Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại
Chương 203: U Mê Trần Hi Lạc
Nhưng mà, Mục Diệc Thần hoàn toàn không hề bị lay động, trực tiếp
gắp miếng cá lên, bỏ vào trong miệng.
Ăn xong, để đũa xuống, nét mặt lạnh nhạt mở miệng đánh giá: "Mùi vị
vẫn giống như trước, quá ngọt."
Bánh bao nhỏ mếu miệng, vẻ mặt hiện lên sự oan ức, quay đầu nhìn về
phía Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Hi nhìn vành mắt hồng hồng của bé, thì đau lòng muốn chết.
Đồng thời, cũng không còn gì để nói với Mục đại thiếu.
"Mục Diệc Thần! Anh có cần trẻ con đến thế không hả! Còn cướp cá của
con gái chính mình nữa!
Anh không thể ăn cá sốt chua ngọt của mình được hay sao hả?"
Mục Diệc Thần nhàn nhạt liếc nhìn cô mà nói, "Làm sao hả? Món ăn cô
nấu ra, còn không cho người ta ăn hả? Hơn nữa, tôi cũng chỉ nếm thử
mùi vị của nó thế nào thôi mà."
Lạc Thần Hi không nhịn được lườm hắn một cái.
Nếm thử mùi vị, mà còn gắp một miếng thịt cá lớn như vậy sao!
Mới vừa rồi còn khinh bỉ nhổ nước bọt về mùi vị của nó hay sao!
Cô chẳng muốn phản bác người đàn ông trẻ con này nữa, quay đầu dỗ
dành bánh bao nhỏ nhà cô.
"Đường Đường ngoan, đừng để ý đến ba ba của em nữa, chúng ta ăn
món khác nha. Mới vừa rồi chị còn làm cho em bánh bánh pút - đing phô
mai, sau khi ăn cơm nước xong thì có thể nếm được rồi."
Với sự động viên của Lạc Thần Hi, thì cuối cùng bánh bao nhỏ cũng
xem như không khóc ré lên tại chỗ nữa.
Nhưng vẫn tức giận trừng mắt nhìn chằm chằm Mục Diệc Thần, mắng
"Ba ba xấu xa!"
Mục Diệc Thần nhíu mày, muốn nói chuyện.
Lúc này, bỗng nhiên cửa lớn của biệt thự bị người nào đó đẩy từ phía bên
ngoài vào.
Mục Vi Vi mệt mỏi bụi đường bước vào cửa, ngay cả giày cũng chưa kịp
thay, đã giữ lấy một người hầu, mà hỏi: "Dì Trần, anh hai của tôi đâu rồi?
Anh hai đã về nhà hay chưa?"
Dì Trần bị cô ấy kích động đến mức sợ hết cả hồn.
"Híc, đại thiếu gia đã trở về, chính ăn cơm ở nhà ăn ạ…"
Mục Vi Vi lập tức chạy ngay đến nhà ăn.
"Anh hai, anh hai! Ngày hôm nay anh về nhà sớm thật tốt quá rồi, em
muốn hỏi anh một chút…"
Mục Diệc Thần nhìn cô em nhà mình, lúc này mới nhíu mày, lạnh giọng
cắt ngang lời cô ấy.
"Đứng lại cho anh, vừa bước vào cửa đã hô to gọi nhỏ, đã trở thành dạng
người gì thế hả? Ngày hôm nay tại sao về nhà muộn như vậy, đã đi đâu
hả? Còn nữa, sau em lại mặc quần áo này trên người hả?"
Quần áo mà Mục Vi Vi mặc trên người là chiếc áo và chiếc váy cực kỳ
ngắn, trên cánh tay còn dán một hình chú heo con, mang dáng vẻ của em
gái nhà bên.
Sắc mặt của Mục Diệc Thần không hề dễ nhìn.
Bước chân của Mục Vi Vi dừng lại, này mới nhớ ra, ngày hôm nay cô ấy
trộm trốn ra ngoài đi chơi, vỗn dĩ muốn tránh né anh hai, lén lút trở về.
Kết quả là, sự kiện kia xen ngang xảy ra.
Cô ấy đã quá kích động, không thể chờ đợi được đến tận khi về đến nhà,
ngay cả quần áo cũng không hề thay đổi.
Lần này, vừa khéo lại bị đánh trúng lưỡi kiếm sắc rồi
Mục Diệc Thần hừ lạnh nói: "Còn không mau lên lầu thay quần áo đi!"
Mục Vi Vi không nhúc nhích, mà mở miệng hỏi: "Quần áo kia em sẽ
thay ra ngay…Nhưng cái kia, anh hai à, ngày hôm nay vậy mà anh lại
đến trận chung kết của giải thi đấu Hoa Phong! Tại sao anh lại đến
chương trình biểu diễn thời trang kia vậy? Còn không gọi em đi chung
nữa chứ!"
Mục Diệc Thần nhướng mày, "Tập đoàn SL gửi thư mời cho mẹ, vừa
đúng lúc anh rảnh rỗi, nên thay thế mẹ qua đó xem chút thôi. Em là một
học sinh trung học, không cố gắng đọc sách, đi xem cái chương trình
biểu diễn thời trang kia làm gì hả?"
"Nhưng mà... Nhưng..."
Mục Vi Vi cắn cánh môi, "Anh hai, anh tận mắt nhìn thấy người mẫu
nam Trần Hi Lạc kia không? Có phải anh ấy đẹp trai như trong video
không? Anh có lưu lại cách thức liên lạc với anh ấy không?"
Ngày hôm nay, cô ấy đi chơi cùng một đám bạn học bên ngoài, đúng lúc,
tiện tay mở giải thi đấu Hoa Phong hiện đang thi trực tiếp.
Đúng lúc nhìn thấy Trần Hi Lạc bước lên đài.
Lập tức sửng sốt.
Đẹp trai quá, tuấn tú vượt mức cho phép rồi!!
Mục Vi Vi lớn như vậy, còn chưa từng theo đuổi thần tượng bao giờ.
Nhưng chỉ trong vòng một phút, thì cô ấy và đám bạn thân kia, tất cả mọi
người đều u mê Trần Hi Lạc rồi.
Mấy người con gái kia còn đăng kí thật nhiều tài khoản, bỏ phiếu cho
anh ta.
gắp miếng cá lên, bỏ vào trong miệng.
Ăn xong, để đũa xuống, nét mặt lạnh nhạt mở miệng đánh giá: "Mùi vị
vẫn giống như trước, quá ngọt."
Bánh bao nhỏ mếu miệng, vẻ mặt hiện lên sự oan ức, quay đầu nhìn về
phía Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Hi nhìn vành mắt hồng hồng của bé, thì đau lòng muốn chết.
Đồng thời, cũng không còn gì để nói với Mục đại thiếu.
"Mục Diệc Thần! Anh có cần trẻ con đến thế không hả! Còn cướp cá của
con gái chính mình nữa!
Anh không thể ăn cá sốt chua ngọt của mình được hay sao hả?"
Mục Diệc Thần nhàn nhạt liếc nhìn cô mà nói, "Làm sao hả? Món ăn cô
nấu ra, còn không cho người ta ăn hả? Hơn nữa, tôi cũng chỉ nếm thử
mùi vị của nó thế nào thôi mà."
Lạc Thần Hi không nhịn được lườm hắn một cái.
Nếm thử mùi vị, mà còn gắp một miếng thịt cá lớn như vậy sao!
Mới vừa rồi còn khinh bỉ nhổ nước bọt về mùi vị của nó hay sao!
Cô chẳng muốn phản bác người đàn ông trẻ con này nữa, quay đầu dỗ
dành bánh bao nhỏ nhà cô.
"Đường Đường ngoan, đừng để ý đến ba ba của em nữa, chúng ta ăn
món khác nha. Mới vừa rồi chị còn làm cho em bánh bánh pút - đing phô
mai, sau khi ăn cơm nước xong thì có thể nếm được rồi."
Với sự động viên của Lạc Thần Hi, thì cuối cùng bánh bao nhỏ cũng
xem như không khóc ré lên tại chỗ nữa.
Nhưng vẫn tức giận trừng mắt nhìn chằm chằm Mục Diệc Thần, mắng
"Ba ba xấu xa!"
Mục Diệc Thần nhíu mày, muốn nói chuyện.
Lúc này, bỗng nhiên cửa lớn của biệt thự bị người nào đó đẩy từ phía bên
ngoài vào.
Mục Vi Vi mệt mỏi bụi đường bước vào cửa, ngay cả giày cũng chưa kịp
thay, đã giữ lấy một người hầu, mà hỏi: "Dì Trần, anh hai của tôi đâu rồi?
Anh hai đã về nhà hay chưa?"
Dì Trần bị cô ấy kích động đến mức sợ hết cả hồn.
"Híc, đại thiếu gia đã trở về, chính ăn cơm ở nhà ăn ạ…"
Mục Vi Vi lập tức chạy ngay đến nhà ăn.
"Anh hai, anh hai! Ngày hôm nay anh về nhà sớm thật tốt quá rồi, em
muốn hỏi anh một chút…"
Mục Diệc Thần nhìn cô em nhà mình, lúc này mới nhíu mày, lạnh giọng
cắt ngang lời cô ấy.
"Đứng lại cho anh, vừa bước vào cửa đã hô to gọi nhỏ, đã trở thành dạng
người gì thế hả? Ngày hôm nay tại sao về nhà muộn như vậy, đã đi đâu
hả? Còn nữa, sau em lại mặc quần áo này trên người hả?"
Quần áo mà Mục Vi Vi mặc trên người là chiếc áo và chiếc váy cực kỳ
ngắn, trên cánh tay còn dán một hình chú heo con, mang dáng vẻ của em
gái nhà bên.
Sắc mặt của Mục Diệc Thần không hề dễ nhìn.
Bước chân của Mục Vi Vi dừng lại, này mới nhớ ra, ngày hôm nay cô ấy
trộm trốn ra ngoài đi chơi, vỗn dĩ muốn tránh né anh hai, lén lút trở về.
Kết quả là, sự kiện kia xen ngang xảy ra.
Cô ấy đã quá kích động, không thể chờ đợi được đến tận khi về đến nhà,
ngay cả quần áo cũng không hề thay đổi.
Lần này, vừa khéo lại bị đánh trúng lưỡi kiếm sắc rồi
Mục Diệc Thần hừ lạnh nói: "Còn không mau lên lầu thay quần áo đi!"
Mục Vi Vi không nhúc nhích, mà mở miệng hỏi: "Quần áo kia em sẽ
thay ra ngay…Nhưng cái kia, anh hai à, ngày hôm nay vậy mà anh lại
đến trận chung kết của giải thi đấu Hoa Phong! Tại sao anh lại đến
chương trình biểu diễn thời trang kia vậy? Còn không gọi em đi chung
nữa chứ!"
Mục Diệc Thần nhướng mày, "Tập đoàn SL gửi thư mời cho mẹ, vừa
đúng lúc anh rảnh rỗi, nên thay thế mẹ qua đó xem chút thôi. Em là một
học sinh trung học, không cố gắng đọc sách, đi xem cái chương trình
biểu diễn thời trang kia làm gì hả?"
"Nhưng mà... Nhưng..."
Mục Vi Vi cắn cánh môi, "Anh hai, anh tận mắt nhìn thấy người mẫu
nam Trần Hi Lạc kia không? Có phải anh ấy đẹp trai như trong video
không? Anh có lưu lại cách thức liên lạc với anh ấy không?"
Ngày hôm nay, cô ấy đi chơi cùng một đám bạn học bên ngoài, đúng lúc,
tiện tay mở giải thi đấu Hoa Phong hiện đang thi trực tiếp.
Đúng lúc nhìn thấy Trần Hi Lạc bước lên đài.
Lập tức sửng sốt.
Đẹp trai quá, tuấn tú vượt mức cho phép rồi!!
Mục Vi Vi lớn như vậy, còn chưa từng theo đuổi thần tượng bao giờ.
Nhưng chỉ trong vòng một phút, thì cô ấy và đám bạn thân kia, tất cả mọi
người đều u mê Trần Hi Lạc rồi.
Mấy người con gái kia còn đăng kí thật nhiều tài khoản, bỏ phiếu cho
anh ta.
Bình luận truyện