Tô Mộ
Chương 6
6.
Ngày có kết quả kỳ thi thử lần hai hôm ấy, Chu Liễu Liễu cùng mọi người chen chúc trước tờ danh sách, ngửa cổ lên xem, khi thấy người đứng đầu vẫn là Tô Mộ, cô ngâm nga hát đi về chỗ ngồi: “Tô Mộ, cậu có bạn gái rồi cũng không chậm trễ việc học hành, thật sự lợi hại nha.”
Tô Mộ đặt quyển sách trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn cô: “Tớ có bạn gái lúc nào vậy?”
“Không phải là tớ sao?”
“…Ồ.”
Ngày hôm đó, Chu Liễu Liễu hỏi cả trăm lần trong nhóm bạn thân bày mưu tính kế, chữ ‘ồ’ kia của anh là ý gì, mọi người đều trả lời không biết, còn bày tỏ Tô Mộ đúng là người đàn ông như một câu đố.
Để tiến thêm một bước xác định, lúc tan học, Chu Liễu Liễu kéo Tô Mộ lại hỏi anh: “Tớ dạy cậu chơi bida nha.”
“Không được, tớ phải về nhà đúng giờ.” Anh lắc đầu, kiên quyết lên xe.
Sau đó ở điểm dừng cuối cùng anh phải xuống, anh nhận được một tin nhắn từ một dãy số lạ: Tô Mộ, Chu Liễu Liễu đang ở trong tay tôi, đến quán bida. —— Lâm Xán.
Tô Mộ xuống xe, bắt taxi quay về cổng trường, quán bida vẫn vậy, hộp đèn bên cạnh cánh cửa lớn đóng chặt ấm áp lại rực rỡ, anh vừa mở cửa bước vào đã bị một người ôm chặt lấy: “Sớm biết dễ lừa như vậy, tớ đã dùng chiêu này từ lâu rồi.”
Tô Mộ không đẩy Chu Liễu Liễu ra mà chỉ có chút bất lực cúi đầu xuống nhìn cô, Chu Liễu Liễu vui mừng tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cô kéo anh đi chơi bida, thực ra kỹ thuật chơi bóng của cô rất tệ, Tô Mộ thấy cô vui vẻ, liền bước tới đỡ lấy tay cô: “Kỹ thuật gà mờ thế này mà còn muốn dạy tớ?”
Vài người bạn thân của cô ngồi trên ghế ở phía bên kia nhìn họ, cười vui vẻ thì thầm với nhau.
Hôm đó, Tô Mộ và Chu Liễu Liễu chơi ở quán bida hai tiếng, lúc Lâm Xán tới, thấy hai người thân mật, anh ta tức giận đến mức suýt đá hỏng cửa quán bida.
Sau đó nữa, Lâm Xán nở nụ cười xấu xa đưa một người phụ nữ cao gầy xinh đẹp tới. Bà mặc một chiếc áo khoác lông chồn, mái tóc uốn xoăn được chải chuốt tỉ mỉ, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, giống như phu nhân nhà giàu trên TV vậy, giữa những ngón tay sơn móng màu đỏ đang kẹp một điếu thuốc cháy dở, bà đứng ở cửa, quét mắt nhìn Tô Mộ đang cúi người ôm Chu Liễu Liễu chơi bida, gọi một tiếng: “Tô Mộ.”
***
Tô Mộ gọi một tiếng ‘mẹ’ rồi theo bà ra ngoài, Chu Liễu Liễu đuổi theo đến cửa, mẹ Tô Mộ liếc nhìn cô một cái, hỏi luôn trước mặt cô: “Có bạn gái rồi à? Chơi đùa chút thì được, qua một thời gian nữa cùng mẹ trở về Thượng Hải.”
“Con không định về nữa rồi ạ.”
“Đùa cái gì vậy? Lẽ nào con muốn để cho con ả tiện nhân và thằng nhãi súc sinh kia được hời sao?” Giọng nói của mẹ Tô Mộ sắc bén, bà mất kiên nhẫn nhìn Chu Liễu Liễu, “Sau này tránh xa con trai tôi ra một chút, nó tan học không về nhà tôi sẽ tưởng nó bị con ả tiện nhân kia thuê người diệt khẩu rồi.”
Chu Liễu Liễu sững sờ hồi lâu: “Cháu sẽ bảo vệ cậu ấy.”
Tô Mộ cười, vỗ vỗ đầu cô: “Cậu vào trong chơi đi.”
Chu Liễu Liễu trở lại quán bida, Lâm Xán vẫn dính như keo con chó: “Em và tên Tô Mộ kia có quan hệ gì? Hai người ở bên nhau rồi sao?”
“Liên quan gì đến anh?”
“Nếu cậu ta dám ở bên em, anh sẽ tìm người xử cậu ta.”
“Anh có tin tôi tìm người xử anh không?”
Chu Liễu Liễu luôn thích buông lời tàn nhẫn, mặc dù cô chỉ là tùy tiện nói, nhưng Lâm Xán cơ hồ không phải vậy.
Ngày có kết quả kỳ thi thử lần hai hôm ấy, Chu Liễu Liễu cùng mọi người chen chúc trước tờ danh sách, ngửa cổ lên xem, khi thấy người đứng đầu vẫn là Tô Mộ, cô ngâm nga hát đi về chỗ ngồi: “Tô Mộ, cậu có bạn gái rồi cũng không chậm trễ việc học hành, thật sự lợi hại nha.”
Tô Mộ đặt quyển sách trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn cô: “Tớ có bạn gái lúc nào vậy?”
“Không phải là tớ sao?”
“…Ồ.”
Ngày hôm đó, Chu Liễu Liễu hỏi cả trăm lần trong nhóm bạn thân bày mưu tính kế, chữ ‘ồ’ kia của anh là ý gì, mọi người đều trả lời không biết, còn bày tỏ Tô Mộ đúng là người đàn ông như một câu đố.
Để tiến thêm một bước xác định, lúc tan học, Chu Liễu Liễu kéo Tô Mộ lại hỏi anh: “Tớ dạy cậu chơi bida nha.”
“Không được, tớ phải về nhà đúng giờ.” Anh lắc đầu, kiên quyết lên xe.
Sau đó ở điểm dừng cuối cùng anh phải xuống, anh nhận được một tin nhắn từ một dãy số lạ: Tô Mộ, Chu Liễu Liễu đang ở trong tay tôi, đến quán bida. —— Lâm Xán.
Tô Mộ xuống xe, bắt taxi quay về cổng trường, quán bida vẫn vậy, hộp đèn bên cạnh cánh cửa lớn đóng chặt ấm áp lại rực rỡ, anh vừa mở cửa bước vào đã bị một người ôm chặt lấy: “Sớm biết dễ lừa như vậy, tớ đã dùng chiêu này từ lâu rồi.”
Tô Mộ không đẩy Chu Liễu Liễu ra mà chỉ có chút bất lực cúi đầu xuống nhìn cô, Chu Liễu Liễu vui mừng tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cô kéo anh đi chơi bida, thực ra kỹ thuật chơi bóng của cô rất tệ, Tô Mộ thấy cô vui vẻ, liền bước tới đỡ lấy tay cô: “Kỹ thuật gà mờ thế này mà còn muốn dạy tớ?”
Vài người bạn thân của cô ngồi trên ghế ở phía bên kia nhìn họ, cười vui vẻ thì thầm với nhau.
Hôm đó, Tô Mộ và Chu Liễu Liễu chơi ở quán bida hai tiếng, lúc Lâm Xán tới, thấy hai người thân mật, anh ta tức giận đến mức suýt đá hỏng cửa quán bida.
Sau đó nữa, Lâm Xán nở nụ cười xấu xa đưa một người phụ nữ cao gầy xinh đẹp tới. Bà mặc một chiếc áo khoác lông chồn, mái tóc uốn xoăn được chải chuốt tỉ mỉ, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, giống như phu nhân nhà giàu trên TV vậy, giữa những ngón tay sơn móng màu đỏ đang kẹp một điếu thuốc cháy dở, bà đứng ở cửa, quét mắt nhìn Tô Mộ đang cúi người ôm Chu Liễu Liễu chơi bida, gọi một tiếng: “Tô Mộ.”
***
Tô Mộ gọi một tiếng ‘mẹ’ rồi theo bà ra ngoài, Chu Liễu Liễu đuổi theo đến cửa, mẹ Tô Mộ liếc nhìn cô một cái, hỏi luôn trước mặt cô: “Có bạn gái rồi à? Chơi đùa chút thì được, qua một thời gian nữa cùng mẹ trở về Thượng Hải.”
“Con không định về nữa rồi ạ.”
“Đùa cái gì vậy? Lẽ nào con muốn để cho con ả tiện nhân và thằng nhãi súc sinh kia được hời sao?” Giọng nói của mẹ Tô Mộ sắc bén, bà mất kiên nhẫn nhìn Chu Liễu Liễu, “Sau này tránh xa con trai tôi ra một chút, nó tan học không về nhà tôi sẽ tưởng nó bị con ả tiện nhân kia thuê người diệt khẩu rồi.”
Chu Liễu Liễu sững sờ hồi lâu: “Cháu sẽ bảo vệ cậu ấy.”
Tô Mộ cười, vỗ vỗ đầu cô: “Cậu vào trong chơi đi.”
Chu Liễu Liễu trở lại quán bida, Lâm Xán vẫn dính như keo con chó: “Em và tên Tô Mộ kia có quan hệ gì? Hai người ở bên nhau rồi sao?”
“Liên quan gì đến anh?”
“Nếu cậu ta dám ở bên em, anh sẽ tìm người xử cậu ta.”
“Anh có tin tôi tìm người xử anh không?”
Chu Liễu Liễu luôn thích buông lời tàn nhẫn, mặc dù cô chỉ là tùy tiện nói, nhưng Lâm Xán cơ hồ không phải vậy.
Bình luận truyện