Chương 7
“ Thầy cũng tới đây chơi sao? “
Khác hẳn với tôi, Minh Đức rất thản nhiên.
Lúc đầu nó cũng chưa biết gì nhưng lúc sau đã hiểu ra.
Thầy Thiện cầm cây kẹo bông trên tay, cười cười đáp trả.
“ Đúng rồi, em đi với Linh sao ?”
Nhắc đến tên tôi lập tức giật mình, thầy ấy nhìn chúng tôi bằng con mắt rất lạ, như kiểu đang coi thi vậy.
Minh Đức chỉ gật đầu, vì nó cũng không muốn nói nhiều, tôi ghé sát tai nó thì thầm.
“ Đi chỗ khác đi Đức.
“
Nó nghe theo ý tôi, chào hỏi thầy rồi sang chỗ khác chơi, tôi không dám nhìn thầy, gục mặt trên lưng của Minh Đức.
Tôi biết thầy không phải là người nhiều chuyện, thầy sẽ không nói ai nhưng hình như tôi là kẻ nói dối rồi.
Lúc sáng còn nói không có, giờ thì tay trong tay đi chơi với nhau.
Mong là thầy ấy đừng nghĩ quá nhiều.
Đức cứ cõng tôi đi hết chỗ này sang chỗ khác, tôi thì ngồi yên cho nó cõng, lâu lâu lại đút cho nó một miếng cá viên.
Chuyện lúc nãy không nên khơi gợi nữa, bản tính của nó rất tò mò.
Tôi thì không biết cách biểu đạt lời nói của mình, tốt nhất là nên im lặng.
“ Em cõng không thấy mệt à ?” Sợ nó mệt nên tôi hỏi thăm, ngỏ ý muốn tự đi.
Vì trên trán mồ hôi nhễ nhại tuôn như tắm.
“ Chị nhẹ lắm, em bế bằng một tay vẫn được.
“
“ Gọi bằng cô.
“
“ Em thích gọi bằng chị đấy.
Chị đẹp! Chị đẹp.”
Tôi ngại đỏ mặt, nó thì cười không thấy ánh sao.
Mắt hí quá mà biểu.
Mỗi lần cười là không thấy trời trăng gì cả.
“ Sao lúc nãy gặp thầy chị lại hoảng hốt thế ?”
Đã né mà nó cứ cố hỏi, dai như đĩa, tôi ngập ngừng một hồi lâu rồi mới lên tiếng.
“ Ừ thì...thì chị không muốn thầy ấy tưởng...”
“ Tưởng gì ? Tưởng hai mình hẹn hò á, thầy ấy tưởng đúng rồi đấy.
“
Tôi trợn mắt lên nhìn, nó dù không thấy được nét mặt của tôi những vẫn đoán ra.
Nó nhếch môi lên nói giọng ngạo nghễ.
“ Chị nghĩ em tốn xăng chạy ra đây để chơi không à ? Đây là buổi hẹn hò đầu tiên đó.
“
Giọng nói có pha chút ngượng ngùng, tôi biết nó cũng ngại giống tôi.
Ôi thôi trái tim thiếu nữ này đã cạn kiệt sức sống rồi.
Đây là buổi hẹn hò đầu tiên sao ? Cha sanh mẹ đẻ tới bây giờ tôi mới biết hẹn hò là gì đấy.
Cảm giác nó cứ lâng lâng khó tả lắm.
Hình như là tôi yêu rồi.
[...]
Tôi với nó đu đưa tận 10h đêm mới về.
Tôi không thèm soạn giáo án luôn, lên giường trùm chăn rồi cười khúc khích cả đêm.
Hai con bạn của tôi nó cứ bảo tôi điên, uống lộn thuốc, ừ cứ bảo đi vì làm sao chúng mày biết hẹn hò là gì.
Dù chưa chính thức nhưng cả chúng tôi đã lên thêm một mối quan hệ mới, không phải là quan hệ cô-trò nữa, hai chúng tôi đã thân thiết hơn một chút.
Càng nghĩ lòng tôi càng nôn nao, mong cho trời sớm nhanh nhanh để còn được gặp nó.
Sáng sớm Minh Đức đã đứng ở trước cửa phòng trọ.
Riết nó trở thành bạn thân với mấy bà hàng xóm luôn, ngày nào cũng ra đó bà tám với mấy bả để đợi tôi.
Tôi chuẩn bị xong hết thì bước ra khỏi nhà, mấy bà hàng xóm vừa thấy tôi thì lập tức réo Minh Đức.
“ Kìa, kìa.
Nó ra rồi.
Đi nhanh đi.
“
Như mọi hôm thì tôi thấy rất bình thường nhưng hôm nay thì khác, cử chỉ của bọn họ lạ lắm, cứ nhìn nhau rồi cười tủm tỉm.
Tôi biết có vấn đề vội đưa mắt tỏ vẻ khó hiểu sang Minh Đức.
Nó nhanh chóng né tránh rồi lái sang chuyện khác.
“ Chị ra rồi thì đi thôi.
“
Nói rồi nó đẩy tôi vào trong xe không để tôi kịp phản ứng.
Tôi nhìn từ trong xe ra thấy mấy bà hàng xóm vẫy tay với nó, rồi bà chủ trọ vừa dơ ngón like lên vừa nói.
“ Cố lên con trai.
“
Tôi lại khó hiểu thêm lần nữa, đồng ý là nó có thân với mấy bả kể từ lúc dành công việc hộ tống tôi nhưng chưa tới mức này đâu.
Cái gì mà cố lên con trai ? Tôi nghĩ một hồi rồi chợt nhận ra, nó thắt dây an toàn cho tôi rồi lái xe đi.
Tôi vu vơ hỏi.
“ Em bép xép gì rồi đúng không?”
“ Em có nói gì đâu ?”
“ Bớt lươn lẹo.
Rõ hồi nãy chị thấy em với mấy bà đó còn cỗ vũ nhau, giờ bảo không có ?”
“ Chị nghĩ nhiều quá rồi đó.
“
Tôi im lặng không nói gì, mong là do tôi đa nghi quá, mấy bả mà biết được chuyện gì thì kể với mẹ tôi ngay, mà còn thêm mắm muối vô cho đặc sắc nữa.
Mẹ tôi mà biết tôi có tai tiếng gì thì từ dưới quê sẽ phóng tên lửa lên đây xách tai tôi về không cho đi dạy đi dỗ gì hết á.
Nghĩ thôi đã thấy rùng mình.
Xe từ từ dừng lại, tôi cứ nghĩ đã tới trường nhưng không phải, là đèn đỏ thôi.
Nó quay ra ghế sau lấy một túi đồ rồi vứt vào người tôi.
“ Đồ ăn sáng của chị nè.
“
Tôi cười rồi mở ra xem.
Là một cái bánh bao với một hộp sữa Vinamilk.
Nó biết tôi thích uống sữa nên lúc nào bữa ăn sáng của tôi cũng kèm theo một hộp sữa.
Từ ngày nó tán tôi thì tôi lời hẳn.
Đỡ phải tốn tiền xe buýt, rồi không phải dậy sớm để sợ lỡ chuyến xe nữa.
Ăn sáng cũng có người dâng tận mồm.
Nhưng người đời có câu “ lên voi xuống chó “.
Có khi nào nó tán tôi không đổ rồi nó tính nợ mới nợ cũ với tôi không nhỉ.
Tôi cứ trầm tư suy nghĩ mà không biết đã tới trường từ lúc nào, nó nhìn tôi một hồi rồi cười.
“ Chị nghĩ gì thế, tới trường rồi, muốn em bế xuống à ?”
Tôi liếc nó rồi bước xuống xe, từ từ đi tới trường.
Nó lái xe chầm chậm theo sau tôi, tới cổng mới lái nhanh thêm một chút.
Thằng nhóc này thật là biết cách làm người khác say mê nó.
Tôi đang tự hỏi là không biết nó lấy bằng tốt nghiệp phi công chưa nhỉ, vì nó rành qua mà, cái gì cũng nói được, cái gì cũng biết.
Vừa mới bước vào phòng giáo viên thì tôi đã nghe thấy tiếng nói của thầy tổng phụ trách.
Ổng la thiếu điều trường bên cạnh cũng nghe.
“ Khả Linh đâu.
Chị làm gì mà đồ dụng cụ phòng thí nghiệm bể hết vậy hả ?”
Chết cha mẹ ơi.
Giờ tôi mới nhớ, thôi chuyến này toang rồi.
Tôi run như cầy sấy, miệng lắp ba lắp bắp.
“ Dạ...dạ em sơ ý trượt tay nên lỡ làm bể.
“
“ Đừng có mà lỡ ghẻ với tôi, đi làm có lỡ quên lãnh lương không.
Chị tự chi tiền mà đi mua lại dụng cụ đi.
“
“ Dạ...dạ em..xin lỗi.
“
Thầy hừ một tiếng rồi giận dữ ra ngoài, còn tôi thì mang bộ mặt ủ rũ vào lớp.
Tiền lương chưa lãnh, tiền trọ chưa trả, mà còn phải chi vô mấy đồ vô bổ, tháng này úp mì gói ăn chứ nói gì nữa.
Trong suốt buổi học tôi cứ ngơ ngơ, dạy bài thì lộn lên lộn xuống.
Hết tiết thì lê tấm thân xanh xao ra ngoài.
Chị Mai vừa thấy tôi đã nhiều chuyện.
“ Nè kể nghe nè, hồi nãy mấy đứa học sinh tỏ tình nhau giữa sân trường ấy, nhìn tụi nó mà chị muốn hồi xuân ghê.
“
Tôi nghe chị kể mà cũng ừ hử cho có, vì tôi không quan tâm mấy đến chuyện này, học sinh trường này nhiều drama lắm, mấy vụ này như cơm bữa.
“ Em thấy bình thường mà chị.
“
“ Đúng là bình thường mà đặt biệt ở chỗ em biết nữ sinh đó tỏ tình ai không ?”
Tôi nhìn chị lắc đầu, chị tiếp tục kể.
“ Nó tỏ tình hotboy khối 12 đó, nghe đâu thằng nhóc đó lạnh lùng lắm, khó gần nữa.
Được cái đẹp trai.
Nó tên gì ấy nhỉ ? À Minh Đức.
Đúng rồi Minh Đức.
“
Nghe tên của nam sinh may mắn được tỏ tình giữa sân trường mà tôi không khỏi bất ngờ.
Trong lòng vô cùng khó chịu, có chút buồn buồn.
Tôi muốn nghe nó trả lời như thế nào nên vội nhào tới chị Mai hỏi tới tấp.
“ Rồi thằng nhóc ấy nó gì chị ?”
“ Chị nghe mấy đứa lớp chị kể là nó không đồng ý, còn nói là gu của nói là lớn tuổi trưởng thành chứ không thích mấy đứa trẻ trâu.
“
Tôi nghe xong không nhịn được mà bật cười, chắc nó không trẻ trâu ấy.
Mèo dài đuôi chê mèo cụt đuôi.
Tôi đi với chị Mai được một đoạn thì tách ra, tôi lấy điện thoại nhắn tin cho nó.
Không hiểu sao khi nghe nó nói thế thì thấy nhẹ lòng hẳn, tôi như người đa nhân cách ấy.
Lúc nãy mới buồn, mặt chù ụ mà giờ đã hí hửng như gái đôi mươi.
“ Này, tí chiều chở chị đi nhà sách đi.
“
Tôi thấy nó xem và đang trả lời, nhắn gì mà dài lắm.
Một lát nữa nó hồi âm, tôi nhìn đoạn tin nhắn mà muốn rụng rời.
“ Hôn em đi em chở chị đi, không lấy công.
“
Thằng nhãi ranh này được lắm, liêm sỉ chó tha đi phương nào rồi ?
Bình luận truyện