Chúc Mừng Ngài Thoát Chết Thành Công
Chương 50
Trái tim anh như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, khiến máu huyết toàn thân ồ ạt tràn về tiếp viện nó, tiếng tim đập thình thịch gõ vào màng tai.
Mạc Dịch chậm rãi khom lưng, vươn tay nhặt khung ảnh méo mó cháy đen từ trong bụi đất lên.
Xúc cảm thô ráp lạnh như băng cấn vào đầu ngón tay, theo các dây thần kinh truyền đến tận đáy lòng, toàn thân bị bủa vây trong luồng khí lạnh.
Khung ảnh bị ăn mòn đến mức gần như đen sì, tro tàn theo động tác của Mạc Dịch rơi rụng lả tả, trộn lẫn vào bụi bặm dưới mặt đất, một vài hạt nhỏ bay vào mắt hơi đau.
Anh phủi sạch tro đen cùng bụi bặm ở chỗ nứt tại góc khung ảnh, làm lộ ra mặt vỡ màu bạc mờ mờ.
Những ký ức ở màn chơi đầu tiên lại một lần nữa hiện lên trong tâm trí anh cực kỳ sống động.
Cầu thang tối tăm u ám tựa hồ đi mãi không đến tận cùng, ảnh chụp mơ hồ quỷ dị nhoẻn miệng cười nanh nọc, hành lang méo mó biến dạng sau tiếng chuông chói tai, những bàn tay trắng nhợt vươn ra từ trong ảnh.
Cùng với sương mù nồng đậm cuộn trào mãnh liệt, phảng phất như một cơn ác mộng kinh hoàng.
Mạc Dịch hít sâu một hơi, áp lực nặng nề dồn ép tận đáy lòng khiến anh gần như không thở nổi.
Theo bản năng, Mạc Dịch nhìn về chiếc điện thoại vẫn đặt ở một bên.
Chỉ thấy màn hình vẫn còn đang sáng, xung quanh bị bao phủ bởi một làn sương mỏng, nhìn kỹ thấy giao diện này trông quen quen.
Là trò rắn săn mồi.
Mạc Dịch: “…” Áp lực âm u lạnh lẽo gì gì đều nháy mắt tan thành mây khói.
Anh kiềm chế xúc động muốn nắn nắn hai thái dương, xoay người tiếp tục tỉ mỉ xem xét khung ảnh trên tay. Lúc Mạc Dịch đứng dậy, một tờ giấy rơi ra từ sau khung viền cháy đen, từ từ bay xuống đậu trên mặt đất.
Đây chính là tờ giấy nhăn nhúm anh tìm được trong màn chơi, trên vẽ nguệch ngoạc một con chim không chân và ghi chép thuật pháp dùng để giam giữ linh hồn.
Những dòng chữ mờ nhòe khiến người ta bực bội đến mức khó hiểu.
Đang lúc chuẩn bị bỏ xuống, Mạc Dịch nhận ra chất liệu của tờ giấy trong tay… tựa hồ hơi bất thường.
Anh vô thức nắn vuốt bề mặt nhăn nhúm, âm thanh ma sát vang lên rất rõ, xúc cảm nơi đầu ngón tay nói cho anh biết — còn có trang thứ hai.
Mạc Dịch nhíu mày, vẻ mặt nặng nề.
Anh có thể cam đoan rằng trong trò chơi tờ giấy này chắc chắn chỉ có một trang.
Lật trang giấy lên là thấy được tờ thứ hai, tuy cũng nhăn nhúm như tờ đầu tiên nhưng chữ viết trên này rõ ràng hơn rất nhiều, nét mực đen dường như nhuốm màu đỏ nhạt, lộ vẻ rực rỡ khác thường trên mặt giấy ố vàng.
Đây là một lá thư cực kỳ ngắn gọn.
Dễ nhận thấy lá thư này gửi cho hiệu trưởng tiền nhiệm, nội dung viết rõ chất liệu và kích thước của chiếc khung bạc, thậm chí chính xác tới từng milimet, sau đó là lời giải thích về nghi thức chủ đạo của thuật pháp.
Căn cứ vào vài câu chữ trong thư thì tác dụng chính của khung ảnh này là trừ tà và bảo hộ cho người được chụp ảnh lồng vào khung. Và trong khung phải giấu tóc cùng móng tay của người được bảo hộ, nói ngắn gọn chính là làm thành một thế thân vậy.
Giam cầm hồn phách của nạn nhân trong tòa nhà, mặt khác thì bỏ lại một thế thân được vật trừ tà bảo vệ, dùng để thu hút oán linh, khiến cô không rảnh bận tâm đ ến chính chủ đã cao chạy xa bay từ lúc nào.
Kế sách vừa chu toàn, kín kẽ lại độc địa.
Đến bây giờ, cuối cùng Mạc Dịch đã hiểu vì sao những bàn tay vươn ra từ trong ảnh lại sợ chiếc khung này đến vậy.
Đúng lúc này, di động đặt bên cạnh hơi rung lên một chút, Mạc Dịch nghe tiếng quay đầu, chỉ thấy trên màn hình lại trở về ứng dụng ghi chú, bàn phím chuyển động, sau đó là một hàng chữ dài hiện ra.
“Sau tai nạn xe cộ, linh hồn của hung thủ bị oán niệm dây dưa nên không thể rời khỏi thế gian này, nhưng khung ảnh vẫn bảo hộ hắn nên oán linh cũng không thể thương tổn hắn được.”
Mạc Dịch mím môi.
Sau khi màn chơi trước kết thúc, một số vấn đề cùng lỗ hổng chưa được giải quyết rốt cục đã được lấp đầy.
Đột nhiên không một lời báo trước, bên tai Mạc Dịch vang lên giọng nữ điện tử quen thuộc:
“Ting ting! Chúc mừng người chơi Mạc Dịch! Ngài đã tìm ra đạo cụ quan trọng trong thế giới thực, hoàn thiện cốt truyện của màn chơi!”
Mạc Dịch sửng sốt, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy lời nhắc của trò chơi ở ngoài đời thực.
Giọng nữ điện tử kia tiếp tục nói: “Căn cứ vào sự thể hiện xuất sắc của ngài, trò chơi mời ngài gia nhập câu lạc bộ người chơi cấp cao, kể từ giờ ngài đã trở thành ứng cử viên thứ 0589 của câu lạc bộ.”
Ứng cử viên của… câu lạc bộ người chơi cấp cao ư…?
Mạc Dịch chưa hiểu ra sao.
Không đợi Mạc Dịch kịp phản ứng, giọng nữ kia đã tiếp tục nói không ngừng: “Có mở khóa bài kiểm tra đầu vào ở màn chơi tiếp theo không?”
Lần này trò chơi bỗng dưng có tình người lạ thường, thậm chí còn chu đáo giải thích cho Mạc Dịch nghe về bài kiểm tra ấy.
“Trong màn chơi kiểm tra đầu vào, độ khó cực cao, nhân đôi điểm thưởng. Nếu vượt qua thành công thì đạt được tư cách gia nhập câu lạc bộ người chơi cấp cao, hưởng thụ những trải nghiệm chơi game đẳng cấp! Chiến thắng giải thưởng lớn cuối cùng!
Người chơi có toàn quyền lựa chọn thời điểm tham gia bài kiểm tra này, nếu lựa chọn tham gia ngay màn sau, thành công sẽ có thêm điểm thưởng!”
Ngay sau đó, tựa hồ muốn cho Mạc Dịch thời gian để suy nghĩ, giọng nữ kia còn chu đáo im lặng trong một chốc rồi mới tiếp tục hỏi:
“Có tham gia bài kiểm tra đầu vào ở màn chơi tiếp theo không?”
Độ khó sẽ gia tăng rất nhiều…
Chẳng lẽ đây là lý do vì sao những người muốn thăm dò liên hệ giữa trò chơi cùng thế giới thật, tất cả đều chết ở màn chơi kế tiếp ư?
Bởi tìm ra đạo cụ quan trọng hoàn thiện cốt truyện của màn chơi, rồi lập tức tham gia bài kiểm tra đầu vào hội viên, sau đó bị màn chơi có độ khó tăng mạnh ấy giế t chết?
Nghe đã thấy lỗ vốn rồi.
Huống chi người chơi có thể tham gia bài kiểm tra này lúc nào cũng được. Dù không lập tức tham gia ở màn chơi kế tiếp thì ngoài chuyện mất đặc quyền thêm điểm thưởng, cũng chẳng có tổn thất nào quá lớn cả.
Mạc Dịch đang chuẩn bị mở miệng từ chối.
Thế nhưng một ý tưởng kỳ quặc đột nhiên xẹt qua trong óc, khiến anh không khỏi khựng lại.
Không đúng.
Tống Kỳ cũng là bạn của Giang Nguyên Nhu, trước lúc đi không thể nào không biết đến nguy cơ tiềm ẩn trong chuyện này — dù sao thông tin mà Mạc Dịch có được cũng từ miệng cô mà ra.
Nhưng hắn ta vẫn chết.
Phải biết rằng ưu đãi điểm thưởng khi lập tức tham gia bài kiểm tra còn chưa hậu hĩnh đến mức khiến người ta phải đồng ý ngay, tuy biết phú quý hiểm trung cầu* nhưng điều kiện tiên quyết vẫn là đảm bảo an toàn mạng sống trước đã.
(*Phú quý hiểm trung cầu (富贵险中求): truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo. Ý nói phải sẵn sàng chấp nhận rủi ro thì mới có thể trở nên giàu có.)
Huống chi màn chơi kiểm tra đầu vào này lúc nào tham gia cũng được, không gì mà phải vội.
Chắc chắn đại bộ phận người chơi sẽ nghĩ như vậy — tích cóp đủ đạo cụ rồi mới tiến hành thử thách.
Cho nên số người từ chối lập tức tham gia sẽ không ít.
Nhưng tất cả bọn họ đều đã chết.
Chết ở màn chơi tiếp theo.
Mạc Dịch không khỏi lạnh toát cả sống lưng, hơi lạnh men theo xương sống lan đến tận cổ, làn da lộ ra bên ngoài cũng nổi hết gai ốc.
Hơn nữa trò chơi này luôn ẩn chứa cơ man các loại cơ chế bịp bợm ác độc… bây giờ chu đáo như vậy, ắt có điều mờ ám.
Lời nói sắp bật thốt đảo một vòng trong khoang miệng rồi mới thoát khỏi môi lưỡi:
“Tham gia.”
Lời anh vừa dứt, giọng nữ kia lập tức tiếp lời: “Thành công mở khóa bài kiểm tra hội viên đầu vào, khởi động trong màn chơi kế tiếp, chúc ngài chơi game vui vẻ.”
Ngay sau đó, giống như lúc đến, giọng nữ kia cũng biến mất không lời từ biệt.
Không gian âm u lạnh lẽo trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng thì thầm mơ hồ ngoài cửa kho cùng với âm thanh ồn ào náo động của học sinh xuyên thấu qua vách tường.
Mạc Dịch hít sâu một hơi, chuyển ánh mắt nhìn về chiếc điện thoại đang đặt trên bàn.
Màn hình đã tối đen.
Làn sương mịt mờ bao phủ quanh nó cũng đã biến mất.
— Chắc là chìm vào hôn mê rồi.
Mạc Dịch vừa nghĩ vừa cầm di động lên bỏ lại vào túi, sau đó nhấc chân hướng ra bên ngoài.
Mục đích anh tới đây hôm nay cơ bản đã hoàn thành, cũng đã đến lúc rời đi.
—
Vầng thái dương treo cao trên đỉnh đầu, tỏa ánh sáng gay gắt giữa bầu trời trong xanh không một gợn mây. Tuy bây giờ mới là đầu mùa hạ, nhưng mặt trời đã bộc lộ hoàn toàn sức mạnh của nó, phun sức nóng như thiêu như đốt nướng chín da người.
Mạc Dịch đang trên đường ra khỏi sân bay.
Anh đã cởi bỏ bộ âu phục tuy đẹp mắt nhưng bó tay bó chân, mặc vào quần áo thường ngày, ống tay áo xắn lên theo thói quen để lộ cánh tay gầy mảnh. Khuôn mặt sau khi gỡ bỏ cặp kính không gọng thoạt trông như cậu sinh viên đại học vậy.
Đúng lúc này điện thoại anh reo vang. Bước chân Mạc Dịch hơi khựng lại. Anh lấy điện thoại ra khỏi túi, nhấn nút bắt máy.
“Thế nào, hành trình đi thành phố A có thuận lợi không?”
Từ ống nghe truyền đến giọng nói ngầm chứa vẻ lo lắng của Giang Nguyên Nhu. Mạc Dịch cười cười, đang chuẩn bị nói, còn chưa kịp mở miệng thì ánh mắt đã trầm xuống.
Anh không thể tiết lộ cho Giang Nguyên Nhu bất cứ thông tin gì về câu lạc bộ hội viên cấp cao.
Nói đúng ra là trò chơi không cho phép.
Mạc Dịch dừng một chút, chuyển sang trả lời vẻ úp mở:
“Cảm ơn đã lo lắng, tôi không sao.”
Giang Nguyên Nhu vốn là người thông minh, nghe anh nói vậy cũng không truy hỏi thêm, chỉ cười đáp lại: “Vậy là tốt rồi.”
Đột nhiên Mạc Dịch tựa hồ nhớ ra một chuyện, bèn mở miệng dò hỏi:
“Giang Nguyên Bạch… cậu ấy thế nào rồi?”
Thấy Mạc Dịch hỏi vậy, đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, ngoài âm thanh người đi đường qua lại thưa thớt, anh chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ mơ hồ.
Mất một lúc sau Giang Nguyên Nhu mới nói tiếp:
“Ngày mốt màn chơi thứ ba của Nguyên Bạch sẽ mở. Tuy nó tỏ ra rất thoải mái nhưng tôi… không thực sự yên tâm.”
Mạc Dịch kiên nhẫn lắng nghe.
Giang Nguyên Nhu dừng một chút, rồi như hạ quyết tâm, cô tiếp tục nói:
“Tôi định cùng nó tham gia màn chơi kế tiếp.”
Mạc Dịch cũng không bất ngờ, anh bình thản “ừ” một tiếng rồi nói: “Hai người nhớ chú ý an toàn.”
Giang Nguyên Nhu cười khẽ: “Không sao đâu, giữ mệnh là chính, điểm thưởng là phụ thôi!”
Cô còn chưa nói xong, tiếng rống của Giang Nguyên Bạch truyền vào ống nghe điện thoại: “Anh Mạc, anh về rồi đó à? Sao anh không trả lời tin nhắn của tôi hả!”
Giang Nguyên Nhu cười tủm tỉm đẩy đầu thằng em ngáo ngơ ra, hướng về loa điện thoại tiếp tục nói: “Đúng rồi, để tôi cho người đón anh đến biệt thự lần trước một chuyến, có một bất ngờ nhỏ tặng cho anh đấy.”
Nói xong cô cúp máy đánh rụp.
Mạc Dịch nhìn màn hình di động đã tối thui, trong lòng thấy hơi bất ổn — sao anh lại có dự cảm chẳng lành thế nhỉ?
Mạc Dịch ra đến bên ngoài, vừa lúc gặp được một chiếc xe thong thả chạy lại gần, đỉnh xe đen bóng phản xạ ánh sáng lấp lánh dưới mặt trời ban trưa, sau đó từ từ ngừng lại trước mặt anh.
Cửa kính chậm rãi hạ xuống, lộ ra một gương mặt quen thuộc.
Ánh mắt người nọ sáng rực, nâng tay trái lên kẹp điếu thuốc trên môi, làn khói từ từ phả ra làm đường nét gương mặt hắn mông lung, nhưng Mạc Dịch vẫn có thể nhìn được nụ cười hớn hở trên khuôn mặt ấy:
“Lâu rồi không gặp nhỉ.”
Thẩm Lỗi??
Mạc Dịch chậm rãi khom lưng, vươn tay nhặt khung ảnh méo mó cháy đen từ trong bụi đất lên.
Xúc cảm thô ráp lạnh như băng cấn vào đầu ngón tay, theo các dây thần kinh truyền đến tận đáy lòng, toàn thân bị bủa vây trong luồng khí lạnh.
Khung ảnh bị ăn mòn đến mức gần như đen sì, tro tàn theo động tác của Mạc Dịch rơi rụng lả tả, trộn lẫn vào bụi bặm dưới mặt đất, một vài hạt nhỏ bay vào mắt hơi đau.
Anh phủi sạch tro đen cùng bụi bặm ở chỗ nứt tại góc khung ảnh, làm lộ ra mặt vỡ màu bạc mờ mờ.
Những ký ức ở màn chơi đầu tiên lại một lần nữa hiện lên trong tâm trí anh cực kỳ sống động.
Cầu thang tối tăm u ám tựa hồ đi mãi không đến tận cùng, ảnh chụp mơ hồ quỷ dị nhoẻn miệng cười nanh nọc, hành lang méo mó biến dạng sau tiếng chuông chói tai, những bàn tay trắng nhợt vươn ra từ trong ảnh.
Cùng với sương mù nồng đậm cuộn trào mãnh liệt, phảng phất như một cơn ác mộng kinh hoàng.
Mạc Dịch hít sâu một hơi, áp lực nặng nề dồn ép tận đáy lòng khiến anh gần như không thở nổi.
Theo bản năng, Mạc Dịch nhìn về chiếc điện thoại vẫn đặt ở một bên.
Chỉ thấy màn hình vẫn còn đang sáng, xung quanh bị bao phủ bởi một làn sương mỏng, nhìn kỹ thấy giao diện này trông quen quen.
Là trò rắn săn mồi.
Mạc Dịch: “…” Áp lực âm u lạnh lẽo gì gì đều nháy mắt tan thành mây khói.
Anh kiềm chế xúc động muốn nắn nắn hai thái dương, xoay người tiếp tục tỉ mỉ xem xét khung ảnh trên tay. Lúc Mạc Dịch đứng dậy, một tờ giấy rơi ra từ sau khung viền cháy đen, từ từ bay xuống đậu trên mặt đất.
Đây chính là tờ giấy nhăn nhúm anh tìm được trong màn chơi, trên vẽ nguệch ngoạc một con chim không chân và ghi chép thuật pháp dùng để giam giữ linh hồn.
Những dòng chữ mờ nhòe khiến người ta bực bội đến mức khó hiểu.
Đang lúc chuẩn bị bỏ xuống, Mạc Dịch nhận ra chất liệu của tờ giấy trong tay… tựa hồ hơi bất thường.
Anh vô thức nắn vuốt bề mặt nhăn nhúm, âm thanh ma sát vang lên rất rõ, xúc cảm nơi đầu ngón tay nói cho anh biết — còn có trang thứ hai.
Mạc Dịch nhíu mày, vẻ mặt nặng nề.
Anh có thể cam đoan rằng trong trò chơi tờ giấy này chắc chắn chỉ có một trang.
Lật trang giấy lên là thấy được tờ thứ hai, tuy cũng nhăn nhúm như tờ đầu tiên nhưng chữ viết trên này rõ ràng hơn rất nhiều, nét mực đen dường như nhuốm màu đỏ nhạt, lộ vẻ rực rỡ khác thường trên mặt giấy ố vàng.
Đây là một lá thư cực kỳ ngắn gọn.
Dễ nhận thấy lá thư này gửi cho hiệu trưởng tiền nhiệm, nội dung viết rõ chất liệu và kích thước của chiếc khung bạc, thậm chí chính xác tới từng milimet, sau đó là lời giải thích về nghi thức chủ đạo của thuật pháp.
Căn cứ vào vài câu chữ trong thư thì tác dụng chính của khung ảnh này là trừ tà và bảo hộ cho người được chụp ảnh lồng vào khung. Và trong khung phải giấu tóc cùng móng tay của người được bảo hộ, nói ngắn gọn chính là làm thành một thế thân vậy.
Giam cầm hồn phách của nạn nhân trong tòa nhà, mặt khác thì bỏ lại một thế thân được vật trừ tà bảo vệ, dùng để thu hút oán linh, khiến cô không rảnh bận tâm đ ến chính chủ đã cao chạy xa bay từ lúc nào.
Kế sách vừa chu toàn, kín kẽ lại độc địa.
Đến bây giờ, cuối cùng Mạc Dịch đã hiểu vì sao những bàn tay vươn ra từ trong ảnh lại sợ chiếc khung này đến vậy.
Đúng lúc này, di động đặt bên cạnh hơi rung lên một chút, Mạc Dịch nghe tiếng quay đầu, chỉ thấy trên màn hình lại trở về ứng dụng ghi chú, bàn phím chuyển động, sau đó là một hàng chữ dài hiện ra.
“Sau tai nạn xe cộ, linh hồn của hung thủ bị oán niệm dây dưa nên không thể rời khỏi thế gian này, nhưng khung ảnh vẫn bảo hộ hắn nên oán linh cũng không thể thương tổn hắn được.”
Mạc Dịch mím môi.
Sau khi màn chơi trước kết thúc, một số vấn đề cùng lỗ hổng chưa được giải quyết rốt cục đã được lấp đầy.
Đột nhiên không một lời báo trước, bên tai Mạc Dịch vang lên giọng nữ điện tử quen thuộc:
“Ting ting! Chúc mừng người chơi Mạc Dịch! Ngài đã tìm ra đạo cụ quan trọng trong thế giới thực, hoàn thiện cốt truyện của màn chơi!”
Mạc Dịch sửng sốt, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy lời nhắc của trò chơi ở ngoài đời thực.
Giọng nữ điện tử kia tiếp tục nói: “Căn cứ vào sự thể hiện xuất sắc của ngài, trò chơi mời ngài gia nhập câu lạc bộ người chơi cấp cao, kể từ giờ ngài đã trở thành ứng cử viên thứ 0589 của câu lạc bộ.”
Ứng cử viên của… câu lạc bộ người chơi cấp cao ư…?
Mạc Dịch chưa hiểu ra sao.
Không đợi Mạc Dịch kịp phản ứng, giọng nữ kia đã tiếp tục nói không ngừng: “Có mở khóa bài kiểm tra đầu vào ở màn chơi tiếp theo không?”
Lần này trò chơi bỗng dưng có tình người lạ thường, thậm chí còn chu đáo giải thích cho Mạc Dịch nghe về bài kiểm tra ấy.
“Trong màn chơi kiểm tra đầu vào, độ khó cực cao, nhân đôi điểm thưởng. Nếu vượt qua thành công thì đạt được tư cách gia nhập câu lạc bộ người chơi cấp cao, hưởng thụ những trải nghiệm chơi game đẳng cấp! Chiến thắng giải thưởng lớn cuối cùng!
Người chơi có toàn quyền lựa chọn thời điểm tham gia bài kiểm tra này, nếu lựa chọn tham gia ngay màn sau, thành công sẽ có thêm điểm thưởng!”
Ngay sau đó, tựa hồ muốn cho Mạc Dịch thời gian để suy nghĩ, giọng nữ kia còn chu đáo im lặng trong một chốc rồi mới tiếp tục hỏi:
“Có tham gia bài kiểm tra đầu vào ở màn chơi tiếp theo không?”
Độ khó sẽ gia tăng rất nhiều…
Chẳng lẽ đây là lý do vì sao những người muốn thăm dò liên hệ giữa trò chơi cùng thế giới thật, tất cả đều chết ở màn chơi kế tiếp ư?
Bởi tìm ra đạo cụ quan trọng hoàn thiện cốt truyện của màn chơi, rồi lập tức tham gia bài kiểm tra đầu vào hội viên, sau đó bị màn chơi có độ khó tăng mạnh ấy giế t chết?
Nghe đã thấy lỗ vốn rồi.
Huống chi người chơi có thể tham gia bài kiểm tra này lúc nào cũng được. Dù không lập tức tham gia ở màn chơi kế tiếp thì ngoài chuyện mất đặc quyền thêm điểm thưởng, cũng chẳng có tổn thất nào quá lớn cả.
Mạc Dịch đang chuẩn bị mở miệng từ chối.
Thế nhưng một ý tưởng kỳ quặc đột nhiên xẹt qua trong óc, khiến anh không khỏi khựng lại.
Không đúng.
Tống Kỳ cũng là bạn của Giang Nguyên Nhu, trước lúc đi không thể nào không biết đến nguy cơ tiềm ẩn trong chuyện này — dù sao thông tin mà Mạc Dịch có được cũng từ miệng cô mà ra.
Nhưng hắn ta vẫn chết.
Phải biết rằng ưu đãi điểm thưởng khi lập tức tham gia bài kiểm tra còn chưa hậu hĩnh đến mức khiến người ta phải đồng ý ngay, tuy biết phú quý hiểm trung cầu* nhưng điều kiện tiên quyết vẫn là đảm bảo an toàn mạng sống trước đã.
(*Phú quý hiểm trung cầu (富贵险中求): truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo. Ý nói phải sẵn sàng chấp nhận rủi ro thì mới có thể trở nên giàu có.)
Huống chi màn chơi kiểm tra đầu vào này lúc nào tham gia cũng được, không gì mà phải vội.
Chắc chắn đại bộ phận người chơi sẽ nghĩ như vậy — tích cóp đủ đạo cụ rồi mới tiến hành thử thách.
Cho nên số người từ chối lập tức tham gia sẽ không ít.
Nhưng tất cả bọn họ đều đã chết.
Chết ở màn chơi tiếp theo.
Mạc Dịch không khỏi lạnh toát cả sống lưng, hơi lạnh men theo xương sống lan đến tận cổ, làn da lộ ra bên ngoài cũng nổi hết gai ốc.
Hơn nữa trò chơi này luôn ẩn chứa cơ man các loại cơ chế bịp bợm ác độc… bây giờ chu đáo như vậy, ắt có điều mờ ám.
Lời nói sắp bật thốt đảo một vòng trong khoang miệng rồi mới thoát khỏi môi lưỡi:
“Tham gia.”
Lời anh vừa dứt, giọng nữ kia lập tức tiếp lời: “Thành công mở khóa bài kiểm tra hội viên đầu vào, khởi động trong màn chơi kế tiếp, chúc ngài chơi game vui vẻ.”
Ngay sau đó, giống như lúc đến, giọng nữ kia cũng biến mất không lời từ biệt.
Không gian âm u lạnh lẽo trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng thì thầm mơ hồ ngoài cửa kho cùng với âm thanh ồn ào náo động của học sinh xuyên thấu qua vách tường.
Mạc Dịch hít sâu một hơi, chuyển ánh mắt nhìn về chiếc điện thoại đang đặt trên bàn.
Màn hình đã tối đen.
Làn sương mịt mờ bao phủ quanh nó cũng đã biến mất.
— Chắc là chìm vào hôn mê rồi.
Mạc Dịch vừa nghĩ vừa cầm di động lên bỏ lại vào túi, sau đó nhấc chân hướng ra bên ngoài.
Mục đích anh tới đây hôm nay cơ bản đã hoàn thành, cũng đã đến lúc rời đi.
—
Vầng thái dương treo cao trên đỉnh đầu, tỏa ánh sáng gay gắt giữa bầu trời trong xanh không một gợn mây. Tuy bây giờ mới là đầu mùa hạ, nhưng mặt trời đã bộc lộ hoàn toàn sức mạnh của nó, phun sức nóng như thiêu như đốt nướng chín da người.
Mạc Dịch đang trên đường ra khỏi sân bay.
Anh đã cởi bỏ bộ âu phục tuy đẹp mắt nhưng bó tay bó chân, mặc vào quần áo thường ngày, ống tay áo xắn lên theo thói quen để lộ cánh tay gầy mảnh. Khuôn mặt sau khi gỡ bỏ cặp kính không gọng thoạt trông như cậu sinh viên đại học vậy.
Đúng lúc này điện thoại anh reo vang. Bước chân Mạc Dịch hơi khựng lại. Anh lấy điện thoại ra khỏi túi, nhấn nút bắt máy.
“Thế nào, hành trình đi thành phố A có thuận lợi không?”
Từ ống nghe truyền đến giọng nói ngầm chứa vẻ lo lắng của Giang Nguyên Nhu. Mạc Dịch cười cười, đang chuẩn bị nói, còn chưa kịp mở miệng thì ánh mắt đã trầm xuống.
Anh không thể tiết lộ cho Giang Nguyên Nhu bất cứ thông tin gì về câu lạc bộ hội viên cấp cao.
Nói đúng ra là trò chơi không cho phép.
Mạc Dịch dừng một chút, chuyển sang trả lời vẻ úp mở:
“Cảm ơn đã lo lắng, tôi không sao.”
Giang Nguyên Nhu vốn là người thông minh, nghe anh nói vậy cũng không truy hỏi thêm, chỉ cười đáp lại: “Vậy là tốt rồi.”
Đột nhiên Mạc Dịch tựa hồ nhớ ra một chuyện, bèn mở miệng dò hỏi:
“Giang Nguyên Bạch… cậu ấy thế nào rồi?”
Thấy Mạc Dịch hỏi vậy, đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, ngoài âm thanh người đi đường qua lại thưa thớt, anh chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ mơ hồ.
Mất một lúc sau Giang Nguyên Nhu mới nói tiếp:
“Ngày mốt màn chơi thứ ba của Nguyên Bạch sẽ mở. Tuy nó tỏ ra rất thoải mái nhưng tôi… không thực sự yên tâm.”
Mạc Dịch kiên nhẫn lắng nghe.
Giang Nguyên Nhu dừng một chút, rồi như hạ quyết tâm, cô tiếp tục nói:
“Tôi định cùng nó tham gia màn chơi kế tiếp.”
Mạc Dịch cũng không bất ngờ, anh bình thản “ừ” một tiếng rồi nói: “Hai người nhớ chú ý an toàn.”
Giang Nguyên Nhu cười khẽ: “Không sao đâu, giữ mệnh là chính, điểm thưởng là phụ thôi!”
Cô còn chưa nói xong, tiếng rống của Giang Nguyên Bạch truyền vào ống nghe điện thoại: “Anh Mạc, anh về rồi đó à? Sao anh không trả lời tin nhắn của tôi hả!”
Giang Nguyên Nhu cười tủm tỉm đẩy đầu thằng em ngáo ngơ ra, hướng về loa điện thoại tiếp tục nói: “Đúng rồi, để tôi cho người đón anh đến biệt thự lần trước một chuyến, có một bất ngờ nhỏ tặng cho anh đấy.”
Nói xong cô cúp máy đánh rụp.
Mạc Dịch nhìn màn hình di động đã tối thui, trong lòng thấy hơi bất ổn — sao anh lại có dự cảm chẳng lành thế nhỉ?
Mạc Dịch ra đến bên ngoài, vừa lúc gặp được một chiếc xe thong thả chạy lại gần, đỉnh xe đen bóng phản xạ ánh sáng lấp lánh dưới mặt trời ban trưa, sau đó từ từ ngừng lại trước mặt anh.
Cửa kính chậm rãi hạ xuống, lộ ra một gương mặt quen thuộc.
Ánh mắt người nọ sáng rực, nâng tay trái lên kẹp điếu thuốc trên môi, làn khói từ từ phả ra làm đường nét gương mặt hắn mông lung, nhưng Mạc Dịch vẫn có thể nhìn được nụ cười hớn hở trên khuôn mặt ấy:
“Lâu rồi không gặp nhỉ.”
Thẩm Lỗi??
Bình luận truyện