Bổ Thiên Ký
Chương 81: Tài năng mới hiện
Sắc mặt Đại Ngưu khẽ biến rồi bình thường lại ngay, hắn đưa tay choàng qua vai Bách Hủy kéo cô ta sát lại, gật đầu với Vinh Tuệ Khanh: “Muội không muốn nhận thì sau này ta không nói nữa là được. Các vị làm3chứng cho ta. Nếu sau này Tăng Đại Ngưu ta còn nói mình có hôn ước với Vinh Tuệ Khanh, Tăng Đại Ngưu sẽ không được chết tử tế!” Nói rồi dẫn theo Bách Hủy đã không thể mở lời được nữa đứng về phía tu1sĩ Vạn Càn Quán.
Bách Hủy lại dựa sát vào Đại Ngưu hơn, hơi cúi đầu, lộ ra cần cổ trắng ngần cùng chiếc cằm cong cong mềm mại, tựa như nam châm thu hút ánh nhìn của cơ số nam tu.
Vinh Tuệ Khanh cực kì tức3giận, trừng Đại Ngưu và Bách Hủy một hồi, cuối cùng chỉ cười lạnh: “Ngươi còn không biết hối cải! Ta vốn muốn nói thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc. Nhưng bây giờ xem ra thanh hay trọc đều ở miệng mình ngươi rồi!3Ta hỏi ngươi, ngươi nói ngươi đã đính hôn với ta từ nhỏ, vậy thiếp bát tự mà nhà ta trao đổi với nhà các ngươi đâu rồi? Vinh Tuệ Khanh ta nguyên quán ở nơi nào? Trưởng bối trong nhà là ai, ngày tháng năm9sinh là ngày nào, ngươi có biết không?”
Tăng Đại Ngưu cười cười, ôm Bách Hủy càng chặt hơn, ôn hòa nói: “Bây giờ nói những thứ này còn có ý nghĩa gì. Ta đã có Bách Hủy, xem như cả đời này ta phụ ngươi vậy.” Bộ dạng thoải mái vô tư mình tìm được tình yêu mới.
Vinh Tuệ Khanh chỉ cảm thấy trăm miệng khó thể giãi bày. Thanh danh của mình đang yên đang lành, trong sạch không tì vết lại bị tên tiện nhân này mặt dày môi dày bôi xấu đến chẳng còn gì!
Dù mình cũng không phải nữ tử phàm thế có chút danh tiết bị hủy thì chỉ có thể tìm đến cái chết, nhưng cục diện bị người ta đổ oan còn phải nhịn vào nuốt giận thật khiến người ta không chịu nổi nữa. Chính mình vừa rồi ở trước Ngụy Nam Tâm đã vì mẫu thân mình mà nhượng bộ một lần, lẽ nào bây giờ còn phải lui một bước nữa trước mặt hai kẻ đê tiện như Đại Ngưu và Bách Hủy?!
Vinh Tuệ Khanh hít sâu một hơi, nhắc nhở bản thân nhất định phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Nhất định cô sẽ có cách vạch trần được bộ mặt thật của Tăng Đại Ngưu ngay lập tức!
“Tăng Đại Ngưu, chuyện trọng đại như đính hôn phải theo ý của cha mẹ, lời của bà mối, không phải ngươi muốn nói thế nào thì là thế ấy. Hôm nay, ở đây có rất nhiều tu sĩ đại thần thông. Ta muốn thỉnh cầu tu sĩ đại thần thông ở nơi đây ra mặt, dùng pháp thuật tìm hồn phách của trưởng bối đã qua đời của Tăng gia và Vinh gia, hỏi họ rõ ràng xem năm đó rốt cuộc có từng cho phép chúng ta đính hôn hay không!” Vinh Tuệ Khanh cái khó ló cái khôn, cuối cùng cũng nhớ tới ở sân trước tiểu viện Vinh gia tại Dốc Lạc Thần có bố trí một trận pháp Tam Tài Tụ Hồn.
Trận pháp đó có thể câu tán hồn ở một nơi bất kì về cho ta sử dụng.
Trận pháp đơn sơ lúc đó còn có thể câu hồn, vậy xem ra một số tu sĩ đại thần thông cũng có khả năng lên tận trời xanh xuống suối vàng, tìm trong lục đạo luân hồi tiền thế kim sinh của phàm nhân. Nói không chừng còn có pháp bảo gì đó thật sự có tác dụng như vậy!
Đồ Sơn Quỹ Họa nghe Vinh Tuệ Khanh nói vậy, mỉm cười vỗ tay chêm vào: “Không tồi! Cách này không tồi! Nếu tu sĩ Nhân giới các người không nguyện ý ra mặt, yêu tu bọn ta cũng có thể giúp một chút sức. Tăng Đại Ngưu, ngươi có muốn thử không?!” Thật ra là đang giúp Vinh Tuệ Khanh lừa Tăng Đại Ngưu.
Tăng Đại Ngưu phát hiện mình bị một tu sĩ Kim Đan như Đồ Sơn Quỹ Họa phát uy khóa cứng, nhất thời rỏ mồ hôi giọt, vừa lo lắng bọn họ thật sự tìm được hồn phách của cha mẹ hắn và trưởng bối của Vinh gia thì chỉ có nước lòi đuôi.
Đại Ngưu giằng co hồi lâu mới lắp bắp nói: “Chuyện này... chuyện này... chỉ có hai người ta và Tuệ Khanh biết mà thôi, hai người bọn ta tự định chung thân...”
Vinh Tuệ Khanh căm hận “hừ” một tiếng, nói: “Cái người không có mắt cùng ngươi tự định chung thân đó, ta nguyền rủa cô ta kiếp trước, kiếp này và cả kiếp sau đều không chết tử tế!”
Bách Hủy vừa nghe cũng nổi giận! Vinh Tuệ Khanh con tiểu tiện nhân này! Đây không phải đang nguyền rủa mình sao?! Quả nhiên nàng ta là kẻ thù đáng gờm nhất của mình kiếp này!
Bách Hủy không thể nói ra miệng, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Vinh Tuệ Khanh. Đôi con ngươi hận không thể phóng ra dao, bắn đến Vinh Tuệ Khanh, băm vằm chém nát cô mới có thể tiêu tan cơn giận trong lòng!
Mão Quang ở bên cạnh nghe một hồi, lắc đầu, âm thầm khởi động Húc Nhật Quyết, nhìn về phía Đại Ngưu, phát hiện trên đầu Đại Ngưu mơ hồ có khí màu xám. Lại nhìn sang Vinh Tuệ Khanh, trên đầu cô bé lại là vận khí màu vàng kim vô cùng chính trực, chí dương, biết ngay nhân phẩm Đại Ngưu có vấn đề.
“Được rồi, chuyện này bây giờ đã rõ ràng. Cái gọi là hôn ước của Tăng Đại Ngưu và Vinh cô nương chẳng qua là do Tăng Đại Ngưu tự mình si tâm vọng tưởng, mọi người không cần phải xem như thật. Tăng Đại Ngưu, ta khuyên ngươi một câu, làm người quan trọng nhất là đặt chân vững trên đất. Nói năng bừa bãi, điên đảo trắng đen, không phải những chuyện một chính nhân quân tử sẽ làm.” Mão Quang đạm nhạt khuyên bảo.
Ngụy Nam Tâm chứng kiến chuyện này, cười đứng ra hòa giải: “Mọi người đừng vướng vít chuyện tình ái của tiểu nhi nữ nữa. Chúng ta vẫn nên đi bắt yêu nhân Ma giới thì hơn.” Tiếp đó, ông ta quỳ một gối, ngẩng đầu nhìn hướng xe lụa lơ lửng trên không mà nói: “Xin Thánh nữ phân phó.”
Tu sĩ và yêu tu có mặt đều quỳ xuống.
Bên trong chiếc xe lụa, Quản Khinh Sa ngồi trên tháp dài, đôi mắt nhìn về phía Tây. Khí đen bên ấy xông thẳng lên Đẩu Ngưu, chính là khí tức của yêu nhân Ma giới.
“Thánh nữ đại nhân, chúng ta có cần tham gia vào chuyện này hay không?” Một con Diệu Âm Điểu truyền âm hỏi Quản Khinh Sa.
Quản Khinh Sa lắc đầu: “Tranh đấu giữa Ma giới và Nhân giới, chúng ta không tiện nhúng tay vào. Lần này chúng ta ra ngoài cũng quá lâu rồi, vẫn nên mau chóng trở về phục mệnh thôi.”
Diệu Âm Điểu kéo xe không lên tiếng nữa, ngửa đầu lên phát ra một tiếng kêu dài du dương, rung đôi cánh bay về phía trước.
Trong chớp mắt, chiếc xe chở Thánh nữ thần điện Quang Minh biến mất trong ánh trăng tròn.
Ngụy Nam Tâm hơi giật mình. Truy bắt yêu nhân Ma giới là chuyện quan trọng thế nào, Thánh nữ lại không nói một câu đã đi mất rồi?
Mọi người đều đứng cả lên.
Mão Quang chắp tay với Ngụy Nam Tâm: “Các vị tự đi lo chuyện của các vị. Bọn ta không quấy rầy nữa.”
Ngụy Nam Tâm liếc nhanh sang Vinh Tuệ Khanh đang đứng giữa Mão Quang và Đồ Sơn Quỹ Họa, cũng chắp tay nói: “Một hồi hiểu lầm, mong Mão huynh không trách bọn ta.”
Mão Quang cười cười, nhìn Ngụy Nam Tâm dẫn theo tu sĩ Nhân giới rời khỏi con hẻm nhỏ hẻo lánh này.
“Ngươi vào trong cùng bọn ta đi.” Đồ Sơn Quỹ Họa rất có hứng thú với Vinh Tuệ Khanh, kéo tay cô, muốn dẫn cô vào phố Hồ Lô.
Vinh Tuệ Khanh nhớ đến Tiểu Hoa, có chút lúng túng lắc đầu: “Ta không vào được.”
Đồ Sơn Quỹ Họa chợt ngộ ra, vỗ vỗ trán, cười nói: “Xem trí nhớ của ta này, ngươi là tu sĩ Nhân giới đương nhiên không vào được.” Lại hiếu kì hỏi: “Lần trước, ngươi làm sao mà vào được?”
Vinh Tuệ Khanh im lặng một hồi mới nói: “Là Tiểu Hoa dẫn ta vào.”
“Tiểu Hoa?”
Mão Quang ho khan một tiếng, hỏi: “Tiểu Hoa đâu rồi?” Chỉ có Tiểu Hoa mới có thể giúp Vinh Tuệ Khanh qua được kết giới phố Hồ Lô.
Vinh Tuệ Khanh cúi đầu: “Nó... bị cháu làm tức giận bỏ đi rồi.”
“Tiểu Hoa ta đại nhân đại lượng, ta mới không chấp nhất với một cô nhóc như ngươi.” Tại khúc quanh của con hẻm nhỏ, nơi mà Vinh Tuệ Khanh ẩn náu trước đó, một con sóc chuột đeo bao y phục hoa hòe trên lưng, chống một cành cây nhỏ, tập tễnh đi ra khỏi góc tối.
Vinh Tuệ Khanh mừng rỡ, chạy ào qua ôm Tiểu Hoa lên: “Tiểu Hoa, ngươi quay lại rồi? Ngươi không giận ta sao?”
Tiểu Hoa cố gắng muốn bày ra bộ dạng không quan tâm, nhưng đường cong thật rộng trên miệng nó đã tố cáo tâm tình nó lúc này.
Nó rời khỏi Vinh Tuệ Khanh không bao lâu đã hiểu được tâm tư của Vinh Tuệ Khanh, nhưng lại không có mặt mũi nào trở về ngay lúc đó. Nó mới âm thầm theo sau Vinh Tuệ Khanh, dự định lúc cô gặp phải nguy hiểm sẽ nhảy ra cứu cô, thuận tiện làm lành với cô.
Nhưng nó đã tính sai tình hình. Không ngờ Thánh nữ thần điện Quang Minh cũng nhảy ra chen chân vào, thiếu chút nữa nó bị khóa cứng, không thể động đậy...
May là Thánh nữ không uổng danh chấp chưởng đêm tối của thần điện Quang Minh, vẫn phán quyết tương đối công bằng.
Tiểu Hoa quyết định một lần nữa đại nhân rộng lượng, bỏ qua không oán trách Thánh nữ thần điện Quang Minh.
Đồ Sơn Quỹ Họa nhìn con sóc chuột thối tha kia, mắt hiện vẻ kì quái, đột ngột hỏi: “Chân ngươi làm sao thế?”
Mọi người đều nhìn xuống chân của Tiểu Hoa, còn nhìn sang nhánh cây nơi chân trước của nó.
Tiểu Hoa có chút xấu hổ, chân kia của nó đưa lên gãi đầu: “Nhảy từ quán trọ xuống sơ sẩy bị trẹo chân sau...”
Vinh Tuệ Khanh: “...”
Mão Quang cười vươn tay đến cái chân bị thương của Tiểu Hoa, ánh sáng đỏ lóe lên trên tay, chân đau của Tiểu Hoa mau chóng được chữa lành.
“Chúng ta cùng vào trong thôi.” Ô Lão Tam vui vẻ gọi mọi người: “Hôm nay quả là một ngày tốt!”
“Cái gì mà ngày tốt?! Ngày tốt mà Vinh cô nương cửu tử nhất sinh! Ô Lão Tam, không phải lão nương nói ngươi, đã biết mình có miệng quạ đen thì đừng có mở miệng nói lung tung!” Một yêu tu không nhịn được đẩy Ô Lão Tam một cái.
Ô Lão Tam nhảy dựng lên: “Lão tử trời sinh đã có miệng quạ đen, liên quan gì đến con chim nhà ngươi!”
“Bà đây vốn là chim, đương nhiên liên quan tới bà rồi, làm sao hả?!” Yêu tu kia xắn tay áo, dáng vẻ như muốn đọ với Ô Lão Tam đến cùng.
Vinh Tuệ Khanh nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, miệng nở nụ cười, không kiềm được cọ cọ đầu mình vào cái lưng lông mao của Tiểu Hoa.
“Tiểu Hoa, ngươi về rồi, thật là tốt.” Vinh Tuệ Khanh thầm nghĩ trong lòng.
Nhóm người trở về phố Hồ Lô, tâm tình căng thẳng đều thả lỏng, mệt mỏi vô cùng, mỗi người ai về nhà nấy nghỉ ngơi.
Vinh Tuệ Khanh trở về nơi quen thuộc với mình, thanh thản ngủ được một giấc.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đồ Sơn Quỹ Họa lại háo hức chạy đến phòng cô, lay tỉnh cô dậy: “Tuệ Khanh, Tuệ Khanh, ngươi có muốn bái ta làm thầy không?!”
Vinh Tuệ Khanh mơ mơ hồ hồ vừa tỉnh dậy, nghe vậy thì giật cả mình, vội ngồi thẳng lên: “Vương nữ thân phận cao quý, Tuệ Khanh không dám trèo cao.”
Ngày hôm qua Mão Quang đã giới thiệu sơ lược cho cô về thân phận của Đồ Sơn Quỹ Họa.
Tiểu Hoa ngồi dậy từ bên gối đầu của Vinh Tuệ Khanh, đến bên cạnh Vinh Tuệ Khanh, chít chít nói với Đồ Sơn Quỹ Họa: “Tuệ Khanh vẫn là theo tu sĩ Nhân giới tu hành thì tốt hơn. Phương pháp của yêu tu chưa hẳn đã phù hợp với cô bé.”
Đồ Sơn Quỹ Họa rút roi ra giũ giũ, cười nói: “Ta không dạy cô bé tu hành. Ta chỉ muốn dạy cô bé đánh nhau.”
Bách Hủy lại dựa sát vào Đại Ngưu hơn, hơi cúi đầu, lộ ra cần cổ trắng ngần cùng chiếc cằm cong cong mềm mại, tựa như nam châm thu hút ánh nhìn của cơ số nam tu.
Vinh Tuệ Khanh cực kì tức3giận, trừng Đại Ngưu và Bách Hủy một hồi, cuối cùng chỉ cười lạnh: “Ngươi còn không biết hối cải! Ta vốn muốn nói thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc. Nhưng bây giờ xem ra thanh hay trọc đều ở miệng mình ngươi rồi!3Ta hỏi ngươi, ngươi nói ngươi đã đính hôn với ta từ nhỏ, vậy thiếp bát tự mà nhà ta trao đổi với nhà các ngươi đâu rồi? Vinh Tuệ Khanh ta nguyên quán ở nơi nào? Trưởng bối trong nhà là ai, ngày tháng năm9sinh là ngày nào, ngươi có biết không?”
Tăng Đại Ngưu cười cười, ôm Bách Hủy càng chặt hơn, ôn hòa nói: “Bây giờ nói những thứ này còn có ý nghĩa gì. Ta đã có Bách Hủy, xem như cả đời này ta phụ ngươi vậy.” Bộ dạng thoải mái vô tư mình tìm được tình yêu mới.
Vinh Tuệ Khanh chỉ cảm thấy trăm miệng khó thể giãi bày. Thanh danh của mình đang yên đang lành, trong sạch không tì vết lại bị tên tiện nhân này mặt dày môi dày bôi xấu đến chẳng còn gì!
Dù mình cũng không phải nữ tử phàm thế có chút danh tiết bị hủy thì chỉ có thể tìm đến cái chết, nhưng cục diện bị người ta đổ oan còn phải nhịn vào nuốt giận thật khiến người ta không chịu nổi nữa. Chính mình vừa rồi ở trước Ngụy Nam Tâm đã vì mẫu thân mình mà nhượng bộ một lần, lẽ nào bây giờ còn phải lui một bước nữa trước mặt hai kẻ đê tiện như Đại Ngưu và Bách Hủy?!
Vinh Tuệ Khanh hít sâu một hơi, nhắc nhở bản thân nhất định phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Nhất định cô sẽ có cách vạch trần được bộ mặt thật của Tăng Đại Ngưu ngay lập tức!
“Tăng Đại Ngưu, chuyện trọng đại như đính hôn phải theo ý của cha mẹ, lời của bà mối, không phải ngươi muốn nói thế nào thì là thế ấy. Hôm nay, ở đây có rất nhiều tu sĩ đại thần thông. Ta muốn thỉnh cầu tu sĩ đại thần thông ở nơi đây ra mặt, dùng pháp thuật tìm hồn phách của trưởng bối đã qua đời của Tăng gia và Vinh gia, hỏi họ rõ ràng xem năm đó rốt cuộc có từng cho phép chúng ta đính hôn hay không!” Vinh Tuệ Khanh cái khó ló cái khôn, cuối cùng cũng nhớ tới ở sân trước tiểu viện Vinh gia tại Dốc Lạc Thần có bố trí một trận pháp Tam Tài Tụ Hồn.
Trận pháp đó có thể câu tán hồn ở một nơi bất kì về cho ta sử dụng.
Trận pháp đơn sơ lúc đó còn có thể câu hồn, vậy xem ra một số tu sĩ đại thần thông cũng có khả năng lên tận trời xanh xuống suối vàng, tìm trong lục đạo luân hồi tiền thế kim sinh của phàm nhân. Nói không chừng còn có pháp bảo gì đó thật sự có tác dụng như vậy!
Đồ Sơn Quỹ Họa nghe Vinh Tuệ Khanh nói vậy, mỉm cười vỗ tay chêm vào: “Không tồi! Cách này không tồi! Nếu tu sĩ Nhân giới các người không nguyện ý ra mặt, yêu tu bọn ta cũng có thể giúp một chút sức. Tăng Đại Ngưu, ngươi có muốn thử không?!” Thật ra là đang giúp Vinh Tuệ Khanh lừa Tăng Đại Ngưu.
Tăng Đại Ngưu phát hiện mình bị một tu sĩ Kim Đan như Đồ Sơn Quỹ Họa phát uy khóa cứng, nhất thời rỏ mồ hôi giọt, vừa lo lắng bọn họ thật sự tìm được hồn phách của cha mẹ hắn và trưởng bối của Vinh gia thì chỉ có nước lòi đuôi.
Đại Ngưu giằng co hồi lâu mới lắp bắp nói: “Chuyện này... chuyện này... chỉ có hai người ta và Tuệ Khanh biết mà thôi, hai người bọn ta tự định chung thân...”
Vinh Tuệ Khanh căm hận “hừ” một tiếng, nói: “Cái người không có mắt cùng ngươi tự định chung thân đó, ta nguyền rủa cô ta kiếp trước, kiếp này và cả kiếp sau đều không chết tử tế!”
Bách Hủy vừa nghe cũng nổi giận! Vinh Tuệ Khanh con tiểu tiện nhân này! Đây không phải đang nguyền rủa mình sao?! Quả nhiên nàng ta là kẻ thù đáng gờm nhất của mình kiếp này!
Bách Hủy không thể nói ra miệng, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Vinh Tuệ Khanh. Đôi con ngươi hận không thể phóng ra dao, bắn đến Vinh Tuệ Khanh, băm vằm chém nát cô mới có thể tiêu tan cơn giận trong lòng!
Mão Quang ở bên cạnh nghe một hồi, lắc đầu, âm thầm khởi động Húc Nhật Quyết, nhìn về phía Đại Ngưu, phát hiện trên đầu Đại Ngưu mơ hồ có khí màu xám. Lại nhìn sang Vinh Tuệ Khanh, trên đầu cô bé lại là vận khí màu vàng kim vô cùng chính trực, chí dương, biết ngay nhân phẩm Đại Ngưu có vấn đề.
“Được rồi, chuyện này bây giờ đã rõ ràng. Cái gọi là hôn ước của Tăng Đại Ngưu và Vinh cô nương chẳng qua là do Tăng Đại Ngưu tự mình si tâm vọng tưởng, mọi người không cần phải xem như thật. Tăng Đại Ngưu, ta khuyên ngươi một câu, làm người quan trọng nhất là đặt chân vững trên đất. Nói năng bừa bãi, điên đảo trắng đen, không phải những chuyện một chính nhân quân tử sẽ làm.” Mão Quang đạm nhạt khuyên bảo.
Ngụy Nam Tâm chứng kiến chuyện này, cười đứng ra hòa giải: “Mọi người đừng vướng vít chuyện tình ái của tiểu nhi nữ nữa. Chúng ta vẫn nên đi bắt yêu nhân Ma giới thì hơn.” Tiếp đó, ông ta quỳ một gối, ngẩng đầu nhìn hướng xe lụa lơ lửng trên không mà nói: “Xin Thánh nữ phân phó.”
Tu sĩ và yêu tu có mặt đều quỳ xuống.
Bên trong chiếc xe lụa, Quản Khinh Sa ngồi trên tháp dài, đôi mắt nhìn về phía Tây. Khí đen bên ấy xông thẳng lên Đẩu Ngưu, chính là khí tức của yêu nhân Ma giới.
“Thánh nữ đại nhân, chúng ta có cần tham gia vào chuyện này hay không?” Một con Diệu Âm Điểu truyền âm hỏi Quản Khinh Sa.
Quản Khinh Sa lắc đầu: “Tranh đấu giữa Ma giới và Nhân giới, chúng ta không tiện nhúng tay vào. Lần này chúng ta ra ngoài cũng quá lâu rồi, vẫn nên mau chóng trở về phục mệnh thôi.”
Diệu Âm Điểu kéo xe không lên tiếng nữa, ngửa đầu lên phát ra một tiếng kêu dài du dương, rung đôi cánh bay về phía trước.
Trong chớp mắt, chiếc xe chở Thánh nữ thần điện Quang Minh biến mất trong ánh trăng tròn.
Ngụy Nam Tâm hơi giật mình. Truy bắt yêu nhân Ma giới là chuyện quan trọng thế nào, Thánh nữ lại không nói một câu đã đi mất rồi?
Mọi người đều đứng cả lên.
Mão Quang chắp tay với Ngụy Nam Tâm: “Các vị tự đi lo chuyện của các vị. Bọn ta không quấy rầy nữa.”
Ngụy Nam Tâm liếc nhanh sang Vinh Tuệ Khanh đang đứng giữa Mão Quang và Đồ Sơn Quỹ Họa, cũng chắp tay nói: “Một hồi hiểu lầm, mong Mão huynh không trách bọn ta.”
Mão Quang cười cười, nhìn Ngụy Nam Tâm dẫn theo tu sĩ Nhân giới rời khỏi con hẻm nhỏ hẻo lánh này.
“Ngươi vào trong cùng bọn ta đi.” Đồ Sơn Quỹ Họa rất có hứng thú với Vinh Tuệ Khanh, kéo tay cô, muốn dẫn cô vào phố Hồ Lô.
Vinh Tuệ Khanh nhớ đến Tiểu Hoa, có chút lúng túng lắc đầu: “Ta không vào được.”
Đồ Sơn Quỹ Họa chợt ngộ ra, vỗ vỗ trán, cười nói: “Xem trí nhớ của ta này, ngươi là tu sĩ Nhân giới đương nhiên không vào được.” Lại hiếu kì hỏi: “Lần trước, ngươi làm sao mà vào được?”
Vinh Tuệ Khanh im lặng một hồi mới nói: “Là Tiểu Hoa dẫn ta vào.”
“Tiểu Hoa?”
Mão Quang ho khan một tiếng, hỏi: “Tiểu Hoa đâu rồi?” Chỉ có Tiểu Hoa mới có thể giúp Vinh Tuệ Khanh qua được kết giới phố Hồ Lô.
Vinh Tuệ Khanh cúi đầu: “Nó... bị cháu làm tức giận bỏ đi rồi.”
“Tiểu Hoa ta đại nhân đại lượng, ta mới không chấp nhất với một cô nhóc như ngươi.” Tại khúc quanh của con hẻm nhỏ, nơi mà Vinh Tuệ Khanh ẩn náu trước đó, một con sóc chuột đeo bao y phục hoa hòe trên lưng, chống một cành cây nhỏ, tập tễnh đi ra khỏi góc tối.
Vinh Tuệ Khanh mừng rỡ, chạy ào qua ôm Tiểu Hoa lên: “Tiểu Hoa, ngươi quay lại rồi? Ngươi không giận ta sao?”
Tiểu Hoa cố gắng muốn bày ra bộ dạng không quan tâm, nhưng đường cong thật rộng trên miệng nó đã tố cáo tâm tình nó lúc này.
Nó rời khỏi Vinh Tuệ Khanh không bao lâu đã hiểu được tâm tư của Vinh Tuệ Khanh, nhưng lại không có mặt mũi nào trở về ngay lúc đó. Nó mới âm thầm theo sau Vinh Tuệ Khanh, dự định lúc cô gặp phải nguy hiểm sẽ nhảy ra cứu cô, thuận tiện làm lành với cô.
Nhưng nó đã tính sai tình hình. Không ngờ Thánh nữ thần điện Quang Minh cũng nhảy ra chen chân vào, thiếu chút nữa nó bị khóa cứng, không thể động đậy...
May là Thánh nữ không uổng danh chấp chưởng đêm tối của thần điện Quang Minh, vẫn phán quyết tương đối công bằng.
Tiểu Hoa quyết định một lần nữa đại nhân rộng lượng, bỏ qua không oán trách Thánh nữ thần điện Quang Minh.
Đồ Sơn Quỹ Họa nhìn con sóc chuột thối tha kia, mắt hiện vẻ kì quái, đột ngột hỏi: “Chân ngươi làm sao thế?”
Mọi người đều nhìn xuống chân của Tiểu Hoa, còn nhìn sang nhánh cây nơi chân trước của nó.
Tiểu Hoa có chút xấu hổ, chân kia của nó đưa lên gãi đầu: “Nhảy từ quán trọ xuống sơ sẩy bị trẹo chân sau...”
Vinh Tuệ Khanh: “...”
Mão Quang cười vươn tay đến cái chân bị thương của Tiểu Hoa, ánh sáng đỏ lóe lên trên tay, chân đau của Tiểu Hoa mau chóng được chữa lành.
“Chúng ta cùng vào trong thôi.” Ô Lão Tam vui vẻ gọi mọi người: “Hôm nay quả là một ngày tốt!”
“Cái gì mà ngày tốt?! Ngày tốt mà Vinh cô nương cửu tử nhất sinh! Ô Lão Tam, không phải lão nương nói ngươi, đã biết mình có miệng quạ đen thì đừng có mở miệng nói lung tung!” Một yêu tu không nhịn được đẩy Ô Lão Tam một cái.
Ô Lão Tam nhảy dựng lên: “Lão tử trời sinh đã có miệng quạ đen, liên quan gì đến con chim nhà ngươi!”
“Bà đây vốn là chim, đương nhiên liên quan tới bà rồi, làm sao hả?!” Yêu tu kia xắn tay áo, dáng vẻ như muốn đọ với Ô Lão Tam đến cùng.
Vinh Tuệ Khanh nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, miệng nở nụ cười, không kiềm được cọ cọ đầu mình vào cái lưng lông mao của Tiểu Hoa.
“Tiểu Hoa, ngươi về rồi, thật là tốt.” Vinh Tuệ Khanh thầm nghĩ trong lòng.
Nhóm người trở về phố Hồ Lô, tâm tình căng thẳng đều thả lỏng, mệt mỏi vô cùng, mỗi người ai về nhà nấy nghỉ ngơi.
Vinh Tuệ Khanh trở về nơi quen thuộc với mình, thanh thản ngủ được một giấc.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đồ Sơn Quỹ Họa lại háo hức chạy đến phòng cô, lay tỉnh cô dậy: “Tuệ Khanh, Tuệ Khanh, ngươi có muốn bái ta làm thầy không?!”
Vinh Tuệ Khanh mơ mơ hồ hồ vừa tỉnh dậy, nghe vậy thì giật cả mình, vội ngồi thẳng lên: “Vương nữ thân phận cao quý, Tuệ Khanh không dám trèo cao.”
Ngày hôm qua Mão Quang đã giới thiệu sơ lược cho cô về thân phận của Đồ Sơn Quỹ Họa.
Tiểu Hoa ngồi dậy từ bên gối đầu của Vinh Tuệ Khanh, đến bên cạnh Vinh Tuệ Khanh, chít chít nói với Đồ Sơn Quỹ Họa: “Tuệ Khanh vẫn là theo tu sĩ Nhân giới tu hành thì tốt hơn. Phương pháp của yêu tu chưa hẳn đã phù hợp với cô bé.”
Đồ Sơn Quỹ Họa rút roi ra giũ giũ, cười nói: “Ta không dạy cô bé tu hành. Ta chỉ muốn dạy cô bé đánh nhau.”
Bình luận truyện