Chương 32
Chương 32
Điện thoại mới cúp chưa đến một tiếng, trợ lý Phương đã xuất hiện trước mặt Sam Sam, chuyển viện cho ông nội cô ngay lập tức.
Lần này cuối cùng đã có phòng bệnh, tuy chỉ là phòng ba người bình thường.
Chuyện đó không phải do khả năng của trợ lý Phương không đủ, mà chỉ thị của Phong Đằng qua điện thoại chính là, “Tìm bác sĩ tốt nhất, ở phòng bệnh thường”.
Câu nói đó khiến trợ lý Phương lại có sự đánh giá mới về địa vị của Tiết Sam Sam. Dụng tiền dễ dàng, dụng tâm khó, có chỉ thị như vậy, Phong tổng với cô Tiết thật sự là “dụng tâm”.
Mọi chuyện sau đó đều đơn giản, bỗng dưng mọi thứ không cần nhà họ Tiết lo lắng nữa, phòng bệnh giường bệnh đều có đủ, bác sĩ đã có, chuyên gia đã có, mà còn thân thiện dễ gần, họ chỉ cần toàn tâm chăm sóc cho ông cụ là được.
Không lâu sau, cô Phong cũng có mặt rất nhanh chóng. Đầu tiên là trách Sam Sam không liên lạc với cô, sau đó quan tâm thăm hỏi người nhà, tiếc là cô lại không hiểu tiếng phổ thông(*) bác trai, bác gái nói, thế là chỉ có thể bất lực cho qua.
_____________
(*) Trung Quốc là đất nước có nhiều phương ngữ, lấy tiếng phổ thông (hay còn gọi là quan thoại) làm chuẩn. Có một số nơi người dân không dùng tiếng phổ thông, hoặc có thể nói nhưng phát âm không chuẩn vì thế Phong Nguyệt mới nghe không hiểu người nhà Sam Sam nói gì (BTV).
Hỏi thăm tình hình qua Tiết Sam Sam, biết người nhà họ đều ở khách sạn nên cô Phong nói ngay, “Cứ ở khách sạn ăn cơm ngoài thì sao được, gần đây tôi có nhà vẫn còn để trống đấy”.
Cô lập tức gọi điện ngay cho Nguyên Lệ Trữ. Trợ lý Phương đứng cạnh ngăn không kịp, lầm bầm trong lòng, đại tiểu thư cô hà tất phải tranh giành việc làm của tổng giám đốc chứ?
Nguyên Lệ Trữ vẫn luôn giúp cô Phong xử lý mọi việc về tài vụ, một cú điện thoại gọi đến, không lâu sau cô ta đã lái xe mang chìa khóa đến, bảo đã mời nhân viên quét dọn theo giờ đến dọn dẹp sạch sẽ, buổi tối có thể vào ở được rồi.
Nhà họ Tiết thật sự bàng hoàng với chuỗi sự việc diễn ra liên tiếp đó, bà Tiết len lén kéo tay Sam Sam, hỏi: “Sam Sam, con quen những người bạn lợi hại như thế ở đâu vậy?”.
Sam Sam sững người rồi nói: “Họ là đồng nghiệp của con”.
Bà Tiết không tin: “Đồng nghiệp lại giúp thế à? Cô Phong kia cũng là đồng nghiệp?”.
“Cô ấy thì không phải”. Sam Sam nghĩ ngợi rồi nói, “Năm ngoái con truyền máu cho cô ấy, cô ấy và con có cùng nhóm máu”.
Bà Tiết vỡ lẽ: “Thế tổng giám đốc Phong họ nói chính là anh trai của cô Phong? Chẳng trách lại giúp chúng ta như thế. Haizz, đều là người tốt cả, sau này con phải cảm ơn người ta đấy”.
Sam Sam ngần ngại rồi “vâng” một tiếng.
Mọi thứ đã sắp xếp xong, cô Phong và Nguyên Lệ Trữ đi trước, trợ lý Phương ngồi thêm một lúc rồi cũng cáo từ. Sam Sam tiễn trợ lý Phương ra khỏi bệnh viện, anh ta nói: “Tình hình bên này lát nữa tôi sẽ báo cáo với tổng giám đốc, cô Tiết xem còn cần gì nữa không?”.
“Không ạ”. Sam Sam ngẫm nghĩ rồi tỏ vẻ ngại ngùng: “Ngày mốt anh ấy về nước phải không, tôi có thể ra sân bay đón anh ấy với anh được không?”.
Trợ lý Phương mỉm cười: “Đương nhiên là được, tổng giám đốc Phong chắc chắn sẽ rất vui”.
May nhờ mối quan hệ tốt, nên bệnh tình ông nội Sam Sam đã nhanh chóng cải thiện, nhà họ Tiết cũng thở phào nhẹ nhõm.
Họ vừa thở phào an tâm thì Sam Sam đã gặp phải họa. Bác gái không tin trợ lý Phương chỉ là đồng nghiệp của Sam Sam, cứ xoắn xuýt hỏi cô mãi. Bà Tiết tuy biết trợ lý Phương chỉ nhận mệnh lệnh của anh trai cô Phong, nhưng trợ lý Phương thực sự là người tài giỏi, nên cũng ra sức cổ vũ Sam Sam chủ động một tí để đừng bỏ lỡ người đàn ông tốt.
Sam Sam muốn nói đến Phong Đằng nhưng lại cảm thấy bây giờ mà nói thì không thích hợp lắm, chỉ lắc đầu phủ nhận đơn giản: “Thật sự chỉ là đồng nghiệp thôi”.
Rất nhanh, Sam Sam đã thấy mừng vì mình chưa nói ra sự thực, bà Tiết và bác gái đúng là tẩu hỏa nhập ma, cứ truy hỏi cô chuyện về trợ lý Phương. Nhưng Sam Sam làm sao biết nhiều thế, chỉ có thể nói qua loa. Chỉ thế thôi mà họ đã hào hứng lắm rồi.
May mà chưa nói ra boss, nếu không chẳng biết sẽ thế nào nữa.
Chiều ngày mốt, Sam Sam xin chuyển ngày làm, ngồi trên xe trợ lý Phương từ công ty phóng thẳng đến sân bay. Lúc đến nơi thì vẫn còn sớm, trợ lý Phương đề nghị đến quán café đối diện cổng ra để đợi, Sam Sam nhớ đến kinh nghiệm ngủ gục trong quán café lần trước nên vội vàng lắc đầu, “Tôi ngồi đây đợi là được rồi, hay là anh cứ nghỉ ngơi trước đi?”.
Trợ lý Phương đương nhiên cũng không đi, “Không cần, chắc họ cũng sắp đến rồi”.
“Sắp đến rồi” thật ra cũng không nhanh lắm, nửa tiếng sau, trên màn hình điện tử mới hiển thị tin về chuyến bay của Phong Đằng. Sam Sam bắt đầu nhón chân lên để nhìn ngó, trợ lý Phương muốn nhắc cô không cần nhìn sớm như thế, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy nên im miệng là hơn.
Có lẽ tổng giám đốc Phong thấy cô như vậy lại càng vui hơn nữa cũng nên.
Không lâu sau, đoàn người của Phong Đằng đã xuất hiện từ phía xa. Anh vừa đi vừa cúi đầu nói gì đó với người ta, dáng người cao ráo phong độ nổi bật trong đám đông, cử chỉ hành động thanh lịch đẹp đẽ, khiến những người xung quanh ai cũng quay lại nhìn, Sam Sam đã nhìn thấy anh từ xa, bất giác nhìn đến mụ người. Anh đang chú tâm trò chuyện, không quan tâm đến ai là người đi đón, cho đến khi tới trước mặt mới phát hiện ra Sam Sam, gương mặt thoáng hiện vẻ bất ngờ, “Sao em lại đến đây?”.
“Ừm… trốn việc”. Bao nhiêu người có mặt ở đây, Sam Sam ngại không dám nói là đến để đón anh, nên trả lời bừa cho qua chuyện.
Phong Đằng chưa nói gì thì trong đoàn nhân viên đi theo, có một vị quản lý cấp cao trẻ tuổi đã đùa: “Ôi chao, bạn trai là sếp của mình thì tốt quá, chúng ta không có phúc đó, thời gian đi làm còn có người nhà đến đón”.
Phong Đằng quả nhiên tâm trạng cực tốt, cũng đùa phụ họa: “Yên tâm, tiền lương cô ấy vẫn bị trừ”.
Sam Sam yếu ớt bổ sung một câu: “Đừng trừ mà. Thực ra em xin chuyển ngày làm”.
Mọi người cười ồ, nhưng họ cũng biết chừng mực nên không tiếp tục đùa giỡn nữa, sau khi chào hỏi xong, họ đều biết ý mà đi phía trước cả.
Phong Đằng một tay vắt áo khoác, tay kia nắm tay Sam Sam, đi rất thong thả, “Sao hôm nay không sợ người ta biết tình công sở nữa à?”.
“…”. Quên mất!
Phong Đằng coi như cô thẹn thùng, anh mỉm cười, chuyển chủ đề, “Ổn hơn chưa?”.
“Ổn nhiều rồi, vết sưng giảm bớt rồi, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn nữa”.
“Anh hỏi em ấy”.
“Em? Em luôn rất ổn mà”.
Rất ổn? Phong Đằng nhướn mày, thế ai khóc đến nỗi không nói được gì trong điện thoại nhỉ?
“Lát nữa đến thăm ông nội em”.
“Hả?”. Sam Sam có vẻ luýnh quýnh.
“Có vấn đề gì à?”.
“Không không”. Sam Sam vội vàng khoát tay, “Vậy em nói một tiếng với mẹ trước”.
Phong Đằng nhạy cảm phát hiện ra vẻ mặt cô không được tự nhiên, anh nhíu mày, “Có chuyện gì à?”.
Sam Sam căng thẳng, chưa kịp nghĩ nhiều đã nói, “Em… em chưa nói cho người nhà biết”.
Phong Đằng đột ngột dừng bước.
Anh quay lại, nụ cười lúc nãy trên gương mặt đã biến mất, “Chưa nói gì? Anh?”.
“Không… không phải, vì…”. Sam Sam muốn giải thích, muốn nói vì ông nội bệnh nên không thích hợp, muốn nói Liễu Liễu vừa chia tay, cô nói chuyện này thì không đúng lúc, nhưng lời đến miệng lại cảm thấy những lý do đó sao mà miễn cưỡng quá. Có lẽ, đó không phải là lý do thật sự.
Cô không nói được gì, cúi gằm mặt xuống.
Giọng Phong Đằng hoàn toàn lạnh hẳn, “Tiết Sam Sam, bố mẹ em đến sao không nói cho anh biết?”.
Sam Sam vội giải thích: “Anh ra nước ngoài rồi họ đột nhiên đến đây”.
Anh gật gù, vẻ lạnh lùng vẫn không giảm, “Còn ông nội em bệnh? Sao ngay từ đầu không gọi điện cho anh?”.
“Anh họp ở nước ngoài, em… em…”.
Phong Đằng nhìn cô chằm chằm, rồi bỗng nói: “Tiết Sam Sam, có phải em nghĩ rằng chúng ta nhất định sẽ chia tay?”.
Tiết Sam Sam há miệng cứng lưỡi nhìn anh.
Đến bãi đỗ xe rồi lên xe, tài xế hỏi nơi phải đi, Phong Đằng bình thản dặn: “Đưa cô Tiết đến bệnh viện trước”.
Bình luận truyện