[KHR] Nơi Khoảng Trời Tìm Được Bình Yên

Chương 47: Ngày chia xa.



Thời gian chậm chạp trôi qua như thể ai đó vừa quên tra bánh răng vào đúng guồng máy vĩnh hằng, kéo tháng năm ngắn ngủi như dài tận thiên thu. Xuân đi, hạ đến, thu về rồi lại đông sang, vòng lặp ngàn năm của tạo hóa vẫn cứ đều đặn diễn ra, làm cho những tâm hồn vốn đã bận rộn với quá nhiều nghĩ suy đôi lúc sẽ giật mình nhận ra, mình đã lại trải qua nhiều ngày dài đến như thế, rằng trái tim bị khoét sâu vết thương ấy vậy mà vẫn chưa hề đóng mài.

Và rồi, vào một ngày tuyết trắng lạnh nhạt buông rơi, cả thế giới ngầm Italia chấn động trước tin tức vừa được truyền ra từ gia đình Vongola. Thủ lĩnh khai sinh ra cái tên lừng lẫy ấy - kẻ được mệnh danh là "vị vua không ngai" đã chấp nhận từ bỏ quyền lực của mình. Đối với nhiều người, đấy ắt hẳn là tin tức vô cùng chấn động nhưng nếu đổi lại là ai đó có mắt nhìn tinh tường, chuyện này chỉ là kết quả tất yếu. Trong một quãng thời gian dài, người con trai anh tuấn ấy đã phải gánh chịu quá nhiều áp lực đến cả trong và ngoài gia đình mình. Vì sự cố nhà Simon, Vongola Primo đã đánh mất lòng tin của các đồng minh quan trọng lẫn thành viên trong gia đình, em trai của y - Vongola Valerio - con mãnh thú khát máu của thế giới ngầm Italia đang càng ngày càng bất mãn, đứng ra chống đối y mà chẳng chút kiêng nể. Càng ngày, thực quyền trong tay của Giotto càng giảm sút, việc quản lý và điều khiển gia đình hùng mạnh này đã trở nên quá sức. Không sớm thì muộn, thủ lĩnh trẻ sẽ phải rời khỏi Vongola, hoặc là sẽ đối mặt với một cuộc lật đổ được lãnh đạo bởi chính em họ của mình. Thậm chí, nếu không may, công sức mà y và chiến hữu bỏ ra nhiều năm rồi sẽ trở về cát bụi và cái tên gia đình ấy sẽ bị xóa sổ hoàn toàn trong giới Mafia Italia. Hơn bất kỳ nơi nào, sự cạnh tranh đầy khốc liệt đến mức tàn nhẫn ở thế giới ngầm vẫn là chuyện mà bất kỳ ai đã, đang và sẽ tiến vào nó đều phải hiếu thấu. Huống hồ, nhân vật chính bây giờ lại là Vongola Giotto - kẻ đã từ một đứa trẻ vô danh trở thành kẻ đứng đầu, nắm quyền sinh sát cho hàng vạn mạng người. Người như y, vốn phải hiểu tường tận thứ đạo lý giản đơn này. Trên thế gian này chẳng có gì là vĩnh cửu và chẳng một ai có thể mãi mãi ngự trị trên đỉnh cao, đã có lúc vinh quang ắt sẽ có ngày chìm trong tủi nhục. Là y đã sai khi ra tay với gia đình Simon. Lỗi lầm này sẽ là vết nhơ chẳng thể nào xóa bỏ trong cuộc đời lắm thăng trầm của chàng trai ấy, vĩnh viễn đeo bám lấy cái tên Vongola này, ngay cả khi y đã chọn cách buông tay khỏi thứ quyền lực bao người thèm muốn, vứt bỏ cả nỗi phiền muộn vẫn luôn quanh quẩn trong đầu mình. Có lẽ, vào những ngày tháng thịnh trị của Vongola dưới triều đại của Primo, chẳng ai có thể ngờ được "vị thần" ấy sẽ rời khỏi nơi chính tay mình gây dựng trong sự dè bỉu và thê lương đến nhường ấy. Kẻ phản bội bạn bè và hèn nhát trước áp lực do chính người em họ mình gây ra, tên đào tẩu chẳng xứng đáng làm kẻ dẫn đầu. Ở ngoài kia, có biết bao nhiêu lời khó nghe vẫn cứ ùn ùn kéo về, đeo bám gót giày ấy ngay cả khi chúng đã đặt chân lên từng bậc tam cấp, tiến lên chiếc tàu buôn vào một buổi bình minh u ám với cái lạnh căm căm là bạn đồng hành.


Giữa sắc trời u ám ngày đông, mây từng ụ xám xịt nặng nề che giấu cả Thái Dương lười biếng ở hừng đông, tuyết trắng nhẹ nhàng phủ lên bến cảng sầm uất một sắc màu quá đỗi tinh khôi, đem sự ồn ã náo nhiệt mọi ngày trở nên trầm lặng đến mức khác thường. Giáng Sinh đã cận kề, năm mới lại sắp đến, vào dịp như vậy ai nấy đều sẽ tất bật với hàng tá dự định của riêng mình, đến mức chẳng mấy bận tâm đến những gương mặt lạ lẫm vô ý lướt qua mình. Họ quá bận rộn để chợt nhận ra sự hiện diện của những chàng trai trẻ đó - những kẻ sẽ mãi được ghi danh vào lịch sử thăng trầm của thế giới ngầm với tài năng và sức mạnh khủng khiếp mình từng sở hữu.

Để mặc mái tóc màu nắng ấm rối bù dưới làn gió biển lạnh lẽo, trên gương mặt anh tuấn của vị "cựu vương" vẫn giữa nguyên nét cười thật chân thành. Y cúi đầu chào hai người đến tiễn đưa, trước khi cùng bốn người bạn đồng hành khác bắt đầu chuyến hải trình dài ngày của mình. Hẳn là, chàng trai ấy đã chẳng cầu mong gì hơn một cuộc chia tay đơn giản như vậy, sau tất cả những gì mình đã gây ra. Kể từ thời khắc này, Vongola Valerio sẽ bước lên vị trí mà y đã từ bỏ, tiếp tục sứ mệnh giữ gìn và khuếch trương sức mạnh của gia đình Mafia hùng mạnh, đúng như ý định ban đầu của kẻ khai sinh Vongola. Chàng trai ấy thừa hiểu, Valerio là người tốt nhất để trám vào chỗ trống quyền lực mình đã bỏ lại. Tình yêu với cái tên Vongola và phong cách làm việc của người em này thích hợp hơn y rất nhiều và đáng lẽ, sự chuyển tiếp này đã có thể diễn ra sớm hơn một mùa đông. Tiếc là, tính toán của thủ lĩnh trẻ đã gặp ít nhiều trục trặc, khiến họ phải mất thêm thời gian để ngày định mệnh này có thể đến. Có lẽ, ít ai biết được hàng trăm, hàng ngàn lời đồn đầy phỉ báng mà thế giới ngoài kia dành cho cái tên Vongola Primo có nguồn gốc từ đâu, là ai đã cố tình tung chúng ra và để làm gì. Dẫu cho hành động này không hề được cậu em họ tính tình cứng rắn đồng ý, y vẫn quyết định trao lại cho cậu ta thứ quyền lực khủng khiếp đã đè nặng lên mình bấy lâu. Sự ích kỷ của kẻ đứng đầu như y đã mang đến quá nhiều hệ lụy và nó đáng lẽ phải được chấm dứt từ sớm hơn.


Cùng với sự tiếp quản quyền lực của Vongola Secondo, cơ cấu tổ chức ở khu vực đầu não cũng ít nhiều có sự thay đổi, với sự ra đời của cái được gọi là Môn Ngoại Cố Vấn - một nhánh độc lập nhưng vẫn gắn liền với gia đình, quyền lực chỉ nằm dưới vị thủ lĩnh duy nhất. Người lãnh trọng trách trở thành vị phó thủ lĩnh trên thực tế đầu tiên của Vongola chính là chàng trai có mái tóc bạch kim với ánh nhìn sắc bén và lạnh lùng: Alaude. Người Bảo vệ Mây - kẻ cô độc và yêu thích sự tự do hơn bất kỳ thứ gì giờ lại chấp nhận ở lại gia đình này, ngồi tại vị trí mà lắm người mơ ước dù cho, hắn vốn chẳng cần vài thứ phù phiếm đấy. Trái ngược với hầu hết những Người Bảo vệ khác đều thoái lui theo sự từ nhiệm của Vongola Primo, hắn sẽ ở lại chốn này, hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng mình được giao phó. Cả đời vị đặc vụ ấy vĩnh viễn có một thủ lĩnh, trừ người đó ra, hắn sẽ không nghe chỉ thị hay làm theo quyết định của bất kỳ ai. Có thể nói, đây chính là di sản cuối cùng mà Vongola Primo để lại cho nơi mình đã kỳ công xây dựng: một cơ chế phòng thủ đủ thực quyền để có thể ngăn cản kẻ lãnh đạo và các Hộ vệ nếu họ lầm đường. Biết làm sao được, hơn bất cứ ai, chàng trai trẻ ấy vẫn luôn muốn gia đình của mình là nơi bảo vệ lẽ phải, là chỗ dựa người dân trên đảo trước những bất công, hơn là một tổ chức Mafia tàn sát mà chẳng cần có lý do. Đấy, hẳn là một lý tưởng có phần ngây thơ và ngu ngốc. Ấy vậy mà nhiều năm vậy rồi, y vẫn chưa hề từ bỏ. Ngay cả khi, quyết sách sai lầm đã đẩy chàng trai có mái tóc màu nắng phải âm thầm rời khỏi căn biệt thự cổ kính được truyền lại qua các thế hệ, rời bỏ mảnh đất mà mình đã sinh ra và lớn lên. Có lẽ, trong thâm tâm vị thủ lĩnh đầu tiên tin rằng, cho dù mình đã thất bại trong việc đưa nơi ấy trở lại khuôn khổ ban đầu thì đâu đó ở tương lai, con cháu của y rồi sẽ làm được điều y hằng tiếc nuối. Tiếc là, đấy hẳn là chuyện của nhiều năm sau này, còn bây giờ, tiếng tàu máy đã rền vang như muốn xuyên thủng cả bầu trời, báo hiệu những giây phút sau cùng đã đến.


"Hẳn là, mình sẽ nhớ Sicilia lắm."

Người con trai trẻ khẽ cất lời. Thanh âm nhẹ nhàng tan ra giữa những cơn gió lạnh cắt da cắt thịt, hòa vào bao tiếng động ồn ào đến mất dạng, chậm rãi và bình thản tựa như lời thì thầm dành cho chính mình. Đôi mắt màu Hổ Phách sắc sảo thoáng nét ưu buồn đăm đăm nhìn quanh bến cảng sầm uất, hướng ra bốn phía biển trời như cố thu lại toàn bộ cảnh vật xung quanh vào tâm trí. Bởi có lẽ, đây là lần cuối cùng y có thể nhìn thấy nơi mình đã sinh ra và lớn lên.Trước đây, cho dù đã rời bỏ hòn đảo nhiều lần như chưa bao giờ, chàng trai trẻ lại có cảm giác xa lạ và nuối tiếc đến nhường ấy. Cho dù, kết quả của ngày hôm nay là sự lựa chọn và tính toán suốt một thời gian dài của chính y. Hóa ra, quê hương chính là như thế. Chỉ khi sắp sửa rời khỏi, con người ta mới lại vô thức tiếc nuối mà xót xa vì những điều nhỏ bé đã luôn đồng hành cùng họ suốt những năm tháng dài đằng đẵng. Hít sâu một hơi, để hương vị biển cả căng phồng trong cuống phổi, y nhắm nghiền hai mắt và chờ đợi, giây phút sau cùng của mình và hòn đảo này.
Và rồi, mỏ neo nặng nề được nhấc lên, tiếng động cơ chạy vang vọng bốn phía và từng ụ khói đen nhẻm đang phun ra từ mấy ống khói trên cao. Con tàu lớn như một con quái vật chậm chạp vừa tỉnh giấc sau cơn mộng mị xa xăm, lững thững bắt đầu chuyến hải trình dài ngày của mình như bao lần trước đó. Chỉ khác là ngày hôm ấy, nó sẽ mang theo những con người thật đặc biệt, biến mình trở thành một dấu phẩy lớn, tách biệt hai thế giới, hai cuộc đời. Tựa như, một trang khác của quyển sách mang tên cuộc đời vừa được lật giở, họ ra đi để tiến về tương lai - nơi đã chẳng còn mang tiếng súng đạn, xa dần mùi máu tanh và những thứ nhơ nhuốt chẳng còn gì thanh tẩy.

Sự tồn tại suốt hai mươi lăm năm của một Vongola Giotto tại thế giới ngầm Italia sẽ dừng lại tại đây, một buổi sáng tháng mười hai buốt giá.
---

P/s 1: Chà, ban đầu mình đã dự định cảnh Giotto rời đi sẽ chỉ là một phân cảnh trong một chap lớn nhưng cuối cùng lại sa đà vào nó đến mức phải tách đôi nó ra. Mình đã cố đặt mình vào hoàn cảnh của y lúc đó, để viết những dòng này. Giotto biết rằng Daemon là kẻ đã ra tay vs gia đình Simon, y biết điều đó nhưng đã che giấu chúng, gánh chịu hết mọi tiếng nhơ về sự phản bội lên đầu mình, còn Daemon thì dương dương tự đắc suốt nhiều năm sau đó. Người ta bảo rằng sự ra đi của y là vì e sợ thế lực của ngài Đệ Nhị nhưng theo Daemon nói là đó vì y sợ mình nhưng sau khi xem xét tổng thể lại, có lẽ, đó lại là sự rời đi để giải thoát bản thân.

Giotto và Tsuna rất giống nhau, họ đều là những thủ lĩnh Mafia nhưng lại quá đỗi nhân từ và bao dung, họ không muốn Vongola trở thành một tổ chức gϊếŧ chóc không gớm tay, đó là là lý do vì sao khi Tsuna nói rằng mình muốn hủy diệt nơi này hơn là thừa kế, Primo lại chẳng hề tỏ ra giận dữ hay tước bỏ việc thừa kế của cậu. Có lẽ theo một khía cạnh nào đó, hai người có cùng một quan điểm về vấn đề này.
P/s 2: Ngày ra đi của Giotto mình đã chọn vào một ngày đông rét mướt và trừ những bốn Người bảo vệ đồng hành, trên bến cảng chỉ có Alaude và ngài Đệ Nhị ra tiễn đưa, thật sự quá đơn giản và vắng vẻ với quyền lực mà y từng nắm giữ. Nhưng mình nghĩ, chuyện này chỉ nên có mấy người biết như vậy là đủ. Hãy cứ để sự rời bỏ Sicilia của thủ lĩnh đầu tiên nhà Vongola âm thầm và nhẹ nhàng như vậy. 

P/s 3: À chắc mọi người nhìn ra rồi ha, tuy fic này ship OC x Char như mình lại ít khai thác tình cảm của CP  hơn cả việc đào sâu tâm lý hai người nữa. :v. Giotto rời bỏ Italia là vì chán ghét thế giới ngầm Sicilia chứ chẳng phải vì cô gái nào đó đâu :v 

P/s 4: Vui một tý đây là câu chuyện truyền ... Nồi của Vongola.

Daemon cho Giotto một cái nồi

Giotto lại cho Valerio một cái nồi khác
Nồi không tự nhiên sinh ra cũng không tự nhiên mất đi, chỉ chuyển từ người này sang người khác :v


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện