Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh
Quyển 1 - Chương 73
Một tiếng kêu thảm thiết khiến người ta rợn tóc gáy vang lên, Trương Thư Hạc đột nhiên mở mắt ra, vừa muốn ngồi dậy theo tiềm thức, lại cảm thấy toàn bộ thân thể đều nặng nề không thôi, căn bản không cách nào dùng sức, trên người như bị đá đè, chỉ có thể khẽ động đậy chân, thế nhưng, cảnh tượng thấy trong mắt khiến y có chút giật mình cộng thêm nghi hoặc, bên trên là trần đá lồi lõm không bằng phẳng, nhìn bốn phía, nơi đây hiển nhiên là một động đá khe núi, trên mặt đất đều là một số bụi đá bị đập nát, chỉ được thu dọn qua loa, miễn cưỡng có thể đi lại, ánh sáng trong động cũng không quá tốt.
Thẳng đến một lát sau, Trương Thư Hạc mới chống người ngồi dậy, tay sờ đến tựa hồ là một tầng cỏ khô, áo khoác ngoài vốn dính máu được trải dưới thân, trên người được đắp chiếc chăn quân dụng, mà nơi y nằm cũng tuyệt không phải giường hoặc bãi cỏ, mà là tảng đá băng lãnh, chẳng qua được san bằng một mặt, thành chiếc giường đá đơn giản. Tuy nói lúc này đang là khoảng thời gian qua hè vào thu, nhưng nhiệt độ chênh lệch sớm tối vẫn có chút lớn, cũng có thể là do thương thế trong cơ thể, y cảm thấy sau khi ngủ một giấc đầu choáng não trướng, trên người cũng dày nặng cảm giác lạnh lẽo, cực khó chịu.
Kế đó, Trương Thư Hạc nhớ lại chuyện xảy ra trước đó, hắc báo hóa hình, với việc bản thân cưỡng chế vận hành linh khí trong cơ thể, dẫn đến kinh mạch lần thứ hai bị tổn thương nôn máu ngất đi. Nghĩ đến đây, y vội vàng ngồi xếp bằng, nhắm mắt bắt đầu xem tình hình kinh mạch trong cơ thể, vừa xem xong nhất thời thất kinh.
Mấy năm nay y ăn ngọc đào đã không dưới trăm trái, tuy nói còn chưa đạt được cảnh giới thân thể toàn linh, thế nhưng da thịt máu thậm chí kinh mạch huyết quản trong cơ thể đều đã nhận được sự tinh lọc và cải thiện cực hạn, quét trừ tạp chất đen bẩn, đồng thời cũng càng thêm dẻo dai dị thường hơn so với người thường, thế nhưng lần này cưỡng chế vận hành công pháp khiến kinh mạch bị thương nặng, trong cơ thể gần như hỗn độn toàn bộ, nếu đổi thành người bình thường, sớm đã nằm trên giường không dậy nổi, chẳng khác gì phế nhân, thế nhưng mấy năm nay y tu đạo, lại dùng ngọc đào tạo lập cơ sở không tệ cho thân thể, tuy bị nội thương rất nặng, thế nhưng cũng không có gì cản trở trên việc hành động.
Khi y muốn điều động linh khí trong cơ thể chuẩn bị chữa trị kinh mạch, mới vừa đề khí, liền cảm thấy sự đau đớn khi kinh mạch bị xé rách lần thứ hai kéo tới, không chỉ không cách nào sử dụng linh khí, trong cơn đau đớn ngũ tạng lục phủ đều như bị vặn nát, trong nháy mắt trán đã phủ một tầng mồ hôi mịn.
Trương Thư Hạc có chút không cam lòng liên tục thử vài lần, kết quả đều như nhau, lúc này mặt mới lộ vẻ kinh hoảng, ánh mắt nhìn chăm chú vào tay trái, khuôn mặt có chút kinh nghi bất định, kinh mạch và đan điền đối với tu đạo mà nói tương đương với sông và biển rộng, vạn sông tuôn vào biển, nếu chặn đứt sông, vậy sớm muộn gì biển cũng sẽ khô cạn, nơi cuối đường của sinh mệnh ở ngay trước mắt.
Vốn kinh mạch bị thương, nếu rất nhỏ thì có thể dùng linh khí từ từ chữa trị, thế nhưng trình độ tổn thương kinh mạch của y vượt xa tưởng tượng, hiện tại ngay cả linh khí cũng không cách nào điều động được một chút, cho dù có thể điều động, linh khí vừa vào thể cũng sẽ tràn ra từ kinh mạch bị xé rách, không cách nào cung cấp được nửa phần cho đan điền.
Tuy rằng không gian còn dự trữ hơn hai mươi trái ngọc đào, thế nhưng lúc này đối với kinh mạch bị xé rách thì nửa phần tác dụng cũng không có, làm sao mới có thể chữa trị được kinh mạch, gần như nửa điểm manh mối cũng không có. Ngay khi tâm tư y rối rắm, cách đó không xa lại phát ra một tiếng hét thảm, khiến Trương Thư Hạc nhíu mày.
Ban nãy chỉ lo thương thế trong cơ thể, vậy mà nhất thời quên tình cảnh của mình, nhìn quanh bốn phía tuyệt không thấy yêu tu, hắn đi đâu? Nơi này lại là nơi nào, tiếng kêu thảm thiết ban nãy là chuyện gì?
Kế đó y mang theo nghi vấn xuống giường đá, đỡ tường đi đến phía cửa động, khi trọng thương rõ ràng cảm thấy hạ bàn bất ổn, thậm chí có chút lửng lơ khiến y tương đối không quen. Đợi khi đi đến cửa động, mới phát hiện bên ngoài đã là trời chiều, ánh sáng nhu hòa ngẩng đầu nhìn tuyệt không quá chói mắt. Đánh giá xung quanh, quả thực như y suy nghĩ, nơi đây là một khe núi, ba mặt là núi, về phần trên núi này tại sao sẽ có sơn động, nhìn đá vụn chưa kịp thu dọn ở cửa động, hiển nhiên là được tạo ra trong hai ngày này, ngoại trừ yêu tu kia thì không còn ai khác.
Trương Thư Hạc hơi dừng lại, vẫn đi đến phương hướng truyền đến tiếng kêu thảm thiết ban nãy, chỗ miệng núi đá còn lại vậy mà cũng có một động đá, cũng thường thường truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết, với tiếng rên rỉ thống khổ, thậm chí còn có một hai tiếng dã thú gầm rú và tiếng nhấm nuốt.
Trương Thư Hạc không phải một người nhát gan, nhưng cũng nhịn không được do dự, sau cùng vẫn cất bước đi tới chỗ cửa động, mượn ánh sáng bên ngoài nhìn vào.
Trong động có hai người bị xích sắt khóa lại, một già một trẻ, người già ước chừng bốn năm mươi tuổi, bị khóa ở bên cạnh cửa động, trông cách ăn mặc trên người tựa hồ là quân trang thống nhất của quân đội trong căn cứ, có lẽ ma sát trên mặt đất đã lâu, quần áo có phần bị mài mòn thậm chí rách toác, có vẻ chật vật, thế nhưng trong sự phản xạ của ánh sáng, y thấy được trên vai người này có hai vạch ba sao.
Không khỏi hơi sửng sốt, người này vậy mà là một lữ trưởng? Nghĩ đến điều gì, y ngược lại nhìn về phía người còn lại, hiển nhiên càng thêm chật vật, quần áo trên người đều là vết máu, còn đôi chân từ đầu gối xuống thì trống không, lúc này người đó đang co rúm ở góc tường, sợ hãi bám víu tường đá bò về phía cửa động, vừa bò vừa không ngừng nhìn về phía sau.
Ánh mắt của Trương Thư Hạc cũng theo đường nhìn của cậu ta nhìn qua, chỉ thấy bên kia cũng khóa một vật, vậy mà là một con hổ Siberi hung mãnh, bộ dáng rõ ràng đã đói mấy ngày, nhìn thấy thức ăn gần trong gang tấc, nó không ngừng phóng về phía con mồi, thế nhưng bị cản trở bởi xích sắt trên cổ, không cách nào xé thịt con mồi xuống để no bụng, chỉ đành lần lượt lợi dụng móng vuốt công kích đối phương.
Lữ trưởng kia thì ngược lại tốt hơn, bị khóa xa chỉ chịu chút kinh hách, nhưng người tuổi trẻ kia lại kêu thảm thiết không ngừng, hai chân vốn đã tàn, lúc này máu chảy đầm đìa, trên mặt đất cũng chảy đầy vết máu, vải vụn phía dưới quần bị con hổ xé thành từng mảnh, ngửi thấy mùi máu tươi, con hổ bụng đói kêu vang càng thêm hung mãnh, kéo xích sắt cũng càng dùng sức, trên tường thường thường sẽ bị chấn động rơi xuống một số đá vụn, mỗi một lần xích sắt bị kéo nứt ra, hai người bị khóa trong động đều kinh hãi run rẩy, rất sợ tiếp theo xích sắt sẽ rớt khỏi tường, đến lúc đó hai người đều sẽ chết vào miệng hổ.
“Chú, cứu con!!!” Người trẻ tuổi kia lại hét thảm một tiếng, con hổ trong lúc vô ý vậy mà đã cắn xuống một miếng thịt từ cánh tay cậu ta, đang nuốt vào trong miệng tham lam nhấm nháp, cánh tay cậu ta nhất thời đầm đìa máu tươi, nhìn thịt của mình bị ăn sống, loại tàn khốc này khiến người trẻ tuổi kia sợ đến mức gần như tan vỡ, nước mắt nước mũi nước tiểu đều chảy, bộ dáng thê thảm vô cùng.
Trương Thư Hạc đã mơ hồ đoán ra được thân phận của hai người này, người tuổi trẻ kia tuy rằng mặt mũi đã trưởng thành hơn, thế nhưng vẫn có vài phần tương tự như khi Trương Thư Hạc nhìn thấy cậu ta khi còn nhỏ, đứa trẻ năm đó giày vò báo nhỏ đến chết, tàn nhẫn cắt đứt tứ chi, hiện giờ vậy mà cũng rơi vào loại kết cục này. Tuy rằng không có nửa phần đồng tình với cậu ta, nhưng cũng không hề có chút cười trên nỗi đau của người khác, bởi vì tạo nên loại kết cục này của cậu ta e rằng chỉ có một người.
Người trung niên kia hiển nhiên đã phát hiện Trương Thư Hạc đứng ở cửa động, nhất thời bò về phía Trương Thư Hạc như gặp được cứu tinh, hai tay hai đầu gối chống đất, đầu tóc rối bù mặt mũi lấm lem, thấy người liền không ngừng khúm núm dập đầu vái lạy, nào còn có uy phong hô gió gọi mưa như khi ở căn cứ.
“Anh bạn trẻ này, anh bạn trẻ này, tôi là Tiêu lữ trưởng của căn cứ thành B, sự an toàn của toàn bộ căn cứ đều nằm trong tay tôi, cậu xem quân hàm trên vai tôi thì biết tôi nói thật hay giả. Ba ngày trước, ngay ba ngày trước, có tên điên phát rồ đột nhiên chẳng hiểu ra sao nhốt hai chú cháu bọn tôi ở đây, cháu trai tôi đã mất hai chân, gã ta còn muốn tàn nhẫn khiến hổ dữ từ từ ăn nó, thật sự là không bằng cầm thú, hành vi ác liệt khiến người ta giận sôi. Mong anh bạn có thể cứu chúng tôi ra khỏi biển khổ, nếu không chúng tôi nhất định sẽ chết không rõ ràng ở đây, có lẽ về sau sẽ còn có nhiều người bị ác đồ giết hại hơn, hơn nữa, tôi cũng sẽ không để anh bạn cứu chúng tôi không công, Tiêu mỗ ở căn cứ thành B ít nhiều còn có chút quyền thế, tôi có thể ở nơi đây đồng ý với anh bạn, nếu anh bạn cứu chúng tôi, tôi bảo đảm nửa đời sau anh bạn có thể luôn được ở trong căn cứ, ngày ngày uống rượu ăn thịt, ăn ở không lo, trong vòng năng lực tôi có thể làm được, nhất định cho cậu đãi ngộ tốt nhất...”
Uống rượu ăn thịt, ăn ở không lo đối với người khác mà nói, quả thực là chuyện tha thiết ước mơ, thế nhưng trong mắt Trương Thư Hạc, nửa phần lực hấp dẫn cũng không có, cũng có ý thức tránh đi đại lễ của đối phương. Hiện tại thân thể y thiếu hụt, kinh mạch đều đứt, đều có tổn thương đối với thọ mệnh, lúc này thể yếu mệnh mỏng, nếu chịu đại lễ như thế của người lớn tuổi, sợ rằng lại phải tổn hại thêm ba năm.
Trương Thư Hạc nhìn đối phương, nghĩ nghĩ, vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy phía sau truyền đến một thanh âm không vui: “Nếu cậu muốn cứu ông ta, thì dùng chính mình để thay thế đi.”
Trương Thư Hạc nghe vậy cả kinh, đỡ tường xoay người lại phát hiện phía sau có một người đang đứng, thân cao một mét chín, cao hơn nửa cái đầu so với y, bản thân y cao đã gần một mét tám, nhưng đối diện người này vẫn phải ngẩng đầu nhìn, đôi con ngươi ngoan lệ kia lúc này trông cực u ám, không phải yêu tu hóa hình kia thì còn là ai?
Không ngờ yêu tu này mặc vào bộ trang phục rằn ri của quân đội, cũng là ‘khuôn người dạng cẩu’, chẳng qua không biết lột xuống từ trên người kẻ không may nào, nhưng thân hình mạnh mẽ như báo của hắn mặc vào bộ này, ngược lại có khí thế tinh anh của quân đội khi chuyên biệt chấp hành nhiệm vụ đặc thù...
Không đúng, tên này vốn chính là hắc báo hóa hình, lấy báo hình dung thực sự danh xứng với thực.
Thấy ánh mắt yêu tu tàn bạo nhìn chằm chằm mình, Trương Thư Hạc dừng một chút đành phải trả lời: “Tôi không muốn cứu ông ta, chỉ là nghe thấy thanh âm nên qua xem, tất nhiên biết ông ta là kẻ thù của anh, anh yên tâm, tôi sẽ không xen vào việc của người khác.” Trương Thư Hạc nói là lời thật, trước đây gặp phải loại chuyện này y còn phải cẩn thận suy xét, hiện tại tự thân y đều khó bảo toàn, nào còn có sức lực gì đi lo chuyện bao đồng.
Lúc này thần sắc ngoan lệ trên mặt yêu tu mới hòa hoãn, mà ánh mắt của Trương Thư Hạc cũng tự nhiên dời về phía món đồ yêu tu cầm trong tay, như da rắn, cũng phát ra từng đợt mùi tanh cháy khét.
“Anh cầm là cái gì?” Trương Thư Hạc tự nhiên mở miệng hỏi. Khi đối mặt yêu tu, tuy rằng y biết rõ đối phương không phải lương thiện, thế nhưng không biết vì sao, thế mà không sinh ra được sự sợ hãi mang tính thực chất, điều này có một chút quan hệ đến việc y tu tập công pháp nhiều năm, trạng thái trong lòng lãnh tĩnh khắc chế hơn xa so với người bình thường.
Nhưng còn có một nguyên nhân khác, đó chính là trước đây một người một báo ở cùng nhau quá lâu, cho dù hiện tại hắc báo hóa hình, cũng tiến hành phản phệ phân nửa, thế nhưng khối tâm huyết của y vẫn ở trong cơ thể đối phương, vẫn chưa bị tiêu hủy, ít nhiều còn có thể tạo được một chút tác dụng, bởi vì loại cảm giác tâm thần tương liên này không phải một sớm một chiều là có thể chặt đứt, vì vậy cho dù đứng trước mắt là một người xa lạ, loại cảm giác quen thuộc này cũng vẫn tồn tại, không dễ dàng khiến y sinh ra phòng bị và sự sợ hãi.
Yêu tu mặc quần áo quân đội, ngược lại cảm giác như kéo gần lại một chút cự ly với con người, không còn vẻ cao cao tại thượng nữa, sau khi nghe xong cũng thuận miệng nói: “Thứ này tốn thời gian hai ngày của bản tôn, lấy được không dễ, để lâu không được, đêm nay phải dùng...” Kế đó ý thức được điều gì, lúc này mặt trầm xuống, “Hiện tại thân thể của cậu khỏe rồi? Vậy mà chạy ra ngoài hóng gió lạnh, đã như vậy, vậy từ giờ trở đi làm người hầu của tôi đi...”
Trương Thư Hạc sau khi nghe xong có chút ngây người, cho rằng bản thân nghe lầm, thiếu chút nữa muốn ngoáy ngoáy lỗ tai, không khỏi hỏi: “Người hầu?”
Yêu tu sau khi nghe xong mặt càng âm trầm hơn: “Cậu sẽ không quên cậu đã từng làm gì với bản tôn đấy chứ? Tôi nói rồi, tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát, bất kể các người làm gì, bản tôn đều sẽ nhất nhất trả lại cho các người! Nói, cậu muốn làm người hầu của tôi, nghe lệnh tôi, hay là muốn giống bọn chúng, dùng xích sắt khóa lại làm bạn bên cạnh hổ, chậm rãi thưởng thức cảm giác bị ăn sống?”
Thẳng đến một lát sau, Trương Thư Hạc mới chống người ngồi dậy, tay sờ đến tựa hồ là một tầng cỏ khô, áo khoác ngoài vốn dính máu được trải dưới thân, trên người được đắp chiếc chăn quân dụng, mà nơi y nằm cũng tuyệt không phải giường hoặc bãi cỏ, mà là tảng đá băng lãnh, chẳng qua được san bằng một mặt, thành chiếc giường đá đơn giản. Tuy nói lúc này đang là khoảng thời gian qua hè vào thu, nhưng nhiệt độ chênh lệch sớm tối vẫn có chút lớn, cũng có thể là do thương thế trong cơ thể, y cảm thấy sau khi ngủ một giấc đầu choáng não trướng, trên người cũng dày nặng cảm giác lạnh lẽo, cực khó chịu.
Kế đó, Trương Thư Hạc nhớ lại chuyện xảy ra trước đó, hắc báo hóa hình, với việc bản thân cưỡng chế vận hành linh khí trong cơ thể, dẫn đến kinh mạch lần thứ hai bị tổn thương nôn máu ngất đi. Nghĩ đến đây, y vội vàng ngồi xếp bằng, nhắm mắt bắt đầu xem tình hình kinh mạch trong cơ thể, vừa xem xong nhất thời thất kinh.
Mấy năm nay y ăn ngọc đào đã không dưới trăm trái, tuy nói còn chưa đạt được cảnh giới thân thể toàn linh, thế nhưng da thịt máu thậm chí kinh mạch huyết quản trong cơ thể đều đã nhận được sự tinh lọc và cải thiện cực hạn, quét trừ tạp chất đen bẩn, đồng thời cũng càng thêm dẻo dai dị thường hơn so với người thường, thế nhưng lần này cưỡng chế vận hành công pháp khiến kinh mạch bị thương nặng, trong cơ thể gần như hỗn độn toàn bộ, nếu đổi thành người bình thường, sớm đã nằm trên giường không dậy nổi, chẳng khác gì phế nhân, thế nhưng mấy năm nay y tu đạo, lại dùng ngọc đào tạo lập cơ sở không tệ cho thân thể, tuy bị nội thương rất nặng, thế nhưng cũng không có gì cản trở trên việc hành động.
Khi y muốn điều động linh khí trong cơ thể chuẩn bị chữa trị kinh mạch, mới vừa đề khí, liền cảm thấy sự đau đớn khi kinh mạch bị xé rách lần thứ hai kéo tới, không chỉ không cách nào sử dụng linh khí, trong cơn đau đớn ngũ tạng lục phủ đều như bị vặn nát, trong nháy mắt trán đã phủ một tầng mồ hôi mịn.
Trương Thư Hạc có chút không cam lòng liên tục thử vài lần, kết quả đều như nhau, lúc này mặt mới lộ vẻ kinh hoảng, ánh mắt nhìn chăm chú vào tay trái, khuôn mặt có chút kinh nghi bất định, kinh mạch và đan điền đối với tu đạo mà nói tương đương với sông và biển rộng, vạn sông tuôn vào biển, nếu chặn đứt sông, vậy sớm muộn gì biển cũng sẽ khô cạn, nơi cuối đường của sinh mệnh ở ngay trước mắt.
Vốn kinh mạch bị thương, nếu rất nhỏ thì có thể dùng linh khí từ từ chữa trị, thế nhưng trình độ tổn thương kinh mạch của y vượt xa tưởng tượng, hiện tại ngay cả linh khí cũng không cách nào điều động được một chút, cho dù có thể điều động, linh khí vừa vào thể cũng sẽ tràn ra từ kinh mạch bị xé rách, không cách nào cung cấp được nửa phần cho đan điền.
Tuy rằng không gian còn dự trữ hơn hai mươi trái ngọc đào, thế nhưng lúc này đối với kinh mạch bị xé rách thì nửa phần tác dụng cũng không có, làm sao mới có thể chữa trị được kinh mạch, gần như nửa điểm manh mối cũng không có. Ngay khi tâm tư y rối rắm, cách đó không xa lại phát ra một tiếng hét thảm, khiến Trương Thư Hạc nhíu mày.
Ban nãy chỉ lo thương thế trong cơ thể, vậy mà nhất thời quên tình cảnh của mình, nhìn quanh bốn phía tuyệt không thấy yêu tu, hắn đi đâu? Nơi này lại là nơi nào, tiếng kêu thảm thiết ban nãy là chuyện gì?
Kế đó y mang theo nghi vấn xuống giường đá, đỡ tường đi đến phía cửa động, khi trọng thương rõ ràng cảm thấy hạ bàn bất ổn, thậm chí có chút lửng lơ khiến y tương đối không quen. Đợi khi đi đến cửa động, mới phát hiện bên ngoài đã là trời chiều, ánh sáng nhu hòa ngẩng đầu nhìn tuyệt không quá chói mắt. Đánh giá xung quanh, quả thực như y suy nghĩ, nơi đây là một khe núi, ba mặt là núi, về phần trên núi này tại sao sẽ có sơn động, nhìn đá vụn chưa kịp thu dọn ở cửa động, hiển nhiên là được tạo ra trong hai ngày này, ngoại trừ yêu tu kia thì không còn ai khác.
Trương Thư Hạc hơi dừng lại, vẫn đi đến phương hướng truyền đến tiếng kêu thảm thiết ban nãy, chỗ miệng núi đá còn lại vậy mà cũng có một động đá, cũng thường thường truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết, với tiếng rên rỉ thống khổ, thậm chí còn có một hai tiếng dã thú gầm rú và tiếng nhấm nuốt.
Trương Thư Hạc không phải một người nhát gan, nhưng cũng nhịn không được do dự, sau cùng vẫn cất bước đi tới chỗ cửa động, mượn ánh sáng bên ngoài nhìn vào.
Trong động có hai người bị xích sắt khóa lại, một già một trẻ, người già ước chừng bốn năm mươi tuổi, bị khóa ở bên cạnh cửa động, trông cách ăn mặc trên người tựa hồ là quân trang thống nhất của quân đội trong căn cứ, có lẽ ma sát trên mặt đất đã lâu, quần áo có phần bị mài mòn thậm chí rách toác, có vẻ chật vật, thế nhưng trong sự phản xạ của ánh sáng, y thấy được trên vai người này có hai vạch ba sao.
Không khỏi hơi sửng sốt, người này vậy mà là một lữ trưởng? Nghĩ đến điều gì, y ngược lại nhìn về phía người còn lại, hiển nhiên càng thêm chật vật, quần áo trên người đều là vết máu, còn đôi chân từ đầu gối xuống thì trống không, lúc này người đó đang co rúm ở góc tường, sợ hãi bám víu tường đá bò về phía cửa động, vừa bò vừa không ngừng nhìn về phía sau.
Ánh mắt của Trương Thư Hạc cũng theo đường nhìn của cậu ta nhìn qua, chỉ thấy bên kia cũng khóa một vật, vậy mà là một con hổ Siberi hung mãnh, bộ dáng rõ ràng đã đói mấy ngày, nhìn thấy thức ăn gần trong gang tấc, nó không ngừng phóng về phía con mồi, thế nhưng bị cản trở bởi xích sắt trên cổ, không cách nào xé thịt con mồi xuống để no bụng, chỉ đành lần lượt lợi dụng móng vuốt công kích đối phương.
Lữ trưởng kia thì ngược lại tốt hơn, bị khóa xa chỉ chịu chút kinh hách, nhưng người tuổi trẻ kia lại kêu thảm thiết không ngừng, hai chân vốn đã tàn, lúc này máu chảy đầm đìa, trên mặt đất cũng chảy đầy vết máu, vải vụn phía dưới quần bị con hổ xé thành từng mảnh, ngửi thấy mùi máu tươi, con hổ bụng đói kêu vang càng thêm hung mãnh, kéo xích sắt cũng càng dùng sức, trên tường thường thường sẽ bị chấn động rơi xuống một số đá vụn, mỗi một lần xích sắt bị kéo nứt ra, hai người bị khóa trong động đều kinh hãi run rẩy, rất sợ tiếp theo xích sắt sẽ rớt khỏi tường, đến lúc đó hai người đều sẽ chết vào miệng hổ.
“Chú, cứu con!!!” Người trẻ tuổi kia lại hét thảm một tiếng, con hổ trong lúc vô ý vậy mà đã cắn xuống một miếng thịt từ cánh tay cậu ta, đang nuốt vào trong miệng tham lam nhấm nháp, cánh tay cậu ta nhất thời đầm đìa máu tươi, nhìn thịt của mình bị ăn sống, loại tàn khốc này khiến người trẻ tuổi kia sợ đến mức gần như tan vỡ, nước mắt nước mũi nước tiểu đều chảy, bộ dáng thê thảm vô cùng.
Trương Thư Hạc đã mơ hồ đoán ra được thân phận của hai người này, người tuổi trẻ kia tuy rằng mặt mũi đã trưởng thành hơn, thế nhưng vẫn có vài phần tương tự như khi Trương Thư Hạc nhìn thấy cậu ta khi còn nhỏ, đứa trẻ năm đó giày vò báo nhỏ đến chết, tàn nhẫn cắt đứt tứ chi, hiện giờ vậy mà cũng rơi vào loại kết cục này. Tuy rằng không có nửa phần đồng tình với cậu ta, nhưng cũng không hề có chút cười trên nỗi đau của người khác, bởi vì tạo nên loại kết cục này của cậu ta e rằng chỉ có một người.
Người trung niên kia hiển nhiên đã phát hiện Trương Thư Hạc đứng ở cửa động, nhất thời bò về phía Trương Thư Hạc như gặp được cứu tinh, hai tay hai đầu gối chống đất, đầu tóc rối bù mặt mũi lấm lem, thấy người liền không ngừng khúm núm dập đầu vái lạy, nào còn có uy phong hô gió gọi mưa như khi ở căn cứ.
“Anh bạn trẻ này, anh bạn trẻ này, tôi là Tiêu lữ trưởng của căn cứ thành B, sự an toàn của toàn bộ căn cứ đều nằm trong tay tôi, cậu xem quân hàm trên vai tôi thì biết tôi nói thật hay giả. Ba ngày trước, ngay ba ngày trước, có tên điên phát rồ đột nhiên chẳng hiểu ra sao nhốt hai chú cháu bọn tôi ở đây, cháu trai tôi đã mất hai chân, gã ta còn muốn tàn nhẫn khiến hổ dữ từ từ ăn nó, thật sự là không bằng cầm thú, hành vi ác liệt khiến người ta giận sôi. Mong anh bạn có thể cứu chúng tôi ra khỏi biển khổ, nếu không chúng tôi nhất định sẽ chết không rõ ràng ở đây, có lẽ về sau sẽ còn có nhiều người bị ác đồ giết hại hơn, hơn nữa, tôi cũng sẽ không để anh bạn cứu chúng tôi không công, Tiêu mỗ ở căn cứ thành B ít nhiều còn có chút quyền thế, tôi có thể ở nơi đây đồng ý với anh bạn, nếu anh bạn cứu chúng tôi, tôi bảo đảm nửa đời sau anh bạn có thể luôn được ở trong căn cứ, ngày ngày uống rượu ăn thịt, ăn ở không lo, trong vòng năng lực tôi có thể làm được, nhất định cho cậu đãi ngộ tốt nhất...”
Uống rượu ăn thịt, ăn ở không lo đối với người khác mà nói, quả thực là chuyện tha thiết ước mơ, thế nhưng trong mắt Trương Thư Hạc, nửa phần lực hấp dẫn cũng không có, cũng có ý thức tránh đi đại lễ của đối phương. Hiện tại thân thể y thiếu hụt, kinh mạch đều đứt, đều có tổn thương đối với thọ mệnh, lúc này thể yếu mệnh mỏng, nếu chịu đại lễ như thế của người lớn tuổi, sợ rằng lại phải tổn hại thêm ba năm.
Trương Thư Hạc nhìn đối phương, nghĩ nghĩ, vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy phía sau truyền đến một thanh âm không vui: “Nếu cậu muốn cứu ông ta, thì dùng chính mình để thay thế đi.”
Trương Thư Hạc nghe vậy cả kinh, đỡ tường xoay người lại phát hiện phía sau có một người đang đứng, thân cao một mét chín, cao hơn nửa cái đầu so với y, bản thân y cao đã gần một mét tám, nhưng đối diện người này vẫn phải ngẩng đầu nhìn, đôi con ngươi ngoan lệ kia lúc này trông cực u ám, không phải yêu tu hóa hình kia thì còn là ai?
Không ngờ yêu tu này mặc vào bộ trang phục rằn ri của quân đội, cũng là ‘khuôn người dạng cẩu’, chẳng qua không biết lột xuống từ trên người kẻ không may nào, nhưng thân hình mạnh mẽ như báo của hắn mặc vào bộ này, ngược lại có khí thế tinh anh của quân đội khi chuyên biệt chấp hành nhiệm vụ đặc thù...
Không đúng, tên này vốn chính là hắc báo hóa hình, lấy báo hình dung thực sự danh xứng với thực.
Thấy ánh mắt yêu tu tàn bạo nhìn chằm chằm mình, Trương Thư Hạc dừng một chút đành phải trả lời: “Tôi không muốn cứu ông ta, chỉ là nghe thấy thanh âm nên qua xem, tất nhiên biết ông ta là kẻ thù của anh, anh yên tâm, tôi sẽ không xen vào việc của người khác.” Trương Thư Hạc nói là lời thật, trước đây gặp phải loại chuyện này y còn phải cẩn thận suy xét, hiện tại tự thân y đều khó bảo toàn, nào còn có sức lực gì đi lo chuyện bao đồng.
Lúc này thần sắc ngoan lệ trên mặt yêu tu mới hòa hoãn, mà ánh mắt của Trương Thư Hạc cũng tự nhiên dời về phía món đồ yêu tu cầm trong tay, như da rắn, cũng phát ra từng đợt mùi tanh cháy khét.
“Anh cầm là cái gì?” Trương Thư Hạc tự nhiên mở miệng hỏi. Khi đối mặt yêu tu, tuy rằng y biết rõ đối phương không phải lương thiện, thế nhưng không biết vì sao, thế mà không sinh ra được sự sợ hãi mang tính thực chất, điều này có một chút quan hệ đến việc y tu tập công pháp nhiều năm, trạng thái trong lòng lãnh tĩnh khắc chế hơn xa so với người bình thường.
Nhưng còn có một nguyên nhân khác, đó chính là trước đây một người một báo ở cùng nhau quá lâu, cho dù hiện tại hắc báo hóa hình, cũng tiến hành phản phệ phân nửa, thế nhưng khối tâm huyết của y vẫn ở trong cơ thể đối phương, vẫn chưa bị tiêu hủy, ít nhiều còn có thể tạo được một chút tác dụng, bởi vì loại cảm giác tâm thần tương liên này không phải một sớm một chiều là có thể chặt đứt, vì vậy cho dù đứng trước mắt là một người xa lạ, loại cảm giác quen thuộc này cũng vẫn tồn tại, không dễ dàng khiến y sinh ra phòng bị và sự sợ hãi.
Yêu tu mặc quần áo quân đội, ngược lại cảm giác như kéo gần lại một chút cự ly với con người, không còn vẻ cao cao tại thượng nữa, sau khi nghe xong cũng thuận miệng nói: “Thứ này tốn thời gian hai ngày của bản tôn, lấy được không dễ, để lâu không được, đêm nay phải dùng...” Kế đó ý thức được điều gì, lúc này mặt trầm xuống, “Hiện tại thân thể của cậu khỏe rồi? Vậy mà chạy ra ngoài hóng gió lạnh, đã như vậy, vậy từ giờ trở đi làm người hầu của tôi đi...”
Trương Thư Hạc sau khi nghe xong có chút ngây người, cho rằng bản thân nghe lầm, thiếu chút nữa muốn ngoáy ngoáy lỗ tai, không khỏi hỏi: “Người hầu?”
Yêu tu sau khi nghe xong mặt càng âm trầm hơn: “Cậu sẽ không quên cậu đã từng làm gì với bản tôn đấy chứ? Tôi nói rồi, tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát, bất kể các người làm gì, bản tôn đều sẽ nhất nhất trả lại cho các người! Nói, cậu muốn làm người hầu của tôi, nghe lệnh tôi, hay là muốn giống bọn chúng, dùng xích sắt khóa lại làm bạn bên cạnh hổ, chậm rãi thưởng thức cảm giác bị ăn sống?”
Bình luận truyện