Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc
Chương 67
Sophie rất cố gắng để thích nghi cuộc sống trên bờ, cùng Bàng Đốn làm một đôi bầu bạn bình thường, định cư ở bộ lạc Ba Tái Tư. Gia Á sợ Sophie nhàm chán liền đem số sách vở và máy móc trước kia của cậu đem tới bộ lạc Ba Tái Tư, còn có một con Mã Khắc Đa thật lớn, vừa thấy Sophie liền không chịu rời đi, trờ thành công cụ trợ giúp Sophie khi ra ngoài.
Sophie sau khi thương thế lành lặn liền bắt đầu không chịu ngồi yên, luôn sinh hoạt trong đại dương nên đối với những thứ trên bờ làm cậu rất tò mò, sinh vật kỳ quái trên lục địa, thực vật cao lớn dị thường, kết cấu địa chất vô cùng thần bí, tóm lại nhìn thấy cái gì cũng làm Sophie mãnh liệt muốn nghiên cứu. Luôn thừa dịp Bàng Đốn không chú ý liền một mình chạy ra ngoài chơi, lần nào cũng làm anh sợ đổ một thân mồ hôi lạnh.
Phòng không được Sophie lúc nào lại trốn mình chạy ra ngoài, vì thế Bàng Đốn ngày đêm mang Sophie bên người. Vì thế tộc nhân của bộ lạc Ba Tái Tư thường xuyên nhìn thấy Bàng Đốn khi ra ngoài trên lưng sẽ đeo một cái khuông lớn, ngồi bên trong là một nhân ngư xinh đẹp, hai người ra ra vào vào, bộ dáng vô cùng ấm áp.
Hải Ân Tư rời đi đã lâu lắm rồi, điều này sẽ làm Gia Á lo lắng, hơn nữa bọn họ cũng nên quay về lục địa.
“Ngươi xác định cách này dùng được?” Cách Lỗ Khắc thực hoài nghi, thần tử kia điểm lên người hắn một chút đã nói tốt lắm. Được rồi, tuy rằng hắn quả thực cảm nhận được thánh quang rót vào trong cơ thể mình nhưng hắn chưa bao giờ lên cạn, tổ huấn truyền lại từ xưa làm Cách Lỗ Khắc đối với bờ biển gần trong gang tấc kia có chút chùn bước.
“Đương nhiên, ta là thần tử mà.” Hải Ân Tư là một thần tử biến chủng giả vờ bày ra gương mặt giả nhân giả nghĩa.
Bởi vì năng lực của Hải Ân Tư mạnh hơn nên Cách Lỗ Khắc không thể nhìn thấu linh hồn của cậu, vì thế cũng không thể cảm nhận được người này có nói dối hay không, một người trường kì dùng nhan sắc linh hồn để phân biệt như hắn đối với việc quan sát sắc mặt để đoán ý thực sự là dốt đặc cán mai.
“Ta đi rồi kết giới làm sao bây giờ?” Cách Lỗ Khắc thực lo lắng, cứ lưỡng lự ở đường ven phụ cận bờ biển.
“Ta giúp ngươi tu sửa, tuy rằng tuổi ta vẫn chưa đủ để đến đảo nhân ngư ký kế ước, chính là tu bổ kết giới vẫn có thể.” Hải Ân Tư niên kỷ vẫn chưa tới, thần tử mặc kệ có năng lực mạnh hay yếu, đến khi mười tám tuổi mới có thể đủ tư cách để ký khế ước với Đông Hải.
“Không cần lãng phí thời gian, đi thôi!” Hải Ân Tư đột nhiên ôm lấy Cách Lỗ Khắc, giống như tia chớp vọt ra khỏi kết giới, tế ti nhân ngư vừa mới tiến tới đường ven biển đã nhìn thấy kết giới nhân ngư phía sau vì mất đi thần lực chống đỡ đã hoàn toàn vỡ nát. Hải Ân Tư phất tay phát ra quang mang màu trắng, xé rách vặn vẹo một chút lại hồi phục nguyên trạng trong nháy mắt.
Cách Lỗ Khắc còn chưa kịp phản ứng lại liền cảm nhận được cơ thể mình quá nặng nề. Bởi vì nhân ngư có thể bay trên không trung, chợt mất đi năng lực làm Cách Lỗ Khắc có cảm giác rơi không trọng lực từ trên lầu cao xuống.
Cách Lỗ Khắc hiện tại dựa trên người Hải Ân Tư, một người luôn kiêu căng như hắn không thể nào chịu nỗi tư thái của kẻ yếu ớt. Vừa định mở miệng bảo Hải Ân Tư buông hắn ra, không ngờ vừa mở miệng liền phát ra âm thanh khàn khàn, Cách Lỗ Khắc không tin thử lại lần nữa, kết quả vẫn là không nói được.
Buông! Cách Lỗ Khắc nhìn Hải Ân Tư, oán giận dùng ánh mắt ra hiệu.
“Buông ngươi ra?” Hải Ân Tư vừa lòng cười cười, quả nhiên nói không ra lời a.
“Tốt, ngươi tự đi thử cho ta xem.” Hải Ân Tư nói xong thật sự buông lỏng tay, Cách Lỗ Khắc té ngã xuống bờ cát. Miễn cưỡng ngồi dậy, đôi đồng tử đỏ rực phẫn nộ nhìn Hải Ân Tư, người này cố tình muốn châm biếm hắn! Cách Lỗ Khắc ngay cả đứng dậy cũng không được, đừng nói tới chuyện di chuyển, từ phi là bò tới. Cố gắng cử động cánh tay, sức mạnh của hắn hoàn toàn biến mất. Loại cảm giác sợ hãi này làm Cách Lỗ Khắc không biết nên phản ứng thế nào, đúng vậy, sợ hãi, hắn từ khi sinh ra đã là sinh vật cường đại nhất trong đại dương, nắm sinh tử của người khác trong tay, chính là hiện tại ngay cả đi đường cũng không làm được.
“Sợ hãi?” Hải Ân Tư ngồi xổm xuống, nhìn Cách Lỗ Khắc cười cười.
Cách Lỗ Khắc tuy trong lòng rất sợ hãi nhưng thái độ vẫn kiêu ngạo như cũ, tay ở trên bờ cát viết ra chữ Sophie…………
Mang ta đi tìm Sophie! Cách Lỗ Khắc hung tợn nhìn Hải Ân Tư.
“Ánh mắt của ngươi là sao a? Phiền toái ngươi dẫn ta đi gặp Sophie, cám ơn, thái độ như vậy mới đúng biết không.” Hải Ân Tư hiện tại có thể muốn làm gì thì làm, bộ mặt giả nhân giả nghĩa lập tức vỡ vụn, lộ ra nguyên bản ác liệt nghịch ngợm.
Ngươi! Cách Lỗ Khắc không ngờ Hải Ân Tư trở mặt nhanh như vậy, cả người liền ngẩn ra, chỉ vào mặt Hải Ân Tư tức giận phát ra âm thanh khàn khàn chói tai.
“Hơn nữa, ai nói ta sẽ mang ngươi đi gặp Sophie, dễ dàng tin người khác như vậy đúng là ngốc nghếch.” Đầu ngón tay Hải Ân Tư điểm cái trán Cách Lỗ Khắc một chút sau đó đứng dậy. �
“Ta mang ngươi đi hay không, phải xem tâm tình của ta.” Hải Ân Tư nghênh ngang đi vòng quanh người Cách Lỗ Khắc, vừa đi vừa phê bình.
“Ngươi suốt ngày giết tới giết lui, đối với người khác hất hàm sai khiến, ta lần này lừa ngươi rời khỏi đại dương chính là hảo hảo dạy dỗ ngươi, tạo phúc cho sinh linh khắp thiên hạ.” Hải Ân Tư đứng ngược chiều với ánh sáng, thân thể trên bờ cát tạo thành một chiếc bóng dài.
Nếu như bình thường, Cách Lỗ Khắc đã sớm ra tay, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể nắm trên bờ cát ngước nhìn Hải Ân Tư.
Hải Ân Tư lừa hắn! Người này cũng dám lừa hắn! Cách Lỗ Khắc tức giận đến tóc cũng muốn bùng nổ, Hải Ân Tư nói thẳng ra là muốn lừa gạt hắn lên bờ, ý tứ chính là……… Cách Lỗ Khắc giống như nổi điên nắm bụm cát ném về phía Hải Ân Tư.
Hắn phải đi về! Cách Lỗ Khắc nhìn xung quanh, biển ở nơi nào, hắn phải đi về! Hải Ân Tư nhìn ra ý đồ của Cách Lỗ Khắc.
“Muốn trở về? Đừng mơ.” Hải Ân Tư ôm bả vai mỉm cười một chút.
“Ở trên bờ, ngươi bất quá chỉ là một sinh vật nhỏ yếu mà thôi, có bản lĩnh, chính mình bò về đi.”
Cách Lỗ Khắc tính tình rất quật cường, vừa nghe thấy lời nói châm chọc như vậy, thật sự muốn tự mình bò về, cánh tay cố gắng bò trên bờ cát. Không đi được bao lâu đã bắt đầu thở hồng hộc, cánh tay không thể chống đỡ được sức nặng cơ thể bắt đầu không kiềm được mà run rẩy.
Bò tới, phải bò tới, Cách Lỗ Khắc cắn răng kiên trì, dám dựa vào chính mình hoàn hoàn không còn chút năng lực nhân ngư nào để đi được một đoạn dài. Hải Ân Tư thấy thế vội vàng chạy nhanh tới vài bước ôm chặt lấy Cách Lỗ Khắc.
“Ngươi thật sự bò về sao.” Hải Ân Tư bất đắc dĩ giúp Cách Lỗ Khắc phủi cát dính trên người.
“Nhân ngư không phải được xưng là thông tuệ sao, sao lại ngốc như trâu thế này.” Hải Ân Tư ôm lấy Cách Lỗ Khắc, hướng về phía bộ lạc mà đi. Mẹ nói chỉ cần mang thứ gì đó trên người Cách Lỗ Khắc về là được, cậu hiện tại mang cả người về, công lao đủ lớn đi!
Gia Á còn đang lo lắng thì nhìn thấy thân ảnh đứa con chậm rãi xuất hiện trên bờ cát, hơn nữa trong lòng còn bế cái gì đó, nhìn kỹ, là một nhân ngư đỏ rực như lửa!
Gia Á bắt đầu đau đầu, thực rõ ràng, nhân ngư đỏ như lửa này chính là giống hệt như tế ti Cách Lỗ Khắc Sophie đã tả! Trời ạ, hắn chỉ bảo Hải Ân Tư giáo huấn người nọ một chút là được rồi, nó thế nào trực tiếp mang cả con ‘cá’ đem về đây! Hơn nữa, Cách Lỗ Khắc không phải là tế ti nhân ngư sao, cứ như vậy mang đi thực sự không có vấn đề gì sao! Không phải sẽ dẫn tới đại chiến hải lục đi……………….
Sophie sau khi thương thế lành lặn liền bắt đầu không chịu ngồi yên, luôn sinh hoạt trong đại dương nên đối với những thứ trên bờ làm cậu rất tò mò, sinh vật kỳ quái trên lục địa, thực vật cao lớn dị thường, kết cấu địa chất vô cùng thần bí, tóm lại nhìn thấy cái gì cũng làm Sophie mãnh liệt muốn nghiên cứu. Luôn thừa dịp Bàng Đốn không chú ý liền một mình chạy ra ngoài chơi, lần nào cũng làm anh sợ đổ một thân mồ hôi lạnh.
Phòng không được Sophie lúc nào lại trốn mình chạy ra ngoài, vì thế Bàng Đốn ngày đêm mang Sophie bên người. Vì thế tộc nhân của bộ lạc Ba Tái Tư thường xuyên nhìn thấy Bàng Đốn khi ra ngoài trên lưng sẽ đeo một cái khuông lớn, ngồi bên trong là một nhân ngư xinh đẹp, hai người ra ra vào vào, bộ dáng vô cùng ấm áp.
Hải Ân Tư rời đi đã lâu lắm rồi, điều này sẽ làm Gia Á lo lắng, hơn nữa bọn họ cũng nên quay về lục địa.
“Ngươi xác định cách này dùng được?” Cách Lỗ Khắc thực hoài nghi, thần tử kia điểm lên người hắn một chút đã nói tốt lắm. Được rồi, tuy rằng hắn quả thực cảm nhận được thánh quang rót vào trong cơ thể mình nhưng hắn chưa bao giờ lên cạn, tổ huấn truyền lại từ xưa làm Cách Lỗ Khắc đối với bờ biển gần trong gang tấc kia có chút chùn bước.
“Đương nhiên, ta là thần tử mà.” Hải Ân Tư là một thần tử biến chủng giả vờ bày ra gương mặt giả nhân giả nghĩa.
Bởi vì năng lực của Hải Ân Tư mạnh hơn nên Cách Lỗ Khắc không thể nhìn thấu linh hồn của cậu, vì thế cũng không thể cảm nhận được người này có nói dối hay không, một người trường kì dùng nhan sắc linh hồn để phân biệt như hắn đối với việc quan sát sắc mặt để đoán ý thực sự là dốt đặc cán mai.
“Ta đi rồi kết giới làm sao bây giờ?” Cách Lỗ Khắc thực lo lắng, cứ lưỡng lự ở đường ven phụ cận bờ biển.
“Ta giúp ngươi tu sửa, tuy rằng tuổi ta vẫn chưa đủ để đến đảo nhân ngư ký kế ước, chính là tu bổ kết giới vẫn có thể.” Hải Ân Tư niên kỷ vẫn chưa tới, thần tử mặc kệ có năng lực mạnh hay yếu, đến khi mười tám tuổi mới có thể đủ tư cách để ký khế ước với Đông Hải.
“Không cần lãng phí thời gian, đi thôi!” Hải Ân Tư đột nhiên ôm lấy Cách Lỗ Khắc, giống như tia chớp vọt ra khỏi kết giới, tế ti nhân ngư vừa mới tiến tới đường ven biển đã nhìn thấy kết giới nhân ngư phía sau vì mất đi thần lực chống đỡ đã hoàn toàn vỡ nát. Hải Ân Tư phất tay phát ra quang mang màu trắng, xé rách vặn vẹo một chút lại hồi phục nguyên trạng trong nháy mắt.
Cách Lỗ Khắc còn chưa kịp phản ứng lại liền cảm nhận được cơ thể mình quá nặng nề. Bởi vì nhân ngư có thể bay trên không trung, chợt mất đi năng lực làm Cách Lỗ Khắc có cảm giác rơi không trọng lực từ trên lầu cao xuống.
Cách Lỗ Khắc hiện tại dựa trên người Hải Ân Tư, một người luôn kiêu căng như hắn không thể nào chịu nỗi tư thái của kẻ yếu ớt. Vừa định mở miệng bảo Hải Ân Tư buông hắn ra, không ngờ vừa mở miệng liền phát ra âm thanh khàn khàn, Cách Lỗ Khắc không tin thử lại lần nữa, kết quả vẫn là không nói được.
Buông! Cách Lỗ Khắc nhìn Hải Ân Tư, oán giận dùng ánh mắt ra hiệu.
“Buông ngươi ra?” Hải Ân Tư vừa lòng cười cười, quả nhiên nói không ra lời a.
“Tốt, ngươi tự đi thử cho ta xem.” Hải Ân Tư nói xong thật sự buông lỏng tay, Cách Lỗ Khắc té ngã xuống bờ cát. Miễn cưỡng ngồi dậy, đôi đồng tử đỏ rực phẫn nộ nhìn Hải Ân Tư, người này cố tình muốn châm biếm hắn! Cách Lỗ Khắc ngay cả đứng dậy cũng không được, đừng nói tới chuyện di chuyển, từ phi là bò tới. Cố gắng cử động cánh tay, sức mạnh của hắn hoàn toàn biến mất. Loại cảm giác sợ hãi này làm Cách Lỗ Khắc không biết nên phản ứng thế nào, đúng vậy, sợ hãi, hắn từ khi sinh ra đã là sinh vật cường đại nhất trong đại dương, nắm sinh tử của người khác trong tay, chính là hiện tại ngay cả đi đường cũng không làm được.
“Sợ hãi?” Hải Ân Tư ngồi xổm xuống, nhìn Cách Lỗ Khắc cười cười.
Cách Lỗ Khắc tuy trong lòng rất sợ hãi nhưng thái độ vẫn kiêu ngạo như cũ, tay ở trên bờ cát viết ra chữ Sophie…………
Mang ta đi tìm Sophie! Cách Lỗ Khắc hung tợn nhìn Hải Ân Tư.
“Ánh mắt của ngươi là sao a? Phiền toái ngươi dẫn ta đi gặp Sophie, cám ơn, thái độ như vậy mới đúng biết không.” Hải Ân Tư hiện tại có thể muốn làm gì thì làm, bộ mặt giả nhân giả nghĩa lập tức vỡ vụn, lộ ra nguyên bản ác liệt nghịch ngợm.
Ngươi! Cách Lỗ Khắc không ngờ Hải Ân Tư trở mặt nhanh như vậy, cả người liền ngẩn ra, chỉ vào mặt Hải Ân Tư tức giận phát ra âm thanh khàn khàn chói tai.
“Hơn nữa, ai nói ta sẽ mang ngươi đi gặp Sophie, dễ dàng tin người khác như vậy đúng là ngốc nghếch.” Đầu ngón tay Hải Ân Tư điểm cái trán Cách Lỗ Khắc một chút sau đó đứng dậy. �
“Ta mang ngươi đi hay không, phải xem tâm tình của ta.” Hải Ân Tư nghênh ngang đi vòng quanh người Cách Lỗ Khắc, vừa đi vừa phê bình.
“Ngươi suốt ngày giết tới giết lui, đối với người khác hất hàm sai khiến, ta lần này lừa ngươi rời khỏi đại dương chính là hảo hảo dạy dỗ ngươi, tạo phúc cho sinh linh khắp thiên hạ.” Hải Ân Tư đứng ngược chiều với ánh sáng, thân thể trên bờ cát tạo thành một chiếc bóng dài.
Nếu như bình thường, Cách Lỗ Khắc đã sớm ra tay, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể nắm trên bờ cát ngước nhìn Hải Ân Tư.
Hải Ân Tư lừa hắn! Người này cũng dám lừa hắn! Cách Lỗ Khắc tức giận đến tóc cũng muốn bùng nổ, Hải Ân Tư nói thẳng ra là muốn lừa gạt hắn lên bờ, ý tứ chính là……… Cách Lỗ Khắc giống như nổi điên nắm bụm cát ném về phía Hải Ân Tư.
Hắn phải đi về! Cách Lỗ Khắc nhìn xung quanh, biển ở nơi nào, hắn phải đi về! Hải Ân Tư nhìn ra ý đồ của Cách Lỗ Khắc.
“Muốn trở về? Đừng mơ.” Hải Ân Tư ôm bả vai mỉm cười một chút.
“Ở trên bờ, ngươi bất quá chỉ là một sinh vật nhỏ yếu mà thôi, có bản lĩnh, chính mình bò về đi.”
Cách Lỗ Khắc tính tình rất quật cường, vừa nghe thấy lời nói châm chọc như vậy, thật sự muốn tự mình bò về, cánh tay cố gắng bò trên bờ cát. Không đi được bao lâu đã bắt đầu thở hồng hộc, cánh tay không thể chống đỡ được sức nặng cơ thể bắt đầu không kiềm được mà run rẩy.
Bò tới, phải bò tới, Cách Lỗ Khắc cắn răng kiên trì, dám dựa vào chính mình hoàn hoàn không còn chút năng lực nhân ngư nào để đi được một đoạn dài. Hải Ân Tư thấy thế vội vàng chạy nhanh tới vài bước ôm chặt lấy Cách Lỗ Khắc.
“Ngươi thật sự bò về sao.” Hải Ân Tư bất đắc dĩ giúp Cách Lỗ Khắc phủi cát dính trên người.
“Nhân ngư không phải được xưng là thông tuệ sao, sao lại ngốc như trâu thế này.” Hải Ân Tư ôm lấy Cách Lỗ Khắc, hướng về phía bộ lạc mà đi. Mẹ nói chỉ cần mang thứ gì đó trên người Cách Lỗ Khắc về là được, cậu hiện tại mang cả người về, công lao đủ lớn đi!
Gia Á còn đang lo lắng thì nhìn thấy thân ảnh đứa con chậm rãi xuất hiện trên bờ cát, hơn nữa trong lòng còn bế cái gì đó, nhìn kỹ, là một nhân ngư đỏ rực như lửa!
Gia Á bắt đầu đau đầu, thực rõ ràng, nhân ngư đỏ như lửa này chính là giống hệt như tế ti Cách Lỗ Khắc Sophie đã tả! Trời ạ, hắn chỉ bảo Hải Ân Tư giáo huấn người nọ một chút là được rồi, nó thế nào trực tiếp mang cả con ‘cá’ đem về đây! Hơn nữa, Cách Lỗ Khắc không phải là tế ti nhân ngư sao, cứ như vậy mang đi thực sự không có vấn đề gì sao! Không phải sẽ dẫn tới đại chiến hải lục đi……………….
Bình luận truyện