Một Phần Hai Mươi Tư
Chương 16: Hôn xong rồi muốn chối hả?
Những thứ cần mua đều đã mua đủ, lúc ở quầy thu ngân chờ tính tiền Yến Nhất vô cùng tự nhiên lấy một hộp bao cao su từ trên giá hàng ném vào xe đẩy.
“Anh mua cái này làm gì?”. Mạnh Phồn vươn tay muốn cướp, nhưng Yến Nhất nhanh hơn anh một bước cầm hộp bao cao su lên giơ cao qua đầu, vốn dĩ đã cao 1m85 nay lại kiễng chân lên, chiếc hộp nhỏ bị giơ lên rất cao, nháy mắt thu hút ánh mắt của mọi người!
“Anh để về chỗ đi, không cho mua”. Mạnh Phồn đã đánh mất lý trí nhảy lên cướp.
“Không với tới ~ lêu lêu lêu ~”. Ngữ khí Yến Nhất nhẹ nhàng chọc ghẹo Mạnh Phồn, thân thể hơi ngửa ra sau.
“Anh không có việc gì sao lại cao như vậy hả?”. Mạnh Phồn nổi giận đùng đùng kiễng chân với tay tiếp tục cướp, nửa người trên bám lên người Yến Nhất đang ngửa ra sau, mắt thấy sắp cướp được, Yến Nhất đột nhiên thẳng eo, thuận thế hôn nhẹ lên trán Mạnh Phồn.
“A a a a a – !”. Mạnh Phồn hét lớn vội lùi ra sau ba mét, mặt đỏ tim đập giận dữ gào lên: “Yến Nhất! Anh làm gì đó?”.
“Chịu gọi tên của tôi rồi à?”. Yến Nhất cười nhẹ chớp chớp mắt nhìn anh, thừa cơ quay người cầm bao cao su tính tiền.
“Anh làm thế này vô cùng không thích hợp, Yến tiên sinh”. Mạnh Phồn căn bản không dám đi qua, đành phải đứng xa xa bày tỏ sự kháng nghị.
Yến Nhất ưu nhã lấy ví trả tiền, không hề có thành ý giải thích: “Tôi không cố ý”.
“Vậy còn không phải là cố ý ư?”. Mạnh Phồn trợn mắt há miệng, mẹ nó hôn xong rồi còn muốn chối hả?
Yến Nhất chỉ chỉ môi mình, cười đến là gian xảo: “Không cẩn thận bị trượt môi”.
Mạnh Phồn quả thực bị sự trơ trẽn của hắn làm cho sợ ngây người: “…Tôi chỉ nghe nói có trượt tay!”.
Yến Nhất xem nhẹ vấn đề này, xách hai túi đồ lớn: “Ngoan, đi thôi”.
Mạnh Phồn tức giận đuổi theo, không cam lòng định tiếp tục tranh luận.
Quần chúng vây xem cuối cùng thở phào một hơi:…
Vì sao đầu năm nay đi siêu thị đều phải xem gay ân ái vậy?
Chỉ số ân ái rõ ràng đã chọc mù mắt chó FA tại hiện trường, hôn có xíu mà còn giả vờ ngây thơ, không thấy chán à! Thú vị lắm phải không!
Trên đường đi xuống bãi đỗ xe ở tầng hầm, bác sĩ Mạnh sắp bị bệnh nhân của mình bức ra bệnh thần kinh vẫn không ngừng lải nhải: “Yến tiên sinh, tôi không thể không nói thẳng, kể cả anh mua bao cao su tôi cũng…”.
Yến Nhất cúi đầu lục ra hộp bao cao su trong túi đồ, nói: “Gợn sóng xoắn ốc siêu khoái cảm…”.
Mạnh Phần dậm chân: “Câm miệng!”.
Yến Nhất tiếp tục: “Đây là hương dâu, xem ra tôi có thể…”.
Mạnh Phồn sụp đổ cào tóc: “Anh không thể!”.
Yến Nhất bình tĩnh tiếp tục: “Thổi ra bóng bay hương dâu”.
Mạnh Phồn một giây liền bình tĩnh: “À, thổi bóng bay thì được”.
Hiển nhiên bác sĩ Mạnh cũng sắp phân liệt rồi.
Yến Nhất vô tội nhướng mày: “Vừa rồi anh tức giận gì vậy?”.
Mạnh Phồn:…
“Hay là Phồn Phồn của chúng ta nghĩ đến chuyện thô tục nào đó?”. Yến Nhất đột nhiên ấn Mạnh Phồn lên cửa xe, ánh mắt nguy hiểm, như một con báo đang săn mồi.
“Đương nhiên không có”. Cảm giác miệng khô lưỡi khô lại tập kích một lần nữa, Mạnh Phồn hồi hộp nuốt nước bọt.
Tài xế vừa bắt đầu đi làm từ hôm kia đứng một bên, yên lặng hóa đá…
Hai người nhìn nhau một lúc, Yến Nhất cười khẽ một tiếng, buông lỏng kìm hãm với Mạnh Phồn, vươn tay chỉ hai túi đồ lớn trên mặt đất quay đầu phân phó tài xế: “Để vào cốp sau”.
Tài xế lau mồ hôi: “Vâng”.
Mạnh Phồn tinh thần rối loạn vội vàng mở cửa xe gần nhất chui vào trong xe, vẻ mặt mơ màng vuốt nhẹ vô lăng, vô ý thức nhấn còi hai phát, đầu óc rối tinh rồi mù, đầy bụng tâm sự.
Tài xế không nói gì gõ gõ cửa sổ xe:…
“Ngại quá”. Mạnh Phồn cơ bản không biết lái xe đi xuống, giống như thiểu năng đi một vòng ngồi vào ghế phó lái.
Sau khi lên xe Mạnh Phồn lập tức quay đầu căm tức nhìn Yến Nhất.
Còn cười! Còn có mặt mũi mà cười!
Một người bình thường, bị anh chọc ngu luôn rồi!
Trong lúc anh trai và chị dâu đang ngọt ngào tán tỉnh nhau, Yến Tử Hoàn đáng thương đang lướt Taobao mua đồ ăn vặt, người nhận hàng, số điện thoại, tên đều điền của Phương Kỳ.
Vì đêm qua tất cả đồ ăn vặt giấu dưới gầm giường của Phương Kỳ đều đã hy sinh, các túi đều bị cắn rách, còn dính nước dãi, vì vậy phải mua hàng mới.
Sau khi thức dậy Phương Kỳ dọn dẹp gầm giường một chút, vứt hết những túi bị cắn rách, các thứ bên trong thì đổ ra gom vào mấy túi đựng thực phẩm cỡ lớn, chuẩn bị làm đồ ăn vặt cho chó địa ngục. Còn Tưởng Phi hôm qua bị chó địa ngục đuổi theo cắn mông, hôm nay vậy mà còn cầm bánh quy cho nó ăn, đầu ở giữa vì vị từng bị hắn đánh nên không thèm để ý tới hắn, nhưng đầu bên trái và đầu bên phải đều lập tức nhìn chằm chằm bánh quy, xóa bỏ hiềm khích với Tưởng Phi.
…Cả thế giới chỉ có một mình tôi không thích chó địa ngục làm thú nuôi sao?
Yến Tử Hoàn bi thương nghĩ, lẽ nào mình là người đặc biệt?
Việc này nhất định không thể được! Yến Tử Hoàn không cam lòng, sau khi mua đồ ăn vặt xong liền dùng di động mở một diễn đàn tên là “Nam thần quốc dân Yến Tử Hoàn”.
Diễn đàn này mỗi ngày Yến Tử Hoàn đều phải vào lướt lướt, thường xuyên trơ trẽn post những tấm ảnh đẹp trai của mình lên diễn đàn, sau đó cầm đầu comment khen mình đẹp trai quá, có khí chất quá, muốn gả đi quá, ai nói nam thần từng nặng 100 kg thì tôi không tin nam thần của tôi từ nhỏ đã gầy đã gầy rồi!
Nhưng càng trơ trẽn hơn là, diễn đàn này do chính Yến Tử Hoàn lập ra…
Âm thầm xoa xoa tay đăng ký một nick mới, Yến Tử Hoàn post bài ở góc tám chuyện, kể lể anh trai của mình khăng khăng nuôi một con chó ba đầu địa ngục trong nhà như thế nào, mà những người khác trong nhà lại làm như không thấy ra sao, còn hết người này đến người khác cho chó địa ngục đồ ăn, cuối cùng than thở khóc lóc hỏi mọi người, người bình thường duy nhất trong gia đình kì quái này rốt cuộc phải đi con đường nào?
Diễn đàn rất đông đảo, bài post sau khi đăng lên mới vài phút, comment trả lời đã lên đến 99+, Yến Tử Hoàn tràn ngập hy vọng mở ra, chuẩn bị xem mọi người khuyên mình như thế nào, nhưng mà…
Lầu 1: Mẹ nó thiểu năng.
Lầu 2: Mẹ nó thiểu năng.
…
Lầu 98: Mẹ nó thiểu năng.
Lầu 99: Chủ thớt đừng sợ, lập tức đến chợ thú nuôi mua một con rắn chín đầu, đối đầu chính diện với chó ba đầu của anh trai thớt.
Lầu 100: Lầu trên bảo vệ đội hình, mẹ nó thiểu năng.
Không thể sống nổi, thực sự không có đường sống rồi, Yến Tử Hoàn hai mắt trống rống tê liệt ngã xuống giường, hoàn toàn không thể hiểu các fan bình thường vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu moe moe của mình tại sao lại đối xử với mình hung tàn như vậy.
Đúng rồi, vì bọn họ không biết chủ thớt chính là mình!
Thế là, Yến Tử Hoàn nhanh trí, nảy ra ý tưởng…
Chủ thớt: Tôi là Yến Tử Hoàn! Các bạn có thể nghiêm túc trả lời vấn đề của tôi được không? Đừng nói “Mẹ nó thiểu năng” nữa, please!
Lầu 102: Mẹ nó tên thiểu năng này giả mạo ông xã tôi, lôi ra ngoài đánh chết ngay!
Lầu 103: Mẹ nó tên thiểu năng này giả mạo ông xã tôi, lôi ra ngoài đánh chết ngay!
…
Yến Tử Hoàn ấm ức, hốc mắt đỏ hồng, cảm thấy thế giới này tràn ngập ác ý đối với mình, hoàn toàn không tốt, thế là Yến tiểu béo ấm ức, nhân lúc Tưởng Phi không ở trong phòng, dùng tốc độ nhanh nhất thay đổi bộ dạng, kính râm, khẩu trang, mũ vũ trang đầy đủ.
“Tôi đã tuyệt vọng với thế giới này rồi! Anh trai không thương tôi! Fan không thương tôi! Đồ ăn vặt bị chó ăn! Trợ lý thì hung dữ! Không ai thương tôi hết!”. Yến Tử Hoàn dạng chân khóc hu hu tông cửa xông ra ngoài.
A a a a tôi phải ăn thịt nướng!
“Anh mua cái này làm gì?”. Mạnh Phồn vươn tay muốn cướp, nhưng Yến Nhất nhanh hơn anh một bước cầm hộp bao cao su lên giơ cao qua đầu, vốn dĩ đã cao 1m85 nay lại kiễng chân lên, chiếc hộp nhỏ bị giơ lên rất cao, nháy mắt thu hút ánh mắt của mọi người!
“Anh để về chỗ đi, không cho mua”. Mạnh Phồn đã đánh mất lý trí nhảy lên cướp.
“Không với tới ~ lêu lêu lêu ~”. Ngữ khí Yến Nhất nhẹ nhàng chọc ghẹo Mạnh Phồn, thân thể hơi ngửa ra sau.
“Anh không có việc gì sao lại cao như vậy hả?”. Mạnh Phồn nổi giận đùng đùng kiễng chân với tay tiếp tục cướp, nửa người trên bám lên người Yến Nhất đang ngửa ra sau, mắt thấy sắp cướp được, Yến Nhất đột nhiên thẳng eo, thuận thế hôn nhẹ lên trán Mạnh Phồn.
“A a a a a – !”. Mạnh Phồn hét lớn vội lùi ra sau ba mét, mặt đỏ tim đập giận dữ gào lên: “Yến Nhất! Anh làm gì đó?”.
“Chịu gọi tên của tôi rồi à?”. Yến Nhất cười nhẹ chớp chớp mắt nhìn anh, thừa cơ quay người cầm bao cao su tính tiền.
“Anh làm thế này vô cùng không thích hợp, Yến tiên sinh”. Mạnh Phồn căn bản không dám đi qua, đành phải đứng xa xa bày tỏ sự kháng nghị.
Yến Nhất ưu nhã lấy ví trả tiền, không hề có thành ý giải thích: “Tôi không cố ý”.
“Vậy còn không phải là cố ý ư?”. Mạnh Phồn trợn mắt há miệng, mẹ nó hôn xong rồi còn muốn chối hả?
Yến Nhất chỉ chỉ môi mình, cười đến là gian xảo: “Không cẩn thận bị trượt môi”.
Mạnh Phồn quả thực bị sự trơ trẽn của hắn làm cho sợ ngây người: “…Tôi chỉ nghe nói có trượt tay!”.
Yến Nhất xem nhẹ vấn đề này, xách hai túi đồ lớn: “Ngoan, đi thôi”.
Mạnh Phồn tức giận đuổi theo, không cam lòng định tiếp tục tranh luận.
Quần chúng vây xem cuối cùng thở phào một hơi:…
Vì sao đầu năm nay đi siêu thị đều phải xem gay ân ái vậy?
Chỉ số ân ái rõ ràng đã chọc mù mắt chó FA tại hiện trường, hôn có xíu mà còn giả vờ ngây thơ, không thấy chán à! Thú vị lắm phải không!
Trên đường đi xuống bãi đỗ xe ở tầng hầm, bác sĩ Mạnh sắp bị bệnh nhân của mình bức ra bệnh thần kinh vẫn không ngừng lải nhải: “Yến tiên sinh, tôi không thể không nói thẳng, kể cả anh mua bao cao su tôi cũng…”.
Yến Nhất cúi đầu lục ra hộp bao cao su trong túi đồ, nói: “Gợn sóng xoắn ốc siêu khoái cảm…”.
Mạnh Phần dậm chân: “Câm miệng!”.
Yến Nhất tiếp tục: “Đây là hương dâu, xem ra tôi có thể…”.
Mạnh Phồn sụp đổ cào tóc: “Anh không thể!”.
Yến Nhất bình tĩnh tiếp tục: “Thổi ra bóng bay hương dâu”.
Mạnh Phồn một giây liền bình tĩnh: “À, thổi bóng bay thì được”.
Hiển nhiên bác sĩ Mạnh cũng sắp phân liệt rồi.
Yến Nhất vô tội nhướng mày: “Vừa rồi anh tức giận gì vậy?”.
Mạnh Phồn:…
“Hay là Phồn Phồn của chúng ta nghĩ đến chuyện thô tục nào đó?”. Yến Nhất đột nhiên ấn Mạnh Phồn lên cửa xe, ánh mắt nguy hiểm, như một con báo đang săn mồi.
“Đương nhiên không có”. Cảm giác miệng khô lưỡi khô lại tập kích một lần nữa, Mạnh Phồn hồi hộp nuốt nước bọt.
Tài xế vừa bắt đầu đi làm từ hôm kia đứng một bên, yên lặng hóa đá…
Hai người nhìn nhau một lúc, Yến Nhất cười khẽ một tiếng, buông lỏng kìm hãm với Mạnh Phồn, vươn tay chỉ hai túi đồ lớn trên mặt đất quay đầu phân phó tài xế: “Để vào cốp sau”.
Tài xế lau mồ hôi: “Vâng”.
Mạnh Phồn tinh thần rối loạn vội vàng mở cửa xe gần nhất chui vào trong xe, vẻ mặt mơ màng vuốt nhẹ vô lăng, vô ý thức nhấn còi hai phát, đầu óc rối tinh rồi mù, đầy bụng tâm sự.
Tài xế không nói gì gõ gõ cửa sổ xe:…
“Ngại quá”. Mạnh Phồn cơ bản không biết lái xe đi xuống, giống như thiểu năng đi một vòng ngồi vào ghế phó lái.
Sau khi lên xe Mạnh Phồn lập tức quay đầu căm tức nhìn Yến Nhất.
Còn cười! Còn có mặt mũi mà cười!
Một người bình thường, bị anh chọc ngu luôn rồi!
Trong lúc anh trai và chị dâu đang ngọt ngào tán tỉnh nhau, Yến Tử Hoàn đáng thương đang lướt Taobao mua đồ ăn vặt, người nhận hàng, số điện thoại, tên đều điền của Phương Kỳ.
Vì đêm qua tất cả đồ ăn vặt giấu dưới gầm giường của Phương Kỳ đều đã hy sinh, các túi đều bị cắn rách, còn dính nước dãi, vì vậy phải mua hàng mới.
Sau khi thức dậy Phương Kỳ dọn dẹp gầm giường một chút, vứt hết những túi bị cắn rách, các thứ bên trong thì đổ ra gom vào mấy túi đựng thực phẩm cỡ lớn, chuẩn bị làm đồ ăn vặt cho chó địa ngục. Còn Tưởng Phi hôm qua bị chó địa ngục đuổi theo cắn mông, hôm nay vậy mà còn cầm bánh quy cho nó ăn, đầu ở giữa vì vị từng bị hắn đánh nên không thèm để ý tới hắn, nhưng đầu bên trái và đầu bên phải đều lập tức nhìn chằm chằm bánh quy, xóa bỏ hiềm khích với Tưởng Phi.
…Cả thế giới chỉ có một mình tôi không thích chó địa ngục làm thú nuôi sao?
Yến Tử Hoàn bi thương nghĩ, lẽ nào mình là người đặc biệt?
Việc này nhất định không thể được! Yến Tử Hoàn không cam lòng, sau khi mua đồ ăn vặt xong liền dùng di động mở một diễn đàn tên là “Nam thần quốc dân Yến Tử Hoàn”.
Diễn đàn này mỗi ngày Yến Tử Hoàn đều phải vào lướt lướt, thường xuyên trơ trẽn post những tấm ảnh đẹp trai của mình lên diễn đàn, sau đó cầm đầu comment khen mình đẹp trai quá, có khí chất quá, muốn gả đi quá, ai nói nam thần từng nặng 100 kg thì tôi không tin nam thần của tôi từ nhỏ đã gầy đã gầy rồi!
Nhưng càng trơ trẽn hơn là, diễn đàn này do chính Yến Tử Hoàn lập ra…
Âm thầm xoa xoa tay đăng ký một nick mới, Yến Tử Hoàn post bài ở góc tám chuyện, kể lể anh trai của mình khăng khăng nuôi một con chó ba đầu địa ngục trong nhà như thế nào, mà những người khác trong nhà lại làm như không thấy ra sao, còn hết người này đến người khác cho chó địa ngục đồ ăn, cuối cùng than thở khóc lóc hỏi mọi người, người bình thường duy nhất trong gia đình kì quái này rốt cuộc phải đi con đường nào?
Diễn đàn rất đông đảo, bài post sau khi đăng lên mới vài phút, comment trả lời đã lên đến 99+, Yến Tử Hoàn tràn ngập hy vọng mở ra, chuẩn bị xem mọi người khuyên mình như thế nào, nhưng mà…
Lầu 1: Mẹ nó thiểu năng.
Lầu 2: Mẹ nó thiểu năng.
…
Lầu 98: Mẹ nó thiểu năng.
Lầu 99: Chủ thớt đừng sợ, lập tức đến chợ thú nuôi mua một con rắn chín đầu, đối đầu chính diện với chó ba đầu của anh trai thớt.
Lầu 100: Lầu trên bảo vệ đội hình, mẹ nó thiểu năng.
Không thể sống nổi, thực sự không có đường sống rồi, Yến Tử Hoàn hai mắt trống rống tê liệt ngã xuống giường, hoàn toàn không thể hiểu các fan bình thường vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu moe moe của mình tại sao lại đối xử với mình hung tàn như vậy.
Đúng rồi, vì bọn họ không biết chủ thớt chính là mình!
Thế là, Yến Tử Hoàn nhanh trí, nảy ra ý tưởng…
Chủ thớt: Tôi là Yến Tử Hoàn! Các bạn có thể nghiêm túc trả lời vấn đề của tôi được không? Đừng nói “Mẹ nó thiểu năng” nữa, please!
Lầu 102: Mẹ nó tên thiểu năng này giả mạo ông xã tôi, lôi ra ngoài đánh chết ngay!
Lầu 103: Mẹ nó tên thiểu năng này giả mạo ông xã tôi, lôi ra ngoài đánh chết ngay!
…
Yến Tử Hoàn ấm ức, hốc mắt đỏ hồng, cảm thấy thế giới này tràn ngập ác ý đối với mình, hoàn toàn không tốt, thế là Yến tiểu béo ấm ức, nhân lúc Tưởng Phi không ở trong phòng, dùng tốc độ nhanh nhất thay đổi bộ dạng, kính râm, khẩu trang, mũ vũ trang đầy đủ.
“Tôi đã tuyệt vọng với thế giới này rồi! Anh trai không thương tôi! Fan không thương tôi! Đồ ăn vặt bị chó ăn! Trợ lý thì hung dữ! Không ai thương tôi hết!”. Yến Tử Hoàn dạng chân khóc hu hu tông cửa xông ra ngoài.
A a a a tôi phải ăn thịt nướng!
Bình luận truyện