Chương 11: Đừng ép ta!
Nicky vùi mình bên trong . Hắn cơ hồ tin tưởng đây là do thượng đế an bài . Hắn cùng Shane nhất định là như thế, không biết y cũng suy nghĩ như vậy không.
Shane hiện tại biết ta là một người nam nhân mà vẫn như cũ ôm ta, Nicky âm thầm vui vẻ. Thân nhiệt của hắn dần dần tăng lên, ở trong lòng ngực Shane càng ngày càng kích động.Tayhắn nhẹ nhàng chạm vào lưng Shane, cơ thể Shane quả thật rất rắn chắc, so với mình thật không giống nhau. Nicky vui mừng không tự kìm hãm được.
“Shane, ngươi có thể nói một chút về nguyên nhân mười năm nay ngươi kiên trì không buông tay không?”
Shane thật lâu không trả lời, tiếng hít thở dần dần đều đều, hắn đang ngủ.
Xem ra mấy ngày nay hắn cùng ta giống nhau khó có thể ngủ yên, Nicky nghe nhịp tim đập cùng hô hấp của Shane biết chắc hắn ngủ say rồi.
Thiên hôn địa ám. Thời điểm buổi chiều đã là lúc Shane tỉnh lại. Cánh tay có điểm tê mỏi, trong lòng ngực ôm một người.
Shane mở to mắt suy nghĩ nhìn Nicky vẫn đang ngủ say. Nhìn thật lâu lúc sau Shane thở dài, tuy rằng Nicky là một nam nhân, chính là thật sự rất đẹp, cực kỳ xinh đẹp.
Là nam nhân lại không được sao? Trong lòng Shane suy nghĩ. Cuộc sống của Mark hiện lên trong đầu hắn. Kỳ thật Mark chưa bao giờ có một bạn trai chân chính. Năm hắn 17 tuổi gặp một kẻ nghiện ngập, một năm sau hắn rốt cục phát hiện cuộc sống cá nhân của y vô cùng thác loạn, sau đó y nói cho hắn biết gay rất ít khi có người tình cố định, mà hắn cũng chưa bao giờ đem Mark trở thành tình nhân. Mark cho đến nay cũng không yêu quá nhiều bạn trai. Công việc của Mark coi như xuất sắc, mẹ của Mark. . . . . .
Shane bỗng nhiên gõ vào đầu mình, ta nghĩ chuyện này để làm gì? Chẳng lẽ ta thật sự muốn biến thành gay sao?
“Nicky, chúng ta là bằng hữu tốt nhé, thế nào?” Shane nhẹ nhàng nói với Nicky còn đang ngủ say. Mười năm trước, ta yêu ngươi trong vai một thiên sứ. Về sau ta cũng không nghĩ sẽ ngáng đường ngươi nữa. Chúng ta kết làm bằng hữu, được không.
Nicky còn đang ngủ rất ngon, cảm giác như Trác Biệt Lâm ngày xưa, nụ hôn đầu tiên của Shane còn lưu lại trong trí nhớ, như một kí ức ngọt ngào mãi in sâu. Shane nhẹ nhàng lại gần, dịu dàng hôn Nicky, cẩn thận dùng cọ vẽ của Nicky ở đầu giường viết vài chữ: Chúng ta làm bằng hữu tốt nhất, được không?
Sau khi Shane rời , Nicky mở to mắt rất lâu.
Shane trở lại nhà ông nội thì Kian cùng Mark đã không còn ở đó.
“Mark đi đâu vậy?” Shane hỏi Gillian.
Gillian hỏi lại: “Ngươi đi đâu vậy ?”
“Đi ra ngoài tản bộ.”
“Shane, ngươi muốn đem ta buồn chết sao?” Gillian bắt đầu bất mãn.
“Ngươi có thể chính mình đi ra ngoài dạo được mà.”
“Ta đối với nơi này một chút cũng không quen thuộc!”
“Ngươi có thể chính mình nghĩ biện pháp làm cho quen thuộc.”
“Shane! Ta tới nơi này là bởi vì ngươi muốn ta tới gặp ông bà nội của ngươi, là bởi vì chúng ta sẽ kết hôn! Ngươi cảm thấy ta chính mình tùy tiện muốn làm cái gì cũng được sao?”
“Kết hôn cũng không khiến ngươi phải mất đi tự do.” Shane nhìn chằm chằm Gillan, đây là lần đầu tiên Gillian tỏ vẻ bất mãn với hắn.
“Kết hôn chính là từ một người đơn độc sẽ có thêm người đồng hành. Ngươi không thể lại tùy tiện mất tích, ngươi nói cho ta biết ngươi đi đâu, ngươi phải nhượng ta biết!”
Shane suy nghĩ trong chốc lát, tiến lên ôm lấy Gillan: “Thực xin lỗi, ta nghĩ ta chưa thể thích ứng ngay được. Ta sẽ mau chóng sửa lại.”
Nguyên lai hôm nay là ngày thứ Hai, Mark cùng Kian đều đi công tác. Thời điểm buổi tối Shane mang theo Gillian đi khu phố cùng tụ họp với Mark và Kian. Sau đó cả bọn đi quán bar.
“Nếu không phải vì các ngươi, ta mới không đến loại địa phương này.” Mark loạng choạng cầm ly rượu nói.
“Vì cái gì?” Gillian khó hiểu hỏi.
Kian trả lời: “Vì lúc này, hắn tình nguyện đi các quan bar đồng tính luyến ái tìm kiếm mục tiêu.”
“Nơi này không thể tìm kiếm sao?” Gillian hỏi.
Shane trả lời: “Ở trong này không có mục tiêu làm cho hắn vừa lòng , đều đối với hắn không có hứng thú.”
Mark đem cái chén ‘phanh’ đặt lên bàn: “Ai nói vậy. Nơi này đầy đủ các loại người nha.”
Quán bar hôm nay rất sôi động, bọn họ ngồi ở bàn giữa nên cũng bị ảnh hưởng theo.
Bọn họ nhất trí đem vấn đề của Gillian bỏ qua . Thừa lúc Gillian không để ý Kian cùng Mark tiếp tục thẩm vấn Shane.
“Ngươi hôm nay sáng sớm có phải hay không lại đi tìm Nicky ?”
Shane xa xa hướng ngọn đèn vẫy tay với Gillian, cũng không trả lời.
“Vậy còn vấn đề Trác Biệt Lâm thì sao?”
Shane bình thản nói: “Ta giải thoát rồi. Ta nghĩ rõ ràng . Ta buông tha thôi .”
“Ngươi có thể như vậy mà buông tha sao ?”
“Ta cùng hắn làm bằng hữu tốt.”
Mark ôm lấy cổ Shane: “Ngươi nói thật đi, nhìn Trác Biệt Lâm là nam nhân, ngươi có xúc động không?”
“Xúc động cái gì?” Shane giả ngu.
Kian thay hắn trả lời: “Hắn hiển nhiên có xúc động.”
Shane nhìn về phía hắn: “Ta có sao?”
“Bằng không ngươi vì cái gì muốn thoát quần của hắn?”
“Không phải các ngươi muốn ta nghiệm rõ ràng giới tính của hắn sao?”
“Chính là chúng ta không có bảo ngươi đi thoát quần hắn, càng không nói ngươi dùng tay sờ. Ngươi làm như vậy hắn hoàn toàn có thể kiện cáo ngươi đã xâm phạm hắn.”
“Dù sao ta chính là đối với nam nhân không có hứng thú.”
Mark khinh thường khoát tay chặn lại: “Kian ngươi tới cùng giảng cho hắn.”
Kian nói: “Nếu là ta, ta tuyệt đối không có hứng thú đi thoát quần cuả một nam nhân . Nhưng là Mark sẽ hoàn toàn tương phản.”
“Các ngươi nói điều này chính là muốn chứng minh ta là gay?”
“Có lẽ ngươi không hoàn toàn, nhưng không có nghĩa là nhất định không phải.”
“Ta không phải, chẳng lẽ các ngươi so với ta chính mình rõ ràng hơn sao?”
Kian cùng Mark liếc nhau: “Vậy mười năm tìm kiếm của ngươi như vậy đã xong?”
“Nó chỉ là một trò đùa vui, không cần phải … so đo đi .”
“Ngươi thật sự không tức giận?”
“Ta đã nói rồi, về sau cùng hắn làm bằng hữu, giữ mối quan hệ. . . . .”
Mark thả lỏng tâm trạng: “Được nha, ta nghĩ nghe ngươi nói như vậy đã xác minh đáp án. Nếu Nicky không phải Trác Biệt Lâm ngươi muốn tìm, như vậy ta làm cái gì, ngươi đều không sao cả , đúng không?”
“Cái gì?” Shane khó hiểu nhìn hắn.
Kian bổ sung: “Này ngươi đều nghe không hiểu sao ? Mark cùng Nicky đều là gay, ngươi còn có cái gì không hiểu hả.”
“Vì sao đối hắn làm gì ta lại không sao?”
Kian cùng một bộ ngu ngốc nói chuyện : “Ý tứ của hắn là, nếu ngươi không tính toán cùng Nicky tiếp tục, như vậy hắn sẽ thượng y. . . . . .”
‘ Phanh ’ một tiếng Shane nâng cốc nặng nề đặt lên bàn trừng mắt lên : “Ngươi như thế nào có thể làm như vậy!”
Kian vội vàng chỉ hướng Mark: “Đừng hướng ta trừng mắt nha, là hắn muốn làm như vậy, cũng không phải ta.”
Mark không chút hoang mang nói: “Các ngươi chính là bằng hữu, chẳng lẽ ta không thể thượng hắn sao ? Phải biết rằng ở trong mắt những kẻ như chúng ta, Nicky chính là cực phẩm.”
“Ngươi ngay cả bằng hữu của ta cũng không để vào mắt!” Shane nổi giận.(lí do zớ zẩn quá anh ơi)
“Các ngươi lại không cùng một chỗ, ta chẳng lẽ không thể sao?” Mark nghi hoặc nói.
“Nicky là đặc biệt! Mặc kệ có phải hay không hiểu lầm. Bên ngoài người nhiều như vậy, ngươi vì cái gì cứ nhìn chằm chằm người của ta!”
Shane hét xong rồi, lại phát hiện Kian cùng Mark đều lộ ra một bộ khinh thường nhìn hắn. Shane lập tức ý thức được hành vi của mình hoàn toàn phủ định lời nói lúc trước, hắn do dự một hồi giải thích : “Ta không phải nói ta còn muốn cùng hắn thế nào, ta không phải không có buông ra. Ta phản ứng thế này là bình thường , các ngươi không hiểu đạo lý này sao?” (chỉ giỏi chém)
Kian xót xa nói: “Vậy mà ngươi kêu đã buông tiểu tử đó ra ?”
“Được!” Shane bộ dáng đầy quyết tâm: “Ta không sao cả, ngươi nghĩ muốn thượng hắn liền thượng đi.”
Mark hưng phấn nói: “Nhớ những lời này nha.”
Thời điểm Gillian trở về, Shane liền trở nên rất ít nói . Hắn vẫn phiền muộn buồn bực. Nghĩ đến Nicky cuối cùng sẽ có bạn trai, Shane không rõ đó là cái gì tư vị.
Đã khuya mới về đến nhà, Shane cùng Gillian phát hiện ông nội và bà nội cố ý vì bọn họ đã trải ga giường, vì bọn họ biết Kian cùng Mark không ở nơi này. Gillian nháy mắt nhìn Shane, Shane theo bản năng phản ứng lập tức che đầu nói chính mình uống hơi nhiều. Gillian không nói gì chỉ nhìn hắn, Shane liền lấy cớ nghĩ muốn ói ra trốn vào phòng tắm.
Gillian trở lại phòng khách ngủ. Shane thì ngồi trong phòng tắm cả một đêm.
Buổi sáng năm giờ ông nội đã dậy đi tưới hoa, phát hiện Shane đang đợi hắn.
“Tối hôm qua có người đến tìm ta sao?” Shane giả vờ hàn huyên vô tình hỏi.
“Ai sẽ tìm ngươi?”
“Không có sao không?”
“Không ai tìm ngươi nha. Ngươi đang đợi người nào sao?”
Shane lắc đầu. Xem ra tối hôm qua Nicky không có tới, không biết hắn thấy tin nhắn ta để lại trên đầu giường sẽ nghĩ thế nào? Như vậy lặng yên không đáp, là đồng ý làm bằng hữu sao?
Shane ngẩng đầu nhìn chỉ có mấy chục bước nữa là tới nhà Bourne, cố gắng giữ chân không được bước tiếp. Cuối cùng hắn bỗng nhiên cấp chính mình tìm được một cái lý do: ta nói chính là làm bằng hữu tốt, cũng không phải vĩnh không gặp lại, đi coi bạn tốt có cái gì không đúng chứ. Nghĩ như vậy Shane liền bước thẳng tới nhà Bourne.
Eva đã tập thể dục về đang chuẩn bị bữa sáng, nhìn thấy Shane đi vào , nàng sửng sốt một chút.
Shane hướng nàng gật đầu vấn an, sau đó lập tức chạy tới phòng Nicky.
“Uy!” Eva gọi hắn, “Nicky quay về Mĩ Quốc rồi !”
“Như thế nào có thể! ” Shane không tin nhìn về phía Eva, ta cùng hắn vừa gặp nhau không lâu mà.
“Ngày hôm qua buổi chiều ngươi vừa đi rồi, hắn cũng đi luôn.” Eva nói.
“. . . . . .”
“Uy, ngươi làm sao vậy.”
“Ta trở về.”
“Các ngươi rốt cuộc sao lại thế này?”
“Chúng ta là bạn tốt.”
“Thiết, hắn cũng nói như vậy. Các ngươi cũng không nói cho ta biết.”
“Tái kiến.”
Shane như người mất hồn đứng ở trên đường, sau đó nghiến răng nghiến lợi. Ngươi so với ta còn tuyệt tình, ngay cả do dự một chút cũng không có.
Bình luận truyện