Hạc Tân
Chương 6
Diệp Tân được Tôn Thanh Hạ kéo tay ra khỏi nhà hàng.
Vì lúc đứng dậy cậu không cẩn thận làm rớt đĩa, bước đi còn loạng choạng đụng phải người qua đường.
Chẳng qua dù có thêm nghìn vạn thứ không cẩn thận nữa, cậu cũng không thèm đoái hoài tới.
Bởi nơi sâu thẳm trong lồng ngực, trái tim chân chân thực thực đang điên cuồng nổi trống, pháo hoa bay loạn.
Tôn Thanh Hạ nhìn dáng vẻ này của cậu vừa bực vừa buồn cười. Lúc hai người ra đến cửa, hắn dừng bước, xoay người đối mặt với Diệp Tân, giả bộ thất vọng nói: “Nếu cậu không muốn, coi như hôm nay tôi chỉ đơn thuần mời cậu một bữa là được”.
Đại não Diệp Tân vẫn đang đắm chìm trong thế giới nào đó chưa kịp phản ứng, lúc sau mới hiểu rõ ràng Tôn Thanh Hạ vừa nói gì, đỉnh não giật một cái.
“Không phải không phải không phải, tôi có thể”.
Cậu cúi đầu, từ góc độ này Tôn Thanh Hạ có thể dễ dàng nhìn ra vành tai ửng đỏ của cậu, sau đó một giọng nói rầu rĩ truyền đến:
“Tôi đồng ý”.
Diệp Tân không thấy được lúc này Tôn Thanh Hạ mỉm cười hài lòng ra sao.
Mùng sáu tháng giêng, sắc trời âm u không có tuyết.
Mẹ Tôn buông chiếc áo khoác lông cừu vừa được tặng xuống, hỏi Tôn Thanh Hạ:
“Thằng bé mà ba con giới thiệu… con cũng đã gặp rồi, có suy nghĩ gì không?”
Tôn Thanh Hạ thay đổi sắc mặt, thân thiết trả lời bà: “Mẹ, cảm ơn mẹ, cũng cảm ơn ba”.
Mẹ Tôn thoáng kích động, nhưng đột nhiên lại cảm thấy khó chịu. Buổi chiều ba năm trước đây, dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, Tôn Thanh Hạ bị cha Tôn đuổi ra khỏi nhà, đành phải đến công ty ở một thời gian.
Mãi đến 2 tháng sau, Tôn lão gia tử nghĩ đã đến lúc, liền nhắc tới việc này trên bàn cơm, thuận miệng nói “Không tồi tệ quá là được” khiến sắc mặt cha Tôn tái mét.
Tôn lão gia tử thuyết giáo, con cũng sống đến cái tuổi này rồi, còn khúc mắc thị phi nào chưa thấy qua, sao nhất định phải phân rõ trắng đen với con trai mình?
Mẹ Tôn sớm đã mềm lòng thỏa hiệp cũng không nỡ để con trai chịu khổ bên ngoài, chỉ mong Tôn lão gia tử mau chóng khuyên cha Tôn. Chuyện qua 2 tháng, cha Tôn ngoài miệng vẫn tỏ vẻ không nghe khuyên giải, nhưng cuối cùng vẫn “thả tay”, gật đầu đồng ý cho Tôn Thanh Hạ về nhà.
Đến khi Tôn Thanh Hạ chuyển về nhà, không ai nhắc đến chuyện này nữa, kể cả sau này, cha mẹ Tôn cũng chỉ nói bóng nói gió muốn hắn có người yêu, không đề cập rõ ràng đối phương là nam hay nữ.
Lần này cha Tôn chủ động tìm đối tượng nam cho hắn, chứng tỏ trong lòng đã hoàn toàn không còn khúc mắc.
Con trai do mình nuôi lớn dạy bảo, tức giận hơn nữa cũng chỉ là lo lắng thôi, nào có chuyện ghi thù dai dẳng. Mẹ Tôn nhớ tới chuyện cũ, viền mắt ươn ướt, bà đưa tay xoa gò má con trai, đau lòng nói: “Ba con đánh con cũng vì…..”
“Được rồi mẹ!” Tôn Thanh Hạ áp tay lên tay mẹ Tôn, ngắt lời bà, “Dấu tay sang đến ngày thứ hai đã hết, con cũng không thấy đau, hiện tại hai người không còn giận con nữa, dù con phải chịu mười cái bạt tai cũng đáng”.
Đúng lúc này Tôn lão gia tử bước từ trên lầu xuống, giọng nói mang theo vài phần ý cười: “Về phần Diệp Tân, cậu nhóc này rất tốt, các con thích thì ta cũng thích”.
Đêm tối, nhà nhà sáng đèn.
Tôn Thanh Hạ ngồi bên cửa sổ, nhìn chằm chằm vầng sáng mờ nhạt chiếu qua tấm rèm cửa từ căn nhà đối diện, tròng mắt tối đen không rõ cảm xúc.
Ngay đến chính hắn cũng cảm thấy sợ bản thân mình khi có thể năm này qua năm khác nhìn ngôi nhà kia, không sợ người sau cửa sổ nhận ra hơi thở mãnh liệt tồn tại.
Có đôi khi hắn không thể phân biệt rõ ràng, tầm mắt luôn bất giác lia đến ngôi nhà tường trắng ngói đen kia là thói quen hay cố ý chọn thời điểm thích hợp, muốn biết người bên trong làm gì.
Nhiều năm như vậy, rốt cuộc hắn đang mong chờ điều gì?
Tôn Thanh Hạ phì cười.
Từ ngày hắn đích thân đặt tay người hắn yêu vào tay cô gái kia, mọi con đường đều đã bị chặt đứt.
Vì lúc đứng dậy cậu không cẩn thận làm rớt đĩa, bước đi còn loạng choạng đụng phải người qua đường.
Chẳng qua dù có thêm nghìn vạn thứ không cẩn thận nữa, cậu cũng không thèm đoái hoài tới.
Bởi nơi sâu thẳm trong lồng ngực, trái tim chân chân thực thực đang điên cuồng nổi trống, pháo hoa bay loạn.
Tôn Thanh Hạ nhìn dáng vẻ này của cậu vừa bực vừa buồn cười. Lúc hai người ra đến cửa, hắn dừng bước, xoay người đối mặt với Diệp Tân, giả bộ thất vọng nói: “Nếu cậu không muốn, coi như hôm nay tôi chỉ đơn thuần mời cậu một bữa là được”.
Đại não Diệp Tân vẫn đang đắm chìm trong thế giới nào đó chưa kịp phản ứng, lúc sau mới hiểu rõ ràng Tôn Thanh Hạ vừa nói gì, đỉnh não giật một cái.
“Không phải không phải không phải, tôi có thể”.
Cậu cúi đầu, từ góc độ này Tôn Thanh Hạ có thể dễ dàng nhìn ra vành tai ửng đỏ của cậu, sau đó một giọng nói rầu rĩ truyền đến:
“Tôi đồng ý”.
Diệp Tân không thấy được lúc này Tôn Thanh Hạ mỉm cười hài lòng ra sao.
Mùng sáu tháng giêng, sắc trời âm u không có tuyết.
Mẹ Tôn buông chiếc áo khoác lông cừu vừa được tặng xuống, hỏi Tôn Thanh Hạ:
“Thằng bé mà ba con giới thiệu… con cũng đã gặp rồi, có suy nghĩ gì không?”
Tôn Thanh Hạ thay đổi sắc mặt, thân thiết trả lời bà: “Mẹ, cảm ơn mẹ, cũng cảm ơn ba”.
Mẹ Tôn thoáng kích động, nhưng đột nhiên lại cảm thấy khó chịu. Buổi chiều ba năm trước đây, dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, Tôn Thanh Hạ bị cha Tôn đuổi ra khỏi nhà, đành phải đến công ty ở một thời gian.
Mãi đến 2 tháng sau, Tôn lão gia tử nghĩ đã đến lúc, liền nhắc tới việc này trên bàn cơm, thuận miệng nói “Không tồi tệ quá là được” khiến sắc mặt cha Tôn tái mét.
Tôn lão gia tử thuyết giáo, con cũng sống đến cái tuổi này rồi, còn khúc mắc thị phi nào chưa thấy qua, sao nhất định phải phân rõ trắng đen với con trai mình?
Mẹ Tôn sớm đã mềm lòng thỏa hiệp cũng không nỡ để con trai chịu khổ bên ngoài, chỉ mong Tôn lão gia tử mau chóng khuyên cha Tôn. Chuyện qua 2 tháng, cha Tôn ngoài miệng vẫn tỏ vẻ không nghe khuyên giải, nhưng cuối cùng vẫn “thả tay”, gật đầu đồng ý cho Tôn Thanh Hạ về nhà.
Đến khi Tôn Thanh Hạ chuyển về nhà, không ai nhắc đến chuyện này nữa, kể cả sau này, cha mẹ Tôn cũng chỉ nói bóng nói gió muốn hắn có người yêu, không đề cập rõ ràng đối phương là nam hay nữ.
Lần này cha Tôn chủ động tìm đối tượng nam cho hắn, chứng tỏ trong lòng đã hoàn toàn không còn khúc mắc.
Con trai do mình nuôi lớn dạy bảo, tức giận hơn nữa cũng chỉ là lo lắng thôi, nào có chuyện ghi thù dai dẳng. Mẹ Tôn nhớ tới chuyện cũ, viền mắt ươn ướt, bà đưa tay xoa gò má con trai, đau lòng nói: “Ba con đánh con cũng vì…..”
“Được rồi mẹ!” Tôn Thanh Hạ áp tay lên tay mẹ Tôn, ngắt lời bà, “Dấu tay sang đến ngày thứ hai đã hết, con cũng không thấy đau, hiện tại hai người không còn giận con nữa, dù con phải chịu mười cái bạt tai cũng đáng”.
Đúng lúc này Tôn lão gia tử bước từ trên lầu xuống, giọng nói mang theo vài phần ý cười: “Về phần Diệp Tân, cậu nhóc này rất tốt, các con thích thì ta cũng thích”.
Đêm tối, nhà nhà sáng đèn.
Tôn Thanh Hạ ngồi bên cửa sổ, nhìn chằm chằm vầng sáng mờ nhạt chiếu qua tấm rèm cửa từ căn nhà đối diện, tròng mắt tối đen không rõ cảm xúc.
Ngay đến chính hắn cũng cảm thấy sợ bản thân mình khi có thể năm này qua năm khác nhìn ngôi nhà kia, không sợ người sau cửa sổ nhận ra hơi thở mãnh liệt tồn tại.
Có đôi khi hắn không thể phân biệt rõ ràng, tầm mắt luôn bất giác lia đến ngôi nhà tường trắng ngói đen kia là thói quen hay cố ý chọn thời điểm thích hợp, muốn biết người bên trong làm gì.
Nhiều năm như vậy, rốt cuộc hắn đang mong chờ điều gì?
Tôn Thanh Hạ phì cười.
Từ ngày hắn đích thân đặt tay người hắn yêu vào tay cô gái kia, mọi con đường đều đã bị chặt đứt.
Bình luận truyện