Ngự Xà Cuồng Phi
Chương 172: Nhận ra Thiên Mị
Edit: Đường Y Huệ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Nghĩ đến đây, Phượng Thiên Mị cũng không cảm thấy áo não, bởi vì nàng không thừa nhận, hắn thấy nàng cũng sẽ nhận ra được.
Không sai, chính vì một tiếng là huynh của Phượng Thiên Mị, đã khiến cho Tà Long xác định Phù Vân, chính là Cuồng Phượng, còn Cuồng Phượng có phải Phượng Thiên Mị hay không, hắn nghĩ, rất nhanh cũng sẽ biết.
Có điều, vì Phượng Thiên Mị không để cho hắn tiếp tục nhận ra nàng là Phượng Thiên Mị, nàng phải chú ý một chút, miễn cho gặp phải tên biến thái khôn khéo, nhất định sẽ nhận ra.
“Làm sao? Có kinh ngạc như vậy sao?” Tà Long hài hước hỏi.
“Ồ! Đương nhiên là kinh ngạc, ta còn tưởng rằng đến bước đường cùng huynh mới tìm tới ta đấy! Chẳng qua thấy huynh có tiền như vậy, dùng một vạn lượng để mời ta biểu diễn, sợ rằng tiền nhiều mà khó lấy đi!” Phượng Thiên Mị xinh đẹp cười một tiếng, nói.
“Ha, ha!” Tà Long không nói gì, chỉ cười khẽ một tiếng, giọng nói hết sức ý tứ sâu xa.
“Nói đi! Tìm ta có chuyện gì?” Phượng Thiên Mị cũng không cùng hắn vòng vo trực tiếp hỏi.
Đối với Tà Long, Phượng Thiên Mị không hề bài xích cũng vô hình buông lỏng cảnh giác, nhưng dẫu sao cũng không quen biết, nên cũng không cần nói nhảm nhiều.
“Làm sao cô nương khẳng định là ta có chuyện đây! Hay là cô nương có chuyện cần đến ta! Cô nương không tìm việc cho ta làm, sao ta lấy được ngọc bội của ta về!” Tà Long cười như không cười nói.
Ngọc bội! Thì ra hắn là muốn ngọc bội, vốn định chuyện ngày hôm qua hắn đã giúp sẽ trả lại cho hắn, chỉ là lúc đó thân phận của nàng là Phượng Thiên Mị không thể bại lộ nên thôi, bây giờ có thể trả lại cho hắn rồi.
Nghĩ xong, Phượng Thiên Mị lấy ngọc bội từ trong ngực ra đưa cho Tà Long nói: “Ngọc bội trả lại cho huynh, hôm nay ta có lòng nhân từ, không cần huynh làm chuyện gì cho ta cả.”
Tà Long cũng không có đi qua ngay để nhận lại ngọc bội, ánh mắt hắn tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm vào Phượng Thiên Mị, như muốn nhìn thấu được nàng vậy.
Bây giờ hắn không xác định được, rốt cuộc Cuồng Phượng có phải là Phượng Thiên Mị hay không, thần thái và khí chất tựa như giống lại tựa như không giống, nói giống thì cảm giác có chỗ khác biệt, nói không giống, lại có chút giống nhau, hơn nữa các nàng đều không có võ công.
Chẳng lẽ, nàng thật sự nguỵ trang rất giỏi sao?
Thấy ánh mắt Tà Long nhìn nàng, Phượng Thiên Mị cũng biết, hắn đúng là đang nghiên cứu tìm tòi nàng, xem ra hắn thật sự hoài nghi nàng.
Phượng Thiên Mị bị tìm tòi nghiên cứu có chút khó chịu, nhưng lại không thể cáu giận, cho nên chỉ có thể lên tiếng chấm dứt: “Làm sao lại nhìn mê mẩn như vậy, có phải yêu ta rồi hay không mà ngay cả ngọc bội cũng quên nhận lại.”
Tiếng nói dịu dàng đáng yêu mị hoặc, mập mờ mười phần, nhưng rõ ràng là khiêu khích.
Tà Long ngẩn ra, rõ ràng không ngờ tới Phượng Thiên Mị sẽ nói như vậy, chẳng qua chỉ trong nháy mắt, khoé miệng dưới mặt nạ hơi cong lên, bước một bước tới gần Phượng Thiên Mị, gần sát bên tai Phượng Thiên Mị
Phượng Thiên Mị sững sờ, chân mày cũng hơi nhíu lại, ngửi thấy trên người hắn tản mát ra hơi thở kiên cường của nam tử, cộng thêm bây giờ bọn họ trong tư thế có chút ái muội khiến cho Phượng Thiên Mị cảm thấy tim đập nhanh vài nhịp, hô hấp có chút không thể khống chế.
Chỉ là không kịp chờ nàng phản ứng, đã nghe được giọng nói tà mị kèm mị hoặc của Tà Long vang lên: “Đúng vậy, ta chính là yêu nàng, nếu không, nàng lấy thân báo đáp thì như thế nào?”
Phượng Thiên Mị sững sờ, tim lại đập cuồng loạn, chính nàng cũng không giải thích được cảm giác này, nàng đây là thế nào? Tại sao lại có cảm giác rung động? Không, nàng không thích loại cảm giác này, nàng không cần loại cảm giác này.
Chỉ trong chốc lát, Phượng Thiên Mị đã trấn định lại, lập tức ngẩng đầu chống lại ánh mắt lộ ra ngoài mặt nạ của Tà Long, không nhìn không biết, nhưng nhìn một cái bị doạ cho giật mình, ngẩn ra, ánh mắt chợt loé.
Ánh mắt của hắn rất phức tạp, nàng nhìn không hiểu, nhưng nàng nhìn ra được, giờ phút này trong ánh mắt của hắn, có đùa bỡn, có bất đắc dĩ còn có một loại được đặt tên là chân tình.
Nhưng mà rất nhanh, vẻ mặt của Tà Long lập tức đổi thành lạnh nhạt.
Hắn không biết, tại sao không hề bài xích nàng, nhìn nàng, vậy mà không giải thích được lại lộ ra cảm xúc, mặc dù nhìn nàng và Phượng Thiên Mị vẫn có chút khác biệt, nhưng trong lòng hắn vẫn coi nàng là Phượng Thiên Mị.
Có lẽ, nàng đúng là Phượng Thiên Mị, nếu như nàng thật sự là Phượng Thiên Mị như vậy thì nàng nguỵ trang thật cao tay.
Chỉ là Phượng Thiên Mị này có đúng là Phượng Thiên Mị ngu si trước kia hay không.
“Ha ha!” Phượng Thiên Mị không nói gì, chỉ cười nhạt, nụ cười kia mang theo một chút khổ sở.
Bây giờ tính sao đây! Vì sao hắn lại lộ ra vẻ mặt như vậy với nàng, mà nàng, tại sao lại trào ra tâm tình như vậy đối với hắn. Đột nhiên trong mơ hồ nàng cảm giác được, Tà Long này, nàng thật giống như biết hắn, cũng thật giống như không biết.
“Cốc cốc”. Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, khiến Phượng Thiên Mị và Tà Long hoàn hồn lại.
“Chuyện gì?” Phượng Thiên Mị hỏi, chỉ là giọng nói rõ ràng có chút không yên lòng.
“Tiểu thư, đến lúc người ra sân khấu rồi.” Ngoài cửa vang lên giọng nói của Bạch Nhan.
“Được rồi, ta tới ngay.” Phượng Thiên Mị đáp lại, muốn xoay người rời đi nhưng đột nhiên nhớ tới ngọc bội của Tà Long vẫn còn trên tay mình, lần nữa đưa tay ra, đưa ngọc bội tới trước mặt Tà Long: “Ngọc bội của huynh, cầm đi!”
“Ta không phải tới đây đòi ngọc bội” Tà Long thản nhiên nói.
“Chẳng lẽ huynh bỏ ra một vạn lượng bạc chỉ đến xem ta diễn?” Phượng Thiên Mị quả thực không tin, hắn muốn tìm nàng hoàn toàn có thể dựa vào cây trâm nàng để lại cho hắn. Huống chi nàng đã dặn dò thuộc hạ, nếu có người cầm cây trâm đến tìm nàng, lập tức thông báo cho nàng. Hơn nữa chuyện cây trâm chỉ có chính bọn họ biết, đương nhiên sẽ không có người xằng bậy tới quấy rồi.
“Không, ta tới là muốn nhìn gương mặt của nàng dưới khăn che mặt.” Tà Long vừa nói tay cũng vươn tới khuôn mặt của Phượng Thiên Mị.
Sắc mặt Phượng Thiên Mị tối sầm, ngay lúc tay của Tà Long sắp chạm tới mạng che mặt của nàng, Phượng Thiên Mị lắc người, tránh thoát được tay của Tà Long.
Hành động này của Tà Long chọc giận Phượng Thiên Mị, lúc này tròng mắt Phượng Thiên Mị nhuộm chút lửa giận.
Chết tiệt, chẳng lẽ hắn thật phát hiện ra cái gì, hay chỉ thuần túy muốn nhìn mặt nàng một chút mà thôi.
Nghĩ đến đây, Phượng Thiên Mị cũng không cảm thấy áo não, bởi vì nàng không thừa nhận, hắn thấy nàng cũng sẽ nhận ra được.
Không sai, chính vì một tiếng là huynh của Phượng Thiên Mị, đã khiến cho Tà Long xác định Phù Vân, chính là Cuồng Phượng, còn Cuồng Phượng có phải Phượng Thiên Mị hay không, hắn nghĩ, rất nhanh cũng sẽ biết.
Có điều, vì Phượng Thiên Mị không để cho hắn tiếp tục nhận ra nàng là Phượng Thiên Mị, nàng phải chú ý một chút, miễn cho gặp phải tên biến thái khôn khéo, nhất định sẽ nhận ra.
“Làm sao? Có kinh ngạc như vậy sao?” Tà Long hài hước hỏi.
“Ồ! Đương nhiên là kinh ngạc, ta còn tưởng rằng đến bước đường cùng huynh mới tìm tới ta đấy! Chẳng qua thấy huynh có tiền như vậy, dùng một vạn lượng để mời ta biểu diễn, sợ rằng tiền nhiều mà khó lấy đi!” Phượng Thiên Mị xinh đẹp cười một tiếng, nói.
“Ha, ha!” Tà Long không nói gì, chỉ cười khẽ một tiếng, giọng nói hết sức ý tứ sâu xa.
“Nói đi! Tìm ta có chuyện gì?” Phượng Thiên Mị cũng không cùng hắn vòng vo trực tiếp hỏi.
Đối với Tà Long, Phượng Thiên Mị không hề bài xích cũng vô hình buông lỏng cảnh giác, nhưng dẫu sao cũng không quen biết, nên cũng không cần nói nhảm nhiều.
“Làm sao cô nương khẳng định là ta có chuyện đây! Hay là cô nương có chuyện cần đến ta! Cô nương không tìm việc cho ta làm, sao ta lấy được ngọc bội của ta về!” Tà Long cười như không cười nói.
Ngọc bội! Thì ra hắn là muốn ngọc bội, vốn định chuyện ngày hôm qua hắn đã giúp sẽ trả lại cho hắn, chỉ là lúc đó thân phận của nàng là Phượng Thiên Mị không thể bại lộ nên thôi, bây giờ có thể trả lại cho hắn rồi.
Nghĩ xong, Phượng Thiên Mị lấy ngọc bội từ trong ngực ra đưa cho Tà Long nói: “Ngọc bội trả lại cho huynh, hôm nay ta có lòng nhân từ, không cần huynh làm chuyện gì cho ta cả.”
Tà Long cũng không có đi qua ngay để nhận lại ngọc bội, ánh mắt hắn tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm vào Phượng Thiên Mị, như muốn nhìn thấu được nàng vậy.
Bây giờ hắn không xác định được, rốt cuộc Cuồng Phượng có phải là Phượng Thiên Mị hay không, thần thái và khí chất tựa như giống lại tựa như không giống, nói giống thì cảm giác có chỗ khác biệt, nói không giống, lại có chút giống nhau, hơn nữa các nàng đều không có võ công.
Chẳng lẽ, nàng thật sự nguỵ trang rất giỏi sao?
Thấy ánh mắt Tà Long nhìn nàng, Phượng Thiên Mị cũng biết, hắn đúng là đang nghiên cứu tìm tòi nàng, xem ra hắn thật sự hoài nghi nàng.
Phượng Thiên Mị bị tìm tòi nghiên cứu có chút khó chịu, nhưng lại không thể cáu giận, cho nên chỉ có thể lên tiếng chấm dứt: “Làm sao lại nhìn mê mẩn như vậy, có phải yêu ta rồi hay không mà ngay cả ngọc bội cũng quên nhận lại.”
Tiếng nói dịu dàng đáng yêu mị hoặc, mập mờ mười phần, nhưng rõ ràng là khiêu khích.
Tà Long ngẩn ra, rõ ràng không ngờ tới Phượng Thiên Mị sẽ nói như vậy, chẳng qua chỉ trong nháy mắt, khoé miệng dưới mặt nạ hơi cong lên, bước một bước tới gần Phượng Thiên Mị, gần sát bên tai Phượng Thiên Mị
Phượng Thiên Mị sững sờ, chân mày cũng hơi nhíu lại, ngửi thấy trên người hắn tản mát ra hơi thở kiên cường của nam tử, cộng thêm bây giờ bọn họ trong tư thế có chút ái muội khiến cho Phượng Thiên Mị cảm thấy tim đập nhanh vài nhịp, hô hấp có chút không thể khống chế.
Chỉ là không kịp chờ nàng phản ứng, đã nghe được giọng nói tà mị kèm mị hoặc của Tà Long vang lên: “Đúng vậy, ta chính là yêu nàng, nếu không, nàng lấy thân báo đáp thì như thế nào?”
Phượng Thiên Mị sững sờ, tim lại đập cuồng loạn, chính nàng cũng không giải thích được cảm giác này, nàng đây là thế nào? Tại sao lại có cảm giác rung động? Không, nàng không thích loại cảm giác này, nàng không cần loại cảm giác này.
Chỉ trong chốc lát, Phượng Thiên Mị đã trấn định lại, lập tức ngẩng đầu chống lại ánh mắt lộ ra ngoài mặt nạ của Tà Long, không nhìn không biết, nhưng nhìn một cái bị doạ cho giật mình, ngẩn ra, ánh mắt chợt loé.
Ánh mắt của hắn rất phức tạp, nàng nhìn không hiểu, nhưng nàng nhìn ra được, giờ phút này trong ánh mắt của hắn, có đùa bỡn, có bất đắc dĩ còn có một loại được đặt tên là chân tình.
Nhưng mà rất nhanh, vẻ mặt của Tà Long lập tức đổi thành lạnh nhạt.
Hắn không biết, tại sao không hề bài xích nàng, nhìn nàng, vậy mà không giải thích được lại lộ ra cảm xúc, mặc dù nhìn nàng và Phượng Thiên Mị vẫn có chút khác biệt, nhưng trong lòng hắn vẫn coi nàng là Phượng Thiên Mị.
Có lẽ, nàng đúng là Phượng Thiên Mị, nếu như nàng thật sự là Phượng Thiên Mị như vậy thì nàng nguỵ trang thật cao tay.
Chỉ là Phượng Thiên Mị này có đúng là Phượng Thiên Mị ngu si trước kia hay không.
“Ha ha!” Phượng Thiên Mị không nói gì, chỉ cười nhạt, nụ cười kia mang theo một chút khổ sở.
Bây giờ tính sao đây! Vì sao hắn lại lộ ra vẻ mặt như vậy với nàng, mà nàng, tại sao lại trào ra tâm tình như vậy đối với hắn. Đột nhiên trong mơ hồ nàng cảm giác được, Tà Long này, nàng thật giống như biết hắn, cũng thật giống như không biết.
“Cốc cốc”. Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, khiến Phượng Thiên Mị và Tà Long hoàn hồn lại.
“Chuyện gì?” Phượng Thiên Mị hỏi, chỉ là giọng nói rõ ràng có chút không yên lòng.
“Tiểu thư, đến lúc người ra sân khấu rồi.” Ngoài cửa vang lên giọng nói của Bạch Nhan.
“Được rồi, ta tới ngay.” Phượng Thiên Mị đáp lại, muốn xoay người rời đi nhưng đột nhiên nhớ tới ngọc bội của Tà Long vẫn còn trên tay mình, lần nữa đưa tay ra, đưa ngọc bội tới trước mặt Tà Long: “Ngọc bội của huynh, cầm đi!”
“Ta không phải tới đây đòi ngọc bội” Tà Long thản nhiên nói.
“Chẳng lẽ huynh bỏ ra một vạn lượng bạc chỉ đến xem ta diễn?” Phượng Thiên Mị quả thực không tin, hắn muốn tìm nàng hoàn toàn có thể dựa vào cây trâm nàng để lại cho hắn. Huống chi nàng đã dặn dò thuộc hạ, nếu có người cầm cây trâm đến tìm nàng, lập tức thông báo cho nàng. Hơn nữa chuyện cây trâm chỉ có chính bọn họ biết, đương nhiên sẽ không có người xằng bậy tới quấy rồi.
“Không, ta tới là muốn nhìn gương mặt của nàng dưới khăn che mặt.” Tà Long vừa nói tay cũng vươn tới khuôn mặt của Phượng Thiên Mị.
Sắc mặt Phượng Thiên Mị tối sầm, ngay lúc tay của Tà Long sắp chạm tới mạng che mặt của nàng, Phượng Thiên Mị lắc người, tránh thoát được tay của Tà Long.
Hành động này của Tà Long chọc giận Phượng Thiên Mị, lúc này tròng mắt Phượng Thiên Mị nhuộm chút lửa giận.
Chết tiệt, chẳng lẽ hắn thật phát hiện ra cái gì, hay chỉ thuần túy muốn nhìn mặt nàng một chút mà thôi.
Bình luận truyện