Độc Sủng Phế Hậu
Chương 29: Thích khách
Dã Xuân Viện là một nơi săn bắt của hoàng thân quốc thích Sở Nguyên. Nơi đây phía sau là núi và rừng, muôn thú nhiều không kể xiết, tả hữu có hai con sông Nhất Long và Nhị Long, quanh năm bình lặng trôi.
" Hoàng thượng, đã đến nơi để dựng lều!" - Chung Quân ngồi trên lưng ngựa, đi sát với hắc mã của Sở Định Long. Vài tên hộ vệ đã bắt đầu xuống ngựa dựng lều, cung nữ cũng thi nhau dọn dẹp xung quang.
Theo phân phó của Sở Định Long, khoảng mười thị vệ, bao gồm cả Chung Quân theo hắn đi săn. Cả đoàn nhỏ ấy thúc ngựa, khiến bụi bay mịt mù mà chạy vào rừng sâu. Dường như hắn quên rằng, bên trong xe ngựa còn có Tương Tịch.
" Tịch Phi nương nương, chúng ta tới nơi rồi!"- Một cung nữ vén chiếc rèm che của xe ngựa, khiến ánh sáng bên ngoài hắt vào. Tương Tịch nheo mắt, cố thích ứng để nhìn. Cung nữ kia cũng chu đáo, đem theo một cái ô bằng giấy lụa, che nắng để nàng bước ra.
Từ đầu đến cuối, nàng chẳng màng buông một lời. Lều của nàng bên ngoài tuy đơn giản, nhưng bên trong thì toàn đồ vật quý giá. Cung nữ kia đem tay nải của nàng vào, nhìn thấy những thứ đó, liền không nhịn được mà nuốt nước bọt:" Nương nương, quả nhiên hoàng thượng rất sủng ái người. Nhìn xem, trong này bao nhiêu là đồ quý giá..."
" Thôi được rồi! Ngươi ra ngoài đi, bổn cung muốn nghỉ ngơi." - Tương Tịch vừa nói vừa nhét vào tay cung nữ đó một thỏi bạc lớn. Người kia cũng biết điều, nhận xong liền lui ra ngoài. Khẽ ngồi xuống cái bàn được phủ bởi da hổ, nàng chống tay xoa xoa hai bên thái dương. Trong tay Sở Định Long là mẫu hậu nàng, hiện tại muốn hành động cũng rất khó khăn.
Bàn tay nàng đặt trên bàn siết lấy tấm da hổ, môi cắn chặt. Tình thế bây giờ tiến thoái lưỡng nan, khiến Tương Tịch nàng chỉ có thể đứng nhìn.
" Nương nương, người uống chút trà đi."- Cung nữ lúc nãy bưng vào một tách trà đặt lên bàn, phá vỡ tâm tư của nàng. Chân mày mảnh mai của nàng cau lại, khó chịu nhìn cung nữ ấy, thanh âm vô cùng tức giận:" Bổn cung đã kêu ngươi ra ngoài, có phai ngươi ngu ngốc tới mức không hiểu bổn cung nói gì?"
Cung nữ kia nhìn thấy nàng nổi giận liền quỳ xuống, miệng không ngừng kêu van:" Nương nương tha tội, ma ma tổng quản bắt nô tỳ nhất định phải đem trà này vào cho nương nương, còn phải nhìn nương nương uống hết."
" Ngươi vừa nói gì?" - Tương Tịch khó hiểu nhìn cung nữ kia, rồi lại nhìn ly trà thơm ngát kia. Bắt buộc nàng phải uống hết, trong đó có gì? Bàn tay nàng siết thành nắm đấm, thanh âm tràn ngập nộ khí vang lên, khiến người đang quỳ run rẩy:" Nói, trong ly trà đó có cái gì? Tại sao lại bắt bổn cung uống hết?"
Cung nữ kia tái mặt, lệ rơi đầy mặt, bò đến ôm chân nàng van xin:" Nương nương...nô tỳ chỉ y theo lệnh.... là ma ma tổng quản kêu nô tỳ làm. Nương nương, nô tỳ không muốn chết. Xin người!"
" Câm miệng!" - Chán ghét nhìn nàng ta, Tương Tịch hất chân, khiến nàng ta té nhào về sau. Quả nhiên ly trà này có vấn đề. Bàn tay nàng nâng ly trà lên ngửi. Mùi thơm ngào ngạt, nhưng lại có cái gì đó pha lẫn vào. Tâm tư nàng khẽ dấy lên điều gì đó đáng sợ. Quay sang cung nữ kia vẫn chưa hết sợ hãi và run rẩy, nàng nâng khuôn mặt đang đẫm lệ kia lên:" Đi ra ngoài cho bổn cung. Nhớ, nếu ai hỏi, cũng phải nói bổn cung đã uống chén trà này. Nếu trái lời..."- Tương Tịch bóp chặt chiếc cằm nhỏ kia:" Bổn cung sẽ khiến không chỉ ngươi, mà cả gia tộc ngươi xuống gặp Diêm Vương Gia."
" Nô tỳ không dám! Nô tỳ không dám! Nô tỳ sẽ lui ra ngay!"- Vừa nói, nàng ta vừa vội vàng lui ra ngoài, như sợ ở đây lâu hơn một chút sẽ bị nàng đem ra xử trảm. Nhìn bóng nàng ta vừa khuất, Tương Tịch liền cầm ly trà lên. Nhìn thấy bên cạnh có một chậu hoa hải đường, liền đem toàn bộ đổ xuống đó, xong đặt lại trên bàn.
Ngoài lều vang lên tiếng ngựa hí vang. Sở Định Long đã về, Tương Tịch có thể nghe thấy giọng hắn và nghe cả mùi trầm hương không lẫn vào đâu được. Nàng đứng một bên góc của chiếc lều, vừa vặn nghe được hắn và Chung Quân nói chuyện.
" Hoàng thượng, con hươu này quả thực béo tốt! Tài thiện xạ của người vẫn không tồi chút nào!" - Thanh âm Chung Quân có đôi phần phấn khích quá độ mà vang vọng. Có lẽ là chuyến săn đầu tiên đã thu được chiến lợi phẩm không tồi.
Không nghe tiếng Sở Định Long trả lời, thay vào đó là tiếng tuốt kiếm. Tương Tịch vịnh lên vách lều, áp sát tai vào để nghe rõ hơn. Nhưng những thứ nàng nghe thấy chỉ là tiếng những thanh kiếm bị kéo ra khỏi vỏ và tiếng những chiếc cung được giương lên.
" Xoẹt!" - Một mũi tên xuyên qua vách lều, bay ngang qua mắt nàng. Nhịp thở của nàng bị ngưng trệ hoàn toàn, cơ thể như bị đông cứng lại. Bên ngoài, đám thị vệ kích động hét lớn:" Có thích khách!!! Mau hộ giá!!"
Tiếng bước chân dồn dập tứ phía, khiến lòng người trở nên kinh sợ. Cả người nàng vẫn chưa hoàn hồn, vô thức lui bước về sau. Thích khách? Vừa ra khỏi cung chưa được hai ngày đã có thích khách. Sở Định Long hắn quả nhiên bị rất nhiều kẻ ghét. Nghĩ đến đây, một mảng u tối bao trùm lấy nàng. Hắn có sao không? Có bị thương không? Nghĩ đến đó liền không nhịn được liền đi nhanh, định bước ra ngoài. Nhưng chân vừa đến cửa lều, đã lập tức dừng lại. Môi nàng nở nụ cười tự giễu, bàn tay siết chặt lại, khiến móng tay đâm vào da thịt đến bật máu. Sở Định Long hắn bây giờ chết không phải rất tốt sao? Đó chính là ước nguyện của nàng mà.
Lại thêm những tiếng vũ khí va vào nhau đến nhức óc. Môi nàng cắn chặt lại, cả cơ thể cũng run rẩy. Hà cớ tâm can nàng lại lo cho hắn đến vậy? Đúng rồi, chỉ có hắn biết nơi giam giữ mẫu hậu, nên nàng mới lo cho hắn. Chắc chắn là vậy.
Nghĩ đến đó, Tương Tịch bình ổn tâm tư lại, định bước ra ngoài cửa lều. Vừa vặn thay, một mũi tên lao nhanh về phía nàng. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, khiến nàng không kịp trở tay.
" Hự..." - Tiếng rên khẽ đau đớn vang lên. Khẽ mở đôi mắt xinh đẹp ra, nàng liền phát hiện bản thân đang nằm gọn trong vòng tay của Sở Định Long. Đôi mắt hắn khẽ nhìn xuống nàng, cánh tay cũng siết chặt hơn.
Chung Quân ở bên kia một đao chém chết tên hắc y nhân vừa bắn cung. Đám thị vệ hô hào, bao vây lấy cả nàng và hắn, tạo thành một tường thành bảo vệ. Tương Tịch trân trân nhìn hắn, phát hiện trên trán hắn đổ một tầng mồ hôi lạnh. Bàn tay đang ôm lấy lưng hắn trở nên nhớp nháp, chạm phải thứ nước gì đó ấm nóng. Khẽ nhìn xuống, ánh mắt nàng trở nên kinh hãi, môi mấp máy:" Máu....máu..."
Sở Định Long vẫn trước sau như một, ghì chặt lấy nàng. Bàn tay nàng cố đỡ lấy hắn, quay sang hét lớn với lũ thị vệ:" Hoàng thượng bị thương rồi, mau hộ giá!"
Đám thích khách đã bị diệt gần hết, chỉ còn vài tên nhanh chân tẩu thoát. Chung Quân cử vài tên thị vệ đuổi theo, riêng bản thân nhanh chóng chạy lại đỡ Sở Định Long. Cả thân hình to lớn của hắn lúc này mới buông Tương Tịch ra, bình thản để y đỡ. Máu từ góc hoàng bào ướt đẫm, khiến người khác kinh sợ.
Hồn phách Tương Tịch vẫn chưa thể trở lại. Nàng run rẩy nhìn xuống bàn tay đầy máu của mình, lại nhìn đến vết thương của hắn. Đôi chân không tự chủ mà bước lại gần hắn, thanh âm nghẹn ngào:" Hoàng thượng, người không sao chứ?"
Sở Định Long nhìn nàng, ánh mắt có bao nhiêu phức tạp. Mất một lúc, hắn mới chầm chậm trả lời:" Chỉ là vết thương nhỏ, không cần bận tâm."
" Để thần thiếp giúp người băng lại..."- Câu nói của Tương Tịch chưa hết, đã bị cái xua tay của hắn ngăn lại. Một tay hắn ôm lấy vết thương đang rỉ máu kia, xoay lưng lại mà bước vào trong lều. Thời khắc đó, tim Tương Tịch bỗng nhiên co thắt kịch liệt, đau đớn khôn cùng.
Đám thị vệ và cung nữ đi theo hắn để hầu hạ, để lại mình nàng đứng ngây ra. Rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì chứ? Hắn bây giờ là kẻ thù của nàng, vậy mà nàng còn muốn băng bó cho hắn. Nụ cười trên môi nàng như đang cười nhạo bản thân vậy. Chung Quân nhìn thấy nàng như vậy, liền buông lời cười cợt:" Tịch Phi nương nương không phải là yêu hoàng thượng rồi chứ?"
Tâm tư Tương Tịch vừa nghe xong câu nói của y liền chấn động mãnh liệt. Yêu sao? Nếu là lúc trước thì có thể, bây giờ chính là không thể. Khóe môi nàng nhếch lên đầy nhạt nhẽo, quay sang nhìn Chung Quân, tthanh âm vô cùng chán ghét:" Chung đại nhân, chuyện yêu hay không yêu cũng không đến lượt ngài xen vào."
Nói đoạn, liền xoay gót vào lều. Nhìn bóng nữ nhân vừa khuất dần, Chung Quân nhìn vào phía lều của Sở Định Long, nhếch môi:" Thần không nghĩ đường đường là hoàng đế một nước lại có sở thích đi nghe lén đấy."
Không ai thèm trả lời y, bóng đen cao lớn nơi cửa lều cũng biến mất. Những cơn gió bắt đầu thổi mạnh mẽ, bầu trời cũng xuất hiện sấm chớp. Dường như đang báo hiệu chuyện gì đó sắp xảy ra, một chuyện rất kinh thiên động địa.
**********
Bóng tối bao trùm lấy khu rừng, vài tiếng rít qua kẽ răng của muôn thú. Đám thị vệ thay nhau canh gác nơi cửa lều của Sở Định Long, còn cả các thái y liên tục ra vào.
Ở bên lều Tương Tịch, lại vắng lặng lạ thường. Ánh sáng le lói của ngọn nến không thể làm nơi đây ấm lên chút nào. Nàng thẫn thờ ngồi bên cạnh ngọn nến, tay vẫn đầy vệt máu đã khô đi. Mọi thứ xung quanh nàng như bị ngưng trệ hoàn toàn.
" Nương nương, tay người.... để nô tì lau cho." - Một cung nữ xách theo một chậu nước, cầm tay nàng lau đi những vệt máu. Nhưng nàng vẫn như vậy, im lặng không nói một lời. Tâm tư nàng bây giờ là một mớ hỗn độn. Sở Định Long bây giờ sao rồi? Vết thương ấy có nghiêm trọng hay không? Nghĩ đến đó, Tương Tịch lại cười giễu. Rốt cuộc nàng lại lo lắng cho hắn rồi. Thật ngu ngốc.
" Nương nương, nô tỳ lau xong rồi!"- Cung nữ kia sau khi làm xong liền đứng dậy, định lui ra ngoài. Nhưng bước chân của nàng ta vừa đến cửa lều, đã bị thanh âm của Tương Tịch chặn lại:" Hoàng thượng sao rồi..."
" Bẩm nương nương, hoàng thượng chỉ là vết tên bắn sượt qua, hiện tại đã không đáng ngại nữa."- Câu nói của cung nữ kia khiến lòng nàng có đôi chút nhẹ nhõm. Khẽ gật đầu ra hiệu cho nàng ta lui ra, nàng im lặng bước về phía bồn nước phía sau bức màn che. Hơi nước lan tỏa nghi ngút, trên mặt nước là những cánh hoa mỏng manh.
Tương Tịch trút bỏ y phục trên người, để lộ làn da mềm mại như lụa. Khẽ thả mình vào làn nước ấm áp, mắt nàng từ từ khép lại. Từng dòng hồi ức cứ chảy về, như dòng nước bao vây lấy nàng. Hình ảnh hắn cười, hắn ôn nhu, hắn ôm nàng vào lòng. Thật đẹp biết bao nhiêu.
" Nàng cũng chỉ là con cờ trẫm" - Câu nói của hắn vang vọng bên tai nàng, như nhát dao xé toạc lấy những mảnh hồi ức hạnh phúc. Một giọt lệ lăn dài trên gò má xinh đẹp, rơi xuống bồn nước, hòa quyện lại với nhau.
" Xoạt..." - Tiếng động làm nàng giật mình, nhìn quanh. Bóng dáng cao lớn kia đứng bên chiếc mành che, khiến tâm nàng một lần nữa xáo động.
Sở Định Long bước tới gần nàng, đôi mắt mang theo dục vọng. Cảnh xuân sắc của nàng dù bị làn nước bao phủ, vẫn bị thu vào tâm can hắn.
Nhận ra hắn muốn làm gì, Tương Tịch khẽ lui về sau, hai tay ôm chặt hai vai, cố che đi cơ thể đang trần trụi của nàng. Nhưng hoàng bào trên người Sở Định Long đã trút xuống. Cơ thể cường tráng của hắn khiến nàng không thể rời mắt, tựa như cám dỗ mãnh liệt.
" Hoàng thượng, người đang bị thương...không thể..."- Thanh âm Tương Tịch nhẹ nhàng, như một làn gió thoảng qua. Nhưng người nào đó chẳng thèm nghe qua đã chui vào bồn nước. Thân hình hắn to lớn, khiến nàng phải nép mình. Nhưng vô tình mà hữu ý, hắn lại chạm vào da thịt mềm mại của nàng.
" Hoàng thượng, đã đến nơi để dựng lều!" - Chung Quân ngồi trên lưng ngựa, đi sát với hắc mã của Sở Định Long. Vài tên hộ vệ đã bắt đầu xuống ngựa dựng lều, cung nữ cũng thi nhau dọn dẹp xung quang.
Theo phân phó của Sở Định Long, khoảng mười thị vệ, bao gồm cả Chung Quân theo hắn đi săn. Cả đoàn nhỏ ấy thúc ngựa, khiến bụi bay mịt mù mà chạy vào rừng sâu. Dường như hắn quên rằng, bên trong xe ngựa còn có Tương Tịch.
" Tịch Phi nương nương, chúng ta tới nơi rồi!"- Một cung nữ vén chiếc rèm che của xe ngựa, khiến ánh sáng bên ngoài hắt vào. Tương Tịch nheo mắt, cố thích ứng để nhìn. Cung nữ kia cũng chu đáo, đem theo một cái ô bằng giấy lụa, che nắng để nàng bước ra.
Từ đầu đến cuối, nàng chẳng màng buông một lời. Lều của nàng bên ngoài tuy đơn giản, nhưng bên trong thì toàn đồ vật quý giá. Cung nữ kia đem tay nải của nàng vào, nhìn thấy những thứ đó, liền không nhịn được mà nuốt nước bọt:" Nương nương, quả nhiên hoàng thượng rất sủng ái người. Nhìn xem, trong này bao nhiêu là đồ quý giá..."
" Thôi được rồi! Ngươi ra ngoài đi, bổn cung muốn nghỉ ngơi." - Tương Tịch vừa nói vừa nhét vào tay cung nữ đó một thỏi bạc lớn. Người kia cũng biết điều, nhận xong liền lui ra ngoài. Khẽ ngồi xuống cái bàn được phủ bởi da hổ, nàng chống tay xoa xoa hai bên thái dương. Trong tay Sở Định Long là mẫu hậu nàng, hiện tại muốn hành động cũng rất khó khăn.
Bàn tay nàng đặt trên bàn siết lấy tấm da hổ, môi cắn chặt. Tình thế bây giờ tiến thoái lưỡng nan, khiến Tương Tịch nàng chỉ có thể đứng nhìn.
" Nương nương, người uống chút trà đi."- Cung nữ lúc nãy bưng vào một tách trà đặt lên bàn, phá vỡ tâm tư của nàng. Chân mày mảnh mai của nàng cau lại, khó chịu nhìn cung nữ ấy, thanh âm vô cùng tức giận:" Bổn cung đã kêu ngươi ra ngoài, có phai ngươi ngu ngốc tới mức không hiểu bổn cung nói gì?"
Cung nữ kia nhìn thấy nàng nổi giận liền quỳ xuống, miệng không ngừng kêu van:" Nương nương tha tội, ma ma tổng quản bắt nô tỳ nhất định phải đem trà này vào cho nương nương, còn phải nhìn nương nương uống hết."
" Ngươi vừa nói gì?" - Tương Tịch khó hiểu nhìn cung nữ kia, rồi lại nhìn ly trà thơm ngát kia. Bắt buộc nàng phải uống hết, trong đó có gì? Bàn tay nàng siết thành nắm đấm, thanh âm tràn ngập nộ khí vang lên, khiến người đang quỳ run rẩy:" Nói, trong ly trà đó có cái gì? Tại sao lại bắt bổn cung uống hết?"
Cung nữ kia tái mặt, lệ rơi đầy mặt, bò đến ôm chân nàng van xin:" Nương nương...nô tỳ chỉ y theo lệnh.... là ma ma tổng quản kêu nô tỳ làm. Nương nương, nô tỳ không muốn chết. Xin người!"
" Câm miệng!" - Chán ghét nhìn nàng ta, Tương Tịch hất chân, khiến nàng ta té nhào về sau. Quả nhiên ly trà này có vấn đề. Bàn tay nàng nâng ly trà lên ngửi. Mùi thơm ngào ngạt, nhưng lại có cái gì đó pha lẫn vào. Tâm tư nàng khẽ dấy lên điều gì đó đáng sợ. Quay sang cung nữ kia vẫn chưa hết sợ hãi và run rẩy, nàng nâng khuôn mặt đang đẫm lệ kia lên:" Đi ra ngoài cho bổn cung. Nhớ, nếu ai hỏi, cũng phải nói bổn cung đã uống chén trà này. Nếu trái lời..."- Tương Tịch bóp chặt chiếc cằm nhỏ kia:" Bổn cung sẽ khiến không chỉ ngươi, mà cả gia tộc ngươi xuống gặp Diêm Vương Gia."
" Nô tỳ không dám! Nô tỳ không dám! Nô tỳ sẽ lui ra ngay!"- Vừa nói, nàng ta vừa vội vàng lui ra ngoài, như sợ ở đây lâu hơn một chút sẽ bị nàng đem ra xử trảm. Nhìn bóng nàng ta vừa khuất, Tương Tịch liền cầm ly trà lên. Nhìn thấy bên cạnh có một chậu hoa hải đường, liền đem toàn bộ đổ xuống đó, xong đặt lại trên bàn.
Ngoài lều vang lên tiếng ngựa hí vang. Sở Định Long đã về, Tương Tịch có thể nghe thấy giọng hắn và nghe cả mùi trầm hương không lẫn vào đâu được. Nàng đứng một bên góc của chiếc lều, vừa vặn nghe được hắn và Chung Quân nói chuyện.
" Hoàng thượng, con hươu này quả thực béo tốt! Tài thiện xạ của người vẫn không tồi chút nào!" - Thanh âm Chung Quân có đôi phần phấn khích quá độ mà vang vọng. Có lẽ là chuyến săn đầu tiên đã thu được chiến lợi phẩm không tồi.
Không nghe tiếng Sở Định Long trả lời, thay vào đó là tiếng tuốt kiếm. Tương Tịch vịnh lên vách lều, áp sát tai vào để nghe rõ hơn. Nhưng những thứ nàng nghe thấy chỉ là tiếng những thanh kiếm bị kéo ra khỏi vỏ và tiếng những chiếc cung được giương lên.
" Xoẹt!" - Một mũi tên xuyên qua vách lều, bay ngang qua mắt nàng. Nhịp thở của nàng bị ngưng trệ hoàn toàn, cơ thể như bị đông cứng lại. Bên ngoài, đám thị vệ kích động hét lớn:" Có thích khách!!! Mau hộ giá!!"
Tiếng bước chân dồn dập tứ phía, khiến lòng người trở nên kinh sợ. Cả người nàng vẫn chưa hoàn hồn, vô thức lui bước về sau. Thích khách? Vừa ra khỏi cung chưa được hai ngày đã có thích khách. Sở Định Long hắn quả nhiên bị rất nhiều kẻ ghét. Nghĩ đến đây, một mảng u tối bao trùm lấy nàng. Hắn có sao không? Có bị thương không? Nghĩ đến đó liền không nhịn được liền đi nhanh, định bước ra ngoài. Nhưng chân vừa đến cửa lều, đã lập tức dừng lại. Môi nàng nở nụ cười tự giễu, bàn tay siết chặt lại, khiến móng tay đâm vào da thịt đến bật máu. Sở Định Long hắn bây giờ chết không phải rất tốt sao? Đó chính là ước nguyện của nàng mà.
Lại thêm những tiếng vũ khí va vào nhau đến nhức óc. Môi nàng cắn chặt lại, cả cơ thể cũng run rẩy. Hà cớ tâm can nàng lại lo cho hắn đến vậy? Đúng rồi, chỉ có hắn biết nơi giam giữ mẫu hậu, nên nàng mới lo cho hắn. Chắc chắn là vậy.
Nghĩ đến đó, Tương Tịch bình ổn tâm tư lại, định bước ra ngoài cửa lều. Vừa vặn thay, một mũi tên lao nhanh về phía nàng. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, khiến nàng không kịp trở tay.
" Hự..." - Tiếng rên khẽ đau đớn vang lên. Khẽ mở đôi mắt xinh đẹp ra, nàng liền phát hiện bản thân đang nằm gọn trong vòng tay của Sở Định Long. Đôi mắt hắn khẽ nhìn xuống nàng, cánh tay cũng siết chặt hơn.
Chung Quân ở bên kia một đao chém chết tên hắc y nhân vừa bắn cung. Đám thị vệ hô hào, bao vây lấy cả nàng và hắn, tạo thành một tường thành bảo vệ. Tương Tịch trân trân nhìn hắn, phát hiện trên trán hắn đổ một tầng mồ hôi lạnh. Bàn tay đang ôm lấy lưng hắn trở nên nhớp nháp, chạm phải thứ nước gì đó ấm nóng. Khẽ nhìn xuống, ánh mắt nàng trở nên kinh hãi, môi mấp máy:" Máu....máu..."
Sở Định Long vẫn trước sau như một, ghì chặt lấy nàng. Bàn tay nàng cố đỡ lấy hắn, quay sang hét lớn với lũ thị vệ:" Hoàng thượng bị thương rồi, mau hộ giá!"
Đám thích khách đã bị diệt gần hết, chỉ còn vài tên nhanh chân tẩu thoát. Chung Quân cử vài tên thị vệ đuổi theo, riêng bản thân nhanh chóng chạy lại đỡ Sở Định Long. Cả thân hình to lớn của hắn lúc này mới buông Tương Tịch ra, bình thản để y đỡ. Máu từ góc hoàng bào ướt đẫm, khiến người khác kinh sợ.
Hồn phách Tương Tịch vẫn chưa thể trở lại. Nàng run rẩy nhìn xuống bàn tay đầy máu của mình, lại nhìn đến vết thương của hắn. Đôi chân không tự chủ mà bước lại gần hắn, thanh âm nghẹn ngào:" Hoàng thượng, người không sao chứ?"
Sở Định Long nhìn nàng, ánh mắt có bao nhiêu phức tạp. Mất một lúc, hắn mới chầm chậm trả lời:" Chỉ là vết thương nhỏ, không cần bận tâm."
" Để thần thiếp giúp người băng lại..."- Câu nói của Tương Tịch chưa hết, đã bị cái xua tay của hắn ngăn lại. Một tay hắn ôm lấy vết thương đang rỉ máu kia, xoay lưng lại mà bước vào trong lều. Thời khắc đó, tim Tương Tịch bỗng nhiên co thắt kịch liệt, đau đớn khôn cùng.
Đám thị vệ và cung nữ đi theo hắn để hầu hạ, để lại mình nàng đứng ngây ra. Rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì chứ? Hắn bây giờ là kẻ thù của nàng, vậy mà nàng còn muốn băng bó cho hắn. Nụ cười trên môi nàng như đang cười nhạo bản thân vậy. Chung Quân nhìn thấy nàng như vậy, liền buông lời cười cợt:" Tịch Phi nương nương không phải là yêu hoàng thượng rồi chứ?"
Tâm tư Tương Tịch vừa nghe xong câu nói của y liền chấn động mãnh liệt. Yêu sao? Nếu là lúc trước thì có thể, bây giờ chính là không thể. Khóe môi nàng nhếch lên đầy nhạt nhẽo, quay sang nhìn Chung Quân, tthanh âm vô cùng chán ghét:" Chung đại nhân, chuyện yêu hay không yêu cũng không đến lượt ngài xen vào."
Nói đoạn, liền xoay gót vào lều. Nhìn bóng nữ nhân vừa khuất dần, Chung Quân nhìn vào phía lều của Sở Định Long, nhếch môi:" Thần không nghĩ đường đường là hoàng đế một nước lại có sở thích đi nghe lén đấy."
Không ai thèm trả lời y, bóng đen cao lớn nơi cửa lều cũng biến mất. Những cơn gió bắt đầu thổi mạnh mẽ, bầu trời cũng xuất hiện sấm chớp. Dường như đang báo hiệu chuyện gì đó sắp xảy ra, một chuyện rất kinh thiên động địa.
**********
Bóng tối bao trùm lấy khu rừng, vài tiếng rít qua kẽ răng của muôn thú. Đám thị vệ thay nhau canh gác nơi cửa lều của Sở Định Long, còn cả các thái y liên tục ra vào.
Ở bên lều Tương Tịch, lại vắng lặng lạ thường. Ánh sáng le lói của ngọn nến không thể làm nơi đây ấm lên chút nào. Nàng thẫn thờ ngồi bên cạnh ngọn nến, tay vẫn đầy vệt máu đã khô đi. Mọi thứ xung quanh nàng như bị ngưng trệ hoàn toàn.
" Nương nương, tay người.... để nô tì lau cho." - Một cung nữ xách theo một chậu nước, cầm tay nàng lau đi những vệt máu. Nhưng nàng vẫn như vậy, im lặng không nói một lời. Tâm tư nàng bây giờ là một mớ hỗn độn. Sở Định Long bây giờ sao rồi? Vết thương ấy có nghiêm trọng hay không? Nghĩ đến đó, Tương Tịch lại cười giễu. Rốt cuộc nàng lại lo lắng cho hắn rồi. Thật ngu ngốc.
" Nương nương, nô tỳ lau xong rồi!"- Cung nữ kia sau khi làm xong liền đứng dậy, định lui ra ngoài. Nhưng bước chân của nàng ta vừa đến cửa lều, đã bị thanh âm của Tương Tịch chặn lại:" Hoàng thượng sao rồi..."
" Bẩm nương nương, hoàng thượng chỉ là vết tên bắn sượt qua, hiện tại đã không đáng ngại nữa."- Câu nói của cung nữ kia khiến lòng nàng có đôi chút nhẹ nhõm. Khẽ gật đầu ra hiệu cho nàng ta lui ra, nàng im lặng bước về phía bồn nước phía sau bức màn che. Hơi nước lan tỏa nghi ngút, trên mặt nước là những cánh hoa mỏng manh.
Tương Tịch trút bỏ y phục trên người, để lộ làn da mềm mại như lụa. Khẽ thả mình vào làn nước ấm áp, mắt nàng từ từ khép lại. Từng dòng hồi ức cứ chảy về, như dòng nước bao vây lấy nàng. Hình ảnh hắn cười, hắn ôn nhu, hắn ôm nàng vào lòng. Thật đẹp biết bao nhiêu.
" Nàng cũng chỉ là con cờ trẫm" - Câu nói của hắn vang vọng bên tai nàng, như nhát dao xé toạc lấy những mảnh hồi ức hạnh phúc. Một giọt lệ lăn dài trên gò má xinh đẹp, rơi xuống bồn nước, hòa quyện lại với nhau.
" Xoạt..." - Tiếng động làm nàng giật mình, nhìn quanh. Bóng dáng cao lớn kia đứng bên chiếc mành che, khiến tâm nàng một lần nữa xáo động.
Sở Định Long bước tới gần nàng, đôi mắt mang theo dục vọng. Cảnh xuân sắc của nàng dù bị làn nước bao phủ, vẫn bị thu vào tâm can hắn.
Nhận ra hắn muốn làm gì, Tương Tịch khẽ lui về sau, hai tay ôm chặt hai vai, cố che đi cơ thể đang trần trụi của nàng. Nhưng hoàng bào trên người Sở Định Long đã trút xuống. Cơ thể cường tráng của hắn khiến nàng không thể rời mắt, tựa như cám dỗ mãnh liệt.
" Hoàng thượng, người đang bị thương...không thể..."- Thanh âm Tương Tịch nhẹ nhàng, như một làn gió thoảng qua. Nhưng người nào đó chẳng thèm nghe qua đã chui vào bồn nước. Thân hình hắn to lớn, khiến nàng phải nép mình. Nhưng vô tình mà hữu ý, hắn lại chạm vào da thịt mềm mại của nàng.
Bình luận truyện