Chương 13: 13: Ghen
Hắn nhìn tôi như vậy cũng quay sang nhìn theo.
Có gì đâu! Nhật đi đến chỗ tôi đặt nên vai rồi nói với giọng như tra khảo:
" Chị nhìn gì vậy! ở đấy đâu có người "
Giật mình tôi ngoảnh lại thì bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình.
Tôi cau mày, lúc nào hắn cũng đăm đăm như vậy khiến tôi vô cùng khó chịu.
Ai mà không tức cho nổi khi có người nhìn bằng ánh mắt đối với cục đá ven đường thế cơ chứ
" Liên quan mà mày thôi ngay kiểu như vậy đi không tao băm- "
Mẹ tôi chống nạnh, liếc tôi như muốn cảnh cáo rằng " con thử nói tiếp đi ~ ".Tôi giật mình không gây sự nữa mà ngoan ngoãn ngồi lại lên giường.
Tôi nguýt một tiếng rõ là dài nhìn hắn, chẳng qua có ba mẹ bảo kê thôi chứ...nếu không nó chớt rồi á.
Mọi người ở với tôi buổi sáng rồi cũng về, riêng bà đòi ở lại nhưng tôi quả quyết dù gì bà vỡn còn phải làm bao nhiêu việc ở dưới nhà nữa chứ.
Đành ra thế chỉ còn tôi à.
Cốc cốc! hử giờ này còn ai nữa nhỉ.
Lạ quá nhưng tôi cũng lịch sự nói:
" Mời vào "
Hàn Tu Kiệt đi vào, cứ tưởng...tôi nhìn với cặp mắt cá chết chán chả thèm nói.
" Này! ý gì "
Ý hử trên mặt đó! tưởng thất vọng ai ngờ tuyệt vọng luôn.
Haiz dù gì anh ta cũng đến thăm rồi nên thể hiện tí tấm lòng chứ:
" À không, chẳng qua là...à..ừm "
" Xin lỗi được chưa, tôi có việc nên không đến thăm được "
Anh dơ cái bọc lên nếu không không có việc thì tôi nói làm chi.Đằng này...!
" Anh...đường và...sữa ông thọ ".
cười trừ
Kiệt khẽ nhấc bên lông mày thách thức
" Chẳng phải cô bảo là khi bị bệnh thì nên tặng cân đường hộp sữa à "
Mỹ nữ câm nín! đúng thật là tôi có nói nhưng thời buổi giờ ai tặng như này nữa.
Thấy tôi không chả lời anh mới đưa bịch trái cây đặt nên bàn.
" Haiz biết ngay mà, chắc đi tiền cho lẹ quá "
" Bạn ơi bạn bóc cho mình đi ~ "
Anh không thèm cãi tay đôi nữa mà đút cho tôi ăn, công nhận không làm mà vỡn có ăn là thật.
Cạch! hắn đi vào trên tay sách hộp cháo thì khựng lại
" Ồ về rồi à ":
Hắn mặt tôi sầm lại đi đến kéo mạnh tôi ra, do bất ngờ tôi cộc đầu vào ngực hắn một cú đau điếng.
"mày bị điên à! đau! "
" Này! cậu làm gì vậy, cô ấy đang bệnh đấy "
Hắn quay sang nhìn Kiệt dường như nó giống một con quỷ khát máu mắt đỏ ngầu vậy.
Đáng sợ...vô cùng...Tôi quát to muốn nổ tung lên:
" Tống Vương Nhật! mày giết tao luôn đi "
Hắn im lặng tôi quay sang bảo Kiệt ra ngoài cho yên tĩnh:
" Cậu về đi! tôi phải dậy lại nó "
Anh gật đầu rồi cũng nhẹ nhàng rời đi.
Trong phòng bấy giờ rất nghẹt thở tôi im lặng một hồi lâu rồi chủ động mở miệng:
" Mày bị sao vậy..."
Hắn ngước lên chả lời bằng giọng trầm:
" Chị đã hứa rồi đúng chứ "
Hứa? hứa gì nhỉ tôi đâu có biết luật lệ này đâu.Khẽ hỏi, hắn trả lời:
" Không được thay thế với kẻ khác "
Thay thế? tôi đâu có làm như vậy đâu
" Tao khi nào "
" Chị không được dành thời gian với kẻ khác chẳng phải chị đã gật đầu rồi ư, đây là thay đổi đó "
Tôi nhăn mặt, không hiểu nổi đầu nó đang nghĩ gì nữa nhưng vừa nãy hắn quá đáng lắm
" Kể vậy mày cũng không như thế nữa chứ "
Mặt hắn vỡn chẳng có cảm xúc gì, hắn vậy mà bướng bỉnh vô cùng.
Tôi cố nhịn cục tức vào trong lòng hỏi câu quyết định:
" Cảm xúc bây giờ của mày là gì? "
Một câu hỏi tưởng chừng ngớ ngẩn của tôi sẽ không quá kết quả thì hắn chả lời dứt khoát:
" Ghen! ".
Bình luận truyện