Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu
Chương 3
Bất kể là Kiều Lam hay Đàm Mặc, bọn họ đều là nhân vật phụ, đất diễn của họ trong truyện cũng không tính là quá nhiều.Nhưng chỉ vì Kiều Lam trùng tên với cô, và vì cô đặc biệt thích nhân vật Đàm Mặc, nên cô còn chú ý kỹ tình tiết về hai người này hơn cả nhân vật chính.
Lúc này tiếng chế nhạo của đám học sinh đập vào trong tai, tất cả mọi người đều dùng những từ ngữ như tên điên, đồ ngốc, bệnh thần kinh,… để gọi Đàm Mặc, Kiều Lam chỉ cảm thấy khó nghe không tả nổi.Viết cho xong chữ cuối cùng của bài luận, tiếng chuông vào học rốt cuộc cũng vang lên, lúc này Trần Diệu Dương, Tần Dương cùng một đám con trai đang đùa giỡn mới trở về chỗ ngồi.
Theo tiếng chuông, một ông thầy hơi hói đầu bước vào lớp, vừa bước vào đã quát một tiếng thật to vào hàng đầu tiên của tổ thứ nhất.“Lấy bài tập về nhà ra.” Thầy giáo cuộn cuốn sách giáo khoa trên tay thành một cái ống, bắt đầu đi kiểm tra từng người một.“Đã bảo bao nhiêu lần rồi! Đáp án phần đọc hiểu cứ lấy nguyên văn từ trong bài đọc ra, ngày nào cũng nói mà như nước đổ đầu vịt… Bài viết viết có mấy dòng thế này thì nộp cho ai đây? Mấy anh chị học cho mình hay học cho tôi, hả?”Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland.
Bản sẽ không đầy đủ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Thầy Lưu vừa kiểm tra vừa mắng.
Tần Dương từ từ cầm lấy tờ giấy bài tập trên bàn, cậu ta nhìn lướt qua, sau đó liền tái cả mặt.Trên tờ giấy bài tập còn chưa có một chữ nào!Kiều Lam không làm bài tập cho cậu ta!Tần Dương lập tức quay đầu giận dữ nhìn Kiều Lam.Kiều Lam không nhìn thấy Tần Dương đỏ mặt tía tai vì tức giận nhưng bạn cùng bàn của cô thì có.
Cô ấy lặng lẽ huých huých cánh tay Kiều Lam để nhắc nhở cô.
Kiều Lam ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Tần Dương, cô trả lại cho cậu ta một ánh nhìn ý bảo cậu ta thật ngu xuẩn, rồi sau đó chẳng thèm nhìn cậu ta thêm một cái nào nữa.Tần Dương kinh ngạc sửng sốt, con mẹ nó, Kiều Lam đang chế nhạo cậu ta đó sao?Nếu không phải trong lớp còn có giáo viên, chỉ sợ giờ phút này Tần Dương đã xông lên đánh Kiều Lam ngay lập tức.Bạn ngồi cùng bàn với Tần Dương cũng rất kinh ngạc.
Bình thường lúc nào Kiều Lam cũng mặt dày lấy lòng đám Tần Dương, ấy thế mà hôm nay cô thật sự hơi khác.
Nhưng cậu ta không có mất bình tĩnh như Tần Dương mà thúc giục: “Đừng quan tâm nhiều như vậy, trước tiên chép bài nhanh lên, thầy Lưu tới liền bây giờ đó.”Lúc này Tần Dương mới phản ứng được cái nào quan trọng hơn.
Cậu ta hung dữ trừng mắt nhìn Kiều Lam, sau đó mới cầm bút lên vội vàng chép đáp án.Vừa chép vừa không nhịn được mà mắng Kiều Lam, con mẹ nó tất cả đều do cô! Lát nữa hết tiết cậu ta nhất định phải…Đang nghĩ như vậy, tờ giấy trước mặt đã bị thầy Lưu rút đi.Trước đó Thầy Lưu đi kiểm tra những học sinh khác đều chỉ là nhìn thoáng qua rồi thôi, không ngờ rằng đến lượt cậu ta, thầy lại kiểm tra kĩ càng như thế.
Tần Dương ngẩn người.Thầy Lưu lật trái lật phải, im lặng mấy giây, rồi sau đó lập tức bùng nổ.“Một câu hỏi mà đánh đến hai đáp án, thế nào, chép bài bị lệch câu đúng không? Câu trả lời phần đọc hiểu không viết ngay sau câu hỏi mà viết lệch lên phần lựa chọn phía trên, tuổi còn trẻ mà mắt đã lé rồi? Đã chép bài thì thôi đi lại còn làm ẩu làm tả, cậu thật sự nghĩ rằng tôi không thấy sao, hả? Bài viết thì chép lại bài đọc phía trên, cậu nghĩ tôi ngu hay là nghĩ tôi mù! To cao mạnh khỏe thế mà chẳng làm ra trò trống gì, còn không bằng đi ra ngoài sân kia phơi nắng cho chảy mỡ ra, mang đi bán còn có giá trị hơn đấy.
Tiêu hết tiền của cha mẹ rồi, cậu đi tìm một cái cây lệch tán rồi treo cổ trên đó cho rồi đi, cút ra đằng sau đứng!”Suýt chút nữa là Kiều Lam không nhịn được cười.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland.
Bản sẽ không đầy đủ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Bảo sao cứ nhắc đến vị thầy giáo này là học sinh lại sợ hãi đến thế.
Tốc độ nói chuyện của thầy như súng liên thanh vậy, bị mắng một trận như thế quả thực không còn chút mặt mũi nào.Đã cái nư ghê.Thầy Lưu mắng Tần Dương xong thì thôi, không giáo huấn nữa.
Lúc kiểm tra đến bàn Đàm Mặc, thầy chỉ nhìn anh một chút rồi trực tiếp bỏ qua.Không có ai xem Đàm Mặc như một người bình thường.Đối với chuyện này, Đàm Mặc cũng không có bất kỳ phản ứng nào cả.
Anh lại rúc người trong bóng tối nơi vách tường, tóc mái hơi dài che khuất đôi mắt.
Kiều Lam chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm nhọn hoắt của anh, rất gầy, cũng vô cùng nhợt nhạt.Kiều Lam không nhìn nữa, cô làm lơ ánh mắt như muốn giết người của Tần Dương đứng phía sau, nghiêm túc nghe thầy Lưu giảng bài.Dù tính thầy Lưu hơi hung dữ, nhưng thật sự thầy dạy rất giỏi, một tiết tiếng Anh cứ trôi qua nhanh chóng không có cảm giác gì.Sau khi hết tiết, Kiều Lam nhìn thời khóa biểu, bỏ sách tiếng Anh vào trong gầm bàn rồi đi tìm sách Toán.
Vừa mới chạm đến góc quyển sách, một bóng người đã phủ lên người cô.
Tiếng nói chuyện của đám con gái gần đó nhỏ lại, Kiều Lam vừa quay đầu đã nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Tần Dương.Kiều Lam rút sách Toán ra: “Có chuyện gì?”Mẹ kiếp, còn hỏi cậu ta có chuyện gì? Tần Dương nhướng mày.Đã hại cậu ta bị phạt đứng, bây giờ còn có mặt mũi hỏi ngược lại cậu ta sao?“Tôi bảo cậu làm bài tập cậu không nghe à?”“Tôi có đồng ý sao?”Trần Diệu Dương, Tống Dao và những người khác ngồi ở phía trước nghe thấy vậy thì đều thoáng kinh ngạc quay qua nhìn bọn họ.
Tần Dương sửng sốt, lại càng thấy mất mặt hơn: “Con mẹ nó cậu lặp lại lần nữa xem?”“Cậu bị điếc à? Tránh ra, đừng có cản đường tôi.” Kiều Lam đứng lên, cô định đi đến tủ sách phía cuối lớp học để bỏ vài quyển sách vào đó.Kiều Lam mới vừa đứng lên, Tần Dương thẹn quá hóa giận giật lấy sách trong tay cô ném ra ngoài.
Những quyển sách đập mạnh vào vách tường phía cuối phòng học.Một quyển sách bay thẳng đến chỗ Đàm Mặc, đập vào đùi anh, rồi rơi xuống đất.Lớp học bỗng lặng như tờ, Kiều Lam chợt nghĩ đến những dòng miêu tả về bệnh tình của Đàm Mặc trong tiểu thuyết gốc.Xúc giác của những người mắc hội chứng Asperger vô cùng nhạy cảm, thậm chí còn có thể dẫn đến phản ứng thái quá.
Cảm giác da thịt tiếp xúc với vật lạ có thể khiến họ đau đớn và khó chịu.[1] Hội chứng Asperger (tiếng Anh: Asperger syndrome (AS), hay Aspergers) là một rối loạn phát triển thần kinh đặc trưng bởi những khó khăn đáng kể trong tương tác xã hội và giao tiếp phi ngôn ngữ, cùng với các kiểu hành vi và sở thích bị hạn chế và lặp đi lặp lại.
Đây là một chứng rối loạn phổ tự kỷ (ASD) nhưng khác với các ASD khác bởi ngôn ngữ và trí thông minh tương đối không bị suy giảm.
Mặc dù không cần thiết để chẩn đoán, nhưng sự vụng về về thể chất và cách sử dụng ngôn ngữ bất thường là phổ biến.
Các dấu hiệu thường bắt đầu trước hai tuổi và thường kéo dài trong suốt cuộc đời của một người.
Nguồn: Wikipedia.Trái tim Kiều Lam thắt lại, cô lập tức đẩy Tần Dương ra rồi đi về phía Đàm Mặc.
Tần Dương chửi ầm sau lưng: “Cái đ*o gì vậy, thật sự nghĩ rằng được Tống Dao chơi cùng là trở thành người có số má rồi sao, nếu không phải vì thấy cậu đáng thương thì con mẹ nó ai thèm để ý đến cậu chứ…”Kiều Lam làm lơ cậu ta, vội vã đi đến bên cạnh Đàm Mặc, nhặt sách vở ở dưới chân anh lên rồi ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt, cẩn thận hỏi:“Cậu không sao chứ.”Hệt như không nhìn thấy, không nghe thấy, thiếu niên không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Anh ngồi ở đó như một bức tượng điêu khắc.
Chiếc áo đồng phục nhem nhuốc còn vương vết máu, những ngón tay gầy gò xanh xao cầm bút viết gì đó không rõ, một quyển sách để trên bàn, anh ngồi im không nhúc nhích.Kiều Lam đứng lên rồi lại hơi ngồi xổm xuống một chút, nhìn thẳng vào Đàm Mặc: “Rất xin lỗi.”Cây bút trong tay Đàm Mặc cuối cùng cũng khựng lại, anh ngẩng đầu lên, khẽ đến mức gần như không thể nhìn thấy.
Trong tích tắc, Kiều Lam chạm phải đôi mắt bị tóc mái hơi dài che khuất của anh.Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, anh lại cúi đầu, vẫn không hề nói gì cả.Kiều Lam không tiếp tục làm phiền anh nữa, đứng lên, rồi nhanh chóng nhìn lướt qua mặt bàn của Đàm Mặc.Không phải sách giáo khoa, phía trên chi chít chữ, xen lẫn một vài ký hiệu và công thức không thuộc về kiến thức cấp ba.Kiều Lam biết những công thức kia, đó là công thức tích phân bất định trong vi tích phân, quy tắc tích phân Newton – Leibniz.Trước khi xuyên sách, Kiều Lam vừa học đến chỗ này.________________.
Lúc này tiếng chế nhạo của đám học sinh đập vào trong tai, tất cả mọi người đều dùng những từ ngữ như tên điên, đồ ngốc, bệnh thần kinh,… để gọi Đàm Mặc, Kiều Lam chỉ cảm thấy khó nghe không tả nổi.Viết cho xong chữ cuối cùng của bài luận, tiếng chuông vào học rốt cuộc cũng vang lên, lúc này Trần Diệu Dương, Tần Dương cùng một đám con trai đang đùa giỡn mới trở về chỗ ngồi.
Theo tiếng chuông, một ông thầy hơi hói đầu bước vào lớp, vừa bước vào đã quát một tiếng thật to vào hàng đầu tiên của tổ thứ nhất.“Lấy bài tập về nhà ra.” Thầy giáo cuộn cuốn sách giáo khoa trên tay thành một cái ống, bắt đầu đi kiểm tra từng người một.“Đã bảo bao nhiêu lần rồi! Đáp án phần đọc hiểu cứ lấy nguyên văn từ trong bài đọc ra, ngày nào cũng nói mà như nước đổ đầu vịt… Bài viết viết có mấy dòng thế này thì nộp cho ai đây? Mấy anh chị học cho mình hay học cho tôi, hả?”Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland.
Bản sẽ không đầy đủ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Thầy Lưu vừa kiểm tra vừa mắng.
Tần Dương từ từ cầm lấy tờ giấy bài tập trên bàn, cậu ta nhìn lướt qua, sau đó liền tái cả mặt.Trên tờ giấy bài tập còn chưa có một chữ nào!Kiều Lam không làm bài tập cho cậu ta!Tần Dương lập tức quay đầu giận dữ nhìn Kiều Lam.Kiều Lam không nhìn thấy Tần Dương đỏ mặt tía tai vì tức giận nhưng bạn cùng bàn của cô thì có.
Cô ấy lặng lẽ huých huých cánh tay Kiều Lam để nhắc nhở cô.
Kiều Lam ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Tần Dương, cô trả lại cho cậu ta một ánh nhìn ý bảo cậu ta thật ngu xuẩn, rồi sau đó chẳng thèm nhìn cậu ta thêm một cái nào nữa.Tần Dương kinh ngạc sửng sốt, con mẹ nó, Kiều Lam đang chế nhạo cậu ta đó sao?Nếu không phải trong lớp còn có giáo viên, chỉ sợ giờ phút này Tần Dương đã xông lên đánh Kiều Lam ngay lập tức.Bạn ngồi cùng bàn với Tần Dương cũng rất kinh ngạc.
Bình thường lúc nào Kiều Lam cũng mặt dày lấy lòng đám Tần Dương, ấy thế mà hôm nay cô thật sự hơi khác.
Nhưng cậu ta không có mất bình tĩnh như Tần Dương mà thúc giục: “Đừng quan tâm nhiều như vậy, trước tiên chép bài nhanh lên, thầy Lưu tới liền bây giờ đó.”Lúc này Tần Dương mới phản ứng được cái nào quan trọng hơn.
Cậu ta hung dữ trừng mắt nhìn Kiều Lam, sau đó mới cầm bút lên vội vàng chép đáp án.Vừa chép vừa không nhịn được mà mắng Kiều Lam, con mẹ nó tất cả đều do cô! Lát nữa hết tiết cậu ta nhất định phải…Đang nghĩ như vậy, tờ giấy trước mặt đã bị thầy Lưu rút đi.Trước đó Thầy Lưu đi kiểm tra những học sinh khác đều chỉ là nhìn thoáng qua rồi thôi, không ngờ rằng đến lượt cậu ta, thầy lại kiểm tra kĩ càng như thế.
Tần Dương ngẩn người.Thầy Lưu lật trái lật phải, im lặng mấy giây, rồi sau đó lập tức bùng nổ.“Một câu hỏi mà đánh đến hai đáp án, thế nào, chép bài bị lệch câu đúng không? Câu trả lời phần đọc hiểu không viết ngay sau câu hỏi mà viết lệch lên phần lựa chọn phía trên, tuổi còn trẻ mà mắt đã lé rồi? Đã chép bài thì thôi đi lại còn làm ẩu làm tả, cậu thật sự nghĩ rằng tôi không thấy sao, hả? Bài viết thì chép lại bài đọc phía trên, cậu nghĩ tôi ngu hay là nghĩ tôi mù! To cao mạnh khỏe thế mà chẳng làm ra trò trống gì, còn không bằng đi ra ngoài sân kia phơi nắng cho chảy mỡ ra, mang đi bán còn có giá trị hơn đấy.
Tiêu hết tiền của cha mẹ rồi, cậu đi tìm một cái cây lệch tán rồi treo cổ trên đó cho rồi đi, cút ra đằng sau đứng!”Suýt chút nữa là Kiều Lam không nhịn được cười.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland.
Bản sẽ không đầy đủ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Bảo sao cứ nhắc đến vị thầy giáo này là học sinh lại sợ hãi đến thế.
Tốc độ nói chuyện của thầy như súng liên thanh vậy, bị mắng một trận như thế quả thực không còn chút mặt mũi nào.Đã cái nư ghê.Thầy Lưu mắng Tần Dương xong thì thôi, không giáo huấn nữa.
Lúc kiểm tra đến bàn Đàm Mặc, thầy chỉ nhìn anh một chút rồi trực tiếp bỏ qua.Không có ai xem Đàm Mặc như một người bình thường.Đối với chuyện này, Đàm Mặc cũng không có bất kỳ phản ứng nào cả.
Anh lại rúc người trong bóng tối nơi vách tường, tóc mái hơi dài che khuất đôi mắt.
Kiều Lam chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm nhọn hoắt của anh, rất gầy, cũng vô cùng nhợt nhạt.Kiều Lam không nhìn nữa, cô làm lơ ánh mắt như muốn giết người của Tần Dương đứng phía sau, nghiêm túc nghe thầy Lưu giảng bài.Dù tính thầy Lưu hơi hung dữ, nhưng thật sự thầy dạy rất giỏi, một tiết tiếng Anh cứ trôi qua nhanh chóng không có cảm giác gì.Sau khi hết tiết, Kiều Lam nhìn thời khóa biểu, bỏ sách tiếng Anh vào trong gầm bàn rồi đi tìm sách Toán.
Vừa mới chạm đến góc quyển sách, một bóng người đã phủ lên người cô.
Tiếng nói chuyện của đám con gái gần đó nhỏ lại, Kiều Lam vừa quay đầu đã nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Tần Dương.Kiều Lam rút sách Toán ra: “Có chuyện gì?”Mẹ kiếp, còn hỏi cậu ta có chuyện gì? Tần Dương nhướng mày.Đã hại cậu ta bị phạt đứng, bây giờ còn có mặt mũi hỏi ngược lại cậu ta sao?“Tôi bảo cậu làm bài tập cậu không nghe à?”“Tôi có đồng ý sao?”Trần Diệu Dương, Tống Dao và những người khác ngồi ở phía trước nghe thấy vậy thì đều thoáng kinh ngạc quay qua nhìn bọn họ.
Tần Dương sửng sốt, lại càng thấy mất mặt hơn: “Con mẹ nó cậu lặp lại lần nữa xem?”“Cậu bị điếc à? Tránh ra, đừng có cản đường tôi.” Kiều Lam đứng lên, cô định đi đến tủ sách phía cuối lớp học để bỏ vài quyển sách vào đó.Kiều Lam mới vừa đứng lên, Tần Dương thẹn quá hóa giận giật lấy sách trong tay cô ném ra ngoài.
Những quyển sách đập mạnh vào vách tường phía cuối phòng học.Một quyển sách bay thẳng đến chỗ Đàm Mặc, đập vào đùi anh, rồi rơi xuống đất.Lớp học bỗng lặng như tờ, Kiều Lam chợt nghĩ đến những dòng miêu tả về bệnh tình của Đàm Mặc trong tiểu thuyết gốc.Xúc giác của những người mắc hội chứng Asperger vô cùng nhạy cảm, thậm chí còn có thể dẫn đến phản ứng thái quá.
Cảm giác da thịt tiếp xúc với vật lạ có thể khiến họ đau đớn và khó chịu.[1] Hội chứng Asperger (tiếng Anh: Asperger syndrome (AS), hay Aspergers) là một rối loạn phát triển thần kinh đặc trưng bởi những khó khăn đáng kể trong tương tác xã hội và giao tiếp phi ngôn ngữ, cùng với các kiểu hành vi và sở thích bị hạn chế và lặp đi lặp lại.
Đây là một chứng rối loạn phổ tự kỷ (ASD) nhưng khác với các ASD khác bởi ngôn ngữ và trí thông minh tương đối không bị suy giảm.
Mặc dù không cần thiết để chẩn đoán, nhưng sự vụng về về thể chất và cách sử dụng ngôn ngữ bất thường là phổ biến.
Các dấu hiệu thường bắt đầu trước hai tuổi và thường kéo dài trong suốt cuộc đời của một người.
Nguồn: Wikipedia.Trái tim Kiều Lam thắt lại, cô lập tức đẩy Tần Dương ra rồi đi về phía Đàm Mặc.
Tần Dương chửi ầm sau lưng: “Cái đ*o gì vậy, thật sự nghĩ rằng được Tống Dao chơi cùng là trở thành người có số má rồi sao, nếu không phải vì thấy cậu đáng thương thì con mẹ nó ai thèm để ý đến cậu chứ…”Kiều Lam làm lơ cậu ta, vội vã đi đến bên cạnh Đàm Mặc, nhặt sách vở ở dưới chân anh lên rồi ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt, cẩn thận hỏi:“Cậu không sao chứ.”Hệt như không nhìn thấy, không nghe thấy, thiếu niên không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Anh ngồi ở đó như một bức tượng điêu khắc.
Chiếc áo đồng phục nhem nhuốc còn vương vết máu, những ngón tay gầy gò xanh xao cầm bút viết gì đó không rõ, một quyển sách để trên bàn, anh ngồi im không nhúc nhích.Kiều Lam đứng lên rồi lại hơi ngồi xổm xuống một chút, nhìn thẳng vào Đàm Mặc: “Rất xin lỗi.”Cây bút trong tay Đàm Mặc cuối cùng cũng khựng lại, anh ngẩng đầu lên, khẽ đến mức gần như không thể nhìn thấy.
Trong tích tắc, Kiều Lam chạm phải đôi mắt bị tóc mái hơi dài che khuất của anh.Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, anh lại cúi đầu, vẫn không hề nói gì cả.Kiều Lam không tiếp tục làm phiền anh nữa, đứng lên, rồi nhanh chóng nhìn lướt qua mặt bàn của Đàm Mặc.Không phải sách giáo khoa, phía trên chi chít chữ, xen lẫn một vài ký hiệu và công thức không thuộc về kiến thức cấp ba.Kiều Lam biết những công thức kia, đó là công thức tích phân bất định trong vi tích phân, quy tắc tích phân Newton – Leibniz.Trước khi xuyên sách, Kiều Lam vừa học đến chỗ này.________________.
Bình luận truyện