Chương 6
Từ hôm đưa ra lời thách thức ấy, nó luôn bám theo tôi không rời.
Sáng sớm trực ở cửa phòng trọ đón tôi đi làm đến tối thì đèo tôi về.
Mấy bà hàng xóm rì rầm hết cả lên, tôi nghe riết thành quen, cũng chả mất miếng cơm nào.
Nhưng trên trường thì khác, nó sợ liên lụy đến công việc của tôi, sợ mọi người nói những lời không hay về tôi nên nó dừng xe cách trường một đoạn để tôi tự đi đến trường.
Dễ thương thật ấy, tôi mà không gồng thì tôi đã gục ngã từ lần đầu tiên thấy rồi.
Sáng nay tôi bước vào lớp, thấy một hộp sữa Vinamilk với ổ bánh mì ngọt trong ngăn bàn.
Tôi cầm lên xem thì một tờ giấy bị rơi ra.
“ Ăn uống điều độ nha, cô mà xấu là em không hốt đâu.
“
Tôi không nhịn được mà bật cười, giờ này còn rất sớm, học sinh vào lớp chưa đông.
Cũng không thấy bóng dáng nó đâu, chắc là tụ tập bạn bè rồi.
Tôi lên phòng thực hành lấy một số dụng cụ để chuẩn bị cho buổi thí nghiệm Hoá học, vô tình gặp được thầy Thiện dạy Toán đang ngồi chấm bài.
“ Sao nay vui thế cô nương, trúng số à ?”
“ Cậu cứ đùa, tôi mà trúng số thì tôi nghỉ dạy luôn chứ ở đây làm gì.
“
Thầy bằng tuổi tôi, là một giáo viên trẻ, nói năng dịu dàng, tính tình hoà đồng, nữ sinh trong trường mê thầy như điếu đổ.
Thầy có cảm tình với tôi, nói rõ ra là thích tôi đấy.
Nhưng tôi chỉ coi thầy là bạn thân, không bao giờ có ý nghĩ vượt quá giới hạn.
Nhiều lần ngỏ ý tỏ tình mà luôn bị tôi lái sang chuyện khác, hình như thầy cũng nhận ra nên luôn để trong lòng không dám nói.
“ Nghe học sinh trong trường đồn cậu qua lại với một cậu hotboy khối 12 ?”
Tôi nghe được thì giật bắn mình, không cẩn thận làm dụng cụ thí nghiệm rớt xuống bể hết một nửa, tôi luống ca luống cuống thu dọn mảnh thuỷ tinh.
Thiện vẫn quan sát nét mặt của tôi, tôi vẫn cố tỏ ra bình thản trả lời.
“ Đồn bậy đồn bạ, tôi mà quen học sinh à ?”
Cậu ấy không nói gì nhưng ánh mắt đã biểu lộ hết, tôi quay mặt đi né tránh ánh mắt đó, cười gượng.
“ Đừng nhìn tôi như thế chứ, cậu là đang nghi ngờ tôi à ?”
“ Không có, chỉ là tôi thấy cậu hơi mất bình tĩnh khi tôi hỏi thôi.
“
“ Cậu nghĩ nhiều quá rồi đó.
“
Tôi cười cười, cho hết tất cả dụng cụ bị vỡ vào sọt rác, lấy đồ mới, thế nào cũng bị tổng phụ trách mắng cho không nên thân.
Tôi nhanh chân rảo bước ra khỏi phòng thực hành, thầy Thiện rất tinh ý, chỉ cần để lộ một manh mối nhỏ thì thầy ấy có thể tìm ra ngay.
Những câu thầy ấy nói lúc nãy tôi biết có ý đồ hết, tôi là người rất dễ dụ.
Hỏi vài ba câu là tôi kể ngay, thầy ấy đang cố moi móc thông tin từ nhân vật chính của drama này.
Phải tránh mặt thầy ấy một thời gian chứ không là vỡ lỡ ra hết, tôi cứ vòng vo suy nghĩ trong lo sợ mà không hề biết mình đã đụng phải Minh Đức.
Tôi ngẩn mặt lên bắt gặp ngay nụ cười tỏa nắng của nó, nó giật hộp đựng dụng cụ trên tay tôi.
“ Để em mang vào cho.
“
Tôi gật đầu rồi theo nó vào lớp, tôi với nó cứ thân thiết như này chỉ sợ cây kim trong bọc cũng có ngày lộ ra.
[...]
Từ xa thầy Thiện đang nhìn hai con người kia, đúng như lời bàn tán của học sinh trong trường mấy ngày nay, Khả Linh và cậu học sinh kia có vấn đề.
Thiện nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu, cậu cũng chẳng thua kém gì thằng nhóc đó, tại sao Linh lại không chịu chấp nhận cậu ? Thầy Thiện không hiểu thằng nhóc kia cho người con gái cậu thích uống thứ bùa mê gì mà Khả Linh say đắm nó, lúc nào cũng đi kè kè bên nó.
Thầy chú ý rất nhiều lần, phải tìm hiểu kĩ về mối quan hệ của bọn họ.
[...]
Chiều hôm đó tôi đi dạy về sẵn qua nhà của Minh Đức để kèm nó học luôn.
Ngồi trong xe mà tôi luôn suy nghĩ về chuyện lúc sáng, nó thấy cả quãng đường tôi không nói lời nào thì bắt chuyện trước.
“ Nay cô sao vậy, cứ ngơ ngơ như người mất hồn.
“
Tôi mệt mỏi không muốn trả lời, khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Nó như biết điều mà im lặng thôi không quấy tôi nữa.
Đường về nhà nó sao mà dài, tôi cứ ngủ mãi mà không thấy đến nơi, lúc xe đột nhiên phanh gấp thì tôi tỉnh dậy, thấy mình đang ở trước mặt một hội chợ ẩm thực, tiếng rao bán tiếng cười đùa rôm rả.
Phải mất mấy giây tôi mới định hình được, tôi ngu ngơ hỏi nó.
“ Ủa sao không về học ? Em dẫn cô đi đâu vậy ?”
“ Cô cho em nghỉ một bữa đi, em dẫn cô ăn cái này ngon lắm.
“
“ Mẹ em sẽ rầy cô đó.
“
“ Không có vụ đó đâu, đi theo em.
“
Nó nói rồi nắm lấy tay tôi lôi đi, tôi không nói gì cũng rảo bước chạy theo nó.
Nó dắt tôi qua bao nhiêu gian hàng, chen chúc qua những đám đông, tôi cứ mặc cho nó dắt đi, vì khi ở bên Minh Đức, thời gian trôi bình yên đến lạ.
Chúng tôi ăn rất nhiều món ăn vặt, nào là đồ chiên, đồ nướng và hiện tại đang hạ cánh an toàn tại một gian hàng bán mỳ cay.
“ Chị đẹp, chị thích ăn cái này không ?”
“ Này ai cho em gọi cô như vậy thế ?”
“ Trong trường cô là giáo viên của em nhưng ra ngoài thì không chắc, nên em muốn gọi đấy cô làm gì em.
“
Tôi liếc nó một cái, nó cười tít mắt.
Tự nhiên có người gọi tôi bằng biệt danh, nghe thấy hơi ngại mà cũng thích, muốn gọi sao cũng được, bổn cô nương đây rất dễ chịu với lại xưng hô chị-em cho nó trẻ chứ tôi mới có 25 nồi bánh chưng mà chúng nó gọi bằng cô như mấy bà già u40, u50 không bằng.
Thấy nó có vẻ hào hứng, tôi chỉ tay về phía quán mì cay, đưa ra lời thách đấu.
“ Dám ăn thi với chị không ?”
Đột nhiên tôi xưng chị với nó, nó bất ngờ nhìn tôi.
Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng, hình như là đỏ rồi.
“ Chơi luôn, ai mà ăn xong trước người đó thắng.
“
Tôi với nó bắt đầu chơi, tôi được mệnh danh là thánh ăn cay nên loại ớt nào mà tôi không ăn được, trong vòng một nốt nhạc tôi đã ăn sạch sẽ hai bát mì cay cấp độ 7, mọi người xung quanh ai cũng nhìn tôi bằng con mắt khâm phục và thằng nhóc cũng không ngoại lệ.
Nó vừa ăn vừa khóc mà tôi cười muốn lộn ruột.
“ Không ăn được nữa thì thôi, đừng có sỉ diện.
"
“ Chẳng qua em không thích ăn cay thôi.
“
Tôi cười ngắt nghẽo, nó bị chọc quê nên đâm ra dỗi tôi, bỏ tôi ở đấy đi ra chỗ khác.
Tôi thấy thế thì cũng không chọc nữa, vội vàng chạy theo, mà chân mang cao gót với đường ở đây không bằng phẳng.
Họ thuê một mảnh đất để mở hội chợ nên đường toàn là đá với gập ghềnh.
Tôi cà nhắc chạy theo, cái chân đau bữa trước còn chưa lành, vừa chạy vừa kêu nó mà nó không nghe thấy.
Bỗng tôi bị vấp té, ngã nhào về phía trước, hai tay theo phản xạ
chống xuống mặt đất.
Minh Đức thấy tôi té thì vội vàng chạy lại đỡ tôi lên, phủi đất cát vấy bẩn trên người tôi.
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng, vẻ mặt hoảng hốt với hành động ân cần của nó, tôi vừa giận mà vừa vui.
Cảm giác khá khó hiểu, từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ được ai chăm sóc hỏi han ân cần đến thế, kể cả ba mẹ tôi.
Giờ tôi mới hiểu tại sao bọn có người yêu nó hay khoe khoang, tự nhiên tôi cũng muốn, đừng nói là tôi thích nó rồi đấy nhé.
“ Chị đẹp, chị có sao không, tự nhiên chạy theo em làm gì ?”
“ Em còn nói tự nhiên à, chị tưởng em dỗi chị nên chị chạy theo xin lỗi.
“
“ Chị bị ngốc à, em thấy người ta bán kẹo bông nên chạy qua mua chứ dỗi gì ở đây.
“
Nó lấy tay gõ vào trán tôi, thì ra là nó mua kẹo bông.
Vậy mà tôi cứ tưởng nó giận nên chạy theo xin lỗi.
Tôi khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ không phục.
“ Giận rồi ?”
“...”
“ Rốt cuộc ai mới là người giận đấy nhỉ ?”
Nó lại cười, mỗi lần nó cười là tôi tim tôi lại lỡ một nhịp.
Nó véo mũi tôi rồi nắm tay dẫn đi tiếp, nhưng tôi không đi được, cái chân bị thương truyền đến cơn đau dữ dội, nó thấy tôi cứ chần chừ thì hơi bất ngờ, con mắt đảo xuống cái chân của tôi, nó nhẹ nhàng cúi xuống xem xét.
“ Trật chân rồi đấy, leo lên em cõng.
“
Nó nói rồi quỳ xuống, lưng đối diện với tôi, hai tay đưa ra sau chờ tôi leo lên.
Tôi không dám leo vì ngại, đợi một hồi lâu chưa thấy gì thì nó lên tiếng đe doạ.
“ Chị mà cố đi thì cái chân chặt luôn đấy.
“
Nghe xong thì tôi tức sùng sục, một phát nhảy lên người nó.
Nó bật cười bảo tôi sao nhẹ thế.
Đúng rồi tôi như người tí hon vậy.
25 tuổi mà chỉ cao có 1m59, nặng có 40 cân.
Ăn mãi mà không lớn nổi.
Nó cõng tôi trên lưng, đi qua hết gian hàng này đến gian hàng khác.
Rất nhiều người nhìn chúng tôi bằng những con mắt khác nhau, hâm mộ có, ghen tị có.
Một cô gái đi chung với đám bạn của mình chỉ tay về phía chúng tôi.
“ Bọn mày xem kìa, anh chàng kia đẹp trai quá đó.
“
“ Cô gái kia cũng xinh nhưng không xứng với anh ta.
“
“ Tụi mày nghĩ sao chứ tao thấy họ rất đẹp đôi đấy.
“
“ Nhưng hình như cô gái kia lớn tuổi hơn.
Trẻ con đi chơi đồ cổ à ?”
Người nói qua kẻ nói lại, có những lời khen, những lời chê.
Tôi không nói gì cả, miệng thiên hạ mà, Đức biết tôi buồn nên an ủi.
“ Họ nói gì kệ họ em không quan tâm.
“
“ Chị có nghĩ gì đâu.
“
“ Đừng tưởng em không biết.
“
Tôi với nó im lặng một hồi, cảm thấy không khí thật gượng gạo.
Tôi thấy hình như quên quên gì đó, phải rồi kẹo bông.
“ Nãy em nói em mua kẹo bông rồi kẹo đâu ?”
“ Đang mua mà thấy chị ngã nên lỡ tay làm rơi rồi.
“
Tôi cảm thấy hơi có lỗi, nó quan tâm tôi nhiều đến vậy sao.
Để đền bù cho nó, tôi chỉ tay qua gian hàng kẹo bông.
“ Còn kìa đi mua nhanh lên.
“
Nó nghe vậy thì nhanh chân cõng tôi chạy đến, ở đây kẹo đông đắt khách lắm, không may thì hết.
Chúng tôi chạy hết tốc độ nhưng vẫn bị mất cơ hội, chỉ còn một cây kẹo cuối cùng.
Và người may mắn hơn chúng tôi là thầy Thiện.
Thật không ngờ ở nơi như này mà lại gặp được người quen.
Tôi hoảng hốt giữ chặt vai của Minh Đức, thầy Thiện thấy tôi thì nét mặt hơi bất ngờ nhưng lấy lại phong thái rất nhanh.
Thầy mỉm cười chào hỏi.
“ Trùng hợp thật đó.
“
Tôi cảm thấy lạnh gáy, mồ hôi chảy nhễ nhại, tình ngay lí gian.
Tôi nên giải thích thế nào đây ? Minh Đức đang cõng tôi trên lưng, nó vẫn chưa hiểu chuyện gì, còn tôi thì sợ đến phát run.
Sáng thì chối phen phét, giờ thì hết đường lui, tôi biết rồi ngày này nó cũng đến nhưng không ngờ lại nhanh đến thế, tôi không lường trước được.
Ông cha ta nói không sai, người tính không bằng trời tính mà.
Bình luận truyện