Phòng Sách Lúc Nửa Đêm

Chương 201: Hiểu lầm lớn



Editor: Waveliterature Vietnam

Chu Trạch lặng lẽ buông điện thoại di động của mình xuống, đồng thời đưa tay xoa xoa hai mắt của mình.

Deadpool đứng lên, cầm lấy một cái khăn lau bên cạnh mình chủ động đi tới chỗ ngồi của hai cô gái. Anh ta hơi cúi người, bắt đầu chà lau vết máu do thằng bé kia nhỏ xuống.

Công việc của Deadpool trong tiệm sách rất đơn giản, chính là quét dọn vệ sinh.

Không cần tiền lương, cũng không cần bao ăn bao ngủ, mà anh ta cũng không bao giờ oán giận, không bao giờ kháng nghị, cũng không bao giờ lắm mồm,chỉ biết vùi đầu gian khổ làm việc.

"Trời ạ! Không ngờ anh ta là người sống." Một cô gái kinh hô.

Phải biết rằng trước kia các cô cũng chú ý tới Deadpool này, nhưng bởi vì Deadpool vẫn luôn không nhúc nhích, cho nên bọn họ cũng giống hai đứa bé kia, đều cho rằng đây là mô hình điêu khắc hình người do phòng đọc sách đặt ở đây trang trí.

Deadpool rất chuyên nghiệp mà quét dọn vệ sinh, sau đó anh ta đứng lên chuẩn bị rời khỏi.

Nhưng Chu Trạch ra hiệu cho anh tạm thời không cử động.

Mà lúc này, hai cô gái kia cũng không biết là vì nghịch ngợm hay là hứng thú sở thích dằn vặt, chủ động đi lên muốn chụp ảnh chung cùng Deadpool, một người có trách nhiệm chụp ảnh còn một người khác lại đi lên đứng bên cạnh, tạo dáng với Deadpool.

Có lẽ dưới cái nhìn của các cô ấy, đây có thể coi là diễn viên phòng đọc sách mời đến để quảng cáo tuyên truyền cho phòng sách.

Ông chủ Chu châm một điếu thuốc, cứ như vậy nhìn hai cô gái kia không ngừng chụp ảnh chung cùng Deadpool, một trong số hai cô gái còn có chút hưng phấn quá độ, hỏi Deadpool có thể tháo mặt nạ xuống, chụp chung một bức ảnh với hai cô ấy được hay không.

Deadpool không nhúc nhích nhìn về phía Chu Trạch, anh ta đang đợi mệnh lệnh của Chu Trạch.

"Xem ra ông chủ của các anh rất nghiêm khắc thì phải, hôm nay nóng thế này còn bắt anh ăn mặc kín mít như thế này" Một cô gái bắt đầu đứng ra kêu gào đòi lại công bằng thay tay sai.

"Ông chủ, anh mau nói anh ấy cởi mặt nạ ra chụp ảnh với chúng tôi đi, vạn nhất anh ta là một anh chàng đẹp trai thì sao?" Một cô gái khác đi tới xin Chu Trạch.

Chu Trạch gật đầu, ra lệnh cho Deadpool có thể tháo mặt nạ xuống.

Sau đó, Deadpool tháo mặt nạ xuống.

Lại ngay sau đó, một màn tĩnh mịch dài đến vài giây.

Sau đó là:

"A a a a a!!!!!!"

Hai cô gái sợ đến điên cuồng hét ầm lên, lập tức lăn một vòng chạy ra khỏi phòng đọc sách, trong khi đó cô gái cố tình đưa chân ra khiến cậu bé vấp ngã đi ngang qua cửa thủy tinh còn bị của đập vào mặt, trên mặt cũng chảy máu.

Một cái đụng này khiên Chu Trạch đứng bên cạnh nhìn thấy còn có chút ê răng, đoán chừng vãi vỡ mất mấy cái răng.

Deadpool có chút mờ mịt, nhưng cũng không có quá nhiều tâm tình chập chờn gì.

Lần trước khi bị quỷ võ sĩ chém trúng một đao xong, từ mặt đi xuống đã xuất hiện một vết sẹo rất to lớn khiến gương mặt vốn đã rất khủng bố nay lại càng trở nên kinh khủng gấp bội.

Thay vì nói anh ta là một người thật ra càng không bằng nói anh ta là một nhuyễn trùng hình người.

Chu Trạch cũng không hiểu bản thân mình tại sao lại muốn giữ anh ta lại, chẳng nhẽ mình giữ anh ta lại để quét dọn vệ sinh? Giảm bớt một công nhân vệ sinh sao?

Đương nhiên tuyệt đối không phải nguyên nhân nhảm nhí như "cha con tình thâm" gì gì đó.

Có lẽ là anh cảm thấy đáng tiếc.

Khi cha xứ còn sống mặc kệ anh ta là cái quái gì, thế nhưng sau khi xem xét chuyện anh ta đã làm, thật sự là rất có tiềm năng đấy.

Hơn nữa sau khi anh ta chết đi rõ ràng còn có thể đứng lên một lần nữa, loàii vật này tuy hiện tại thoạt nhìn không có lợi ích gì, nhưng nếu ném anh ta đi như một thứ rác rưởi thật sự là rất đáng tiếc.

"Đội trùm đầu lại đi"

Chu Trạch nói

Không riêng gì hai cô gái kia, ngay cả ông chủ Chu thường thấy việc đời cũng cảm thấy cay mắt.

Deadpool gật đầu, một nữa đeo trùm đầu lên lại.

Chu Trạch theo bản năng gạt bỏ tàn thuốc.

Thấy Deadpool lại cầm khăn lau đi tới, anh lập tức ngại ngùng dùng giày cà cà trên mặt đất, đồng thời phân phó một câu:

"Mang hai tờ tiền âm phủ sau quầy hàng ra ngoài của đốt đi."

...

Lão đạo quen biết rất nhiều hạng người tam giáo cửu lưu, đời này thật ra lão đạo vẫn luôn lăn lộn với đám người ấy, không thể lập một ra đình đàng hoàng, cũng không thể kiếm được một đứa con trai con gái, dựa theo giá trị quan truyền thống của Trung Quốc để phản ánh sự thành bại của một con người, không thể nghi ngờ gì nữa, lão đạo chính là một ví dụ điển hình cho sự thất bại.

Những chính lão cũng chỉ cầu có thể sống những ngày yên bình, bản thân vui vẻ là được rồi, dù sao thì sau khi chết đi cũng đều phải bước lên đường hoàng tuyền một lần, nhảy lên cầu nại hà. Cũng bởi vậy, khi còn sống cứ cố gắng làm hết sức mình, tùy tính một chút cũng được.

Lão đến Thông Thành cũng được hơn nửa năm, nhưng đã kết giao không ít hồ bằng cẩu hữu.

Thật ra, dựa theo ý của chu Trạch, anh muốn mượn thiết bị của cơ sở nghiên cứu như trong bệnh viện hoặc phòng thí nghiệm hóa học của một trường trung học nào đó, sau đó lại tiến hành chiết xuất cùng đóng gói hoa bỉ ngạn, biến thành một thứ vừa có thể mang theo lại có thể hút ăn được.

Lão đạo không biết cụ thể là Chu Trạch muốn gì, lão chỉ biết tận lực hoàn thành thật viên mãn nhiệm vụ ông chủ giao.

Sau khi rời khỏi phòng đọc sách, Lão đạo cầm điện thoại lên gọi cho một người bạn mình đã kết giao được ở Thông Thành, ý của lão là muốn mượn phòng thí nghiệm có thể chiết xuất được, hỏi người bạn kia xem có thể mượn nó được hay không.

Người kia đầu tiên là im lặng một hồi lâu, ngay sau đó đáp lại "được"

Hai người hẹn gặp mặt nhau ở một quán cà phê trong phố Nam, sau khi lão đạo đi vào ngồi rồi mới cảm thấy bản thân mình có chút ngu dốt, biết vậy lúc đó hẹn ông ta đến phòng đọc sách có phải hay hơn không, nơi này chỉ cách phòng đọc sách có một con đường, kết quả mất trắng tiền cà phê.

Người kia đến, trên mặt râu ria xồm xoàm, xem ra đây là một người bà con của lão đạo, trước đây khi lão đạo tới ăn ủi mấy người phụ nữ trượt chân kia, vừa kéo vừa cuốn đã nhìn thấy ông ta đang đứng chờ ở cửa.

Lão đạo rút ra một điếu thuốc đưa cho ông ta, hai người gật đầu, sau đó ông ta nói lời cảm ơn với lão đạo, còn nói rằng đã giúp lão đạo bôi trơn cho người kia, cũng để lão đạo dễ dàng hơn.

Sau đó lại có một lần khi lão đạo tới đó, trong lúc chờ cửa cuốn mở lên, ông ta lại đi ra.

Sau hai lần ấy, bọn họ đã được coi là bà con, hai người còn tự thêm wechat của nhau, còn hẹn nhau cùng ra ngoài ăn thịt nướng. Lão đạo biết ông ta là kẻ buôn lậu, thật ra cũng chính là một tên côn đồ, chỉ có điều tên côn đồ này đã lớn tuổi rồi thôi.

"Này, sao sắc mặt ông hôm nay khó nhìn thế?" Lão đạo có chút ân cần hỏi: "Lần sau tới đó ít thôi, ráng dưỡng chút sức, nếu thân thể ông sụp đổ rồi các cô ấy biết phải dựa vào ai đây."

Tên râu quai nón sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói:

"Ông muốn vật kia để làm gì?"

"Lão đạo tôi dự tính định lấy nó để chiết xuất thứ gì đó, dù sao thì những thứ mà cậu ấy làm người tường không thể chạm vào được, vừa chạm vào sẽ gặp vấn đề lớn ngay.

Lão đạo rất nghiêm túc nói.

"Vật kia bá đạo vậy sao?" Râu quai nón hỏi.

"Bá đạo".

Lão đạo suy nghĩ một chút, ngày hôm qua khi Hứa Thanh Lãng được lão khiêng về phòng, tuy rằng ông ta nói cậu ta uống rượu say, thế nhưng lão đạo có thể nhận ra được rõ ràng đây không phải hậu quả do say rượu tạo thành, liền nói ngay:

"Rất bá đạo, cho dù đang ngủ trên giường cũng cảm thấy thoải mái, rất high, ôi mẹ ơi, chỉ nhìn thôi cũng có chút dọa người."

Râu quai nón nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục hỏi: " Vậy sau khi ngươi chiết xuất xong rồi ngươi định tuồn hàng đi đâu?"

"Tuồn đi đâu?"

Lão đạo suy nghĩ một chút, mấy thứ mà ông chủ làm ra đoán chừng người thường không dùng được, chỉ có thể cho tiểu Luoli hoặc ông chủ Lương một ít mà thôi, vì thế lão trả lời:

"Hẳn chỉ là lưu thông trong giới ông chủ thôi."

"Vậy là mấy người có thị trường sẵn rồi đúng không?"

"Cái gì?"

"Tôi hỏi là mấy người lưu thông ở Thông Thành rồi sao?"

lão đạo nghĩ đến ông chủ Lương đang ở Thượng Hải, lại bổ sung:

"Có thể đưa tới Thượng Hải nữa"

"Còn lưu thông đến Thượng Hải?" Biểu hiện trên mặt Râu quai nón càng ngày càng nghiêm trọng, có thể nhìn ra ông ta đang khẩn trương.

"Này, ông làm sao đấy?"

"Không.. Không sao cả.."

Nói xong,

Râu quai nón đưa tay lấy vật nhỏ đang được gắn trong lỗ tai ra để lên bàn, sau đó hai tay hợp thành chữ thập, áy náy nói:

"Xin lỗi người anh em, mới vừa rồi tôi vì buôn lậu mà bị cảnh sát bắt được."

Này…

Vẻ mặt lão đạo tràn đầy sự ngơ ngác,

"Này…"

"Không phải…"

"Không đúng, này…"

Đúng lúc này,

Khách hàng đang ở bàn cà phê đối diện đứng lên, một người đè chặt tên râu quai nón kia, hai người khác lại phân biệt đè chặt hai bên người lão đạo, lão đạo không nhúc nhích nổi trên ghế sô pha.

"Thành thật một chút."

Vẻ mặt lão đạo tràn đầy oan khuất.

Hiểu lầm rồi,

Đồng chí cảnh sát!

"Đây là giấy chứng nhận của tôi, hiện tại chúng tôi đang hoài nghi ông có liên quan đến việc chế xuất buôn bán độc phẩm, xin ông phối hợp với công tác điều tra của chúng tôi."

Bên ngoài có rất nhiều cảnh sát đi tớ, trong đó còn có một cảnh sát lấy giấy chứng nhận của mình ra lắc lư trước mặt lão đạo.

...…

" Ông chủ, lão đạo đâu rồi?" Bạch Oanh Oanh rửa mặt xong đi ra hỏi chu Trạch.

"Ông ấy ra ngoài mua ít đồ giúp tôi rồi, tôi muốn gia công số hoa đã cầm về ngày hôm qua một chút." Chu Trạch trả lời: " không biết ông ta bị sao nữa, đã lâu như vậy còn chưa mua được đồ về."

Bạch Oanh Oanh gật đầu, nhưng ngay sau đó, ánh mắt Bạch Oanh Oanh lập tức biến đổi, cô đến trước người ông chủ nói:

"Ông chủ bên ngoài có rất nhiều người dõi mắt nhìn chằm chằm chúng ta."

"Gì?" Ông chủ Chu còn chưa tỉnh táo lại từ trong trạng thái cá muối khi đọc báo.

"Mấy người bên kia đường, còn có cái người ngồi bậc thang bên kia xem báo chí chơi điện thoại di động, hai người phụ nữ đang chờ xe lửa bên sân ga, bọn họ đều đang ngó nhìn chúng ta."

Bạch Oanh Oanh rất kiên quyết nói.

Ông chủ Chu đứng lên, đi tới phòng sách của mình.

Đương nhiên anh sẽ không nghi ngờ sức phán đoán của Bạch Oanh Oanh, ở phương diện này chính ra cô ấy mạnh hơn chính mình rất nhiều. Nói cho cùng thì, nếu mình không mở ra vô song, mình cũng chẳng khác người bình thường bao nhiêu.

Cũng lúc này, Hứa Thanh Lãng loạng choạng đi xuống tầng, cậu ta mặc bồ đồ ngủ được buộc lỏng lẻo, vừa đưa tay đấm vào đầu vừa trách móc.

"Đau đầu chết đi được"

"Tối hôm qua cậu nằm mơ rất thoải mái nhỉ?" Chu Trạch quay đầu lại trêu trọc một câu.

"Hoa bỉ ngạn thực sự là không thể đụng vào" Hứa Thanh Lãng lắc đầu nói:"So với uống rượu say còn khó chịu hơn"

Ở một vị trí cạnh cửa sổ trong tòa nhà ba tầng đối diện phòng đọc sách, một gã điều tra viên dùng ống nhòm phóng đại quan sát tình hình lập tức truyền lại tin tức thông qua tai nghe:

"Báo cáo, trong tiệm sách còn có một người phụ nữ đã đi xuống tầng, hoài nghi cô ấy có quan hệ bất chính với ông chủ phòng sách của người hiềm nghi."

Đúng lúc này,

tiểu Luoli vừa tan học từ trên xe buýt xuống tới, cô vác theo túi xách đi về phía phòng đọc sách.

Tâm tình của cô không tệ chút nào, vừa đi vừa ngâm nga một bài hát, một bộ dạng ngây thơ rực rỡ.

Vừa nghĩ tới Chu Trạch đã làm tốt vật kia rồi, đêm nay bản thân mình cũng có thể lấy một ít trở về ăn khuya, cô cảm thấy cuộc đời tươi đẹp biết bao. Cô đã sớm thèm ăn,thật sự muốn được thử nghiệm sự vui vẻ khi có thể ăn uống trở lại.

Đẩy cửa phòng sách ra, tiểu Luoli đi vào, hơn nữa lần đầu tiên cô trưng ra khuôn mặt tươi cười vui vẻ chủ động vào chào hỏi Chu Trạch:

"Bộ đầu, vật kia đã làm tốt chứ?"

Xa xa, điều tra viên lần thứ hai báo cáo:

"Báo cáo, thỉnh cầu trì hoãn kế hoạch mạnh mẽ đột nhập."

"Có một cô gái vừa tiến vào phòng đọc sách, nghĩ rằng cô có thể có thể bị kẻ tình nghi bắt làm con tim."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện