Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 3 - Chương 119: Gặp lại người Vân tông



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Nam tử trung niên há to miệng, cơ thể không khỏi run rẩy một chút, một luồng lạnh lẽo từ lòng bàn chân tỏa ra, ánh mắt hiện ra tia kinh ngạc sâu sắc, vì sao khí thế trên người của thiếu công tử Tử Minh phủ này lại không thua gì những là cường giả đỉnh phong đó?

Nam nhân như thế, Kiền gia bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha, dù sao nam nhân không có không háo sắc, chỉ cần thiếu công tử gặp nữ nhi của mình, vậy nhất định sẽ yêu nàng.

"Ha ha, thì ra thiếu công tử lại sợ thê tử." Nam tử trung niên cười gượng hai tiếng, đôi mắt xoay tròn, như đang tự hỏi mưu mà chước quỷ gì đó.

Ánh mắt lạnh lùng bắn qua, khóe môi của Dạ Thiên Tà cong lên tà mị: "Ngươi sai rồi, đây không phải là sợ thê, mà là trên đời này trừ nàng ra, bất kì kẻ nào cũng không vào được mắt của ta, toàn bộ đều là những dong chi tục phấn mà thôi."

Đúng vậy, mảnh đại lục này trừ Hạ Như Phong ra, có ai có thể được hắn nhìn? Bên cạnh hắn chỉ có nàng một người, đã là đủ rồi.

Nam tử trung niên bĩu môi không chấp nhận, ông cũng không cho rằng, nữ nhi của mình là loại nữ tử tục tằng, tin tưởng chỉ cần tìm một cơ hội để cho thiếu công tử gặp nàng, hắn sẽ bị nàng hấp dẫn.

"Khụ khụ." Nhìn đến đây, Tử Minh Dạ ho khan hai tiếng, mắt tím mỉm cười đứng lên, nhìn về phía Dạ Thiên Tà, mới chuyển ánh mắt về phía nam tử trung niên: "Kiền gia chủ, ngươi cũng nghe thấy lời nói của tiểu nhi rồi đấy, cho nên mời trở về đi! Tử Minh phủ chúng ta, chỉ có một nữ nhân làm đương gia chủ."

Lúc nói lời này, trong lòng Tử Minh Dạ đã âm thầm xem thường nam tử trung niên một phen.

Cũng không nhìn xem ông ta tính là cái gì? Ngay cả Tử Minh phủ ông cũng dám đánh chủ ý, nếu như mình thật sự cho phép, cho dù nhi tử không tìm ông tính sổ, lão tử ông ấy cũng sẽ không bỏ qua cho ông. Lão nhân kia sớm xem Như Phong nha đầu làm tôn tức nữ của mình, sao thật sự cho phép có người đến phá hỏng tình cảm của hai người.

Nhưng có vẻ tình cảm của Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà thâm sâu, bất kì kẻ nào cũng không phá hỏng được.

Được thấy lệnh đuổi khách của Tử Minh Dạ, sắc mặt của nam tử trung niên hơi trầm xuống, cười mỉa hai tiếng, ôm quyền nói: "Thiếu phủ chủ, thiếu công tử, ta quấy rầy hai vị rồi, lần này cáo từ, chỉ là vẫn hy vọng hai vị suy nghĩ nhiều một chút."

Sau khi dứt lời, nam tử trung niên xoay người rời đi, nhưng mà trong long ông vẫn là không xua tan ý tưởng đưa nữ nhi vào Tử Minh phủ.

Nhìn bóng dáng của nam tử trung niên rời đi, Dạ Thiên Tà khẽ nhíu mày, mắt tím hiện lên sát ý, trên khuôn mặt tuấn mỹ tà mị nở nụ cười lạnh: "Kiền gia? Nếu người Kiền gia tiếp tục đến quấy rầy, như vậy cũng không cần thiết phải tồn tại."

Tử Minh Dạ chớp mắt, bàn tay đặt ở trên vai Dạ Thiên Tà: "Ta cmn, tiểu tử con đủ hung ác, người khác chỉ là ôm ý tưởng đưa tiểu thiếp cho con, con lại muốn tận diệt gia tộc người ta, so với lão tử lúc trước còn hung ác hơn."

Dạ Thiên Tà lạnh nhạt cười, thu sát khí trên người lại, từ từ xoay người, ánh mắt đặt ở trên người Tử Minh Dạ: "Người thế lực khác cũng nhanh chóng đến đây, người giúp con truyền ra tin tức, bốn thế lực lớn chúng ta tề tựu ở thiên thành."

"Con là muốn mượn chuyện này, khiến cho Như Phong nha đầu biết tin tức của con?"

Như nhớ đến bóng dáng của nữ tử phong hoa tuyệt đại, Dạ Thiên Tà cong khóe môi lên, khuôn mặt tuấn tú đầy đường cong nhu hòa, dù là trong đôi mắt tím tà khí kia, cũng đều tỏa ra ánh sáng nhu hòa, cũng chỉ có ở trước mặt nàng, hoặc là nhớ đến nàng, mới xuất hiện biến hóa như vậy.

"Con lo lắng, nàng sẽ không tìm thấy con..."

"Được, chuyện này ta thay con đi làm, chắc chắn Như Phong nha đầu cũng đã đến Tây Vực, nhưng với thực lực và trí tuệ cả Như Phong nha đầu, sẽ không có lúc chịu thiệt, bởi vì trêu chọc người của nàng, kết quả đều rất thảm." Vỗ bả vai của Dạ Thiên Tà, Tử Minh Dạ có chút mất mát thở dài: "Tà nhi, ta chính là chờ ôm tôn tử, tiểu tử con cần phải cố gắng cho ta."

Dạ Thiên Tà hơi cười, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa: "Yên tâm, người sẽ đợi đến một ngày như vậy." Cũng không biết giờ phút này Như Phong ở đâu, đoán chừng bên cạnh nàng lại có mấy đóa hoa đào nát, chỉ là hắn có tự tin, có hắn, Hạ Như Phong sẽ không nhìn nam tử khác... Mà hắn có thể làm, chỉ là giải quyết những oanh oanh yến yến đó bên người mình.

"Nữ nhân, đã nhanh đến gần Cổ Sơn, khi nào thì ta có thể tháo ngụy trang này xuống? Đồ xấu xí, hình tượng của bản công tử đều bị ngươi hủy rồi."

Ở chỗ sâu trong Tần Lĩnh, Vu Lạc Linh chỉ vào mặt mình, hung tợn nhìn Hạ Như Phong, ánh mắt kia như là muốn một ngụm nuốt nàng vào, thật ra so với khuôn mặt của mình, hắn càng muốn nhìn khuôn mặt sau khi tháo lớp ngụy trang của Hạ Như Phong.

Hạ Như Phong lạnh nhạt nhìn hắn một cái, dùng trường kiếm nhấc nhánh cây chặn đường lên, lại bị lời nói của Vu Lạc Linh mà không có trả lời.

Ánh mắt của Vu Lạc Linh nhìn nhẵn nhụi bóng loáng ở trên tay của nàng, nữ tử có được đôi tay xinh đẹp như thế, hẳn là cũng rất đẹp đi! Tuy hắn không thèm để ý nàng là đẹp hay là xấu, nhưng nếu là mỹ nhân tuyệt thế mang ra cũng có vẻ có mặt mẽ.

Ai bảo nữ nhân chết tiệt này lại đá trúng hạ thân của hắn, nếu mình bị phế đi, như vậy nàng nhất định phải gả cho mình.

"Như Phong cô nương." Ánh mắt của Thi Văn Vũ đảo qua Vu Lạc Linh, mày không dấu vết nhíu lại, sau đó đi đến bên cạnh Hạ Như Phong, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười lê ôn nhuận: "Như Phong cô nương, các ngươi đi Cổ Sơn, cũng là vì di tích kia đúng không?"

Hạ Như Phong khẽ gật đầu, thản nhiên cười: "Di tích Cổ Sơn hấp dẫn nhiều cường giả như vậy, chúng ta cũng là đi tham gia giúp vui mà thôi."

"Ha ha, nhưng mà ta tin tưởng, người thắng cuối cùng tất nhiên là Như Phong cô nương ngươi." Khóe môi nở nụ cười ôn nhu, Thi Văn Vũ cũng không biết vì sao lại có loại tin tưởng này với nàng, có lẽ là chính mắt chứng kiến qua thực lực của nàng, mới có thể có được loại tin tưởng này.

Vài năm không thấy, chắc chắn biến hóa của nàng sẽ không nhỏ, không biết bây giờ nàng trưởng thành đến mức độ nào rồi.

Nhưng Thi Văn Vũ biết, chỉ cần nơi nào có nàng, nàng sẽ trở thành tiêu điểm vạn chúng chú ý, bởi vì nàng có thực lực và thiên phú không ai có thể sánh được.

Bố Thanh La đi theo phía sau đội ngũ, mắt đẹp luôn nhìn chăm chú Thi Văn Vũ đang nói cười, Thi Văn Vũ ở trong mắt nàng trầm mặc ít lời, tịch mịch cô đơn, ai ngờ nữ nhân này xuất hiện, hắn lại như là thay đổi thành một người khác, hơn nữa hắn và nữ tử tên là Hạ Như Phong này là cố nhân.

Chẳng lẽ cô đơn trên người hắn kia, chính là vì nữ nhân kia sao?

Chu môi, lòng của Bố Thanh La nổi lên ghen tuông, cho dù rất muốn để cho phụ thân đuổi nữ nhân này đi, nhưng nàng biết nếu nữ nhân này đi rồi, Thi Văn Vũ cũng sẽ đi theo rời khỏi.

"La Nhi tiểu thư."

Tìm được cơ hội, La Tân đi đến bên cạnh Bố Thanh La, muốn dùng lời ngon tiếng ngọt của mình để an ủi Bố Thanh La. Nhưng mà Bố Thanh La chỉ là trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi nhấc váy hoa lên, bước nhanh về phía Bố Tang Cách, không để ý đến La Tân.

Vẻ mặt của La Tân xấu hổ đứng ở tại chỗ, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm cái gì, nhớ đến đầu sỏ gây nên hại hắn như thế, ánh mắt chứa đầy địch ý nhìn chằm chằm Thi Văn Vũ, tốn hơi thừa lời nghiến răng, nắm chặt nắm đấm, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn muốn hỗn đản chết tiệt này biến mất.

Như vậy, ánh mắt của La Nhi tiểu thư sẽ đặt ở trên người mình.

Thông qua vạn dặm Tần Lĩnh là có thể đến Cổ Sơn, mà ở lúc mọi người Hạ Như Phong đi đến Cổ Sơn, thì trên Cổ Sơn đã chật kín người, bởi vì di tích, các thế lực lớn đều chen chúc đến, còn chưa đến ngày di tích mở ra, cũng đã tụ tập như thế.

"Hả?" Ánh của mắt Hạ Như Phong đảo qua bốn phía, nhưng nhìn thấy mấy dáng người quen thuộc, bất giác sửng sốt một chút: "Những trưởng lão của Vân tông cũng đến đây, còn có Mộ Dung Tường, bên cạnh ông ta chắc là người của bộ tộc Long Đồ Đằng, có lẽ là vì thân phận của Mộ Dung Thanh Nguyệt, mà những người của bộ tộc Long Đồ Đằng ngược lại rất đối xử long trọng với ông, đáng tiếc, người Vân tông ở đây nên không thể nhận nhau với Mộ Dung Tường."

Hạ Như Phong lắc đầu, ánh mắt dừng ở trên người nữ tử bạch y được mấy đại trưởng lão bảo vệ ở bên trong kia.

Có thể được mấy trưởng lão bảo vệ, thân phận của nữ tử này cũng không đơn giản...

"Nữ nhân, nữ tử kia là Vân Liên truyền nhân của Vân tông, có tin đồn khác, nàng là nữ nhi tư sinh của tông chủ Vân tông Vân Hinh." Vu Lạc Linh nhìn ra ý nghĩ trong lòng Hạ Như Phong, đến bên tai của nàng, nhẹ giọng giải thích với nàng.

Khoảng cách gần như thế, ngửi thấy mùi dược trên người Hạ Như Phong, hai má của hắn đỏ lên, tâm thần bập bềnh. Chỉ là Hạ Như Phong cũng không phát hiện ra giờ phút này hắn khác thường, nếu không nhất định sẽ cách hắn xa một chút.

"Tam trưởng lão, ngươi nói nữ tử tên là Hạ Như Phong kia thật sự sẽ đến đây sao?" Lúc này, trong phạm vi thuộc về Vân tông, nhị trưởng lão nhướng mày, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía đại trưởng lão: "Vì sao đại trưởng lão lại có thể khẳng định như vậy?"

"Nàng chỉ là một Bán Thánh trẻ tuổi, di tích này có hấp dẫn rất lớn với nàng, chỉ là xú nha đầu chết tiệt kia, còn có người quái dị kia lại dám lừa chúng ta." Nắm đấm của đại trưởng lão đánh vào cổ thụ bên cạnh, trong mắt âm hiểm hiện lên sát khí, lạnh lùng nói: "Nữ nhân đó sẽ dịch dung, rất khó tìm, nhưng chúng ta chỉ cần tìm Vu công tử là đủ rồi."

"Vì sao? Chẳng lẽ nàng không thể trợ giúp Vu công tử dịch dung sao?" Câu này là do tam trưởng lão bật thốt lên hỏi, ánh mắt của ông ta chứa nghi hoặc thật sâu.

Khóe môi cong lên cười lạnh, trong mắt đại trưởng lão hiện ra một tia cơ trí: "Với tính cách cao ngạo của Vu công tử, tất nhiên sẽ không thực sự cho phép người khác giúp mình dịch dung, cho nên chúng ta chỉ cần chú ý Vu công tử, chỉ cần tìm thấy Vu công tử, là có thể phát hiện ra nữ nhân đó."

Nữ tử kia có thiên phú quá mạnh mẽ, hơn nữa dũng cảm liều lĩnh, vì đột phá linh kỹ, lại đặt mình ở trong dao gió vây đánh, vì vậy chỉ cần cho nàng thời gian, nàng sẽ trưởng thành đến trình độ khiến cho người ta sợ hãi. Cho nên mặc dù đắc tội Vu Lạc Linh, nàng cũng phải chết!

"Là hai người lừa gạt chúng ta kia?" Đột nhiên, đôi mắt sắc bén của đại trưởng lão phát hiện Hạ Như Phong và Vu Lạc Linh ở bên ngoài đám người, sắc mặt nhất thời âm trầm, một cỗ hàn khí nổi xung quanh người, đi nhanh đến trước mặt hai người.

Ông muốn bọn hắn biết, kết quả lừa gạt mình.

Mấy trưởng lão còn lại nhìn nhau, lúc trước Hạ Như Phong nói dối, làm hại bọn họ lãng phí nhiều thời gian, nhìn thấy nàng, tự nhiên cũng không có vẻ mặt hoà nhã.

Lúc này, Hạ Như Phong cũng phát hiện đại trưởng lão đi về phía bọn họ, nắm đấm không tự chủ được nắm chặt, mạnh mẽ thu sát khí ở trong lòng, ra vẻ bình thản nhìn mấy trưởng lão, từ trong đôi mắt lạnh nhạt của nàng, căn bản không thể nhìn thấu cảm xúc trong lòng.

"Xú nha đầu, ngươi lại dám lừa gạt người Vân tông chúng ta, hôm nay, ta sẽ khiến cho các ngươi máu nhuộm cổ sơn này!"

Quanh người đột nhiên bộc phát ra khí thế cường đại, đôi mắt âm lãnh của đại trưởng lão nhìn khuôn mặt của Hạ Như Phong.

Biến cố bên này đã hấp dẫn mọi người ở trên Cổ Sơn, khiến lúc Mộ Dung Tường chú ý đến Hạ Như Phong, mày khẽ nhíu lại, sau đó thả lỏng ra, cũng không để ý nhiều với biến cố nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện