Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 127: Trúng Gió Hay Trúng Khí Độc





Tôi họ Cố, tên Bách Thiên!" Cố Bách Thiên thản nhiên tự giới thiệu.
"Cậu, cậu chính là...!Cục trưởng Cốt
Toàn thân Từ Thuận đột nhiên chấn động, một dòng máu nóng lập tức bốc lên, cảm giác như xông thẳng lên đỉnh đầu.
Thật không ngờ, người thanh niên trẻ tuổi trước mắt lại chính là người đứng đầu của binh đoàn Sói Trắng, là thiếu niên thiên tướng trong truyền thuyết
"Ra là cục trưởng Cố, tôi trí nhớ kém, nếu có chỗ bất kính, mong cậu tha tội!"
Từ Thuận vội vàng cúi chào, vẻ mặt kích động, thậm chí thân thể cũng hơi run nhẹ.
Mà lúc này đây,Chương Thiên Vương đã hoàn toàn ngây người thân là một đại lão cấp cao nhất ở Lâm Sơn, lần đầu tiên ông có cảm giác như rơi xuống vực sâu.
Ông ta biết rõ Từ Thuận ở cấp bậc nào.
Đây chính là chỉ huy quân đội đó!
Vậy mà phải cúi người chào thẳng nhãi này?
Chẳng lẽ chàng thanh niên này chính là......
Nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh liền rơi xuống, cảm giác toàn thân trở nên lạnh leo.
Còn dám nói là báo thù cho con? Đùa gì chứ, chỉ một câu của người ta, sợ là toàn bộ nhà họ Chương đều bị diệt trừ!
"Chỉ, chỉ huy Từ, đây là......"Chương Thiên Vương vẻ mặt khó xử nhìn Từ Thuận, phải biết rằng, đối phương muốn chính là dầu mỏ, mặc dù anh có quan hệ với cấp trên, nhưng chuyện này lại dính dáng rất nhiều đến lợi ích.

"Cục trưởng Cổ, dầu mỏ của nhà Chu là do tôi quản lí, nếu cậu muốn, tôi có thể đưa ra, chỉ là về phía tổng bộ......!Từ Thuận có chút khó xử, dù sao thì chuyện này thuộc về vật tư chiến lược, cho dù ông đồng ý, bên trên chưa chắc sẽ cho phép.
"Không sao, ông chỉ cần báo cáo lại là được, nếu cấp trên của các ông có ý kiến gì, để họ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi!" Cố Bách Thiên thản nhiên nói.
" Tôi hiểu rồi!" Từ Thuận cười khổ gật đầu, ở trong toàn bộ nước Việt Nam này, người xem cấp trên của ông không ra gì, chỉ sợ có mỗi chàng trai trước mắt thôi.
"Cậu Cố, chốc nữa tôi sẽ sai người đưa thỏa thuận cổ phần công ty qua cho cậu, nhưng chuyện của con tôi...!Lúc trước nó có đắc tội cậu, mong cậu rộng lòng tha thứ cho nó!" Lúc này, vẻ mặt Chương Thiên Vương rất ngượng ngùng, cung kính cúi đầu.
"Hừ, đứa con trai đó của ông, phải dạy dỗ lại cho tốt!" Triệu Đức lạnh lùng hừ một tiếng.
Chương Thiên Vương giật mình một cái.
Cố Bách Thiên khoát tay áo :"Thôi thôi, ông cũng đã nói xin lỗi rồi, việc này cho qua đi, nhưng mà, về thân phận của tôi, ông đây biết rồi, nhưng không thể để cho người nào khác biết được!"
"Đã biết đã biết!"Chương Thiên Vương liên tục gật đầu, thân phận của đối phương xuất hiện ở nơi hẻo lánh như Lâm Sơn này, nếu để lộ ra ngoài nhất định sẽ là tin tức động trời.
Huống chi ông cũng biết một ít quy định của quân đội, nào dám nói việc này ra.
"Cục trưởng Cổ, nếu đã đến Lâm Sơn, không bằng đến chỗ tôi một chút, lính dưới trướng của tôi, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đợi cục trưởng đến chỉ đạo!" Từ Thuận vội vàng mở miệng nói, vẻ mặt cực kì mong đợi.
"Hôm khác đi, tôi đến Lâm Sơn còn phải xử lí vài chuyện nữa!"
Cố Bách Thiên nói xong, liền dẫn Triệu Đức đi ra ngoài.
Hai người Từ Thuận và Chương Thiên Vương, cung kính tiễn Cố Bách Thiên đi.
"Chỉ huy Từ, người này rốt cuộc có thân phận gì?"Chương Thiên Vương nhìn Cố Bách Thiên đã đi xa, lúc này mới lau mồ hôi hỏi.
"Đây không phải là chuyện ông nên hỏi!" Từ Thuận lạnh lùng mở miệng nói.

"Tôi chỉ có thể nói cho ông biết một chuyện, huy chương của cậu ta dù là treo trên vách tường nhà ông, cũng sợ không còn chỗ để treo."
"Chỉ cần một câu nói của cậu ta, dù là quan lại ở Kim Châu, trong khoảnh khắc cũng có thể bị chôn vùi trong cát bui!"
"Trở về quản lí thằng con hư nhà ông cho tốt đi, nếu nó còn dám chọc đến vị này, tôi sẽ dọn dẹp giúp ông trước!"
Chương Thiên Vương nghe nói như thế, tóc gáy cũng dựng lên.

"Vâng vâng vâng, chỉ huy Từ yên tâm, trở về tôi nhất định dạy dỗ lại thằng ranh con kia!"
Sơn Thủy Nhân Gian.
Bên trong hồ suối nước nóng, ánh mắt Triệu Lâm nhìn qua làn hơi nước mịt mù.
Mỗi ngày đúng giờ đi tắm, đã trở thành một loại nhu cầu hưởng thụ thiết yếu.
Nhưng hôm nay, mặc dù ngâm mình trong dòng nước ấm, nhưng đáy lòng vẫn lạnh như băng.
"Vẫn không có tin tức của chú Năm sao?"
"Cậu cả, tạm thời không có, đêm qua bọn họ vào hoàng triều, sau đó thì không thấy đi ra, chỉ sợ là đã.…....."
Bên cạnh có một gã thuộc hạ thấp thỏm báo cáo.

"Không thể nào!" Triệu Lâm hung ác cắt ngang.
Năng lực của chú Năm gã rất rõ.

Đây chính là bí mật nhà họ Triệu!
Mặc dù hành động thất bại, cũng không có khả năng phải ở lại khách sạn.
Nhất định là trên đường đã xảy ra chuyện gì.
"Cậu cả, có người đưa một hộp quà tới đây, nói là để cho cậu cả tự mình mở ra!"
Đúng lúc này, một tên thuộc hạ khác ôm chiếc hộp đi vào.
"Đó là cái gì? Mở ra xem xem!"
Triệu Lâm nhíu mày, khoát tay ra lệnh, bản thân lại chạy trốn rất xa.
Bảo gã tự mình mở ra? Nhỡ là quả bom thì sao?
Nói đùa gì vậy!
Còn tên thuộc hạ nghe được mệnh lệnh, tay cũng run run, há miệng run lẩy bẩy mở cái hộp ra.
Nhìn thấy đồ vật bên trong hộp, tên thuộc hạ lập tức "A..." một tiếng, ngã lên mặt đất, đôi mắt đầy hoảng sợ.
"Cậu, cậu cả, là......"
"Là thứ gì, anh mau nói đi...!" Triệu Lâm tức giận nói, nhịn không được trèo lên khỏi hồ nước, đến chỗ chiếc hộp nhìn vào bên trong một cái.
Vừa nhìn liền hoảng sợ.
Con mắt cũng trợn thật lớn, hai chân mềm nhũn, bịch một cái té ngã vào hồ nước.
"Chú Năm! Chú Năm!"
Triệu Lâm dần bình tĩnh lại, không ngừng vỗ vào nước trong hồ, giống như điên rồi.
"Đ*t m*! Cố Bách Thiên, mày giết em tao, giờ lại giết chủ năm của tao, ông đây không đội trời chung với mày! !" Triệu Lâm tuyệt vọng, tức giận một
hồi mới từ từ bình tĩnh lại, nội tâm trở nên u ám.
Thủ đoạn chú năm như thế nào hắn rất rõ ràng.

Ai ngờ lại bị người ta thủ tiêu trong âm thầm!
Xem ra bên cạnh Cố Bách Thiên nhất định có một cao thủ tuyệt đỉnh.
Với tình trạng hiện giờ, muốn đối phó Cố Bách Thiên, hẳn chỉ có thể mời vài cao thủ trong giới võ đạo đến thôi.
Suy nghĩ một lát, Triệu Lâm vội vàng cầm điện thoại, bấm một dãy số gọi đi.

"Alo? Thầy Trương Gia Khánh, tôi có chuyện muốn làm phiền ông, tôi biết rõ mời ông ra tay rất không dễ dàng, nhưng lần này, tôi đồng ý lấy 10% cổ phần công ty của nhà họ Triệu, xin ông ra tay, thay tôi giết người.

"
Cúp điện thoại, trên mặt Triệu Lâm lộ ra nụ cười lạnh.
"Cố Bách Thiên, lần này, tao phải đích thân chặt đầu mày xuống, để an ủi chú Năm và em tao ở trên trời!"
Hôm sau, sáng sớm Mai Hồng Tuyết đã gọi điện thoại tới, khai trương chi nhánh phòng khám Tầm Vũ, mời Cố Bách Thiên tham gia.
Tới gần buổi trưa, Triệu Đức chậm rãi cho xe dừng ở ven đường, một mình Cố Bách Thiên đi về phía phòng khám.

Phòng khám Tầm Vũ mới khai trương, làm không ít hoạt động ưu đãi, bây giờ ít người có sức khỏe tốt, người đến xem bệnh mua thuốc cũng không ít.
Vừa đi đến cửa, Cố Bách Thiên liền nghe được hai ông cụ cãi nhau chí chóe.
"Cái này rõ ràng là trúng gió! "
"Làtrúng khí độc, không phải trúng gió, vừa rồi ông nghe rồi đấy, bệnh nhân nói thời gian phát bệnh đều là giờ Tý, đau đầu đổ mồ hôi, suy nhược cơ thể, trong sách y có ghi: khả năng kháng bệnh vẫn còn tồn tại ở bên trong, tà không thể xâm nhập,khí độc tích tụ, nhất định sẽ khí hư! Cho nên người bệnh nhất định là bị trúng khí độc!"
"Không không không! Nhất định là trúng gió, đây chỉ là biểu hiện ban đầu của bệnh trúng gió mà thôi, chờ thêm mấy ngày nữa, động mạch mở rộng, sẽ thấy xuất hiện biểu hiện giống như trúng gió!"
"Đông y, chính là chứng cứ biện luận, tôi nói là trúng khí độc!"
"Tôi nói là trúng gió! "
Nói trúng khí độc, là Mai Tần Chính.

Nói trúng gió, thì là một ông già mũi đỏ mặc áo ngũ thân.
Hai người đang xem bệnh cho một bác gái, do ý kiến bất đồng nên hai bên xảy ra tranh chấp.
Bên cạnh còn có mấy vị lão giả cũng đều là đều nghị luận, có người ủng hộ Mai Tần Chính, có người ủng hộ ông già mũi đỏ, thành ra không ai nghe ai.
Lúc hai phe đang giằng co nhau, Mai Hồng Tuyết bỗng nhìn thấy Cố Bách Thiên, đôi mày thanh tú đang nhíu lập tức giãn ra.
Vội vàng hô: "Anh Cố, anh đến rồi sao! Anh mau tới xem giúp họ, cụ bà này rốt cuộc là trúng gió hay bị trúng khí độc?"
Nghe nói thế, ngay lập tức Mai Tần.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện