Nương Nương Khang
Chương 72
Editor by Rena & Beta by June
Chiếc xe nhanh chóng di chuyển tới căn biệt thự nơi cậu đã từng đến một vài lần trước đó. Lý Trình Tú đã ổn định cảm xúc ngay trong xe. Lúc bước ra khỏi xe thấy Quý Nguyên Kỳ lật đật chạy tới, cậu cảm thấy có hơi khó chịu.
Quý Nguyên Kỳ vừa đi tới liền ôm bả vai cậu, dùng ngón tay chạm vào đôi mắt đỏ hoa của Lý Trình Tú: “Có chuyện gì với anh vậy? Anh thất nghiệp? Trà Bôi chết?”
Lý Trình Tú cau mày, vỗ túi: “Nó vẫn khỏe, đừng nói bậy bạ …”
Quý Nguyên Kỳ nhìn con chó con trong túi cậu, khoác vai Lý Trình Tú dẫn cậu vào nhà: “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy, anh nói cho tôi biết.”
Lý Trình Tú hít một hơi thật sâu, thần sắc u tối liếc nhìn Quý Nguyên Kỳ một cái.
Cậu thậm chí còn không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Những tranh chấp giữa cậu và Thiệu Quần rất lộn xộn, rất khó nói rõ ràng. Cho dù có muốn nói rõ, cậu cũng không thể nói với Quý Nguyên Kỳ.
Quý Nguyên Kỳ thấy cậu không nói, lo lắng tới muốn đập đầu vào tường.
“Anh cứ giương khuôn mặt như sắp chết tới nơi ra với tôi, còn không chịu nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Anh cố tình khiến bổn thiếu gia buồn bã phải không?”
Lý Trình Tú lắc đầu: “Tôi phải quay lại …”
Quý Nguyên Kỳ ép cậu ngồi xuống ghế sofa: “Anh không được phép rời đi! Không được phép đi cho đến khi giải quyết xong chuyện này.”
Lý Trình Tú lấy Trà Bôi ra khỏi túi, đặt nó lên tay táy máy, cúi đầu xuống không nói lời nào.
Quý Nguyên Kỳ lấy giấy ra lau mặt cho cậu.
Lý Trình Tú lúng túng cầm tờ giấy, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Quý Nguyên Kỳ thở dài: “Ngược lại là anh đấy. Sao tôi có thể giúp anh nếu anh không nói được?”
Lý Trình Tú dụi mắt, hít mũi: “Cậu muốn… ăn cái gì… Tôi sẽ làm cho cậu.”
Quý Nguyên Kỳ thấp giọng hô: “Bây giờ tôi không muốn ăn.”
Ngay tại thời điểm họ đang bối rối nhìn nhau, có một trận hỗn chiến vang lên ngoài cửa.
Quý Nguyên Kỳ chuẩn bị đứng dậy thì thấy một vệ sĩ gõ cửa bước vào.
“Có chuyện gì vậy?” Quý Nguyên Kỳ nhìn qua cửa sổ, thấy có nhiều người hò hét ầm ĩ xung quanh cổng.
Người vệ sĩ nói:”Thiếu gia, có người ở ngoài cửa muốn vào, nói muốn tìm Lý tiên sinh… Sau đó có một người phụ nữ tới, thuộc hạ nhận ra người này, đó là đại tiểu thư Thiệu gia ở Bắc Kinh.”
Sắc mặt của Lý Trình Tú đột nhiên thay đổi, lo lắng nhìn Quý Nguyên Kỳ.
Quý Nguyên Kỳ lộ ra một biểu cảm tàn bạo: “Tôi nói anh khóc như thế này không phải vì Thiệu Quần đó chứ?”
Lý Trình Tú khẩn trương đứng lên: “Hay là tôi…”
Đôi mắt của Quý Nguyên Kỳ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ: “Anh biết điều ngồi xuống một chút… Chết tiệt! từ lâu tôi đã muốn dạy dỗ cái tên họ Thiệu này. Các người cho hắn vào, để chị hắn đứng đó chờ ngoài cửa.”
Người vệ sĩ khổ sở nói: “Thiếu gia, người kia đến có mục đích không tốt, thực sự muốn cho vào vào? Tại sao ngài không để Thiệu Đại tiểu thư vào, để cô ấy ở ngoài quả thực không thích hợp lắm…”
Quý Nguyên Kỳ không quan tâm: “Tôi để em trai cô ta vào đây đã là cho cô ta mặt mũi rồi. Anh sợ cái gì chứ, đây là lãnh thổ của tôi.”
Người vệ sĩ bất lực rút lui.
Một lúc sau, mọi người ở cánh cửa tản ra, Thiệu Quần trông có vẻ âm trầm được đưa vào.
Quý Nguyên Kỳ bắt tay Lý Trình Tú, cười toe toét: “Nhìn tôi giúp anh hả giận nè.”
Sau khi Thiệu Quần bước vào, đầu tiên là nhìn Lý Trình Tú, thoáng thở phào nhẹ nhõm, rồi chuyển ánh mắt sang Quý Nguyên Kỳ, đôi mắt lạnh như băng.
Quý Nguyên Kỳ cũng không cam lòng trợn mắt nhìn hắn.
Thiệu Quần đưa tay về phía Lý Trình Tú: “Trình Tú, về nhà trước.”
Lý Trình Tú không ngẩng đầu lên, đặt Trà Bôi nhỏ vào trong ngực, đôi vai khẽ run lên.
Quý Nguyên Kỳ ôm chầm lấy cậu, lạnh nhạt nói với Thiệu Quần: “Người ta đã không thích thì thôi, anh còn mặt dày bám lấy người ta, lại còn ép người ta tới phát khóc.”
Thiệu Quần nói: “Chuyện của chúng tôi không liên quan tới một người ngoài như cậu. Thức thời thì cút càng xa càng tốt, đứng dính líu vào giữa hai chúng tôi.”
Quý Nguyên Kỳ mỉa mai: “Bây giờ anh đang đứng trên sàn nhà của tôi. Lý Trình Tú cũng tự mình chạy đến nhà tôi. Chúng tôi ít nhất là bạn bè. Anh là gì? Anh không thấy anh ấy không muốn nhìn thấy anh sao?”
Thiệu Quần cố nén cảm giác muốn đấm người, khẩn khoản nói với Lý Trình Tú: “Trình Tú, chúng ta có thể về nhà nói tiếp được không?”
Chị gái hắn đang đợi ở ngoài cửa. Hắn không muốn cho chị gái mình biết mối quan hệ của hắn với Lý Trình Tú đã đạt đến một mốc khá tệ, nếu không hắn sẽ càng khó thuyết phục gia đình hơn.
Lý Trình Tú vẫn không phản hồi, Quý Nguyên Kỳ đắc ý liếc Thiệu Quần.
Ba người giằng co nửa ngày, cuối cùng Thiệu Quần không thể chịu đựng được, hắn bước đến muốn kéo Lý Trình Tú trở lại.
Hắn vừa di chuyển thì Quý Nguyên Kỳ cũng đứng dậy, chen trước mặt Thiệu Quần, khiêu khích nhìn hắn.
Lý Trình Tú cũng đứng dậy khỏi ghế sofa, lùi lại vài bước, cố gắng tránh xa hắn.
Hành động né tránh này đã đâm trọng thương trái tim của Thiệu Quần, đôi mắt hắn lập tức đỏ lên. Hắn hét lên với Lý Trình Tú: “Tôi chỉ muốn ở bên anh, tại sao anh lại luôn muốn chạy trốn? Tại sao anh lại luôn tránh mặt tôi?”
Lý Trình Tú rùng mình: “Tôi không muốn ở bên cậu.”
Thiệu Quần nghe những lời nào, trong mắt hiện lên nỗi đau sâu thẳm, biểu cảm lộ ra vài phần tuyệt vọng, lại thêm vài phần hung ác.
Hắn đẩy Quý Nguyên Kỳ ra, ý định muốn lại gần cậu.
Quý Nguyên Kỳ từ lâu đã hy vọng được thể hiện trước mặt Lý Trình Tú lấy chút sĩ diện, lần này coi như là một ngòi nổ. Hắn nắm lấy cánh tay của Thiệu Quần, vặn nó sang một bên, sau đó đấm vào mặt Thiệu Quần một cái.
Thiệu Quần đang gấp. Lửa giận công tâm, hắn nắm lấy tay Quý Nguyên Kỳ, vặn lại tay cậu ta, hạ người xuống tránh thoát quả đấm, mượn lực bả vai hung hăng đụng vào ngực cậu ta.
Cơ thể của Quý Nguyên Kỳ sau khi bị đụng vào ngay lập tức ngã về phía sau nhưng lại không chịu buông cánh tay của Thiệu Quần ra, cả hai té xuống đất ngay lập tức.
Những người bảo vệ bên cạnh cậu ta nhanh chóng chạy lại, Quý Nguyên Kỳ đỏ mặt vì tức giận, hét vào mặt họ: “Không ai được đến gần! Không ai được phép đến.”
Những vệ sĩ đó nghe tiếng đành phải dừng lại, có chút khó xử đứng bên nhìn hai người đánh nhau.
Lý Trình Tú lùi lại hết lần này đến lần khác, thẳng tới tận chân tường, nhìn hai bóng dáng xen kẽ vào nhau kia.
Cậu muốn đi lên để ngăn cản, nhưng cậu không dám đến gần vòng chiến của hai người, gấp gáp vô cùng.
Cậu chạy đến vệ sĩ: “Nhanh ngăn họ lại.”
Người đứng đầu lắc đầu, cười khổ nói: “Thiếu gia sẽ không để cho chúng tôi can thiệp.”
Lý Trình Tú vây quanh bọn họ, gấp gáp vô cùng, biện pháp nào cũng không nghĩ ra được.
Người nọ ngược lại còn an ủi cậu: “Lý Tiên Sinh không phải lo lắng quá nhiều, nói chung đánh nhau mà không có vũ khí…”
Lời hắn còn chưa dứt người bên cạnh đột nhiên hét lên: “Uy ca, họ cầm dao rồi!”
Người đàn ông tên Uy Ca chợt quay đầu lại, quả nhiên thấy Quý Nguyên Kỳ và Thiệu Quần đang giật con dao trái cây từ bàn cà phê. Nhìn từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng lóe lên của con dao chứ không chắc ai đang cầm dao.
Hắn hét lên: “Không ổn! Mau ngăn họ lại!” Vừa nói vừa vội vã vọt lên phía trước.
Mấy người cũng theo sau vội vàng bảo vệ thiếu gia của họ.
Sau khi tình hình trở nên hỗn loạn hơn, Lý Trình Tú bị ép ra vòng ngoài. Quý Nguyên Kỳ và Thiệu Quần bị bao vây bởi một nhóm người mặc đồ đen, cậu không thể nhìn thấy bất kỳ ai cả. Sau đó cậu nghe thấy một tiếng kêu đau, những người xung quanh đột nhiên im lặng.
Trái tim của Lý Trình Tú đột nhiên bị đánh thật mạnh, một ý nghĩ khủng khiếp đột nhiên lấn chiếm phán đoán của cậu. Cậu trống rỗng bước tới, đẩy những người trước mặt ra.
Sau đó cậu thấy Thiệu Quần đang cau mày nằm trên mặt đất, mồ hôi chảy đầy trên trán, thắt lưng có máu tươi chảy róc rách.
Trong nháy mắt đó Lý Trình Tú đột nhiên có ảo giác tim như ngừng đập. Trong một thoáng nọ, dường như cậu đang bị hàng ngàn, hàng vạn tấn kim loại đè lên người. Cậu không thể đứng được nữa, đầu gối khuỵu xuống đất.
Quý Nguyên Kỳ nhìn con dao đẫm máu trong tay, cả người sững sờ.
Uy ca đi lên đoạt lấy con dao trong tay Quý Nguyên Kỳ, cả người toát đầy mồ hôi lạnh, hét lên: “Nhanh! Mau đưa người đến bệnh viện, nhanh lên!”
Lý Trình Tú cảm thấy trước mắt choáng váng, đôi tay yếu ớt đặt lên người Thiệu Quần, âm thanh trong cổ họng phát ra yếu ớt như muỗi kêu: “Thiệu… Thiệu Quần… Thiệu…”
Thiệu Quần miễn cưỡng mở mắt ra, một tay nắm lấy eo mình, một tay cầm tay Lý Trình Tú.
Lý Trình Tú cảm thấy cơ thể mình như bị rạn nứt ra, đau tới không chịu nổi. Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng siết chặt phần lý trí còn lại của cậu, đẩy cậu vào bóng tối. Cơ thể cậu bắt đầu run rẩy một cách bất thường, nước mắt rào rào chảy xuống. Cậu miễn cưỡng bắt lấy cánh tay tay Thiệu Quần, há miệng không nói nên lời.
Một vài người nâng Thiệu Quần lên.
Lý Trình Tú vẫn đang quỳ trên mặt đất, không thể đứng dậy. Hai bàn tay bị nắm lại thật chặt, cho dù có khuyên răn như thế nào cũng không chịu buông ra.
Bất đắc dĩ, một vệ sĩ đành kẹp lấy cánh tay của Lý Trình Tú, nâng cậu lên. Lý Trình Tú cảm thấy đôi chân của cậu như đang bước trên bông mềm vậy, cậu không thể sử dụng bất kỳ sức mạnh nào, chỉ có thể miễn cường đi ra ngoài nhờ người kia đỡ.
Cả thế giới đột nhiên mờ đi trong mắt cậu, không lưu lại một sắc màu gì, xung quanh tràn đầy tiếng ồn và tiếng la hét. Trước mắt cậu là rất nhiều bóng người, nhưng cậu vẫn không thể nhìn thấy gì cả. Chỉ còn lại dòng máu đỏ tới nhức mắt của Thiệu Quần. Còn có Thiệu Quần sắp chết, hắn có thể sẽ biến mất khỏi cuộc đời cậu mãi mãi.
Cậu không biết mình bị nhét vào trong xe như thế nào. Thiệu Quần nằm trong lồng ngực cậu, trên tay cả hai đều là máu nhưng vẫn nắm lại thật chặt.
Giọng nói của Thiệu Quần dần dần vang lên bên tai: “Trình Tú…”
Lý Trình Tú ngây người nhìn khuôn mặt trắng nhợt như tờ giấy của hắn.
Thiệu Quần miễn cưỡng nở một nụ cười lưu manh: “Hôn tôi một cái đi…”
“Cho tôi… hôn một cái…” Thiệu Quần yếu ớt nhấc tay, đặt lên cổ cậu: “Nào, trong trường hợp… tôi không thể hôn anh nữa… Đúng không… đến…”
Nước mắt của Lý Trình Tú mãnh liệt tuôn ra, ngay cả khuôn mặt của Thiệu Quần cũng bị mờ đi.
Giọng nói của Thiệu Quần rất yếu ớt, hắn cứ nhỏ nhẹ gọi: “Đến đây…”
Lý Trình Tú di chuyển cơ thể, từ từ cúi xuống.
Đây thực sự không phải là một nụ hôn đẹp. Nước mắt của Lý Trình Tú chảy ra giàn dụa, ngay cả miệng của Thiệu Quần cũng hôn không chính xác.Nhưng khi bốn làn môi nóng bỏng dính chặt vào nhau, Thiệu Quần vẫn cảm thấy nhẹ nhõm, dẫu có ăn thêm một cán dao khác cũng đáng.
Lý Trình Tú cảm thấy lực giữ cổ họng của cậu đang dần nới lỏng, cậu đột nhiên bật khóc thật to: “Thiệu Quần, cậu… đừng chết… Thiệu Quần…”
Thiệu Quần đã bất tỉnh trong vòng tay của cậu.
Đến bệnh viện, vệ sĩ của Quý Nguyên Kỳ tách hai bàn tay của họ ra bằng cách bẻ ngón tay.
Thiệu Quần bị đẩy vào phòng phẫu thuật. Lý Trình Tú cảm thấy cả người mình trống rỗng, như thể mọi thứ trước mặt hắn đều chỉ là một bóng ma, vừa đụng vào liền vỡ. Ngay cả việc cậu còn sống cũng trở nên không thật.
Dường như chị gái của Thiệu Quần đã đứng trước mặt cậu, khóc lóc nói với cậu rằng nếu em trai mình có chuyện, cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu.
Thiệu Quần…
Lý Trình Tú dần dần không thể cảm nhận nổi nhiệt độ của cơ thể mình nữa. Cậu đứng dựa vào tường như đang bị phạt. Mắt nhìn chằm chằm vào đèn phòng mổ. Cậu chỉ sợ mình sẽ bỏ lỡ chuyện gì đó quan trọng nếu cậu không nhìn nó.
Chỉ trong vài giờ, Lý Trình Tú đã trải qua nỗi đau đớn mà cả đời này cậu sẽ không bao giờ quên.
Cậu không thể ngừng suy nghĩ về tất cả những tình huống tồi tệ nhất có thể xảy ra, cậu cảm thấy mình như đang trên bờ vực sụp đổ.
Tất cả yêu, hận, tình, thù khi đối mặt với cái chết đều sẽ trở nên vô giá trị. Những lời nói quyết liệt và cảm xúc hỗn loạn kia cũng từ từ dần rời xa cậu. Chỉ có Thiệu Quần là vẫn vẫn đang khẩn trương chiếm hết sự chú ý của cậu.
Người này có thể sẽ chết… Nhiều máu như vậy, khuôn mặt tái nhợt, giọng nói yếu ớt. Thiệu Quần dường như bất khả chiến bại trong quá khứ cũng sẽ có lúc đứng trước ranh giới sinh tử.
Cậu không biết cách chấp nhận sự thật này. Cậu không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu không có Thiệu Quần trên thế giới này.
Ngay cả khi cậu và Thiệu Quần xa cách chân trời góc biển, ít nhất Thiệu Quần vẫn hăm hở sống trong ký ức của cậu. Cậu không cần phải lo lắng, không cần phải quan tâm, chỉ cần sống cuộc sống của riêng mình là đủ rồi. Nhưng cậu thực sự không thể chịu nổi khả năng Thiệu Quần sẽ biến mất mãi mãi.
Cậu không thể… cậu cũng không thể hiểu được… rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Cậu và Thiệu Quần, rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Không biết phải mất bao lâu đèn phòng giải phẫu mới tắt.
Lý Trình Tú đã sắp đứng thành tượng rồi. Hai chân vừa động một cái liền đau như búa bổ. Cổ họng cậu khô khốc, đi về phía phòng phẫu thuật.
Mới đi được vài bước đã bị tài xế của Thiệu Văn chặn lại.
Ngay khi cánh cửa phòng mổ vừa mở ra, Thiệu Văn đã chạy tới, lo lắng vây quanh bác sĩ hỏi tới hỏi lui.
Trong mắt Lý Trình Tú chỉ còn lại Thiệu Quần mắt nhắm nghiền đang nằm trên giường nhưng cậu không thể đẩy người lái xe lùn mập kia ra.
Giữa lúc dây dưa vướng víu, cậu nghe thấy tài xế nói: “Lúc này không sao rồi, thuốc mê của bệnh nhân chưa hết, giờ cần nghỉ ngơi.”
Hốc mắt Lý Trình Tú nóng lên, đôi chân cậu mềm nhũn, miễn cưỡng đỡ bức tường mới không quỳ hẳn xuống.
Cậu nhìn Thiệu Quần bị đẩy ra, Thiệu Văn đi sát theo hắn. Cậu đặt mông ngồi phịch xuống đất, trước mắt đen sì, mất hết tri giác.
Khi tỉnh dậy một lần nữa, vừa mở mắt ra một cái đã thấy một vệ sĩ của Quý Nguyên Kỳ đang ngồi trên giường chơi điện thoại di động.
Thấy cậu tỉnh, hắn lập tức nghiêng người: “Lý tiên sinh, anh tỉnh rồi. Anh có cần gì không?”
Lý Trình Tú chống người lên khỏi giường, người nọ thấy vậy liền chạy tới đỡ cậu.
Lý Trình Tú nắm lấy cánh tay hắn, cấp bách hỏi: “Thiệu Quần! Còn Thiệu Quần thì sao?”
Người vệ sĩ trấn an: “Thiệu tiên sinh vẫn ổn, đang trong phòng hồi sức”.
Đôi mắt của Lý Trình Tú đau xót không dứt, cơ thể run rẩy. Cậu nhắm mắt lại, mất hết sức lực nằm xuống giường tự nhủ: “Không sao… không sao…”
Người vệ sĩ nhấc điện thoại, “Lý tiên sinh, thiếu gia của tôi muốn anh gọi cho cậu ấy khi anh tỉnh lại.”
Lý Trình Tú liếc điện thoại một cái, nhẹ nhàng lắc đầu.
Cậu không muốn nói chuyện với Quý Nguyên Kỳ. Cậu không muốn nói chuyện với bất cứ ai, cậu không biết phải nói gì.
Người nọ lúng túng cầm điện thoại di động về: “Không sao, chờ khi nào cảm xúc của anh ổn định lại cũng được… Ngoài ra, Lý tiên sinh, con chó của anh đang ở trong biệt thự của thiếu gia tôi. Nó đã được đưa cho ăn đầy đủ rồi, lát nữa sẽ được đưa tới đây.”
Trong hỗn loạn Lý Trình Tú đã sớm quên Trà Bôi. Lúc đó ngoài Thiệu Quần ra, đầu óc cậu không chưa nổi bất kỳ cái gì. Cậu ngậm nước mắt gật đầu một cái.
Vệ sĩ còn định nói gì đó thì cánh cửa bỗng bị gõ đột ngột. Tài xế của Thiệu Văn bước vào, thấy Lý Trình Tú đã tỉnh lại liền nói: “Lý tiên sinh, anh tỉnh rồi hả? Thiếu gia nhà tôi muốn gặp anh.”
Lý Trình Tú chấn động cả người, ngay lập tức ngồi dậy khỏi giường: “Cậu ta, cậu ta thế nào rồi?”
Sắc mặt người lái xe có vẻ hơi khó xử: “Lý tiên sinh trước vẫn nên qua đó đi.”
Khi Lý Trình Tú xuống khỏi giường, cậu phát hiện chân mình vẫn mềm nhũn, lúc đi bộ cứ xiêu xiêu vẹo vẹo suốt.
Chiếc xe nhanh chóng di chuyển tới căn biệt thự nơi cậu đã từng đến một vài lần trước đó. Lý Trình Tú đã ổn định cảm xúc ngay trong xe. Lúc bước ra khỏi xe thấy Quý Nguyên Kỳ lật đật chạy tới, cậu cảm thấy có hơi khó chịu.
Quý Nguyên Kỳ vừa đi tới liền ôm bả vai cậu, dùng ngón tay chạm vào đôi mắt đỏ hoa của Lý Trình Tú: “Có chuyện gì với anh vậy? Anh thất nghiệp? Trà Bôi chết?”
Lý Trình Tú cau mày, vỗ túi: “Nó vẫn khỏe, đừng nói bậy bạ …”
Quý Nguyên Kỳ nhìn con chó con trong túi cậu, khoác vai Lý Trình Tú dẫn cậu vào nhà: “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy, anh nói cho tôi biết.”
Lý Trình Tú hít một hơi thật sâu, thần sắc u tối liếc nhìn Quý Nguyên Kỳ một cái.
Cậu thậm chí còn không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Những tranh chấp giữa cậu và Thiệu Quần rất lộn xộn, rất khó nói rõ ràng. Cho dù có muốn nói rõ, cậu cũng không thể nói với Quý Nguyên Kỳ.
Quý Nguyên Kỳ thấy cậu không nói, lo lắng tới muốn đập đầu vào tường.
“Anh cứ giương khuôn mặt như sắp chết tới nơi ra với tôi, còn không chịu nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Anh cố tình khiến bổn thiếu gia buồn bã phải không?”
Lý Trình Tú lắc đầu: “Tôi phải quay lại …”
Quý Nguyên Kỳ ép cậu ngồi xuống ghế sofa: “Anh không được phép rời đi! Không được phép đi cho đến khi giải quyết xong chuyện này.”
Lý Trình Tú lấy Trà Bôi ra khỏi túi, đặt nó lên tay táy máy, cúi đầu xuống không nói lời nào.
Quý Nguyên Kỳ lấy giấy ra lau mặt cho cậu.
Lý Trình Tú lúng túng cầm tờ giấy, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Quý Nguyên Kỳ thở dài: “Ngược lại là anh đấy. Sao tôi có thể giúp anh nếu anh không nói được?”
Lý Trình Tú dụi mắt, hít mũi: “Cậu muốn… ăn cái gì… Tôi sẽ làm cho cậu.”
Quý Nguyên Kỳ thấp giọng hô: “Bây giờ tôi không muốn ăn.”
Ngay tại thời điểm họ đang bối rối nhìn nhau, có một trận hỗn chiến vang lên ngoài cửa.
Quý Nguyên Kỳ chuẩn bị đứng dậy thì thấy một vệ sĩ gõ cửa bước vào.
“Có chuyện gì vậy?” Quý Nguyên Kỳ nhìn qua cửa sổ, thấy có nhiều người hò hét ầm ĩ xung quanh cổng.
Người vệ sĩ nói:”Thiếu gia, có người ở ngoài cửa muốn vào, nói muốn tìm Lý tiên sinh… Sau đó có một người phụ nữ tới, thuộc hạ nhận ra người này, đó là đại tiểu thư Thiệu gia ở Bắc Kinh.”
Sắc mặt của Lý Trình Tú đột nhiên thay đổi, lo lắng nhìn Quý Nguyên Kỳ.
Quý Nguyên Kỳ lộ ra một biểu cảm tàn bạo: “Tôi nói anh khóc như thế này không phải vì Thiệu Quần đó chứ?”
Lý Trình Tú khẩn trương đứng lên: “Hay là tôi…”
Đôi mắt của Quý Nguyên Kỳ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ: “Anh biết điều ngồi xuống một chút… Chết tiệt! từ lâu tôi đã muốn dạy dỗ cái tên họ Thiệu này. Các người cho hắn vào, để chị hắn đứng đó chờ ngoài cửa.”
Người vệ sĩ khổ sở nói: “Thiếu gia, người kia đến có mục đích không tốt, thực sự muốn cho vào vào? Tại sao ngài không để Thiệu Đại tiểu thư vào, để cô ấy ở ngoài quả thực không thích hợp lắm…”
Quý Nguyên Kỳ không quan tâm: “Tôi để em trai cô ta vào đây đã là cho cô ta mặt mũi rồi. Anh sợ cái gì chứ, đây là lãnh thổ của tôi.”
Người vệ sĩ bất lực rút lui.
Một lúc sau, mọi người ở cánh cửa tản ra, Thiệu Quần trông có vẻ âm trầm được đưa vào.
Quý Nguyên Kỳ bắt tay Lý Trình Tú, cười toe toét: “Nhìn tôi giúp anh hả giận nè.”
Sau khi Thiệu Quần bước vào, đầu tiên là nhìn Lý Trình Tú, thoáng thở phào nhẹ nhõm, rồi chuyển ánh mắt sang Quý Nguyên Kỳ, đôi mắt lạnh như băng.
Quý Nguyên Kỳ cũng không cam lòng trợn mắt nhìn hắn.
Thiệu Quần đưa tay về phía Lý Trình Tú: “Trình Tú, về nhà trước.”
Lý Trình Tú không ngẩng đầu lên, đặt Trà Bôi nhỏ vào trong ngực, đôi vai khẽ run lên.
Quý Nguyên Kỳ ôm chầm lấy cậu, lạnh nhạt nói với Thiệu Quần: “Người ta đã không thích thì thôi, anh còn mặt dày bám lấy người ta, lại còn ép người ta tới phát khóc.”
Thiệu Quần nói: “Chuyện của chúng tôi không liên quan tới một người ngoài như cậu. Thức thời thì cút càng xa càng tốt, đứng dính líu vào giữa hai chúng tôi.”
Quý Nguyên Kỳ mỉa mai: “Bây giờ anh đang đứng trên sàn nhà của tôi. Lý Trình Tú cũng tự mình chạy đến nhà tôi. Chúng tôi ít nhất là bạn bè. Anh là gì? Anh không thấy anh ấy không muốn nhìn thấy anh sao?”
Thiệu Quần cố nén cảm giác muốn đấm người, khẩn khoản nói với Lý Trình Tú: “Trình Tú, chúng ta có thể về nhà nói tiếp được không?”
Chị gái hắn đang đợi ở ngoài cửa. Hắn không muốn cho chị gái mình biết mối quan hệ của hắn với Lý Trình Tú đã đạt đến một mốc khá tệ, nếu không hắn sẽ càng khó thuyết phục gia đình hơn.
Lý Trình Tú vẫn không phản hồi, Quý Nguyên Kỳ đắc ý liếc Thiệu Quần.
Ba người giằng co nửa ngày, cuối cùng Thiệu Quần không thể chịu đựng được, hắn bước đến muốn kéo Lý Trình Tú trở lại.
Hắn vừa di chuyển thì Quý Nguyên Kỳ cũng đứng dậy, chen trước mặt Thiệu Quần, khiêu khích nhìn hắn.
Lý Trình Tú cũng đứng dậy khỏi ghế sofa, lùi lại vài bước, cố gắng tránh xa hắn.
Hành động né tránh này đã đâm trọng thương trái tim của Thiệu Quần, đôi mắt hắn lập tức đỏ lên. Hắn hét lên với Lý Trình Tú: “Tôi chỉ muốn ở bên anh, tại sao anh lại luôn muốn chạy trốn? Tại sao anh lại luôn tránh mặt tôi?”
Lý Trình Tú rùng mình: “Tôi không muốn ở bên cậu.”
Thiệu Quần nghe những lời nào, trong mắt hiện lên nỗi đau sâu thẳm, biểu cảm lộ ra vài phần tuyệt vọng, lại thêm vài phần hung ác.
Hắn đẩy Quý Nguyên Kỳ ra, ý định muốn lại gần cậu.
Quý Nguyên Kỳ từ lâu đã hy vọng được thể hiện trước mặt Lý Trình Tú lấy chút sĩ diện, lần này coi như là một ngòi nổ. Hắn nắm lấy cánh tay của Thiệu Quần, vặn nó sang một bên, sau đó đấm vào mặt Thiệu Quần một cái.
Thiệu Quần đang gấp. Lửa giận công tâm, hắn nắm lấy tay Quý Nguyên Kỳ, vặn lại tay cậu ta, hạ người xuống tránh thoát quả đấm, mượn lực bả vai hung hăng đụng vào ngực cậu ta.
Cơ thể của Quý Nguyên Kỳ sau khi bị đụng vào ngay lập tức ngã về phía sau nhưng lại không chịu buông cánh tay của Thiệu Quần ra, cả hai té xuống đất ngay lập tức.
Những người bảo vệ bên cạnh cậu ta nhanh chóng chạy lại, Quý Nguyên Kỳ đỏ mặt vì tức giận, hét vào mặt họ: “Không ai được đến gần! Không ai được phép đến.”
Những vệ sĩ đó nghe tiếng đành phải dừng lại, có chút khó xử đứng bên nhìn hai người đánh nhau.
Lý Trình Tú lùi lại hết lần này đến lần khác, thẳng tới tận chân tường, nhìn hai bóng dáng xen kẽ vào nhau kia.
Cậu muốn đi lên để ngăn cản, nhưng cậu không dám đến gần vòng chiến của hai người, gấp gáp vô cùng.
Cậu chạy đến vệ sĩ: “Nhanh ngăn họ lại.”
Người đứng đầu lắc đầu, cười khổ nói: “Thiếu gia sẽ không để cho chúng tôi can thiệp.”
Lý Trình Tú vây quanh bọn họ, gấp gáp vô cùng, biện pháp nào cũng không nghĩ ra được.
Người nọ ngược lại còn an ủi cậu: “Lý Tiên Sinh không phải lo lắng quá nhiều, nói chung đánh nhau mà không có vũ khí…”
Lời hắn còn chưa dứt người bên cạnh đột nhiên hét lên: “Uy ca, họ cầm dao rồi!”
Người đàn ông tên Uy Ca chợt quay đầu lại, quả nhiên thấy Quý Nguyên Kỳ và Thiệu Quần đang giật con dao trái cây từ bàn cà phê. Nhìn từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng lóe lên của con dao chứ không chắc ai đang cầm dao.
Hắn hét lên: “Không ổn! Mau ngăn họ lại!” Vừa nói vừa vội vã vọt lên phía trước.
Mấy người cũng theo sau vội vàng bảo vệ thiếu gia của họ.
Sau khi tình hình trở nên hỗn loạn hơn, Lý Trình Tú bị ép ra vòng ngoài. Quý Nguyên Kỳ và Thiệu Quần bị bao vây bởi một nhóm người mặc đồ đen, cậu không thể nhìn thấy bất kỳ ai cả. Sau đó cậu nghe thấy một tiếng kêu đau, những người xung quanh đột nhiên im lặng.
Trái tim của Lý Trình Tú đột nhiên bị đánh thật mạnh, một ý nghĩ khủng khiếp đột nhiên lấn chiếm phán đoán của cậu. Cậu trống rỗng bước tới, đẩy những người trước mặt ra.
Sau đó cậu thấy Thiệu Quần đang cau mày nằm trên mặt đất, mồ hôi chảy đầy trên trán, thắt lưng có máu tươi chảy róc rách.
Trong nháy mắt đó Lý Trình Tú đột nhiên có ảo giác tim như ngừng đập. Trong một thoáng nọ, dường như cậu đang bị hàng ngàn, hàng vạn tấn kim loại đè lên người. Cậu không thể đứng được nữa, đầu gối khuỵu xuống đất.
Quý Nguyên Kỳ nhìn con dao đẫm máu trong tay, cả người sững sờ.
Uy ca đi lên đoạt lấy con dao trong tay Quý Nguyên Kỳ, cả người toát đầy mồ hôi lạnh, hét lên: “Nhanh! Mau đưa người đến bệnh viện, nhanh lên!”
Lý Trình Tú cảm thấy trước mắt choáng váng, đôi tay yếu ớt đặt lên người Thiệu Quần, âm thanh trong cổ họng phát ra yếu ớt như muỗi kêu: “Thiệu… Thiệu Quần… Thiệu…”
Thiệu Quần miễn cưỡng mở mắt ra, một tay nắm lấy eo mình, một tay cầm tay Lý Trình Tú.
Lý Trình Tú cảm thấy cơ thể mình như bị rạn nứt ra, đau tới không chịu nổi. Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng siết chặt phần lý trí còn lại của cậu, đẩy cậu vào bóng tối. Cơ thể cậu bắt đầu run rẩy một cách bất thường, nước mắt rào rào chảy xuống. Cậu miễn cưỡng bắt lấy cánh tay tay Thiệu Quần, há miệng không nói nên lời.
Một vài người nâng Thiệu Quần lên.
Lý Trình Tú vẫn đang quỳ trên mặt đất, không thể đứng dậy. Hai bàn tay bị nắm lại thật chặt, cho dù có khuyên răn như thế nào cũng không chịu buông ra.
Bất đắc dĩ, một vệ sĩ đành kẹp lấy cánh tay của Lý Trình Tú, nâng cậu lên. Lý Trình Tú cảm thấy đôi chân của cậu như đang bước trên bông mềm vậy, cậu không thể sử dụng bất kỳ sức mạnh nào, chỉ có thể miễn cường đi ra ngoài nhờ người kia đỡ.
Cả thế giới đột nhiên mờ đi trong mắt cậu, không lưu lại một sắc màu gì, xung quanh tràn đầy tiếng ồn và tiếng la hét. Trước mắt cậu là rất nhiều bóng người, nhưng cậu vẫn không thể nhìn thấy gì cả. Chỉ còn lại dòng máu đỏ tới nhức mắt của Thiệu Quần. Còn có Thiệu Quần sắp chết, hắn có thể sẽ biến mất khỏi cuộc đời cậu mãi mãi.
Cậu không biết mình bị nhét vào trong xe như thế nào. Thiệu Quần nằm trong lồng ngực cậu, trên tay cả hai đều là máu nhưng vẫn nắm lại thật chặt.
Giọng nói của Thiệu Quần dần dần vang lên bên tai: “Trình Tú…”
Lý Trình Tú ngây người nhìn khuôn mặt trắng nhợt như tờ giấy của hắn.
Thiệu Quần miễn cưỡng nở một nụ cười lưu manh: “Hôn tôi một cái đi…”
“Cho tôi… hôn một cái…” Thiệu Quần yếu ớt nhấc tay, đặt lên cổ cậu: “Nào, trong trường hợp… tôi không thể hôn anh nữa… Đúng không… đến…”
Nước mắt của Lý Trình Tú mãnh liệt tuôn ra, ngay cả khuôn mặt của Thiệu Quần cũng bị mờ đi.
Giọng nói của Thiệu Quần rất yếu ớt, hắn cứ nhỏ nhẹ gọi: “Đến đây…”
Lý Trình Tú di chuyển cơ thể, từ từ cúi xuống.
Đây thực sự không phải là một nụ hôn đẹp. Nước mắt của Lý Trình Tú chảy ra giàn dụa, ngay cả miệng của Thiệu Quần cũng hôn không chính xác.Nhưng khi bốn làn môi nóng bỏng dính chặt vào nhau, Thiệu Quần vẫn cảm thấy nhẹ nhõm, dẫu có ăn thêm một cán dao khác cũng đáng.
Lý Trình Tú cảm thấy lực giữ cổ họng của cậu đang dần nới lỏng, cậu đột nhiên bật khóc thật to: “Thiệu Quần, cậu… đừng chết… Thiệu Quần…”
Thiệu Quần đã bất tỉnh trong vòng tay của cậu.
Đến bệnh viện, vệ sĩ của Quý Nguyên Kỳ tách hai bàn tay của họ ra bằng cách bẻ ngón tay.
Thiệu Quần bị đẩy vào phòng phẫu thuật. Lý Trình Tú cảm thấy cả người mình trống rỗng, như thể mọi thứ trước mặt hắn đều chỉ là một bóng ma, vừa đụng vào liền vỡ. Ngay cả việc cậu còn sống cũng trở nên không thật.
Dường như chị gái của Thiệu Quần đã đứng trước mặt cậu, khóc lóc nói với cậu rằng nếu em trai mình có chuyện, cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu.
Thiệu Quần…
Lý Trình Tú dần dần không thể cảm nhận nổi nhiệt độ của cơ thể mình nữa. Cậu đứng dựa vào tường như đang bị phạt. Mắt nhìn chằm chằm vào đèn phòng mổ. Cậu chỉ sợ mình sẽ bỏ lỡ chuyện gì đó quan trọng nếu cậu không nhìn nó.
Chỉ trong vài giờ, Lý Trình Tú đã trải qua nỗi đau đớn mà cả đời này cậu sẽ không bao giờ quên.
Cậu không thể ngừng suy nghĩ về tất cả những tình huống tồi tệ nhất có thể xảy ra, cậu cảm thấy mình như đang trên bờ vực sụp đổ.
Tất cả yêu, hận, tình, thù khi đối mặt với cái chết đều sẽ trở nên vô giá trị. Những lời nói quyết liệt và cảm xúc hỗn loạn kia cũng từ từ dần rời xa cậu. Chỉ có Thiệu Quần là vẫn vẫn đang khẩn trương chiếm hết sự chú ý của cậu.
Người này có thể sẽ chết… Nhiều máu như vậy, khuôn mặt tái nhợt, giọng nói yếu ớt. Thiệu Quần dường như bất khả chiến bại trong quá khứ cũng sẽ có lúc đứng trước ranh giới sinh tử.
Cậu không biết cách chấp nhận sự thật này. Cậu không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu không có Thiệu Quần trên thế giới này.
Ngay cả khi cậu và Thiệu Quần xa cách chân trời góc biển, ít nhất Thiệu Quần vẫn hăm hở sống trong ký ức của cậu. Cậu không cần phải lo lắng, không cần phải quan tâm, chỉ cần sống cuộc sống của riêng mình là đủ rồi. Nhưng cậu thực sự không thể chịu nổi khả năng Thiệu Quần sẽ biến mất mãi mãi.
Cậu không thể… cậu cũng không thể hiểu được… rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Cậu và Thiệu Quần, rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Không biết phải mất bao lâu đèn phòng giải phẫu mới tắt.
Lý Trình Tú đã sắp đứng thành tượng rồi. Hai chân vừa động một cái liền đau như búa bổ. Cổ họng cậu khô khốc, đi về phía phòng phẫu thuật.
Mới đi được vài bước đã bị tài xế của Thiệu Văn chặn lại.
Ngay khi cánh cửa phòng mổ vừa mở ra, Thiệu Văn đã chạy tới, lo lắng vây quanh bác sĩ hỏi tới hỏi lui.
Trong mắt Lý Trình Tú chỉ còn lại Thiệu Quần mắt nhắm nghiền đang nằm trên giường nhưng cậu không thể đẩy người lái xe lùn mập kia ra.
Giữa lúc dây dưa vướng víu, cậu nghe thấy tài xế nói: “Lúc này không sao rồi, thuốc mê của bệnh nhân chưa hết, giờ cần nghỉ ngơi.”
Hốc mắt Lý Trình Tú nóng lên, đôi chân cậu mềm nhũn, miễn cưỡng đỡ bức tường mới không quỳ hẳn xuống.
Cậu nhìn Thiệu Quần bị đẩy ra, Thiệu Văn đi sát theo hắn. Cậu đặt mông ngồi phịch xuống đất, trước mắt đen sì, mất hết tri giác.
Khi tỉnh dậy một lần nữa, vừa mở mắt ra một cái đã thấy một vệ sĩ của Quý Nguyên Kỳ đang ngồi trên giường chơi điện thoại di động.
Thấy cậu tỉnh, hắn lập tức nghiêng người: “Lý tiên sinh, anh tỉnh rồi. Anh có cần gì không?”
Lý Trình Tú chống người lên khỏi giường, người nọ thấy vậy liền chạy tới đỡ cậu.
Lý Trình Tú nắm lấy cánh tay hắn, cấp bách hỏi: “Thiệu Quần! Còn Thiệu Quần thì sao?”
Người vệ sĩ trấn an: “Thiệu tiên sinh vẫn ổn, đang trong phòng hồi sức”.
Đôi mắt của Lý Trình Tú đau xót không dứt, cơ thể run rẩy. Cậu nhắm mắt lại, mất hết sức lực nằm xuống giường tự nhủ: “Không sao… không sao…”
Người vệ sĩ nhấc điện thoại, “Lý tiên sinh, thiếu gia của tôi muốn anh gọi cho cậu ấy khi anh tỉnh lại.”
Lý Trình Tú liếc điện thoại một cái, nhẹ nhàng lắc đầu.
Cậu không muốn nói chuyện với Quý Nguyên Kỳ. Cậu không muốn nói chuyện với bất cứ ai, cậu không biết phải nói gì.
Người nọ lúng túng cầm điện thoại di động về: “Không sao, chờ khi nào cảm xúc của anh ổn định lại cũng được… Ngoài ra, Lý tiên sinh, con chó của anh đang ở trong biệt thự của thiếu gia tôi. Nó đã được đưa cho ăn đầy đủ rồi, lát nữa sẽ được đưa tới đây.”
Trong hỗn loạn Lý Trình Tú đã sớm quên Trà Bôi. Lúc đó ngoài Thiệu Quần ra, đầu óc cậu không chưa nổi bất kỳ cái gì. Cậu ngậm nước mắt gật đầu một cái.
Vệ sĩ còn định nói gì đó thì cánh cửa bỗng bị gõ đột ngột. Tài xế của Thiệu Văn bước vào, thấy Lý Trình Tú đã tỉnh lại liền nói: “Lý tiên sinh, anh tỉnh rồi hả? Thiếu gia nhà tôi muốn gặp anh.”
Lý Trình Tú chấn động cả người, ngay lập tức ngồi dậy khỏi giường: “Cậu ta, cậu ta thế nào rồi?”
Sắc mặt người lái xe có vẻ hơi khó xử: “Lý tiên sinh trước vẫn nên qua đó đi.”
Khi Lý Trình Tú xuống khỏi giường, cậu phát hiện chân mình vẫn mềm nhũn, lúc đi bộ cứ xiêu xiêu vẹo vẹo suốt.
Bình luận truyện