Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 257: Xin em hãy tha thứ cho anh
Editor: Xám
“Tại sao phải cho anh ta biết?” Doanh Diễm Kiều lườm Từ Tư Nhiễm một cái: “Chẳng phải năm đó anh ta đã ép buộc Thiên Thiên phá đứa bé sao? Nếu là như vậy, đương nhiên đứa bé đó chính là của một mình Thiên Thiên, không có quan hệ với anh ta.”
“Không sai.” Lý Khả Nghi đồng ý: “Đâu có chuyện tốt như vậy. Anh ta nói muốn ở bên nhau, cậu phải tha thứ cho anh ta? Muốn lấy con nuôi của mình, cũng phải bước qua cửa của mình đã.”
“Chuyện này có chút phiền toái.” Mạc Dư Tiệp rốt cuộc đã làm việc ở bệnh viện nhiều năm như vậy, thật sự đã thấy nhiều rồi: “Đầu năm nay đàn ông cặn bã quay đầu, muốn đòi con trai về, không phải quá nhiều. Cứ như bệnh viện bọn em. Ba ngày hai bữa lại có đàn ông cực phẩm mang con đến làm giám định. Làm xong thấy là con trai của mình thì tự vả miệng mình cầu xin tha thứ ở trước mặt vợ. Loại đàn ông đó, chị không thể mềm lòng.”
,
Trong mắt Từ Tư Nhiễm có mấy phần không tán thành: “Cho dù như thế nào, ba mẹ cậu cũng nên có quyền biết chứ? Các anh trai của cậu cũng cần có quyền biết chứ? Cố Thừa Diệu có nhận hay không là chuyện của anh ta, cậu không thể để con ngay đến ông ngoại bà ngoại cũng không nhận chứ?”
Diêu Hữu Thiên không hùa theo lời của mấy người bạn tốt, nhưng chỉ vì lời của Từ Tư Nhiễm mà trở nên im lặng.
Không khí trong phòng nhất thời yên tĩnh lại. Người mở miệng đầu tiên, vẫn là Lý Khả Nghi.
“Nếu mình nói, cứ đưa thẳng đứa bé về thành phố Y, dù sao bây giờ Cố thị đang ở Bắc Đô, những lúc chân chính đến thành phố Y gặp mặt cũng không nhiều.”
“Cái này có thể.” Mạc Dư Tiệp gật đầu: “Phải để dì dượng biết được chuyện tồi tệ Cố Thừa Diệu làm. Nhất định sẽ đứng về phía chịu.”
,
“Không sai. Đưa đứa bé về nhà cậu. Về phần Cố Thừa Diệu cậu muốn làm gì thì cứ làm.”
Doanh Diễm Kiều hừ lạnh một tiếng, không nể mặt Cố Thừa Diệu một chút nào.
“Không nên như vậy chứ?” Từ Tư nhiễm cắn môi, vẻ mặt có mấy phần không đành lòng: “Anh ấy là ba của đứa bé, có quyền biết đến sự tồn tại của đứa bé.”
Đặt mình trong hoàn cảnh của người khác, đến lúc Cố Thừa Diệu biết mình có một đứa con, nhưng không chăm sóc thật tốt, sẽ có tâm trạng thế nào?
“Ngừng. Lúc anh ta bắt Thiên Thiên phá đứa bé, không hề xem mình là ba của đứa bé.”
“Được rồi được rồi.” Mạc Dư Tiệp giơ tay lên, đi làm ở bệnh viện, những màn náo loạn như thế này cô thật sự được thấy nhiều nhất: “Mình nói các cậu đều bớt tranh cãi một tí. Đây là chuyện của Thiên Thiên, để Thiên Thiên tự mình quyết định đi.”
,
“Cám ơn các cậu.” Diêu Hữu Thiên thật sự rất cảm động, có những người bạn tốt này, cô thật sự cảm thấy mình rất hạnh phúc, “Có điều, mình đã quyết định, sẽ không để cho Cố Thừa Diệu biết được sự tồn tại của đứa bé.”
Đôi môi Từ Tư Nhiễm mấp máy, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra khỏi miệng
“Được rồi được rồi, không nhắc đến những chuyện mất hứng này nữa.” Lý Khả Nghi khoát tay áo: “Hôm nay ăn mừng Thiên Thiên trở về. Chúng ta không say không về.”
“Đúng vậy.” Doanh Diễm Kiệt gật đầu đầu: “Uống xong đi hát. Hôm nay chúng ta phải high hết mình.”
Diêu Hữu Thiên cười: “Được. Không say không về.”
Thời gian có thể thay đổi rất nhiều chuyện, có điều tình bạn chân chính, chưa bao giờ sẽ vì không liên lạc mấy năm, mà trở nên nhạt hơn.
Bọn họ có thời gian cả đời này, tiếp tục duy trì tiếp tục tình bạn ấy.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cùng với nhóm Từ Tư Nhiễm ăn cơm xong, rồi lại đi hát, tâm trạng Diêu Hữu Thiên vì nhóm bạn thân này mà trở nên vui vẻ hơn không ít.
Lúc tụ tập, không thể thiếu uống chút rượu.
Lúc quay về khách sạn, bước chân cũng có chút lâng lâng.
Lấy thẻ ra vào ra, lúc đang định mở cửa, lại bị bóng dáng đột nhiên xuất hiện trước mắt dọa cho giật nảy mình.
Cố Thừa Diệu đen sầm cả mặt, nhìn Diêu Hữu Thiên rõ ràng đã uống say.
,
Mắt anh hiện tơ máu đỏ, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, giống như muốn trừng ra một cái lỗ ở trên mặt cô vậy.
Đầu Diêu Hữu Thiên hơi choáng váng, lâu không gặp mấy người bạn, hôm nay đã uống nhiều hơn vài chén.
Cô nghiêm mặt, mở to đôi mắt có chút mịt mờ nhìn người đàn ông vẻ mặt u ám trước mặt.
“Anh, tránh ra.”
Anh chắn cửa của cô rồi.
“Diêu Hữu Thiên.” Cố Thừa Diệu cắn răng. Bị phản ứng của cô chọc tức: “Cuộc sống của em thật đúng là dễ chịu đấy.”
,
Ngày hôm qua lúc anh rời khỏi đây, chỉ cảm thấy không còn hi vọng.
Anh cho rằng cô đã có một người đàn ông khác, thương tâm, đau khổ vì cô. Không biết lam sao. Cô thì tốt rồi.
Đi uống rượu, còn uống đến say.
Cô sống quá phóng khoáng, nhìn càng thản nhiên, anh lại càng đau khổ.
Nếu như đây là sự trả thù năm xưa hiểu lầm cô, không tin tưởng cô mà cô đối với mình. Vậy thì, cô đã thành công rồi.
“Có liên quan gì đến anh?”
,
Giọng điệu thờ ơ lạnh nhạt đã chọc giận Cố Thừa Diệu.
Anh vươn tay ra, đè Diêu Hữu Thiên lên cánh cửa.
“Em nói, em đã yêu một người đàn ông khác?”
“Phải.” Diêu Hữu Thiên gật đầu, cô yêu Diêu Phàm, yêu hơn sinh mạng.
“Các người đã kết hôn rồi?”
“Kết hôn hay chưa, không liên quan đến anh chứ?” Diêu Hữu Thiên quay mặt đi không muốn nhìn anh, nhưng lại bị anh ấn vai xuống không thể động đậy.
,
“Đương nhiên là có liên quan.” Cố Thừa Diệu cười lạnh, ngửi mùi rượu trên người Diêu Hữu Thiên.
Hôm nay cô vui vẻ như vậy, là bởi vì cô cho rằng hôm qua cô đã thoát khỏi mình rồi? Là như vậy sao?
“Nếu như các người kết hôn rồi, anh có thể đến tòa án kiện em. Em vẫn còn là cô Cố, nhưng lại kết hôn với người đàn ông khác, tội vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng, không biết sẽ xử mấy năm?”
“Cố Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên híp mắt: “Anh đang nhắc nhở tôi, phải nhanh chóng tiến hành thủ tục ly hôn với anh một chút sao?”
“Em nghĩ sao?” Cố Thừa Diệu vươn tay ra nắm chặt cằm cô: “Tại sao không kết hôn với người đàn ông kia?"
“Chuyện không liên quan đến anh.”
,
Chuyện không liên quan đến anh? Thật đúng là một câu hỏi hay.
Vợ của anh yêu người khác, sau đó nói là chuyện không liên quan đến anh?
Người tiến lên, cơ thể cô bị anh ép sát sao: “Vậy thì chuyện liên quan đến ai?”
“Chẳng phải em nói anh ta yêu em sao? Nếu như anh ta yêu em, tại sao không cưới em?”
“Ông chủ của AOS tên là Taryn, David. Năm nay ba mươi bảy tuổi. Trong công ty anh ta gọi em là bé yêu. Người đàn ông em yêu, là anh ta phải không?”
“Em chính là vì anh ta, mới một lần nữa quay lại Bắc Đô?” Thậm chí không sợ sẽ gặp phải mình?
,
Càng nghĩ càng giận cũng càng ghen: “Ba mươi bảy tuổi, lớn hơn em nhiều như vậy, tuổi của anh ta lớn như vậy, có thể thỏa mãn em sao?”
Người anh tìm, đã đi điều tra tư liệu của AOS.
Tin rằng hai ngày nữa sẽ có kết quả, có điều ở trước đó, không ngại để anh biết trước một vài tình hình sơ bộ.
“Cố Thừa Diệu, đừng nghĩ tất cả mọi người xấu xa như anh.” Diêu Hữu Thiên tức giận rồi, Cố Thừa Diệu này, mồm miệng vẫn độc địa như vậy: “Thỏa mãn anh ấy có thể mang đến cho tôi, vượt xa cả tưởng tượng của anh.”
Sự tồn tại của Diêu Phàm, người ngoài vĩnh viễn sẽ không thể so sánh.
,
Thái độ của cô kiên quyết như thế, tỉnh táo như thế.
Hầu kết của Cố Thừa Diệu không ngừng chuyển động lên xuống, lửa giận trong lòng gần như đốt cháy anh thành tro tàn.
Sức mạnh ở đầu ngón tay hơi tăng lên, mắt anh, lộ ra vẻ u ám: “Diêu Hữu Thiên, đừng quên, em là vợ của anh.”
Diêu Hữu Thiên ra sức tránh tay anh, né tránh sự kiềm chế của anh.
Thái độ của cô cương quyết như thế, khiến cơn giận trong lòng Cố Thừa Diệu càng bùng lên.
,
“Diêu Hữu Thiên. Anh cho em biết, cho dù em yêu người đàn ông khác. Anh cũng sẽ không buoogn tay.”
“Em đừng cho rằng anh sẽ buông em ra. Em đừng mơ tưởng.”
“Đời này, em chỉ có thể sống bên cạnh anh.”
Lúc anh nói chuyện, đoạt lấy thẻ phòng trên tay cô mở cửa phòng ra, hai tay giơ lên kéo cô vào phòng.
Cửa bị đóng lại, cô bị anh dùng sức đè lên cánh cửa, cúi đầu, anh muốn hôn lên môi cô.
Phản ứng đầu tiên của Diêu Hữu Thiên là nghiêng đầu đi. Tránh môi anh.
,
“Cố Thừa Diệu, tên điên này. Anh buông tôi ra.”
“Đúng anh là kẻ điên, bắt đầu từ ngày em rời đi, anh đã điên rồi.”
Lúc Cố Thừa Diệu nói, vươn tay ra một lần nữa vây Diêu Hữu Thiên trong lòng mình.
Khát vọng bốn năm, cộng thêm tức giận tích lũy từ ngày hôm qua đến ngày hôm nay, anh không khắc chết nổi con dã thú trong lòng mình nữa.
Anh muốn có được Diêu Hữu Thiên, cho dù là dùng cách thức kịch liệt cực đoan nhất.
Anh cần một chút chứng minh, chứng minh cô là của anh.
,
Hôm nay Diêu Hữu Thiên mặc một váy dài bằng lụa trắng.
Anh chỉ cần dùng sức một cái, vải lụa mỏng manh đã rách thành hai mảnh.
Vào khoảnh khắc da thịt nơi bả vai bại lộ trong không khí, Diêu Hữu Thiên giận dữ giơ tay, tát cho Cố Thừa Diệu một cái thật mạnh.
“Cố Thừa Diệu, anh đủ rồi.”
Theo tiếng bạt tai rơi xuống. Động tác của Cố Thừa Diệu ngừng lại.
,
Anh ngẩng đầu, trước mặt là đôi mắt mang theo tức giận của Diêu Hữu Thiên.
Cô liều mạng cắn môi, trong mắt đầy vẻ kháng cự. Trong mắt hạnh còn mang theo mấy phần chán ghét mơ hồ.
Giống như nếu lúc này anh thật sự cưỡng ép, cô sẽ nhào lên liều mạng với anh vậy.
Con dã thú bị kìm nén trong lòng anh, đột nhiên đã biết mất.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Tay giơ lên có chút vô lực, rồi lại buông xuống, môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra.
,
“Đi ra ngoài.” Diêu Hữu Thiên lúc này đã hoàn toàn tỉnh rượu, cô quay mặt đi không nhìn Cố Thừa Diệu.
Cố Thừa Diệu không hề cử động. Chỉ đứng bất động ở đó.
“Anh đi, ra ngoài.”
“Thật xin lỗi.” Cố Thừa Diệu, cuối cùng vẫn nói xin lỗi. Bốn năm, anh quá nóng vội rồi. Cũng quá bất ngờ rồi.
Cảm giác từ địa ngục trở lại thiên đường quá tuyệt vời, cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục quá tệ hại.
Sự xuất hiện của cô, đã làm rối loạn tâm trí anh.
Lời nói của cô, người tình khác của cô, khiến anh sợ hãi không biết nên làm thế nào.
,
Anh có thể đối mặt với hợp đồng trên trăm tỷ, những lão hồ ly trên thương trường mà mặt không đổi sắc, nhưng lúc nào cũng sẽ lộ tẩy trước mặt cô.
“Thật xin lỗi.” Anh lại nói một lần nữa. Lần này, anh cẩn thận đưa tay ra, muốn nắm tay cô.
Trong lòng Diêu Hữu Thiên tức giận, oán hận rút về, anh cũng không tức giận.
Khép mắt, cúi đầu, thái độ càng thành khẩn hơn: “Vừa nãy là anh kích động. Sau này anh sẽ không làm vậy nữa.”
Giọng nói đè thấp của anh, lộ ra chút lấy lòng.
Nhìn cô không thay đổi chút nào, chỉ yên lặng vươn tay, ôm chặt cô.
,
Diêu Hữu Thiên đương nhiên là rất kháng cự, gần như là anh vừa đụng vào cô, cô đã bắt đầu liều mạng vùng ra.
Cố Thừa Diệu lại ôm chặt cô không chịu buông tay.
“Thiên Thiên. Rốt cuộc muốn anh làm thế nào, em mới bằng lòng tha thứ cho anh?”
Cằm ma sát với đỉnh đầu cô, anh cố chấp muốn một đáp án: “Thiên Thiên, em nói cho anh biết ——“
“Tôi sẽ không tha thứ cho anh.” Diêu Hữu Thiên kéo tay anh ra, lùi về phía sau một bước dài: “Cố Thừa Diệu, anh có phát hiện ra anh vẫn luôn như vậy không.”
,
“Bốn năm trước như vậy, bốn năm sau cũng như thế.”
“Lần nào anh cũng nói, sau này anh sẽ không thế nữa, nhưng lần nào anh cũng làm.”
“Bốn năm trước anh nói với tôi, sau này anh sẽ không làm tổn thương tôi nữa. Nhưng anh lại đưa tôi đi phá thai.”
“Chính anh nói muốn ly hôn. Quay người lại cưỡng ép tôi ——“
“Anh vốn là như vậy, vĩnh viễn chỉ là ngoài miệng nói lời dễ nghe. Đến khi thật sự xảy ra chuyện, anh vĩnh viễn đều làm việc bằng sở thích của mình. Muốn làm thế nào thì làm như thế ấy.”
“Cố Thừa Diệu, anh không cảm thấy, anh quá ích kỷ, quá tự yêu mình rồi sao?"
Lúc Diêu Hữu Thiên nói mấy lời này, ánh mắt vẫn luôn dừng trên mặt Cố Thừa Diệu, ánh mắt trong veo, thẳng thắn.
,
Anh nói không buông tay, thì không buông tay.
Anh muốn cô tha thứ, thì cô phải tha thứ?
Anh cho rằng cô không biết mệt sao? Cô là người, cũng biết mệt.
Vì sao năm xưa cô phải trốn đi, hơn một nửa nguyên nhân là vì sự sáng nắng chiều mưa của anh.
Cô tin Cố Thừa Diệu yêu mình. Ít nhất trong lòng anh có mình. Cô thật sự tin điều này.
Nhưng cô cũng biết, có cũng là vô ích. Tình yêu của anh, có lúc chính là một loại tổn thương.
“Cố Thừa Diệu. Tôi cũng biết mệt.”
,
Giống như từ lúc gặp lại đến nay. Anh chưa từng nói xin lỗi mọi chuyện bốn năm trước.
Là bởi vì anh cho rằng mình không sai, hay là nói đến bây giờ anh vẫn không tin mình?
Cho dù là loại nào. Diêu Hữu Thiên đều không muốn ở bên anh nữa.
Chịu đựng sự hỉ nộ vô thường của anh, đối với cô mà nói, quá mệt mỏi.
Cố Thừa Diệu ngây ra nhìn Diêu Hữu Thiên, đây không phải là lần đầu tiên anh nghe thấy cô nói nhiều như vậy, nhưng là lần đầu tiên nghe cô nói những điều này.
Đối diện với mắt hạnh trong trẻo không một hạt bụi của cô, trái tim anh đột nhiên nhẹ nhàng rung động.
,
Vui sướng khi gặp lại, cùng với vui vẻ và hưng phấn khi gặp được Diêu Hữu Thiên.
Khiến cho anh theo bản năng trốn tránh mọi chuyện mình từng làm.
Bây giờ mới biết thì ra trong lòng cô, chưa từng quên một ngày nào.
Mắt hơi đau, hơi chua xót. Hơi khó chịu ——
Nhắm mắt lại nén cơn cảm xúc nóng lên kia xuống.
“Thiên Thiên, thật xin lỗi.” Phải thừa nhận sai lầm của mình, có lẽ cũng có chút khó khăn. Nhưng đã sai, thì chính là sai: “Chuyện bốn năm trước, là anh không tốt. Anh đã hiểu lầm em.”
,
Vẻ mặt Diêu Hữu Thiên không thay đổi, anh tiếp tục mở miệng.
“Anh, cũng là sau này mới biết. Chuyện đêm hôm đó. Em không hề sai. Người sai là anh.”
“Thật xin lỗi. Anh không nên không tin em, anh không nên ép em đi phá đứa bé.”
Mặc dù lúc ấy, anh có một nửa nguyên nhân là không thể nhìn cô vì mang thai mà bị giày vò đến mức quá tiều tụy.
“Anh sai rồi. Xin em hãy tha thứ cho anh.” Đôi mắt sâu thẳm không trốn tránh chút nào mà đối diện với ánh mắt của Diêu Hữu Thiên: “Xin em, tha thứ cho anh.”
“Tại sao phải cho anh ta biết?” Doanh Diễm Kiều lườm Từ Tư Nhiễm một cái: “Chẳng phải năm đó anh ta đã ép buộc Thiên Thiên phá đứa bé sao? Nếu là như vậy, đương nhiên đứa bé đó chính là của một mình Thiên Thiên, không có quan hệ với anh ta.”
“Không sai.” Lý Khả Nghi đồng ý: “Đâu có chuyện tốt như vậy. Anh ta nói muốn ở bên nhau, cậu phải tha thứ cho anh ta? Muốn lấy con nuôi của mình, cũng phải bước qua cửa của mình đã.”
“Chuyện này có chút phiền toái.” Mạc Dư Tiệp rốt cuộc đã làm việc ở bệnh viện nhiều năm như vậy, thật sự đã thấy nhiều rồi: “Đầu năm nay đàn ông cặn bã quay đầu, muốn đòi con trai về, không phải quá nhiều. Cứ như bệnh viện bọn em. Ba ngày hai bữa lại có đàn ông cực phẩm mang con đến làm giám định. Làm xong thấy là con trai của mình thì tự vả miệng mình cầu xin tha thứ ở trước mặt vợ. Loại đàn ông đó, chị không thể mềm lòng.”
,
Trong mắt Từ Tư Nhiễm có mấy phần không tán thành: “Cho dù như thế nào, ba mẹ cậu cũng nên có quyền biết chứ? Các anh trai của cậu cũng cần có quyền biết chứ? Cố Thừa Diệu có nhận hay không là chuyện của anh ta, cậu không thể để con ngay đến ông ngoại bà ngoại cũng không nhận chứ?”
Diêu Hữu Thiên không hùa theo lời của mấy người bạn tốt, nhưng chỉ vì lời của Từ Tư Nhiễm mà trở nên im lặng.
Không khí trong phòng nhất thời yên tĩnh lại. Người mở miệng đầu tiên, vẫn là Lý Khả Nghi.
“Nếu mình nói, cứ đưa thẳng đứa bé về thành phố Y, dù sao bây giờ Cố thị đang ở Bắc Đô, những lúc chân chính đến thành phố Y gặp mặt cũng không nhiều.”
“Cái này có thể.” Mạc Dư Tiệp gật đầu: “Phải để dì dượng biết được chuyện tồi tệ Cố Thừa Diệu làm. Nhất định sẽ đứng về phía chịu.”
,
“Không sai. Đưa đứa bé về nhà cậu. Về phần Cố Thừa Diệu cậu muốn làm gì thì cứ làm.”
Doanh Diễm Kiều hừ lạnh một tiếng, không nể mặt Cố Thừa Diệu một chút nào.
“Không nên như vậy chứ?” Từ Tư nhiễm cắn môi, vẻ mặt có mấy phần không đành lòng: “Anh ấy là ba của đứa bé, có quyền biết đến sự tồn tại của đứa bé.”
Đặt mình trong hoàn cảnh của người khác, đến lúc Cố Thừa Diệu biết mình có một đứa con, nhưng không chăm sóc thật tốt, sẽ có tâm trạng thế nào?
“Ngừng. Lúc anh ta bắt Thiên Thiên phá đứa bé, không hề xem mình là ba của đứa bé.”
“Được rồi được rồi.” Mạc Dư Tiệp giơ tay lên, đi làm ở bệnh viện, những màn náo loạn như thế này cô thật sự được thấy nhiều nhất: “Mình nói các cậu đều bớt tranh cãi một tí. Đây là chuyện của Thiên Thiên, để Thiên Thiên tự mình quyết định đi.”
,
“Cám ơn các cậu.” Diêu Hữu Thiên thật sự rất cảm động, có những người bạn tốt này, cô thật sự cảm thấy mình rất hạnh phúc, “Có điều, mình đã quyết định, sẽ không để cho Cố Thừa Diệu biết được sự tồn tại của đứa bé.”
Đôi môi Từ Tư Nhiễm mấp máy, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra khỏi miệng
“Được rồi được rồi, không nhắc đến những chuyện mất hứng này nữa.” Lý Khả Nghi khoát tay áo: “Hôm nay ăn mừng Thiên Thiên trở về. Chúng ta không say không về.”
“Đúng vậy.” Doanh Diễm Kiệt gật đầu đầu: “Uống xong đi hát. Hôm nay chúng ta phải high hết mình.”
Diêu Hữu Thiên cười: “Được. Không say không về.”
Thời gian có thể thay đổi rất nhiều chuyện, có điều tình bạn chân chính, chưa bao giờ sẽ vì không liên lạc mấy năm, mà trở nên nhạt hơn.
Bọn họ có thời gian cả đời này, tiếp tục duy trì tiếp tục tình bạn ấy.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cùng với nhóm Từ Tư Nhiễm ăn cơm xong, rồi lại đi hát, tâm trạng Diêu Hữu Thiên vì nhóm bạn thân này mà trở nên vui vẻ hơn không ít.
Lúc tụ tập, không thể thiếu uống chút rượu.
Lúc quay về khách sạn, bước chân cũng có chút lâng lâng.
Lấy thẻ ra vào ra, lúc đang định mở cửa, lại bị bóng dáng đột nhiên xuất hiện trước mắt dọa cho giật nảy mình.
Cố Thừa Diệu đen sầm cả mặt, nhìn Diêu Hữu Thiên rõ ràng đã uống say.
,
Mắt anh hiện tơ máu đỏ, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, giống như muốn trừng ra một cái lỗ ở trên mặt cô vậy.
Đầu Diêu Hữu Thiên hơi choáng váng, lâu không gặp mấy người bạn, hôm nay đã uống nhiều hơn vài chén.
Cô nghiêm mặt, mở to đôi mắt có chút mịt mờ nhìn người đàn ông vẻ mặt u ám trước mặt.
“Anh, tránh ra.”
Anh chắn cửa của cô rồi.
“Diêu Hữu Thiên.” Cố Thừa Diệu cắn răng. Bị phản ứng của cô chọc tức: “Cuộc sống của em thật đúng là dễ chịu đấy.”
,
Ngày hôm qua lúc anh rời khỏi đây, chỉ cảm thấy không còn hi vọng.
Anh cho rằng cô đã có một người đàn ông khác, thương tâm, đau khổ vì cô. Không biết lam sao. Cô thì tốt rồi.
Đi uống rượu, còn uống đến say.
Cô sống quá phóng khoáng, nhìn càng thản nhiên, anh lại càng đau khổ.
Nếu như đây là sự trả thù năm xưa hiểu lầm cô, không tin tưởng cô mà cô đối với mình. Vậy thì, cô đã thành công rồi.
“Có liên quan gì đến anh?”
,
Giọng điệu thờ ơ lạnh nhạt đã chọc giận Cố Thừa Diệu.
Anh vươn tay ra, đè Diêu Hữu Thiên lên cánh cửa.
“Em nói, em đã yêu một người đàn ông khác?”
“Phải.” Diêu Hữu Thiên gật đầu, cô yêu Diêu Phàm, yêu hơn sinh mạng.
“Các người đã kết hôn rồi?”
“Kết hôn hay chưa, không liên quan đến anh chứ?” Diêu Hữu Thiên quay mặt đi không muốn nhìn anh, nhưng lại bị anh ấn vai xuống không thể động đậy.
,
“Đương nhiên là có liên quan.” Cố Thừa Diệu cười lạnh, ngửi mùi rượu trên người Diêu Hữu Thiên.
Hôm nay cô vui vẻ như vậy, là bởi vì cô cho rằng hôm qua cô đã thoát khỏi mình rồi? Là như vậy sao?
“Nếu như các người kết hôn rồi, anh có thể đến tòa án kiện em. Em vẫn còn là cô Cố, nhưng lại kết hôn với người đàn ông khác, tội vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng, không biết sẽ xử mấy năm?”
“Cố Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên híp mắt: “Anh đang nhắc nhở tôi, phải nhanh chóng tiến hành thủ tục ly hôn với anh một chút sao?”
“Em nghĩ sao?” Cố Thừa Diệu vươn tay ra nắm chặt cằm cô: “Tại sao không kết hôn với người đàn ông kia?"
“Chuyện không liên quan đến anh.”
,
Chuyện không liên quan đến anh? Thật đúng là một câu hỏi hay.
Vợ của anh yêu người khác, sau đó nói là chuyện không liên quan đến anh?
Người tiến lên, cơ thể cô bị anh ép sát sao: “Vậy thì chuyện liên quan đến ai?”
“Chẳng phải em nói anh ta yêu em sao? Nếu như anh ta yêu em, tại sao không cưới em?”
“Ông chủ của AOS tên là Taryn, David. Năm nay ba mươi bảy tuổi. Trong công ty anh ta gọi em là bé yêu. Người đàn ông em yêu, là anh ta phải không?”
“Em chính là vì anh ta, mới một lần nữa quay lại Bắc Đô?” Thậm chí không sợ sẽ gặp phải mình?
,
Càng nghĩ càng giận cũng càng ghen: “Ba mươi bảy tuổi, lớn hơn em nhiều như vậy, tuổi của anh ta lớn như vậy, có thể thỏa mãn em sao?”
Người anh tìm, đã đi điều tra tư liệu của AOS.
Tin rằng hai ngày nữa sẽ có kết quả, có điều ở trước đó, không ngại để anh biết trước một vài tình hình sơ bộ.
“Cố Thừa Diệu, đừng nghĩ tất cả mọi người xấu xa như anh.” Diêu Hữu Thiên tức giận rồi, Cố Thừa Diệu này, mồm miệng vẫn độc địa như vậy: “Thỏa mãn anh ấy có thể mang đến cho tôi, vượt xa cả tưởng tượng của anh.”
Sự tồn tại của Diêu Phàm, người ngoài vĩnh viễn sẽ không thể so sánh.
,
Thái độ của cô kiên quyết như thế, tỉnh táo như thế.
Hầu kết của Cố Thừa Diệu không ngừng chuyển động lên xuống, lửa giận trong lòng gần như đốt cháy anh thành tro tàn.
Sức mạnh ở đầu ngón tay hơi tăng lên, mắt anh, lộ ra vẻ u ám: “Diêu Hữu Thiên, đừng quên, em là vợ của anh.”
Diêu Hữu Thiên ra sức tránh tay anh, né tránh sự kiềm chế của anh.
Thái độ của cô cương quyết như thế, khiến cơn giận trong lòng Cố Thừa Diệu càng bùng lên.
,
“Diêu Hữu Thiên. Anh cho em biết, cho dù em yêu người đàn ông khác. Anh cũng sẽ không buoogn tay.”
“Em đừng cho rằng anh sẽ buông em ra. Em đừng mơ tưởng.”
“Đời này, em chỉ có thể sống bên cạnh anh.”
Lúc anh nói chuyện, đoạt lấy thẻ phòng trên tay cô mở cửa phòng ra, hai tay giơ lên kéo cô vào phòng.
Cửa bị đóng lại, cô bị anh dùng sức đè lên cánh cửa, cúi đầu, anh muốn hôn lên môi cô.
Phản ứng đầu tiên của Diêu Hữu Thiên là nghiêng đầu đi. Tránh môi anh.
,
“Cố Thừa Diệu, tên điên này. Anh buông tôi ra.”
“Đúng anh là kẻ điên, bắt đầu từ ngày em rời đi, anh đã điên rồi.”
Lúc Cố Thừa Diệu nói, vươn tay ra một lần nữa vây Diêu Hữu Thiên trong lòng mình.
Khát vọng bốn năm, cộng thêm tức giận tích lũy từ ngày hôm qua đến ngày hôm nay, anh không khắc chết nổi con dã thú trong lòng mình nữa.
Anh muốn có được Diêu Hữu Thiên, cho dù là dùng cách thức kịch liệt cực đoan nhất.
Anh cần một chút chứng minh, chứng minh cô là của anh.
,
Hôm nay Diêu Hữu Thiên mặc một váy dài bằng lụa trắng.
Anh chỉ cần dùng sức một cái, vải lụa mỏng manh đã rách thành hai mảnh.
Vào khoảnh khắc da thịt nơi bả vai bại lộ trong không khí, Diêu Hữu Thiên giận dữ giơ tay, tát cho Cố Thừa Diệu một cái thật mạnh.
“Cố Thừa Diệu, anh đủ rồi.”
Theo tiếng bạt tai rơi xuống. Động tác của Cố Thừa Diệu ngừng lại.
,
Anh ngẩng đầu, trước mặt là đôi mắt mang theo tức giận của Diêu Hữu Thiên.
Cô liều mạng cắn môi, trong mắt đầy vẻ kháng cự. Trong mắt hạnh còn mang theo mấy phần chán ghét mơ hồ.
Giống như nếu lúc này anh thật sự cưỡng ép, cô sẽ nhào lên liều mạng với anh vậy.
Con dã thú bị kìm nén trong lòng anh, đột nhiên đã biết mất.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Tay giơ lên có chút vô lực, rồi lại buông xuống, môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra.
,
“Đi ra ngoài.” Diêu Hữu Thiên lúc này đã hoàn toàn tỉnh rượu, cô quay mặt đi không nhìn Cố Thừa Diệu.
Cố Thừa Diệu không hề cử động. Chỉ đứng bất động ở đó.
“Anh đi, ra ngoài.”
“Thật xin lỗi.” Cố Thừa Diệu, cuối cùng vẫn nói xin lỗi. Bốn năm, anh quá nóng vội rồi. Cũng quá bất ngờ rồi.
Cảm giác từ địa ngục trở lại thiên đường quá tuyệt vời, cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục quá tệ hại.
Sự xuất hiện của cô, đã làm rối loạn tâm trí anh.
Lời nói của cô, người tình khác của cô, khiến anh sợ hãi không biết nên làm thế nào.
,
Anh có thể đối mặt với hợp đồng trên trăm tỷ, những lão hồ ly trên thương trường mà mặt không đổi sắc, nhưng lúc nào cũng sẽ lộ tẩy trước mặt cô.
“Thật xin lỗi.” Anh lại nói một lần nữa. Lần này, anh cẩn thận đưa tay ra, muốn nắm tay cô.
Trong lòng Diêu Hữu Thiên tức giận, oán hận rút về, anh cũng không tức giận.
Khép mắt, cúi đầu, thái độ càng thành khẩn hơn: “Vừa nãy là anh kích động. Sau này anh sẽ không làm vậy nữa.”
Giọng nói đè thấp của anh, lộ ra chút lấy lòng.
Nhìn cô không thay đổi chút nào, chỉ yên lặng vươn tay, ôm chặt cô.
,
Diêu Hữu Thiên đương nhiên là rất kháng cự, gần như là anh vừa đụng vào cô, cô đã bắt đầu liều mạng vùng ra.
Cố Thừa Diệu lại ôm chặt cô không chịu buông tay.
“Thiên Thiên. Rốt cuộc muốn anh làm thế nào, em mới bằng lòng tha thứ cho anh?”
Cằm ma sát với đỉnh đầu cô, anh cố chấp muốn một đáp án: “Thiên Thiên, em nói cho anh biết ——“
“Tôi sẽ không tha thứ cho anh.” Diêu Hữu Thiên kéo tay anh ra, lùi về phía sau một bước dài: “Cố Thừa Diệu, anh có phát hiện ra anh vẫn luôn như vậy không.”
,
“Bốn năm trước như vậy, bốn năm sau cũng như thế.”
“Lần nào anh cũng nói, sau này anh sẽ không thế nữa, nhưng lần nào anh cũng làm.”
“Bốn năm trước anh nói với tôi, sau này anh sẽ không làm tổn thương tôi nữa. Nhưng anh lại đưa tôi đi phá thai.”
“Chính anh nói muốn ly hôn. Quay người lại cưỡng ép tôi ——“
“Anh vốn là như vậy, vĩnh viễn chỉ là ngoài miệng nói lời dễ nghe. Đến khi thật sự xảy ra chuyện, anh vĩnh viễn đều làm việc bằng sở thích của mình. Muốn làm thế nào thì làm như thế ấy.”
“Cố Thừa Diệu, anh không cảm thấy, anh quá ích kỷ, quá tự yêu mình rồi sao?"
Lúc Diêu Hữu Thiên nói mấy lời này, ánh mắt vẫn luôn dừng trên mặt Cố Thừa Diệu, ánh mắt trong veo, thẳng thắn.
,
Anh nói không buông tay, thì không buông tay.
Anh muốn cô tha thứ, thì cô phải tha thứ?
Anh cho rằng cô không biết mệt sao? Cô là người, cũng biết mệt.
Vì sao năm xưa cô phải trốn đi, hơn một nửa nguyên nhân là vì sự sáng nắng chiều mưa của anh.
Cô tin Cố Thừa Diệu yêu mình. Ít nhất trong lòng anh có mình. Cô thật sự tin điều này.
Nhưng cô cũng biết, có cũng là vô ích. Tình yêu của anh, có lúc chính là một loại tổn thương.
“Cố Thừa Diệu. Tôi cũng biết mệt.”
,
Giống như từ lúc gặp lại đến nay. Anh chưa từng nói xin lỗi mọi chuyện bốn năm trước.
Là bởi vì anh cho rằng mình không sai, hay là nói đến bây giờ anh vẫn không tin mình?
Cho dù là loại nào. Diêu Hữu Thiên đều không muốn ở bên anh nữa.
Chịu đựng sự hỉ nộ vô thường của anh, đối với cô mà nói, quá mệt mỏi.
Cố Thừa Diệu ngây ra nhìn Diêu Hữu Thiên, đây không phải là lần đầu tiên anh nghe thấy cô nói nhiều như vậy, nhưng là lần đầu tiên nghe cô nói những điều này.
Đối diện với mắt hạnh trong trẻo không một hạt bụi của cô, trái tim anh đột nhiên nhẹ nhàng rung động.
,
Vui sướng khi gặp lại, cùng với vui vẻ và hưng phấn khi gặp được Diêu Hữu Thiên.
Khiến cho anh theo bản năng trốn tránh mọi chuyện mình từng làm.
Bây giờ mới biết thì ra trong lòng cô, chưa từng quên một ngày nào.
Mắt hơi đau, hơi chua xót. Hơi khó chịu ——
Nhắm mắt lại nén cơn cảm xúc nóng lên kia xuống.
“Thiên Thiên, thật xin lỗi.” Phải thừa nhận sai lầm của mình, có lẽ cũng có chút khó khăn. Nhưng đã sai, thì chính là sai: “Chuyện bốn năm trước, là anh không tốt. Anh đã hiểu lầm em.”
,
Vẻ mặt Diêu Hữu Thiên không thay đổi, anh tiếp tục mở miệng.
“Anh, cũng là sau này mới biết. Chuyện đêm hôm đó. Em không hề sai. Người sai là anh.”
“Thật xin lỗi. Anh không nên không tin em, anh không nên ép em đi phá đứa bé.”
Mặc dù lúc ấy, anh có một nửa nguyên nhân là không thể nhìn cô vì mang thai mà bị giày vò đến mức quá tiều tụy.
“Anh sai rồi. Xin em hãy tha thứ cho anh.” Đôi mắt sâu thẳm không trốn tránh chút nào mà đối diện với ánh mắt của Diêu Hữu Thiên: “Xin em, tha thứ cho anh.”
Bình luận truyện