Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 253: Thiếu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Xám

Lần này, đến lượt Diêu Hữu Thiên im lặng.

Anh cả đã kết hôn rồi, rốt cuộc cô đã bỏ lỡ những gì?

Cố Thừa Diệu suy nghĩ một chút, lại cười: “Có lẽ, không cần về cũng được. Tuần nào anh trai em cũng đến Bắc Đô xử lý một chút công việc. Có lúc là hai tuần đến một lần, có lúc một tuần đến một lần. Anh cũng có thể thường xuyên gặp anh ấy.”

,

Diêu Hữu Thiên cắn môi thật mạnh. Cho dù kiềm chế hơn nữa, hốc mắt lại không nhịn được đỏ lên.

Ba, mẹ, anh cả, và cả các anh trai ——

Cuối cùng cảm xúc đã đè nén rất lâu vẫn không khống chế được. Không nhịn được nữa. Nước mắt rơi xuống.

Cố Thừa Diệu không nói câu nào, chỉ điềm tĩnh ôm cô vào trong lòng, vỗ vỗ bả vai cô, mặc cô bật khóc.

Diêu Hữu Thiên nghĩ đến bốn năm mình và người nhà đã bỏ lỡ, nhất thời khóc đến mức không thể kìm nén.

Bàn tay sau lưng, vỗ từng cái lên lưng cô.

Sau khi cô phát tiết xong, cảm xúc đã hoàn hoãn lại không ít, lúc này mới phát hiện mình vẫn tựa vào Cố Thừa Diệu, hơn nữa, cô còn để mặc cho mình bộc lộ cảm xúc yếu ớt trước mặt anh như vậy?

,

Vẻ mặt Diêu Hữu Thiên đột nhiên thì trở nên.

Đứng bật dậy, lui về phía sau một bước dài. Đứng ở bên cửa sổ sát đất.

Vẻ mặt Cố Thừa Diệu không thay đổi, vẫn là vẻ mặt dịu dàng ấy.

“Sao lại không tiếp tục nữa?”

Diêu Hữu Thiên mím chặt môi, cơ thể cứng đờ ở đó, tiến thì không được, mà lùi cũng không xong. Nhất là khi nhìn thấy ngực áo sơ mi của anh, ướt một mảng lớn.

Cô càng trở nên lúng túng và mất tự nhiên.

,

“Anh không ngại, em ôm anh khóc đâu.” Cố Thừa Diệu giống như đang an ủi, và cả khích lệ: “Thiên Thiên, qua đây.”

Tâm trạng của cô, không cần che giấu trước mặt anh.

Những thứ anh có thể cho cô, vượt xa cả tưởng tượng của cô.

“Cố Thừa Diệu.” Cuối cùng Diêu Hữu Thiên không bình tĩnh được nữa. Cô không có cách nào giống như anh, làm như quá khứ của hai người chưa từng xảy ra chuyện gì.

Trong lòng cô, đã có một vết thương.

Không phải là vết thương đó không tồn tại. Chỉ là vì bốn năm nay cô quá bận rộn, bận chăm sóc Diêu Phàm, bận công việc, bận làm tất cả những chuyện để quên Cố Thừa Diệu.

Cho nên cô đã quên đi, cho rằng vết thương không tồn tại.

,

Nhưng thứ vốn dĩ ở đó, sẽ không vì sự lãng quên của bạn mà trở nên không tồn tại.

Oán hận của cô với Cố Thừa Diệu, sẽ không vì sự thản nhiên hững hờ của anh mà biến mất không thấy gì nữa.

Khịt mũi, cô gắng hết sức ổn định tâm trạng kích động của mình.

“Anh đừng như vậy.” Bốn năm, có một số chuyện, đã thay đổi từ lâu, cô tự nhận đã không thể quay lại với anh như trước nữa.

“Đừng như thế nào?” Cố Thừa Diệu giang tay ra, hình như bây giờ anh vẫn chưa làm gì đâu.

,

Anh đang giả vờ sao? Diêu Hữu Thiên thầm hận, giọng nói không nhịn được cao lên một bậc.

“Anh đừng quên, chúng ta đã ly hôn.”

“Ly hôn?” Cố Thừa Diệu khẽ nhíu mày: “Chúng ta ly hôn lúc nào? Sao anh lại không biết?”

Vẫn còn giả vờ sao?

Diêu Hữu Thiên cắn răng, trợn tròn mắt nhìn Cố Thừa Diệu: “Bốn năm trước, anh đã chính miệng đồng ý ly hôn với anh. Thừa Diệu, bây giờ anh lại không muốn thừa nhận phải không?”

,

“Anh không có ——” Anh chưa bao giờ đồng ý. Ly hôn với cô, trừ phi anh chết.

“Ạnh có.” Diêu Hữu Thiên cắn răng: “Anh quên rồi sao? Lúc đó chính anh nói, chỉ cần tôi phá ——“

Lời phía sau, bị cắt ngang.

Động tác của anh rất nhanh, đứng dậy, giơ tay, ôm cô vào trong lòng, giây tiếp theo, phủ kín môi cô.

Lời phía sau của cô, không nói ra được nữa.

Cố Thừa Diệu không thể không chặn môi cô lại, anh biết cô muốn nói gì, cũng biết cô đang để ý điều gì.

,

Nhưng hôm nay, anh không định để cô lật lại nợ cũ với mình.

Nếu như thời gian có thể quay lại một lần, anh nhất định sẽ đánh chết Cố Thừa Diệu lúc đó.

Anh từng làm gì, từng nói gì, anh càng rõ hơn cô.

Cũng là vì biết rõ, nên bốn năm nay mới giày vò mình đến chết. Hết lần này đến lần khác.

Anh càng thương tiếc cô hơn.

,

Những chuyện cũ đó, để cô nhớ lại một lần, có phải lại đau khổ thêm một lần?

Cho dù cô không nhắc đến đứa trẻ, anh cũng đoán được, cô chảy nhiều máu như vậy, lại trúng đạn ——

Anh gần như có thể tưởng tượng ra tâm trạng của cô lúc đó, mất đi đứa con, anh lại không tin cô.

Cô chỉ có thể chạy trốn ——

Thậm chí dùng cả cách thức quyết tuyệt như vậy. Ngay cả người nhà cũng không cần nữa, chỉ muốn rời


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện