Chương 2: Chương 2
"Bạch Chỉ, chúng ta chia tay đi." Trong quán cà phê yên tĩnh, bởi vì một câu nói này, làm cho không khí chung quanh càng thêm yên tĩnh.
Nhân viên phục vụ không cẩn thận nghe được câu nói của người đàn ông, liếc nhìn người phụ nữ ngồi ở đối diện, có chút lúng túng vội vã bỏ đi, mà người phụ nữ sau khi nghe được lời nói kia đầu tiên là nhìn xung quanh, sau đó lại nhìn về phía người đàn ông.
Người này là bạn thời đại học của nàng, cũng là vị hôn phu đã chung sống 3 năm.
Phó Bạch Chỉ đã từng nghĩ, bản thân đời này dựa vào, chính là người đàn ông sạch sẽ ở trước mắt, đáng tiếc, bên cạnh đối phương sớm đã tồn tại một người khác, một người phụ nữ mình hoàn toàn không biết.
Ngoại tình, kẻ thứ ba, hồ ly tinh, hàng loạt từ ngữ hiện ra trong đầu, để cho Phó Bạch Chỉ bất đắc dĩ bật cười.
Nàng không la hét như đại đa số những người phụ nữ khác, lại càng sẽ không vứt bỏ tôn nghiêm của mình đi yêu cầu nối lại tình xưa, mà là phóng khoáng đem cà phê người phục vụ mới vừa bưng lên đưa cho người đàn ông, giúp hắn rửa mặt lần cuối cùng, tiếp đó xoay người rời đi.
Về đến nhà, tâm trạng căng thẳng dọc đường liền ầm ầm sụp đổ, cố gắng lau đi nước mắt, Phó Bạch Chỉ giống như là phát điên xé nát, đập bể, ném đi tất cả vật dụng còn sót lại trong nhà của người kia, đờ đẫn ngồi trước máy vi tính, giả vờ trấn định làm tiếp công việc có thể khiến nàng an tĩnh: viết tiểu thuyết trên mạng.
Nàng là một gã tác giả, cũng là một trạch nữ.
Phó Bạch Chỉ không biết từ khi nào mình có thói quen vui vẻ ở nhà, mà người đàn ông kia lúc trước đã nói với nàng, vô luận mình nội liễm và kiệm lời tới đâu, hắn cũng yêu mình như vậy.
Thế mà lý do chia tay lúc này lại chính là vì mình quá thích ở nhà, để cho hắn không có cảm giác đang yêu.
Thực sự là cực kỳ buồn cười!
Khóe miệng hé ra một cái độ cong đẹp mắt, nước mắt thi nhau rơi xuống, nghe được thanh âm huyên náo bên cạnh, Phó Bạch Chỉ lắc đầu, tuỳ tiện đỡ giường ngồi dậy, nhưng đập vào mi mắt lại là một gian phòng được bày biện như trong mơ, đương nhiên không thể thiếu chính là tiếng nói huyên thuyên, gợi lên người đến là cô gái cổ trang vừa quỷ súc vừa đáng sợ.
"Tiểu thư, ngươi có khỏe không? Sớm biết thân thể ngươi chưa bình phục, nô tì đã tự mình đi giáo huấn tiểu tiện nhân kia." Thấy Phó Bạch Chỉ tỉnh lại, thị nữ vội vàng tới gần nói.
Nghe xong lời của nàng, Phó Bạch Chỉ lúc này mới ý thức được hình như có gì đó không đúng.
Nàng cúi đầu liếc nhìn hai tay của mình, nhìn lướt qua mọi thứ trong phòng một lần, sau đó giơ tay lên, dùng sức nhéo vào mặt.
Cảm giác đau đớn cực kỳ rõ ràng, mồ hôi lạnh từ sau lưng tuôn ra, nhưng cũng không phải là bởi vì đau, mà là bởi vì sợ.
Giờ đây Phó Bạch Chỉ mới nghĩ đến, toàn bộ những gì xảy ra vào giờ phút này không phải là cảnh trong mơ mình vẫn nghĩ, mà là chuyện thật.
Nàng chưa từng nằm mơ, thế nào thuận lợi đến rồi một cái thế giới khác, chẳng lẽ như trong tiểu thuyết nói, xuyên qua?
"Ta là ai?" Sợ hãi sự thật, phản ứng đầu tiên của Phó Bạch Chỉ chính là hỏi thị nữ tên họ của mình, nếu nàng gọi mình là tiểu thư, vậy cổ thân thể mình xuyên vào tất nhiên là giang hồ nhân sĩ, hẳn là một tiểu thư tương đối có địa vị gia thế.
"Tiểu thư, ngươi đừng hù dọa nô tì, thế nào ngủ một giấc dậy ngay cả chính mình cũng quên? Ngươi là Lục Quý Ly, hòn ngọc quý trên tay Lục lão gia Lục gia tiễn trang, hiện là đại đệ tử của Thương khung môn.
"
"Cái gì..."
Nghe thị nữ giải thích xong, Phó Bạch Chỉ có thể nói là còn khiếp sợ hơn trước đó gấp trăm lần, Thương khung môn, Lục Quý Ly, hai cái tên này đối với nàng mà nói, đơn giản là quen thuộc không thể quen thuộc hơn.
Bởi vì quyển tiểu thuyết tình cảm sắp kết thúc của nàng, môn phái của nhân vật chính, chính là tên Thương khung môn, mà nữ phụ vừa ngu xuẩn vừa tìm đường chết bên trong, không phải là cái tên Lục Quý Ly này sao? Một loại dự cảm chẳng lành sinh sôi ở trong lòng, Phó Bạch Chỉ vội vàng kéo lại thị nữ đang muốn đi gọi đại phu cho mình, mở miệng nói.
"Ngươi có phải Khiếu Lục Ly hay không, là thị nữ vẫn luôn theo ta từ Lục gia tới đây? Mà trong mơ...!Không, cô gái trong hối cải thất, đúng thật gọi là Hoa Dạ Ngữ?"
"Tiểu thư, sao hôm nay ngươi lại kỳ quái như vậy, đây không phải là chuyện tất cả mọi người đều biết sao?" Gặp Lục Ly vẻ mặt hoang mang nhìn mình chằm chằm, trong đầu Phó Bạch Chỉ đã xác nhận một cái sự thực.
Nàng không xuyên đến một thế giới cổ đại nào đó, mà là xuyên vào trong sách của mình, càng thêm ghê tởm chính là, nàng không chỉ không xuyên thành nữ chính, mà là xuyên thành nữ phụ đã sớm bị chính nàng tự tay định ra kết cục tử vong, một vai cùng tên với kẻ thứ ba cướp đi vị hôn phu của nàng trong hiện thực...!Lục Quý Ly.
Không lời nào cùng luống cuống khiến Phó Bạch Chỉ nói không ra lời, rõ ràng trong lòng vô cùng tức giận cũng cực kỳ bực bội, thế nhưng nàng lại không có biện pháp làm bất cứ chuyện gì thay đổi loại chuyện không cách nào dùng khoa học giải thích này, cục diện thậm chí ngay cả báo cảnh sát cũng không làm được.
Liếc nhìn gian phòng thuộc về mình, hiện tại nàng rốt cục có cảm giác quen thuộc, bởi vì mỗi một tấc đất trong gian phòng này, cùng cảnh tượng trước đây nàng mô tả trong lúc viết tiểu thuyết đúng là không sai chút nào.
Chống đỡ thân thể còn có chút vô lực ngồi vào trước bàn trang điểm, Phó Bạch Chỉ ngẩng đầu, nhìn gương mặt trong gương đồng.
Giờ phút này, nàng hết sức vui mừng ban đầu mình không có vì cái tên Lục Quý Ly mà đem nàng miêu tả thành một người xấu xí.
Gương mặt này rất đẹp, tóc dài màu đen xõa trên vai, dùng một sợi dây tơ tằm màu trắng nhạt buộc ở phía sau, lộ ra gò má khéo léo tinh xảo.
Da thịt trắng noãn như tuyết như ngọc, tồn tại một chút dịu dàng thành thục thoáng qua, mặt mày như trăng, con ngươi sâu hút màu nâu như hoa lê sặc sỡ, nhu tình như nước.
Cánh môi mỏng hồng hồng khẽ mím, làm cho người ta muốn âu yếm.
Bất luận là nhìn bề ngoài hay là nhìn khí chất, tướng mạo này của Lục Quý Ly đều phù hợp với tiêu chuẩn nữ thần hiện nay.
Là người tạo ra nàng, Phó Bạch Chỉ rất rõ ràng, bên dưới dáng vẻ ôn nhu tuyệt mỹ, chính là cất giấu dã tâm đen kịt cùng chỉ số thông minh gần như là số âm.
Mình rốt cuộc tạo cái nghiệt gì mới xuyên vào trong sách, còn không sai lệch trở thành Lục Quý Ly? Sợ là mua vé số cũng sẽ không chuẩn như vậy.
Dùng vài giờ tiếp nhận sự thật mình đã không thể quay về thế giới hiện thực, mà giờ phút này sắc trời đã từ trắng biến thành đen.
Phó Bạch Chỉ biết rõ, nếu nàng bó tay chịu chết, chờ nàng sẽ là kết cục tàn nhẫn nhất.
Làm vai phụ phản diện của quyển tiểu thuyết này, nhân vật Lục Quý Ly có thể nói là bị mình ngược thảm nhất.
Tuy rằng ngay từ đầu tướng mạo như nữ thần tăng thêm cho nàng không ít, nhưng giai đoạn sau, từ khi nữ nhân vật chính Hoa Dạ Ngữ xuất hiện, công phu, tướng mạo, nhân duyên của nàng, chỉ cần là thứ có thể so sánh đều bại dưới tay nữ chính.
Giai đoạn sau đã sớm từ nữ thần biến thành nữ ma đầu, nhưng vẫn là một kẻ ngu xuẩn bị lợi dụng.
Nghĩ bản thân rất có thể sẽ đi lên con đường cũ bị đoạt danh tiếng, bị trục xuất khỏi sư môn, sau cùng bị tà giáo Minh tuyệt cung giết chết, Phó Bạch Chỉ nhíu chặc chân mày, biết rõ, nếu phải ngăn chặn tất cả, điểm mấu chốt chính là nữ nhân vật chính Hoa Dạ Ngữ.
Nghĩ đến những gì mình làm trong hối cải thất ngày hôm nay, Phó Bạch Chỉ khẽ nhíu mày, cũng không phải là bởi vì hổ thẹn hay hối hận.
Nàng biết rõ nữ chính Hoa Dạ Ngữ về sau sẽ cường đại, không chỉ có thể thành chưởng môn, thậm chí còn thành võ lâm chí tôn.
Nếu muốn sống, biện pháp tốt nhất chính là rời xa nàng, thế nhưng Phó Bạch Chỉ cũng không muốn làm như vậy.
Mọi chuyện đều phải nhổ cỏ tận gốc mới tốt, nếu như có thể diệt trừ Hoa Dạ Ngữ ngay lúc nàng chưa đủ lông đủ cánh, khiến thế giới này không còn nữ chính, như vậy bi kịch sau này của mình cũng sẽ không phát sinh.
Kinh sợ tư tưởng âm u của mình lúc này, Phó Bạch Chỉ siết chặc nắm tay, lay động thân thể cứng ngắc.
Lúc này không phải là trò chơi, càng không phải ngủ một giấc dậy là có thể trở lại thực tế đã qua.
Nếu nàng thực sự phải trừ khử Hoa Dạ Ngữ, đó là giết người, cho dù nàng chỉ là vì bảo vệ chính mình.
Dùng gần một ngày tròn làm rõ tư tưởng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lục Ly, Phó Bạch Chỉ nói muốn đi hối cải thất xem Hoa Dạ Ngữ, cũng căn dặn nàng không nên đi theo.
Đi vài bước tới cửa, nghĩ đến đối phương một thân bị thương, lại đi vòng trở lại, tìm bình thuốc trên giá y dược để ở trong túi.
Nếu như nàng nhớ không lầm, Lục Quý Ly thường thường sẽ tự mình chế tạo một ít rượu thuốc giảm đau đưa cho các sư đệ sư muội đồng môn, không phải là không muốn đề cao danh vọng của mình, tuy rằng dụng tâm không thuần khiết, nhưng ít ra phải có dược hiệu.
Như vậy tự hỏi qua đi, Phó Bạch Chỉ cất thuốc giảm đau hướng về hối cải thất mà đi.
Trên đường, nàng suy tư về việc sau này nên ở chung với Hoa Dạ Ngữ như thế nào.
Lúc này nàng chỉ mới 15 tuổi, dựa theo nội dung ban đầu cũng chưa có mở ra bất cứ kỹ năng nào.
Mình không ngại trước tiên thử một chút ý tứ của nàng, rồi quyết định nên như thế nào "Giải quyết" cái cục sầu bự chảng này.
Đã có dự định, Phó Bạch Chỉ nhẹ nhàng nâng lên khóe môi, hướng phía trong phòng đi tới, cách thật xa liền thấy được Hoa Dạ Ngữ như trước bị trói trên cọc gỗ.
Toàn thân nàng đỏ rực một màu, máu tươi theo cánh tay của nàng chảy xuống đầy đất, máu thịt mơ hồ hiện ra vết roi vừa sâu vừa đỏ, xung quanh da thịt hiện lên màu xanh tím, hơi nhếch lên, Phó Bạch Chỉ liếc nhìn liền cảm giác toàn thân nổi da gà, mở cửa phòng, chậm rãi đi tới.
Rốt cuộc là người luyện công, nghe được tiếng bước chân của mình, Hoa Dạ Ngữ ngẩng đầu lên, vốn tưởng rằng nàng nhìn thấy mình không chửi ầm lên cũng sẽ châm biếm, nhưng mà, người nọ cũng chỉ ngẩng đầu liếc mắt xem mình, nhìn bụng mình, sau đó liền cúi đầu, có chút cố sức thở hổn hển, như thể động tác ngẩng đầu vừa rồi làm nàng mệt muốn chết.
"Vẫn còn chịu nổi?" Phó Bạch Chỉ biết trong tiểu thuyết thái độ của Lục Quý Ly đối với nữ chính
Hoa Dạ Ngữ từ đầu đến cuối là không tốt lắm, ngoại trừ thời điểm khi còn bé đối phương không cách nào cấu thành uy hiếp đối với nàng, cơ bản đều là bộ dạng ăn nói lạnh lùng.
"Tiểu thương mà thôi, làm phiền sư tỷ quan tâm.
Nhưng thật ra sư tỷ ngươi, cước bộ lơ lửng rời rạc, thương còn chưa bình phục đã cần mẫn như thế, cũng phải coi chừng thân thể của mình.
Thanh âm của Hoa Dạ Ngữ rất nhỏ, Phó Bạch Chỉ nhưng thật ra vô cùng kinh ngạc, trăm triệu lần không nghĩ tới mình sẽ lộ ra kẽ hở.
Nàng biết thân thể Lục Quý Ly có nội công, nhưng mình là một người hiện đại, muốn nàng đi vận dụng nội công? Ngại quá, nàng thật đúng là không hiểu.
"Cũng không trở ngại quá nhiều, ta đem theo chút thuốc giảm đau tự chế bôi một chút cho ngươi." Sau khi nói xong Phó Bạch Chỉ không có lập tức dời đi đường nhìn, mà là cẩn thận quan sát phản ứng của Hoa Dạ Ngữ.
Thấy nàng nghe xong đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo lại ngẩng đầu ngơ ngác nhìn mình.
Con ngươi đen sáng sủa thực sự là cực đẹp, như ngọc trai đen thuần chất thượng đẳng, càng giống như là đá quý, khiến Phó Bạch Chỉ có chút đố kị.
"Sư tỷ như vậy, làm ta có chút giật mình, trong lòng cũng là vui vẻ."
"Ừ." Phó Bạch Chỉ đơn giản là nghe qua đáp lại một tiếng, ngực đã long trời lở đất, xem ra Hoa Dạ Ngữ quả nhiên không đơn giản, cho rằng nói vài câu tốt đẹp mình sẽ nhẹ dạ thả lỏng cảnh giác.
Đáng tiếc, mình không phải là tên Lục Quý Ly ngu xuẩn kia, mới sẽ không tin tưởng chuyện vui mừng hoang đường gì đó.
Phó Bạch Chỉ móc ra rượu thuốc, đổ vào vải bông mang theo, có chút vụng về đem vải bông đặt ở vết thương trên vai Hoa Dạ Ngữ, lại phát hiện đối phương không có như dự đoán giảm đau, trái lại càng run rẩy kịch liệt, ngay cả hơi thở cũng lộn xộn theo.
Qua hồi lâu, Phó Bạch Chỉ phát giác bất thường, vội vàng ngửi ngửi rượu thuốc trong tay, trong lòng cũng ngổn ngang.
Vô liêm sỉ, bình này làm gì có thuốc giảm đau, rõ ràng là rượu mà tên Lục Quý Ly ngu xuẩn kia lén giấu, bị mình tưởng là thuốc pha chế sẵn nên cầm tới.
Thật muốn vỗ tay hoan hô, dâng lòng tốt ngược lại biến thành chém một đao, bôi rượu lên vết thương trách không được Hoa Dạ Ngữ bị đau.
"Sư tỷ..."
"Làm sao?"
"Nếu trong lòng sư tỷ bực bội, có thể đánh ta một trận nữa, không cần quanh co lòng vòng làm mấy chuyện xấu như vậy.
Tác giả có lời muốn nói: Khai văn lúc đầu, ngay cả trứ canh tân hai tờ đem, kỳ thực, ta liền hai chương này tồn cảo, đừng nhìn ta nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, thế nhưng...!Thật đát liền hai chương tồn cảo, ta là có bao nhiêu lại!
Sư muội biểu thị: Sư tỷ ngươi không cần như thế quanh co lòng vòng dằn vặt ta, ngươi có thể trực tiếp rất xấu rất xấu đối đãi ta nga...!
Hiểu bạo: Cút to! Cái quỷ gì, chúng ta phải chính kinh khỏe? Dựa theo lệ quốc tế, trước tấm vé là không thể h, chỉ có thể tiểu hèn mọn!
Tiểu Dạ Ngữ biểu thị: Nga...!Thế nhưng sai a!!! Mụ đối với ta Bạch Bạch bình, để cho ta thua ở hàng bắt đầu đến, cái kia sát vách cái gì song sắt lệ (?) còn có gì càng cái gì yêu và vân vân đều không phải vừa mở tràng liền..
A!
Hiểu bạo: Câm miệng, còn dám nói ta độc ách ngươi nga!
Nào đó giang quản lý: Ha ha đát....
Bình luận truyện