Chương 438: Đại kết cục (hạ)
Những bức ảnh chụp từ điện thoại di động của Mộc Chấn Dương khiến thẩm phán có chút không chịu nổi. Bối cảnh có vẻ là một nhà vệ sinh, trông giống như nhà vệ sinh công cộng. Góc quay hoàn toàn là full HD, hai người kết hợp hạ thân hay biểu cảm trên mặt, tất cả đều đúng chỗ... Đó là lần cuối cùng Mộc Chấn Dương gặp Bạch Tố Tình ở học viện Lưu Tư Lan, cô ta bị Mộc Chấn Dương kéo vào trong nhà vệ sinh, và bị ông ta quay video. Sau khi bị Đoạn Nghiêu giết, nhưng điện thoại của lão ra bất ngờ rơi ở nhà hắn, cuỗi cùng rác cũng có ích của rác.
Đây chính là rơm đè chết lạc đà! *
*Ngạn ngữ phương Tây: một con lạc đà đã không chịu nổi gánh nặng nữa nếu lúc này một người nào đó chỉ cần để một cọng rơm lên cơ thể nó thì cũng đủ đè chết nó. Ý muốn nói một chuyện đã phát triển đến giới hạn, nếu tăng thêm một chi tiết nữa thì sẽ khiến tất cả đổ vỡ.
“Anh nói bậy!” Bạch Tố Tình không còn cách nào phải hét lên. “Bố tôi đã mất từ lâu! Ông ấy là công tước quý tộc nước Pháp, đã mất từ mấy năm trước!”
“Đây là số liệu đối chiếu DNA của nguyên cáo và Mộc Chấn Dương, từ ‘cơ sở dữ liệu’ của tổ chức X cung cấp.” Lam Nhất Dương đẩy đẩy mắt kính, lại trình một chứng cứ nữa lên
Điều này làm Kha Uyển Tình sợ đến ngây người. Cái gì… Có ý gì? Bạch Tố Tình và Mộc Chấn Dương… Chẳng lẽ… Chẳng lẽ… Bạch Tố Tình là con ruột của bà ta?
Căn bản Lam Nhất Dương không để ý tới sự sợ hãi của Bạch Tố Tình, tiếp tục nói: "Bản thân nguyên cáo cũng có nhiều vấn đề khác. Cô ta từng sống chung một mái nhà với đương sự của tôi, nguyên cáo tự ti vì bản thân sống cùng với một cô gái hoàn hảo rất dễ sinh ra các cảm giác ghen tị, oán hận. Lòng tốt của đương sự tôi đối với nguyên cáo tất cả các học sinh của học viện Lưu Tư Lan đều thấy rõ, nhưng nguyên cáo luôn cố gắng cướp đi những thứ thuộc về đương sự của tôi. Theo bằng chứng do chúng tôi cung cấp, thưa thẩm phán ngài có thể thấy nguyên cáo là một cô gái không từ bất kì thủ đoạn nào để đạt được mục đích, cực kì tâm cơ... Và, tôi muốn nộp thêm một chứng cứ nữa. "
Lại có chứng cứ nữa?!
“Lam Bỉnh Lân của tập đoàn Lam thị và nguyên cáo có quan hệ rất tốt, hai bên đạt được thoat thuận, lợi dụng thân phận của đương sự tôi xảy ra vấn đề khiến cho cổ phiếu tập đoàn Kha thị rớt giá, từ đó bọn họ đạt được rất nhiều lợi nhuận kếch xù. Chúng tôi có quyền nghi ngờ hơn nữa tôi có đầy đủ chứng cứ chứng minh. Sau khi nguyên đơn vô tình chịu những tổn thương đó, cô ta đã tạo ra tâm lý vặn vẹo, tạo ra ảo tưởng mình là nạn nhân hoặc cố tình hợp tác với Lam Bỉnh Lân để hãm hại đương sự của tôi, vì muốn chiếm Kha thị!
“Nói bậy!” Bạch Tố Tình trợn mắt, không ngờ mọi việc đảo mắt đã bị hay đổi như thế này! Căn bản mọi chuyện đã lệch khỏi quỹ đạo quỹ đạo! Vụ kiện này đáng ra không phải như vậy!
“Yên lặng!” Thẩm phán gõ gõ cây búa.
“Ngài thẩm phán, ở đây tôi có một vài nhân chứng.” Lam Nhất Dương còn nói thêm.
Đúng là nhân chứng vật chứng đều đẩy đủ!
Bạch Tố Tình hung dữ lườm qua, muốn nhìn xem rốt cuộc nhân chứng là kẻ chó má nào!
Nhưng, khi nhìn thấy Chu Nhã Nhã và một vài người giúp việc, cô ta hơi sợ hãi.
Vậy mà Chu Nhã Nhã oán hận nhìn Bạch Tố Tình, lên tiếng: “Bạch Tố Tình bảo tôi giúp cô ta làm chứng nói Mộc Như Lam không bình thường giết người phạm tội, vì vậy hợp tác với Lam Bỉnh Lân đưa tôi ra từ Trung Tâm Cải Tạo Thiếu Niên tàn tật…”
Mộc Như Lam nhìn Chu Nhã Nhã ngồi bên cạnh Ive, lông mày hơi nhíu lại, người đàn ông kia nhìn cô rồi làm động tác liếm môi đầy nguy hiểm.
Còn mấy người giúp việc, trên người đều có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, có người mù một mắt, có người mặt đầy vết xước, có người mặt bị bóng đến mức để lại vết sẹo, mà các cô đều đến làm chứng, những thứ này đều do Bạch Tố Tình làm ra!
Mọi chuyện đã đảo ngược lại, kẻ vốn dĩ muốn kiện người khác là kẻ điên, kết quả bản thân lại là kẻ điên! Mọi người không khỏi thắc mắc, Bạch Tố Tình có thật sự như lời Lam Nhất Dương nói hay không, thật ra lời cô nói tất cả đều là do cô ta ảo tưởng. Căn bản là Mộc Như Lam hoàn toàn không làm gì cô ta, nhìn cô ta lấy oán trả ơn, nhìn những người giúp việc đó xem, nhìn hành vi của cô ta và cha ruột, còn cả việc cô ta bị mẹ ruột bỏ rơi! Chậc chậc! Khó trách biến thành dáng vẻ này, thì ra là do trời phạt!
Bạch Tố Tình khó có thể tin, đầu óc cô ta giờ phút này đã rối hết cả lên. Rất nhiều chuyện cô ra còn không rõ, ví dụ như dụ dỗ cha ruột, còn Chu Nhã Nhã ngược lại còn giúp Mộc Như Lam. Vì vậy, cô ta nhìn về phía luật sư của mình, người duy nhất có thể giúp cô ta giờ phút này
Luật sư gật đầu, nhìn thẩm phán nói: “Hình ảnh chụp những con búp bê…”
"Sau khi các bức ảnh được các nhà chuyên môn kiểm tra, bọn họ thấy rằng tất cả đều có dấu vết photoshop nghiêm trọng".
Trong chớp mắt, dường như tất cả bị đạp về địa ngục, không còn lời nào để nói.
Bạch Tố Tình trợn mắt, không dám tin những gì mình nghe được, dấu vết photoshop… Sao có thể như vậy! Đó đều là ảnh cô ta chụp, chính mắt cô ta nhìn những con búp bê đó được chụp lại! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tất cả mọi chuyện là thế nào? Mọi chuyện hoàn toàn không phát triển theo những gì cô ta muốn!
Trên ghế ngồi chờ, Tần Nhược Liễu và Tần Lãnh Nguyệt cũng bắt đầu luống cuống sợ hãi, không xong rồi, mọi chuyện đột nhiên đảo lộn lại. Cuối cùng Mộc Như Lam không sao hết, bọn họ phải làm sao đây? Sẽ bị trả thù, chắc chắn là như vậy!
Ngực Bạch Tố Tình kịch liệt phập phồng, đầu óc hơi mờ mịt, chậm chạp di chuyển. Sau đó cô ta bỗng dưng thấy người đàn ông đó đứng dựa vào cửa tòa yên lặng nhìn hết tất cả. Người đó mặc quần áo đen, khuôn mặt lạnh lùng trong trẻo, vẻ mặt giống như coi thường chúng sinh, hệt như bậc quân vương cao cao tại thượng, nhưng trong tay lại nắm giữ tất cả. Hắn cứ yên lặng như vậy mà dựa vào cửa, Bạch Tố Tình cũng biết lần này mình thật sự xong rồi...
Cô ta cho rằng mình đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng trong nháy mắt bị suy luận đè bẹp, thở không ra hơi! Căn bản cô ta không thể đánh bại người đàn ông kia!
Bỗng nhiên, Bạch Tố Tình nghĩ tới điều gì đó, đây là nước cờ của cô ta. Hiện tại, cũng không còn biện pháp khác, coi như không có biện pháp cuối cùng chứng minh Mộc Như Lam giết người, nhưng chỉ cần chứng minh ả không phải là một người bình thường, đến lúc đó thiên sứ vẫn sẽ không phải là thiên sứ!
Bạch Tố Tình yêu cầu bác sĩ tâm lý tiến hành kiểm tra Mộc Như Lam, mà Lam Nhất Dương phản pháo lại rằng cô ta không đủ tư cách để đưa ra yêu cầu như vậy, cuối cùng hắn cân nhắc xử lý, bởi vì hai bên đều nghi ngờ tinh thần đối phương có vấn đề cho nên hai bên cùng tiến hành kiểm tra tâm lý.
Mà ai tới kiểm tran lại là vấn đề. Ban đầu là để Mặc Khiêm Nhân và Tô Trừng Tương, ít nhất phải có hai người mới có thể, nhưng Mặc Khiêm Nhân muốn tránh hiềm nghi, cho nên phía Lam Nhất Dương đưa ra cái tên Tô Trừng Tương, còn bên Bạch Tố Tình đưa ra cái tên —— Amber Delaney!
Cái tên này, trong nháy mắt khiến vẻ mặt lạnh lùng trước sau như một của Mặc Khiêm Nhân thay đổi.
Mặc Khiêm Nhân đã từng nói qua, có thể chỉ cần dùng đôi mắt và một chút thiên phú là có thể nhìn ra Mộc Như Lam không bình thường. Không có nhiều hơn ba người có hai yêu tố này, ngoài Mặc Khiêm Nhân còn có hai người khác, một là Caesar Steven, người còn lại là Amber Delaney.
Amon, Caesar Steven, Amber Delaney, ba người được mệnh danh là ba người khổng lồ có quyền lực cao nhất trong giới tâm lý học!
Trong đó Amon là người trẻ tuổi nhất, Caesar Steven lớn tuổi nhất, bây giờ đã 60 mấy tuổi, mấy năm nay vẫn luôn ở Châu Phi.
Mà Amber Delaney năm nay mưới 30 mấy tuổi, là một người đàn ông trưởng thành vô cùng giàu có và quyến rũ, người trong giới cũng công nhận gã là một người đàn ông tốt. Nghe nói vì để bảo vệ sợ an toàn, gã vẫn luôn giấu vợ rất kĩ, cho nên vợ gã là người như thế nào thì không một ai biết, mọi người chỉ biết rằng gã chưa bao giờ tùy tiện đến gần cô gái khác. Lúc nào về nhà cũng mang theo một bó hoa hồng tặng vợ.
Cũng cần chú ý một điều về Amber Delaney, với tư cách là một tiền bối, đã bày tỏ sự không hài lòng rõ ràng với những thành tựu lớn khi còn trẻ của Amon. Tất nhiên, điều này cũng là vì thái độ của Mặc Khiêm Nhân dành cho những người hắn không quen biết. Thật sự quá kiêu ngạo, dễ khiến người ta cảm thấy hắn không coi ai ra gì, mà chuyện này chỉ có người nhà đang cách xa Mặc Khiêm Nhân là cảm thấy bình thường, còn người có địa vị ngang hàng với hắn nói cách khác đây là hành vi tát vào mặt. Vì vậy, quan hệ giữa Amber Delaney và Mặc Khiêm Nhân không được tốt cho lắm.
Mặc Khiêm Nhân không ngờ vậy mà Bạch Tố Tình có thể mời Amber Delaney tới. Đúng là bất ngờ!
Bạch Tố Tình nhìn sắc mặt Mặc Khiêm Nhân thay đổi, trong lòng biết bản thân cuối cùng cũng có cơ hội giành thắng lợi!
Amber Delaney là người Nga, tóc nâu mắt đen, nét mặt sâu sắc, cằm có có vết bớt, độ cong của môi khiến gã giống một người rất dịu dàng và cẩn thận, còn có một chút thú vị.
Trước khi Amber Delaney bước vào, Ive đã đội mũ lên đầu, kiềm chế hơi thở và cố gắng không để đối phương phát hiện mình trong đám đông.
Vì cả nguyên cáo và bị cáo đều phải kiểm tra tâm lý nên họ phải tạm thời rời tòa án.
Hai người đồng thời đi vào hai căn phòng, Tô Trừng Tương và Amber Delaney vào một phòng để những người bên trong kiểm tra (editor: theo mình là để kiểm tra xem có đem theo vũ khí hay vật nguy hiểm không). Sau đó một người vào phòng Mộc Như Lam một người vào phòng Bạch Tố Tình.
Phải nói, ở một mình trong phòng với quý ông người Nga này, Mộc Như Lam cảm thấy nguy hiểm, nhưng trước sự ngạc nhiên của cô, người kia chỉ đơn giản đặt câu hỏi và yêu cầu cô làm kiểm tra đơn giản mà không cần đặc biệt cẩn thận nhìn cô.
Sau khi kết thúc, rất nhanh đã có kết quả.
Tô Trừng Tương có kết quả, Bạch Tố Tình bị tâm thần phân liệt nhẹ, Mộc Như Lam cực kỳ bình thường.
Amber Delaney cũng đã có kết quả, Bạch Tố Tình bị tâm thần phân liệt nhẹ, Mộc Như Lam cực kỳ bình thường.
Bình luận truyện