Hỏa Bạo Thiên Vương
Chương 551: Con bướm màu sắc rực rỡ .
Nghe Đường Trọng nói những lời " cái gì mà cầu sinh tồn trong nghịch cảnh, cái gì mà từ trong chuyện xấu lấy được thêm danh tiếng", Lâm Hồi Âm chẳng có chút hứng thú nào.
Tuy cô biết rõ Đường Trọng chính là cao thủ về vấn đề này, mỗi lần đều hóa mục nát thành thần kỳ, hóa bị động thành chủ động, từ con chuột bị mọi người hô đánh biến thành con mèo đẹp mà ai cũng ưa thích, hơn nữa lần nào quá trình cũng có thể nói là đặc sắc tuyệt luân. Nghe nói không ít công ty giải trí đã tổng kết sửa sang lại mấy lần mà Đường Trọng nghịch chuyển, sau đó giảng giải cho nghệ sĩ trong công Thu Ý Hàn, hy vọng bọn họ có thể phục chế ra truyền kỳ như Đường Trọng.
Để cho Lâm Hồi Âm không biết khóc hay biết cười là các công ty điện ảnh và truyền hình nổi tiếng trong nước cũng tìm tới tận cửa, nói là cảm thấy hứng thú đối với Đường Trọng, hy vọng là có thể dùng nguyên mẫu của hắn để sáng tác phim, sau đó sẽ quay một bộ phim tài liệu về ngôi sao này. Hơn nữa bọn họ còn nói là nếu Đường Trọng đồng ý thì hắn có thể diễn xuất theo bản sắc của mình. Đương nhiên để biểu đạt thành ý của bọn họ, bọn họ cũng đưa ra một cái giá phi thường động lòng người.
Chẳng qua đều bị Đường Trọng từ chối cả.
Lâm Hồi Âm và Đường Trọng không cùng đi một con đường. Phương thức thành công của Đường Trọng không có tác dụng với cô. Đương nhiên nó cũng có tác dụng thúc đẩy danh tiếng của cô.
Làm sao để người khác chửi mắng cô cũng không vui, điểm này khiến Lâm Hồi Âm rất chờ mong.
Cô là một người phụ nữ độc hành, mặc dù hiện tại bên ngoài truyền thông xào cho sự kiện tiệc tại Hải Thiên lên tới khí thế ngất trời nhưng cô vẫn đang làm theo ý mình, tham gia đúng hạn các công việc đã được ký kết từ trước và các hoạt động cần có mặt.
Cô sẽ không bởi vì người khác mắng mình, thậm chí nghĩ là cô làm trò mà trốn trong phòng không làm gì cả. Đây không phải là phong cách của Lâm Hồi Âm.
Thế nhưng lúc cô đứng trên sân khấu, đám ký giả kia tuôn ra như ong vỡ tổ, cứ hỏi các loại vấn đề cấp thấp vô cùng, làm cho trong lòng cô phi thường tức giận và phẫn nộ.
Nếu có việc không vui, cô phải phát tiết nó ra thì trong lòng mới thoải mái được.
Thế nhưng Lâm Hồi Âm lại lựa chọn giữ lại áp lực.
Bởi cô không biết phải đáp lại chuyện này thế nào.
- Không liên quan tới tôi.
Bốn chữ này là câu trả lời của cô trên sân khấu.
Hiển nhiên là nó quá yếu ớt rồi, cũng không thể khiến trong nội tâm cô thoải mái hơn được.
- Làm như thế nào?
Lâm Hồi Âm hỏi.
- Cô hỏi về chuyện sinh tồn trong nghịch cảnh hay là chuyện từ trong chuyện xấu mà lấy được danh tiếng? Hoặc là điểm thứ ba hả? Làm một chút chuyện khiến bọn chúng không vui sao?
- Không vui.
Lâm Hồi Âm đáp.
Đường Trọng chỉ chỉ gian phòng Lâm Hồi Âm, nói:
- Làm gì có đạo lý nào lại để thầy giáo ở ngoài cửa chứ? Vấn đề này rất phức tạp, ba câu nói không thể giải thích rõ ràng được đâu.
Lúc này Lâm Hồi Âm mới mở cửa, để Đường Trọng tùy ý chui vào.
Đường Trọng vưa vào cửa đã để ý tới bàn vẽ rồi. Các nơi khác trong phòng đều chỉnh tề, chỉ có chỗ bàn vẽ là mất trật tự một chút, hơn nữa trên tấm giấy đã bị che đi vẫn còn lộ ra một cái gì đó như nửa cái cánh vậy.
Căn cứ theo phán đoán của Đường Trọng, Lâm Hồi Âm vừa rồi đang vẽ tranh, chỉ là nghe thấy tiếng mình gõ cửa lên mới vội vàng dùng miếng vải đen che nó đi thôi.
- Cũng không biết cô ta che dấu thứ gì nữa.
Trong lòng Đường Trọng thầm nghĩ.
- Làm thế nào?
Lâm Hồi Âm thấy Đường Trọng không trả lời câu hỏi cũng mình, lại ngắm tới ngắm lui trong phòng thì nhíu mày, lên tiếng hỏi lần nữa.
- Người khác chửi mắng cô, cô liền mắng lại. Người khác đánh cô cô đánh lại là được.
Đường Trọng nói.
- Chỉ như vậy mới có thể hả giận.
-......
Lâm Hồi Âm cảm thấy mình bị nước đá xối vào đầu.
- Đương nhiên còn có một cách càng hả giận hơn đấy. Người khác chửi mắng cô, cô đánh lại. Người khác mà đánh cô thì cô càng phải đánh lại mạnh hơn.
Đường Trọng bỏ qua ánh mắt khinh bỉ của Lâm Hồi Âm, tiếp tục phát biểu lời bàn mà mình cho là cao kiến.
- Ngoại trừ cách này ra thì không có cách nào giải quyết được. Cô phải biết rằng đám ký giả kia đều tìm việc đấy. Bọn họ cần càng nhiều scandal càng tốt. Cô nói chuyện này không liên quan tới cô, vậy thì tức là đã cắt miếng cơm của bọn họ rồi. Bọn họ có thể có thái độ tốt với cô không?
- Cho nên nếu bọn họ chửi, mắng cô thì cô liền mắng lại bọn họ. Nếu bọn họ đánh cô thì cô đánh lại. Bọn họ tuy bề ngoài tức giận nhưng trong nội tâm lại rất cảm kích cô. bởi vì cô chế tạo tin tức cho bọn họ, tạo scandal. Bọn họ có thể viết bài, có thể giữ chén cơm của mình. Trên thế giới này còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện ăn cơm chứ?
- Chửi, mắng cô là nhiều người, viết bài về cô cũng nhiều, danh tiếng của cô tất nhiên là tăng lên. Ví dụ như tôi chính là đại biểu điển hình của phương diện này.
Đường Trọng dương dương đắc ý nói:
- Tôi chưa bao giờ khách sáo với đám phóng viên mắng tôi, thế nhưng bọn họ lại yêu thích tôi phi thường. Chỉ cần hoạt động có tôi tham gia là nhất định phóng viên sẽ có mặt đông đủ đấy. Vì cái gì? Bởi vì bọn họ biết là có tôi ở đó sẽ có tin để đưa.
- Nói xong chưa?
Lâm Hồi Âm lạnh lùng hỏi.
- Còn chưa xong đâu.
- Tôi muốn đi tắm.
Lâm Hồi Âm nói. Cô muốn kiếm cớ đuổi Đường Trọng ra ngoài.
Đường Trọng nghĩ ngơi, nói:
- Cũng được, cô tắm rửa trước đi, không cần để ý tới tôi. Tôi cứ ngồi đây một chút, chờ cô tắm xong chúng ta sẽ tiếp tục trò chuyện. Nói chuyện phiếm với cô thật sự là vui vẻ mà, so với Trương Hách Bản thì thú vị hơn nhiều.
-......
Lâm Hồi Âm muốn cầm thứ gì đó nện lên đầu Đường Trọng.
Châm chọc!
Đây nhất định là hắn châm chọc mình!
- Đây là cái gì?
Đường Trọng chỉ vào bàn vẽ hỏi.
- Bàn vẽ.
Lâm Hồi Âm nói. Cô cũng không có cách nào dấu diếm, bởi bốn chân giá vẽ đều lộ cả ra ngoài mà.
- Tôi xem một chút nhé.
Đường Trọng vừa nói đã tới ngay sát bàn vẽ rồi. Hắn quay người, xốc tấm vải đen đang che bức vẽ lên.
- Không được.
Lâm Hồi Âm hô lên, thế nhưng đã chậm rồi.
Sau đó con bướm màu đen kia, con bướm màu đen âm trầm khủng bố, khí tức khiến người ta tuyệt vọng đã hiện ra trước mắt Đường Trọng.
- Thật đẹp quá.
Đường Trọng tán thưởng.
- Đi ra ngoài.
Lâm Hồi Âm cắn răng nói.
Cô cảm thấy thẹn, giống như có một người lột đồ lót của cô ra, để những nơi kín đáo nhất của cô lộ ra trước mặt người đời vậy.
Đây là bí mật của cô, là thế giới nội tâm của cô, cũng là một thế giới khác của cô. Cô không hy vọng có người khác tiến vào.
Thế nhưng Đường Trọng lại cứ làm như vậy rồi.
Cho tới nay, thái độ của cô với Đường Trọng cũng coi như là hòa ái.
Đúng vậy, so vỡi những người đàn ông khác, Đường Trọng có thể coi là được ưu đãi rồi.
Thế nhưng hiện tại cô không chút khách sáo mà đuổi hắn.
- Thật là đẹp mà.
Đường Trọng thò tay vuốt ve con bướm kia, trong mắt phát ra thần thái vui sướng, nói:
- Đây là con dơi à? Vẽ đẹp thế. Tôi cho cô biết, về phương diện này tôi cực kỳ có quyền lên tiếng nhé. Tuy tôi chưa học vẽ nhưng tôi đã thấy con dơi rồi mà. Cô biết tôi tới từ đâu không? Từ trên núi đấy. Hang trên núi nhiều lắm, mùa hè hàng năm đều đầy dơi vào trốn. Nếu chiếu bó đuốc vào, chúng liền chít chít chít xông ra ngoài, rất dọa người nhé. Tôi còn từng cầm một con nghiên cứu, giống bức tranh của cô như đúc...
Đường Trọng nhìn trái nhìn phải, không có ý định "đi ra ngoài", giống như không nghe được câu nói kia của Lâm Hồi Âm vậy.
- Chẳng qua cảm thấy hình như có gì không đúng rồi.
Đường Trọng nói.
- Để tôi sửa chữa giúp cô một chút.
Hắn không được Lâm Hồi Âm đồng ý đã cầm bút vẽ trong hộp vẽ, muốn sửa chữa ngay.
- Đi ra ngoài.
Lâm Hồi Âm lại quát lên lần nữa.
Cô sắp phát điên rồi.
Người đàn ông này sao lại như thế chứ?
Hắn dựa vào cái gì mà dám sửa chữa tác phẩm của mình? Hắn dựa vào cái gì mà dám xông vào thế giới của mình? Tại sao hắn còn chưa ra ngoài chứ?
Cô xông tới, thò tay túm lấy cánh tay của Đường Trọng, muốn kéo hắn ra ngoài.
Cô không muốn Đường Trọng sửa chữa bức vẽ của cô, cô không muốn hắn phá hoại thế giới của mình.
Đường Trọng vẫn một mực chơi trò mặt dày, cười ha hả nói:
- Đừng kéo tôi mà. Tôi giúp cô sửa lại một chút, cho cô thấy hình dáng thực của cô dơi thế nào.... Họa sĩ cần nhất là phải xâm nhập thực tế đấy. Cô không thể tách rời thực tế được.
Lâm Hồi Âm không khỏe bằng Đường Trọng, căn bản không có cách nào kéo hắn đi.
- Đi ra ngoài.
Hốc mắt của Lâm Hồi Âm đã đỏ lên rồi.
Cô cảm thấy Đường Trọng đang bắt nạt cô, cũng không tôn trọng cô.
Toàn bộ mọi người trên thế giới đang bắt nạt cô, toàn bộ mọi người trên thế giới khinh ghét cô.
Hôm nay đã chịu uất ức, vất vả lắm mới thông qua tranh vẽ để giải quyết một chút. Hiện giờ bị hành động vô lễ của Đường Trọng, cô lại càng điên cuồng hơn, hầu như sắp không còn lý trí rồi.
- Được, được, được. Xong ngay đây. Vẽ xong là tôi đi ra ngoài ngay.
Miệng Đường Trọng đồng ý, tay lại còn đang hoạt động. Hắn cầm bút vẽ bắt đầu điểm lên bức tranh bướm kia, không ngừng đổi màu vẽ.
- Đi ra ngoài.
Lâm Hồi Âm khàn giọng quát.
Con bướm đen đã bị các màu sắc diễm lệ bao phủ. Bức tranh này của cô đã hoàn toàn bị hủy diệt rồi.
- Tốt rồi, xong ngay thôi. Cho tôi một phút nữa thôi...
Động tác của Đường Trọng rất nhanh.
- Phù...
Đường Trọng thở dài một hơi, ném cây bút trong tay vào hộp đồ, nhìn Lâm Hồi Âm, mỉm cười nói:
- Đây mới thực sự là con dơi.
- Cút ra ngoài.
Lâm Hồi Âm quát lên đối với Đường Trọng. Cô không còn tý thiện cảm nào với hắn.
Đường Trọng cười cười nói:
- Họa sĩ cần nhất là phải gắn với thực tế. Cô không thể tách rời nhé.
Nói xong hắn liền xoay người đi ra ngoài.
Rầm...
Lâm Hồi Âm tiến tới cửa đóng sầm lại, khóa trái bên trong.
Sau đó cô tới trước bàn vẽ, cầm bức tranh được Đường Trọng "sửa chữa" kia vo thành một nắm.
Đang chuẩn bị muốn xé đi, động tác của cô dừng lại.
Cô nghĩ ngợi, lại mở bức tranh nhăn nhúm kia ra.
Sau đó ánh mắt cô sáng ngời, tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Con bướm!
Một con bướm đủ mọi mầu sắc.
Con bướm linh động rất có sức sống. Cô không ngờ con bướm mình vẽ giờ lại xinh đẹp như vậy.
Cô chưa từng tô màu cho tranh bướm, cho nên đây là lần đầu cô chứng kiến tác phẩm của mình hoàn thành.
Cô rất vui, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cườ mỉm.
Sau đó cô ôm bức tranh vào trong ngực, khóc rống lên.
Bướm bị tô màu, trái tim cô cũng có một lỗ hổng rồi.
g dám lên tiếng nữa.
Đường Trọng cũng khẽ thở dài, cầm lấy cái thìa chuẩn bị ăn canh.
- Cậu làm gì?
Tiêu Nam Tâm nhìn hắn, hỏi.
- Ăn canh.
Đường Trọng nói.
- Uống rượu trước.
Tiêu Nam Tâm chỉ vào cốc rượu đầy trước mặt Đường Trọng, nói.
- Tôi còn một câu chưa nói.
Đường Trọng thấy mình rất oan uổng.
- Chính vì cậu còn một câu chưa nói.
Tiêu Nam Tâm tức giận nói:
- Uống rượu.
Tuy cô biết rõ Đường Trọng chính là cao thủ về vấn đề này, mỗi lần đều hóa mục nát thành thần kỳ, hóa bị động thành chủ động, từ con chuột bị mọi người hô đánh biến thành con mèo đẹp mà ai cũng ưa thích, hơn nữa lần nào quá trình cũng có thể nói là đặc sắc tuyệt luân. Nghe nói không ít công ty giải trí đã tổng kết sửa sang lại mấy lần mà Đường Trọng nghịch chuyển, sau đó giảng giải cho nghệ sĩ trong công Thu Ý Hàn, hy vọng bọn họ có thể phục chế ra truyền kỳ như Đường Trọng.
Để cho Lâm Hồi Âm không biết khóc hay biết cười là các công ty điện ảnh và truyền hình nổi tiếng trong nước cũng tìm tới tận cửa, nói là cảm thấy hứng thú đối với Đường Trọng, hy vọng là có thể dùng nguyên mẫu của hắn để sáng tác phim, sau đó sẽ quay một bộ phim tài liệu về ngôi sao này. Hơn nữa bọn họ còn nói là nếu Đường Trọng đồng ý thì hắn có thể diễn xuất theo bản sắc của mình. Đương nhiên để biểu đạt thành ý của bọn họ, bọn họ cũng đưa ra một cái giá phi thường động lòng người.
Chẳng qua đều bị Đường Trọng từ chối cả.
Lâm Hồi Âm và Đường Trọng không cùng đi một con đường. Phương thức thành công của Đường Trọng không có tác dụng với cô. Đương nhiên nó cũng có tác dụng thúc đẩy danh tiếng của cô.
Làm sao để người khác chửi mắng cô cũng không vui, điểm này khiến Lâm Hồi Âm rất chờ mong.
Cô là một người phụ nữ độc hành, mặc dù hiện tại bên ngoài truyền thông xào cho sự kiện tiệc tại Hải Thiên lên tới khí thế ngất trời nhưng cô vẫn đang làm theo ý mình, tham gia đúng hạn các công việc đã được ký kết từ trước và các hoạt động cần có mặt.
Cô sẽ không bởi vì người khác mắng mình, thậm chí nghĩ là cô làm trò mà trốn trong phòng không làm gì cả. Đây không phải là phong cách của Lâm Hồi Âm.
Thế nhưng lúc cô đứng trên sân khấu, đám ký giả kia tuôn ra như ong vỡ tổ, cứ hỏi các loại vấn đề cấp thấp vô cùng, làm cho trong lòng cô phi thường tức giận và phẫn nộ.
Nếu có việc không vui, cô phải phát tiết nó ra thì trong lòng mới thoải mái được.
Thế nhưng Lâm Hồi Âm lại lựa chọn giữ lại áp lực.
Bởi cô không biết phải đáp lại chuyện này thế nào.
- Không liên quan tới tôi.
Bốn chữ này là câu trả lời của cô trên sân khấu.
Hiển nhiên là nó quá yếu ớt rồi, cũng không thể khiến trong nội tâm cô thoải mái hơn được.
- Làm như thế nào?
Lâm Hồi Âm hỏi.
- Cô hỏi về chuyện sinh tồn trong nghịch cảnh hay là chuyện từ trong chuyện xấu mà lấy được danh tiếng? Hoặc là điểm thứ ba hả? Làm một chút chuyện khiến bọn chúng không vui sao?
- Không vui.
Lâm Hồi Âm đáp.
Đường Trọng chỉ chỉ gian phòng Lâm Hồi Âm, nói:
- Làm gì có đạo lý nào lại để thầy giáo ở ngoài cửa chứ? Vấn đề này rất phức tạp, ba câu nói không thể giải thích rõ ràng được đâu.
Lúc này Lâm Hồi Âm mới mở cửa, để Đường Trọng tùy ý chui vào.
Đường Trọng vưa vào cửa đã để ý tới bàn vẽ rồi. Các nơi khác trong phòng đều chỉnh tề, chỉ có chỗ bàn vẽ là mất trật tự một chút, hơn nữa trên tấm giấy đã bị che đi vẫn còn lộ ra một cái gì đó như nửa cái cánh vậy.
Căn cứ theo phán đoán của Đường Trọng, Lâm Hồi Âm vừa rồi đang vẽ tranh, chỉ là nghe thấy tiếng mình gõ cửa lên mới vội vàng dùng miếng vải đen che nó đi thôi.
- Cũng không biết cô ta che dấu thứ gì nữa.
Trong lòng Đường Trọng thầm nghĩ.
- Làm thế nào?
Lâm Hồi Âm thấy Đường Trọng không trả lời câu hỏi cũng mình, lại ngắm tới ngắm lui trong phòng thì nhíu mày, lên tiếng hỏi lần nữa.
- Người khác chửi mắng cô, cô liền mắng lại. Người khác đánh cô cô đánh lại là được.
Đường Trọng nói.
- Chỉ như vậy mới có thể hả giận.
-......
Lâm Hồi Âm cảm thấy mình bị nước đá xối vào đầu.
- Đương nhiên còn có một cách càng hả giận hơn đấy. Người khác chửi mắng cô, cô đánh lại. Người khác mà đánh cô thì cô càng phải đánh lại mạnh hơn.
Đường Trọng bỏ qua ánh mắt khinh bỉ của Lâm Hồi Âm, tiếp tục phát biểu lời bàn mà mình cho là cao kiến.
- Ngoại trừ cách này ra thì không có cách nào giải quyết được. Cô phải biết rằng đám ký giả kia đều tìm việc đấy. Bọn họ cần càng nhiều scandal càng tốt. Cô nói chuyện này không liên quan tới cô, vậy thì tức là đã cắt miếng cơm của bọn họ rồi. Bọn họ có thể có thái độ tốt với cô không?
- Cho nên nếu bọn họ chửi, mắng cô thì cô liền mắng lại bọn họ. Nếu bọn họ đánh cô thì cô đánh lại. Bọn họ tuy bề ngoài tức giận nhưng trong nội tâm lại rất cảm kích cô. bởi vì cô chế tạo tin tức cho bọn họ, tạo scandal. Bọn họ có thể viết bài, có thể giữ chén cơm của mình. Trên thế giới này còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện ăn cơm chứ?
- Chửi, mắng cô là nhiều người, viết bài về cô cũng nhiều, danh tiếng của cô tất nhiên là tăng lên. Ví dụ như tôi chính là đại biểu điển hình của phương diện này.
Đường Trọng dương dương đắc ý nói:
- Tôi chưa bao giờ khách sáo với đám phóng viên mắng tôi, thế nhưng bọn họ lại yêu thích tôi phi thường. Chỉ cần hoạt động có tôi tham gia là nhất định phóng viên sẽ có mặt đông đủ đấy. Vì cái gì? Bởi vì bọn họ biết là có tôi ở đó sẽ có tin để đưa.
- Nói xong chưa?
Lâm Hồi Âm lạnh lùng hỏi.
- Còn chưa xong đâu.
- Tôi muốn đi tắm.
Lâm Hồi Âm nói. Cô muốn kiếm cớ đuổi Đường Trọng ra ngoài.
Đường Trọng nghĩ ngơi, nói:
- Cũng được, cô tắm rửa trước đi, không cần để ý tới tôi. Tôi cứ ngồi đây một chút, chờ cô tắm xong chúng ta sẽ tiếp tục trò chuyện. Nói chuyện phiếm với cô thật sự là vui vẻ mà, so với Trương Hách Bản thì thú vị hơn nhiều.
-......
Lâm Hồi Âm muốn cầm thứ gì đó nện lên đầu Đường Trọng.
Châm chọc!
Đây nhất định là hắn châm chọc mình!
- Đây là cái gì?
Đường Trọng chỉ vào bàn vẽ hỏi.
- Bàn vẽ.
Lâm Hồi Âm nói. Cô cũng không có cách nào dấu diếm, bởi bốn chân giá vẽ đều lộ cả ra ngoài mà.
- Tôi xem một chút nhé.
Đường Trọng vừa nói đã tới ngay sát bàn vẽ rồi. Hắn quay người, xốc tấm vải đen đang che bức vẽ lên.
- Không được.
Lâm Hồi Âm hô lên, thế nhưng đã chậm rồi.
Sau đó con bướm màu đen kia, con bướm màu đen âm trầm khủng bố, khí tức khiến người ta tuyệt vọng đã hiện ra trước mắt Đường Trọng.
- Thật đẹp quá.
Đường Trọng tán thưởng.
- Đi ra ngoài.
Lâm Hồi Âm cắn răng nói.
Cô cảm thấy thẹn, giống như có một người lột đồ lót của cô ra, để những nơi kín đáo nhất của cô lộ ra trước mặt người đời vậy.
Đây là bí mật của cô, là thế giới nội tâm của cô, cũng là một thế giới khác của cô. Cô không hy vọng có người khác tiến vào.
Thế nhưng Đường Trọng lại cứ làm như vậy rồi.
Cho tới nay, thái độ của cô với Đường Trọng cũng coi như là hòa ái.
Đúng vậy, so vỡi những người đàn ông khác, Đường Trọng có thể coi là được ưu đãi rồi.
Thế nhưng hiện tại cô không chút khách sáo mà đuổi hắn.
- Thật là đẹp mà.
Đường Trọng thò tay vuốt ve con bướm kia, trong mắt phát ra thần thái vui sướng, nói:
- Đây là con dơi à? Vẽ đẹp thế. Tôi cho cô biết, về phương diện này tôi cực kỳ có quyền lên tiếng nhé. Tuy tôi chưa học vẽ nhưng tôi đã thấy con dơi rồi mà. Cô biết tôi tới từ đâu không? Từ trên núi đấy. Hang trên núi nhiều lắm, mùa hè hàng năm đều đầy dơi vào trốn. Nếu chiếu bó đuốc vào, chúng liền chít chít chít xông ra ngoài, rất dọa người nhé. Tôi còn từng cầm một con nghiên cứu, giống bức tranh của cô như đúc...
Đường Trọng nhìn trái nhìn phải, không có ý định "đi ra ngoài", giống như không nghe được câu nói kia của Lâm Hồi Âm vậy.
- Chẳng qua cảm thấy hình như có gì không đúng rồi.
Đường Trọng nói.
- Để tôi sửa chữa giúp cô một chút.
Hắn không được Lâm Hồi Âm đồng ý đã cầm bút vẽ trong hộp vẽ, muốn sửa chữa ngay.
- Đi ra ngoài.
Lâm Hồi Âm lại quát lên lần nữa.
Cô sắp phát điên rồi.
Người đàn ông này sao lại như thế chứ?
Hắn dựa vào cái gì mà dám sửa chữa tác phẩm của mình? Hắn dựa vào cái gì mà dám xông vào thế giới của mình? Tại sao hắn còn chưa ra ngoài chứ?
Cô xông tới, thò tay túm lấy cánh tay của Đường Trọng, muốn kéo hắn ra ngoài.
Cô không muốn Đường Trọng sửa chữa bức vẽ của cô, cô không muốn hắn phá hoại thế giới của mình.
Đường Trọng vẫn một mực chơi trò mặt dày, cười ha hả nói:
- Đừng kéo tôi mà. Tôi giúp cô sửa lại một chút, cho cô thấy hình dáng thực của cô dơi thế nào.... Họa sĩ cần nhất là phải xâm nhập thực tế đấy. Cô không thể tách rời thực tế được.
Lâm Hồi Âm không khỏe bằng Đường Trọng, căn bản không có cách nào kéo hắn đi.
- Đi ra ngoài.
Hốc mắt của Lâm Hồi Âm đã đỏ lên rồi.
Cô cảm thấy Đường Trọng đang bắt nạt cô, cũng không tôn trọng cô.
Toàn bộ mọi người trên thế giới đang bắt nạt cô, toàn bộ mọi người trên thế giới khinh ghét cô.
Hôm nay đã chịu uất ức, vất vả lắm mới thông qua tranh vẽ để giải quyết một chút. Hiện giờ bị hành động vô lễ của Đường Trọng, cô lại càng điên cuồng hơn, hầu như sắp không còn lý trí rồi.
- Được, được, được. Xong ngay đây. Vẽ xong là tôi đi ra ngoài ngay.
Miệng Đường Trọng đồng ý, tay lại còn đang hoạt động. Hắn cầm bút vẽ bắt đầu điểm lên bức tranh bướm kia, không ngừng đổi màu vẽ.
- Đi ra ngoài.
Lâm Hồi Âm khàn giọng quát.
Con bướm đen đã bị các màu sắc diễm lệ bao phủ. Bức tranh này của cô đã hoàn toàn bị hủy diệt rồi.
- Tốt rồi, xong ngay thôi. Cho tôi một phút nữa thôi...
Động tác của Đường Trọng rất nhanh.
- Phù...
Đường Trọng thở dài một hơi, ném cây bút trong tay vào hộp đồ, nhìn Lâm Hồi Âm, mỉm cười nói:
- Đây mới thực sự là con dơi.
- Cút ra ngoài.
Lâm Hồi Âm quát lên đối với Đường Trọng. Cô không còn tý thiện cảm nào với hắn.
Đường Trọng cười cười nói:
- Họa sĩ cần nhất là phải gắn với thực tế. Cô không thể tách rời nhé.
Nói xong hắn liền xoay người đi ra ngoài.
Rầm...
Lâm Hồi Âm tiến tới cửa đóng sầm lại, khóa trái bên trong.
Sau đó cô tới trước bàn vẽ, cầm bức tranh được Đường Trọng "sửa chữa" kia vo thành một nắm.
Đang chuẩn bị muốn xé đi, động tác của cô dừng lại.
Cô nghĩ ngợi, lại mở bức tranh nhăn nhúm kia ra.
Sau đó ánh mắt cô sáng ngời, tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Con bướm!
Một con bướm đủ mọi mầu sắc.
Con bướm linh động rất có sức sống. Cô không ngờ con bướm mình vẽ giờ lại xinh đẹp như vậy.
Cô chưa từng tô màu cho tranh bướm, cho nên đây là lần đầu cô chứng kiến tác phẩm của mình hoàn thành.
Cô rất vui, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cườ mỉm.
Sau đó cô ôm bức tranh vào trong ngực, khóc rống lên.
Bướm bị tô màu, trái tim cô cũng có một lỗ hổng rồi.
g dám lên tiếng nữa.
Đường Trọng cũng khẽ thở dài, cầm lấy cái thìa chuẩn bị ăn canh.
- Cậu làm gì?
Tiêu Nam Tâm nhìn hắn, hỏi.
- Ăn canh.
Đường Trọng nói.
- Uống rượu trước.
Tiêu Nam Tâm chỉ vào cốc rượu đầy trước mặt Đường Trọng, nói.
- Tôi còn một câu chưa nói.
Đường Trọng thấy mình rất oan uổng.
- Chính vì cậu còn một câu chưa nói.
Tiêu Nam Tâm tức giận nói:
- Uống rượu.
Bình luận truyện