Tử Giai Âu Thần cười một tiếng, lau canh trên miệng rồi liếc Hành Vân : " Ta thế nào ?"
Hành Vân hừ lạnh : " Lần trước có Bạch Hổ của Kỷ Hắc Luân cứu ngươi, lần này ta xem kẻ nào cứu được." Dứt lời Hành Vân vận công đánh một chưởng.
Tử Giai Âu Thần nghiêng người, không thua kém đánh trả Hành Vân. Bàn ăn lúc này đã bị đánh gãy, xung quanh bàn ghế đều nát vụn, đánh đến nghiêng trời lệch đất.
Mấy lão nhân nghe thấy động tĩnh thì chạy tới...bắt đầu cá cược xem ai thắng. Tử Giai Âu Thần thể nhu, Hành Vân thể cương, đánh từ trong sảnh ăn ra đến ngoài sân, quả thực là kẻ tám lạng người nửa cân.
Tư Nguyệt bị phong bế nội lực nên không thèm quản bọn họ, chỉ bình thản đứng ở ngoài xem. Hạ Trác đặt cược cho Tử Giai Âu Thần nên luôn miệng cổ vũ hắn, Mạc Thương thì ngược lại đặt Hành Vân thắng...
" Bẩm Vương gia, Nam An tiểu vương gia cầu kiến !" Một thuộc hạ run rẩy chạy vào bẩm báo. Có câu trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết a, khí tức kinh khủng kia bọn tiểu tôm tiểu tép như hắn thực không chịu nổi.
Tư Nguyệt liếc hai kẻ vẫn đang hăng say đánh, mở miệng nói với Mạc Thương : " Ngươi trông chừng bọn họ, đợi đánh nhau xong thì liệt kê xem hư hỏng những gì, bồi thường gấp mười." Dứt lời nàng phất tay rời đi, Chiêu Vân chạy theo phía sau.
Vừa tới chính sảnh Tư Nguyệt đã thấy một nữ nhân tầm mười tám, mười chín tuổi ăn vận xa hoa ngồi trên ghế, bên cạnh là nô tỳ mặc áo vàng trông khá cao lớn. Nam An Vương gia là thân vương, xét về vai vế là cữu cữu của Phượng Lâm, trông coi gia phả hoàng tộc, quyền thế tương đối lớn. Mà Nam An Vương chỉ có một nữ nhi gọi là Phượng Khải Ca, bởi vì được nuông chiều mà tính tình trở nên bá đạo, Tư Nguyệt từng nghe qua không ít chuyện của nàng ta.
Vốn nàng muốn nể mặt Nam An Vương chào hỏi nàng ta một tiếng, dù sao cục diện triều đình chưa ổn nàng cũng không muốn bứt dây động rừng thế nhưng Phượng Khải Ca thấy nàng đi vào chỉ liếc một cái, không có ý định hành lễ. Tư Nguyệt thấy vậy cũng lười phản ứng, trực tiếp ngồi vào ghế gia chủ
" Tiêu Dao Vương, ngươi thấy tiểu vương gia chúng ta mà không hành lễ sao ?" Phượng Khải Ca nhăn mặt, nô tỳ mặc áo vàng bên cạnh nàng ta liền lên tiếng.
Chiêu Vân không phải dễ chọc, trực tiếp phản bác : " Hỗn láo ! Vương gia đường đường là thân vương do hoàng thượng sắc phong, tiểu vương gia các ngươi là cái rắm gì ?" Nàng ta là nữ tử giang hồ, quả nhiên ăn nói có phần mạnh bạo.
Nô tỳ áo vàng bị dọa bởi khí thế của Chiêu Vân, không chịu thua nói : " Hừ, chỉ là một tiện dân được sắc phong đã tưởng mình biến thành phượng hoàng sao ? Tiểu vương gia chúng ta là huyết thống hoàng tộc cao quý, các ngươi thấy không hành lễ còn láo xược."
"Chát !"
Không đợi nô tỳ kia nói xong, Chiêu Vân đã vung roi đánh vào mặt ả. Roi này chính là Bạch Tiên lần trước cướp được từ tay Diệt Đông Thành, Tư Nguyệt thấy Chiêu Vân thích dùng roi nên đã ban cho nàng ta.
Nô tỳ áo vàng "a" lên một tiếng, run rẩy sờ lên khuôn mặt đầy máu của mình. Phượng Khải Ca tức giận đứng dậy, hô : " Lạc Tẫn Thiên ! Ngươi dám đánh người của ta ?"
Tư Nguyệt híp mắt, mặc dù nội lực bị phong bế nhưng sát khí tỏa ra vẫn khiến người ta kinh sợ : " Ngươi chỉ là một tiểu vương gia nhỏ nhoi mà dám đến phủ của bổn vương làm loạn ? Bổn vương gặp hoàng thượng không cần quỳ, Nam An Vương thấy bổn vương cũng phải kính nể bảy phần, hay cho một tiểu vương gia không biết lớn nhỏ !" Nói tới đây nàng lạnh lùng quét qua Phượng Khải Ca.
Phượng Khải Ca bởi vì bối phận trong hoàng tộc cao nên trước giờ nàng ta nói một không ai dám nói hai, nay thấy Tư Nguyệt như vậy, mặc dù sợ hãi nhưng trong lòng vẫn không phục, ngón tay chỉ vào Tư Nguyệt : " Bổn vương ? Tiện dân ngươi không biết xấu hổ ? Nha đầu Phượng Lâm sắc phong ngươi đúng là hồ đồ" Tuy giọng nói cứng rắn nhưng chân nàng ta đã mềm nhũn, hô hấp dần trở nên khó khăn.
" Chát ! Chát !"
Hai roi vung xuống, một phát lên mặt Phượng Khải Ca, một phát lên tay nàng ta. Chiêu Vân lớn giọng nói : "Ngươi là cái thá gì mà dám chỉ tay vào mặt Vương gia !"
Chiêu Vân đang muốn quất cho Phượng Khải Ca thêm mấy roi thì Tư Nguyệt đã phất tay ngăn lại, thanh âm lạnh lẽo : " Bổn vương không muốn tranh cãi với ngươi, ngươi đến đây nếu chỉ để nói mấy câu vô nghĩa này thì thứ lỗi bổn vương không tiếp ! Chiêu Vân tiễn khách !"
Phượng Khải Ca giật mình dường như nhớ tới ý định của mình, cắn răng nhịn sự đau đớn nói : " Hừ, Lần trước tại yến tiếc ta vừa thấy gã tự xưng là phu thị của ngươi đã thích, lần này đến là muốn ngươi tặng hắn cho ta, giá bao nhiêu cứ nói, ta đều sẽ đưa." Trong giọng nói chứa đầy sự kiêu ngạo.
Tư Nguyệt híp mắt, giận quá hóa cười, lạnh lùng nói : " Hắn là phu thị của bổn vương, bổn vương không hề có ý định tặng hay bán hắn. Tiễn khách !"
Phượng Khải Ca trợn mắt, ngực phập phồng dường như rất tức giận : " Ngươi...ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt ?!" Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra nàng ta bị khinh nhục như vậy. Trước đây những gì nàng ta muốn không ai dám cự tuyệt cả !
" Huyết Nhi !" Tư Nguyệt cười lạnh.
Phượng Khải Ca chưa kịp định thần đã nghe tiếng gầm gừ ngày một gần, xoay lưng một cái nàng ta lẫn nô tỳ mặc áo vàng đều nhũn chân quỵ xuống.
Huyết Nhi chính là Huyết Hổ lần trước Tư Nguyệt thuần phục được khi đến Tỵ Hổ tộc tìm băng nhũ cho Mặc Băng Quân, Huyết Hổ vừa đi vào vừa gầm gừ, thân hình cao hơn một trượng, mắt vằn ra từng tia máu vô cùng đáng sợ. Nó dường như hiểu ý Tư Nguyệt, lúc đi ngang qua Phượng Khải Ca thì khè khè mấy tiếng...Rống !
Phượng Khải Ca giật mình, ngay lập tức hôn mê bất tỉnh. Nô tỳ áo vàng kia cũng đồng cảnh ngộ.
Tư Nguyệt nhướn mày phất tay với Chiêu Vân : " Đem bọn họ vứt ra ngoài cửa."
Lúc mấy gia đinh trong vương phủ xách Phượng Khải Ca và nô tỳ của nàng ta đi thì thấy thảm bị ướt một vũng, ai nấy đều cười đến đỏ mặt.
Bốn người Mạc Thương, Hạ Trác, Tử Giai Âu Thần và Hành Vân thì luân phiên chăm sóc và bảo vệ nàng. Không nói đến thân phận Lâu chủ Thiên Hải Lâu, với thân phận Tiêu Dao Vương cũng có không ít kẻ muốn trừ khử Tư Nguyệt.
" Nguyệt Nhi, đây là canh gà cho tự tay ta hầm, nàng ăn đi xem có ngon không ?" Tử Giai Âu Thần kề khuôn mặt tuấn mỹ sát vào mặt Tư Nguyệt, khóe môi nhếch lên nụ cười hại nước.
Tư Nguyệt liếc nhìn một bàn đầy sơn hào hải vị lại nhìn bát canh gà do Tử Giai Âu Thần hầm, nước canh màu đen còn mang theo mùi thuốc bắc. Tư Nguyệt nhíu mày : " Là do các ngươi nấu sao ?"
Tử Giai Âu Thần và Hạ Trác liên tục gật đầu, Hành Vân liếc hai người đó, khinh bỉ hừ một tiếng.
Nàng nhướn mày rốt cuộc cũng múc canh gà do Tử Giai Âu Thần hầm. Canh gà vừa đưa lên khóe miệng nàng đã ngửi thấy vị đăng đắng, nàng híp mắt uống một ngụm.
"Phụt !"
Canh gà chưa kịp đưa xuống cổ họng đã bị Tư Nguyệt phun ra, độ cong vô cùng hoàn mỹ bắn lên mặt Tử Giai Âu Thần đang kề sát.
Tử Giai Âu Thần kinh ngạc, lấy khăn tay lau miệng cho Tư Nguyệt xong mới tao nhã lau khuôn mặt đầy canh của mình, khóe môi giật giật : " Nguyệt Nhi...canh này khó uống lắm sao ?"
Hành Vân ngồi đối diện Tử Giai Âu Thần cười nhạt, ánh mắt đầy vẻ khinh thường : " Ngươi rõ ràng dùng hoàng liên thay cho cam thảo, không khó uống mới lạ." Trước giờ Hành Vân luôn lạnh lùng ít nói, thế nhưng mỗi câu nói ra đều khiến người ta tức giận công tâm.
Trong lúc Hành Vân lên tiếng Tử Giai Âu Thần đã múc canh gà do chính hắn hầm đưa lên miệng, dĩ nhiên không khá hơn Tư Nguyệt bao nhiêu, trực tiếp phun vào mặt Hành Vân.
Hành Vân trừng mắt đập bàn : " Ngươi..."
Tử Giai Âu Thần cười một tiếng, lau canh trên miệng rồi liếc Hành Vân : " Ta thế nào ?"
Hành Vân hừ lạnh : " Lần trước có Bạch Hổ của Kỷ Hắc Luân cứu ngươi, lần này ta xem kẻ nào cứu được." Dứt lời Hành Vân vận công đánh một chưởng.
Tử Giai Âu Thần nghiêng người, không thua kém đánh trả Hành Vân. Bàn ăn lúc này đã bị đánh gãy, xung quanh bàn ghế đều nát vụn, đánh đến nghiêng trời lệch đất.
Mấy lão nhân nghe thấy động tĩnh thì chạy tới...bắt đầu cá cược xem ai thắng. Tử Giai Âu Thần thể nhu, Hành Vân thể cương, đánh từ trong sảnh ăn ra đến ngoài sân, quả thực là kẻ tám lạng người nửa cân.
Tư Nguyệt bị phong bế nội lực nên không thèm quản bọn họ, chỉ bình thản đứng ở ngoài xem. Hạ Trác đặt cược cho Tử Giai Âu Thần nên luôn miệng cổ vũ hắn, Mạc Thương thì ngược lại đặt Hành Vân thắng...
" Bẩm Vương gia, Nam An tiểu vương gia cầu kiến !" Một thuộc hạ run rẩy chạy vào bẩm báo. Có câu trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết a, khí tức kinh khủng kia bọn tiểu tôm tiểu tép như hắn thực không chịu nổi.
Tư Nguyệt liếc hai kẻ vẫn đang hăng say đánh, mở miệng nói với Mạc Thương : " Ngươi trông chừng bọn họ, đợi đánh nhau xong thì liệt kê xem hư hỏng những gì, bồi thường gấp mười." Dứt lời nàng phất tay rời đi, Chiêu Vân chạy theo phía sau.
Vừa tới chính sảnh Tư Nguyệt đã thấy một nữ nhân tầm mười tám, mười chín tuổi ăn vận xa hoa ngồi trên ghế, bên cạnh là nô tỳ mặc áo vàng trông khá cao lớn. Nam An Vương gia là thân vương, xét về vai vế là cữu cữu của Phượng Lâm, trông coi gia phả hoàng tộc, quyền thế tương đối lớn. Mà Nam An Vương chỉ có một nữ nhi gọi là Phượng Khải Ca, bởi vì được nuông chiều mà tính tình trở nên bá đạo, Tư Nguyệt từng nghe qua không ít chuyện của nàng ta.
Vốn nàng muốn nể mặt Nam An Vương chào hỏi nàng ta một tiếng, dù sao cục diện triều đình chưa ổn nàng cũng không muốn bứt dây động rừng thế nhưng Phượng Khải Ca thấy nàng đi vào chỉ liếc một cái, không có ý định hành lễ. Tư Nguyệt thấy vậy cũng lười phản ứng, trực tiếp ngồi vào ghế gia chủ
" Tiêu Dao Vương, ngươi thấy tiểu vương gia chúng ta mà không hành lễ sao ?" Phượng Khải Ca nhăn mặt, nô tỳ mặc áo vàng bên cạnh nàng ta liền lên tiếng.
Chiêu Vân không phải dễ chọc, trực tiếp phản bác : " Hỗn láo ! Vương gia đường đường là thân vương do hoàng thượng sắc phong, tiểu vương gia các ngươi là cái rắm gì ?" Nàng ta là nữ tử giang hồ, quả nhiên ăn nói có phần mạnh bạo.
Nô tỳ áo vàng bị dọa bởi khí thế của Chiêu Vân, không chịu thua nói : " Hừ, chỉ là một tiện dân được sắc phong đã tưởng mình biến thành phượng hoàng sao ? Tiểu vương gia chúng ta là huyết thống hoàng tộc cao quý, các ngươi thấy không hành lễ còn láo xược."
"Chát !"
Không đợi nô tỳ kia nói xong, Chiêu Vân đã vung roi đánh vào mặt ả. Roi này chính là Bạch Tiên lần trước cướp được từ tay Diệt Đông Thành, Tư Nguyệt thấy Chiêu Vân thích dùng roi nên đã ban cho nàng ta.
Nô tỳ áo vàng "a" lên một tiếng, run rẩy sờ lên khuôn mặt đầy máu của mình. Phượng Khải Ca tức giận đứng dậy, hô : " Lạc Tẫn Thiên ! Ngươi dám đánh người của ta ?"
Tư Nguyệt híp mắt, mặc dù nội lực bị phong bế nhưng sát khí tỏa ra vẫn khiến người ta kinh sợ : " Ngươi chỉ là một tiểu vương gia nhỏ nhoi mà dám đến phủ của bổn vương làm loạn ? Bổn vương gặp hoàng thượng không cần quỳ, Nam An Vương thấy bổn vương cũng phải kính nể bảy phần, hay cho một tiểu vương gia không biết lớn nhỏ !" Nói tới đây nàng lạnh lùng quét qua Phượng Khải Ca.
Phượng Khải Ca bởi vì bối phận trong hoàng tộc cao nên trước giờ nàng ta nói một không ai dám nói hai, nay thấy Tư Nguyệt như vậy, mặc dù sợ hãi nhưng trong lòng vẫn không phục, ngón tay chỉ vào Tư Nguyệt : " Bổn vương ? Tiện dân ngươi không biết xấu hổ ? Nha đầu Phượng Lâm sắc phong ngươi đúng là hồ đồ" Tuy giọng nói cứng rắn nhưng chân nàng ta đã mềm nhũn, hô hấp dần trở nên khó khăn.
" Chát ! Chát !"
Hai roi vung xuống, một phát lên mặt Phượng Khải Ca, một phát lên tay nàng ta. Chiêu Vân lớn giọng nói : "Ngươi là cái thá gì mà dám chỉ tay vào mặt Vương gia !"
Chiêu Vân đang muốn quất cho Phượng Khải Ca thêm mấy roi thì Tư Nguyệt đã phất tay ngăn lại, thanh âm lạnh lẽo : " Bổn vương không muốn tranh cãi với ngươi, ngươi đến đây nếu chỉ để nói mấy câu vô nghĩa này thì thứ lỗi bổn vương không tiếp ! Chiêu Vân tiễn khách !"
Phượng Khải Ca giật mình dường như nhớ tới ý định của mình, cắn răng nhịn sự đau đớn nói : " Hừ, Lần trước tại yến tiếc ta vừa thấy gã tự xưng là phu thị của ngươi đã thích, lần này đến là muốn ngươi tặng hắn cho ta, giá bao nhiêu cứ nói, ta đều sẽ đưa." Trong giọng nói chứa đầy sự kiêu ngạo.
Tư Nguyệt híp mắt, giận quá hóa cười, lạnh lùng nói : " Hắn là phu thị của bổn vương, bổn vương không hề có ý định tặng hay bán hắn. Tiễn khách !"
Phượng Khải Ca trợn mắt, ngực phập phồng dường như rất tức giận : " Ngươi...ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt ?!" Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra nàng ta bị khinh nhục như vậy. Trước đây những gì nàng ta muốn không ai dám cự tuyệt cả !
" Huyết Nhi !" Tư Nguyệt cười lạnh.
Phượng Khải Ca chưa kịp định thần đã nghe tiếng gầm gừ ngày một gần, xoay lưng một cái nàng ta lẫn nô tỳ mặc áo vàng đều nhũn chân quỵ xuống.
Huyết Nhi chính là Huyết Hổ lần trước Tư Nguyệt thuần phục được khi đến Tỵ Hổ tộc tìm băng nhũ cho Mặc Băng Quân, Huyết Hổ vừa đi vào vừa gầm gừ, thân hình cao hơn một trượng, mắt vằn ra từng tia máu vô cùng đáng sợ. Nó dường như hiểu ý Tư Nguyệt, lúc đi ngang qua Phượng Khải Ca thì khè khè mấy tiếng...Rống !
Phượng Khải Ca giật mình, ngay lập tức hôn mê bất tỉnh. Nô tỳ áo vàng kia cũng đồng cảnh ngộ.
Tư Nguyệt nhướn mày phất tay với Chiêu Vân : " Đem bọn họ vứt ra ngoài cửa."
Lúc mấy gia đinh trong vương phủ xách Phượng Khải Ca và nô tỳ của nàng ta đi thì thấy thảm bị ướt một vũng, ai nấy đều cười đến đỏ mặt.
Bình luận truyện