Chương 100: Hoàng kim
Mặt trời đã lên chính ngọ, nhiệt độ càng lúc càng nóng lên. Nhưng trong khoảnh khắc khi vị thiếu nữ kia đột nhiên xuất hiện, đôi môi run rẩy mà nói ra, không khí xung quanh không ngờ lại đột ngột xuất hiện một tia hàn ý âm lãnh.
Khuôn mặt Vệ Điềm khẽ giật giật hai cái, ả đột nhiên quát lên chói tai: "Nơi này không có chỗ cho ngươi nói, cút vào trong cho ta."
Trong mấy năm năm gần đây, ả đã quen với tập quán khiếp đảm của vị thiếu nữ yếu nhược này. Chỉ cần ả hơi lộ ra một chút bất mãn, hoặc là cao giọng quát tháo là có thể hù dọa nàng kinh hãi, tựa như một con thỏ nhỏ thất hồn lạc phách.
Cho nên, phản ứng đầu tiên của ả chính là dùng lại chiêu cũ, muốn khiến cho vị thiếu nữ này đánh mất dũng khí nói tiếp.
Nhưng khi tiếng quát tháo của ả vừa vang lên, thì đã nghe thấy tiếng nói lạnh lẽo của Lâm Đình: "Câm mồm."
Trong tiếng nói này, Lâm Đình đã dồn toàn bộ chân khí của hắn vào đó, những gợn sóng âm thanh từ miệng hắn phát ra tựa như lôi đình, sấm sét ầm ầm vang lên.(Thần công sư tử hống.)
Tuy rằng luồng lực lượng này tuyệt đối không thể làm người ta bị thương, nhưng uy thế nó phát ra cũng tuyệt đối không phải một người bình thường có thể dễ dàng chống đỡ được.
Vệ Điềm trong lòng run lên, cả người không tự chủ được mà run lẩy bẩy, trên khuôn mặt có chút phong vận kia đã không còn chút huyết sắc nào.
Sắc mặt Uyển Nhất Phu lúc này đã trở nên cực kỳ khó coi, giọng nói lạnh như băng của hắn cất lên: "Thật là uy phong a. Sát khí tốt đây, thì ra đám người các người tới đãy là để khiêu khích phải không?" Hắn nói tới đây thì hơi dừng lại một chút, phất phất tay một cái rồi nói tiếp: "Cường Vũ, dẫn vợ của ngươi vào trong nhà, nơi này đã có ta xử lý."
Uyển Cường Vũ vội ứng tiếng, tiến tới dìu Vệ Điềm đã không đứng vững nổi đi vào trong nhà.
Bọn họ đã nhìn ra, hôm nay tuyệt đối là lai giả bất thiện, thiện giả bất lai ( kẻ tới chẳng có việc tốt, mà kẻ có việc tốt lại chẳng tới), mà hai vợ chồng bọn họ có ở lại bên ngoài cũng tuyệt đối không giúp được gì.
Nhưng đúng lúc này, Uyển Ngọc vốn đang đứng tựa vào cánh cửa đột nhiên không biết lấy được sức lực đâu ra, chuyển mình một cái đã đứng chân giữa cửa, nàng lớn tiếng nói: "Nơi này không phải nhà các ngươi, cút ra ngoài...."
Uyển Cường Vũ giận tím mặt, hắn thường ngày hoành hành đã quen, lúc này làm sao chịu nổi nỗi nhục bị một thiếu nữ xua đuổi, cổ tay hắn vừa động, đang định vung lên tát Uyển Ngọc thì đột nhiên trước mắt hoa lên, nhìn kỹ thì thấy Lâm Đình đã mỉm cười đứng bên cạnh Uyển Ngọc.
Uyển Cường Vũ trong lòng cả kinh, hắn biết Làm Đình là một vị Liệp sư chân chính, bây giờ cho dù hắn móc thêm một lá gan nữa cũng không dám chủ động ra tay.
Sắc mặt Uyển Nhất Phu xám ngoét, thâm tái như đáy nồi, âm trầm nói: "Uyển Ngọc, đây là chuyện riêng của Uyển gia thôn chúng ta, ngươi vào nhà trước đi."
Uyển Ngọc hít một hơi thật sâu, trên mặt nàng cũng xuất hiện một tia thoải mái khi được giải thoát. Từ khi nàng lên bảy tuổi thì nàng đã phải sống trong áp lực, cho tận đến hôm nay mới có cơ hội giải thoát toàn bộ uất ức bấy lâu nay mà nàng gánh chịu, giống như một cơn hồng thủy, không thể nào vãn hồi: "Uyển Nhất Phu, căn nhà này là của ai?"
Sắc mặt Uyển Nhất Phu càng lúc càng âm trầm, không ngờ ở trong Uyển gia thôn vẫn có người dám gọi thẳng tên hắn, hơn nữa còn là một nữ tử yếu nhược nho nhỏ, điều này làm cho hắn cảm thấy cực kỳ mất thể diện, và cũng sinh lòng hối hận. Nếu sớm biết có hôm nay thì lúc trước đã giết nàng đi cho rảnh nợ rồi.
"Căn nhà này là của ta." Trong mắt Uyển Cường Vũ lóe lên hung mang. Hắn lạnh lùng nói: "Trước khi lâm chung, cha ngươi đã đem gả ngươi cho ta làm thiếp. Vì vậy căn nhà này chính là của ta."
Uyển Ngọc khinh thường liếc nhìn hắn từ đầu xuống chân một lượt, rồi khẽ quay đầu về phía đám đông: "Các vị thúc bá phụ lão, các ngươi tin lời hắn sao?"
Xung quanh lập tức trở nên tĩnh mịch, căn bản không có người nào dám đáp lời.
Uyển Ngọc lạnh lùng nhìn Uyển Cường Vũ, nói: "Uyển Cường Vũ, ngươi chiếm nhà của ta nhiều năm như vậy, hiện giờ còn muốn đổi trắng thay đen, chẳng lẽ không sợ gan ruột thối rữa, thiên lôi đánh chết sao?"
Hai mắt Uyển Cường Vũ vừa tiếp xúc với ánh mắt tràn đầy oán độc kia, trong lòng không hiểu sao đột nhiên phát lạnh, lập tức không nói ra lời. Uyển Nhất Phu trong lòng biết không ổn, quay về phía Hứa Thành Công nháy mắt một cái. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - truyenbathu.net
Hứa Thành Công hơi do dự một chút, cuối cùng lại thở dài: "Uyển Ngọc, năm khi cha mẹ ngươi làm chung, ngươi chỉ mới lên bảy. Một đứa trẻ tuổi còn nhỏ làm sao có thể tự chiếu cố bản thân, cho nên cha mẹ ngươi mới phó thác ngươi cho thôn trưởng, điều này cũng không có gì đáng trách." Hơi dừng lại rồi hắn lại nói tiếp: "Ngươi tốt xấu gì cũng là người của Uyển gia thôn chúng ta, người ta thường nói không nên vạch áo cho người xem lưng, có chuyện gì, cứ giải quyết nội bộ trong thôn với nhau, cớ gì lại kéo người ngoài vào."
"Không sai." "Có lý đó." Mọi người bốn phía lập tức liên tục gật đầu xưng phải, mặc dù có một số người cúi đầu không nói, nhưng đại đa số mọi người đều cho là đúng.
Một vị lão giả cầm cây quái trượng chỉ về phía Uyển Ngọc , dùng một thứ âm thanh quang quác tựa như một con gà trống quát lên: "Uyển Ngọc, năm đó ngươi còn nhỏ, nếu không phải có thôn trưởng thu lưu, ngươi có thể sống đến ngày hôm nay sao? Vậy mà bây giờ lại câu kết ngoại nhân, làm bại hoại thanh danh Uyển gia thôn chúng ta, chúng ta phải nhốt ngươi vào lồng heo đến chết.
Lâm Đình giận dữ, vừa nhấc chân lên định động thủ thì chợt cô tay bị giữ lại. Uyển Ngọc nhìn hắn khẽ lắc lắc đầu, tiếp đó ánh mắt nàng lướt qua từng người từng người một, ánh mắt lạnh như băng không chút ấm áp, rồi nàng lai xoay người lại, nhẹ nhàng nói:" Lâm Đình, ngươi có thể bảo hộ ta không?"
"Có thể." Lâm Đình nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, ôn nhu nói: "Nhất định có thể." Hắn giảm thanh âm xuống thật thấp, chỉ có Uyển Ngọc mói nghe được, nói: "Ta đã mời tới Nhạc Mãnh sư thúc, hắn là cao giai Liệp sư, hơn nữa còn là giáo đầu truyền công của võ quán trong thành. Chỉ cần nói một câu là có thể san bằng Uyển gia thôn..."
Trong con ngươi Uyển Ngọc lập tức toát ra vẻ vui mừng lẫn kinh ngạc đến cực độ. Nàng gật đầu mạnh một cái, xoay người, đột nhiên mở hoàn toàn hai cánh cửa ra. Nàng chỉ về phía một cái chuồng heo hôi hám, ẩm thấp phía tây cửa lớn, nói: "Uyển Vũ, người nói đó là cho nào?"
Uyển Cường Vũ ngây người, theo bản năng nói: "Đó là chuồng heo."
Uyển Ngọc cười lạnh một tiếng, nói: "Uyển Cường Vũ, ngươi nói cha mẹ ta trước khi mất đã hứa gả ta cho ngươi làm thiếp. Ha ha. Nếu thật sự là như vậy, chẳng lẽ bọn họ lại không nói cho ngươi biết bí mật nơi này sao?"
Uyển Cường Vũ trên mặt đỏ ửng, nổi giận quát: "Nơi này có bí mật cái rắm, ngươi nói bậy nói bạ gì thế."
Hai hàng lông mày Uyển Ngọc khẽ giương lên, lúc này trên người nàng tựa hồ đang phát ra một tảng hào quang kỳ dị.
"Nhà ta từ đời tằng tổ phụ đã buôn bán trong thành mà sống, cho đến đời cha ta, bởi vì thân thể có bệnh mà không thể không đóng cửa cửa hàng trong thành, trở lại nguyên quán. Mười năm trước chúng ta trở lại Uyển gia thôn, dựng một căn nhà lớn, hơn nữa còn mua trăm mẫu ruộng tốt." Nói đến đây, nàng hơi dừng lại, nở một nụ cười nhàn nhạt, trong nụ cười ẩn chứa một nét trào phúng không nói lên lởi: "Chỉ là nhà chúng ta đã tích góp ba đời, của cải không ít, ngay cả như vậy cũng chưa tiêu hết của cải đâu."
Uyển Cường Vũ nghe Uyển Ngọc nói là líu lưỡi, ánh mắt không khói nhìn chằm chằm về phía cải chuồng heo.
"Uyển Cường Vũ, từ khi ta lên bảy tuổi đã chủ động bắt đầu quét tước cùng nuôi nấng bầy heo, chẳng lẽ ngươi chưa từng bao giờ hoài nghi sao?" vẻ trào phúng trên mặt Uyển Ngọc càng lúc càng đậm.
Uyển Cường Vũ chỉ vào người Uyển Ngọc, cả cánh tay khẽ run run, nhưng lại không thể nói lên lời.
Uyển Ngọc kéo tay Lâm Đình, tiến vào trong chuồng heo, ở trước mặt mọi người lây ra một cái xẻng sắt.
Lâm Đình dựa theo chỉ dẫn của nàng, đi tới một cái góc nhỏ, bắt đầu đào bới, chỉ trong chốc lát đã tìm thấy hai cái hũ .
Đem hai cái hũ đến trước cửa lớn, mở nắp ra thì ánh sáng vãng rực rỡ lập tức làm hai mắt mọi người chói lòa.
Uyển Ngọc lãnh đạm nói: "Uyển Cường Vũ, nếu phụ mẫu ta thật sự gả ta cho ngươi làm thiếp, chẳng lẽ lại còn dấu diếm ngươi chuyện này hay sao?"
Uyển Cường Vũ mặt đỏ tía tai, trong con người lộ ra vẻ tham lam cùng hối tiếc. Hắn vốn cho là, cái nhà mới xây mười năm cùng trăm mầu ruộng tốt kia đã là toàn bộ tích góp của nhà Uyển Ngọc. Nhưng lúc này hắn mới biết thì ra mình đã tham cái nhỏ mà mất cái lớn.
"Ha ha." Uyển Nhất Phu đột nhiên cười ha hả, hấp đẫn sự chú ý của tất cả mọi người, hắn cao giọng nói: "Uyển Ngọc, cha mẹ ngươi sở dĩ không nói chuyện này cho ta biết, đó là bởi vì bọn họ lo lắng Cường Vũ không chăm sóc ngươi thật tốt, cho nên mới để lại cho ngươi một chút của riêng. Kỳ thật giữa phu thê thỉnh thoảng cãi cọ, giận dỗi cũng là chuyện bình thường. Ngươi yên tâm, sau này ta sẽ bảo Cường Vũ chàm sóc ngươi thật tốt, tuyệt đối không chọc ngươi tức giận."
Trịnh Hạo Thiên trợn tròn mắt, hắn gần như không dám tin vào lỗ tai của mình nữa. Nhưng mà chuyện càng vượt quá dự liệu của hắn đã xảy ra.
Uyển Nhất Phu hướng về phía đám đông đang vây xem xung quanh, ôm quyền, cao giọng nói: "Các vị, đây là tài phú của Uyển gia thôn chúng ta, đáng lý ra nên chia đều cho mọi người, quyết không thể rơi vào tay người ngoài, các ngươi thấy có đúng hay không." Cả đám đông lâm vào trầm mặc một lúc thì đột nhiên có người hô lớn: "Đúng."
Tiếp đó những thanh âm như sóng sau lớn hơn sóng trước vang lên, gần như đại đa sò mọi người đều hô lên.
Trịnh Hạo Thiên đảo mắt nhìn quanh, đập vào mắt hắn là một rừng những ánh mắt tham lam, tràn đầy dục vọng. Thân thể Uyển Ngọc khẽ run lên, nàng ngả người vào lòng Lâm Đình, nhưng trong ánh mắt lại không có nửa điểm sợ hãi. Bởi vì nàng tin tưởng lời hứa của hắn. Lần đâu tiên trong bảy năm, niềm tin không chút nghi ngờ lại xuất hiện trong lòng nàng.
Dư Kiến Thăng ung dung cười nói: "Uyển thôn trưởng, nói như vậy các muốn bất chấp lễ pháp, không cho Uyển Ngọc ly khai rồi."
Trong con ngươi Uyển Nhất Phu lóe lên một tia sát khí lăng lệ, lạnh lẽo nói: "Gian phu dâm phụ đáng ra nên xử tử."
Lâm Bảo Hoa nổi giận lớn tiếng nói: "Ta đang muốn thử nhìn xem, kẻ nào dám đụng đến chất nhi của ta."
Khóe miệng Uyển Nhất Phu khẽ nhếch lên, nói: "Lâm Bảo Hoa, có một việc ta quên mất không nói cho ngươi biết. Ba tháng trước trưởng tử Cường Văn của Uyển mỗ đã đầu nhập vào Lý gia, hơn nữa còn được quản sự ưu ái, nhận trách nhiệm hộ vệ Lý phủ, hắc hắc, ngươi còn cho rằng Cừu gia sẽ xuất đầu cho ngươi sao?"
Sắc mặt Lâm Bảo Hoa khẽ biến đổi, tựa hồ cũng không muốn công kích đối phương nói, chua chát nói: "Ngươi tính thế nào?"
Uyển Nhất Phu cười lạnh nói: "Đại Lâm thôn cùng Uyển gia thôn chúng ta từ trước tới này đều dùng võ công để nói chuyện, hôm nay lão phu cũng Đại Lâm thôn các ngươi so đầu một trận. Nếu các ngươi thắng, lão phu làm chủ, cho các ngươi dẫn Uyển Ngọc rời đi, nhưng nếu là bại, hắc hắc, lão phu cũng không đả thương cháu ngươi, mà sẽ đem con tiện nhân này nhốt vào lòng heo đến chết."
Lòng bàn tay Uyển Ngọc đã trở nên lạnh ngắt. Lâm Đình nhẹ nhàng ôm lấy bả vai nàng, khẽ nói: "Yên tâm." Chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy nụ cười tự tin của Lâm Đình, trong lòng Uyển Ngọc cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Trên mặt Lâm Bảo Hoa đột nhiên nở một nụ cười nói: "Được, cứ thế mà làm."
Hắn vung tay lên nói: "Hạo Thiên, ngươi đi lĩnh giáo tuyệt kỹ của Uyển thôn trưởng một chút đi."
Trịnh Hạo Thiên ngẩng đầu lên, cung kính nói: "Dạ."
Bình luận truyện